Chương 21
Thị Kim
05/08/2024
Không khí lạnh rét phả vào mặt, Liên Ba rùng mình một cái.
Một loạt hành động của Cao Vân Thăng đã khiến nàng hoàn toàn thấy rõ bộ mặt của hắn, cũng đã hoàn toàn cắt đứt tâm ý tiếp tục làm phu thê với hắn. Thế là vào giờ cơm tối, ngay trước mặt Vương thị và Cao Vân Thăng, nàng đã cố ý nói mẫu thân định tìm một mối hôn sự cho Khê Khách, tuyển một người tới nhà ở rể.
Nàng nói như vậy chính là để Cao Vân Thăng hoàn toàn hết hy vọng. Nếu như không có được thứ hắn muốn từ nàng, mà nàng lại không cho phép hắn nạp thiếp, vậy thì khả năng hắn muốn hòa ly sẽ lớn hơn. Nàng vẫn còn một chút tình cảm nên nàng không muốn nói chuyện của ngỗ tác lão Khúc và hắn, trừ phi không còn cách nào khác.
Vương thị nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Mẹ ngươi định giao hiệu sách cho bọn chúng kinh doanh à?”
Liên Ba gật đầu: “Cha mẹ vốn dĩ có ý định như vậy. Chỉ là Khê Khách bị kẻ xấu bắt đi nên mới giao hiệu sách cho con quản lý.”
Vương thị tức giận, lập tức nhìn về phía con trai. Cao Vân Thăng không có phản ứng gì, cười ôn hòa với Liên Ba: “Hiệu sách là của nhạc mẫu. Bà ấy bằng lòng để lại cho ai thì để đi, chúng ta làm con cái thì lấy hiếu thuận làm đầu.”
Liên Ba cười khẽ nói: “Đúng vậy, mẹ nuôi dưỡng ta trưởng thành, lại yêu thương ta có thừa, ta đội ơn không thôi, sẽ không tham lam muốn nhiều hơn. Phu quân cũng nghĩ như vậy thì thật sự là quá tốt rồi.”
Ở dưới gầm bàn, Vương thị vội vã đá con trai một cái, Cao Vân Thăng vẫn thờ ơ.
Ba người trên bàn yên tĩnh ăn cơm, yên ổn giống như quay về trước kia. Vương thị kiềm chế đến sau bữa ăn, giữ riêng con trai ở lại.
Cao Vân Thăng vừa đóng cửa phòng thì Vương thị đã không kịp chờ đợi mà nổi giận: “Con câm rồi hay sao? Mẹ nó muốn để hiệu sách lại cho con nhỏ kia. Mấy năm nay Liên Ba bận trước bận sau, không có công lao thì cũng có khổ lao, ít nhất cũng nên được chia một nửa gia sản chứ, vì sao con không lên tiếng?”
Cao Vân Thăng lại không tức giận cũng không bất ngờ, thản nhiên nói: “Để lại cho con nhỏ kia là điều đương nhiên, vì Liên Ba không phải con gái ruột của bà ấy.”
Vương thị kinh ngạc nói: “Con nói cái gì?”
“Mấy ngày trước Liên Ba mới nói cho con biết, nàng ta là con gái nuôi.”
Vương thị che ngực suýt nữa ngất đi, hồi lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Con đàn bà này thật sự tâm cơ quá sâu, vậy mà luôn giấu giếm chúng ta! Con đúng là đồ ngu! Thế mà thành thân bốn năm rồi mới biết.”
“A Phù có điểm nào không bằng nó? Con cứ phải cưới cái con đanh đá đó. Bây giờ thì hay rồi, mất cả chì lẫn chài. Hừ, ngay cả quả trứng nó cũng không biết đẻ nữa là.”
Cao Vân Thăng mang vẻ mặt lạnh băng đứng dậy, kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Thanh Đàn ở hiệu sách hai ngày, đại khái đã thăm dò được bố cục và số người của cả hiệu sách. Thợ khắc ấn cộng thêm cha con An thúc thì có tổng cộng mười hai người, số còn lại chính là một đôi phu thê làm việc trong phòng bếp và hai tỳ nữ Thư Hương và Mặc Hương bên cạnh Lâm thị.
Theo lời An thúc, trong những người này chỉ có ông ấy và con trai là An Tiểu Hổ biết võ công. Thanh Đàn lưu ý nhìn một chút, những người còn lại quả thật là người có thật thà, giữ phép tắc, chỉ biết vùi đầu làm việc. Lúc Thanh Đàn lấy danh là so tài để thử An thúc và An Tiểu Hổ, ngay cả Vệ Thông mà bọn họ cũng không bằng, rõ ràng hai người họ không thể nào là người mặc áo đen được.
Hiệu sách Khê Khách nằm ở nơi phồn hoa của U Thành, ở đối diện vừa vặn có một quán trà. Lúc Thanh Đàn ra vào hiệu sách, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía phòng riêng ở tầng hai của quán trà, phát hiện ra trên cửa sổ treo một xâu tiền đồng thì sẽ tìm cơ hội đi qua đó.
Giang Tiến Tửu và Trương Khoảng đang chờ trong phòng riêng. Thanh Đàn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy trên bàn chỉ có một bình trà trụi lủi, ngay cả trái cây và bánh ngọt cũng không có, nàng không nhịn được mà trêu chọc nói: “Sư phụ, thầy keo kiệt như vậy, cẩn thận lần sau ông chủ quán trà này không cho thầy ngồi phòng riêng nữa đâu.”
Trương Khoảng nín cười: “Đừng nói nữa, lão đại bị bang chủ của bang Thanh Phủ chém một trăm lượng bạc, trong lòng đang nhỏ máu đó. Ước gì không kêu bình trà này nữa kìa.”
Thanh Đàn vội vàng rót một chén trà đưa cho Giang Tiến Tửu: “Đã tốn tiền rồi thì uống đi, nếu như lãng phí thì chẳng phải càng đau lòng hơn à.”
Giang Tiến Tửu nhíu mày, hơi hối hận vì đã chọn gặp mặt ở quán trà, lần nào cũng phải tốn chút bạc gọi trà mới có thể ngồi phòng riêng.
“Bang Thanh Phủ có cho tin tức gì không?”
Trương Khoảng nói: “Trong bang Thanh Phủ quả thật có hai huynh đệ đã mai danh ẩn tích mười mấy năm. Hai người đó tên là Lưu Thuận và Lưu Xương, bọn họ đã nhận một đơn hàng ở U Thành nhưng sau năm Hồng Anh thứ bảy thì không còn thấy bóng dáng họ đâu nữa.”
Thanh Đàn khó hiểu: “Bang chủ thế mà không phái người đi tìm bọn họ à?”
Giang Tiến Tửu đặt chén trà xuống, lộ ra vẻ mặt “Con không hiểu”, giải thích: “Bang Thanh Phủ không phải là môn phái danh chính ngôn thuận, làm chuyện lấy tiền tài trừ tai họa cho người khác mà chỉ là lấy tiền làm việc, không hỏi lý do, cũng bất kể việc đó có trái lương tâm hay không. Cho nên người trong bang phái này phần lớn không phải người tốt lành gì, đều chỉ nhìn tiền thôi, không hề có tình cảm gì với nhau. Không giống như tiêu cục Phong Vân của chúng ta, chung sống như huynh đệ.”
Thanh Đàn hỏi: “Bang chủ có nói tên người đó không?”
Giang Tiến Tửu hừ một tiếng: “Thời gian trôi qua lâu thế rồi ai mà nhớ? Bang chủ chỉ còn nhớ trên tay trái của người đó thiếu mất ngón út. Ôi, có thể nghe ngóng được chút thông tin này đã là không dễ rồi, đã uổng công tiêu một trăm lượng bạc rồi.”
Thanh Đàn chợt nhớ đến một người: “Sư phụ, lão Khúc làm ngỗ tác ở nha môn thiếu một ngón tay út.”
Giang Tiến Tửu vừa mừng vừa sợ: “Chẳng lẽ là ông ta?”
Thanh Đàn cẩn thận suy nghĩ rồi lại lắc đầu: “Không phải là ông ta. Ngỗ tác không phải là công việc tốt. Nếu như năm đó ông ta giết người diệt khẩu, độc chiếm tiền chuộc thì trong tay ít nhất cũng có hơn chục ngàn lượng bạc sao có thể tiếp tục làm ngỗ tác chứ? Hơn nữa nhà ông ta nghèo rớt mồng tơi, cuộc sống vô cùng cực khổ.”
Cho nên chút bạc đó của Cao Vân Thăng ông ta cũng thòm thèm.
Trương Khoảng tò mò: “Sao muội biết tình hình nhà ông ta?”
Thanh Đàn chỉ nói là từng theo dõi ông ta. Không nhắc đến chuyện giữa Cao Vân Thăng và lão Khúc.
Giang Tiến Tửu nói tiếp: “Thầy đã bảo Vệ Thông tra xét người của hiệu sách rồi, hình như không có vấn đề gì cả. Đúng rồi, có một thợ khắc tên Thường Phúc cũng là huynh đệ với người quản gia tên Thường Tiếu của nhà Lý Hư Bạch. Về phần Lý Hư Bạch thì hắn thật sự là một người sạch sẽ rõ ràng, trong nhà ngoại trừ mấy người hầu thì cũng chỉ có quản gia Thường Tiếu và tùy tùng Bồng Lai. Hai người này biết võ công, về phần võ công mạnh hay yếu thì tạm thời không rõ.”
Thường Phúc và Thường Tiếu là huynh đệ. Nói như vậy, Lý Hư Bạch muốn lấy được khuôn chữ nổi từ hiệu sách cũng không khó lắm. Thanh Đàn lại hỏi: “Cái gì gọi là sạch sẽ rõ ràng? Ý là trong nhà hắn không có tỳ nữ sao?”
“Đúng vậy, toàn là đàn ông.”
Không phải đoạn tụ lại không gần nữ sắc ư? Trong lòng Thanh Đàn chợt có suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào Giang Tiến Tửu nói: “Sư phụ, thầy nói xem hiệu hắn có từng xuất gia không?”
Giang Tiến Tửu hiểu ý của nàng, không biết nên khóc hay nên cười mà liếc nàng một cái: “Thầy thấy con đã tìm người đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi, hắn là Phật Ly hả? Chỉ dựa vào việc hắn đẹp à?”
Thanh Đàn không phục: “Tuổi tác cũng tương ứng.”
Giang Tiến Tửu gõ bàn, nói ra vấn đề mấu chốt nhất: “Hắn không có nội lực.”
Thanh Đàn chưa từ bỏ ý định, phản bác: “Tăng nhân đã có thể hoàn tục thì vì sao không thể mất đi nội lực chứ?”
Giang Tiến Tửu bất đắc dĩ gật đầu: “Được, được, được, con nói đều có lý. Thầy sẽ bảo Vệ Thông tiếp tục đi thăm dò vị Lý đại thiện nhân này.”
Ánh mắt Thanh Đàn sáng rực: “Thầy không phát hiện ra hành vi của hắn hơi giống hòa thượng sao? Lòng dạ từ bi, thích làm việc thiện, không gần nữ sắc.”
Giang Tiến Tửu cười ha ha: “Vậy thì thầy thấy Trương Khoảng cũng giống hòa thượng lắm, hắn còn luôn ăn chay cơ.”
Trương Khoảng vội vàng giải thích: “Ta ăn chay là vì không để thức ăn mặn làm nhiễu loạn ngũ giác của ta. Người dùng độc thì miệng và mũi không thể mất đi sự nhạy bén được.”
“Con còn rất tò mò, Lý Hư Bạch lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.” Thanh Đàn cười nhẹ nhàng nhìn Giang Tiến Tửu: “Sư phụ, thầy yêu tiền như vậy, thầy không tò mò sao?”
Giang Tiến Tửu tức giận nhìn chằm chằm vào Thanh Đàn, đồ đệ ngoan này ngày nào không chọc giận ông thì sẽ khó chịu mà.
Ông xua tay đuổi người: “Được rồi, được rồi, có tin tức gì thầy sẽ đến thông báo cho con biết sau, thầy phải đi nói chuyện với Thẩm đại nhân rồi. Con nhanh về đi.”
Thanh Đàn đi xuống quán trà, vừa về đến hiệu sách thì đúng lúc Liên Ba đi từ Cao gia đến.
Thanh Đàn thân mật kéo cánh tay nàng ấy, đi về phía hậu viện, tựa như lơ đãng nói: “Tỷ tỷ, tỷ nói xem Lý Hư Bạch thích làm việc thiện như vậy, liệu trước kia có phải từng làm hòa thượng không?”
“Không thể nào.” Đôi mắt hạnh của Liên Ba sửng sốt: “Nghe nói hắn là con trai độc nhất trong nhà, vì sao cha mẹ lại muốn đưa ăn đi xuất gia chứ?”
“Tỷ hiểu rõ hắn lắm sao?”
“Biết được chút ít. Hắn đến xem bệnh cho mẫu thân, thỉnh thoảng mẫu thân sẽ nói với hắn vài câu.” Liên Ba cười hơi liếc nhìn Thanh Đàn: “Muội thật sự có ý với hắn à?”
“Ta chỉ tò mò thôi.” Thanh Đàn cố ý nghiêm túc nói: “Tỷ tỷ, tỷ nói xem chẳng lẽ ta không đẹp sao?”
Liên Ba nghiêm mặt nói: “Đương nhiên là đẹp! U Thành không có cô gái nào đẹp hơn muội đâu.”
Thanh Đàn nhăn mũi: “Cho nên ta nghi ngờ hắn có phải từng xuất gia từng làm hòa thượng hay không mà lại không gần nữ sắc.”
Liên Ba cười: “Cũng có thể người ta là Liễu Hạ Huệ tọa hoài bất loạn [*] đó.
[*] Tọa hoài bất loạn (坐怀不乱): Ngồi trong lòng mà không loạn, ý chỉ người đoan chính, ở cạnh người mình thích mà không nảy sinh ý định xấu xa.
Thanh Đàn ồ một tiếng: “Vậy lát nữa ta ngồi trong lòng hắn thử xem.”
Liên Ba trợn mắt há mồm nhìn nàng.
Thanh Đàn bật cười: “Tỷ tỷ, tỷ bị ta dọa rồi sao?”
Liên Ba buồn cười: “Nếu như Lý Hư Bạch nghe được lời này, ngày mai cũng không dám đến bó thuốc, đâm kim cho muội nữa đâu.”
Thẩm Tòng Lan nghe tin tức Giang Tiến Tửu đưa tới xong thì cũng không nhịn được mà nghĩ đến ngỗ tác lão Khúc.
Sau khi tiễn Giang Tiến Tửu và Trương Khoảng đi, y gọi Vương Nghĩa Sơn đến, hỏi: “Điển sứ có biết ngón tay của lão Khúc bị gì không?”
Vương Nghĩa Sơn nói: “Lúc còn trẻ ông ta thích đánh bạc, ngón tay đó bị sòng bạc Hằng Xương chặt.”
“Vì sao?”
Vương Nghĩa Sơn nói: “Người của sòng bạc Hằng Xương nói ông ta gian lận. Ông ta không thừa nhận, kiên quyết nói mình dựa vào bản lĩnh mà thắng được tiền. Người của sòng bạc Hằng Xương vẫn luôn độc ác nham hiểm, không thèm nói đạo lý, nói chặt ngón tay là chặt. Có điều cũng tốt, từ đó ông ta đã bỏ bài bạc, thành thật làm ngỗ tác.”
“Gia cảnh ông ta thế nào?”
Vương Nghĩa Sơn cười khổ: “Người nhà giàu thì ai lại đi làm ngỗ tác chứ?”
Trong lòng Thẩm Tòng Lan nghĩ, mặc dù lão Khúc thiếu một ngón tay, ứng với đặc điểm nhưng lại không có hiềm nghi, dù sao tiền chuộc năm đó cũng là con số lớn, đủ để cả đời không lo cơm áo, ông ta không cần phải làm ngỗ tác nữa. Hơn nữa, ông ta cũng đã bỏ bài bạc nhiều năm, không thể nào thua hết vào sòng bạc được.
Vương Nghĩa Sơn không lạc quan lắm mà lắc đầu: “Đại nhân, ta thấy vụ án này khó phá lắm. Người đó giết người diệt khẩu chiếm đoạt tiền chuộc, làm sao vẫn còn ở lại U Thành được chứ? Chỉ sợ đã sớm mang theo tiền cao chạy xa bay rồi.”
Thẩm Tòng Lan gật đầu, hỏi: “Nếu Điển sứ đột nhiên có khoản tiền lớn như vậy thì định tiêu xài như thế nào?”
“Ta sao?” Vương Nghĩa Sơn vuốt râu mép suy nghĩ một lúc: “Đương nhiên là mua một căn nhà lớn trước, mua thêm vài nha hoàn nô bộc. Sau đó lại mua ruộng đồng, mua cửa hàng, xài không hết thì cất trong tiền trang.”
Không sai, đa phần người khác đều sẽ làm như vậy.
Thẩm Tòng Lan như có điều suy nghĩ nói: “Ta nghĩ đến một việc, mẹ của A Bảo nói ngân phiếu mà Mạnh Quý đưa cho bọn cướp là giả. Nếu như người này cầm ngân phiếu giả đi đặt mua ruộng đất cửa hàng rồi bị người ta phát hiện thì sẽ thế nào?”
Vương Nghĩa Sơn nói: “Đương nhiên là bị người ta tố cáo, tống vào tù.”
Thẩm Tòng Lan: “Không sai, dựa vào luật pháp thì phải xăm chữ lên mặt, sau khi hết thời gian ở tù thì đuổi về quê.”
Vương Nghĩa Sơn kích động: “Đại nhân nói không sai, nếu như Mạnh Quý dùng ngân phiếu giả thì đây chính là một manh mối.”
Thẩm Tòng Lan nói: “Mạnh Quý chắc chắn đã dùng ngân phiếu giả, chỉ là không dám thừa nhận thôi. Cho nên, người này rất có khả năng vẫn còn ở U Thành.”
Một loạt hành động của Cao Vân Thăng đã khiến nàng hoàn toàn thấy rõ bộ mặt của hắn, cũng đã hoàn toàn cắt đứt tâm ý tiếp tục làm phu thê với hắn. Thế là vào giờ cơm tối, ngay trước mặt Vương thị và Cao Vân Thăng, nàng đã cố ý nói mẫu thân định tìm một mối hôn sự cho Khê Khách, tuyển một người tới nhà ở rể.
Nàng nói như vậy chính là để Cao Vân Thăng hoàn toàn hết hy vọng. Nếu như không có được thứ hắn muốn từ nàng, mà nàng lại không cho phép hắn nạp thiếp, vậy thì khả năng hắn muốn hòa ly sẽ lớn hơn. Nàng vẫn còn một chút tình cảm nên nàng không muốn nói chuyện của ngỗ tác lão Khúc và hắn, trừ phi không còn cách nào khác.
Vương thị nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Mẹ ngươi định giao hiệu sách cho bọn chúng kinh doanh à?”
Liên Ba gật đầu: “Cha mẹ vốn dĩ có ý định như vậy. Chỉ là Khê Khách bị kẻ xấu bắt đi nên mới giao hiệu sách cho con quản lý.”
Vương thị tức giận, lập tức nhìn về phía con trai. Cao Vân Thăng không có phản ứng gì, cười ôn hòa với Liên Ba: “Hiệu sách là của nhạc mẫu. Bà ấy bằng lòng để lại cho ai thì để đi, chúng ta làm con cái thì lấy hiếu thuận làm đầu.”
Liên Ba cười khẽ nói: “Đúng vậy, mẹ nuôi dưỡng ta trưởng thành, lại yêu thương ta có thừa, ta đội ơn không thôi, sẽ không tham lam muốn nhiều hơn. Phu quân cũng nghĩ như vậy thì thật sự là quá tốt rồi.”
Ở dưới gầm bàn, Vương thị vội vã đá con trai một cái, Cao Vân Thăng vẫn thờ ơ.
Ba người trên bàn yên tĩnh ăn cơm, yên ổn giống như quay về trước kia. Vương thị kiềm chế đến sau bữa ăn, giữ riêng con trai ở lại.
Cao Vân Thăng vừa đóng cửa phòng thì Vương thị đã không kịp chờ đợi mà nổi giận: “Con câm rồi hay sao? Mẹ nó muốn để hiệu sách lại cho con nhỏ kia. Mấy năm nay Liên Ba bận trước bận sau, không có công lao thì cũng có khổ lao, ít nhất cũng nên được chia một nửa gia sản chứ, vì sao con không lên tiếng?”
Cao Vân Thăng lại không tức giận cũng không bất ngờ, thản nhiên nói: “Để lại cho con nhỏ kia là điều đương nhiên, vì Liên Ba không phải con gái ruột của bà ấy.”
Vương thị kinh ngạc nói: “Con nói cái gì?”
“Mấy ngày trước Liên Ba mới nói cho con biết, nàng ta là con gái nuôi.”
Vương thị che ngực suýt nữa ngất đi, hồi lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Con đàn bà này thật sự tâm cơ quá sâu, vậy mà luôn giấu giếm chúng ta! Con đúng là đồ ngu! Thế mà thành thân bốn năm rồi mới biết.”
“A Phù có điểm nào không bằng nó? Con cứ phải cưới cái con đanh đá đó. Bây giờ thì hay rồi, mất cả chì lẫn chài. Hừ, ngay cả quả trứng nó cũng không biết đẻ nữa là.”
Cao Vân Thăng mang vẻ mặt lạnh băng đứng dậy, kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Thanh Đàn ở hiệu sách hai ngày, đại khái đã thăm dò được bố cục và số người của cả hiệu sách. Thợ khắc ấn cộng thêm cha con An thúc thì có tổng cộng mười hai người, số còn lại chính là một đôi phu thê làm việc trong phòng bếp và hai tỳ nữ Thư Hương và Mặc Hương bên cạnh Lâm thị.
Theo lời An thúc, trong những người này chỉ có ông ấy và con trai là An Tiểu Hổ biết võ công. Thanh Đàn lưu ý nhìn một chút, những người còn lại quả thật là người có thật thà, giữ phép tắc, chỉ biết vùi đầu làm việc. Lúc Thanh Đàn lấy danh là so tài để thử An thúc và An Tiểu Hổ, ngay cả Vệ Thông mà bọn họ cũng không bằng, rõ ràng hai người họ không thể nào là người mặc áo đen được.
Hiệu sách Khê Khách nằm ở nơi phồn hoa của U Thành, ở đối diện vừa vặn có một quán trà. Lúc Thanh Đàn ra vào hiệu sách, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía phòng riêng ở tầng hai của quán trà, phát hiện ra trên cửa sổ treo một xâu tiền đồng thì sẽ tìm cơ hội đi qua đó.
Giang Tiến Tửu và Trương Khoảng đang chờ trong phòng riêng. Thanh Đàn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy trên bàn chỉ có một bình trà trụi lủi, ngay cả trái cây và bánh ngọt cũng không có, nàng không nhịn được mà trêu chọc nói: “Sư phụ, thầy keo kiệt như vậy, cẩn thận lần sau ông chủ quán trà này không cho thầy ngồi phòng riêng nữa đâu.”
Trương Khoảng nín cười: “Đừng nói nữa, lão đại bị bang chủ của bang Thanh Phủ chém một trăm lượng bạc, trong lòng đang nhỏ máu đó. Ước gì không kêu bình trà này nữa kìa.”
Thanh Đàn vội vàng rót một chén trà đưa cho Giang Tiến Tửu: “Đã tốn tiền rồi thì uống đi, nếu như lãng phí thì chẳng phải càng đau lòng hơn à.”
Giang Tiến Tửu nhíu mày, hơi hối hận vì đã chọn gặp mặt ở quán trà, lần nào cũng phải tốn chút bạc gọi trà mới có thể ngồi phòng riêng.
“Bang Thanh Phủ có cho tin tức gì không?”
Trương Khoảng nói: “Trong bang Thanh Phủ quả thật có hai huynh đệ đã mai danh ẩn tích mười mấy năm. Hai người đó tên là Lưu Thuận và Lưu Xương, bọn họ đã nhận một đơn hàng ở U Thành nhưng sau năm Hồng Anh thứ bảy thì không còn thấy bóng dáng họ đâu nữa.”
Thanh Đàn khó hiểu: “Bang chủ thế mà không phái người đi tìm bọn họ à?”
Giang Tiến Tửu đặt chén trà xuống, lộ ra vẻ mặt “Con không hiểu”, giải thích: “Bang Thanh Phủ không phải là môn phái danh chính ngôn thuận, làm chuyện lấy tiền tài trừ tai họa cho người khác mà chỉ là lấy tiền làm việc, không hỏi lý do, cũng bất kể việc đó có trái lương tâm hay không. Cho nên người trong bang phái này phần lớn không phải người tốt lành gì, đều chỉ nhìn tiền thôi, không hề có tình cảm gì với nhau. Không giống như tiêu cục Phong Vân của chúng ta, chung sống như huynh đệ.”
Thanh Đàn hỏi: “Bang chủ có nói tên người đó không?”
Giang Tiến Tửu hừ một tiếng: “Thời gian trôi qua lâu thế rồi ai mà nhớ? Bang chủ chỉ còn nhớ trên tay trái của người đó thiếu mất ngón út. Ôi, có thể nghe ngóng được chút thông tin này đã là không dễ rồi, đã uổng công tiêu một trăm lượng bạc rồi.”
Thanh Đàn chợt nhớ đến một người: “Sư phụ, lão Khúc làm ngỗ tác ở nha môn thiếu một ngón tay út.”
Giang Tiến Tửu vừa mừng vừa sợ: “Chẳng lẽ là ông ta?”
Thanh Đàn cẩn thận suy nghĩ rồi lại lắc đầu: “Không phải là ông ta. Ngỗ tác không phải là công việc tốt. Nếu như năm đó ông ta giết người diệt khẩu, độc chiếm tiền chuộc thì trong tay ít nhất cũng có hơn chục ngàn lượng bạc sao có thể tiếp tục làm ngỗ tác chứ? Hơn nữa nhà ông ta nghèo rớt mồng tơi, cuộc sống vô cùng cực khổ.”
Cho nên chút bạc đó của Cao Vân Thăng ông ta cũng thòm thèm.
Trương Khoảng tò mò: “Sao muội biết tình hình nhà ông ta?”
Thanh Đàn chỉ nói là từng theo dõi ông ta. Không nhắc đến chuyện giữa Cao Vân Thăng và lão Khúc.
Giang Tiến Tửu nói tiếp: “Thầy đã bảo Vệ Thông tra xét người của hiệu sách rồi, hình như không có vấn đề gì cả. Đúng rồi, có một thợ khắc tên Thường Phúc cũng là huynh đệ với người quản gia tên Thường Tiếu của nhà Lý Hư Bạch. Về phần Lý Hư Bạch thì hắn thật sự là một người sạch sẽ rõ ràng, trong nhà ngoại trừ mấy người hầu thì cũng chỉ có quản gia Thường Tiếu và tùy tùng Bồng Lai. Hai người này biết võ công, về phần võ công mạnh hay yếu thì tạm thời không rõ.”
Thường Phúc và Thường Tiếu là huynh đệ. Nói như vậy, Lý Hư Bạch muốn lấy được khuôn chữ nổi từ hiệu sách cũng không khó lắm. Thanh Đàn lại hỏi: “Cái gì gọi là sạch sẽ rõ ràng? Ý là trong nhà hắn không có tỳ nữ sao?”
“Đúng vậy, toàn là đàn ông.”
Không phải đoạn tụ lại không gần nữ sắc ư? Trong lòng Thanh Đàn chợt có suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào Giang Tiến Tửu nói: “Sư phụ, thầy nói xem hiệu hắn có từng xuất gia không?”
Giang Tiến Tửu hiểu ý của nàng, không biết nên khóc hay nên cười mà liếc nàng một cái: “Thầy thấy con đã tìm người đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi, hắn là Phật Ly hả? Chỉ dựa vào việc hắn đẹp à?”
Thanh Đàn không phục: “Tuổi tác cũng tương ứng.”
Giang Tiến Tửu gõ bàn, nói ra vấn đề mấu chốt nhất: “Hắn không có nội lực.”
Thanh Đàn chưa từ bỏ ý định, phản bác: “Tăng nhân đã có thể hoàn tục thì vì sao không thể mất đi nội lực chứ?”
Giang Tiến Tửu bất đắc dĩ gật đầu: “Được, được, được, con nói đều có lý. Thầy sẽ bảo Vệ Thông tiếp tục đi thăm dò vị Lý đại thiện nhân này.”
Ánh mắt Thanh Đàn sáng rực: “Thầy không phát hiện ra hành vi của hắn hơi giống hòa thượng sao? Lòng dạ từ bi, thích làm việc thiện, không gần nữ sắc.”
Giang Tiến Tửu cười ha ha: “Vậy thì thầy thấy Trương Khoảng cũng giống hòa thượng lắm, hắn còn luôn ăn chay cơ.”
Trương Khoảng vội vàng giải thích: “Ta ăn chay là vì không để thức ăn mặn làm nhiễu loạn ngũ giác của ta. Người dùng độc thì miệng và mũi không thể mất đi sự nhạy bén được.”
“Con còn rất tò mò, Lý Hư Bạch lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.” Thanh Đàn cười nhẹ nhàng nhìn Giang Tiến Tửu: “Sư phụ, thầy yêu tiền như vậy, thầy không tò mò sao?”
Giang Tiến Tửu tức giận nhìn chằm chằm vào Thanh Đàn, đồ đệ ngoan này ngày nào không chọc giận ông thì sẽ khó chịu mà.
Ông xua tay đuổi người: “Được rồi, được rồi, có tin tức gì thầy sẽ đến thông báo cho con biết sau, thầy phải đi nói chuyện với Thẩm đại nhân rồi. Con nhanh về đi.”
Thanh Đàn đi xuống quán trà, vừa về đến hiệu sách thì đúng lúc Liên Ba đi từ Cao gia đến.
Thanh Đàn thân mật kéo cánh tay nàng ấy, đi về phía hậu viện, tựa như lơ đãng nói: “Tỷ tỷ, tỷ nói xem Lý Hư Bạch thích làm việc thiện như vậy, liệu trước kia có phải từng làm hòa thượng không?”
“Không thể nào.” Đôi mắt hạnh của Liên Ba sửng sốt: “Nghe nói hắn là con trai độc nhất trong nhà, vì sao cha mẹ lại muốn đưa ăn đi xuất gia chứ?”
“Tỷ hiểu rõ hắn lắm sao?”
“Biết được chút ít. Hắn đến xem bệnh cho mẫu thân, thỉnh thoảng mẫu thân sẽ nói với hắn vài câu.” Liên Ba cười hơi liếc nhìn Thanh Đàn: “Muội thật sự có ý với hắn à?”
“Ta chỉ tò mò thôi.” Thanh Đàn cố ý nghiêm túc nói: “Tỷ tỷ, tỷ nói xem chẳng lẽ ta không đẹp sao?”
Liên Ba nghiêm mặt nói: “Đương nhiên là đẹp! U Thành không có cô gái nào đẹp hơn muội đâu.”
Thanh Đàn nhăn mũi: “Cho nên ta nghi ngờ hắn có phải từng xuất gia từng làm hòa thượng hay không mà lại không gần nữ sắc.”
Liên Ba cười: “Cũng có thể người ta là Liễu Hạ Huệ tọa hoài bất loạn [*] đó.
[*] Tọa hoài bất loạn (坐怀不乱): Ngồi trong lòng mà không loạn, ý chỉ người đoan chính, ở cạnh người mình thích mà không nảy sinh ý định xấu xa.
Thanh Đàn ồ một tiếng: “Vậy lát nữa ta ngồi trong lòng hắn thử xem.”
Liên Ba trợn mắt há mồm nhìn nàng.
Thanh Đàn bật cười: “Tỷ tỷ, tỷ bị ta dọa rồi sao?”
Liên Ba buồn cười: “Nếu như Lý Hư Bạch nghe được lời này, ngày mai cũng không dám đến bó thuốc, đâm kim cho muội nữa đâu.”
Thẩm Tòng Lan nghe tin tức Giang Tiến Tửu đưa tới xong thì cũng không nhịn được mà nghĩ đến ngỗ tác lão Khúc.
Sau khi tiễn Giang Tiến Tửu và Trương Khoảng đi, y gọi Vương Nghĩa Sơn đến, hỏi: “Điển sứ có biết ngón tay của lão Khúc bị gì không?”
Vương Nghĩa Sơn nói: “Lúc còn trẻ ông ta thích đánh bạc, ngón tay đó bị sòng bạc Hằng Xương chặt.”
“Vì sao?”
Vương Nghĩa Sơn nói: “Người của sòng bạc Hằng Xương nói ông ta gian lận. Ông ta không thừa nhận, kiên quyết nói mình dựa vào bản lĩnh mà thắng được tiền. Người của sòng bạc Hằng Xương vẫn luôn độc ác nham hiểm, không thèm nói đạo lý, nói chặt ngón tay là chặt. Có điều cũng tốt, từ đó ông ta đã bỏ bài bạc, thành thật làm ngỗ tác.”
“Gia cảnh ông ta thế nào?”
Vương Nghĩa Sơn cười khổ: “Người nhà giàu thì ai lại đi làm ngỗ tác chứ?”
Trong lòng Thẩm Tòng Lan nghĩ, mặc dù lão Khúc thiếu một ngón tay, ứng với đặc điểm nhưng lại không có hiềm nghi, dù sao tiền chuộc năm đó cũng là con số lớn, đủ để cả đời không lo cơm áo, ông ta không cần phải làm ngỗ tác nữa. Hơn nữa, ông ta cũng đã bỏ bài bạc nhiều năm, không thể nào thua hết vào sòng bạc được.
Vương Nghĩa Sơn không lạc quan lắm mà lắc đầu: “Đại nhân, ta thấy vụ án này khó phá lắm. Người đó giết người diệt khẩu chiếm đoạt tiền chuộc, làm sao vẫn còn ở lại U Thành được chứ? Chỉ sợ đã sớm mang theo tiền cao chạy xa bay rồi.”
Thẩm Tòng Lan gật đầu, hỏi: “Nếu Điển sứ đột nhiên có khoản tiền lớn như vậy thì định tiêu xài như thế nào?”
“Ta sao?” Vương Nghĩa Sơn vuốt râu mép suy nghĩ một lúc: “Đương nhiên là mua một căn nhà lớn trước, mua thêm vài nha hoàn nô bộc. Sau đó lại mua ruộng đồng, mua cửa hàng, xài không hết thì cất trong tiền trang.”
Không sai, đa phần người khác đều sẽ làm như vậy.
Thẩm Tòng Lan như có điều suy nghĩ nói: “Ta nghĩ đến một việc, mẹ của A Bảo nói ngân phiếu mà Mạnh Quý đưa cho bọn cướp là giả. Nếu như người này cầm ngân phiếu giả đi đặt mua ruộng đất cửa hàng rồi bị người ta phát hiện thì sẽ thế nào?”
Vương Nghĩa Sơn nói: “Đương nhiên là bị người ta tố cáo, tống vào tù.”
Thẩm Tòng Lan: “Không sai, dựa vào luật pháp thì phải xăm chữ lên mặt, sau khi hết thời gian ở tù thì đuổi về quê.”
Vương Nghĩa Sơn kích động: “Đại nhân nói không sai, nếu như Mạnh Quý dùng ngân phiếu giả thì đây chính là một manh mối.”
Thẩm Tòng Lan nói: “Mạnh Quý chắc chắn đã dùng ngân phiếu giả, chỉ là không dám thừa nhận thôi. Cho nên, người này rất có khả năng vẫn còn ở U Thành.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.