Tiên Nhân Sờ Đầu Ta, Ta Dạy Tiên Nhân Trường Sinh [Dịch]
Chương 4: Tam Hoa (2)
Phong Khởi Trọng Sơn
06/06/2024
Lấy tính tình thật thà chất phác của vị kia thì sẽ lười biếng để nữ nhi nhà mình động thủ xào trà?
Nghĩ đến đây, Cố Ninh An tay bấm thần vị, thoáng tính toán, lập tức hiểu xảy ra chuyện gì.
"Ngô cô nương, phiền thêm một chén nước trà." Lên tiếng nói chuyện, Cố Ninh An một ngụm uống cạn nước trà ấm áp trong chén.
Nghe được động tĩnh, Ngô cô nương quay qua nhìn Cố Ninh An, ánh mắt không khỏi có thêm chút kháng cự.
Nhưng mà trở ngại đối phương là khách trong quán trà, nàng vẫn nghiêm túc phụ trách bưng bình đồng đi tới.
"Khách quan, ngài cẩn thận." Dặn dò một câu, Ngô cô nương một tay nhấc bình đồng khẽ nghiêng.
Nước sôi từ bình đồng chầm chậm chảy vào chén, lá trà trong chén quay cuồng một hồi, có chút hơi nước bay lên, mang theo hương trà nồng đậm tràn ngập ra.
"Tam Hoa..."
Giọng nói ung dung của Cố Ninh An truyền vào tai Ngô cô nương.
Lời nói này không khác một đạo sấm sét nổ vang, để bình đồng trong tay Ngô cô nương lắc một cái, suýt nữa làm đổ nước nóng ra.
Bình đồng bị nắm chặt, Ngô cô nương sắc mặt đỏ lên "Nện" xuống bàn phát ra một tiếng "Phanh"!
Ấm nước sôi lắc lư một phen, phát ra tiếng nước "Ào ào", chút nước sôi từ ấm rơi xuống bàn, để lại từng vết nước.
Cũng mặc kệ mình có phải có chút thất thố hay không, Ngô cô nương nhìn quanh trái phải một phen, thấy không có người quan sát nơi đây, sau đó nàng thuận thế ngồi xuống phía bên phải Cố Ninh An, thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao biết được... tên ta?"
"Tam Hoa", cái "Tên cúng cơm" này không có ai ngoài cha Ngô cô nương biết được, cũng không ai kêu.
Nàng cũng có thể khẳng định cha sẽ không tùy tiện nói tên cúng cơm của con mình cho người khác biết.
Như vậy thì tại sao tiên sinh tuấn lãng trước mắt này lại biết được?
Cố Ninh An nhìn cô nàng này quẫn bách như vậy, không khỏi hỏi ngược lại: "Ta không phải mới vừa nói, khi ngươi mấy tháng, ta đã gặp ngươi sao?"
"Nghĩ lại, ta cũng ôm ngươi không ít lần."
Cố Ninh An nói không nhỏ nhưng trong quán trà ồn ào náo động này cũng không đáng nhắc tới, chỉ có Ngô cô nương trước người, ngoài ra cũng không ai nghe được lời nói có chút "Hoang đường" này.
Nghe vậy, Ngô cô nương cắn chặt răng ngà, mơ hồ còn có tiếng két két truyền ra.
Nhìn chằm chằm Cố Ninh An hồi lâu, nàng mới rặn ra được một câu: "Ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì biết được tên của ta... nhưng ta có thể khẳng định, chắc chắn ngươi cũng giống như những công tử đó, mưu đồ làm loạn!"
Cộc!
Vội vàng không kịp chuẩn bị, Ngô cô nương bị Cố Ninh An cốc đầu một cái!
Cái trán trắng như tuyết không có để lại dấu đỏ nhưng lại đau đến Ngô cô nương hốc mắt chứa nước mắt, che cái trán, mặt mũi tràn đầy không dám tin trừng mắt nhìn tiên sinh tuấn lãng trước mặt.
"Bàn về bối phận, ngươi ít nhất xưng ta một tiếng thúc." Đối mặt ánh mắt xấu hổ giận dữ của nàng, Cố Ninh An giống như là một người không có chuyện gì nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: "Ngươi tay nghề này vẫn kém chút hỏa hầu, nếu là cha ngươi xào trà, cho dù là hương trà hoặc là độ ngọt sẽ tăng lên một chút."
"Đúng rồi, cha ngươi nhiễm phong hàn hơn tháng không hết, dùng nhánh trà trên đầu ngươi để vào trong nước sôi ngâm, sau đó uống vào là khỏi hẳn."
Đôi mắt hoa đào của Ngô cô nương lấp lánh nước, giờ khắc này, nàng cảm thấy mình hoàn toàn không có chút bí mật nào trước mặt vị tiên sinh tuấn lãng này.
Càng nghĩ càng ủy khuất, nàng hừ một tiếng, nhấc ấm trà trên bàn lên, bước nhanh ra phía sau...
Nghĩ đến đây, Cố Ninh An tay bấm thần vị, thoáng tính toán, lập tức hiểu xảy ra chuyện gì.
"Ngô cô nương, phiền thêm một chén nước trà." Lên tiếng nói chuyện, Cố Ninh An một ngụm uống cạn nước trà ấm áp trong chén.
Nghe được động tĩnh, Ngô cô nương quay qua nhìn Cố Ninh An, ánh mắt không khỏi có thêm chút kháng cự.
Nhưng mà trở ngại đối phương là khách trong quán trà, nàng vẫn nghiêm túc phụ trách bưng bình đồng đi tới.
"Khách quan, ngài cẩn thận." Dặn dò một câu, Ngô cô nương một tay nhấc bình đồng khẽ nghiêng.
Nước sôi từ bình đồng chầm chậm chảy vào chén, lá trà trong chén quay cuồng một hồi, có chút hơi nước bay lên, mang theo hương trà nồng đậm tràn ngập ra.
"Tam Hoa..."
Giọng nói ung dung của Cố Ninh An truyền vào tai Ngô cô nương.
Lời nói này không khác một đạo sấm sét nổ vang, để bình đồng trong tay Ngô cô nương lắc một cái, suýt nữa làm đổ nước nóng ra.
Bình đồng bị nắm chặt, Ngô cô nương sắc mặt đỏ lên "Nện" xuống bàn phát ra một tiếng "Phanh"!
Ấm nước sôi lắc lư một phen, phát ra tiếng nước "Ào ào", chút nước sôi từ ấm rơi xuống bàn, để lại từng vết nước.
Cũng mặc kệ mình có phải có chút thất thố hay không, Ngô cô nương nhìn quanh trái phải một phen, thấy không có người quan sát nơi đây, sau đó nàng thuận thế ngồi xuống phía bên phải Cố Ninh An, thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao biết được... tên ta?"
"Tam Hoa", cái "Tên cúng cơm" này không có ai ngoài cha Ngô cô nương biết được, cũng không ai kêu.
Nàng cũng có thể khẳng định cha sẽ không tùy tiện nói tên cúng cơm của con mình cho người khác biết.
Như vậy thì tại sao tiên sinh tuấn lãng trước mắt này lại biết được?
Cố Ninh An nhìn cô nàng này quẫn bách như vậy, không khỏi hỏi ngược lại: "Ta không phải mới vừa nói, khi ngươi mấy tháng, ta đã gặp ngươi sao?"
"Nghĩ lại, ta cũng ôm ngươi không ít lần."
Cố Ninh An nói không nhỏ nhưng trong quán trà ồn ào náo động này cũng không đáng nhắc tới, chỉ có Ngô cô nương trước người, ngoài ra cũng không ai nghe được lời nói có chút "Hoang đường" này.
Nghe vậy, Ngô cô nương cắn chặt răng ngà, mơ hồ còn có tiếng két két truyền ra.
Nhìn chằm chằm Cố Ninh An hồi lâu, nàng mới rặn ra được một câu: "Ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì biết được tên của ta... nhưng ta có thể khẳng định, chắc chắn ngươi cũng giống như những công tử đó, mưu đồ làm loạn!"
Cộc!
Vội vàng không kịp chuẩn bị, Ngô cô nương bị Cố Ninh An cốc đầu một cái!
Cái trán trắng như tuyết không có để lại dấu đỏ nhưng lại đau đến Ngô cô nương hốc mắt chứa nước mắt, che cái trán, mặt mũi tràn đầy không dám tin trừng mắt nhìn tiên sinh tuấn lãng trước mặt.
"Bàn về bối phận, ngươi ít nhất xưng ta một tiếng thúc." Đối mặt ánh mắt xấu hổ giận dữ của nàng, Cố Ninh An giống như là một người không có chuyện gì nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: "Ngươi tay nghề này vẫn kém chút hỏa hầu, nếu là cha ngươi xào trà, cho dù là hương trà hoặc là độ ngọt sẽ tăng lên một chút."
"Đúng rồi, cha ngươi nhiễm phong hàn hơn tháng không hết, dùng nhánh trà trên đầu ngươi để vào trong nước sôi ngâm, sau đó uống vào là khỏi hẳn."
Đôi mắt hoa đào của Ngô cô nương lấp lánh nước, giờ khắc này, nàng cảm thấy mình hoàn toàn không có chút bí mật nào trước mặt vị tiên sinh tuấn lãng này.
Càng nghĩ càng ủy khuất, nàng hừ một tiếng, nhấc ấm trà trên bàn lên, bước nhanh ra phía sau...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.