Tiên Nhân Sờ Đầu Ta, Ta Dạy Tiên Nhân Trường Sinh [Dịch]
Chương 10: Quà Sinh Nhật (1)
Phong Khởi Trọng Sơn
13/06/2024
Sáng sớm hôm sau, sáng sớm Cố Ninh An rửa mặt một phen, ăn sáng chung với hai cha con Ngô chưởng quỹ sau đó định lên đường rời đi.
Bên ngoài quán trà, Ngô chưởng quỹ miễn cưỡng nhét vào tay Cố Ninh An một cái bao, không cần nghĩ cũng biết bên trong đều là "Nguyện Hồi Xuân" mới xào.
Cố Ninh An không có từ chối, bản thân mình cần, đối phương lại chịu cho, vậy thì không cần từ chối, sau này đáp lễ cho đối phương từ những phương diện khác là được... đây là phương chấm sống của hắn ở kiếp trước.
"Tốt, không cần tiễn xa." Cố Ninh An vẫy vẫy tay, nhìn về phía Ngô chưởng quỹ, cười nói: "Cố gắng bảo trọng thân thể, tuổi lớn rồi, để Tam Hoa thao luyện nhiều một chút, tay nghề của ngươi tương lai không phải cũng sẽ truyền cho nàng sao?"
Ngô chưởng quỹ lên tiếng trả lời: "Biết, Cố tiên sinh thuận buồm xuôi gió, đi ngang qua nhất định phải vào uống chén trà... ta cái khác không có, nước trà bao no."
"Cố tiên sinh! Ta tên Ngô Lan, chớ có quên tên ta đó!" Ngô cô nương chép miệng, vẻ mặt không tình nguyện.
Cố Ninh An đi tới trước mặt Ngô cô nương, duỗi tay ra "Đát" một cái... Ngô cô nương "Ai" một tiếng, xoay người chạy đến bên cạnh Ngô chưởng quỹ, tội nghiệp lên tiếng nói: "Cha! Cố tiên sinh lại đánh ta! Lần thứ ba!"
Ngô chưởng quỹ vỗ vỗ phía sau lưng nữ nhi nhà mình, cười ngây ngô nói: "Cố tiên sinh đánh ngươi, đương nhiên là đánh đúng... người ta gọi ngươi Tam Hoa là hợp tình hợp lý, ngươi tranh thủ tạm biệt Cố tiên sinh, chớ làm trễ nải hành trình của tiên sinh."
"Cha!" Trên mặt Ngô cô nương ủy khuất, thân thể lại quay qua nhìn Cố Ninh An, lên tiếng nói ra: "Cố tiên sinh một đường bình an."
Cố Ninh An khẽ gật đầu, lập tức quay người khoát tay: "Đi."
Ngô gia phụ mẫu nhìn bóng lưng Cố Ninh An rời đi, một người thổn thức cảm khái, một người thất lạc khó hiểu...
...
"Cha! Mì trường thọ nấu xong chưa! Sắp đến giờ thìn!" Ngô Lan đứng bên ngoài nhà bếp, nhìn Ngô chưởng quỹ lề mà lề mề, chỉ hận không thể tự mình xông đi vào động thủ.
Ngô chưởng quỹ xào trà là tuyệt nhất, nhưng làm cơm... cũng như vậy thôi.
Ngày bình thường phần lớn là Ngô Lan xuống bếp, đột ngột để hắn nấu bát mì, hắn lại ở trong nhà bếp lề mề một canh giờ.
"Đến rồi đến rồi!" Ngô chưởng quỹ một tay bưng một bát mì trường thọ nóng hôi hổi, quay người đi ra khỏi nhà bếp, đặt bát mì lên trên bàn gỗ ăn cơm.
Keng!
Hai bát mì trường thọ được đặt lên bàn, Ngô chưởng quỹ thổi thổi ngón tay nóng đỏ, cười nói: "Cha ngươi làm, mì trường thọ cát tường như ý, ăn nhân lúc còn nóng!"
Ngô cô nương cầm lấy đũa, kéo Ngô chưởng quỹ ngồi xuống, cười nói: "Cùng nhau ăn đi, cha phải ở bên cạnh ta mãi."
Nghe vậy, Ngô chưởng quỹ khẽ giật mình, dừng thật lâu mới lên tiếng đáp lại: "Được, cha cũng muốn trường thọ, bằng không ta không yên lòng Tam Hoa ngươi."
Mì trường thọ thật đơn giản, chỉ là hành thái, canh xương, bún tàu, cộng thêm một cái trứng tráng hai mặt giòn rụm.
Ngô phụ tử cúi đầu yên lặng ăn, hai người không nói gì, cũng đều biết đối phương đang suy nghĩ gì.
Một người tưởng niệm mẫu thân chưa từng gặp, một người tưởng niệm thê tử mất đi nhiều năm. . . . .
Không bao lâu, hai cha con Ngô gia ăn hết mì, Ngô Lan đứng lên chủ động thu dọn bát đũa, kết quả nàng vừa đi vào nhà bếp thì nhìn thấy một bát mì trường thọ trứng không ai ăn được đặt ở bên cạnh bếp lò.
"Ai, hay là để cha đi dọn, hôm nay ngươi là thọ tinh, không nên mệt nhọc nhiều." Ngô chưởng quỹ lên tiếng nói ra, ngữ khí hơi có vẻ lo lắng.
Ngô Lan để chén đũa xuống, đi tới bên cạnh chén mì trường thọ có hai cái trứng tráng, mỉm cười nói: "Cha, mẫu thân thích ăn trứng tráng sao?"
Ngô chưởng quỹ vốn không muốn khiến cho nữ nhi thương cảm trong ngày như thế này, ai ngờ trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng mới khiến cho nữ nhi trông thấy hắn vì thê tử, để lại một bát mì trường thọ.
Bên ngoài quán trà, Ngô chưởng quỹ miễn cưỡng nhét vào tay Cố Ninh An một cái bao, không cần nghĩ cũng biết bên trong đều là "Nguyện Hồi Xuân" mới xào.
Cố Ninh An không có từ chối, bản thân mình cần, đối phương lại chịu cho, vậy thì không cần từ chối, sau này đáp lễ cho đối phương từ những phương diện khác là được... đây là phương chấm sống của hắn ở kiếp trước.
"Tốt, không cần tiễn xa." Cố Ninh An vẫy vẫy tay, nhìn về phía Ngô chưởng quỹ, cười nói: "Cố gắng bảo trọng thân thể, tuổi lớn rồi, để Tam Hoa thao luyện nhiều một chút, tay nghề của ngươi tương lai không phải cũng sẽ truyền cho nàng sao?"
Ngô chưởng quỹ lên tiếng trả lời: "Biết, Cố tiên sinh thuận buồm xuôi gió, đi ngang qua nhất định phải vào uống chén trà... ta cái khác không có, nước trà bao no."
"Cố tiên sinh! Ta tên Ngô Lan, chớ có quên tên ta đó!" Ngô cô nương chép miệng, vẻ mặt không tình nguyện.
Cố Ninh An đi tới trước mặt Ngô cô nương, duỗi tay ra "Đát" một cái... Ngô cô nương "Ai" một tiếng, xoay người chạy đến bên cạnh Ngô chưởng quỹ, tội nghiệp lên tiếng nói: "Cha! Cố tiên sinh lại đánh ta! Lần thứ ba!"
Ngô chưởng quỹ vỗ vỗ phía sau lưng nữ nhi nhà mình, cười ngây ngô nói: "Cố tiên sinh đánh ngươi, đương nhiên là đánh đúng... người ta gọi ngươi Tam Hoa là hợp tình hợp lý, ngươi tranh thủ tạm biệt Cố tiên sinh, chớ làm trễ nải hành trình của tiên sinh."
"Cha!" Trên mặt Ngô cô nương ủy khuất, thân thể lại quay qua nhìn Cố Ninh An, lên tiếng nói ra: "Cố tiên sinh một đường bình an."
Cố Ninh An khẽ gật đầu, lập tức quay người khoát tay: "Đi."
Ngô gia phụ mẫu nhìn bóng lưng Cố Ninh An rời đi, một người thổn thức cảm khái, một người thất lạc khó hiểu...
...
"Cha! Mì trường thọ nấu xong chưa! Sắp đến giờ thìn!" Ngô Lan đứng bên ngoài nhà bếp, nhìn Ngô chưởng quỹ lề mà lề mề, chỉ hận không thể tự mình xông đi vào động thủ.
Ngô chưởng quỹ xào trà là tuyệt nhất, nhưng làm cơm... cũng như vậy thôi.
Ngày bình thường phần lớn là Ngô Lan xuống bếp, đột ngột để hắn nấu bát mì, hắn lại ở trong nhà bếp lề mề một canh giờ.
"Đến rồi đến rồi!" Ngô chưởng quỹ một tay bưng một bát mì trường thọ nóng hôi hổi, quay người đi ra khỏi nhà bếp, đặt bát mì lên trên bàn gỗ ăn cơm.
Keng!
Hai bát mì trường thọ được đặt lên bàn, Ngô chưởng quỹ thổi thổi ngón tay nóng đỏ, cười nói: "Cha ngươi làm, mì trường thọ cát tường như ý, ăn nhân lúc còn nóng!"
Ngô cô nương cầm lấy đũa, kéo Ngô chưởng quỹ ngồi xuống, cười nói: "Cùng nhau ăn đi, cha phải ở bên cạnh ta mãi."
Nghe vậy, Ngô chưởng quỹ khẽ giật mình, dừng thật lâu mới lên tiếng đáp lại: "Được, cha cũng muốn trường thọ, bằng không ta không yên lòng Tam Hoa ngươi."
Mì trường thọ thật đơn giản, chỉ là hành thái, canh xương, bún tàu, cộng thêm một cái trứng tráng hai mặt giòn rụm.
Ngô phụ tử cúi đầu yên lặng ăn, hai người không nói gì, cũng đều biết đối phương đang suy nghĩ gì.
Một người tưởng niệm mẫu thân chưa từng gặp, một người tưởng niệm thê tử mất đi nhiều năm. . . . .
Không bao lâu, hai cha con Ngô gia ăn hết mì, Ngô Lan đứng lên chủ động thu dọn bát đũa, kết quả nàng vừa đi vào nhà bếp thì nhìn thấy một bát mì trường thọ trứng không ai ăn được đặt ở bên cạnh bếp lò.
"Ai, hay là để cha đi dọn, hôm nay ngươi là thọ tinh, không nên mệt nhọc nhiều." Ngô chưởng quỹ lên tiếng nói ra, ngữ khí hơi có vẻ lo lắng.
Ngô Lan để chén đũa xuống, đi tới bên cạnh chén mì trường thọ có hai cái trứng tráng, mỉm cười nói: "Cha, mẫu thân thích ăn trứng tráng sao?"
Ngô chưởng quỹ vốn không muốn khiến cho nữ nhi thương cảm trong ngày như thế này, ai ngờ trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng mới khiến cho nữ nhi trông thấy hắn vì thê tử, để lại một bát mì trường thọ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.