Quyển 1 - Chương 6: Hoàng hậu nhân từ
Ryan
11/12/2013
“Không có chuyện nguyện ý hay không ở đây. Tiếp quản hậu cung là bổn phận, là trách nhiệm của một hoàng hậu, nếu không quản chuyện trong hậu cung thì hoàng hậu cũng không khác gì một cung tần cửu phẩm. Nhưng đó không phải là mục đích của bản cung hôm nay. Ta vừa nhập cung được một ngày, sáng
nay chỉ muốn thỉnh an mẫu hậu, chuyện hậu cung ta chưa biết gì, còn cần
mẫu hậu dạy bảo rất nhiều. Chừng nào mẫu hậu cảm thấy ta đủ năng lực
gánh vác tự nhiên sẽ an tâm giao phượng ấn cho ta.” Ngọc Băng bắt đầu
thấy phiền vị Lư tiểu thư này.
“Nói hay lắm. Không hổ danh là công chúa của Định Đông thân vương.” Thái hậu tán thưởng. “Người đâu!”
Lý công công theo lời mang phượng ấn ra. Thái hậu cầm lấy, phất tay. “Tất cả các ngươi lui ra, ai gia có chuyện muốn nói riêng với hoàng hậu.”
Cung nữ thái giám lui ra hết, Lư Tiểu Uyển hậm hực phút chốc cũng ra ngoài. Trong tẩm cung chỉ còn lại hai người.
“Hoàng hậu, con thấy Tiểu Uyển thế nào?” Thái hậu hỏi một câu lạc đề.
“Mẫu hậu, sao lại hỏi như vậy?”
“Từ nhỏ ta đã nhìn nó trưởng thành, nó là đứa cháu ta thương yêu nhất. Ta thật hi vọng nó có thể giúp con một chút trong chuyện quản lý hậu cung.” Thái hậu nói bóng gió.
“Mẫu hậu, chuyện liên quan đến hoàng thượng, xin hãy để hoàng thượng quyết định.”
“Hoàng đế, Tịnh nhi, ta đã nói rất nhiều lần, nhưng lần nào nó cũng từ chối.” Thái hậu thở dài.
“Mẫu hậu, hoàng thượng nhất định có lý do của mình. Nếu có dịp nhi thần sẽ thử đề cập.”
“Con chấp nhận như vậy sao?”
“Thứ thuộc về mình có vứt đi nó cũng sẽ quay về, ngược lại, cưỡng cầu cũng vô dụng.”
Thái hậu nhìn tiểu tức phụ trước mặt. Vì định kiến ban đầu, bà không thích nàng bao nhiêu nhưng bà không thể phủ nhận nàng thật sự là một người đủ bản lĩnh làm cho hậu cung trở thành hậu phương vững chắc của hoàng đế. Hơn nữa, cá tính nàng rất đặc biệt, trong nhu có cương. Với kinh nghiệm cung đình lâu năm, bà cảm nhận được vị hoàng hậu này dễ gần nhưng tuyệt đối không dễ chọc. Suy đi nghĩ lại, bà quyết định giao phượng ấn cho nàng, một phần vì quy định cung đình, phần khác, bà không tìm ra được nguyên nhân thoái thác.
“Con giữ phượng ấn đi.” Thái hậu đưa ra vật đang cầm trong tay.
“Mẫu hậu. Nhi thần còn chưa biết gì cả.”
“Chưa biết từ từ sẽ biết. Ta tin tưởng con có khả năng, đúng không?”
“Tạ ơn mẫu hậu.” Ngọc Băng cũng không khách khí. Xưa nay nàng vốn ghét dông dài. Sớm muộn cũng là chuyện của nàng, cộng với ủy thác của hoàng thượng, nàng đằng nào cũng phải nhận.
Đột nhiên lúc này, bên ngoài truyền vào một vài âm thanh la hét, còn có ẩn ẩn tiếng khóc nức nở.
“Chuyện gì?” Thái hậu cao giọng hỏi.
Một đám người lục tục kéo vào. Chỉ thấy tiểu cung nữ Cẩm Tú một bên mặt sưng vù, mắt mũi đỏ hồng, đang thút thít, còn Lư Tiểu Uyển thì đang nhe nanh trợn mắt.
“Chuyện gì?” Thanh âm lạnh như băng truyền đến kinh sợ mọi người. Lần này người hỏi là Ngọc Băng.
“Nương nương, con cẩu nô tỳ này thật sự quá vô lễ, Tiểu Uyển chỉ bảo nó đi pha một tách trà nó cũng từ chối.” Lư Tiểu Uyển la lối.
“Nương nương,…, nô tỳ,… nô tỳ,…” Cẩm Tú khóc ngất, không nói được lời nào.
“Được rồi.” Thanh âm Ngọc Băng vẫn không mang theo một chút nhiệt độ nào, chỉ có vẻ mặt là trước sau vẫn không thay đổi, khiến người ta không đoán ra được nàng đang nghĩ gì.
“Nương nương nhất định phải làm chủ cho Tiểu Uyển.” Lư Tiểu Uyển được thể lớn tiếng.
“Tại sao ngươi lại bảo Cẩm Tú đi pha trà cho ngươi?” Ngọc Băng lạnh lùng cắt lời, đồng thời cũng cắt giảm nhiệt độ trong tẩm cung xuống mức thấp nhất.
“Tiểu Uyển muốn uống chút trà, có gì không được?” Nàng ta vẫn tiếp tục lên giọng.
“Uống trà là chuyện của ngươi. Nhưng tại sao nhất định phải là Cẩm Tú?” Một câu nối tiếp một câu, lạnh tới cực độ.
“Tại sao không thể a! Nô tỳ đứa nào chẳng như nhau. Cẩu nô tỳ!” Nữ nhân này thật sự… hết thuốc chữa.
“Đủ rồi!” Thái hậu cắt ngang. “Hoàng hậu hồi cung trước đi. Ai gia muốn nói chuyện với Tiểu Uyển một chút.”
“Nhi thần cáo lui.” Không kiêu ngạo, không siểm nịnh, Ngọc Băng mang theo Cẩm Tú rời khỏi ‘hiện trường’.
Thái hậu quay sang Lữ Tiểu Uyển: “Ngươi cũng thật là. Dù sao cũng là hoàng hậu. Thu liễm lại một chút đi.”
“Cô cô, hoàng hậu thật đáng ghét.” Bộ dáng hoạnh họe ban nãy mất hết, bây giờ Tiểu Uyển đang sắm vai một đứa cháu ngoan làm nũng.
Lư thái hậu thở dài, qua ba câu cuối cùng vừa rồi, bà biết được hoàng hậu không bao giờ là đối tượng nên ăn hiếp. Nếu tiếp tục, đứa cháu này của bà sẽ chịu thiệt thòi. Kể ra, hoàng hậu im lặng rời đi cũng đã là rất nể mặt bà.
—————————————————————————————
Phượng Nghi cung.
Suốt đường đi trở về Ngọc Băng một câu cũng không nói, chỉ cất bước đều đều khiến tất cả cung nữ thái giám đều nín lặng, Cẩm Tú cũng không dám khóc nữa, chỉ thỉnh thoảng nấc lên một cái. Về đến nơi, nàng đi thẳng vào phòng khách. Cung nữ thái giám tự động chia ra đứng hai hàng phía dưới.
“Nương nương, nô tỳ biết sai rồi. Xin nương nương tha mạng.” Cẩm Tú chịu không nổi khủng hoảng lúc nãy trong Từ An cung, dập đầu lia lịa.
Ngọc Băng xoay người, trực tiếp kéo Cẩm Tú đứng lên, ấn nàng ngồi xuống một cái ghế, ép nàng nhìn thẳng vào mình, lúc sau mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Đáp ứng ta một chuyện.”
“Nương nương, nô tỳ… nô tỳ…” Cẩm Tú bị đôi mắt đen của nàng hút vào, tâm tình đã bình ổn hơn rất nhiều, nhưng thủy chung cung nữ vẫn là cung nữ.
“Xóa ba chữ ‘cẩu nô tỳ’ ban nãy ra khỏi đầu.”
Một phòng đầy người đứng chết trân. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hoàng hậu nương nương không trách không phạt, không hỏi nguyên do, chỉ bảo Cẩm Tú đừng quan tâm những lời của Lư tiểu thư?
Ngọc Băng cũng không giải thích gì thêm, ngẩng đầu gọi Trân Châu: “Trong tẩm cung của ta có một cái hòm nhỏ màu vàng đặt trên tủ nhỏ cạnh giường. Mang nó đến đây.”
“Nô tỳ tuân lệnh.” Trân Châu không hiểu đầu cua tai nheo gì nhưng vẫn đi lấy vật được yêu cầu.
Hòm gỗ được mang đến, Ngọc Băng đi đến chậu nước ở góc phòng, nhúng khăn, vắt khô mang đến…lau mặt cho Cẩm Tú.
Tiểu nha đầu này thụ sủng nhược kinh nhảy dựng, lại dập đầu như tế sao: “Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng.”
“Ai nói muốn lấy mạng của muội?” Ngữ khí cực kỳ nhu hòa. Ngọc Băng tóm Cẩm Tú trở lại ghế, nàng lấy từ trong hòm ra một lọ thuốc nhỏ, mở nắp, một hương thơm dễ chịu tràn ngập cả gian phòng. Nàng tỉ mỉ xoa một ít lên má Cẩm Tú. “Xong rồi, không sao đâu, độ nửa canh giờ sau sẽ không sưng nữa.” Lần đầu tiên có người quan tâm, nước mắt vừa ngừng của Cẩm Tú lại chảy xuống.
Ngừng một lát, Ngọc Băng quay xuống nhìn đám cung nữ thái giám phía dưới: “Lư Tiểu Uyển biết võ công không?”
Thái giám quản sự Phượng Nghi cung Tần Thọ ngập ngừng lên tiếng: “Hồi bẩm nương nương. Lư tiểu thư không biết võ công.”
“Ừ được rồi. Không nói chuyện đó nữa. Sau này chúng ta là người một nhà. Ta muốn có một chút quy định.”
“Xin nương nương căn dặn.” Đám hạ nhân trăm miệng một lời.
“Thứ nhất, ta không thích ồn ào, các ngươi sau này làm chuyện gì cũng nên nhẹ nhàng một chút. Thứ hai, tất cả mọi người nếu gặp phải khó khăn hay thắc mắc gì đều có thể trực tiếp hỏi ta. Ta không muốn một chút hiểu lầm nhỏ gây ra sai sót lớn. Thứ ba, đừng lúc nào gặp ta cũng quỳ, ta không quen. Vả lại dù có là cung nữ hay thái giám cũng cần giữ cho mình một chút tôn nghiêm nhất định, hiểu không?”
“Nương nương…” Cẩm Tú e dè lên tiếng.
“Cứ nói.” Ngọc Băng khích lệ.
“Nô tỳ cũng có thể có tôn nghiêm sao?”
“Có thể, khác biệt giữa nô tỳ và chủ tử chẳng qua chỉ là hoàn cảnh và gia đình mà họ xuất thân. Nô tỳ cũng là người, cũng có mẹ sinh cha dưỡng. Không ai được chọn gia đình để đầu thai nhưng mỗi người có thể tự chọn cách sống và suy nghĩ của mình. Có thể muội không thể làm trái mệnh lệnh của chủ tử, nhưng muội có đủ đầu óc để nhận biết đúng sai, đúng không? Tỷ như việc lúc nãy, nói thật lòng, muội có cảm thấy mình sai không?”
“Nô tỳ…, nô tỳ… không biết.”
“Vậy nói rõ ràng lúc đó đã xảy ra chuyện gì?”
Cả phòng chìm vào im lặng. Họ không ngờ hoàng hậu không biết cụ thể chuyện gì xảy ra đã lo chăm sóc cho Cẩm Tú trước.
“Hồi nương nương, lúc đó Lư tiểu thư nói muốn uống trà Long Tĩnh bảo nô tỳ đi pha. Nhưng mà nô tỳ lần đầu tiên đến Từ An cung, không biết trù phòng ở đâu, với lại Long Tĩnh trà chỉ có hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, và thái hậu mới được sử dụng. Nô tỳ còn chưa bẩm rõ thì Lư tiểu thư đã bạt tai nô tỳ.”
“Muội hiểu nguyên nhân của cái bạt tai đó không?”
“Là Lư tiểu thư không hài lòng nô tỳ lề mề.”
“Sai. Nàng ta là muốn dằn mặt ta mới đổ lên đầu muội. Trong cung muốn sống yên ổn phải biết giữ mình, nói ít một chút, nghe nhiều một chút, nhìn kỹ một chút. Nhưng không nói không đồng nghĩa với không biết, muội nên hiểu rõ tình huống trước mắt. Sau này nếu còn gặp tình huống như vậy thì cứ vâng dạ rồi lập tức đi báo với ta. Trong việc này muội không có sai, có sai thì cũng chỉ là vì muội xui xẻo bị chọn làm thiếp thân tỳ nữ cho hoàng hậu nương nương này.” Ngọc Băng kiên nhẫn giảng giải. Dù nàng không thích nhiều lời, nhưng đã ở chung dưới một mái che thì tất cả là người một nhà, có một số chuyện nói rõ trước thì sau này sẽ tiết kiệm được hơi sức.
“Nương nương, nô tỳ không hiểu lắm chuyện trong cung nhưng được hầu hạ nương nương là phúc phận của nô tỳ.” Cẩm Tú lí nhí. Tiểu nha đầu này còn đang ‘thẩm thấu’ những gì Ngọc Băng vừa nói.
“Nương nương, nói như vậy thì Lư tiểu thư là muốn…” Trân Châu đánh hơi thấy có kẻ muốn tranh sủng với chủ tử nhà mình.
“Có một số chuyện không phải muốn là có được đâu. Hơn nữa, ta cũng không thích nói xấu sau lưng người khác. Vả lại, một vài loại chuyện có biết cũng không nên nói ra ngoài, không cẩn thận sẽ là tự chuốc họa” Nàng đánh gãy lời nói của Trân Châu.
“Dạ nương nương.”
“Được rồi, ai cũng có việc của mình. Đi làm đi. Đừng đứng ngây ra đó. Khi nào cần ta sẽ gọi. Ta muốn yên tĩnh một lát.”
“Nói hay lắm. Không hổ danh là công chúa của Định Đông thân vương.” Thái hậu tán thưởng. “Người đâu!”
Lý công công theo lời mang phượng ấn ra. Thái hậu cầm lấy, phất tay. “Tất cả các ngươi lui ra, ai gia có chuyện muốn nói riêng với hoàng hậu.”
Cung nữ thái giám lui ra hết, Lư Tiểu Uyển hậm hực phút chốc cũng ra ngoài. Trong tẩm cung chỉ còn lại hai người.
“Hoàng hậu, con thấy Tiểu Uyển thế nào?” Thái hậu hỏi một câu lạc đề.
“Mẫu hậu, sao lại hỏi như vậy?”
“Từ nhỏ ta đã nhìn nó trưởng thành, nó là đứa cháu ta thương yêu nhất. Ta thật hi vọng nó có thể giúp con một chút trong chuyện quản lý hậu cung.” Thái hậu nói bóng gió.
“Mẫu hậu, chuyện liên quan đến hoàng thượng, xin hãy để hoàng thượng quyết định.”
“Hoàng đế, Tịnh nhi, ta đã nói rất nhiều lần, nhưng lần nào nó cũng từ chối.” Thái hậu thở dài.
“Mẫu hậu, hoàng thượng nhất định có lý do của mình. Nếu có dịp nhi thần sẽ thử đề cập.”
“Con chấp nhận như vậy sao?”
“Thứ thuộc về mình có vứt đi nó cũng sẽ quay về, ngược lại, cưỡng cầu cũng vô dụng.”
Thái hậu nhìn tiểu tức phụ trước mặt. Vì định kiến ban đầu, bà không thích nàng bao nhiêu nhưng bà không thể phủ nhận nàng thật sự là một người đủ bản lĩnh làm cho hậu cung trở thành hậu phương vững chắc của hoàng đế. Hơn nữa, cá tính nàng rất đặc biệt, trong nhu có cương. Với kinh nghiệm cung đình lâu năm, bà cảm nhận được vị hoàng hậu này dễ gần nhưng tuyệt đối không dễ chọc. Suy đi nghĩ lại, bà quyết định giao phượng ấn cho nàng, một phần vì quy định cung đình, phần khác, bà không tìm ra được nguyên nhân thoái thác.
“Con giữ phượng ấn đi.” Thái hậu đưa ra vật đang cầm trong tay.
“Mẫu hậu. Nhi thần còn chưa biết gì cả.”
“Chưa biết từ từ sẽ biết. Ta tin tưởng con có khả năng, đúng không?”
“Tạ ơn mẫu hậu.” Ngọc Băng cũng không khách khí. Xưa nay nàng vốn ghét dông dài. Sớm muộn cũng là chuyện của nàng, cộng với ủy thác của hoàng thượng, nàng đằng nào cũng phải nhận.
Đột nhiên lúc này, bên ngoài truyền vào một vài âm thanh la hét, còn có ẩn ẩn tiếng khóc nức nở.
“Chuyện gì?” Thái hậu cao giọng hỏi.
Một đám người lục tục kéo vào. Chỉ thấy tiểu cung nữ Cẩm Tú một bên mặt sưng vù, mắt mũi đỏ hồng, đang thút thít, còn Lư Tiểu Uyển thì đang nhe nanh trợn mắt.
“Chuyện gì?” Thanh âm lạnh như băng truyền đến kinh sợ mọi người. Lần này người hỏi là Ngọc Băng.
“Nương nương, con cẩu nô tỳ này thật sự quá vô lễ, Tiểu Uyển chỉ bảo nó đi pha một tách trà nó cũng từ chối.” Lư Tiểu Uyển la lối.
“Nương nương,…, nô tỳ,… nô tỳ,…” Cẩm Tú khóc ngất, không nói được lời nào.
“Được rồi.” Thanh âm Ngọc Băng vẫn không mang theo một chút nhiệt độ nào, chỉ có vẻ mặt là trước sau vẫn không thay đổi, khiến người ta không đoán ra được nàng đang nghĩ gì.
“Nương nương nhất định phải làm chủ cho Tiểu Uyển.” Lư Tiểu Uyển được thể lớn tiếng.
“Tại sao ngươi lại bảo Cẩm Tú đi pha trà cho ngươi?” Ngọc Băng lạnh lùng cắt lời, đồng thời cũng cắt giảm nhiệt độ trong tẩm cung xuống mức thấp nhất.
“Tiểu Uyển muốn uống chút trà, có gì không được?” Nàng ta vẫn tiếp tục lên giọng.
“Uống trà là chuyện của ngươi. Nhưng tại sao nhất định phải là Cẩm Tú?” Một câu nối tiếp một câu, lạnh tới cực độ.
“Tại sao không thể a! Nô tỳ đứa nào chẳng như nhau. Cẩu nô tỳ!” Nữ nhân này thật sự… hết thuốc chữa.
“Đủ rồi!” Thái hậu cắt ngang. “Hoàng hậu hồi cung trước đi. Ai gia muốn nói chuyện với Tiểu Uyển một chút.”
“Nhi thần cáo lui.” Không kiêu ngạo, không siểm nịnh, Ngọc Băng mang theo Cẩm Tú rời khỏi ‘hiện trường’.
Thái hậu quay sang Lữ Tiểu Uyển: “Ngươi cũng thật là. Dù sao cũng là hoàng hậu. Thu liễm lại một chút đi.”
“Cô cô, hoàng hậu thật đáng ghét.” Bộ dáng hoạnh họe ban nãy mất hết, bây giờ Tiểu Uyển đang sắm vai một đứa cháu ngoan làm nũng.
Lư thái hậu thở dài, qua ba câu cuối cùng vừa rồi, bà biết được hoàng hậu không bao giờ là đối tượng nên ăn hiếp. Nếu tiếp tục, đứa cháu này của bà sẽ chịu thiệt thòi. Kể ra, hoàng hậu im lặng rời đi cũng đã là rất nể mặt bà.
—————————————————————————————
Phượng Nghi cung.
Suốt đường đi trở về Ngọc Băng một câu cũng không nói, chỉ cất bước đều đều khiến tất cả cung nữ thái giám đều nín lặng, Cẩm Tú cũng không dám khóc nữa, chỉ thỉnh thoảng nấc lên một cái. Về đến nơi, nàng đi thẳng vào phòng khách. Cung nữ thái giám tự động chia ra đứng hai hàng phía dưới.
“Nương nương, nô tỳ biết sai rồi. Xin nương nương tha mạng.” Cẩm Tú chịu không nổi khủng hoảng lúc nãy trong Từ An cung, dập đầu lia lịa.
Ngọc Băng xoay người, trực tiếp kéo Cẩm Tú đứng lên, ấn nàng ngồi xuống một cái ghế, ép nàng nhìn thẳng vào mình, lúc sau mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Đáp ứng ta một chuyện.”
“Nương nương, nô tỳ… nô tỳ…” Cẩm Tú bị đôi mắt đen của nàng hút vào, tâm tình đã bình ổn hơn rất nhiều, nhưng thủy chung cung nữ vẫn là cung nữ.
“Xóa ba chữ ‘cẩu nô tỳ’ ban nãy ra khỏi đầu.”
Một phòng đầy người đứng chết trân. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hoàng hậu nương nương không trách không phạt, không hỏi nguyên do, chỉ bảo Cẩm Tú đừng quan tâm những lời của Lư tiểu thư?
Ngọc Băng cũng không giải thích gì thêm, ngẩng đầu gọi Trân Châu: “Trong tẩm cung của ta có một cái hòm nhỏ màu vàng đặt trên tủ nhỏ cạnh giường. Mang nó đến đây.”
“Nô tỳ tuân lệnh.” Trân Châu không hiểu đầu cua tai nheo gì nhưng vẫn đi lấy vật được yêu cầu.
Hòm gỗ được mang đến, Ngọc Băng đi đến chậu nước ở góc phòng, nhúng khăn, vắt khô mang đến…lau mặt cho Cẩm Tú.
Tiểu nha đầu này thụ sủng nhược kinh nhảy dựng, lại dập đầu như tế sao: “Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng.”
“Ai nói muốn lấy mạng của muội?” Ngữ khí cực kỳ nhu hòa. Ngọc Băng tóm Cẩm Tú trở lại ghế, nàng lấy từ trong hòm ra một lọ thuốc nhỏ, mở nắp, một hương thơm dễ chịu tràn ngập cả gian phòng. Nàng tỉ mỉ xoa một ít lên má Cẩm Tú. “Xong rồi, không sao đâu, độ nửa canh giờ sau sẽ không sưng nữa.” Lần đầu tiên có người quan tâm, nước mắt vừa ngừng của Cẩm Tú lại chảy xuống.
Ngừng một lát, Ngọc Băng quay xuống nhìn đám cung nữ thái giám phía dưới: “Lư Tiểu Uyển biết võ công không?”
Thái giám quản sự Phượng Nghi cung Tần Thọ ngập ngừng lên tiếng: “Hồi bẩm nương nương. Lư tiểu thư không biết võ công.”
“Ừ được rồi. Không nói chuyện đó nữa. Sau này chúng ta là người một nhà. Ta muốn có một chút quy định.”
“Xin nương nương căn dặn.” Đám hạ nhân trăm miệng một lời.
“Thứ nhất, ta không thích ồn ào, các ngươi sau này làm chuyện gì cũng nên nhẹ nhàng một chút. Thứ hai, tất cả mọi người nếu gặp phải khó khăn hay thắc mắc gì đều có thể trực tiếp hỏi ta. Ta không muốn một chút hiểu lầm nhỏ gây ra sai sót lớn. Thứ ba, đừng lúc nào gặp ta cũng quỳ, ta không quen. Vả lại dù có là cung nữ hay thái giám cũng cần giữ cho mình một chút tôn nghiêm nhất định, hiểu không?”
“Nương nương…” Cẩm Tú e dè lên tiếng.
“Cứ nói.” Ngọc Băng khích lệ.
“Nô tỳ cũng có thể có tôn nghiêm sao?”
“Có thể, khác biệt giữa nô tỳ và chủ tử chẳng qua chỉ là hoàn cảnh và gia đình mà họ xuất thân. Nô tỳ cũng là người, cũng có mẹ sinh cha dưỡng. Không ai được chọn gia đình để đầu thai nhưng mỗi người có thể tự chọn cách sống và suy nghĩ của mình. Có thể muội không thể làm trái mệnh lệnh của chủ tử, nhưng muội có đủ đầu óc để nhận biết đúng sai, đúng không? Tỷ như việc lúc nãy, nói thật lòng, muội có cảm thấy mình sai không?”
“Nô tỳ…, nô tỳ… không biết.”
“Vậy nói rõ ràng lúc đó đã xảy ra chuyện gì?”
Cả phòng chìm vào im lặng. Họ không ngờ hoàng hậu không biết cụ thể chuyện gì xảy ra đã lo chăm sóc cho Cẩm Tú trước.
“Hồi nương nương, lúc đó Lư tiểu thư nói muốn uống trà Long Tĩnh bảo nô tỳ đi pha. Nhưng mà nô tỳ lần đầu tiên đến Từ An cung, không biết trù phòng ở đâu, với lại Long Tĩnh trà chỉ có hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, và thái hậu mới được sử dụng. Nô tỳ còn chưa bẩm rõ thì Lư tiểu thư đã bạt tai nô tỳ.”
“Muội hiểu nguyên nhân của cái bạt tai đó không?”
“Là Lư tiểu thư không hài lòng nô tỳ lề mề.”
“Sai. Nàng ta là muốn dằn mặt ta mới đổ lên đầu muội. Trong cung muốn sống yên ổn phải biết giữ mình, nói ít một chút, nghe nhiều một chút, nhìn kỹ một chút. Nhưng không nói không đồng nghĩa với không biết, muội nên hiểu rõ tình huống trước mắt. Sau này nếu còn gặp tình huống như vậy thì cứ vâng dạ rồi lập tức đi báo với ta. Trong việc này muội không có sai, có sai thì cũng chỉ là vì muội xui xẻo bị chọn làm thiếp thân tỳ nữ cho hoàng hậu nương nương này.” Ngọc Băng kiên nhẫn giảng giải. Dù nàng không thích nhiều lời, nhưng đã ở chung dưới một mái che thì tất cả là người một nhà, có một số chuyện nói rõ trước thì sau này sẽ tiết kiệm được hơi sức.
“Nương nương, nô tỳ không hiểu lắm chuyện trong cung nhưng được hầu hạ nương nương là phúc phận của nô tỳ.” Cẩm Tú lí nhí. Tiểu nha đầu này còn đang ‘thẩm thấu’ những gì Ngọc Băng vừa nói.
“Nương nương, nói như vậy thì Lư tiểu thư là muốn…” Trân Châu đánh hơi thấy có kẻ muốn tranh sủng với chủ tử nhà mình.
“Có một số chuyện không phải muốn là có được đâu. Hơn nữa, ta cũng không thích nói xấu sau lưng người khác. Vả lại, một vài loại chuyện có biết cũng không nên nói ra ngoài, không cẩn thận sẽ là tự chuốc họa” Nàng đánh gãy lời nói của Trân Châu.
“Dạ nương nương.”
“Được rồi, ai cũng có việc của mình. Đi làm đi. Đừng đứng ngây ra đó. Khi nào cần ta sẽ gọi. Ta muốn yên tĩnh một lát.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.