Chương 42: Ai Có Dũng Khí
Đạo Tiên
02/11/2022
Về phần Mặc Nghiên, hắn vốn không có sự lựa chọn nào khác. Tên đã lên dây không thể không bắn, dù có bắn trượt đi nữa cũng không thể thừa nhận do bản thân kém cỏi được. Hậu quả của lần lịch luyện này tương đối nghiêm trọng, nhưng dù nghiêm trọng hơn nữa cũng không thể thừa nhận tất cả những chuyện này nằm ngoài dự tính của tông môn. Thực làm như vậy, uy tín của tông môn giảm xuống không nói, về sau càng khó giải thích với gia đình và thân nhân của người bị nạn.
Ban đầu sắp xếp của tông môn chỉ là để đám đệ tử mới trải nghiệm việc đi xa, học cách ngự kiếm phi hành, săn giết yêu thú, dò xét địa hình, tìm kiếm phương vị một nơi nào đó và cách để sinh tồn ở nơi xa xôi hẻo lánh mà thôi. Chẳng ai ngờ bỗng dưng lại phát sinh vô số chuyện kỳ lạ như vậy.
Dù lần này thiệt hại ít người, nhưng nhìn trạng thái tinh thần của cả đám, Mặc Nghiên không khó hiểu được một trận này là một màn tra tấn tinh thần không hề nhỏ, có khi về sau còn trở thành tâm ma của mỗi người. Cũng may tình trạng này không xảy ra với tất cả mọi người mà chỉ với một số người tu vi yếu và bị thương mà thôi. Những người này ở một mặt nào đó là những người trực tiếp thay những người khác gánh chịu nguy hiểm. Bởi vì yêu vật tấn công, đa số sẽ nhắm vào người có tu vi thấp, người mang thương tích hoặc người có tốc độ di chuyển chậm.
Bất quá trải qua liên tiếp mấy hồi sinh tử, có người dũng khí đã mất sạch, không thể đi tiếp được nữa. Nếu không phải khu vực này rất gần Hắc Yêu Động thì e rằng cả đám sẽ phải ngưng lại cuộc lịch luyện ở đây mà về. Sau khi bố trí địa phương an toàn cho mọi người nghỉ ngơi, Mặc Nghiên lặng lẽ kiểm đếm lại số lượng. Tám mươi người đi chỉ còn lại năm mươi tám người, một nửa trong số đó chẳng buồn đi tiếp nữa. Nhìn bộ dạng thê thảm của từng người, thực hắn không có lòng dạ đâu mà ép buộc bọn họ phải đi tới cùng. Ngay lúc này, cái nhìn của Mặc Nghiên về đám đệ tử mới nhập môn cũng thay đổi. Ban đầu đúng là hắn có chút thất vọng về biểu hiện của mọi người, nhưng bây giờ xem ra bọn họ đáng được tôn vinh là những người dũng cảm nhất.
Trẻ tuổi dễ dạy, câu này là đúng hoàn toàn. Dẫu cho không ít người đã bị vắt kiệt khí lực vẫn kiên cường không ngã xuống, gặp hoạn nạn vẫn không ngại nguy hiểm giúp đỡ lẫn nhau. Trong thời gian này, không ít người đã chứng minh được năng lực cá nhân, là mầm mống tốt để tông môn tập trung bồi dưỡng trong tương lai. Một số người lại cho thấy dù năng lực không đủ nhưng có quyết tâm không nhỏ trên con đường tu hành, có thể vun đắp được.
Dẫu biết trên con đường tu hành đầy gian lao trắc trở, không ai là không phải trả cái giá lớn để có được điều mình muốn. Nhưng với những gì bọn họ thể hiện, trong tư cách là đệ tử mới gia nhập tông môn chưa đầy nửa năm, bấy nhiêu thôi đã đủ để tông môn tự hào về bọn họ rồi.
- Còn ai muốn đi cùng ta đến Hắc Yêu Động viếng thăm một chút?
Nhận thấy mặt trời đã ngả về tây, Mặc Nghiên khẽ hỏi một tiếng. Với âm điệu nhẹ nhàng và ý tứ đồng cảm, không khó để ai nấy hiểu ra mấy lời này là đang tuyển chọn người tình nguyện hoàn thành công đoạn cuối cùng của phù chiếu.
- Mặc sư huynh, có đệ.
Đằng Thiếu Quân vừa nghe nói lập tức đáp lời, nhanh chân chạy đến phía sau, tu vi hừng hực bùng cháy cho thấy bản thân còn dư sức để tiếp tục. Ngay sau đó, một số người khác không nói không rằng cũng đứng về phía Đằng Thiếu Quân, ánh mắt lấp lánh chờ đợi.
- Tiểu Hành, đệ thì sao?
Tử Phục nhìn qua Phá Thiên, thấy hắn đang hỗ trợ Tuyết Liên thay băng cho một người gần đó, nhẹ giọng hỏi ý tứ của hắn.
- Đệ không sao cả, tùy thời có thể đi tiếp. Huynh thấy đấy, nhiều người không còn sức đi tiếp nữa, nếu chúng ta không đi, như vậy phù chiếu lần này chẳng phải thất bại hay sao?
- Đệ nói cũng đúng, quãng đường cuối cùng này, chúng ta phải thay bọn họ hoàn thành.
Dứt lời Phá Thiên nhìn Tuyết Liên gật đầu một cái ra hiệu, ba người cũng gia nhập nhóm người. Thời gian uống cạn chung trà, gần ba mươi người đã lập thành một đội.
- Rất tốt, ta thực sự rất tự hào về các đệ. Ứng Thiên Tông ta có các đệ gánh vác, tương lai còn lo không hùng bá bắc phương hay sao. Tất cả yên tâm, lần này trở về, ta nhất định bẩm báo năm vị trưởng lão ban thưởng hậu hĩnh cho các đệ, tuyệt đối không để một ai phải chịu thiệt thòi.
Mặc Nghiên nói xong khẽ quay đầu về phía năm đệ tử nội môn đang đứng gác xung quanh.
- Năm vị sư đệ, các ngươi ở lại đây bảo hộ những người bị thương. Ta sẽ đích thân dẫn ba mười này đến Hắc Yêu Động tìm hiểu một chút, trong một hai canh giờ nhất định sẽ trở lại tụ họp với mọi người. Nếu có gặp đại trưởng lão, nói chúng ta đi trước một bước là được.
- Vâng, sư huynh yên tâm, năm người chúng ta nhất định sẽ lo liệu chu toàn mọi việc.
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Dứt lời Mặc Nghiên nhảy lên phi kiếm bay đi, những người còn lại cũng nhảy lên phi kiếm biến mất phía cuối chân trời.
Đến một đoạn đá lở đất nứt, đây là nơi giao thoa giữa hai vùng đất chết và đất sống. Một bên là khung cảnh đất trống đồi trọc, tro bụi bao phủ, một bên là cây cối héo khô, hoa cỏ lụi tàn. Tuy rừng cây phía sau Hắc Yêu Động không bị thiên tai hủy hoại nhưng hầu như toàn bộ cây cối đã bị nhiệt hỏa làm khô héo, lá khô phủ lên nền đất một lớp dày quá đầu gối.
- Đúng là thiên tai thảm họa. Chỉ một hỏa tinh đã hủy diệt cả một vùng rộng lớn, nếu có một đợt hỏa tinh liên tiếp giáng xuống, như vậy chẳng phải tất cả sẽ trở về thời thượng cổ hay sao?
- Đúng vậy Tiểu Hành, trong điển tịch cũng có ghi chép loại thiên tai thảm họa này trong quá khứ xảy ra không ít lần. Mỗi một lần đều mở ra một kỷ nguyên của một sinh linh mới, giống như long tộc và nhân tộc vậy. Nếu long tộc không diệt vong, nhân tộc căn bản không thể phát triển đến ngày hôm nay.
Nghe nói, Tuyết Liên ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu tiếp lời:
- Đúng thế, long tộc vốn là tồn tại khủng bố nhất từ khi phàm giới tạo lập cho đến nay, không có một sinh linh nào có thể bì kịp. Cho đến hôm nay, các loại pháp môn truyền thừa từ thời long tộc để lại đến nay đã khẳng định được vị trí bất phàm của nó, có thể xem tương đương với một loại thần pháp. Chỉ có điều số lượng không nhiều, Thiết Nhân Thần Công của Đằng gia chính là một loại pháp môn tu luyện thân thể của long tộc. Hay như Cửu Long Thần Pháp của Triệu gia chẳng hạn, tinh túy bên trong không dễ gì thông suốt được.
- Nếu nói như vậy, sự kiện lần này không giống ngẫu nhiên rồi? Ta cảm giác khu vực này có chỗ bất thường.
Phá Thiên biểu tình ngưng trọng nói ra cảm nhận của mình. Cách đây rất xa thức hải của hắn đã nảy sinh cảm ứng với dị tượng xảy ra ở đây, càng đến gần Hắc Yêu Động loại phản ứng này càng rõ ràng. Cho đến lúc này, khí tức trong thức hải hắn như dậy sóng, có cảm giác có vô số luồng ý thức đang cộng hưởng với ý thức của hắn, nói hắn phải cẩn thận. Chỉ là loại trạng thái này mơ hồ như trực giác chứ không rõ ràng, khiến hắn có mấy phần hoài nghi về tính đúng đắn của loại giác quan thứ sáu này. Tuy nhiên Phá Thiên không hề biết, đối với tất cả những người còn lại, bọn họ cũng đang có loại bất an tương tự. Nhưng vì không ai có thể nhìn thấy điều gì bất thường cho nên không tiện nói ra mà thôi.
Trước mắt mọi người lúc này là một hang động vô cùng bình thường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Điều bất thường nhất là trước cửa động có nhiều tảng đá lớn nằm lăn lóc khắp nơi, nhìn giống như bị một lực lượng cuồng bạo đánh cho nát vỡ tan tành. Ở phía cửa hang, nơi ánh sáng có thể chiếu vào có thể nhìn thấy nền hang phủ một lớp đá vụn lởm chởm, viên to viên nhỏ, viên tròn viên méo, không có trật tự gì. Xung quanh vách hang lúc này đã vằn vện vết nứt lớn nhỏ, vết nứt kéo dài từ sâu dưới lòng đất cho đến trần hang, cảm tưởng hang động có thể sập xuống bất kỳ lúc nào.
Vừa đặt chân tới, Mặc Nghiên gần như lập tức cảm ứng được bên trong hang động phát ra khí tức cổ quái. Loại khí tức này bao gồm ma khí, tử khí, huyết khí và tà khí hoà lẫn vào nhau. Mở ra pháp nhãn, Mặc Nghiên nhanh chóng nhìn thấy phía sâu trong hang có một số tà linh đang bay qua bay lại, quỷ dị vô cùng. Theo hiểu biết của hắn, loại tà linh này căn bản không có gì đáng ngại. Thứ đáng ngại chính là người dẫn dụ đám tà linh này tới, mục đích của việc làm này là gì. Giả sử có người của Trường Sinh Tông dùng tà thuật lôi kéo tà linh tới đây, như vậy chắc chắn sẽ có thủ đoạn khiến tà linh làm việc cho mình. Trong tay những người này, đám tà linh vô hại này sẽ biến thành cái dạng gì thì không ai biết rõ.
Lại nói Ứng Thiên Tông là môn phái chính đạo, những loại công pháp tà môn không ai tu luyện, cũng không cho phép đệ tử bên dưới tu luyện. Đối với những loại tồn tại thuộc ma tộc này thực tế am hiểu không nhiều, mỗi thứ chỉ biết một ít mà thôi. Theo những gì hắn biết đến nay, tà linh chỉ là một tia ma tính do nhiều sinh linh khi chết đi để lại. Không phải sinh linh nào khi chết cũng sinh ra tà linh, mà sinh linh khi sống tạp niệm quá sâu, tâm ma nảy nở, lại chết bất đắc kỳ tử, khi chết thần hồn không tiêu tán hoàn toàn, cuối cùng một tia thần tính hoá thành tà linh. Bình thường tà linh không gây hại gì, nhưng nếu có người của ma tông khống chế, như vậy thì chưa chắc.
Nhớ lại những gì xảy ra đối với đám quái ngư kia, sắc mặt Mặc Nghiên xấu đi trông thấy. Lúc nãy hắn đã quan sát rất kỹ, trên thân mỗi quái ngư đều mờ mờ ảo ảo có một tầng ma khí. Nếu chỉ là quái ngư bình thường, căn bản chỉ có yêu khí chứ không thể có ma khí. Hiện tại quái ngư có lây dính ma khí, như vậy ngọn nguồn ma khí ở đâu không khó đoán biết. Ngay cả chỗ thụ yêu và mộc yêu cũng có ma khí, chỉ là ma khí nhạt hơn rất nhiều so với quái ngư. Dùng những sự liên kết này cùng với một tầng ma khí quái đản phát sinh bên trong Hắc Yêu Động, hắn có thể xác định suy đoán của đại trưởng lão là đúng, Hắc Yêu Động quả thực đã phát sinh sự kiện gì đó.
- Các đệ mau trả lại thiết kiếm cho ta.
Mặc Nghiên lạnh giọng nói, mệnh lệnh này của hắn khiến cho nhiều người khá khó hiểu. Bất quá khi nhìn biểu tình của hắn, cả đám không ai dám hỏi thêm gì, cánh tay nắm thiết kiếm khẽ đưa ra phía trước. Vèo một tiếng, Mặc Nghiên phất tay, mấy chục thanh thiết kiếm nối đuôi nhau bay vào trong túi hỗn độn của hắn. Sau đó lại xuy một tiếng, lại có một đoàn mộc kiếm theo đó đi ra rơi vào tay mọi người.
- Được rồi, chúng ta đến nơi rồi. Trước mắt các đệ chính là Hắc Yêu Động. Chúng ta nghỉ ngơi một lát, sau đó cùng vào xem qua một lượt. Xem xong rồi sẽ cùng trở về tụ họp với những người còn lại.
Ban đầu sắp xếp của tông môn chỉ là để đám đệ tử mới trải nghiệm việc đi xa, học cách ngự kiếm phi hành, săn giết yêu thú, dò xét địa hình, tìm kiếm phương vị một nơi nào đó và cách để sinh tồn ở nơi xa xôi hẻo lánh mà thôi. Chẳng ai ngờ bỗng dưng lại phát sinh vô số chuyện kỳ lạ như vậy.
Dù lần này thiệt hại ít người, nhưng nhìn trạng thái tinh thần của cả đám, Mặc Nghiên không khó hiểu được một trận này là một màn tra tấn tinh thần không hề nhỏ, có khi về sau còn trở thành tâm ma của mỗi người. Cũng may tình trạng này không xảy ra với tất cả mọi người mà chỉ với một số người tu vi yếu và bị thương mà thôi. Những người này ở một mặt nào đó là những người trực tiếp thay những người khác gánh chịu nguy hiểm. Bởi vì yêu vật tấn công, đa số sẽ nhắm vào người có tu vi thấp, người mang thương tích hoặc người có tốc độ di chuyển chậm.
Bất quá trải qua liên tiếp mấy hồi sinh tử, có người dũng khí đã mất sạch, không thể đi tiếp được nữa. Nếu không phải khu vực này rất gần Hắc Yêu Động thì e rằng cả đám sẽ phải ngưng lại cuộc lịch luyện ở đây mà về. Sau khi bố trí địa phương an toàn cho mọi người nghỉ ngơi, Mặc Nghiên lặng lẽ kiểm đếm lại số lượng. Tám mươi người đi chỉ còn lại năm mươi tám người, một nửa trong số đó chẳng buồn đi tiếp nữa. Nhìn bộ dạng thê thảm của từng người, thực hắn không có lòng dạ đâu mà ép buộc bọn họ phải đi tới cùng. Ngay lúc này, cái nhìn của Mặc Nghiên về đám đệ tử mới nhập môn cũng thay đổi. Ban đầu đúng là hắn có chút thất vọng về biểu hiện của mọi người, nhưng bây giờ xem ra bọn họ đáng được tôn vinh là những người dũng cảm nhất.
Trẻ tuổi dễ dạy, câu này là đúng hoàn toàn. Dẫu cho không ít người đã bị vắt kiệt khí lực vẫn kiên cường không ngã xuống, gặp hoạn nạn vẫn không ngại nguy hiểm giúp đỡ lẫn nhau. Trong thời gian này, không ít người đã chứng minh được năng lực cá nhân, là mầm mống tốt để tông môn tập trung bồi dưỡng trong tương lai. Một số người lại cho thấy dù năng lực không đủ nhưng có quyết tâm không nhỏ trên con đường tu hành, có thể vun đắp được.
Dẫu biết trên con đường tu hành đầy gian lao trắc trở, không ai là không phải trả cái giá lớn để có được điều mình muốn. Nhưng với những gì bọn họ thể hiện, trong tư cách là đệ tử mới gia nhập tông môn chưa đầy nửa năm, bấy nhiêu thôi đã đủ để tông môn tự hào về bọn họ rồi.
- Còn ai muốn đi cùng ta đến Hắc Yêu Động viếng thăm một chút?
Nhận thấy mặt trời đã ngả về tây, Mặc Nghiên khẽ hỏi một tiếng. Với âm điệu nhẹ nhàng và ý tứ đồng cảm, không khó để ai nấy hiểu ra mấy lời này là đang tuyển chọn người tình nguyện hoàn thành công đoạn cuối cùng của phù chiếu.
- Mặc sư huynh, có đệ.
Đằng Thiếu Quân vừa nghe nói lập tức đáp lời, nhanh chân chạy đến phía sau, tu vi hừng hực bùng cháy cho thấy bản thân còn dư sức để tiếp tục. Ngay sau đó, một số người khác không nói không rằng cũng đứng về phía Đằng Thiếu Quân, ánh mắt lấp lánh chờ đợi.
- Tiểu Hành, đệ thì sao?
Tử Phục nhìn qua Phá Thiên, thấy hắn đang hỗ trợ Tuyết Liên thay băng cho một người gần đó, nhẹ giọng hỏi ý tứ của hắn.
- Đệ không sao cả, tùy thời có thể đi tiếp. Huynh thấy đấy, nhiều người không còn sức đi tiếp nữa, nếu chúng ta không đi, như vậy phù chiếu lần này chẳng phải thất bại hay sao?
- Đệ nói cũng đúng, quãng đường cuối cùng này, chúng ta phải thay bọn họ hoàn thành.
Dứt lời Phá Thiên nhìn Tuyết Liên gật đầu một cái ra hiệu, ba người cũng gia nhập nhóm người. Thời gian uống cạn chung trà, gần ba mươi người đã lập thành một đội.
- Rất tốt, ta thực sự rất tự hào về các đệ. Ứng Thiên Tông ta có các đệ gánh vác, tương lai còn lo không hùng bá bắc phương hay sao. Tất cả yên tâm, lần này trở về, ta nhất định bẩm báo năm vị trưởng lão ban thưởng hậu hĩnh cho các đệ, tuyệt đối không để một ai phải chịu thiệt thòi.
Mặc Nghiên nói xong khẽ quay đầu về phía năm đệ tử nội môn đang đứng gác xung quanh.
- Năm vị sư đệ, các ngươi ở lại đây bảo hộ những người bị thương. Ta sẽ đích thân dẫn ba mười này đến Hắc Yêu Động tìm hiểu một chút, trong một hai canh giờ nhất định sẽ trở lại tụ họp với mọi người. Nếu có gặp đại trưởng lão, nói chúng ta đi trước một bước là được.
- Vâng, sư huynh yên tâm, năm người chúng ta nhất định sẽ lo liệu chu toàn mọi việc.
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Dứt lời Mặc Nghiên nhảy lên phi kiếm bay đi, những người còn lại cũng nhảy lên phi kiếm biến mất phía cuối chân trời.
Đến một đoạn đá lở đất nứt, đây là nơi giao thoa giữa hai vùng đất chết và đất sống. Một bên là khung cảnh đất trống đồi trọc, tro bụi bao phủ, một bên là cây cối héo khô, hoa cỏ lụi tàn. Tuy rừng cây phía sau Hắc Yêu Động không bị thiên tai hủy hoại nhưng hầu như toàn bộ cây cối đã bị nhiệt hỏa làm khô héo, lá khô phủ lên nền đất một lớp dày quá đầu gối.
- Đúng là thiên tai thảm họa. Chỉ một hỏa tinh đã hủy diệt cả một vùng rộng lớn, nếu có một đợt hỏa tinh liên tiếp giáng xuống, như vậy chẳng phải tất cả sẽ trở về thời thượng cổ hay sao?
- Đúng vậy Tiểu Hành, trong điển tịch cũng có ghi chép loại thiên tai thảm họa này trong quá khứ xảy ra không ít lần. Mỗi một lần đều mở ra một kỷ nguyên của một sinh linh mới, giống như long tộc và nhân tộc vậy. Nếu long tộc không diệt vong, nhân tộc căn bản không thể phát triển đến ngày hôm nay.
Nghe nói, Tuyết Liên ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu tiếp lời:
- Đúng thế, long tộc vốn là tồn tại khủng bố nhất từ khi phàm giới tạo lập cho đến nay, không có một sinh linh nào có thể bì kịp. Cho đến hôm nay, các loại pháp môn truyền thừa từ thời long tộc để lại đến nay đã khẳng định được vị trí bất phàm của nó, có thể xem tương đương với một loại thần pháp. Chỉ có điều số lượng không nhiều, Thiết Nhân Thần Công của Đằng gia chính là một loại pháp môn tu luyện thân thể của long tộc. Hay như Cửu Long Thần Pháp của Triệu gia chẳng hạn, tinh túy bên trong không dễ gì thông suốt được.
- Nếu nói như vậy, sự kiện lần này không giống ngẫu nhiên rồi? Ta cảm giác khu vực này có chỗ bất thường.
Phá Thiên biểu tình ngưng trọng nói ra cảm nhận của mình. Cách đây rất xa thức hải của hắn đã nảy sinh cảm ứng với dị tượng xảy ra ở đây, càng đến gần Hắc Yêu Động loại phản ứng này càng rõ ràng. Cho đến lúc này, khí tức trong thức hải hắn như dậy sóng, có cảm giác có vô số luồng ý thức đang cộng hưởng với ý thức của hắn, nói hắn phải cẩn thận. Chỉ là loại trạng thái này mơ hồ như trực giác chứ không rõ ràng, khiến hắn có mấy phần hoài nghi về tính đúng đắn của loại giác quan thứ sáu này. Tuy nhiên Phá Thiên không hề biết, đối với tất cả những người còn lại, bọn họ cũng đang có loại bất an tương tự. Nhưng vì không ai có thể nhìn thấy điều gì bất thường cho nên không tiện nói ra mà thôi.
Trước mắt mọi người lúc này là một hang động vô cùng bình thường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Điều bất thường nhất là trước cửa động có nhiều tảng đá lớn nằm lăn lóc khắp nơi, nhìn giống như bị một lực lượng cuồng bạo đánh cho nát vỡ tan tành. Ở phía cửa hang, nơi ánh sáng có thể chiếu vào có thể nhìn thấy nền hang phủ một lớp đá vụn lởm chởm, viên to viên nhỏ, viên tròn viên méo, không có trật tự gì. Xung quanh vách hang lúc này đã vằn vện vết nứt lớn nhỏ, vết nứt kéo dài từ sâu dưới lòng đất cho đến trần hang, cảm tưởng hang động có thể sập xuống bất kỳ lúc nào.
Vừa đặt chân tới, Mặc Nghiên gần như lập tức cảm ứng được bên trong hang động phát ra khí tức cổ quái. Loại khí tức này bao gồm ma khí, tử khí, huyết khí và tà khí hoà lẫn vào nhau. Mở ra pháp nhãn, Mặc Nghiên nhanh chóng nhìn thấy phía sâu trong hang có một số tà linh đang bay qua bay lại, quỷ dị vô cùng. Theo hiểu biết của hắn, loại tà linh này căn bản không có gì đáng ngại. Thứ đáng ngại chính là người dẫn dụ đám tà linh này tới, mục đích của việc làm này là gì. Giả sử có người của Trường Sinh Tông dùng tà thuật lôi kéo tà linh tới đây, như vậy chắc chắn sẽ có thủ đoạn khiến tà linh làm việc cho mình. Trong tay những người này, đám tà linh vô hại này sẽ biến thành cái dạng gì thì không ai biết rõ.
Lại nói Ứng Thiên Tông là môn phái chính đạo, những loại công pháp tà môn không ai tu luyện, cũng không cho phép đệ tử bên dưới tu luyện. Đối với những loại tồn tại thuộc ma tộc này thực tế am hiểu không nhiều, mỗi thứ chỉ biết một ít mà thôi. Theo những gì hắn biết đến nay, tà linh chỉ là một tia ma tính do nhiều sinh linh khi chết đi để lại. Không phải sinh linh nào khi chết cũng sinh ra tà linh, mà sinh linh khi sống tạp niệm quá sâu, tâm ma nảy nở, lại chết bất đắc kỳ tử, khi chết thần hồn không tiêu tán hoàn toàn, cuối cùng một tia thần tính hoá thành tà linh. Bình thường tà linh không gây hại gì, nhưng nếu có người của ma tông khống chế, như vậy thì chưa chắc.
Nhớ lại những gì xảy ra đối với đám quái ngư kia, sắc mặt Mặc Nghiên xấu đi trông thấy. Lúc nãy hắn đã quan sát rất kỹ, trên thân mỗi quái ngư đều mờ mờ ảo ảo có một tầng ma khí. Nếu chỉ là quái ngư bình thường, căn bản chỉ có yêu khí chứ không thể có ma khí. Hiện tại quái ngư có lây dính ma khí, như vậy ngọn nguồn ma khí ở đâu không khó đoán biết. Ngay cả chỗ thụ yêu và mộc yêu cũng có ma khí, chỉ là ma khí nhạt hơn rất nhiều so với quái ngư. Dùng những sự liên kết này cùng với một tầng ma khí quái đản phát sinh bên trong Hắc Yêu Động, hắn có thể xác định suy đoán của đại trưởng lão là đúng, Hắc Yêu Động quả thực đã phát sinh sự kiện gì đó.
- Các đệ mau trả lại thiết kiếm cho ta.
Mặc Nghiên lạnh giọng nói, mệnh lệnh này của hắn khiến cho nhiều người khá khó hiểu. Bất quá khi nhìn biểu tình của hắn, cả đám không ai dám hỏi thêm gì, cánh tay nắm thiết kiếm khẽ đưa ra phía trước. Vèo một tiếng, Mặc Nghiên phất tay, mấy chục thanh thiết kiếm nối đuôi nhau bay vào trong túi hỗn độn của hắn. Sau đó lại xuy một tiếng, lại có một đoàn mộc kiếm theo đó đi ra rơi vào tay mọi người.
- Được rồi, chúng ta đến nơi rồi. Trước mắt các đệ chính là Hắc Yêu Động. Chúng ta nghỉ ngơi một lát, sau đó cùng vào xem qua một lượt. Xem xong rồi sẽ cùng trở về tụ họp với những người còn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.