Chương 3: Một đêm không ngủ
Hạng Đình Sinh
10/03/2017
"Hai năm qua, quả thật rất khó khăn hả?" Hứa Lạc áy náy nói.
"Không khó, không khó." Sầm Khê Nhi lau nước mắt, chần chừ một lát. "Vốn Phó gia gia của tướng công có để lại cho ta mười lạng bạc, ta vẫn giữ lại, về sau. . .cha mẹ lần lượt qua đời, ca ca không có tiền, ta, ta chỉ lấy ra để an táng cho mẹ. . .Về sau, ca ca có về, giả bộ bệnh nặng, lừa ta lấy hết chỗ tiền còn lại. . ."
Sầm Khê Nhi nói xong dừng lại trong chốc lát, cảm xúc đột nhiên vỡ òa, Oa một tiếng gào khóc. "Oa. . .Ta có lỗi với ngươi, ta không lo liệu nhà này cho tốt, ta sẽ kiếm tiền, lần sau tướng công đi thi lấy đâu ra tiền bây giờ. . .Oa. . .ta trộm tiền trong nhà cho nhà mẹ đẻ. . ."
Nói tới đây, Sầm Khê Nhi như kiểu bị dọa phát sợ, trong thế tục, trộm tiền nhà chồng cho nhà mẹ đẻ là tội nặng, trong "thất xuất", nhà chồng có thể bỏ vợ, thậm chí tố cáo lên nha môn. . .
Sầm Khê Nhi cực kỳ xấu hổ cùng luống cuống.
"Làm thế nào giờ, làm thế nào giờ. . . Tướng công, ngươi đánh ta, mắng ta, đánh chết ta, nhưng đừng có đuổi ta đi được không? . . . Ta, ta có tích cóp, ta sẽ nghĩ cách kiếm tiền lại, nhưng không nhanh được. . . ta sẽ kiếm tiền lại, tướng công đừng có đuổi ta đi!"
Sầm Khê Nhi lảo đảo đi về phía phòng ngủ, Hứa Lạc vội vàng đi theo, nàng bò tới gầm giường, loạng choạng móc ra một cái hộp gỗ nhỏ, mở ra cho Hứa Lạc xem. "Tướng công, ngươi xem, ta có chút tích cóp."
Trong hộp gỗ có vài đồng tiền mới, cũ đủ cả, tổng cộng có hai ba mươi đồng, thưa thớt dưới đáy hộp, theo cánh tay run rẩy của Sầm Khê Nhi chạm vào nhau phát ra tiếng keng keng.
Người mặc áo bông cũ phong phanh, ăn một nửa củ khoai. . . Làm thế nào mà tích cóp được hai mươi mấy đồng tiền kia? Cho dù Hứa Lạc có không hiểu việc cũng thừa hiểu.
Tiếng leng keng vang lên ở đây còn rung động tâm thần hơn cả chuông đại đạo của sư bá. Từng tiếng leng keng kia như đánh vào trong lòng Hứa Lạc.
. . ."Oanh". . .
Sợ là tới cả thiên kiếp cũng không hơn, một luồng khí lạnh xỏ xuyên qua cả người Hứa Lạc. "Lão nhân, chúng ta đã làm những gì thế này đây, ngươi có thấy không? Chúng ta . . . dựa vào cái gì mà chỉ vì ta 'vào đời ngộ đạo' hại người ta thành cái gì thế này?"
Lúc trước chạy trốn, Hứa Lạc thân là tu sĩ căn bản không có đứng trên lập trường của người thường để tưởng tượng ra hậu quả, cũng không hề tự hỏi chính mình đối với Sầm Khê Nhi là thế nào. Thậm chí trong hai năm qua, hắn bế quan tu luyện, chưa từng có một khắc nào nghĩ tới cô gái này thế nào.
Mà nay, hắn nhìn Sầm Khê Nhi trước mắt, lại tự nhìn chính mình, phát hiện ra mình làm thế quả thực 'mặt đầy đáng ghét'
Sầm Khê Nhi nhìn Hứa Lạc nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng sững sờ, lại tưởng là hắn đang buồn bực tức giận, hận chính mình. . . cảm thấy không còn cách nào vãn hồi lại nữa rồi, không ngờ hai năm chờ đợi, chịu khổ đủ loại, kết cục lại như vậy.
"Tướng công, thật xin lỗi."
"Bộp, keng keng keng. . ."
Tiểu cô nương như người mất hồn, trước mắt biên thành màu đen, hộp gỗ trong tay rơi xuống đất, đồng tiền rơi leng keng trên sàn. . .Sau đó, người đổ ra phía trước.
. . .
Hứa Lạc từ lúc hiểu chuyện tới này, lần đầu tiên ôm một cô gái. Sầm Khê Nhi không bị thương, nằm trong lòng hắn nức nở.
Ổn định tư thế lại một lúc, Hứa Lạc mới có chút hoảng sợ, một màn vừa rồi, nếu không phải hắn dù không có tu vi nhưng thân thể vẫn nhanh nhẹn hơn người bình thường rất nhiều, thì e là đã rất khó có thể ôm lấy Sầm Khê Nhi rồi.
Hứa Lạc chưa từng an ủi nữ nhân bao giờ, nên chỉ biết nói cho qua. "Không có việc gì, không có việc gì."
Sầm Khê Nhi đầu vai run run, ngẩng đầu, một đôi mắt đẫm lệ nhìn Hứa Lạc: "Tướng công thật sự sẽ không bỏ Khê nhi chứ?"
"Chắc chắn không."
"Hả. . . chắc chắn không sao?"
"Chắc chắn không."
"Kể cả hết tiền rồi."
"Đó vốn là tiền cho ngươi."
"Thế lần sau tướng công đi thi thì làm thế nào?"
Hứa Lạc rất muốn nói cho nàng biết, chính mình căn bản không phải tú tài gì cả, không cần phải đi thi. Nhưng mà chẳng lẽ lại nói với nàng, ta thật ra là tu sĩ. Ặc, chẳng lẽ lại nói tiên nhân mà các ngươi nói là cái giống biết bay kia, chỉ vì 'vào đời ngộ đạo' nên mới cưới ngươi à?
Hứa Lạc không biết nói ra sao.
"Từ từ sẽ kiếm lại được."
"Ừ, Khê Nhi sẽ cố gắng kiếm lại." Sầm Khê Nhi nói.
"À. . . cơ mà kiếm thế nào?" Hứa Lạc không biết kiếm tiền ra sao.
"Ban đầu phụ thân vốn làm nghề hái thuốc, ta cũng đi theo sau học được một ít, có thể lên núi hái xuống bán cho hiệu thuốc trên trấn." Nàng cũng không dám nói, hai năm qua, nàng chính là làm như vậy, mỗi một đồng tiền nàng đều là đến từ vách núi cheo leo, u cốc sâu hút hái tới.
"Sao, hái thuốc à, ta cũng biết." Hứa Lạc nói. Ở trên núi Không Minh, có một thời gian hắn rảnh rỗi tới nhàm chán quay ra nghiên cứu đan đạo, trong một đêm nhổ sạch dược điền của sư bá.
"Sao? Làm sao tướng công lại biết?"
"Ta quen biết một vị lão bá có một mảnh dược điền rất lớn. Đúng, rất lớn."
"Cỡ nào?"
"Cỡ một ngọn núi."
"Lớn thế sao, thật lớn a. . .Dược điền lớn như vậy chắc có rất nhiều dược liệu nhỉ?" Mọi nữ nhân lúc ở trong lòng nam nhân đều ngu ngốc và ngây thơ như vậy. Dù thế nào ngươi cũng không thể làm cho nàng nói ra được lời nào có ý nghĩa.
"Rất nhiều, nào thì Kim Diệp Liên, Dưỡng Thần Thảo, Lôi Đằng, Hỏa Hoàng. . .có cái về sau bị người khác nhổ sạch."
"Hả? Thế người kia chắc là người buôn thuốc hả? Mấy dược thảo mà tướng công nói, ta đều chưa nghe qua bao giờ."
"Người buôn thuốc kia. . .cuối cùng bị đánh rất thảm a." Hứa Lạc nói khẽ.
"Đánh nhau à?. . . Thế là gặp cướp à? Cuối cùng ai thắng vậy?"
"Là lão bá thắng."
"Ôi, vậy là tốt rồi." Lúc này Sầm Khê Nhi mới thả lỏng, nâng tay vỗ vỗ bộ ngực, thở dài ra một hơi.
Nói xong nàng rút ra khỏi ngực Hứa Lạc một chút.
Một đôi mắt đẫm lệ cùng khuôn mặt đỏ bừng.
Sầm Khê Nhi hơi xấu hổ đưa tay lau vạt áo trước ngực Hứa Lạc bị nước mắt của nàng thấm ướt.
"Ướt rồi." Nàng nói.
"A, có người khóc nha, chỗ này còn nguyên cả nước mũi này." Hứa Lạc chỉ vào vạt áo của mình, cười nói.
"Ai nha, tướng công. . ." Sầm Khê Nhi lúng túng, xoay người chạy mất, vừa chạy vừa nói. "Ta đi đun nước ấm, tướng công rửa mặt rồi thay quần áo đi nghỉ sớm."
Sầm Khê Nhi đun nước để Hứa Lạc rửa chân. Hứa Lạc phải tốn khá nhiều công sức mới thoái thác được.
Đợi đến khi hắn rửa mặt xong, thay một bộ quần áo trắng mới tinh, bên kia Sầm Khê Nhi cũng đã dọn dẹp sạch sẽ gian bếp, một khuôn mặt đỏ bừng do dính hơi nước, sợi tóc thấm nước dính vào trán với bên tai có chút lộn xộn, nhưng lại hiện ra có chút phong tình.
"Tướng công, hôm nay ngươi đi đường vất vả, nên đi nghỉ sớm đi." Sầm Khê Nhi nói giọng bé như con muỗi.
"A, phải." Thanh âm của Hứa Lạc cũng không lớn.
Gian phòng nhỏ bỗng yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại hai người không biết làm gì, hai trái tim đập như trực nhảy ra.
Một cái giường nhỏ, một cái đèn dầu, không có khăn hồng, không có chữ hỷ đỏ thẫm cùng nến đỏ. Nhưng đây lại là lần đầu tiên hai người ngủ cùng với nhau. Đây vốn là đêm động phòng mà hai năm trước bọn họ đã bỏ qua.
Có một số việc, trước khi lấy chồng, Sầm Khê Nhi cũng được mẫu thân dạy qua.
Hứa Lạc lại càng biết sâu hơn, tuy hắn vẫn là đồng nam, nhưng bên trong thư các ở tông môn lại có điển tịch song tu, hắn cũng từng xem qua trong lúc rảnh rỗi.
Có lẽ bởi vì trong lòng áy náy, muốn bù lại nên Sầm Khê Nhi cắn chặt răng, cởi áo cho Hứa Lạc trước rồi mặc một bộ tiểu y xanh nhạt leo lên giường.
"Ai đau" Cô vợ nhỏ quá vội vàng, hai chân đứng ở mép giường ngã nhào một phát vào trong chăn.
Hứa Lạc nở một nụ cười, nói: "Sầm Khê Nhi, ngươi thật ngu ngốc a."
Lúc này, Sầm Khê Nhi tâm tình vui sướng, cười khanh khách, chồm cả người lên. "Tướng công, ngươi còn cười ta nữa à, ai da, đau."
Không khí thoải mái thêm vài phần, nhưng hai người không nói gì thêm, gian phòng nhỏ trở nên an tĩnh. Sầm Khê Nhi lại hồi hộp, cuốn chăn dán chặt vách tường, quay đầu không dám nhìn Hứa Lạc. Một thân hình nho nhỏ dưới chăn, nằm cuộn tròn, nhẹ nhàng run lên, hai tay víu chặt lấy chăn, không dám thở mạnh.
Vừa rồi ta vội vàng cởi quần áo lao lên như thế, không có tí xấu hổ nào, chẳng lẽ tướng công cũng coi thường ta sao?. . .Tướng công vốn là người có học, hiểu biết nhiều. Không biết mẹ dạy ta về chỗ kia của hắn có đúng không?. . .Không biết hắn hôm nay đi đường có mệt lắm không? Mẹ có nói, lúc tân hôn, nam nhân. . .nam nhân mà không đủ, nữ nhân phải giúp nam nhân điều khiển. . .Còn có, ai da, cái khăn trắng đâu rồi? Cái khăn trắng mẹ cho ta vẫn còn cất ở dưới thùng, làm sao bây giờ, làm sao lấy nó ra được bây giờ. . . Sầm Khê Nhi suy nghĩ này nọ làm nàng đầy căng thẳng.
Qua một lúc, Sầm Khê Nhi lại bắt đầu trấn tĩnh, sợ nhưng lại trông chờ "một ít chấn đồng ở mép giường" chưa xuất hiện. Rất nhanh, tiểu nha đầu nắm bàn tay nhỏ, liều mình nghiêng đầu sang, dùng một giọng nói gần như là không ra khỏi miệng hỏi: "Tướng công chưa ngủ sao?"
"A, ta ngồi tạm một lát." Hứa Lạc ngồi trước bàn nhỏ, đối diện với cửa sổ.
Làm sao bây giờ? Lúc này, đại tu sĩ Nguyên Anh lại rất căng thẳng, đương nhiên cũng có thể nói là bối rối luống cuống. Nói trong đầu hắn không có ý niệm nào là giả, cảnh giới Hứa Lạc còn chưa tới mức đoạn dục, trước đây chưa tiếp xúc thì không có nghĩ đến đã đành, giờ phút này, một tiểu nương tử xinh đẹp nằm ở trên giường trước mặt, kỳ thật cũng làm hắn có chút động tâm.
Nhưng không thể làm hại người ta thêm nữa được. Huống chi, trước sau gì mình cũng sẽ bỏ đi cơ mà?
"Ta sớm muộn gì cũng sẽ đi chứ?" Hứa Lạc nghĩ tới đây. Tới chính cả hắn cũng không phát hiện ra, một việc giải quyết không chút do dự ở hai năm trước, giờ này đã biến thành một câu hỏi mà chính hắn cũng không có đáp án.
Hắn biết rõ một việc, trước mắt hắn không thể bỏ đi, từ những gì chứng kiến hôm nay, nếu hắn một lần nữa đột nhiên rời đi, sợ là Sầm Khê Nhi sẽ không sống nổi.
Mình đã không nở bỏ người ta lại sao? Hứa Lạc còn chưa nghĩ tới.
"Ừ." Sầm Khê Nhi không có biểu hiện mất mát ra ngoài. Nàng nhấc đầu quay lại, một bàn tay bụm miệng không dám lên tiếng, yên lặng suy nghĩ. Tướng công vẫn còn tức giận, hắn cứu mình, hắn nói không đuổi mình, là bởi vì thiện tậm, xét đến cùng hắn vẫn là ghét mình, lúc mình hầu hạ hắn rửa chân hắn lập tức từ chối, có nữ tử nào thấy phu quân đi xa về mà không làm thế? Hiện tại hắn thà ngồi không chứ không chịu ngủ cùng mình, chung quy là lỗi ở mình, giờ phải làm sao đây, làm sao đây. . .
Hứa Lạc không biết, người trong chăn giờ phút này đang nghĩ tới việc đó tới bi thương chảy cả nước mắt. Vì giờ chính hắn cũng đang rối như tơ vò.
Cũng may, ngày hôm nay Sầm Khê Nhi trải qua nhiều cảm xúc, cuối cùng mệt mỏi, không qua bao lâu đã ngủ.
Hứa Lạc nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng, trong lòng đột nhiên có chút ấm áp. Giờ phút này, cô gái nằm cuộn tròn như con mèo nhỏ kia vốn là nương tử của ta, nàng tên là Sầm Khê Nhi, là một cô nương mười tám nghèo khổ trong thế tục. Nàng nhỏ như vậy, đáng thương nhưng lại kiên cường đáng yêu.
"Không khó, không khó." Sầm Khê Nhi lau nước mắt, chần chừ một lát. "Vốn Phó gia gia của tướng công có để lại cho ta mười lạng bạc, ta vẫn giữ lại, về sau. . .cha mẹ lần lượt qua đời, ca ca không có tiền, ta, ta chỉ lấy ra để an táng cho mẹ. . .Về sau, ca ca có về, giả bộ bệnh nặng, lừa ta lấy hết chỗ tiền còn lại. . ."
Sầm Khê Nhi nói xong dừng lại trong chốc lát, cảm xúc đột nhiên vỡ òa, Oa một tiếng gào khóc. "Oa. . .Ta có lỗi với ngươi, ta không lo liệu nhà này cho tốt, ta sẽ kiếm tiền, lần sau tướng công đi thi lấy đâu ra tiền bây giờ. . .Oa. . .ta trộm tiền trong nhà cho nhà mẹ đẻ. . ."
Nói tới đây, Sầm Khê Nhi như kiểu bị dọa phát sợ, trong thế tục, trộm tiền nhà chồng cho nhà mẹ đẻ là tội nặng, trong "thất xuất", nhà chồng có thể bỏ vợ, thậm chí tố cáo lên nha môn. . .
Sầm Khê Nhi cực kỳ xấu hổ cùng luống cuống.
"Làm thế nào giờ, làm thế nào giờ. . . Tướng công, ngươi đánh ta, mắng ta, đánh chết ta, nhưng đừng có đuổi ta đi được không? . . . Ta, ta có tích cóp, ta sẽ nghĩ cách kiếm tiền lại, nhưng không nhanh được. . . ta sẽ kiếm tiền lại, tướng công đừng có đuổi ta đi!"
Sầm Khê Nhi lảo đảo đi về phía phòng ngủ, Hứa Lạc vội vàng đi theo, nàng bò tới gầm giường, loạng choạng móc ra một cái hộp gỗ nhỏ, mở ra cho Hứa Lạc xem. "Tướng công, ngươi xem, ta có chút tích cóp."
Trong hộp gỗ có vài đồng tiền mới, cũ đủ cả, tổng cộng có hai ba mươi đồng, thưa thớt dưới đáy hộp, theo cánh tay run rẩy của Sầm Khê Nhi chạm vào nhau phát ra tiếng keng keng.
Người mặc áo bông cũ phong phanh, ăn một nửa củ khoai. . . Làm thế nào mà tích cóp được hai mươi mấy đồng tiền kia? Cho dù Hứa Lạc có không hiểu việc cũng thừa hiểu.
Tiếng leng keng vang lên ở đây còn rung động tâm thần hơn cả chuông đại đạo của sư bá. Từng tiếng leng keng kia như đánh vào trong lòng Hứa Lạc.
. . ."Oanh". . .
Sợ là tới cả thiên kiếp cũng không hơn, một luồng khí lạnh xỏ xuyên qua cả người Hứa Lạc. "Lão nhân, chúng ta đã làm những gì thế này đây, ngươi có thấy không? Chúng ta . . . dựa vào cái gì mà chỉ vì ta 'vào đời ngộ đạo' hại người ta thành cái gì thế này?"
Lúc trước chạy trốn, Hứa Lạc thân là tu sĩ căn bản không có đứng trên lập trường của người thường để tưởng tượng ra hậu quả, cũng không hề tự hỏi chính mình đối với Sầm Khê Nhi là thế nào. Thậm chí trong hai năm qua, hắn bế quan tu luyện, chưa từng có một khắc nào nghĩ tới cô gái này thế nào.
Mà nay, hắn nhìn Sầm Khê Nhi trước mắt, lại tự nhìn chính mình, phát hiện ra mình làm thế quả thực 'mặt đầy đáng ghét'
Sầm Khê Nhi nhìn Hứa Lạc nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng sững sờ, lại tưởng là hắn đang buồn bực tức giận, hận chính mình. . . cảm thấy không còn cách nào vãn hồi lại nữa rồi, không ngờ hai năm chờ đợi, chịu khổ đủ loại, kết cục lại như vậy.
"Tướng công, thật xin lỗi."
"Bộp, keng keng keng. . ."
Tiểu cô nương như người mất hồn, trước mắt biên thành màu đen, hộp gỗ trong tay rơi xuống đất, đồng tiền rơi leng keng trên sàn. . .Sau đó, người đổ ra phía trước.
. . .
Hứa Lạc từ lúc hiểu chuyện tới này, lần đầu tiên ôm một cô gái. Sầm Khê Nhi không bị thương, nằm trong lòng hắn nức nở.
Ổn định tư thế lại một lúc, Hứa Lạc mới có chút hoảng sợ, một màn vừa rồi, nếu không phải hắn dù không có tu vi nhưng thân thể vẫn nhanh nhẹn hơn người bình thường rất nhiều, thì e là đã rất khó có thể ôm lấy Sầm Khê Nhi rồi.
Hứa Lạc chưa từng an ủi nữ nhân bao giờ, nên chỉ biết nói cho qua. "Không có việc gì, không có việc gì."
Sầm Khê Nhi đầu vai run run, ngẩng đầu, một đôi mắt đẫm lệ nhìn Hứa Lạc: "Tướng công thật sự sẽ không bỏ Khê nhi chứ?"
"Chắc chắn không."
"Hả. . . chắc chắn không sao?"
"Chắc chắn không."
"Kể cả hết tiền rồi."
"Đó vốn là tiền cho ngươi."
"Thế lần sau tướng công đi thi thì làm thế nào?"
Hứa Lạc rất muốn nói cho nàng biết, chính mình căn bản không phải tú tài gì cả, không cần phải đi thi. Nhưng mà chẳng lẽ lại nói với nàng, ta thật ra là tu sĩ. Ặc, chẳng lẽ lại nói tiên nhân mà các ngươi nói là cái giống biết bay kia, chỉ vì 'vào đời ngộ đạo' nên mới cưới ngươi à?
Hứa Lạc không biết nói ra sao.
"Từ từ sẽ kiếm lại được."
"Ừ, Khê Nhi sẽ cố gắng kiếm lại." Sầm Khê Nhi nói.
"À. . . cơ mà kiếm thế nào?" Hứa Lạc không biết kiếm tiền ra sao.
"Ban đầu phụ thân vốn làm nghề hái thuốc, ta cũng đi theo sau học được một ít, có thể lên núi hái xuống bán cho hiệu thuốc trên trấn." Nàng cũng không dám nói, hai năm qua, nàng chính là làm như vậy, mỗi một đồng tiền nàng đều là đến từ vách núi cheo leo, u cốc sâu hút hái tới.
"Sao, hái thuốc à, ta cũng biết." Hứa Lạc nói. Ở trên núi Không Minh, có một thời gian hắn rảnh rỗi tới nhàm chán quay ra nghiên cứu đan đạo, trong một đêm nhổ sạch dược điền của sư bá.
"Sao? Làm sao tướng công lại biết?"
"Ta quen biết một vị lão bá có một mảnh dược điền rất lớn. Đúng, rất lớn."
"Cỡ nào?"
"Cỡ một ngọn núi."
"Lớn thế sao, thật lớn a. . .Dược điền lớn như vậy chắc có rất nhiều dược liệu nhỉ?" Mọi nữ nhân lúc ở trong lòng nam nhân đều ngu ngốc và ngây thơ như vậy. Dù thế nào ngươi cũng không thể làm cho nàng nói ra được lời nào có ý nghĩa.
"Rất nhiều, nào thì Kim Diệp Liên, Dưỡng Thần Thảo, Lôi Đằng, Hỏa Hoàng. . .có cái về sau bị người khác nhổ sạch."
"Hả? Thế người kia chắc là người buôn thuốc hả? Mấy dược thảo mà tướng công nói, ta đều chưa nghe qua bao giờ."
"Người buôn thuốc kia. . .cuối cùng bị đánh rất thảm a." Hứa Lạc nói khẽ.
"Đánh nhau à?. . . Thế là gặp cướp à? Cuối cùng ai thắng vậy?"
"Là lão bá thắng."
"Ôi, vậy là tốt rồi." Lúc này Sầm Khê Nhi mới thả lỏng, nâng tay vỗ vỗ bộ ngực, thở dài ra một hơi.
Nói xong nàng rút ra khỏi ngực Hứa Lạc một chút.
Một đôi mắt đẫm lệ cùng khuôn mặt đỏ bừng.
Sầm Khê Nhi hơi xấu hổ đưa tay lau vạt áo trước ngực Hứa Lạc bị nước mắt của nàng thấm ướt.
"Ướt rồi." Nàng nói.
"A, có người khóc nha, chỗ này còn nguyên cả nước mũi này." Hứa Lạc chỉ vào vạt áo của mình, cười nói.
"Ai nha, tướng công. . ." Sầm Khê Nhi lúng túng, xoay người chạy mất, vừa chạy vừa nói. "Ta đi đun nước ấm, tướng công rửa mặt rồi thay quần áo đi nghỉ sớm."
Sầm Khê Nhi đun nước để Hứa Lạc rửa chân. Hứa Lạc phải tốn khá nhiều công sức mới thoái thác được.
Đợi đến khi hắn rửa mặt xong, thay một bộ quần áo trắng mới tinh, bên kia Sầm Khê Nhi cũng đã dọn dẹp sạch sẽ gian bếp, một khuôn mặt đỏ bừng do dính hơi nước, sợi tóc thấm nước dính vào trán với bên tai có chút lộn xộn, nhưng lại hiện ra có chút phong tình.
"Tướng công, hôm nay ngươi đi đường vất vả, nên đi nghỉ sớm đi." Sầm Khê Nhi nói giọng bé như con muỗi.
"A, phải." Thanh âm của Hứa Lạc cũng không lớn.
Gian phòng nhỏ bỗng yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại hai người không biết làm gì, hai trái tim đập như trực nhảy ra.
Một cái giường nhỏ, một cái đèn dầu, không có khăn hồng, không có chữ hỷ đỏ thẫm cùng nến đỏ. Nhưng đây lại là lần đầu tiên hai người ngủ cùng với nhau. Đây vốn là đêm động phòng mà hai năm trước bọn họ đã bỏ qua.
Có một số việc, trước khi lấy chồng, Sầm Khê Nhi cũng được mẫu thân dạy qua.
Hứa Lạc lại càng biết sâu hơn, tuy hắn vẫn là đồng nam, nhưng bên trong thư các ở tông môn lại có điển tịch song tu, hắn cũng từng xem qua trong lúc rảnh rỗi.
Có lẽ bởi vì trong lòng áy náy, muốn bù lại nên Sầm Khê Nhi cắn chặt răng, cởi áo cho Hứa Lạc trước rồi mặc một bộ tiểu y xanh nhạt leo lên giường.
"Ai đau" Cô vợ nhỏ quá vội vàng, hai chân đứng ở mép giường ngã nhào một phát vào trong chăn.
Hứa Lạc nở một nụ cười, nói: "Sầm Khê Nhi, ngươi thật ngu ngốc a."
Lúc này, Sầm Khê Nhi tâm tình vui sướng, cười khanh khách, chồm cả người lên. "Tướng công, ngươi còn cười ta nữa à, ai da, đau."
Không khí thoải mái thêm vài phần, nhưng hai người không nói gì thêm, gian phòng nhỏ trở nên an tĩnh. Sầm Khê Nhi lại hồi hộp, cuốn chăn dán chặt vách tường, quay đầu không dám nhìn Hứa Lạc. Một thân hình nho nhỏ dưới chăn, nằm cuộn tròn, nhẹ nhàng run lên, hai tay víu chặt lấy chăn, không dám thở mạnh.
Vừa rồi ta vội vàng cởi quần áo lao lên như thế, không có tí xấu hổ nào, chẳng lẽ tướng công cũng coi thường ta sao?. . .Tướng công vốn là người có học, hiểu biết nhiều. Không biết mẹ dạy ta về chỗ kia của hắn có đúng không?. . .Không biết hắn hôm nay đi đường có mệt lắm không? Mẹ có nói, lúc tân hôn, nam nhân. . .nam nhân mà không đủ, nữ nhân phải giúp nam nhân điều khiển. . .Còn có, ai da, cái khăn trắng đâu rồi? Cái khăn trắng mẹ cho ta vẫn còn cất ở dưới thùng, làm sao bây giờ, làm sao lấy nó ra được bây giờ. . . Sầm Khê Nhi suy nghĩ này nọ làm nàng đầy căng thẳng.
Qua một lúc, Sầm Khê Nhi lại bắt đầu trấn tĩnh, sợ nhưng lại trông chờ "một ít chấn đồng ở mép giường" chưa xuất hiện. Rất nhanh, tiểu nha đầu nắm bàn tay nhỏ, liều mình nghiêng đầu sang, dùng một giọng nói gần như là không ra khỏi miệng hỏi: "Tướng công chưa ngủ sao?"
"A, ta ngồi tạm một lát." Hứa Lạc ngồi trước bàn nhỏ, đối diện với cửa sổ.
Làm sao bây giờ? Lúc này, đại tu sĩ Nguyên Anh lại rất căng thẳng, đương nhiên cũng có thể nói là bối rối luống cuống. Nói trong đầu hắn không có ý niệm nào là giả, cảnh giới Hứa Lạc còn chưa tới mức đoạn dục, trước đây chưa tiếp xúc thì không có nghĩ đến đã đành, giờ phút này, một tiểu nương tử xinh đẹp nằm ở trên giường trước mặt, kỳ thật cũng làm hắn có chút động tâm.
Nhưng không thể làm hại người ta thêm nữa được. Huống chi, trước sau gì mình cũng sẽ bỏ đi cơ mà?
"Ta sớm muộn gì cũng sẽ đi chứ?" Hứa Lạc nghĩ tới đây. Tới chính cả hắn cũng không phát hiện ra, một việc giải quyết không chút do dự ở hai năm trước, giờ này đã biến thành một câu hỏi mà chính hắn cũng không có đáp án.
Hắn biết rõ một việc, trước mắt hắn không thể bỏ đi, từ những gì chứng kiến hôm nay, nếu hắn một lần nữa đột nhiên rời đi, sợ là Sầm Khê Nhi sẽ không sống nổi.
Mình đã không nở bỏ người ta lại sao? Hứa Lạc còn chưa nghĩ tới.
"Ừ." Sầm Khê Nhi không có biểu hiện mất mát ra ngoài. Nàng nhấc đầu quay lại, một bàn tay bụm miệng không dám lên tiếng, yên lặng suy nghĩ. Tướng công vẫn còn tức giận, hắn cứu mình, hắn nói không đuổi mình, là bởi vì thiện tậm, xét đến cùng hắn vẫn là ghét mình, lúc mình hầu hạ hắn rửa chân hắn lập tức từ chối, có nữ tử nào thấy phu quân đi xa về mà không làm thế? Hiện tại hắn thà ngồi không chứ không chịu ngủ cùng mình, chung quy là lỗi ở mình, giờ phải làm sao đây, làm sao đây. . .
Hứa Lạc không biết, người trong chăn giờ phút này đang nghĩ tới việc đó tới bi thương chảy cả nước mắt. Vì giờ chính hắn cũng đang rối như tơ vò.
Cũng may, ngày hôm nay Sầm Khê Nhi trải qua nhiều cảm xúc, cuối cùng mệt mỏi, không qua bao lâu đã ngủ.
Hứa Lạc nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng, trong lòng đột nhiên có chút ấm áp. Giờ phút này, cô gái nằm cuộn tròn như con mèo nhỏ kia vốn là nương tử của ta, nàng tên là Sầm Khê Nhi, là một cô nương mười tám nghèo khổ trong thế tục. Nàng nhỏ như vậy, đáng thương nhưng lại kiên cường đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.