Quyển 1 - Chương 8: Phu thê danh nghĩa
Ryan
11/12/2013
“Kỳ thực chuyện trong cung không khó giải quyết. Huynh phải nhanh chóng nắm danh sách kia. Sớm chừng nào tốt chừng nấy.”
“Ta biết, bản danh sách đó từ lâu ta đã cho người đi thu thập. Không lâu sau sẽ hoàn thành. Nhưng chuyện trong cung lại mà không khó giải quyết sao? Ta chịu đựng suốt mấy năm nay, sắp phát điên rồi.”
“Không khó, huynh nói xem, nếu huynh là Lư Ngạc huynh làm cách nào mua chuộc cung nữ và thái giám?”
“Tiền.”
“Còn gì nữa?”
“Cũng không có bao nhiêu phương pháp để mua chuộc hạ nhân mà. Có lẽ chỉ còn những cách như hứa hẹn cho họ một tương lai tốt hơn, hoặc dùng người thân của họ uy hiếp.”
“Biết được vấn đề thì cứ tùy bệnh mà bốc thuốc thôi. Trước hết đừng để họ quá thiếu thốn. Còn chuyện hứa hẹn, huynh nghĩ đi, ai làm hoàng đế thì thái giám vẫn chỉ là thái giám, không thể ra làm quan đúng không? Vậy thì bản thân đã là một hoàng đế, là chủ tử, chúng ta đối tốt với họ đi, vậy thì họ còn cần gì phải hi vọng trông chờ ở hoàng đế mới? Còn gia đình của họ, huynh phái người bảo vệ hay chuyển họ đi chỗ khác là được. Nói ngắn gọn, chúng ta mua chuộc họ trước Lư Ngạc là được” Ngọc Băng nói như thể đó là chuyện hiển nhiên.
Bách Lý Tịnh im lặng, những chuyện này nghe qua rất đơn giản nhưng hắn lại không hề nghĩ tới, trước giờ hắn chỉ biết bực mình, quá đáng lắm thì xử tử những ‘con chuột nhắt’ phản bội, chưa bao giờ hắn nghĩ tới cách ‘mua chuộc ngược’ như nàng vừa nói. “Có thể sao?” Hắn ngập ngừng hỏi.
“Có thể. Có thể chúng ta không thể tăng bổng lộc cho họ, nhưng ít nhiều hãy quan tâm tới họ hơn một chút. Đối xử với họ ít hà khắc đi một chút. Tuy chúng ta không thể cho họ những gì mà Lư Ngạc hứa hẹn, nhưng đó cũng chính là lợi thế của chúng ta. Giữa một chủ tử hiện tại thật lòng quan tâm họ với một kẻ chưa-chắc-là-chủ-tử hứa hẹn với họ, là huynh, huynh nghiêng về bên nào?”
“Ta…”
“Mà muội nghĩ, nếu không có Lư Ngạc thì chúng ta cũng không nên quá xem thường hạ nhân, đừng xem hầu hạ chúng ta, làm hài lòng chúng ta là nghĩa vụ của họ. Cung nữ thái giám cũng là người.”
Bách Lý Tịnh lại im lặng, ‘cung nữ thái giám cũng là người’, đạo lý này hắn biết, nhưng hắn chưa từng để tâm đúng mức tới đám hạ nhân trong cung, hắn không phải là hôn quân thích hành hạ người khác, nhưng cũng chưa từng nói một câu quan tâm tới những người xung quanh. Hắn chăm chăm trị quốc nhưng lại bỏ quên những kẻ cạnh kề mình.
Đột nhiên, hắn nở nụ cười. “Trước đây, ta không có nương tử chỉ bảo. Bây giờ có muội, thật sự ta đã mở rộng tầm mắt rất nhiều. Cám ơn muội.” Lời này là thật, những chuyện không lớn không nhỏ làm hắn bực bội bao nhiêu năm qua chỉ mấy câu nàng đã giải quyết triệt để. Càng nghĩ càng vui, hắn vươn tay, bỏ một miếng sò điệp vào chén nàng. “Ăn thử cái này đi. Ngon lắm.”
“Cám ơn huynh.”
Sau đó hai người chuyên tâm ăn uống. À không, chỉ có Ngọc Băng chuyên tâm ăn, còn Bách Lý Tịnh cứ nhai một miếng lại ngắm hoàng hậu của mình một cái.
“Cần ăn đã ăn, cần nói cũng đã nói. Nếu huynh không còn việc gì nữa, muội hồi cung trước.” Ngọc Băng ăn xong, thẳng thắn tạm biệt.
“Ừ, tối nay ta sẽ lại đến chỗ muội.” Bách Lý Tịnh thòng thêm một câu giữ chỗ.
“Huynh muốn đến cứ đến, sau này không cần báo trước.” Ngọc Băng tạt cho hắn một gáo nước lạnh, xong quay người ra ngoài.
Bách Lý Tịnh dở khóc dở cười, bây giờ hắn đang hối hận phải chi đừng đưa ra đề nghị ‘làm phu thê trên danh nghĩa’. Hắn thật sự không muốn liên lụy nàng, nhưng tiếp xúc một ngày, hắn phát hiện, nàng không phải là loại người có thể bị liên lụy. Nhưng khiến hắn khó chịu nhất chính là, nàng không có vẻ gì là có tình cảm với hắn, cứ không nóng không lạnh, không nói một lời nào thừa, từng câu từng chữ đều là nói ‘chuyện chính’. Hắn muốn gào thật lớn, hắn không muốn làm ca ca của nàng! Tại sao nàng đối với hạ nhân rất ấm áp mà đối với hắn lại đạm mạc như vậy a? Không lẽ hắn phải đi làm thái giám mới được nghe mấy câu ‘không phải chính sự’ của nàng?
“Ta biết, bản danh sách đó từ lâu ta đã cho người đi thu thập. Không lâu sau sẽ hoàn thành. Nhưng chuyện trong cung lại mà không khó giải quyết sao? Ta chịu đựng suốt mấy năm nay, sắp phát điên rồi.”
“Không khó, huynh nói xem, nếu huynh là Lư Ngạc huynh làm cách nào mua chuộc cung nữ và thái giám?”
“Tiền.”
“Còn gì nữa?”
“Cũng không có bao nhiêu phương pháp để mua chuộc hạ nhân mà. Có lẽ chỉ còn những cách như hứa hẹn cho họ một tương lai tốt hơn, hoặc dùng người thân của họ uy hiếp.”
“Biết được vấn đề thì cứ tùy bệnh mà bốc thuốc thôi. Trước hết đừng để họ quá thiếu thốn. Còn chuyện hứa hẹn, huynh nghĩ đi, ai làm hoàng đế thì thái giám vẫn chỉ là thái giám, không thể ra làm quan đúng không? Vậy thì bản thân đã là một hoàng đế, là chủ tử, chúng ta đối tốt với họ đi, vậy thì họ còn cần gì phải hi vọng trông chờ ở hoàng đế mới? Còn gia đình của họ, huynh phái người bảo vệ hay chuyển họ đi chỗ khác là được. Nói ngắn gọn, chúng ta mua chuộc họ trước Lư Ngạc là được” Ngọc Băng nói như thể đó là chuyện hiển nhiên.
Bách Lý Tịnh im lặng, những chuyện này nghe qua rất đơn giản nhưng hắn lại không hề nghĩ tới, trước giờ hắn chỉ biết bực mình, quá đáng lắm thì xử tử những ‘con chuột nhắt’ phản bội, chưa bao giờ hắn nghĩ tới cách ‘mua chuộc ngược’ như nàng vừa nói. “Có thể sao?” Hắn ngập ngừng hỏi.
“Có thể. Có thể chúng ta không thể tăng bổng lộc cho họ, nhưng ít nhiều hãy quan tâm tới họ hơn một chút. Đối xử với họ ít hà khắc đi một chút. Tuy chúng ta không thể cho họ những gì mà Lư Ngạc hứa hẹn, nhưng đó cũng chính là lợi thế của chúng ta. Giữa một chủ tử hiện tại thật lòng quan tâm họ với một kẻ chưa-chắc-là-chủ-tử hứa hẹn với họ, là huynh, huynh nghiêng về bên nào?”
“Ta…”
“Mà muội nghĩ, nếu không có Lư Ngạc thì chúng ta cũng không nên quá xem thường hạ nhân, đừng xem hầu hạ chúng ta, làm hài lòng chúng ta là nghĩa vụ của họ. Cung nữ thái giám cũng là người.”
Bách Lý Tịnh lại im lặng, ‘cung nữ thái giám cũng là người’, đạo lý này hắn biết, nhưng hắn chưa từng để tâm đúng mức tới đám hạ nhân trong cung, hắn không phải là hôn quân thích hành hạ người khác, nhưng cũng chưa từng nói một câu quan tâm tới những người xung quanh. Hắn chăm chăm trị quốc nhưng lại bỏ quên những kẻ cạnh kề mình.
Đột nhiên, hắn nở nụ cười. “Trước đây, ta không có nương tử chỉ bảo. Bây giờ có muội, thật sự ta đã mở rộng tầm mắt rất nhiều. Cám ơn muội.” Lời này là thật, những chuyện không lớn không nhỏ làm hắn bực bội bao nhiêu năm qua chỉ mấy câu nàng đã giải quyết triệt để. Càng nghĩ càng vui, hắn vươn tay, bỏ một miếng sò điệp vào chén nàng. “Ăn thử cái này đi. Ngon lắm.”
“Cám ơn huynh.”
Sau đó hai người chuyên tâm ăn uống. À không, chỉ có Ngọc Băng chuyên tâm ăn, còn Bách Lý Tịnh cứ nhai một miếng lại ngắm hoàng hậu của mình một cái.
“Cần ăn đã ăn, cần nói cũng đã nói. Nếu huynh không còn việc gì nữa, muội hồi cung trước.” Ngọc Băng ăn xong, thẳng thắn tạm biệt.
“Ừ, tối nay ta sẽ lại đến chỗ muội.” Bách Lý Tịnh thòng thêm một câu giữ chỗ.
“Huynh muốn đến cứ đến, sau này không cần báo trước.” Ngọc Băng tạt cho hắn một gáo nước lạnh, xong quay người ra ngoài.
Bách Lý Tịnh dở khóc dở cười, bây giờ hắn đang hối hận phải chi đừng đưa ra đề nghị ‘làm phu thê trên danh nghĩa’. Hắn thật sự không muốn liên lụy nàng, nhưng tiếp xúc một ngày, hắn phát hiện, nàng không phải là loại người có thể bị liên lụy. Nhưng khiến hắn khó chịu nhất chính là, nàng không có vẻ gì là có tình cảm với hắn, cứ không nóng không lạnh, không nói một lời nào thừa, từng câu từng chữ đều là nói ‘chuyện chính’. Hắn muốn gào thật lớn, hắn không muốn làm ca ca của nàng! Tại sao nàng đối với hạ nhân rất ấm áp mà đối với hắn lại đạm mạc như vậy a? Không lẽ hắn phải đi làm thái giám mới được nghe mấy câu ‘không phải chính sự’ của nàng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.