Tiên Nữ Xuyên Vào Truyện Thập Niên 70
Chương 33
Yên Mộng Hiên
04/01/2023
Từ Đóa nói chuyện hấp dẫn, khiến cho mấy người phụ nữ nghe đến đây cũng chợt có chút động lòng. Còn có một số người trong lòng đang suy tính các chủ ý khác cũng không nhịn được lẩm bẩm: "Cái gì cũng không chịu bỏ ra mà còn đòi học, trên đời làm gì có chuyện miễn phí chứ?"
Từ Đóa thấy tình hình như vậy, lại cho thêm một mồi lửa nữa: "Nếu như cháu thật sự là một người tham lam đồ của người khác, vậy thì ngày hôm qua đã không thèm đem thịt gấu chia sẻ cho mọi người cùng ăn rồi. Nhưng cháu đã không hề làm thế, ấy vậy thím còn hiểu lầm cháu, cháu, cháu…"
Những giọt nước mắt chực trào trong hốc mắt cuối cùng đã không kịp lau đi, mà lăn dài trên gò má trắng trẻo xinh đẹp nọ.
Đến giờ phút này mọi người xung quanh đều tiến lại an ủi cô, còn có vài người quay qua phàn nàn với mẹ của Thiết Trụ: "Chị cũng già cái đầu rồi, mà còn đi bắt nạt một đứa trẻ như nó?"
"Đúng đấy, xem dọa cho con nhà người ta khóc rồi kìa."
"Thôi được rồi, người ta cũng không bắt chị biếu đồ đạc gì, chị không thích thì đừng cho con đi học, đừng có bám mãi không buông như vậy."
Trong chốc lát, mẹ của Thiết Trụ trở thành trung tâm của sự chỉ trích.
Cũng ngay lúc này, bà Từ mang sắc mặt đen xì đem theo cái sọt từ trong nhà đi ra, đặt trước chân bà ta nói: "Bà mang về đi, nhà chúng tôi không thiếu bốn quả trứng gà này của nhà bà."
Dứt lời, liền ôm lấy vai của Từ Đóa: "Đi, chúng ta về nhà. Xem ai còn dám làm con gái bà già này khóc đây, khuôn mặt này không còn xinh nữa rồi này."
Mọi người nhìn thấy vậy, đám đông vây quanh mẹ của Thiết Trụ lại càng nhiều lên.
"Tôi nói này mẹ Thiết Trụ, cô cũng quá keo kiệt rồi, chỉ là bốn quà trứng gà thôi mà cũng muốn nhờ vả con bé Đóa nhà người ta thu nhận con trai chị làm học trò hả? Con bé Đóa tùy tiện đi bắt về một con gà Lôi rồi mang đi bán thôi cũng đã có được số tiền hơn mớ trứng này rồi."
"Bốn quả trứng đã mong học được món nghề của người ta, thảo nào con bé Đóa nó khó xử như vậy, giờ bà có khác gì vừa ăn cướp vừa la làng không?"
Mẹ Thiết Trụ bị mọi người chỉ trích nên vô cùng hoảng, chợt hét toáng lên: "Liên quan cái quái gì tới mấy người?" Rồi xách cái sọt lên tức tối bỏ về nhà.
Bà ta đi mất, vài người đứng hóng chuyện nãy giờ cũng quay về dưới gốc cây ngồi xuống.
Từ Đóa thấy tình hình như vậy, lại cho thêm một mồi lửa nữa: "Nếu như cháu thật sự là một người tham lam đồ của người khác, vậy thì ngày hôm qua đã không thèm đem thịt gấu chia sẻ cho mọi người cùng ăn rồi. Nhưng cháu đã không hề làm thế, ấy vậy thím còn hiểu lầm cháu, cháu, cháu…"
Những giọt nước mắt chực trào trong hốc mắt cuối cùng đã không kịp lau đi, mà lăn dài trên gò má trắng trẻo xinh đẹp nọ.
Đến giờ phút này mọi người xung quanh đều tiến lại an ủi cô, còn có vài người quay qua phàn nàn với mẹ của Thiết Trụ: "Chị cũng già cái đầu rồi, mà còn đi bắt nạt một đứa trẻ như nó?"
"Đúng đấy, xem dọa cho con nhà người ta khóc rồi kìa."
"Thôi được rồi, người ta cũng không bắt chị biếu đồ đạc gì, chị không thích thì đừng cho con đi học, đừng có bám mãi không buông như vậy."
Trong chốc lát, mẹ của Thiết Trụ trở thành trung tâm của sự chỉ trích.
Cũng ngay lúc này, bà Từ mang sắc mặt đen xì đem theo cái sọt từ trong nhà đi ra, đặt trước chân bà ta nói: "Bà mang về đi, nhà chúng tôi không thiếu bốn quả trứng gà này của nhà bà."
Dứt lời, liền ôm lấy vai của Từ Đóa: "Đi, chúng ta về nhà. Xem ai còn dám làm con gái bà già này khóc đây, khuôn mặt này không còn xinh nữa rồi này."
Mọi người nhìn thấy vậy, đám đông vây quanh mẹ của Thiết Trụ lại càng nhiều lên.
"Tôi nói này mẹ Thiết Trụ, cô cũng quá keo kiệt rồi, chỉ là bốn quà trứng gà thôi mà cũng muốn nhờ vả con bé Đóa nhà người ta thu nhận con trai chị làm học trò hả? Con bé Đóa tùy tiện đi bắt về một con gà Lôi rồi mang đi bán thôi cũng đã có được số tiền hơn mớ trứng này rồi."
"Bốn quả trứng đã mong học được món nghề của người ta, thảo nào con bé Đóa nó khó xử như vậy, giờ bà có khác gì vừa ăn cướp vừa la làng không?"
Mẹ Thiết Trụ bị mọi người chỉ trích nên vô cùng hoảng, chợt hét toáng lên: "Liên quan cái quái gì tới mấy người?" Rồi xách cái sọt lên tức tối bỏ về nhà.
Bà ta đi mất, vài người đứng hóng chuyện nãy giờ cũng quay về dưới gốc cây ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.