Chương 75: Ăn Chắc Mặc Bền
Đạo Tiên
02/11/2022
Thời gian lặng lẽ trôi qua, ngày mai đã là ngày học kỳ mới bắt đầu. Hôm nay, mới sớm tinh mơ, ngoài trời sương sớm bu đầy lưới nhện, bủa vây khắp các lối đi lớn nhỏ, kín còn hơn cây lá giữa rừng, Phá Thiên mang theo tâm trạng vô cùng tốt đi tìm Tử Phục, trong bụng đang nghĩ về một số chuyện kỳ lạ vừa mới xảy ra.
Thời gian gần đây, cuộc sống của hắn êm đềm quá sức tưởng tượng, khiến hắn luôn có cảm giác như đang nằm mơ vậy, ngày nào cũng lâng lâng như ở trên mây. Từ cái ngày cùng Đằng Thiếu Quân đánh nhau kia, Tuyết Liên cứ hai ba hôm lại tìm gặp hắn một lần, không phải là nàng đi thì cũng sai a Đào đi hỏi thăm. Lạ hơn nữa là Đằng Thiếu Quân từ ngày hôm đó giống như biến mất hẳn khỏi tông môn, dù có đi đâu cũng không thể tìm thấy bóng dáng của gã. Cái cảm giác bất an khi lúc nào cũng bị người khác rình mò theo dõi chợt tan biến đâu mất, tinh thần như được tháo đi chiếc vòng sắt, nhẹ nhàng bay múa.
Có một chuyện mà hắn suy nghĩ mãi cũng chưa tìm ra câu trả lời, đó là tại sao trong tông môn không có tin đồn nhảm nào dấy lên. Chuyện của hắn và Đằng Thiếu Quân hôm đó rõ ràng bị rất nhiều người biết, thậm chí có người còn biết cả nội tình bên trong, ấy thế mà hơn một tháng trôi qua, trước sau không có lấy một người đàm tiếu nửa chữ. Chuyện này hoàn toàn trái ngược với chuyện bại lộ thân phận mấy tháng trước, hắn bị cả tông môn soi mói mấy tháng liền.
Bất quá đó vẫn chưa phải là chuyện quan trọng nhất, đối với Phá Thiên hiện nay, vấn đề nan giải nhất là một đống tiền trên trời rơi xuống kia phải xử lý thế nào cho ổn thỏa. Thuở nhỏ sống trong cảnh bần hàn, chi tiêu nào tiền hào bạc vụn, bây giờ tự dưng nhận một đống vàng thoi bạc đỉnh, đầu óc có phần không tiếp thu nổi. Đúng là nghèo cũng có cái khổ, không có tiền quen rồi giờ có tiền lại chả biết phải tiêu thế nào. Mấy ngày nay ngày nào hắn cũng suy nghĩ về việc làm sao sử dụng số tiền này cho có ý nghĩa, bất quá sau khi có được kiến thức sơ bộ, hắn lại quyết định để nó dưới gầm giường mà không động tới nữa. Nguyên nhân rất đơn giản, chỗ tiền này nếu dùng để mua các loại linh đan diệu dược, pháp khí thượng hạng của tông môn thì thực giống như lấy muối bỏ bể, đem cát rải vào sa mạc, không thấm vào đâu. Tính ra đi hái Giáng Ma Thảo mang về đổi còn không tiếc bằng dùng số tiền này để mua đan dược bổ khí.
Phá Thiên chợt nhận ra, số tiền đầu tư cho việc tu hành của những thế gia hậu duệ kia đúng là không nhỏ chút nào. Cứ nghĩ từ bé đến lớn đều nằm trên tài nguyên như thế, nói phá gia tử cũng không sai. Nhưng cũng may, hắn khác những người này. Thứ nhất là hắn tu luyện không phụ thuộc quá nhiều vào đan dược, không cần dùng quá nhiều tiền để có được nó. Thứ hai là hắn sống đơn giản đã thành thói quen, vốn không cần dùng tới nhiều tiền như vậy cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Với số tiền này, nếu chỉ dùng để ăn uống sinh hoạt hằng ngày mà nói thì chưa biết xài đến lúc nào mới hết, chưa kể hắn có sức khỏe, còn có thể làm việc kiếm ra tiền, mà tông môn đối với những đệ tử mới như hắn không hề bạc đãi, ngược lại có phần ưu ái nữa.
Mặc dù trước mắt không có ý định đả động đến số tiền này, bất quá nó vẫn mang lại một công dụng cực kỳ to lớn, cảm giác an toàn. Đời dân nghèo sống nay lo mai, còn sợ ngày tháng tiếp theo đói bụng không biết lấy gì cho vào miệng. Mà lúc này hắn lại có một đống ngân lượng dự trữ, tự nhiên cảm giác lo lắng tồn tại trong vô hình này theo đó cũng biến mất. Bản thân có của ăn của để, áp lực mưu sinh tự nhiên không còn nữa, để cho hắn có thời gian và tâm lực đặt vào việc tu hành. Cũng chính vì thế mà những ngày sau đó, Phá Thiên mới có thời gian cùng Tuyết Liên trò chuyện bồi dưỡng tình cảm, cùng nàng luyện tập võ nghệ, trao đổi cảm ngộ trong tu hành. Hôm thì cùng nàng đọc thơ viết chữ, hôm thì đến thư viện tìm đọc kinh điển, hôm thì đến dược điền ngắm hoa lá cây cỏ, hôm thì so chiêu tranh tài cao thấp. Cũng nhờ đó, hắn được Tuyết Liên đem những lời tâm huyết mà đại trưởng lão từng nói kể lại cho nghe, gián tiếp nhận được sự chỉ điểm vô cùng quý giá, còn được nàng bổ túc cho vô số kiến thức trong tu hành giới nữa.
Có thể nói, cuộc sống đối với Phá Thiên lúc này thực quá là tốt đẹp. Có một người trong lòng để theo đuổi, có một người đủ thân quen để coi là bạn bè, có một công việc thoả mãn đam mê để làm, có một tương lai tươi sáng để hy vọng, thử hỏi thế gian còn có gì đáng trông đợi hơn điều này nữa chứ?
Phá Thiên thì thế, Đằng Thiếu Quân lại tương phản hoàn toàn, những ngày tháng này của gã thực không dễ chịu chút nào. Bị Phá Thiên đánh gãy mấy khúc xương, phải tốn một đống ngân lượng chữa trị đã đành, còn thua tiền cá cược cho hắn nữa, tài sản mang theo dự định dùng cho ba năm bị gã tiêu sạch chỉ trong sáu tháng. Buồn bực nhất là gã đang trong giai đoạn rất cần tiền, một phần để bịt miệng thiên hạ vụ việc đáng mất mặt kia của bản thân và Trần Bá Giang, phần còn lại dùng để thu thập tài nguyên tăng lên tu vi. Bởi vì theo như những gì gã suy đoán, nếu bản thân không tăng tốc tiến cảnh, như vậy sớm có ngày bị Phá Thiên đánh bại. Nếu thực có ngày đó, cái tên Đằng Thiếu Quân chắc chắn sẽ bị thiên hạ chà đạp đến nát nhừ không sai.
Lên voi thì dễ, xuống chó thì khó, hôm nay gã đã cưỡi lên lưng hổ rồi, không dễ xuống như vậy. Đã không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm tới cùng. Thù này cùng Phá Thiên đã kết, sớm muộn gì cũng có ngày phải phân cái sinh tử. Dù thế nào thì một thiếu thành chủ như gã cũng không thể bại, vì bất kỳ lý do gì. Thế là những ngày tháng sau đó, Đằng Thiếu Quân phải sống trong cảnh thiếu thốn trước khi cha gã kịp thời gửi tiền cứu trợ tới. Để giải quyết tình hình trước mắt, gã phải vác mặt mo đi tìm các thế gia hậu duệ khác để vay tiền, thậm chí cả Chu Cảnh Nghi gã cũng muối mặt đến tận cửa hỏi thăm, nhục nhã đến thế là cùng.
Trong lúc Đằng Thiếu Quân phải chật vật vay mượn tiền khắp nơi thì Tử Phục đang mãi mê chạy đua với công việc, thử thách tính lỳ đòn của mình. Từ ngày Phá Thiên bị đuổi khỏi Thiện Đồ Phòng, Tử Phục cũng buồn bã đến mức chẳng thiết làm gì. Nếu không phải vì bản thân còn có đại sự cấp bách thì đã bỏ luôn công việc đó rồi. Bất quá khi suy nghĩ kỹ càng, Tử Phục biết rõ với năng lực của bản thân hiện tại, dù có làm việc gì ở đâu cũng khó mà nhận được mức lương cao như ở đây chứ đừng nói cao hơn, thế cho nên mới phải cắn răng mà làm. Trong bụng còn nghĩ, sau này bản thân thành công nhờ người chế luyện ra Tiềm Linh Đan thì sẽ tặng cho Phá Thiên vài viên, động viên tinh thần hắn sau cũng được.
Cũng vào ngày hôm nay, từ rất sớm Tử Phục đã xuất hiện ở Thiện Đồ Phòng. Ngày mai bước vào học kỳ mới rồi, không thể đến Thiện Đồ Phòng làm việc như thường lệ nữa, cho nên hôm nay phải tranh thủ báo với Lưu lão bản một tiếng, đồng thời nhận nốt phần lương và thưởng của tháng rồi. Cầm trên tay một túi bạc lớn, Tử Phục ánh mắt sáng ngời, cảm thấy cảnh ngậm bồ hòn làm ngọt của mình một tháng qua đúng là không uổng phí.
Đang trên đường về, Tử Phục định bụng hôm nay sẽ đi tìm Phá Thiên nói chuyện, thảo luận một chút kế hoạch sắp tới. Nhưng vừa mới đến gần phòng thì đã thấy một thiếu niên dáng dấp cao gầy đứng ở đó, thiếu niên này miệng ngậm một nhành cây, hai tay đang lật đọc một cuốn sách bìa đã ố vàng, biểu tình vô cùng chăm chú. Tử Phục chợt sững sờ, không lâu lắm đã nhận ra thiếu niên đó là ai, trong lòng không kiềm được cảm xúc vui mừng tột độ. Sau bao ngày gặp lại, thấy Phá Thiên vẫn bình yên vô sự, một thân hạo nhiên chính khí tràn đầy, tự nhiên cảm thấy tâm linh được an ủi phần nào.
- Tiểu Hành, là đệ sao?
Phá Thiên đang đọc sách bị tiếng động thức tỉnh, bàn tay nhanh chóng gấp lại cuốn sách rồi nhét vào trong ngực, đầu quay về hướng thanh âm phát ra, miệng vẫn nở nụ cười rạng rỡ như thường lệ.
- Là đệ đây, huynh về rồi sao?
Tử Phục khẽ nở nụ cười tươi rói, hồ hởi hô lên một tiếng, bước chân dồn dập chạy đến ôm chầm lấy Phá Thiên, khoé mắt hơi ươn ướt, nói:
- Tiểu Hành, ta nhớ đệ quá. Mấy ngày qua đệ sống thế nào, sao không đến tìm ta? Có mấy lần ta đến phòng tìm đệ mà không thấy?
Hai người ôm chặt lấy nhau, cảm xúc khó nói thành lời, người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nhầm tưởng hai người là huynh đệ ruột lâu ngày gặp lại mới bày tỏ tư thế thân mật đến như vậy. Phá Thiên cảm khái không thôi, vỗ vỗ vào lưng Tử Phục mấy cái, nói:
- Hì hì, mấy ngày đó đệ đều cùng Tuyết Liên đi luyện công, làm sao mà huynh thấy được chứ.
- Haiza, thì ra là bị mỹ nhân câu hồn, thiên hạ nói nam nhân có vợ bỏ bạn quả nhiên không sai mà.
Tử Phục giả vờ buồn bã thốt lên một câu, lúc sau lại giống như nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng hỏi:
- Bất quá Tiểu Hành, từ khi nào quan hệ giữa đệ và tiểu thư Hàn gia kia lại tốt như vậy? Nàng ta vậy mà không ngại điều tiếng vẫn qua lại với đệ sao?
- Đâu có, vốn dĩ trước nay vẫn thế thôi. Trước kia lúc còn ở Hàn gia nàng ta vẫn thường bắt nạt đệ, bây giờ đệ nào có yếu như xưa nữa, cũng nên tìm cơ hội dạy cho nàng ta một bài học chứ?
- Thì ra là thế. Bất quá ta đoán chừng đệ vẫn thua thôi.
- Vậy cũng chưa chắc à nha!
- Haha, nào, đừng đứng ngoài cửa như vậy, vào trong hãy nói.
Tử Phục dẫn Phá Thiên vào trong phòng, cẩn thận rót cho hắn một ly nước đầy, giọng điệu không che giấu được sự vui mừng, nói:
- Đây, đệ uống nước đi rồi trả lời ta, lần đó trở về giữa đệ và Đằng Thiếu Quân có xảy ra chuyện gì không?
- Chuyện đó sao, sự thực thì có xảy ra chút chuyện, cũng may không có vấn đề gì lớn.
- Không có chuyện gì lớn thì tốt rồi, thế mà mấy nay ta còn lo đệ bị tên họ Đằng kia khó dễ. Dòng dõi họ Đằng kia xưa nay vốn chẳng có ai tốt đẹp gì, trước mặt thì nói nhân nghĩa đạo đức, sau lưng thì không thứ gì không làm ra được. Đối với những người như ta và đệ, không nên liên quan đến những người như vậy là tốt nhất.
- Ồ, đệ biết rồi.
- À mà này, ngày mai đệ đi cùng ta đến Kỳ Đan Điện chứ? Mọi chuyện ở đó ta đều đã hỏi thăm cả rồi, nơi đó không thiếu việc cho hai người chúng ta làm đâu. Bất quá với kiến thức nông cạn của ta và đệ về linh thảo thì công việc có thể đảm nhận cũng chỉ gói gọn ở hai chữ làm vườn mà thôi. Cuốc đất trồng cây, bón phân tưới nước, bắt sâu làm cỏ và thu hoạch, hết. Còn việc chế biến và xử lý đều có quy trình rất cẩn mật, nếu làm hỏng sẽ phải bồi thường, mà ta thì đệ biết rồi đấy, căn bản chỉ có cái xác khô thôi, tiền đâu mà đền. Cho nên để cho ăn chắc mặc bền thì ta quyết định ngày mai sẽ đến Linh Dược Điền xin một chân nông phu. Theo thông tin ta nghe được thì tuy làm việc ở đó thu nhập không quá cao nhưng được cái có thể thu mua được nhiều loại linh thảo với giá rẻ hơn thị trường, với ta và đệ rất chi là có lợi.
- Ồ, đến chuyện đó mà huynh cũng biết sao?
- Tất nhiên, đệ nghĩ ta là ai chứ? Bất quá mấy chuyện đó để sau hẵng nói đi, hơn một tháng không gặp, cũng nên cho ta xem bản lĩnh một chút chứ?
- Được thôi, huynh cẩn thận đấy.
- Haha, tất nhiên, tất nhiên.
Dứt lời Tử Phục liền khóa chặt cửa phòng lại, hai người không nhanh không chậm hướng một sơn cốc kín đáo phía sau núi mà đi, đó là nơi trước kia hai người vẫn thường dùng để luyện tập võ nghệ. Phá Thiên bị Tử Phục khoác vai, thanh âm của Tử Phục càng lúc càng to, cứ oang oang bên tai khiến cho màng nhĩ của hắn cũng rung lên ầm ầm như sấm nổ. Chỉ cần nghe qua thôi là biết Tử Phục đã gấp gáp cái vụ Tiềm Linh Đan kia đến mức nào rồi. Nếu không phải vì chỗ Giáng Ma Thảo bị để cho khô chưa thể dùng đến thì e rằng Tử Phục sẽ không hứng thú với việc cuốc đất trồng rau như vậy, hắn còn lạ gì. E rằng bây giờ việc vội vàng tìm mình so chiêu cũng sợ tiến cảnh tu vi thụt lùi so với mình mà thôi.
Biết thế nhưng cũng không để Tử Phục mất hứng, Phá Thiên nghe nói cũng gật đầu lia lịa, miệng cười toe toét, đôi lúc còn nói nhất định sẽ cùng Tử Phục hoàn thành nhiệm vụ. Hắn không biết nếu bây giờ mà nói ra vụ Đằng Thiếu Quân vừa biếu không cho hắn một vạn lượng bạc thì biểu tình của Tử Phục sẽ biến thành cái dạng gì nữa, chắc sẽ bị sốc đến bất tỉnh luôn quá.
Bẵng đi được một lúc, trong cánh rừng nhỏ bỗng có tiếng đì đùng không ngừng phát ra, đất đá cây cỏ xung quanh cũng bị làm cho rung động không ngừng. Tử Phục và Phá Thiên xuất thủ so chiêu, tu vi Ngự Khí tầng bốn nhanh chóng bộc lộ lực lượng cường đại của nó, nhất thời đánh cho một vùng không gian khí cơ cuộn trào, chim chóc bay loạn. Phá Thiên tu vi thấp hơn Tử Phục khá nhiều, bất quá thời gian vừa qua kinh nghiệm chiến đấu thông qua mấy lần giao thủ cùng Đằng Thiếu Quân và Tuyết Liên mà tăng lên đáng kể, miễn cưỡng đánh ngang tay, nửa canh giờ trôi qua vẫn không rơi vào thế yếu.
Thời gian gần đây, cuộc sống của hắn êm đềm quá sức tưởng tượng, khiến hắn luôn có cảm giác như đang nằm mơ vậy, ngày nào cũng lâng lâng như ở trên mây. Từ cái ngày cùng Đằng Thiếu Quân đánh nhau kia, Tuyết Liên cứ hai ba hôm lại tìm gặp hắn một lần, không phải là nàng đi thì cũng sai a Đào đi hỏi thăm. Lạ hơn nữa là Đằng Thiếu Quân từ ngày hôm đó giống như biến mất hẳn khỏi tông môn, dù có đi đâu cũng không thể tìm thấy bóng dáng của gã. Cái cảm giác bất an khi lúc nào cũng bị người khác rình mò theo dõi chợt tan biến đâu mất, tinh thần như được tháo đi chiếc vòng sắt, nhẹ nhàng bay múa.
Có một chuyện mà hắn suy nghĩ mãi cũng chưa tìm ra câu trả lời, đó là tại sao trong tông môn không có tin đồn nhảm nào dấy lên. Chuyện của hắn và Đằng Thiếu Quân hôm đó rõ ràng bị rất nhiều người biết, thậm chí có người còn biết cả nội tình bên trong, ấy thế mà hơn một tháng trôi qua, trước sau không có lấy một người đàm tiếu nửa chữ. Chuyện này hoàn toàn trái ngược với chuyện bại lộ thân phận mấy tháng trước, hắn bị cả tông môn soi mói mấy tháng liền.
Bất quá đó vẫn chưa phải là chuyện quan trọng nhất, đối với Phá Thiên hiện nay, vấn đề nan giải nhất là một đống tiền trên trời rơi xuống kia phải xử lý thế nào cho ổn thỏa. Thuở nhỏ sống trong cảnh bần hàn, chi tiêu nào tiền hào bạc vụn, bây giờ tự dưng nhận một đống vàng thoi bạc đỉnh, đầu óc có phần không tiếp thu nổi. Đúng là nghèo cũng có cái khổ, không có tiền quen rồi giờ có tiền lại chả biết phải tiêu thế nào. Mấy ngày nay ngày nào hắn cũng suy nghĩ về việc làm sao sử dụng số tiền này cho có ý nghĩa, bất quá sau khi có được kiến thức sơ bộ, hắn lại quyết định để nó dưới gầm giường mà không động tới nữa. Nguyên nhân rất đơn giản, chỗ tiền này nếu dùng để mua các loại linh đan diệu dược, pháp khí thượng hạng của tông môn thì thực giống như lấy muối bỏ bể, đem cát rải vào sa mạc, không thấm vào đâu. Tính ra đi hái Giáng Ma Thảo mang về đổi còn không tiếc bằng dùng số tiền này để mua đan dược bổ khí.
Phá Thiên chợt nhận ra, số tiền đầu tư cho việc tu hành của những thế gia hậu duệ kia đúng là không nhỏ chút nào. Cứ nghĩ từ bé đến lớn đều nằm trên tài nguyên như thế, nói phá gia tử cũng không sai. Nhưng cũng may, hắn khác những người này. Thứ nhất là hắn tu luyện không phụ thuộc quá nhiều vào đan dược, không cần dùng quá nhiều tiền để có được nó. Thứ hai là hắn sống đơn giản đã thành thói quen, vốn không cần dùng tới nhiều tiền như vậy cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Với số tiền này, nếu chỉ dùng để ăn uống sinh hoạt hằng ngày mà nói thì chưa biết xài đến lúc nào mới hết, chưa kể hắn có sức khỏe, còn có thể làm việc kiếm ra tiền, mà tông môn đối với những đệ tử mới như hắn không hề bạc đãi, ngược lại có phần ưu ái nữa.
Mặc dù trước mắt không có ý định đả động đến số tiền này, bất quá nó vẫn mang lại một công dụng cực kỳ to lớn, cảm giác an toàn. Đời dân nghèo sống nay lo mai, còn sợ ngày tháng tiếp theo đói bụng không biết lấy gì cho vào miệng. Mà lúc này hắn lại có một đống ngân lượng dự trữ, tự nhiên cảm giác lo lắng tồn tại trong vô hình này theo đó cũng biến mất. Bản thân có của ăn của để, áp lực mưu sinh tự nhiên không còn nữa, để cho hắn có thời gian và tâm lực đặt vào việc tu hành. Cũng chính vì thế mà những ngày sau đó, Phá Thiên mới có thời gian cùng Tuyết Liên trò chuyện bồi dưỡng tình cảm, cùng nàng luyện tập võ nghệ, trao đổi cảm ngộ trong tu hành. Hôm thì cùng nàng đọc thơ viết chữ, hôm thì đến thư viện tìm đọc kinh điển, hôm thì đến dược điền ngắm hoa lá cây cỏ, hôm thì so chiêu tranh tài cao thấp. Cũng nhờ đó, hắn được Tuyết Liên đem những lời tâm huyết mà đại trưởng lão từng nói kể lại cho nghe, gián tiếp nhận được sự chỉ điểm vô cùng quý giá, còn được nàng bổ túc cho vô số kiến thức trong tu hành giới nữa.
Có thể nói, cuộc sống đối với Phá Thiên lúc này thực quá là tốt đẹp. Có một người trong lòng để theo đuổi, có một người đủ thân quen để coi là bạn bè, có một công việc thoả mãn đam mê để làm, có một tương lai tươi sáng để hy vọng, thử hỏi thế gian còn có gì đáng trông đợi hơn điều này nữa chứ?
Phá Thiên thì thế, Đằng Thiếu Quân lại tương phản hoàn toàn, những ngày tháng này của gã thực không dễ chịu chút nào. Bị Phá Thiên đánh gãy mấy khúc xương, phải tốn một đống ngân lượng chữa trị đã đành, còn thua tiền cá cược cho hắn nữa, tài sản mang theo dự định dùng cho ba năm bị gã tiêu sạch chỉ trong sáu tháng. Buồn bực nhất là gã đang trong giai đoạn rất cần tiền, một phần để bịt miệng thiên hạ vụ việc đáng mất mặt kia của bản thân và Trần Bá Giang, phần còn lại dùng để thu thập tài nguyên tăng lên tu vi. Bởi vì theo như những gì gã suy đoán, nếu bản thân không tăng tốc tiến cảnh, như vậy sớm có ngày bị Phá Thiên đánh bại. Nếu thực có ngày đó, cái tên Đằng Thiếu Quân chắc chắn sẽ bị thiên hạ chà đạp đến nát nhừ không sai.
Lên voi thì dễ, xuống chó thì khó, hôm nay gã đã cưỡi lên lưng hổ rồi, không dễ xuống như vậy. Đã không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm tới cùng. Thù này cùng Phá Thiên đã kết, sớm muộn gì cũng có ngày phải phân cái sinh tử. Dù thế nào thì một thiếu thành chủ như gã cũng không thể bại, vì bất kỳ lý do gì. Thế là những ngày tháng sau đó, Đằng Thiếu Quân phải sống trong cảnh thiếu thốn trước khi cha gã kịp thời gửi tiền cứu trợ tới. Để giải quyết tình hình trước mắt, gã phải vác mặt mo đi tìm các thế gia hậu duệ khác để vay tiền, thậm chí cả Chu Cảnh Nghi gã cũng muối mặt đến tận cửa hỏi thăm, nhục nhã đến thế là cùng.
Trong lúc Đằng Thiếu Quân phải chật vật vay mượn tiền khắp nơi thì Tử Phục đang mãi mê chạy đua với công việc, thử thách tính lỳ đòn của mình. Từ ngày Phá Thiên bị đuổi khỏi Thiện Đồ Phòng, Tử Phục cũng buồn bã đến mức chẳng thiết làm gì. Nếu không phải vì bản thân còn có đại sự cấp bách thì đã bỏ luôn công việc đó rồi. Bất quá khi suy nghĩ kỹ càng, Tử Phục biết rõ với năng lực của bản thân hiện tại, dù có làm việc gì ở đâu cũng khó mà nhận được mức lương cao như ở đây chứ đừng nói cao hơn, thế cho nên mới phải cắn răng mà làm. Trong bụng còn nghĩ, sau này bản thân thành công nhờ người chế luyện ra Tiềm Linh Đan thì sẽ tặng cho Phá Thiên vài viên, động viên tinh thần hắn sau cũng được.
Cũng vào ngày hôm nay, từ rất sớm Tử Phục đã xuất hiện ở Thiện Đồ Phòng. Ngày mai bước vào học kỳ mới rồi, không thể đến Thiện Đồ Phòng làm việc như thường lệ nữa, cho nên hôm nay phải tranh thủ báo với Lưu lão bản một tiếng, đồng thời nhận nốt phần lương và thưởng của tháng rồi. Cầm trên tay một túi bạc lớn, Tử Phục ánh mắt sáng ngời, cảm thấy cảnh ngậm bồ hòn làm ngọt của mình một tháng qua đúng là không uổng phí.
Đang trên đường về, Tử Phục định bụng hôm nay sẽ đi tìm Phá Thiên nói chuyện, thảo luận một chút kế hoạch sắp tới. Nhưng vừa mới đến gần phòng thì đã thấy một thiếu niên dáng dấp cao gầy đứng ở đó, thiếu niên này miệng ngậm một nhành cây, hai tay đang lật đọc một cuốn sách bìa đã ố vàng, biểu tình vô cùng chăm chú. Tử Phục chợt sững sờ, không lâu lắm đã nhận ra thiếu niên đó là ai, trong lòng không kiềm được cảm xúc vui mừng tột độ. Sau bao ngày gặp lại, thấy Phá Thiên vẫn bình yên vô sự, một thân hạo nhiên chính khí tràn đầy, tự nhiên cảm thấy tâm linh được an ủi phần nào.
- Tiểu Hành, là đệ sao?
Phá Thiên đang đọc sách bị tiếng động thức tỉnh, bàn tay nhanh chóng gấp lại cuốn sách rồi nhét vào trong ngực, đầu quay về hướng thanh âm phát ra, miệng vẫn nở nụ cười rạng rỡ như thường lệ.
- Là đệ đây, huynh về rồi sao?
Tử Phục khẽ nở nụ cười tươi rói, hồ hởi hô lên một tiếng, bước chân dồn dập chạy đến ôm chầm lấy Phá Thiên, khoé mắt hơi ươn ướt, nói:
- Tiểu Hành, ta nhớ đệ quá. Mấy ngày qua đệ sống thế nào, sao không đến tìm ta? Có mấy lần ta đến phòng tìm đệ mà không thấy?
Hai người ôm chặt lấy nhau, cảm xúc khó nói thành lời, người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nhầm tưởng hai người là huynh đệ ruột lâu ngày gặp lại mới bày tỏ tư thế thân mật đến như vậy. Phá Thiên cảm khái không thôi, vỗ vỗ vào lưng Tử Phục mấy cái, nói:
- Hì hì, mấy ngày đó đệ đều cùng Tuyết Liên đi luyện công, làm sao mà huynh thấy được chứ.
- Haiza, thì ra là bị mỹ nhân câu hồn, thiên hạ nói nam nhân có vợ bỏ bạn quả nhiên không sai mà.
Tử Phục giả vờ buồn bã thốt lên một câu, lúc sau lại giống như nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng hỏi:
- Bất quá Tiểu Hành, từ khi nào quan hệ giữa đệ và tiểu thư Hàn gia kia lại tốt như vậy? Nàng ta vậy mà không ngại điều tiếng vẫn qua lại với đệ sao?
- Đâu có, vốn dĩ trước nay vẫn thế thôi. Trước kia lúc còn ở Hàn gia nàng ta vẫn thường bắt nạt đệ, bây giờ đệ nào có yếu như xưa nữa, cũng nên tìm cơ hội dạy cho nàng ta một bài học chứ?
- Thì ra là thế. Bất quá ta đoán chừng đệ vẫn thua thôi.
- Vậy cũng chưa chắc à nha!
- Haha, nào, đừng đứng ngoài cửa như vậy, vào trong hãy nói.
Tử Phục dẫn Phá Thiên vào trong phòng, cẩn thận rót cho hắn một ly nước đầy, giọng điệu không che giấu được sự vui mừng, nói:
- Đây, đệ uống nước đi rồi trả lời ta, lần đó trở về giữa đệ và Đằng Thiếu Quân có xảy ra chuyện gì không?
- Chuyện đó sao, sự thực thì có xảy ra chút chuyện, cũng may không có vấn đề gì lớn.
- Không có chuyện gì lớn thì tốt rồi, thế mà mấy nay ta còn lo đệ bị tên họ Đằng kia khó dễ. Dòng dõi họ Đằng kia xưa nay vốn chẳng có ai tốt đẹp gì, trước mặt thì nói nhân nghĩa đạo đức, sau lưng thì không thứ gì không làm ra được. Đối với những người như ta và đệ, không nên liên quan đến những người như vậy là tốt nhất.
- Ồ, đệ biết rồi.
- À mà này, ngày mai đệ đi cùng ta đến Kỳ Đan Điện chứ? Mọi chuyện ở đó ta đều đã hỏi thăm cả rồi, nơi đó không thiếu việc cho hai người chúng ta làm đâu. Bất quá với kiến thức nông cạn của ta và đệ về linh thảo thì công việc có thể đảm nhận cũng chỉ gói gọn ở hai chữ làm vườn mà thôi. Cuốc đất trồng cây, bón phân tưới nước, bắt sâu làm cỏ và thu hoạch, hết. Còn việc chế biến và xử lý đều có quy trình rất cẩn mật, nếu làm hỏng sẽ phải bồi thường, mà ta thì đệ biết rồi đấy, căn bản chỉ có cái xác khô thôi, tiền đâu mà đền. Cho nên để cho ăn chắc mặc bền thì ta quyết định ngày mai sẽ đến Linh Dược Điền xin một chân nông phu. Theo thông tin ta nghe được thì tuy làm việc ở đó thu nhập không quá cao nhưng được cái có thể thu mua được nhiều loại linh thảo với giá rẻ hơn thị trường, với ta và đệ rất chi là có lợi.
- Ồ, đến chuyện đó mà huynh cũng biết sao?
- Tất nhiên, đệ nghĩ ta là ai chứ? Bất quá mấy chuyện đó để sau hẵng nói đi, hơn một tháng không gặp, cũng nên cho ta xem bản lĩnh một chút chứ?
- Được thôi, huynh cẩn thận đấy.
- Haha, tất nhiên, tất nhiên.
Dứt lời Tử Phục liền khóa chặt cửa phòng lại, hai người không nhanh không chậm hướng một sơn cốc kín đáo phía sau núi mà đi, đó là nơi trước kia hai người vẫn thường dùng để luyện tập võ nghệ. Phá Thiên bị Tử Phục khoác vai, thanh âm của Tử Phục càng lúc càng to, cứ oang oang bên tai khiến cho màng nhĩ của hắn cũng rung lên ầm ầm như sấm nổ. Chỉ cần nghe qua thôi là biết Tử Phục đã gấp gáp cái vụ Tiềm Linh Đan kia đến mức nào rồi. Nếu không phải vì chỗ Giáng Ma Thảo bị để cho khô chưa thể dùng đến thì e rằng Tử Phục sẽ không hứng thú với việc cuốc đất trồng rau như vậy, hắn còn lạ gì. E rằng bây giờ việc vội vàng tìm mình so chiêu cũng sợ tiến cảnh tu vi thụt lùi so với mình mà thôi.
Biết thế nhưng cũng không để Tử Phục mất hứng, Phá Thiên nghe nói cũng gật đầu lia lịa, miệng cười toe toét, đôi lúc còn nói nhất định sẽ cùng Tử Phục hoàn thành nhiệm vụ. Hắn không biết nếu bây giờ mà nói ra vụ Đằng Thiếu Quân vừa biếu không cho hắn một vạn lượng bạc thì biểu tình của Tử Phục sẽ biến thành cái dạng gì nữa, chắc sẽ bị sốc đến bất tỉnh luôn quá.
Bẵng đi được một lúc, trong cánh rừng nhỏ bỗng có tiếng đì đùng không ngừng phát ra, đất đá cây cỏ xung quanh cũng bị làm cho rung động không ngừng. Tử Phục và Phá Thiên xuất thủ so chiêu, tu vi Ngự Khí tầng bốn nhanh chóng bộc lộ lực lượng cường đại của nó, nhất thời đánh cho một vùng không gian khí cơ cuộn trào, chim chóc bay loạn. Phá Thiên tu vi thấp hơn Tử Phục khá nhiều, bất quá thời gian vừa qua kinh nghiệm chiến đấu thông qua mấy lần giao thủ cùng Đằng Thiếu Quân và Tuyết Liên mà tăng lên đáng kể, miễn cưỡng đánh ngang tay, nửa canh giờ trôi qua vẫn không rơi vào thế yếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.