Chương 91: Là một nhân vật (1)
Dược Thiên Sầu
04/06/2020
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
- ---------------------
Sai chính là sai, mà đã sai thì giải thích thế nào đều không có tác dụng, người bị bắt đi ở ngay trước mặt mình còn không biết, tự mình cũng hận không thể quất chính mình hai tát vào mồm, còn mặt mũi nào đi giải thích? Chỉ sợ giải thích ngược lại càng để cho thành chủ nổi giận.
Một đám người trong tường băng đang ngẩng đầu đều nhìn ra, tổng vụ quan đang bị thành chủ răn dạy.
Nhục nhã thủ hạ một phen để tiết hết hỏa khí xong, Lạc Thiên Hà chắp tay cười lạnh.
- Dám ra tay dưới mí mắt thành vệ, đảm phách cùng tố chất tâm lý không phải bình thường, lại có thủ đoạn cay độc, hung thủ kia không phải người bình thường, nhất định là một người vừa có đầu óc vừa dứt khoát, nghĩ không ra trong thành Bất Khuyết ta còn ẩn giấu một nhân vật như thế!
- Xem ra thành Bất Khuyết đã thái bình quá lâu, chỉ dùng thủ đoạn như vậy đã đùa bỡn ngươi. Hoành Đào, ngươi quá làm cho lão phu thất vọng, con mắt nên mở to ra, nên nâng cao tinh thần thêm một chút, nên tỉnh táo lại, nếu thật không có năng lực, vậy liền thay người đi!
Hoành Đào nói thầm trong lòng, điều này mà ai có thể nghĩ tới, ai có thể ngờ hung thủ thế mà to gan như vậy, dám rêu rao ở trong một đám thành vệ, quả thực gan to bằng trời, đổi thành thành chủ ngươi cũng chưa chắc có thể kịp thời phát hiện.
Nói trong lòng thig vẫn nói trong lòng, mặt ngoài vẫn yếu ớt đáp lại.
- Vâng.
"Hừ!"
Lạc Thiên Hà hất tay áo lên, pháp lực bành trướng mà ra.
Cạch! Một vòng tường băng to lớn sụp đổ, nổ tung thành vô số khối băng tán loạn trút xuống mặt đất, giống như núi lở, cơ hồ bao trùm tất cả dám người phía dưới, đám người phía dưới nhanh chóng thi pháp chống cự.
Bản nhân Lạc Thiên Hà thì hô một tiếng rồi bắn người lên về phía hư không nơi xa.
Hoành Đào đang lơ lửng chắp tay đưa tiễn, sau đó khẽ thở dài, nhẹ nhàng rơi trên các khối băng vỡ vụn thành đống.
Một đám Cự Linh Thần cũng đi theo rơi xuống đất.
Uẩn Hà lâu đã bị khối băng vùi lấp, đám người bên trong chỉ đành phá băng đi ra.
- Lưu một bộ phận tiếp tục điều tra hiện trường, cần phải cẩn thận điều tra! Dẫn toàn bộ người khác ở hiện trường về thẩm vấn!
Hoành Đào nghiêm nghị lên tiếng ra lệnh, người phía dưới lúc này lập tức chấp hành.
Tất cả mọi người Phan thị không ai ngoại lệ, toàn bộ đều bị mang đi, bao gồm cả Vạn Triều Tử cùng đến từ Liêm Hiệu thành Thiên Cổ.
Người khẳng định muốn mang đi, vì sao hung thủ có thể tuỳ tiện tiếp cận Phan Lăng Vân, vì sao người bên cạnh Phan Lăng Vân không phát hiện, có phải có nội ứng hay không, vì sao Phan Lăng Vân lại đột nhiên muốn vào Uẩn Hà lâu ở? Tất cả điểm đáng ngờ này khẳng định phải được xác minh một phen, khẳng định phải biết rõ, không có khả năng buông tha những người này.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần
...
Một chỗ trong sơn động, không biết nhà ai, trong nhà không có ai, không biết có việc đi đâu, thế là có khách không mời mà đến mở khóa xâm nhập vào.
Cửa đóng lại, Lâm Uyên giải khai cấm chế trên người Phan Lăng Vân, lui lại đến trên một cái ghế, ngồi xuống.
Phan Lăng Vân quấn trong đấu bồng đen bò dậy, nắm chặt áo choàng trên người che kín thân thể, không muốn lộ cảnh xuân ra ngoài.
Áo giáp trên thân hai người quá chói mắt, lúc đi trên đường đã cởi bỏ, mà lúc Phan Lăng Vân bị bắt tới đây, trên thân không có mặc quần áo gì.
Vết máu trên mặt hai người cũng đã được Lâm Uyên thi pháp rửa rõ ràng sạch sẽ, mà vết nứt trên trán Phan Lăng Vân thì trong lúc nhất thời không tốt hơn được.
Không có mũ giáp che giấu, trên mặt Lâm Uyên cũng mang theo mặt nạ.
Một đường đến tận đây, Phan Lăng Vân bối rối thất thần cũng dần bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm hán tử râu quai nón đang đep mặt nạ trước mắt, đánh giá một hồi, bốn mắt nhìn nhau một hồi mới di động, chân trần đi đến một cái ghế gần đó, ngồi xuống, trên mặt lộ ra mỉm cười, tán dương.
- Bạo tạc dẫn động thành vệ mai phục, ngụy trang lẫn vào trong đó, mượn cơ hội xâm nhập chỗ ta ở, lại cưỡng ép ta gây ra hỗn loạn, sau đó nghênh ngang rời đi trong vòng vây của một đám thành vệ, trải qua sự tình mạo hiểm phức tạp như vậy nhưng từ đầu tới đuôi không thấy các hạ có bất kỳ khẩn trương gì, lại được các hạ làm đơn giản thong dong như vậy, xem đại quân thành vệ như không, đảm lược khí phách cùng thủ đoạn của các hạ thật là người thứ nhất Lăng Vân ta bình sinh nhnf thấy, Lăng Vân bội phục sát đất!
Mặc dù lời nói có thành phần nịnh nọt vuốt mông ngựa, nhưng trong lòng nàng cũng thật bội phục, một đám nhân mã thành vệ chuẩn bị chu toàn, phía bên mình còn chuẩn bị Tứ Tượng Khiên Ngưu Trận, kết quả…tất cả đều uổng công, người ta tới lui tự nhiên tuỳ tiện bắt nàng đi tới đây.
Chỉ dựa vào phần đảm phách cùng bản sự này đã khiến nàng cảm thấy kinh diễm, đáng tiếc bên cạnh mình không có nhân vật bực này, nếu không như hổ thêm cánh, rất nhiều chuyện đều đơn giản thuận tiện hơn nhiều lắm.
Đã lọt vào tình huống như hiện tại, trong nội tâm nàng vậy mà dâng lên mấy phần tâm tư muốn mời chào.
Lâm Uyên không có đáp lại.
Phan Lăng Vân lại thử hỏi.
- Ngươi là ai?
Lâm Uyên không có phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm nàng.
Phan Lăng Vân hơi bối rối, nhưng vẫn mở lời tiếp.
- Các hạ cứ yên tâm đi, cái mạng này của ta trong tay ngươi, sẽ không chính mình muốn chết, các hạ có gì phân phó cứ việc nói.
Lâm Uyên mở miệng, khàn khàn tiếng nói.
- Bành Hi đi đâu?
Hắn lần này trước khi động thủ đã biết, muốn như làm lần trước ngồi trong chỗ Triệu Nguyên Thần ở cùng hắn hảo hảo đàm luận là không thể, cũng không phải trực tiếp chạy tới giết người.
Chủ ý ban đầu hắn đi chuyến này vốn quyết định muốn dưới tình huống các không xác định, mạo hiểm lấy hạt dẻ trong lò lửa, muốn bắt Bành Hi tra hỏi để hiểu rõ tình huống. Ai ngờ xâm nhập Uẩn Hà lâu xem xét, cũng không có gặp Bành Hi, chỉ thấy bà cô này suất lĩnh một đám người, tình huống lúc đó hắn cũng không có cách nào từ từ tìm khắp nơi, đành phải để mắt tới vị này, thuận tay bắt vị này lại luôn.
Bắt mình đến hỏi Bành Hi? Phan Lăng Vân hơi giật mình, chợt trả lời.
- Hắn đêm trước đã mang theo người Chu thị rời đi, không biết đi đâu.
Lâm Uyên nhìn chằm chằm phản ứng của nàng, cũng mặc kệ nói thật hay giả, tiếp tục hỏi.
- Vì sao các ngươi muốn vào Uẩn Hà lâu ở?
Phan Lăng Vân không hiểu, hỏi lại.
- Chẳng lẽ không thể vào ở sao?
Lâm Uyên.
- Địa phương vừa mới chết người, huyết tinh còn chưa tan, ngươi cảm thấy bình thường?
Thần sắc Phan Lăng Vân hơi chấn động, tựa hồ minh bạch cái gì, bị một câu của đối phương đã thông nghi hoặc trước đó trong lòng mình, chỉ có thể âm thầm căm hận cắn răng, Bành Hi, ngươi hại ta!
Lâm Uyên thu hết phản ứng của nàng vào mắt.
- Ngươi không muốn trả lời? Cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, đừng nghĩ muốn nói dối!
Phan Lăng Vân.
- Ta nói cho ngươi, chỉ sợ ngươi chưa chắc bỏ qua cho ta.
Nàng muốn cò kè mặc cả, tranh thủ hi vọng sống sót.
Lâm Uyên,
- Chỉ bằng ngươi nói ra câu nói này, đã không cần thiết lưu ngươi lại nữa.
Nói xong đứng dậy.
Tên này muốn giết mình? Phan Lăng Vân cuống quít đứng lên, lui sang một bên, cũng vội vàng nói.
- Bành Hi đã căn cứ hiện trường vụ án phát hiện thân phận hung thủ, ta có thể giúp ngươi.
Lâm Uyên thờ ơ, từng bước tới gần.
- Biết thân phận của ta, ngươi còn dám lưu lại? Bành Hi chạy, thành vệ bố trí mai phục, đây là một bẫy rập dẫn dụ ta, con mồi như ngươi không biết rõ tình hình, có phải tỉnh ngộ quá muộn hay không?
Phan Lăng Vân vội vàng giải thích.
- Ta cố ý làm mồi, có đại trận phòng hộ, ta nghĩ có thể an toàn không lo, ai ngờ ngươi lại cao tay hơn một bậc.
Tiết tấu tra hỏi đã được Lâm Uyên khống chế trong tay, đối phương càng nhanh giải thích càng có thể nói rõ một ít vấn đề.
Trong ánh mắt Lâm Uyên mang theo khinh thường, hắn đã đích thân tới hiện trường, Bành Hi, thành vệ còn có vị này, căn bản cũng không đi trên cùng một con đường mà liên thủ với nhau.
Phan Lăng Vân cũng thấy biểu cảm khinh thường của đối phương mà tỉnh ngộ, sợ hãi, thật sợ, cực độ sợ hãi nói.
- Ta thật có thể giúp ngươi, bằng thế lực cùng tài lực Chu thị, ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói. Chỉ cần ta còn làm con tin trên tay ngươi, Phan thị sẽ giúp ngươi, Chu thị sẽ sợ ném chuột vỡ bình. Coi như thân phận của ngươi bại lộ, Phan thị ta cũng có đầy đủ thực lực giúp ngươi che giấu ẩn núp.
Người đang lui lại bỗng nhiên bị đụng ngừng, đã thối lui đến dựa vào tường, đã không đường có thể lui, Phan Lăng Vân gấp gáp giơ hai tay lên kéo áo choàng lộ ra thân thể trắng nõn xinh đẹp của mình.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
- ---------------------
Sai chính là sai, mà đã sai thì giải thích thế nào đều không có tác dụng, người bị bắt đi ở ngay trước mặt mình còn không biết, tự mình cũng hận không thể quất chính mình hai tát vào mồm, còn mặt mũi nào đi giải thích? Chỉ sợ giải thích ngược lại càng để cho thành chủ nổi giận.
Một đám người trong tường băng đang ngẩng đầu đều nhìn ra, tổng vụ quan đang bị thành chủ răn dạy.
Nhục nhã thủ hạ một phen để tiết hết hỏa khí xong, Lạc Thiên Hà chắp tay cười lạnh.
- Dám ra tay dưới mí mắt thành vệ, đảm phách cùng tố chất tâm lý không phải bình thường, lại có thủ đoạn cay độc, hung thủ kia không phải người bình thường, nhất định là một người vừa có đầu óc vừa dứt khoát, nghĩ không ra trong thành Bất Khuyết ta còn ẩn giấu một nhân vật như thế!
- Xem ra thành Bất Khuyết đã thái bình quá lâu, chỉ dùng thủ đoạn như vậy đã đùa bỡn ngươi. Hoành Đào, ngươi quá làm cho lão phu thất vọng, con mắt nên mở to ra, nên nâng cao tinh thần thêm một chút, nên tỉnh táo lại, nếu thật không có năng lực, vậy liền thay người đi!
Hoành Đào nói thầm trong lòng, điều này mà ai có thể nghĩ tới, ai có thể ngờ hung thủ thế mà to gan như vậy, dám rêu rao ở trong một đám thành vệ, quả thực gan to bằng trời, đổi thành thành chủ ngươi cũng chưa chắc có thể kịp thời phát hiện.
Nói trong lòng thig vẫn nói trong lòng, mặt ngoài vẫn yếu ớt đáp lại.
- Vâng.
"Hừ!"
Lạc Thiên Hà hất tay áo lên, pháp lực bành trướng mà ra.
Cạch! Một vòng tường băng to lớn sụp đổ, nổ tung thành vô số khối băng tán loạn trút xuống mặt đất, giống như núi lở, cơ hồ bao trùm tất cả dám người phía dưới, đám người phía dưới nhanh chóng thi pháp chống cự.
Bản nhân Lạc Thiên Hà thì hô một tiếng rồi bắn người lên về phía hư không nơi xa.
Hoành Đào đang lơ lửng chắp tay đưa tiễn, sau đó khẽ thở dài, nhẹ nhàng rơi trên các khối băng vỡ vụn thành đống.
Một đám Cự Linh Thần cũng đi theo rơi xuống đất.
Uẩn Hà lâu đã bị khối băng vùi lấp, đám người bên trong chỉ đành phá băng đi ra.
- Lưu một bộ phận tiếp tục điều tra hiện trường, cần phải cẩn thận điều tra! Dẫn toàn bộ người khác ở hiện trường về thẩm vấn!
Hoành Đào nghiêm nghị lên tiếng ra lệnh, người phía dưới lúc này lập tức chấp hành.
Tất cả mọi người Phan thị không ai ngoại lệ, toàn bộ đều bị mang đi, bao gồm cả Vạn Triều Tử cùng đến từ Liêm Hiệu thành Thiên Cổ.
Người khẳng định muốn mang đi, vì sao hung thủ có thể tuỳ tiện tiếp cận Phan Lăng Vân, vì sao người bên cạnh Phan Lăng Vân không phát hiện, có phải có nội ứng hay không, vì sao Phan Lăng Vân lại đột nhiên muốn vào Uẩn Hà lâu ở? Tất cả điểm đáng ngờ này khẳng định phải được xác minh một phen, khẳng định phải biết rõ, không có khả năng buông tha những người này.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần
...
Một chỗ trong sơn động, không biết nhà ai, trong nhà không có ai, không biết có việc đi đâu, thế là có khách không mời mà đến mở khóa xâm nhập vào.
Cửa đóng lại, Lâm Uyên giải khai cấm chế trên người Phan Lăng Vân, lui lại đến trên một cái ghế, ngồi xuống.
Phan Lăng Vân quấn trong đấu bồng đen bò dậy, nắm chặt áo choàng trên người che kín thân thể, không muốn lộ cảnh xuân ra ngoài.
Áo giáp trên thân hai người quá chói mắt, lúc đi trên đường đã cởi bỏ, mà lúc Phan Lăng Vân bị bắt tới đây, trên thân không có mặc quần áo gì.
Vết máu trên mặt hai người cũng đã được Lâm Uyên thi pháp rửa rõ ràng sạch sẽ, mà vết nứt trên trán Phan Lăng Vân thì trong lúc nhất thời không tốt hơn được.
Không có mũ giáp che giấu, trên mặt Lâm Uyên cũng mang theo mặt nạ.
Một đường đến tận đây, Phan Lăng Vân bối rối thất thần cũng dần bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm hán tử râu quai nón đang đep mặt nạ trước mắt, đánh giá một hồi, bốn mắt nhìn nhau một hồi mới di động, chân trần đi đến một cái ghế gần đó, ngồi xuống, trên mặt lộ ra mỉm cười, tán dương.
- Bạo tạc dẫn động thành vệ mai phục, ngụy trang lẫn vào trong đó, mượn cơ hội xâm nhập chỗ ta ở, lại cưỡng ép ta gây ra hỗn loạn, sau đó nghênh ngang rời đi trong vòng vây của một đám thành vệ, trải qua sự tình mạo hiểm phức tạp như vậy nhưng từ đầu tới đuôi không thấy các hạ có bất kỳ khẩn trương gì, lại được các hạ làm đơn giản thong dong như vậy, xem đại quân thành vệ như không, đảm lược khí phách cùng thủ đoạn của các hạ thật là người thứ nhất Lăng Vân ta bình sinh nhnf thấy, Lăng Vân bội phục sát đất!
Mặc dù lời nói có thành phần nịnh nọt vuốt mông ngựa, nhưng trong lòng nàng cũng thật bội phục, một đám nhân mã thành vệ chuẩn bị chu toàn, phía bên mình còn chuẩn bị Tứ Tượng Khiên Ngưu Trận, kết quả…tất cả đều uổng công, người ta tới lui tự nhiên tuỳ tiện bắt nàng đi tới đây.
Chỉ dựa vào phần đảm phách cùng bản sự này đã khiến nàng cảm thấy kinh diễm, đáng tiếc bên cạnh mình không có nhân vật bực này, nếu không như hổ thêm cánh, rất nhiều chuyện đều đơn giản thuận tiện hơn nhiều lắm.
Đã lọt vào tình huống như hiện tại, trong nội tâm nàng vậy mà dâng lên mấy phần tâm tư muốn mời chào.
Lâm Uyên không có đáp lại.
Phan Lăng Vân lại thử hỏi.
- Ngươi là ai?
Lâm Uyên không có phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm nàng.
Phan Lăng Vân hơi bối rối, nhưng vẫn mở lời tiếp.
- Các hạ cứ yên tâm đi, cái mạng này của ta trong tay ngươi, sẽ không chính mình muốn chết, các hạ có gì phân phó cứ việc nói.
Lâm Uyên mở miệng, khàn khàn tiếng nói.
- Bành Hi đi đâu?
Hắn lần này trước khi động thủ đã biết, muốn như làm lần trước ngồi trong chỗ Triệu Nguyên Thần ở cùng hắn hảo hảo đàm luận là không thể, cũng không phải trực tiếp chạy tới giết người.
Chủ ý ban đầu hắn đi chuyến này vốn quyết định muốn dưới tình huống các không xác định, mạo hiểm lấy hạt dẻ trong lò lửa, muốn bắt Bành Hi tra hỏi để hiểu rõ tình huống. Ai ngờ xâm nhập Uẩn Hà lâu xem xét, cũng không có gặp Bành Hi, chỉ thấy bà cô này suất lĩnh một đám người, tình huống lúc đó hắn cũng không có cách nào từ từ tìm khắp nơi, đành phải để mắt tới vị này, thuận tay bắt vị này lại luôn.
Bắt mình đến hỏi Bành Hi? Phan Lăng Vân hơi giật mình, chợt trả lời.
- Hắn đêm trước đã mang theo người Chu thị rời đi, không biết đi đâu.
Lâm Uyên nhìn chằm chằm phản ứng của nàng, cũng mặc kệ nói thật hay giả, tiếp tục hỏi.
- Vì sao các ngươi muốn vào Uẩn Hà lâu ở?
Phan Lăng Vân không hiểu, hỏi lại.
- Chẳng lẽ không thể vào ở sao?
Lâm Uyên.
- Địa phương vừa mới chết người, huyết tinh còn chưa tan, ngươi cảm thấy bình thường?
Thần sắc Phan Lăng Vân hơi chấn động, tựa hồ minh bạch cái gì, bị một câu của đối phương đã thông nghi hoặc trước đó trong lòng mình, chỉ có thể âm thầm căm hận cắn răng, Bành Hi, ngươi hại ta!
Lâm Uyên thu hết phản ứng của nàng vào mắt.
- Ngươi không muốn trả lời? Cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, đừng nghĩ muốn nói dối!
Phan Lăng Vân.
- Ta nói cho ngươi, chỉ sợ ngươi chưa chắc bỏ qua cho ta.
Nàng muốn cò kè mặc cả, tranh thủ hi vọng sống sót.
Lâm Uyên,
- Chỉ bằng ngươi nói ra câu nói này, đã không cần thiết lưu ngươi lại nữa.
Nói xong đứng dậy.
Tên này muốn giết mình? Phan Lăng Vân cuống quít đứng lên, lui sang một bên, cũng vội vàng nói.
- Bành Hi đã căn cứ hiện trường vụ án phát hiện thân phận hung thủ, ta có thể giúp ngươi.
Lâm Uyên thờ ơ, từng bước tới gần.
- Biết thân phận của ta, ngươi còn dám lưu lại? Bành Hi chạy, thành vệ bố trí mai phục, đây là một bẫy rập dẫn dụ ta, con mồi như ngươi không biết rõ tình hình, có phải tỉnh ngộ quá muộn hay không?
Phan Lăng Vân vội vàng giải thích.
- Ta cố ý làm mồi, có đại trận phòng hộ, ta nghĩ có thể an toàn không lo, ai ngờ ngươi lại cao tay hơn một bậc.
Tiết tấu tra hỏi đã được Lâm Uyên khống chế trong tay, đối phương càng nhanh giải thích càng có thể nói rõ một ít vấn đề.
Trong ánh mắt Lâm Uyên mang theo khinh thường, hắn đã đích thân tới hiện trường, Bành Hi, thành vệ còn có vị này, căn bản cũng không đi trên cùng một con đường mà liên thủ với nhau.
Phan Lăng Vân cũng thấy biểu cảm khinh thường của đối phương mà tỉnh ngộ, sợ hãi, thật sợ, cực độ sợ hãi nói.
- Ta thật có thể giúp ngươi, bằng thế lực cùng tài lực Chu thị, ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói. Chỉ cần ta còn làm con tin trên tay ngươi, Phan thị sẽ giúp ngươi, Chu thị sẽ sợ ném chuột vỡ bình. Coi như thân phận của ngươi bại lộ, Phan thị ta cũng có đầy đủ thực lực giúp ngươi che giấu ẩn núp.
Người đang lui lại bỗng nhiên bị đụng ngừng, đã thối lui đến dựa vào tường, đã không đường có thể lui, Phan Lăng Vân gấp gáp giơ hai tay lên kéo áo choàng lộ ra thân thể trắng nõn xinh đẹp của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.