Tiên Nữ Xuyên Vào Truyện Thập Niên 70
Chương 49
Yên Mộng Hiên
05/01/2023
Tiểu Đóa cũng sống không dễ dàng, Tiểu Trang vừa đi, ai cũng nghĩ anh sẽ không trở lại đây nữa, mấy ngày nay Tiểu Đóa làm sao mà chịu đựng được. Thời gian gần đây Tứ Đóa đều thể hiện sự kiên cường, cô còn dành thời gian dạy dỗ mấy đứa nhỏ.
Ngay cả Trang Chấn Vũ, trong mắt anh cũng xuất hiện tia ngoài ý muốn.
Lúc anh trở về cũng rất trùng hợp, anh rời nhà ga không lâu thì gặp một người cùng thôn cũng đang trên đường trở về, nên thuận tiện cùng anh đi một đoạn đường.
Dọc theo đường trở về, người này đã kể cho anh nghe một số chuyện, nên anh đã nghe thấy mấy chiến công vĩ đại của cô vợ nhỏ trong mấy ngày anh đi vắng.
Cô vậy mà…dùng lưỡi hái đánh chết một con gấu chó, một tay nâng một đứa nhỏ to khỏe lên, còn dạy võ cho mấy đứa nhỏ trong thôn.
Những việc này rất kì diệu, anh nghe mà cứ nghĩ đây là một người khác, chứ nào phải cô vợ của anh.
Điều mà anh không ngờ đến, là khi trở về nhà anh tận mắt nhìn thấy cô cầm trên tay cây chổi lớn rồi múa chổi đầy mạnh mẽ, còn đuổi chị dâu cả Từ ra khỏi nhà, hình ảnh này của cô cùng bóng hình mảnh mai yếu đuối trong trí nhớ anh, hoàn toàn trái ngược.
Không lẽ do trước kia bọn họ ít giao tiếp quá, nên anh không có đủ hiểu biết về cô?
Bà Từ là người đầu tiên sau khi khiếp sợ liền nhanh chóng bình tĩnh lại.
Gương mặt vốn âm trầm giờ đây lại nở một nụ cười rất vui vẻ, bà vui mừng tiến lên nghênh đón anh: “Tiểu Trang đã về rồi đấy à, lần này trở về nhà chắc con đã gặp ông thông gia? Thân thể ông ấy thế nào rồi?”
Khóe môi của Trang Chấn Vũ nhếch lên thành một nụ cười lễ phép, anh cảm ơn người thôn dân đã cùng anh trở về, anh vừa xách trên tay túi lớn túi nhỏ tiến vào nhà vừa trả lời bà: “Ba của con rất tốt, còn nhờ con gửi lời chào cha mẹ dùm ông ấy đấy, đúng rồi mẹ, cha đâu rồi?”
“Ông ấy đi xuống ruộng cắt cỏ rồi, con cũng hiểu tính ông ấy mà, đã về hưu rồi mà ở nhà lại không chịu ngồi yên một chỗ, bản thân ông ấy sợ chán nên tự tìm việc mà làm.”
Đầy mặt bà Từ đều là nụ cười vui vẻ, bà thấy con gái còn cầm chổi đứng ở cửa, liền dùng sức véo tay cô: “Con còn đứng đây khóc cái gì? Tiểu Trang đã trở về rồi, sao con không biết chào hỏi chồng con một câu nào? Con bị câm à?”
Ngay cả Trang Chấn Vũ, trong mắt anh cũng xuất hiện tia ngoài ý muốn.
Lúc anh trở về cũng rất trùng hợp, anh rời nhà ga không lâu thì gặp một người cùng thôn cũng đang trên đường trở về, nên thuận tiện cùng anh đi một đoạn đường.
Dọc theo đường trở về, người này đã kể cho anh nghe một số chuyện, nên anh đã nghe thấy mấy chiến công vĩ đại của cô vợ nhỏ trong mấy ngày anh đi vắng.
Cô vậy mà…dùng lưỡi hái đánh chết một con gấu chó, một tay nâng một đứa nhỏ to khỏe lên, còn dạy võ cho mấy đứa nhỏ trong thôn.
Những việc này rất kì diệu, anh nghe mà cứ nghĩ đây là một người khác, chứ nào phải cô vợ của anh.
Điều mà anh không ngờ đến, là khi trở về nhà anh tận mắt nhìn thấy cô cầm trên tay cây chổi lớn rồi múa chổi đầy mạnh mẽ, còn đuổi chị dâu cả Từ ra khỏi nhà, hình ảnh này của cô cùng bóng hình mảnh mai yếu đuối trong trí nhớ anh, hoàn toàn trái ngược.
Không lẽ do trước kia bọn họ ít giao tiếp quá, nên anh không có đủ hiểu biết về cô?
Bà Từ là người đầu tiên sau khi khiếp sợ liền nhanh chóng bình tĩnh lại.
Gương mặt vốn âm trầm giờ đây lại nở một nụ cười rất vui vẻ, bà vui mừng tiến lên nghênh đón anh: “Tiểu Trang đã về rồi đấy à, lần này trở về nhà chắc con đã gặp ông thông gia? Thân thể ông ấy thế nào rồi?”
Khóe môi của Trang Chấn Vũ nhếch lên thành một nụ cười lễ phép, anh cảm ơn người thôn dân đã cùng anh trở về, anh vừa xách trên tay túi lớn túi nhỏ tiến vào nhà vừa trả lời bà: “Ba của con rất tốt, còn nhờ con gửi lời chào cha mẹ dùm ông ấy đấy, đúng rồi mẹ, cha đâu rồi?”
“Ông ấy đi xuống ruộng cắt cỏ rồi, con cũng hiểu tính ông ấy mà, đã về hưu rồi mà ở nhà lại không chịu ngồi yên một chỗ, bản thân ông ấy sợ chán nên tự tìm việc mà làm.”
Đầy mặt bà Từ đều là nụ cười vui vẻ, bà thấy con gái còn cầm chổi đứng ở cửa, liền dùng sức véo tay cô: “Con còn đứng đây khóc cái gì? Tiểu Trang đã trở về rồi, sao con không biết chào hỏi chồng con một câu nào? Con bị câm à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.