Chương 668: Trước giao chiến (hạ)
Chử Tửu Luận Già Phê
05/06/2013
Nhưng đây chỉ là truyền thuyết mà thôi, không có bất kỳ lịch sử ghi chép hoặc khảo chứng. Ngày hôm nay thấy được thực lực cường hãn của thiếu quân, ta ngược lại sinh ra nghi vấn, lực thiên phạt nơi này chỉ có thể tạo thành uy hiếp đối với Tu Tiên giả Tu Chân Giới, sao có thể trấn áp ngăn chặn Viễn cổ ma thần siêu việt Chân Tiên?
Thái Hư cùng Huyết Thần Thánh giáo chủ đều không hề có một tiếng động gật đầu, biểu thị tán thành.
Ngay cả Lâm Phong cũng gật đầu nói:
- Không sai, Viễn cổ ma thần đó là tồn tại cỡ nào, mặc dù chỉ có một tia tàn hồn, cũng không phải là chút lực thiên phạt này của Phong Lôi tuyệt địa có thể trấn áp, loại đồn đại này xác thực không thể tin.
Nói tới đây, hắn lại là giọng nói vừa chuyển, chỉ vào tầng màng mỏng phía dưới kia nói:
- Nhưng tầng màng mỏng này, lại cho ta một loại cảm giác phi thường cổ lão, phi thường đặc biệt, không giống như là một loại đồ vật tồn tại ở Tu Chân Giới... Tiếp theo, ba người các ngươi đều phải tăng cao cảnh giác, nếu như gặp nguy hiểm, có thể bứt ra trở lên, ta sẽ không trách tội các ngươi.
- Đa tạ thiếu quân quan tâm.
Ba người Thái Hư đồng thanh nói.
Ân uy cùng tồn tại, cũng coi như là một phương pháp khống chế thủ hạ mà Lâm Phong am hiểu.
Mặc dù tầng kết giới này có chút cổ quái, nhưng còn không đến mức doạ lui Lâm Phong, ở dưới hắn suất lĩnh, ba người Thái Hư cũng theo xuyên qua tầng màng mỏng kia, tiếp tục đi xuống phía dưới.
Lại hạ xuống tiếp cận ba vạn trượng, bốn người Lâm Phong chỉ cảm thấy mắt sáng lên, đi tới một huyệt động cực kỳ trống trải trong lòng đất.
Huyệt động này, giống như là một không gian hình tròn đường kính mấy ngàn trượng, trên vách động khảm nạm rất nhiều tinh thạch chiếu sáng của Tu Chân Giới, soi sáng toàn bộ không gian.
Chỉ thấy được, có một người tuổi còn trẻ ngồi xếp bằng ở bên trên la bàn, trôi nổi giữa hư không, đang nhắm mắt tu luyện.
- Thiên Vũ!
Ba người Thái Hư đồng thời kinh hô, cũng lộ ra cảm giác mừng rỡ, tựa như nói, quả nhiên Thiên Vũ trốn ở chỗ này, như vậy, ngươi đã chết chắc rồi!
Tô Triệt chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn chăm chú vào ba người Thái Hư, trầm giọng hỏi:
- Mấy người các ngươi, dám tìm tới nơi này, quên Thái Hạo cùng Thái Vũ chết như thế nào sao?
Ba người Thái Hư không có tiếp lời, Lâm Phong thiếu quân mỉm cười nói:
- Ngươi chính là Thiên Vũ?
- Phải.
Tô Triệt cố ý hỏi:
- Ngươi là người nào?
Bởi vì Lâm Phong cũng điều chỉnh linh lực bản thân, hắn ngụy trang thành Nguyên Anh kỳ tu sĩ, từ đạo lý mà nói, Tô Triệt hẳn là nhìn ra tu vi của hắn mới đúng, hỏi một câu như vậy mới có vẻ hợp lý.
Lâm Phong vận chuyển pháp nhãn thuật, tinh tế đánh giá Tô Triệt, mấy tức sau, gật đầu nói:
- Quả nhiên là Nguyên Anh kỳ không tới ba mươi tuổi, loại thành tích này, cho dù là ở Linh giới cũng phi thường hiếm thấy. Nghe nói ngươi thông qua Hắc Vực tiên liên cải tạo, lúc này mới đã biến thành linh căn song thuộc tính, có thể nói cho ta biết, ngươi là bằng vào cái gì, mà tốc độ trưởng thành có thể đạt đến trình độ như thế hay không?
- Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?
Tô Triệt hỏi ngược lại:
- Ngươi vẫn không có trả lời vấn đề của ta, ngươi là người nào? Tu Chân Giới Khải Nguyên tinh, hình như không có nhân vật như ngươi.
- Lớn mật!
Thái Hư lớn tiếng hô:
- Thiên Vũ, ngươi chết đến nơi còn không biết, đây là Linh giới sứ giả đại nhân hạ phàm, Lâm Phong thiếu quân. Ngày hôm nay, liền tới bắt ngươi. . .
Không đợi Thái Hư nói xong, Lâm Phong ngược lại là cười ha ha, vung tay ngăn trở hắn, cũng nói:
- Không cần nói đến nghiêm trọng như vậy, nếu như Thiên Vũ tiểu huynh đệ có thể lạc đường biết quay lại, chủ động quy hàng, ta cũng phi thường hoan nghênh.
Lâm Phong này, thái độ đối với đám người Thái Hư, vẫn luôn là lãnh ngạo thanh cao, thần tình nghiêm túc, nhưng mà giờ khắc này đối mặt Tô Triệt, lại bày ra một bộ dáng vẻ đáng yêu. Bởi vậy có thể thấy được, càng là như thế, càng có thể chứng minh hắn đối với Tô Triệt là cực kỳ coi trọng, đã liệt Tô Triệt vào đối tượng hoài nghi số một, cho rằng Tô Triệt có khả năng chính là người được bảo.
- Quy hàng ngươi?
Tô Triệt tùy theo hỏi:
- Mặc dù ngươi là sứ giả Linh giới, thì tại sao ta phải quy hàng ngươi? Những người trên Linh giới các ngươi, vì một chút tư lợi của mình, lại không tiếc nhấc lên đại loạn ngập trời ở Tu Chân Giới Khải Nguyên tinh, khiến vô số người bởi vì vậy mà gặp nạn, thậm chí mất mạng. Người không có đạo đức vậy, cũng muốn ta quy hàng, quả thực là chuyện cười.
Sở dĩ Tô Triệt diễn kịch như vậy, muốn phí lời một trận với hắn, đương nhiên là vì ma túy tính cảnh giác của hắn, làm hắn ngộ nhận mình đã là thân hãm tuyệt cảnh, không có lực phản kháng. Đợi đến lúc hắn triệt để thư giãn xuống, khi đó, mới là lúc đột nhiên tập kích tốt nhất. . .
- Không có đạo đức?
Lâm Phong không hề có một tiếng động nở nụ cười, tùy theo nói:
- Cái gì là đạo, cái gì là đức, ngươi bây giờ, có thể lĩnh hội bao nhiêu?
- Mặc kệ ta có thể lĩnh hội bao nhiêu, cơ bản nhất chính là đúng với sai, ta còn có thể phân biệt ra được.
Tô Triệt lạnh giọng nói:
- Ngươi, còn những người bên cạnh ngươi nữa, đều phải chịu đựng một phần nhân quả này, sớm muộn gì cũng phải trả lại.
- Được rồi, chuyện tương lai, tạm thời không nói đến, chúng ta chỉ nói trước mắt.
Lâm Phong khoát tay một cái nói:
- Thiên Vũ, ngươi hẳn phải biết, nếu bị ta tìm được, vận mệnh của ngươi đã định, chỉ xuất hiện ba kết quả, hoặc là chết, hoặc là bị bắt sống, hoặc là chủ động đầu hàng; trừ ba thứ này ra, sẽ không có đường khác.
- Ta thích hai loại trước, ngươi có thể động thủ.
Tô Triệt bình thản mà nói:
- Thế nhưng có thể bắt sống ta hay không, liền xem bản lãnh của ngươi.
Lâm Phong nhẹ nhàng gật đầu, xoay mặt nhìn ba người Thái Hư nói:
- Ba người các ngươi, gác ở đường hầm, không nên để hắn trốn tới.
Ba người Thái Hư cùng kêu lên lĩnh mệnh, phi thăng lên mấy trăm trượng, trấn giữ ở trên đường hầm.
Sau chuyện này, Lâm Phong nhìn Tô Triệt truyền âm nói:
- Ta muốn biết nhất chính là, tốc độ trưởng thành của ngươi là từ đâu mà có, chỉ mong, ngươi có thể đưa cho ta một tin tức tốt.
Vừa dứt lời, hắn liền phất tay, dùng thủ pháp như lúc nãy nhiếp cầm lôi phong, muốn kéo Tô Triệt tới bên mình.
Hô!
Tô Triệt nhất thời cảm giác được một cổ lực đạo cực kỳ quái dị bao phủ mình ở bên trong, loại lực lượng này cũng không tính cường hãn, nhưng có một loại phiêu hốt khiến người ta cảm giác thân bất do kỷ, giống như người thường bị say mèm, dưới chân không rễ, tùy tiện một trận gió cũng có thể thổi đi.
- Đây không phải là pháp thuật, mà là một loại thần thông.
Tô Triệt trong nháy mắt tỉnh ngộ, nhưng cũng là trong lòng cười lạnh:
- Đây cũng quá coi thường ta, cho là ta không có thần trí, không có tư duy như cương phong cùng thiên lôi, có thể tùy ý cho ngươi bài bố hay sao?
Không cần Cự Phú bảo hộ, cũng không cần thả Tiểu Hắc ra, Tô Triệt chỉ thả lực Phá Diệt ra ngoài thân thể, hình thành một tầng đạo ngăn, quả nhiên, loại nắm bắt này của Lâm Phong cũng tùy theo mất đi hiệu lực.
Thái Hư cùng Huyết Thần Thánh giáo chủ đều không hề có một tiếng động gật đầu, biểu thị tán thành.
Ngay cả Lâm Phong cũng gật đầu nói:
- Không sai, Viễn cổ ma thần đó là tồn tại cỡ nào, mặc dù chỉ có một tia tàn hồn, cũng không phải là chút lực thiên phạt này của Phong Lôi tuyệt địa có thể trấn áp, loại đồn đại này xác thực không thể tin.
Nói tới đây, hắn lại là giọng nói vừa chuyển, chỉ vào tầng màng mỏng phía dưới kia nói:
- Nhưng tầng màng mỏng này, lại cho ta một loại cảm giác phi thường cổ lão, phi thường đặc biệt, không giống như là một loại đồ vật tồn tại ở Tu Chân Giới... Tiếp theo, ba người các ngươi đều phải tăng cao cảnh giác, nếu như gặp nguy hiểm, có thể bứt ra trở lên, ta sẽ không trách tội các ngươi.
- Đa tạ thiếu quân quan tâm.
Ba người Thái Hư đồng thanh nói.
Ân uy cùng tồn tại, cũng coi như là một phương pháp khống chế thủ hạ mà Lâm Phong am hiểu.
Mặc dù tầng kết giới này có chút cổ quái, nhưng còn không đến mức doạ lui Lâm Phong, ở dưới hắn suất lĩnh, ba người Thái Hư cũng theo xuyên qua tầng màng mỏng kia, tiếp tục đi xuống phía dưới.
Lại hạ xuống tiếp cận ba vạn trượng, bốn người Lâm Phong chỉ cảm thấy mắt sáng lên, đi tới một huyệt động cực kỳ trống trải trong lòng đất.
Huyệt động này, giống như là một không gian hình tròn đường kính mấy ngàn trượng, trên vách động khảm nạm rất nhiều tinh thạch chiếu sáng của Tu Chân Giới, soi sáng toàn bộ không gian.
Chỉ thấy được, có một người tuổi còn trẻ ngồi xếp bằng ở bên trên la bàn, trôi nổi giữa hư không, đang nhắm mắt tu luyện.
- Thiên Vũ!
Ba người Thái Hư đồng thời kinh hô, cũng lộ ra cảm giác mừng rỡ, tựa như nói, quả nhiên Thiên Vũ trốn ở chỗ này, như vậy, ngươi đã chết chắc rồi!
Tô Triệt chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn chăm chú vào ba người Thái Hư, trầm giọng hỏi:
- Mấy người các ngươi, dám tìm tới nơi này, quên Thái Hạo cùng Thái Vũ chết như thế nào sao?
Ba người Thái Hư không có tiếp lời, Lâm Phong thiếu quân mỉm cười nói:
- Ngươi chính là Thiên Vũ?
- Phải.
Tô Triệt cố ý hỏi:
- Ngươi là người nào?
Bởi vì Lâm Phong cũng điều chỉnh linh lực bản thân, hắn ngụy trang thành Nguyên Anh kỳ tu sĩ, từ đạo lý mà nói, Tô Triệt hẳn là nhìn ra tu vi của hắn mới đúng, hỏi một câu như vậy mới có vẻ hợp lý.
Lâm Phong vận chuyển pháp nhãn thuật, tinh tế đánh giá Tô Triệt, mấy tức sau, gật đầu nói:
- Quả nhiên là Nguyên Anh kỳ không tới ba mươi tuổi, loại thành tích này, cho dù là ở Linh giới cũng phi thường hiếm thấy. Nghe nói ngươi thông qua Hắc Vực tiên liên cải tạo, lúc này mới đã biến thành linh căn song thuộc tính, có thể nói cho ta biết, ngươi là bằng vào cái gì, mà tốc độ trưởng thành có thể đạt đến trình độ như thế hay không?
- Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?
Tô Triệt hỏi ngược lại:
- Ngươi vẫn không có trả lời vấn đề của ta, ngươi là người nào? Tu Chân Giới Khải Nguyên tinh, hình như không có nhân vật như ngươi.
- Lớn mật!
Thái Hư lớn tiếng hô:
- Thiên Vũ, ngươi chết đến nơi còn không biết, đây là Linh giới sứ giả đại nhân hạ phàm, Lâm Phong thiếu quân. Ngày hôm nay, liền tới bắt ngươi. . .
Không đợi Thái Hư nói xong, Lâm Phong ngược lại là cười ha ha, vung tay ngăn trở hắn, cũng nói:
- Không cần nói đến nghiêm trọng như vậy, nếu như Thiên Vũ tiểu huynh đệ có thể lạc đường biết quay lại, chủ động quy hàng, ta cũng phi thường hoan nghênh.
Lâm Phong này, thái độ đối với đám người Thái Hư, vẫn luôn là lãnh ngạo thanh cao, thần tình nghiêm túc, nhưng mà giờ khắc này đối mặt Tô Triệt, lại bày ra một bộ dáng vẻ đáng yêu. Bởi vậy có thể thấy được, càng là như thế, càng có thể chứng minh hắn đối với Tô Triệt là cực kỳ coi trọng, đã liệt Tô Triệt vào đối tượng hoài nghi số một, cho rằng Tô Triệt có khả năng chính là người được bảo.
- Quy hàng ngươi?
Tô Triệt tùy theo hỏi:
- Mặc dù ngươi là sứ giả Linh giới, thì tại sao ta phải quy hàng ngươi? Những người trên Linh giới các ngươi, vì một chút tư lợi của mình, lại không tiếc nhấc lên đại loạn ngập trời ở Tu Chân Giới Khải Nguyên tinh, khiến vô số người bởi vì vậy mà gặp nạn, thậm chí mất mạng. Người không có đạo đức vậy, cũng muốn ta quy hàng, quả thực là chuyện cười.
Sở dĩ Tô Triệt diễn kịch như vậy, muốn phí lời một trận với hắn, đương nhiên là vì ma túy tính cảnh giác của hắn, làm hắn ngộ nhận mình đã là thân hãm tuyệt cảnh, không có lực phản kháng. Đợi đến lúc hắn triệt để thư giãn xuống, khi đó, mới là lúc đột nhiên tập kích tốt nhất. . .
- Không có đạo đức?
Lâm Phong không hề có một tiếng động nở nụ cười, tùy theo nói:
- Cái gì là đạo, cái gì là đức, ngươi bây giờ, có thể lĩnh hội bao nhiêu?
- Mặc kệ ta có thể lĩnh hội bao nhiêu, cơ bản nhất chính là đúng với sai, ta còn có thể phân biệt ra được.
Tô Triệt lạnh giọng nói:
- Ngươi, còn những người bên cạnh ngươi nữa, đều phải chịu đựng một phần nhân quả này, sớm muộn gì cũng phải trả lại.
- Được rồi, chuyện tương lai, tạm thời không nói đến, chúng ta chỉ nói trước mắt.
Lâm Phong khoát tay một cái nói:
- Thiên Vũ, ngươi hẳn phải biết, nếu bị ta tìm được, vận mệnh của ngươi đã định, chỉ xuất hiện ba kết quả, hoặc là chết, hoặc là bị bắt sống, hoặc là chủ động đầu hàng; trừ ba thứ này ra, sẽ không có đường khác.
- Ta thích hai loại trước, ngươi có thể động thủ.
Tô Triệt bình thản mà nói:
- Thế nhưng có thể bắt sống ta hay không, liền xem bản lãnh của ngươi.
Lâm Phong nhẹ nhàng gật đầu, xoay mặt nhìn ba người Thái Hư nói:
- Ba người các ngươi, gác ở đường hầm, không nên để hắn trốn tới.
Ba người Thái Hư cùng kêu lên lĩnh mệnh, phi thăng lên mấy trăm trượng, trấn giữ ở trên đường hầm.
Sau chuyện này, Lâm Phong nhìn Tô Triệt truyền âm nói:
- Ta muốn biết nhất chính là, tốc độ trưởng thành của ngươi là từ đâu mà có, chỉ mong, ngươi có thể đưa cho ta một tin tức tốt.
Vừa dứt lời, hắn liền phất tay, dùng thủ pháp như lúc nãy nhiếp cầm lôi phong, muốn kéo Tô Triệt tới bên mình.
Hô!
Tô Triệt nhất thời cảm giác được một cổ lực đạo cực kỳ quái dị bao phủ mình ở bên trong, loại lực lượng này cũng không tính cường hãn, nhưng có một loại phiêu hốt khiến người ta cảm giác thân bất do kỷ, giống như người thường bị say mèm, dưới chân không rễ, tùy tiện một trận gió cũng có thể thổi đi.
- Đây không phải là pháp thuật, mà là một loại thần thông.
Tô Triệt trong nháy mắt tỉnh ngộ, nhưng cũng là trong lòng cười lạnh:
- Đây cũng quá coi thường ta, cho là ta không có thần trí, không có tư duy như cương phong cùng thiên lôi, có thể tùy ý cho ngươi bài bố hay sao?
Không cần Cự Phú bảo hộ, cũng không cần thả Tiểu Hắc ra, Tô Triệt chỉ thả lực Phá Diệt ra ngoài thân thể, hình thành một tầng đạo ngăn, quả nhiên, loại nắm bắt này của Lâm Phong cũng tùy theo mất đi hiệu lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.