Tiên Pháp Đạo Kinh

Chương 48: Kiểm Tra Thương Thế

Đạo Tiên

02/11/2022

Mấy ngày sau, tại khách sảnh Ứng Thiên Tông, gần sáu mươi đệ tử ngoại môn được đặt chung một chỗ, bên cạnh còn có rất nhiều đệ tử nội môn đang dùng pháp môn đặc thù giúp bọn họ bài trừ ma khí trong thân. Bị ma khí nhập thể là một việc hết sức nghiêm trọng, ma khí xâm nhuộm da thịt còn đỡ, có thể dùng công pháp hoặc mượn lực lượng người tu vi cao bức ép ra ngoài. Nhưng bị ma khí ô nhiễm thần trí thì không đơn giản như vậy, việc bài trừ ma khí ra khỏi thức hải khó hơn rất nhiều, đối với người chưa kết ra nguyên thần thì gần như vô phương xử lý.

Vấn đề mấu chốt là nếu không sớm điều trị, tương lai sẽ ảnh hưởng to lớn đến việc tu hành, khả năng sa nhập ma đạo sẽ tăng thêm một phần. Điều quan trọng nhất là nếu thức giới không sạch sẽ, tương lai khi đúc kết nguyên thần sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng, thậm chí phá hủy toàn bộ công sức tu hành của cả một đời người. Nếu thực như vậy, bọn họ không chỉ sẽ gây họa cho bản thân và thiên hạ, còn ảnh hưởng đến uy tín của tông môn.

Mấy ngày qua trên đường trở về, đại trưởng lão ra lệnh cho tất cả nội môn đệ tử dùng toàn lực hỗ trợ những người bị thương bức ép ma khí ra khỏi thân thể. Chẳng qua số lượng ma khí thâm nhập thân thể bọn họ quá lớn, không dễ gì ngày một ngày hai có thể bài trừ hoàn toàn. Về phần ma khí tồn đọng trong thức hải mà nói, đại trưởng lão cũng không có cách gì ngoài đợi khi trở về tông môn sẽ cùng bốn vị trưởng lão khác bàn bạc phương pháp giải quyết. Lúc này ở Minh Tiêu Điện, đại trưởng lão ôm một bụng buồn bực mang mọi chuyện ra kể, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng thở dài phát ra từ trong cuống họng.

- Đại sư huynh, huynh cho rằng tất cả những chuyện này có liên quan với nhau sao?

- Đúng vậy tứ sư muội, ta cho rằng tất cả đều có liên quan, chẳng qua đến nay vẫn chưa tìm ra bằng chứng cụ thể nào cả. Thực nếu không phải do người của Trường Sinh Tông sắp đặt thì cũng phải có một thế lực nào đó từ thiên ngoại nhúng tay. Bằng không rất khó có thể giải thích những chuyện xảy ra một cách hợp tình hợp lý. Dù là chuyện về đám mộc yêu hay Bách Thực Bào cho đến chỗ quái ngư kia cũng thế, đây không thể là sự tình ngẫu nhiên được. Hơn nữa sự tình ở Hắc Yêu Động mấy người chúng ta vốn không xa lạ gì, trong thời gian ngắn xảy ra nhiều chuyện như vậy khó mà nói đều là một chỗ trùng hợp.

- Sư huynh nói phải, chẳng qua Mặc Nghiên nói từ đầu chí cuối không hề phát hiện ra bất kỳ một nhân vật nào của ma tộc xuất hiện ở phạm vi phụ cận. Với tu vi của Mặc Nghiên, nếu không thấy chân diện mục của đối phương thì cũng thôi, nhưng không thể ngay cả một luồng thần niệm cũng không dò ra chứ? Huống hồ chẳng phải ngay cả sư huynh cũng không phát hiện ra sự tồn tại của kẻ nào đáng nghi sao?

- Tứ sư muội nói không sai, chính ta cũng đang phân vân chuyện này. Bởi nếu không có sự nhúng tay của đám người trong ma đạo, như vậy sự tình sẽ vô cùng khó lý giải. Mộc yêu hay Bách Thực Bào có thể di chuyển vị trí, bị ma khí hấp dẫn tìm tới không lấy gì làm lạ. Nhưng như thế thì nên giải thích chỗ thi cốt yêu thú chết trong đó thế nào? Chẳng lẽ ngay cả Huyết Tế Thuật cũng có thể tự động khởi phát mà không cần tà sư thi pháp hay sao? Nếu thực có chuyện như vậy, e rằng cái phàm giới nhỏ bé này từ nay không có ngày yên ổn rồi.

Giống như Mặc Nghiên trước đây, năm vị trưởng lão càng nói càng lâm vào thế khó. Thực sự rất khó giải thích mọi chuyện một cách suôn sẻ để đưa ra kết luận cuối cùng. Rõ ràng mọi yếu tố đều chứng minh rằng có người trong ma đạo nhúng tay, nhưng thực tế lại không có bằng chứng cho thấy có người trong ma đạo xuất hiện gần phạm vi Hắc Yêu Động trước và trong thời gian xảy ra sự việc. Điều này nói lên ngay ma tộc cũng không biết trước chuyện hỏa tinh rơi xuống, bằng không chắc chắc đã phái thủ hạ đến trước tìm kiếm rồi mới phải. Chỉ cần có người phía ma đạo động tay động chân, không có khả năng một chút dấu vết cũng không lưu lại. Càng nghĩ càng rối, năm vị trưởng lão sau nửa ngày bàn bạc cũng không thể đưa ra kết luận cuối cùng, nhị trưởng lão chợt thấp giọng nói:

- Chúng ta khoan hãy nói chuyện này, tạm thời gác lại một bên đã. Hiện nay chưa có đủ bằng chứng kết luận, như vậy chúng ta phái một số người đi dò xét tin tức phía Trường Sinh Tông xem bọn chúng có động tĩnh gì không. Nếu tìm hiểu được thông tin hữu ích rồi hãy mang chuyện này ra nói tiếp cũng không muộn. Hiện tại chuyện quan trọng nhất cần làm đó là giải quyết sự tình liên quan đến đám trẻ kia. Bọn chúng bị ma khí nhập thể, tình hình không đến mức không thể cứu vãn nhưng cũng không khả quan cho lắm. Chúng ta phá lệ làm ra quyết định vô tình lại đưa đến hậu quả lớn như vậy, cũng không thể cứ trơ mắt nhìn chứ?

Nghe nhị trưởng lão lớn giọng nhắc nhở thì đại trưởng lão mới chợt nhớ đến có một đám đệ tử bên ngoài còn chưa xử lý xong. Ba vị trưởng lão khác lúc này trong lòng cũng dấy lên sự bất an, ánh mắt chờ đợi hướng đại trưởng lão phóng tới. Đại trưởng lão băn khoăn hỏi:

- Sự việc lần này các sư đệ muội thấy nên làm thế nào mới tốt?

- Ta xem bọn chúng lần này chính là đã hoàn thành phù chiếu rồi. Phát một đạo Tịch Linh Thuật hỗ trợ bọn chúng tiêu trừ ma khí cũng tốt, nhị trưởng lão quả quyết nói.

- Nghe Mặc Nghiên nói đám trẻ này căn cơ ổn trọng, tu vi cũng không tệ, khi gặp phải mộc yêu hay ngư yêu vẫn dư sức chống trả, chỉ là rơi vào ma khí công kích thì quá mức bị động. Theo như hắn đánh giá thì một đạo Bình Chướng Thuật cũng không thể không truyền nếu kỳ học tiếp theo chúng ta còn muốn tiếp tục hình thức này. Bằng không với cường độ nguy hiểm càng lúc càng tăng mà thực lực bọn chúng không thể bắt kịp với thực tế thì lần sau sẽ lại có càng nhiều người bỏ mạng. Điều đáng lo là bên trong số đó có quá nhiều kẻ có thân phận nhạy cảm, chưa nói sinh tử thế nào mà nếu phần thưởng không đủ hấp dẫn thì những lần tới e rằng bọn chúng cũng sẽ không tham gia đâu. Tam trưởng lão nhẹ giọng phân trần, ánh mắt khẽ nhìn qua vị trưởng lão khác như muốn dò xét ý tứ.



- Đúng vậy a, tam sư huynh nói chí phải. Nếu chúng ta muốn dạy dỗ ra một đám đệ tử mới có năng lực đặc biệt, như vậy không thể một chút lợi ích cũng không dám bỏ ra. Lợi ích không đủ mà muốn bọn chúng bán mạng vì chúng ta hiệu lực, như vậy cũng hơi quá rồi. Nói gì thì nói, bọn chúng hay chúng ta cũng đều là người cả, đạt được lợi ích chính đáng là điều tất yếu. Nếu không thì cũng không thể khiến người ta cam tâm tình nguyện vì chúng ta phụng sự được. Tứ trưởng lão cũng nhận xét thêm vào.

- Ba vị sư huynh sư tỷ nói rất đúng, lần này đi thiệt hại nhiều người như vậy, bọn chúng cũng dốc sức rất nhiều. Mặc dù nguyên nhân vụ việc chưa được làm rõ nhưng công lao của bọn chúng một thân trưởng lão như chúng ta cũng không thể không ghi nhận. Với thực lực của bọn chúng mà có được biểu hiện như thế đã là vượt xa kỳ vọng của chúng ta rồi. Bây giờ chúng trở về, nên cho bọn chúng một chút chiếu cố trấn an tinh thần cũng không có gì quá đáng cả. Ngũ trưởng lão mạnh dạn nói lên suy nghĩ của chính mình.

Nghe qua ý kiến của bốn người, đại trưởng lão đồng thời suy tính thiệt hơn bên trong, cũng lẩm bẩm tính toán nên phát xuống phần thưởng thế nào cho ổn thỏa. Dù gì thì phần thưởng không thể quá lớn, như vậy tông môn sẽ thiệt hại mà những đệ khác cũng sẽ nói tông môn thiên vị. Nhưng chỗ này cũng không thể quá nhỏ, vì sẽ khiến cho lòng người không yên, cho rằng tông môn xem thường tính mạng của bọn họ, không nể mặt gia tộc bọn họ, điều này lại càng không ổn. Phần thưởng phát ra nhất định phải dựa theo tình hình thực tiễn xảy ra, có mục đích rõ ràng, cũng phải tương xứng với công sức mọi người bỏ ra mới là tốt nhất.

- Nếu các sư đệ sư muội đã nói thế, vậy quyết định phát xuống hai đạo pháp môn cơ sở, một số linh thạch và đan dược trị thương đi. Bây giờ chúng ta cũng nên đi xem bọn chúng một chút.

- Cũng được.

- Bái kiến các vị trưởng lão.

Thấy sự xuất hiện của năm vị trưởng lão, một đám lại một đám nội môn lẫn ngoại môn đệ tử đều cung kính thi lễ, lớn giọng chào hỏi.

- Không cần đa lễ, các ngươi cứ làm việc của mình đi, chúng ta đến xem một chút.

Dứt lời đại trưởng lão cùng bốn vị trưởng lão khác cũng chia nhau đi vào đám đệ tử, ánh mắt cẩn thận dò xét, thỉnh thoảng lại bắt mạch kiểm tra thương thế cụ thể từng người. Một khắc sau năm người tụ lại một chỗ, ánh mắt trầm trọng nhìn nhau, nhị trưởng lão nói:

- Tình hình khá là nghiêm trọng, thời gian bọn chúng ở trong ma khí quá lâu, ma khí đã thâm nhập thức hải mất rồi. Chẳng qua chúng ta cũng không thể tùy tiện thâm nhập thức hải bọn chúng kiểm tra. Không nói việc này tốn khá nhiều thời gian và tâm lực mà nội tình bên trong mỗi người thực sự không tiện để chúng ta làm việc này. Xem ra chỉ có thể để bọn chúng tự thân vận động mà thôi, một đạo Tịch Linh Thuật này truyền xuống cũng là lựa chọn hợp lý nhất rồi.

Tứ trưởng lão gật gật đầu đồng tình nói:

- Chuyện thương thế trên người bọn chúng không đáng ngại nữa. Muội đã cử người xử lý vết thương và cho uống đan dược, chỉ sau vài ba hôm là sẽ khỏe lại. Còn về phần ma khí, đành phải trông cậy vào chúng vậy.



Tam trưởng lão ngẫm nghĩ một chút cũng tiếp lời:

- Trước mắt năm người chúng ta nên giúp bọn chúng áp chế ma khí bên trong thức hải một chút. Ít nhất cũng có thể giúp bọn chúng tỉnh táo vài hôm đến khi tu luyện thành công Tịch Linh Thuật mới tốt. Bằng không với cái dạng thần trí nửa tỉnh nửa mê kia, e rằng công pháp truyền xuống còn chưa học xong thì cả bọn đã biến thành người điên mất rồi.

Nhìn gần ba mươi đệ tử được mang ra từ trong Hắc Yêu Động đã qua mấy ngày mà tròng mắt vẫn còn xung huyết, thần trí mơ màng, hành vi thiếu đi sự chính chắn mà tam trưởng lão cũng phải ngao ngán thở dài. Với lời lão nói lúc này, không nghi ngờ đã nói trúng vào vấn đề mà đại trưởng lão quan tâm nhất mấy ngày nay. Chẳng qua đại trưởng lão cũng có nỗi khó xử của riêng mình, huống hồ lão nào có thể bắt các sư huynh sư muội tiêu hao thần hồn chi lực của bản thân để giúp đỡ những đệ tử mới nhập môn chân ướt chân ráo này. Không nói tình cảm giữa đôi bên chưa có bao nhiêu, mà thân phận giữa hai bên khác biệt quá lớn, sợ rằng bọn họ không dễ gì đồng ý. Nhưng hôm nay tam trưởng lão bất ngờ nói ra, vô tình nhận được sự đồng ý của những người khác, đại trưởng lão cũng thấy phấn khởi lắm. Nói gì thì nói, lão là người đưa ra quyết định cuối cùng, mọi loại hậu quả đương nhiên lão phải đứng ra lãnh nhận, không thể đùn đẩy cho ai được. Đương nhiên nếu có vinh quang thì lão cũng là người được hưởng đầu tiên, bất quá lần này thành quả không có mà chỉ có hậu quả mà thôi.

- Được, trước mắt cứ quyết định như vậy.

Đại trưởng lão dựa vào tình hình thực tế cũng hạ xuống quyết định, ngay lập tức có một đạo phù lệnh được ban ra, trực tiếp rơi xuống người Chấp Pháp Ti quản sự. Đối với gần ba mươi người từ Hắc Yêu Động trở ra đều được năm vị trưởng lão thi triển bí thuật giúp kiềm chế ma khí bên trong thức hải. Chỉ thấy khi các trưởng lão vận công, từng đạo khí đen từ mi tâm của từng người bị rút ra bên ngoài, dần dần phai nhạt rồi biến mất.

Phải biết đây là cách làm đơn giản nhất rồi. Nếu đổi sang nguyên thần xuất khiếu đi vào thức hải từng người mới tiến hành tẩy luyện ma khí thì sẽ không đơn giản như vậy. Mỗi lần nguyên thần xuất khiếu thì sẽ hao tổn thần lực, đến khi tiến vào thức hải lại thi triển pháp môn khống chế ma khí tống khứ nó ra ngoài cũng phải hao tổn thần lực. Năm vị trưởng lão dù tu vi cao nhưng thực tế nguyên thần chi lực cũng không hùng hậu đến mức dùng mãi không cạn. Huống hồ vì một đám đệ tử ngoại môn tiêu hao nhiều thần lực như thế thì thật không đáng, cho nên chỉ có thể sử dụng bí thuật từ bên ngoài tác động vào mi tâm hòng khống chế một chút ma khí đang ẩn nấp bên trong thức hải kéo ra ngoài. Việc làm này dễ dàng hơn cũng ít nguy hiểm hơn nhiều.

Lại nói trong sự tình ma khí nhập thể vừa rồi, ngoại trừ Mặc Nghiên, Nhạc Lãnh Pháp và Tuyết Liên là ít chịu ảnh hưởng nhất thì tất cả số còn lại đều ở trong phạm vi ma khí bao phủ một thời gian khá dài. Với thời gian dài như thế, không có khả năng ma khí sẽ chừa thức hải ra mà chỉ tiến nhập da thịt máu huyết thôi. Thậm chí thời gian đã qua mấy ngày mà thần trí của cả đám vẫn còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, ánh mắt vẫn còn một phần lạc thần, kể cả lời nói cũng không trọn vẹn đủ nghĩa, chữ được chữ mất.

Năm vị trưởng lão đồng thời xuất thủ, từng người từng người sau khi được các vị trưởng lão thi pháp tẩy luyện ma khí trong thức hải dần dần trở nên bình ổn và có chuyển biến tích cực. Gần như sau khi ma khí bị dẫn ra khỏi thức hải, ánh mắt của đám đệ tử liền khác hoàn toàn so với trước, không còn xung huyết nữa, một tia sinh cơ cũng phảng phất trở lại. Không chỉ thế, trạng thái cảm xúc cũng được kiểm soát tốt hơn, khiến cho bầu không khí đang lạnh lẽo và trầm mặc bỗng trở nên phấn khởi và an tâm.

Đối với đám đệ tử mới nhập môn mà nói, được năm vị trưởng lão đích thân chữa thương là một vinh hạnh khó có được. Loại đãi ngộ này tính ra còn cao cấp hơn đệ tử nội môn đi lịch luyện bị thương trở về, có thể so sánh với đệ tử thân truyền hoặc chân truyền. Đương nhiên năm vị trưởng lão cũng đã cân nhắc trước khi làm chuyện này. Chung quy mọi chuyện cũng từ tông môn mà ra, hậu quả do bất trắc trong chuyến đi này năm người bọn họ không thể chối bỏ trách nhiệm. Đích thân ra tay cũng không phải chuyện gì to tát, huống hồ trong đây đều là những người có thân phận cao quý, cho bọn họ một chút ưu ái cũng chính là cho các đại gia tộc kia một cái thể diện, cũng là lợi cho tông môn về sau.

Mọi việc vẫn tiến triển như thường cho đến khi tới lượt Phá Thiên, một chuyện kỳ lạ mới phát sinh. Dù cho đại trưởng lão dùng toàn lực cũng không cách nào rút ra được bất kỳ một đạo ma khí nào từ trong thức hải của hắn. Một lần, hai lần, ba lần, vẫn không có một đạo ma khí nào chui ra dù chỉ nhỏ như sợi tăm. Chuyện này khi rơi vào mắt hàng trăm đệ tử nội môn lẫn ngoại môn có mặt ở đây đều khiến cho ai nấy cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Tính trong số ba mươi người tiến vào Hắc Yêu Động, tu vi Phá Thiên thuộc vào hàng thấp nhất, ở trong ma khí lâu như vậy mà thức hải không bị ô nhiễm thì thực là chuyện lạ khó tin. Ai nấy đều trố mắt nhìn về chỗ Phá Thiên, ngay cả Tử Phục và Tuyết Liên cũng có mấy phần không dám tin đây là sự thật. Bất quá biết thì biết vậy thôi chứ còn nội tình bên trong thì chẳng có ai muốn điều tra đến cùng. Chung quy mọi chuyện đã kết thúc rồi, mặc kệ Phá Thiên có cách gì chống lại ma khí ô nhiễm thức hải thì đó cũng là chuyện riêng của hắn, không liên quan đến bọn họ.

Riêng đại trưởng lão lại nghĩ khác, ban đầu khi nhìn thấy sự kiện này đại trưởng lão cũng lấy làm kinh ngạc lắm. Nhưng sau khi đối chiếu với số lượng ma khí sót lại trong thân thể Phá Thiên, đại trưởng lão đinh ninh cho rằng Phá Thiên có thể chất đặc biệt cho nên có năng lực bài trừ ma khí tự nhiên. Đối với người có thể chất đặc dị mà nói, một chút năng lực khác người cũng không có gì đáng kể. Huống hồ không loại trừ khả năng trên người hắn có thể còn có pháp khí pháp bảo gì đó hộ thân, cũng có thể đã tu luyện công pháp đặc biệt nào đó có năng lực bài xích ma khí cho nên mới phát sinh tình huống như vậy mà thôi.

Nghĩ đến đây, đại trưởng lão cũng không miễn cưỡng thi pháp thêm lần nữa mà trực tiếp thu công. Lão không hay biết rằng, thực tế dẫn lực đối với ma khí do lão tạo ra so với lực lượng khống chế ma khí tuyệt đối của Ma Hoàng thì thua kém quá xa, cho nên không cách nào dẫn động ma khí từ trong thức hải Phá Thiên đi ra được. Thậm chí chỉ một chút dao động đối với ma khí bên trong thức hải của Phá Thiên còn không làm được, nói gì đến việc dẫn ma khí ra bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Pháp Đạo Kinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook