Chương 51: Chương 51
Thị Kim
04/09/2024
Thanh Đàn không ngờ Lý Hư Bạch có thể dễ dàng xoay người khi đang bị áp chế.
Nàng cầm cổ tay hắn, muốn hất hắn ra khỏi người mình nhưng lại phát hiện ra hai tay bị hắn đè lại một cách vững vàng, càng không có cách nào phát lực. Cho dù nàng sử dụng nội lực thì cũng chưa chắc có thể giãy ra khỏi sự trói buộc của hắn.
“Lý đại phu mạnh mẽ quá.” Trên mặt Thanh Đàn vẫn là nụ cười yêu kiều như hoa, chân trái lại không chút do dự mà đá vào lưng hắn, tốc độ của Lý Hư Bạch nhanh hơn, cong gối chặn hai chân nàng lại: “Nếu như cô còn không thành thật thì ta sẽ điểm huyệt cô đó.”
Cuối cùng cũng ép được hắn lộ ra bản chất rồi. Thanh Đàn đắc ý mà khiêu khích cười: “Không phải huynh không có nội lực sao?”
Ánh mắt Lý Hư Bạch sáng rực nhìn nàng chằm chằm: “Cô động tay động chân với ta, không phải là muốn ép ta dùng nội lực sao?”
Thanh Đàn thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy, nếu không thì huynh muốn giả vờ tới khi nào nữa?”
Lý Hư Bạch không khoan nhượng: “Không phải cô cũng đang làm bộ làm tịch lừa gạt ta sao?”
Thanh Đàn thản nhiên nói: “Ta lừa huynh cái gì?”
Lý Hư Bạch khẽ nói: “Những lời cô vừa mới nói với ta đều là lời ma quỷ.”
“Vậy thì chẳng phải bây giờ huynh đang nằm sấp trên người một nữ quỷ sao?” Thanh Đàn giống như khiêu khích mà nhìn ngực hắn: “Lúc ta sờ ngực huynh, tay ta cũng không lạnh lắm mà nhỉ?”
Lúc này Lý Hư Bạch quả thật đang nằm sấp trên người nàng, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được đường cong phập phồng của cơ thể nàng. Hắn xấu hổ, lập tức buông tay xoay người rời khỏi, đi đến bên cạnh bình phong, khép vạt áo lại, chỉnh cổ áo, thoáng cái đã khôi phục dáng vẻ kiềm chế, giữ lễ.
Thanh Đàn ngồi dậy từ sập thấp, xoa cổ tay trêu chọc nói: “Ta vốn đang buồn rầu, nếu như Lý đại phu thuận nước đẩy thuyền thì làm sao đây, không ngờ Lý đại phu lại xem trọng trinh tiết như vậy.”
Lý Hư Bạch nghe đến từ “trinh tiết” này, sắc mặt vừa mới khôi phục như thường lại lần nữa ửng hồng: “Nào có ai giống cô ...”
Hắn nói được một nửa thì cắn răng dừng lại. Thanh Đàn nói ra thay hắn: “Không biết xấu hổ à?”
Lý Hư Bạch không chịu dùng từ này, tức giận nói: “Lớn gan.”
Thật sự là quân tử, bị phi lễ mà cũng không chịu mắng nàng. Thanh Đàn bị hắn làm cho cảm động, kiềm chế lòng muốn trêu chọc, nhẹ nhàng nói: “Ta cũng không có cách nào khác mà. Nếu không lớn gan một chút thì sao có thể ép huynh hiện nguyên hình chứ?”
Nàng lấy hai cây kim bạc ra, hỏi: “Đây là đồ của huynh nhỉ?”
Lý Hư Bạch không đáp lại, vòng qua bình phong chuẩn bị rời đi, vừa ra khỏi khoang thuyền thì lại phát hiện ra bên bờ có mấy ngọn đèn sáng lên, lờ mờ còn nghe thấy giọng nói của Trương Khoảng và hai nữ lang.
Trương Khoảng dựa theo lời dặn của Thanh Đàn, sau khi đẩy thuyền ra giữa sông thì thắp sáng một loạt đèn bên bờ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thanh Đàn muốn mở tiệc chiêu đãi hắn ở lầu Xuân Tín. Ở đây cho dù là buổi tối thì bên bờ cũng có không ít người qua lại, nhã các trên tầng hai còn có thể nhìn ra cảnh sông.
Thanh Đàn có lòng tốt nhắc nhở: “Nếu như huynh thi triển khinh công bay qua, mọi người đều có thể nhìn thấy. Ngày mai cả thành đều sẽ biết thì ra Lý đại phu có võ công.”
Lý Hư Bạch lặng lẽ nghiến răng, hắn luôn thích người thông minh nhưng đối thủ thông minh quá lại khiến người ta đau đầu.
Thanh Đàn hỏi: “Rõ ràng huynh có nội lực vì sao phải giấu giếm?”
“Rốt cuộc huynh đã luyện loại võ công gì mà có thể ẩn hoàn toàn nội lực đi vậy?”
Lý Hư Bạch quay lại sau tấm bình phong, đứng khoanh tay, không nói một lời.
Dựa theo tính tình của Thanh Đàn thì lúc này đã sớm tiến lên ra tay ép hỏi rồi nhưng mà võ công của Lý Hư Bạch không yếu, nàng không có khả năng thắng cho lắm. Hơn nữa là Liên Ba cũng liên quan đến tiên nhân trạng, nàng không thể trở mặt thành thù với hắn được. Đã không thể cứng rắn, vậy thì mình làm nũng đi, dù sao nàng cũng có thời gian cả đêm mà.
Thanh Đàn chống cằm nhìn Lý Hư Bạch đang tức giận, điềm đạm thương lượng: “Hay là chúng ta trao đổi bí mật đi? Huynh nói một cái, ta cũng nói một cái. Thế nào?”
Lý Hư Bạch thản nhiên nói: “Ta không có hứng thú về bí mật của cô.”
Thanh Đàn ngẩn ra. Ôi chao, sau khi người này bị vạch trần thì hoàn toàn không giả vờ nữa, lại trở nên hung hăng rồi. Còn nói lời ngông cuồng nữa, không có hứng thú là… Nàng đột nhiên rất hoài niệm Lý đại phu “nũng nịu” đụng một tí là sợ hãi, tủi thân, nàng chỉ nhẹ nhàng uy hiếp là hắn lập tức ngoan ngoãn nghe lời ngay.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thanh Đàn bĩu môi, vẻ mặt có chút tổn thương: “Không ngờ Lý đại phu lại không thèm để ý ta như vậy, uống công ta một lòng si mê huynh.”
Si mê khỉ khô. Lý Hư Bạch không chút lưu tình mà vạch trần nàng: “Cô cũng giả vờ mà.”
Thanh Đàn im lặng một chút rồi chậm rãi nói: “Không phải hoàn toàn.”
Không phải hoàn toàn? Lý Hư Bạch đột nhiên hiểu được ý của nàng, hơi đỏ mặt, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ: “Lừa đảo.”
“Thật sự không lừa huynh đâu.” Thanh Đàn chân thành nói: “Nếu không phải đàn ông ta thích thì có cho tiền ta cũng không sờ đâu.”
Ý là chỉ sờ người mình thích à? Trong lòng Lý Hư Bạch hơi loạn, oán hận dùng tay che cổ áo lại, muốn giận cũng không giận được.
Thanh Đàn mỉm cười nhìn hắn: “Huynh không nói thì ta không để huynh đi đâu. Đêm nay, huynh phải ở đây với ta một đêm, huynh không cưới ta cũng không được. Nếu mẹ ta sẽ xách dao tới tận cửa thì lão đường chủ cũng sẽ đè đầu đính hôn cho huynh, huynh tin không?”
Lý Hư Bạch nhíu mày nhìn nàng, vẻ mặt mang theo chút tức giận, lại mang theo chút bất đắc dĩ.
Thanh Đàn cố ý nhìn thoáng qua sập thấp: “Mặc dù nhỏ nhưng hai người ngủ thì vẫn được.”
Lý Hư Bạch hơi bối rối mà kéo cổ áo lại.
Thanh Đàn đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt hắn. Lý Hư Bạch đề phòng nhìn nàng, bàn tay đặt ở cổ áo bất giác siết chặt lại.
“Lý Hư Bạch.” Nàng gọi tên của hắn, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, tựa như muốn nhìn thấy góc bí ẩn nhất trong lòng hắn vậy. Ánh nến nhún nhảy chiếu vào trong mắt nàng, long lanh mà trong suốt.
Mỹ nhân dưới đèn, khuôn mặt như hoa đào, xinh đẹp vô song, tâm thần mê mẩn.
Lý Hư Bạch không tự chủ được mà chuyển động yết hầu một cái, rõ ràng là hắn đang nắm lấy cổ áo, nhưng lại có loại ảo giác như trái tim bị tóm lấy.
Thanh Đàn duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng chọc vào lồng ngực hắn: “Huynh không nói thật với ta thì ta sẽ không tha cho huynh đâu. Huynh muốn cùng ta qua đêm ở đây hay là nói thật?”
Lý Hư Bạch dừng lại một chút: “Vế sau.”
Thanh Đàn thất vọng ồ một tiếng: “Thì ra huynh thà nói ra bí mật chứ cũng không chịu ở cùng ta à…”
Lý Hư Bạch nhìn nàng: “Đây chẳng phải là đáp án cô muốn sao?”
“Không phải.” Thanh Đàn nghiêng đầu cười: “Ta muốn huynh chọn cả hai.”
Trái tim Lý Hư Bạch nảy lên, hắn dừng lại một chút, nói: “Cô không sợ ta chọn vế trước à?”
Thanh Đàn cười: “Đương nhiên là ta không sợ, Huynh cho rằng tất cả những gì ta làm với huynh đều là hư tình giả ý sao?”
Lý Hư Bạch chăm chú nhìn nàng, không lên tiếng.
Thanh Đàn hỏi: “Sở Định Khôn là do huynh ra tay đúng không?”
“Đúng.”
Lúc đó tình hình nguy cấp, thuốc nổ vốn đã dễ nổ, Sở Định Khôn còn cưỡi ngựa, lúc xóc nảy lỡ như không cẩn thận đè trúng cơ quan, chắc chắn Thẩm Tòng Lan sẽ chết. Lúc hắn ra tay không hề nghĩ đến Thanh Đàn sẽ xuất hiện, vốn muốn giống như lần trước tiêu diệt Cao Vân Thăng, mượn cơ hội cứu chữa mà lặng lẽ thu lại kim bạc, không để lại dấu vết. Kết quả, hai lần ra tay đều bị Thanh Đàn bắt gặp, giống như số mệnh an bài vậy.
“Sao huynh biết Sở Định Khôn bắt Thẩm Tòng Lan làm con tin?”
Lý Hư Bạch thản nhiên nói: “Thư tiên nhân chỉ rõ ông ta là hung thủ. Ông ta mang theo Thẩm Tòng Lan cưỡi ngựa phóng nhanh trên phố, lại chạy hướng ra khỏi thành. Việc này còn cần đoán sao?”
Thanh Đàn lại hỏi: “Vậy làm sao huynh biết, trên người Sở Định Khôn mang theo thuốc nổ? Lại làm sao biết được chặt đứt tay ông ta thì sẽ loại bỏ được nguy hiểm?”
“Chiếc nhẫn không đeo vào ngón tay mà lại cầm trong tay, đương nhiên là có vấn đề.”
“Vậy làm sao huynh biết chiếc nhẫn là mấu chốt?”
“Ta có chút hiểu biết về thuật cơ quan.”
Ánh mắt Thanh Đàn lộ ra vẻ tán thưởng: “Huynh thật đúng là đa tài đa nghệ, ta thích huynh hơn rồi đó.”
Lý Hư Bạch đè chặt cổ áo lại, nói với bản thân mình rằng nghe rồi thôi chứ đừng xem là thật.
“Tiên nhân trên tháp Thanh Thiên có phải là huynh không?”
“Không phải.”
Thanh Đàn: “Ta không tin.”
Lý Hư Bạch: “Cô đừng quên, ta và cô cùng bị kẹt ở Kinh Thành.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thanh Đàn suy nghĩ một lúc: “Vậy lần này không phải, những lần trước thì phải à?”
Lý Hư Bạch phủ nhận nói: “Trước kia cũng không phải.”
“Người áo đen đánh nhau với ta bên ngoài tháp Thanh Thiên ngày đó chính là huynh sao.”
“Là ta.” Lý Hư Bạch lại nhanh chóng thừa nhận, sau đó lại nói: “Ta chỉ lấy thư giúp người ta thôi.”
“Giúp ai?”
“Di Vi.”
Di Vi! Thanh Đàn vội hỏi: “Ai là Di Vi?”
Lý Hư Bạch nói: “Mấy ngày nữa cô sẽ biết.”
“Là Tống Bằng Phi hả?” Thanh Đàn cảm thấy không thể nào nhưng vẫn hỏi, vì cho đến hiện tại, những người liên quan đến tiên nhân mà nàng biết, ngoại trừ Lý Hư Bạch và Liên Ba ra thì cũng chỉ có Tống Bằng Phi, huynh đệ Thường Tiếu và Thường Phúc.
“Không phải.”
Thanh Đàn tò mò không thôi: “Mục đích của Di Vi là gì?”
“Chờ hắn xuất hiện, tự nhiên sẽ kể cho cô nghe.”
Thanh Đàn bình tĩnh nhìn hắn: “Vì sao huynh không thể nói cho ta biết?”
Lý Hư Bạch thản nhiên nói: “Bởi vì ta và Liên Ba giống nhau, đều là một quân cờ trong đó. Nàng ấy không nói cho cô biết là bởi vì không thể làm ảnh hưởng đến đại cục. Ta cũng vậy.”
“Di Vi mới là người thao túng đại cục ư?”
“Đúng vậy.”
Thanh Đàn càng tò mò: “Vì sao bây giờ huynh không nói cho ta biết ai là Di Vi?”
Lý Hư Bạch cười nhạt: “Cô gấp cái gì, mấy ngày nữa là sẽ biết thôi. Cô và Giang Tiến Tửu không phải luôn đi tìm Di Vi sao?”
Thanh Đàn kinh ngạc nói: “Sao huynh biết?”
Lý Hư Bạch ung dung nhìn nàng: “Cô muốn trao đổi bí mật với ta, ta không có hứng thú, là vì ta biết hết bí mật của cô rồi.”
Thanh Đàn bất mãn nói: “Vậy thì không công bằng.”
Lý Hư Bạch hừ nói: “Cô có từng công bằng với ta không? Cô dựa vào vũ lực, lại nhiều lần ăn hiếp ta.”
Thanh Đàn nhướn mày: “Huynh có thể phản kháng mà. Ai bảo huynh giả vờ yếu đuối chứ?”
Lý Hư Bạch hỏi ngược lại: “Nói vậy thì vẫn là lỗi của ta à?”
Thanh Đàn cãi chày cãi cối: “Chẳng lẽ không phải hả?”
Lý Hư Bạch: “...”
Thanh Đàn cực kỳ tò mò: “Huynh và tỷ tỷ ta rốt cuộc có quan hệ gì?”
Lý Hư Bạch nhíu mày: “Cô nói lời này là có ý gì?”
Thanh Đàn chợt có một suy nghĩ: “Chẳng lẽ vị hôn thê đã mất liên lạc của huynh chính là tỷ tỷ của ta?”
Lý Hư Bạch lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng được: “Đương nhiên là không phải!”
“Vậy vì sao tỷ ấy lại yểm trợ cho huynh, vì sao huynh lại giúp tỷ ấy giải quyết Cao Vân Thăng?”
“Vì bọn ta có chung kẻ thù.”
“Di Vi sẽ báo thù cho các huynh à? Cho nên các huynh cam tâm tình nguyện làm việc cho Di Vi?”
“Xem là thế đi.”
Thanh Đàn lại hỏi: “Tiên nhân báo mộng là chuyện gì vậy? Cũng do huynh làm à?”
“Mị La Hương có tác dụng gây ảo giác, người ngửi nó nhiều sẽ rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, giống như đang ở trong mộng cảnh. Đợi sau khi họ tỉnh táo lại, nhớ đến việc nghe thấy tiên nhân nhắn nhủ bên tai, đương nhiên sẽ cho rằng tiên nhân báo mộng.”
Lý Hư Bạch nói xong thì nhướn mày: “Ta có thể đi chưa?”
Thanh Đàn khẽ nói: “Mặc dù huynh đã chọn nói thật, nhưng ta không tin huynh sẽ nói thật đâu.”
Lý Hư Bạch: “...”
Thanh Đàn đưa tay chọc vào ngực hắn: “Huynh thề đi, nếu huynh nói dối thì phải cưới Sỏ Thanh Đàn làm thê tử.”
Lý Hư Bạch: “...”
“Huynh thề đi, ta sẽ để huynh đi.”
“Ta xin thề, nếu ta nói dối thì sẽ cưới Sở Thanh Đàn làm thê tử.” Lý Hư Bạch nhanh chóng nói xong, lại bồi thêm một câu rất mất hứng: “Cô cũng biết đó, ta không tin quỷ thần.”
Thanh Đàn nở nụ cười xinh đẹp: “Không sao, ta cũng không tin.”
Nàng khoanh tay, mỉm cười nhìn hắn: “Nhưng mà ta cực kỳ thích nhìn dáng vẻ đắn đo của huynh, nhìn dáng vẻ huynh mất tự nhiên và không cam tâm tình nguyện đó. Ta thích ai thì sẽ không nhịn được mà muốn bắt nạt người đó. Nhưng mà chỉ có ta có thể bắt nạt thôi, người khác thì không được. Nếu như người khác dám bắt nạt huynh, ta sẽ cho kẻ đó biết, bắt nạt người của ta sẽ có hậu quả gì.”
Ánh mắt Lý Hư Bạch hơi tối đi: “Cô nói với ta chuyện này làm gì?”
Thanh Đàn mỉm cười nhìn hắn: “Huynh không nghe ra được là ta đang tỏ tình sao?”
Lý Hư Bạch hơi động lòng, dừng lại một chút rồi nói: “Ta chỉ nghe ra được cô đang nói vớ va vớ vẩn mà thôi.”
Nàng cầm cổ tay hắn, muốn hất hắn ra khỏi người mình nhưng lại phát hiện ra hai tay bị hắn đè lại một cách vững vàng, càng không có cách nào phát lực. Cho dù nàng sử dụng nội lực thì cũng chưa chắc có thể giãy ra khỏi sự trói buộc của hắn.
“Lý đại phu mạnh mẽ quá.” Trên mặt Thanh Đàn vẫn là nụ cười yêu kiều như hoa, chân trái lại không chút do dự mà đá vào lưng hắn, tốc độ của Lý Hư Bạch nhanh hơn, cong gối chặn hai chân nàng lại: “Nếu như cô còn không thành thật thì ta sẽ điểm huyệt cô đó.”
Cuối cùng cũng ép được hắn lộ ra bản chất rồi. Thanh Đàn đắc ý mà khiêu khích cười: “Không phải huynh không có nội lực sao?”
Ánh mắt Lý Hư Bạch sáng rực nhìn nàng chằm chằm: “Cô động tay động chân với ta, không phải là muốn ép ta dùng nội lực sao?”
Thanh Đàn thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy, nếu không thì huynh muốn giả vờ tới khi nào nữa?”
Lý Hư Bạch không khoan nhượng: “Không phải cô cũng đang làm bộ làm tịch lừa gạt ta sao?”
Thanh Đàn thản nhiên nói: “Ta lừa huynh cái gì?”
Lý Hư Bạch khẽ nói: “Những lời cô vừa mới nói với ta đều là lời ma quỷ.”
“Vậy thì chẳng phải bây giờ huynh đang nằm sấp trên người một nữ quỷ sao?” Thanh Đàn giống như khiêu khích mà nhìn ngực hắn: “Lúc ta sờ ngực huynh, tay ta cũng không lạnh lắm mà nhỉ?”
Lúc này Lý Hư Bạch quả thật đang nằm sấp trên người nàng, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được đường cong phập phồng của cơ thể nàng. Hắn xấu hổ, lập tức buông tay xoay người rời khỏi, đi đến bên cạnh bình phong, khép vạt áo lại, chỉnh cổ áo, thoáng cái đã khôi phục dáng vẻ kiềm chế, giữ lễ.
Thanh Đàn ngồi dậy từ sập thấp, xoa cổ tay trêu chọc nói: “Ta vốn đang buồn rầu, nếu như Lý đại phu thuận nước đẩy thuyền thì làm sao đây, không ngờ Lý đại phu lại xem trọng trinh tiết như vậy.”
Lý Hư Bạch nghe đến từ “trinh tiết” này, sắc mặt vừa mới khôi phục như thường lại lần nữa ửng hồng: “Nào có ai giống cô ...”
Hắn nói được một nửa thì cắn răng dừng lại. Thanh Đàn nói ra thay hắn: “Không biết xấu hổ à?”
Lý Hư Bạch không chịu dùng từ này, tức giận nói: “Lớn gan.”
Thật sự là quân tử, bị phi lễ mà cũng không chịu mắng nàng. Thanh Đàn bị hắn làm cho cảm động, kiềm chế lòng muốn trêu chọc, nhẹ nhàng nói: “Ta cũng không có cách nào khác mà. Nếu không lớn gan một chút thì sao có thể ép huynh hiện nguyên hình chứ?”
Nàng lấy hai cây kim bạc ra, hỏi: “Đây là đồ của huynh nhỉ?”
Lý Hư Bạch không đáp lại, vòng qua bình phong chuẩn bị rời đi, vừa ra khỏi khoang thuyền thì lại phát hiện ra bên bờ có mấy ngọn đèn sáng lên, lờ mờ còn nghe thấy giọng nói của Trương Khoảng và hai nữ lang.
Trương Khoảng dựa theo lời dặn của Thanh Đàn, sau khi đẩy thuyền ra giữa sông thì thắp sáng một loạt đèn bên bờ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thanh Đàn muốn mở tiệc chiêu đãi hắn ở lầu Xuân Tín. Ở đây cho dù là buổi tối thì bên bờ cũng có không ít người qua lại, nhã các trên tầng hai còn có thể nhìn ra cảnh sông.
Thanh Đàn có lòng tốt nhắc nhở: “Nếu như huynh thi triển khinh công bay qua, mọi người đều có thể nhìn thấy. Ngày mai cả thành đều sẽ biết thì ra Lý đại phu có võ công.”
Lý Hư Bạch lặng lẽ nghiến răng, hắn luôn thích người thông minh nhưng đối thủ thông minh quá lại khiến người ta đau đầu.
Thanh Đàn hỏi: “Rõ ràng huynh có nội lực vì sao phải giấu giếm?”
“Rốt cuộc huynh đã luyện loại võ công gì mà có thể ẩn hoàn toàn nội lực đi vậy?”
Lý Hư Bạch quay lại sau tấm bình phong, đứng khoanh tay, không nói một lời.
Dựa theo tính tình của Thanh Đàn thì lúc này đã sớm tiến lên ra tay ép hỏi rồi nhưng mà võ công của Lý Hư Bạch không yếu, nàng không có khả năng thắng cho lắm. Hơn nữa là Liên Ba cũng liên quan đến tiên nhân trạng, nàng không thể trở mặt thành thù với hắn được. Đã không thể cứng rắn, vậy thì mình làm nũng đi, dù sao nàng cũng có thời gian cả đêm mà.
Thanh Đàn chống cằm nhìn Lý Hư Bạch đang tức giận, điềm đạm thương lượng: “Hay là chúng ta trao đổi bí mật đi? Huynh nói một cái, ta cũng nói một cái. Thế nào?”
Lý Hư Bạch thản nhiên nói: “Ta không có hứng thú về bí mật của cô.”
Thanh Đàn ngẩn ra. Ôi chao, sau khi người này bị vạch trần thì hoàn toàn không giả vờ nữa, lại trở nên hung hăng rồi. Còn nói lời ngông cuồng nữa, không có hứng thú là… Nàng đột nhiên rất hoài niệm Lý đại phu “nũng nịu” đụng một tí là sợ hãi, tủi thân, nàng chỉ nhẹ nhàng uy hiếp là hắn lập tức ngoan ngoãn nghe lời ngay.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thanh Đàn bĩu môi, vẻ mặt có chút tổn thương: “Không ngờ Lý đại phu lại không thèm để ý ta như vậy, uống công ta một lòng si mê huynh.”
Si mê khỉ khô. Lý Hư Bạch không chút lưu tình mà vạch trần nàng: “Cô cũng giả vờ mà.”
Thanh Đàn im lặng một chút rồi chậm rãi nói: “Không phải hoàn toàn.”
Không phải hoàn toàn? Lý Hư Bạch đột nhiên hiểu được ý của nàng, hơi đỏ mặt, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ: “Lừa đảo.”
“Thật sự không lừa huynh đâu.” Thanh Đàn chân thành nói: “Nếu không phải đàn ông ta thích thì có cho tiền ta cũng không sờ đâu.”
Ý là chỉ sờ người mình thích à? Trong lòng Lý Hư Bạch hơi loạn, oán hận dùng tay che cổ áo lại, muốn giận cũng không giận được.
Thanh Đàn mỉm cười nhìn hắn: “Huynh không nói thì ta không để huynh đi đâu. Đêm nay, huynh phải ở đây với ta một đêm, huynh không cưới ta cũng không được. Nếu mẹ ta sẽ xách dao tới tận cửa thì lão đường chủ cũng sẽ đè đầu đính hôn cho huynh, huynh tin không?”
Lý Hư Bạch nhíu mày nhìn nàng, vẻ mặt mang theo chút tức giận, lại mang theo chút bất đắc dĩ.
Thanh Đàn cố ý nhìn thoáng qua sập thấp: “Mặc dù nhỏ nhưng hai người ngủ thì vẫn được.”
Lý Hư Bạch hơi bối rối mà kéo cổ áo lại.
Thanh Đàn đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt hắn. Lý Hư Bạch đề phòng nhìn nàng, bàn tay đặt ở cổ áo bất giác siết chặt lại.
“Lý Hư Bạch.” Nàng gọi tên của hắn, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, tựa như muốn nhìn thấy góc bí ẩn nhất trong lòng hắn vậy. Ánh nến nhún nhảy chiếu vào trong mắt nàng, long lanh mà trong suốt.
Mỹ nhân dưới đèn, khuôn mặt như hoa đào, xinh đẹp vô song, tâm thần mê mẩn.
Lý Hư Bạch không tự chủ được mà chuyển động yết hầu một cái, rõ ràng là hắn đang nắm lấy cổ áo, nhưng lại có loại ảo giác như trái tim bị tóm lấy.
Thanh Đàn duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng chọc vào lồng ngực hắn: “Huynh không nói thật với ta thì ta sẽ không tha cho huynh đâu. Huynh muốn cùng ta qua đêm ở đây hay là nói thật?”
Lý Hư Bạch dừng lại một chút: “Vế sau.”
Thanh Đàn thất vọng ồ một tiếng: “Thì ra huynh thà nói ra bí mật chứ cũng không chịu ở cùng ta à…”
Lý Hư Bạch nhìn nàng: “Đây chẳng phải là đáp án cô muốn sao?”
“Không phải.” Thanh Đàn nghiêng đầu cười: “Ta muốn huynh chọn cả hai.”
Trái tim Lý Hư Bạch nảy lên, hắn dừng lại một chút, nói: “Cô không sợ ta chọn vế trước à?”
Thanh Đàn cười: “Đương nhiên là ta không sợ, Huynh cho rằng tất cả những gì ta làm với huynh đều là hư tình giả ý sao?”
Lý Hư Bạch chăm chú nhìn nàng, không lên tiếng.
Thanh Đàn hỏi: “Sở Định Khôn là do huynh ra tay đúng không?”
“Đúng.”
Lúc đó tình hình nguy cấp, thuốc nổ vốn đã dễ nổ, Sở Định Khôn còn cưỡi ngựa, lúc xóc nảy lỡ như không cẩn thận đè trúng cơ quan, chắc chắn Thẩm Tòng Lan sẽ chết. Lúc hắn ra tay không hề nghĩ đến Thanh Đàn sẽ xuất hiện, vốn muốn giống như lần trước tiêu diệt Cao Vân Thăng, mượn cơ hội cứu chữa mà lặng lẽ thu lại kim bạc, không để lại dấu vết. Kết quả, hai lần ra tay đều bị Thanh Đàn bắt gặp, giống như số mệnh an bài vậy.
“Sao huynh biết Sở Định Khôn bắt Thẩm Tòng Lan làm con tin?”
Lý Hư Bạch thản nhiên nói: “Thư tiên nhân chỉ rõ ông ta là hung thủ. Ông ta mang theo Thẩm Tòng Lan cưỡi ngựa phóng nhanh trên phố, lại chạy hướng ra khỏi thành. Việc này còn cần đoán sao?”
Thanh Đàn lại hỏi: “Vậy làm sao huynh biết, trên người Sở Định Khôn mang theo thuốc nổ? Lại làm sao biết được chặt đứt tay ông ta thì sẽ loại bỏ được nguy hiểm?”
“Chiếc nhẫn không đeo vào ngón tay mà lại cầm trong tay, đương nhiên là có vấn đề.”
“Vậy làm sao huynh biết chiếc nhẫn là mấu chốt?”
“Ta có chút hiểu biết về thuật cơ quan.”
Ánh mắt Thanh Đàn lộ ra vẻ tán thưởng: “Huynh thật đúng là đa tài đa nghệ, ta thích huynh hơn rồi đó.”
Lý Hư Bạch đè chặt cổ áo lại, nói với bản thân mình rằng nghe rồi thôi chứ đừng xem là thật.
“Tiên nhân trên tháp Thanh Thiên có phải là huynh không?”
“Không phải.”
Thanh Đàn: “Ta không tin.”
Lý Hư Bạch: “Cô đừng quên, ta và cô cùng bị kẹt ở Kinh Thành.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thanh Đàn suy nghĩ một lúc: “Vậy lần này không phải, những lần trước thì phải à?”
Lý Hư Bạch phủ nhận nói: “Trước kia cũng không phải.”
“Người áo đen đánh nhau với ta bên ngoài tháp Thanh Thiên ngày đó chính là huynh sao.”
“Là ta.” Lý Hư Bạch lại nhanh chóng thừa nhận, sau đó lại nói: “Ta chỉ lấy thư giúp người ta thôi.”
“Giúp ai?”
“Di Vi.”
Di Vi! Thanh Đàn vội hỏi: “Ai là Di Vi?”
Lý Hư Bạch nói: “Mấy ngày nữa cô sẽ biết.”
“Là Tống Bằng Phi hả?” Thanh Đàn cảm thấy không thể nào nhưng vẫn hỏi, vì cho đến hiện tại, những người liên quan đến tiên nhân mà nàng biết, ngoại trừ Lý Hư Bạch và Liên Ba ra thì cũng chỉ có Tống Bằng Phi, huynh đệ Thường Tiếu và Thường Phúc.
“Không phải.”
Thanh Đàn tò mò không thôi: “Mục đích của Di Vi là gì?”
“Chờ hắn xuất hiện, tự nhiên sẽ kể cho cô nghe.”
Thanh Đàn bình tĩnh nhìn hắn: “Vì sao huynh không thể nói cho ta biết?”
Lý Hư Bạch thản nhiên nói: “Bởi vì ta và Liên Ba giống nhau, đều là một quân cờ trong đó. Nàng ấy không nói cho cô biết là bởi vì không thể làm ảnh hưởng đến đại cục. Ta cũng vậy.”
“Di Vi mới là người thao túng đại cục ư?”
“Đúng vậy.”
Thanh Đàn càng tò mò: “Vì sao bây giờ huynh không nói cho ta biết ai là Di Vi?”
Lý Hư Bạch cười nhạt: “Cô gấp cái gì, mấy ngày nữa là sẽ biết thôi. Cô và Giang Tiến Tửu không phải luôn đi tìm Di Vi sao?”
Thanh Đàn kinh ngạc nói: “Sao huynh biết?”
Lý Hư Bạch ung dung nhìn nàng: “Cô muốn trao đổi bí mật với ta, ta không có hứng thú, là vì ta biết hết bí mật của cô rồi.”
Thanh Đàn bất mãn nói: “Vậy thì không công bằng.”
Lý Hư Bạch hừ nói: “Cô có từng công bằng với ta không? Cô dựa vào vũ lực, lại nhiều lần ăn hiếp ta.”
Thanh Đàn nhướn mày: “Huynh có thể phản kháng mà. Ai bảo huynh giả vờ yếu đuối chứ?”
Lý Hư Bạch hỏi ngược lại: “Nói vậy thì vẫn là lỗi của ta à?”
Thanh Đàn cãi chày cãi cối: “Chẳng lẽ không phải hả?”
Lý Hư Bạch: “...”
Thanh Đàn cực kỳ tò mò: “Huynh và tỷ tỷ ta rốt cuộc có quan hệ gì?”
Lý Hư Bạch nhíu mày: “Cô nói lời này là có ý gì?”
Thanh Đàn chợt có một suy nghĩ: “Chẳng lẽ vị hôn thê đã mất liên lạc của huynh chính là tỷ tỷ của ta?”
Lý Hư Bạch lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng được: “Đương nhiên là không phải!”
“Vậy vì sao tỷ ấy lại yểm trợ cho huynh, vì sao huynh lại giúp tỷ ấy giải quyết Cao Vân Thăng?”
“Vì bọn ta có chung kẻ thù.”
“Di Vi sẽ báo thù cho các huynh à? Cho nên các huynh cam tâm tình nguyện làm việc cho Di Vi?”
“Xem là thế đi.”
Thanh Đàn lại hỏi: “Tiên nhân báo mộng là chuyện gì vậy? Cũng do huynh làm à?”
“Mị La Hương có tác dụng gây ảo giác, người ngửi nó nhiều sẽ rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, giống như đang ở trong mộng cảnh. Đợi sau khi họ tỉnh táo lại, nhớ đến việc nghe thấy tiên nhân nhắn nhủ bên tai, đương nhiên sẽ cho rằng tiên nhân báo mộng.”
Lý Hư Bạch nói xong thì nhướn mày: “Ta có thể đi chưa?”
Thanh Đàn khẽ nói: “Mặc dù huynh đã chọn nói thật, nhưng ta không tin huynh sẽ nói thật đâu.”
Lý Hư Bạch: “...”
Thanh Đàn đưa tay chọc vào ngực hắn: “Huynh thề đi, nếu huynh nói dối thì phải cưới Sỏ Thanh Đàn làm thê tử.”
Lý Hư Bạch: “...”
“Huynh thề đi, ta sẽ để huynh đi.”
“Ta xin thề, nếu ta nói dối thì sẽ cưới Sở Thanh Đàn làm thê tử.” Lý Hư Bạch nhanh chóng nói xong, lại bồi thêm một câu rất mất hứng: “Cô cũng biết đó, ta không tin quỷ thần.”
Thanh Đàn nở nụ cười xinh đẹp: “Không sao, ta cũng không tin.”
Nàng khoanh tay, mỉm cười nhìn hắn: “Nhưng mà ta cực kỳ thích nhìn dáng vẻ đắn đo của huynh, nhìn dáng vẻ huynh mất tự nhiên và không cam tâm tình nguyện đó. Ta thích ai thì sẽ không nhịn được mà muốn bắt nạt người đó. Nhưng mà chỉ có ta có thể bắt nạt thôi, người khác thì không được. Nếu như người khác dám bắt nạt huynh, ta sẽ cho kẻ đó biết, bắt nạt người của ta sẽ có hậu quả gì.”
Ánh mắt Lý Hư Bạch hơi tối đi: “Cô nói với ta chuyện này làm gì?”
Thanh Đàn mỉm cười nhìn hắn: “Huynh không nghe ra được là ta đang tỏ tình sao?”
Lý Hư Bạch hơi động lòng, dừng lại một chút rồi nói: “Ta chỉ nghe ra được cô đang nói vớ va vớ vẩn mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.