Chương 13:
Phượng Quỳnh
19/11/2024
Ánh mắt nàng sau đó dừng lại trên người lão thái gia Sở gia. Không vòng vo, nàng hỏi thẳng:
“Ta nương đâu? Các ngươi đem người giấu ở đâu rồi?”
Thái độ không chút lo sợ, chẳng mảy may bất an của Sở Thiên Đường khiến lão thái gia càng nhìn càng hài lòng. Ông cười lớn, trấn an:
“Ha hả, ngươi không cần phải lo lắng. Mẫu thân ngươi hiện giờ vẫn ổn.”
Nói rồi, ông bước lên, ngồi vào vị trí chủ toạ. Ánh mắt ôn hoà nhưng giọng nói lại đầy uy nghiêm:
“Thiên Đường, ngươi là con cháu của Sở gia, làm sao có thể lưu lạc bên ngoài mãi được? Nay chúng ta đón ngươi về cũng là để ngươi nhận tổ quy tông. Về phần mẫu thân ngươi, nàng đã sinh ra trưởng tử đích tôn cho Sở gia – đó là công lao không thể phủ nhận. Ta và phụ thân ngươi đã bàn bạc, sẽ lập nàng làm bình thê. Ngươi thấy thế nào?”
Sở Thiên Đường chẳng thèm để tâm đến lời nói đầy quyền uy kia, ngồi phịch xuống ghế, khoanh tay trước ngực, hừ lạnh:
“Ta không có phụ thân, ta chỉ có một mình ta nương thôi. Các ngươi đừng lôi mấy chuyện vớ vẩn kia ra nói với ta, ta không hiểu và cũng không muốn nghe. Ta chỉ muốn gặp mẫu thân ta!”
Thấy thái độ thẳng thừng của hắn, Sở Dịch Minh cau mày, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Ông cũng ngồi xuống ghế chủ toạ, lên tiếng:
“Trở về Sở gia, ngươi chính là thiếu chủ của Sở gia. Vinh hoa phú quý trước mặt, nô bộc đầy nhà để sai khiến, ngươi còn điều gì không hài lòng?”
“Ai thèm làm thiếu chủ của các ngươi, ai thích thì đi mà làm, ta chẳng buồn!” Sở Thiên Đường bĩu môi, vẻ mặt ngang bướng, không chút nể nang.
“RẦM!”
Sở Dịch Minh đập mạnh bàn, khuôn mặt lạnh lùng, trầm giọng quát: “Ngươi là con trai của ta! Chức vị thiếu chủ Sở gia này, dù ngươi muốn hay không, cũng phải nhận!”
“CHOANG!”
Sở Thiên Đường thẳng tay cầm chén trà trước mặt ném xuống đất, mảnh vỡ văng tung toé. Tiếng vỡ giòn vang khiến cả căn phòng chấn động. Cậu co chân nhảy phắt lên ghế, chống nạnh nhìn xuống, mắt long lên đầy phẫn nộ, ánh nhìn như đâm thẳng vào Sở Dịch Minh đang sững sờ.
“Ta đã nói là không làm, thì sẽ không làm! Ngươi có giỏi thì làm gì được ta?” Vẻ mặt ngạo mạn ấy, rõ ràng là dáng vẻ của một tiểu ma vương trời sinh không sợ trời, không sợ đất.
Trong sảnh, lão thái gia cùng Sở Dịch Minh ngây người, chưa kịp phản ứng. Ngoài cửa, đám người tụ tập nghe ngóng cũng đứng hình. Ai nấy đều nghĩ rằng sau khi gia chủ nổi giận đập bàn, cậu bé này chắc chắn sẽ sợ hãi mà ngoan ngoãn nhận tổ quy tông. Ai ngờ đâu, thiếu niên này không những không chịu, lại còn dám trực tiếp ném chén trà ngay trước mặt gia chủ và lão thái gia! Cảnh tượng này thật khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
Tiểu tổ tông! Quả thật là một tiểu tổ tông chính hiệu! Cậu nhóc này không biết bản thân đang đối mặt với ai hay sao?
Sở Dịch Minh giận đến mức đứng bật dậy, hất mạnh tay áo, chỉ tay quát lớn: “Ngươi... Ngươi thật ngỗ nghịch!”
“Ngỗ nghịch? Chính ngươi mới là ngỗ nghịch!”
Sở Thiên Đường chẳng chút sợ hãi, một chân đạp mạnh lên bàn, hất cằm gầm lên đáp trả. Đôi mắt đen láy trừng thẳng vào Sở Dịch Minh, trong ánh nhìn chẳng có lấy một chút khuất phục.
“Ngươi... Ngươi...”
Sở Dịch Minh bị cơn giận làm nghẹn lời, ngực phập phồng liên hồi. Từ trước đến nay, chưa từng có ai dám lớn tiếng với ông như vậy. Nhìn cậu bé chưa cao đến vai mình, thân hình gầy gò như một chú gà con, mà lại ngang ngược đến mức mềm cứng không ăn, dám đối đầu trực diện với ông, Sở Dịch Minh tức đến mức muốn bốc hoả.
Trái lại, lão thái gia ngồi một bên lại cười phá lên, vỗ tay đầy vui sướng: “Ha ha ha ha! Hay! Hay lắm! Không hổ là con cháu Sở gia! Khí phách thật tốt!”
Trước khi đón Sở Thiên Đường về, lão thái gia đã cử người dò la thông tin về cậu. Lúc đó, ông vẫn lo lắng rằng đứa trẻ lớn lên trong cảnh thâm sơn cùng cốc, chịu khổ từ bé, sẽ trở nên nhút nhát yếu đuối, không xứng đáng đứng trên bàn cờ lớn của Sở gia. Nhưng giờ đây, mọi lo lắng ấy đều tan biến.
“Ta nương đâu? Các ngươi đem người giấu ở đâu rồi?”
Thái độ không chút lo sợ, chẳng mảy may bất an của Sở Thiên Đường khiến lão thái gia càng nhìn càng hài lòng. Ông cười lớn, trấn an:
“Ha hả, ngươi không cần phải lo lắng. Mẫu thân ngươi hiện giờ vẫn ổn.”
Nói rồi, ông bước lên, ngồi vào vị trí chủ toạ. Ánh mắt ôn hoà nhưng giọng nói lại đầy uy nghiêm:
“Thiên Đường, ngươi là con cháu của Sở gia, làm sao có thể lưu lạc bên ngoài mãi được? Nay chúng ta đón ngươi về cũng là để ngươi nhận tổ quy tông. Về phần mẫu thân ngươi, nàng đã sinh ra trưởng tử đích tôn cho Sở gia – đó là công lao không thể phủ nhận. Ta và phụ thân ngươi đã bàn bạc, sẽ lập nàng làm bình thê. Ngươi thấy thế nào?”
Sở Thiên Đường chẳng thèm để tâm đến lời nói đầy quyền uy kia, ngồi phịch xuống ghế, khoanh tay trước ngực, hừ lạnh:
“Ta không có phụ thân, ta chỉ có một mình ta nương thôi. Các ngươi đừng lôi mấy chuyện vớ vẩn kia ra nói với ta, ta không hiểu và cũng không muốn nghe. Ta chỉ muốn gặp mẫu thân ta!”
Thấy thái độ thẳng thừng của hắn, Sở Dịch Minh cau mày, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Ông cũng ngồi xuống ghế chủ toạ, lên tiếng:
“Trở về Sở gia, ngươi chính là thiếu chủ của Sở gia. Vinh hoa phú quý trước mặt, nô bộc đầy nhà để sai khiến, ngươi còn điều gì không hài lòng?”
“Ai thèm làm thiếu chủ của các ngươi, ai thích thì đi mà làm, ta chẳng buồn!” Sở Thiên Đường bĩu môi, vẻ mặt ngang bướng, không chút nể nang.
“RẦM!”
Sở Dịch Minh đập mạnh bàn, khuôn mặt lạnh lùng, trầm giọng quát: “Ngươi là con trai của ta! Chức vị thiếu chủ Sở gia này, dù ngươi muốn hay không, cũng phải nhận!”
“CHOANG!”
Sở Thiên Đường thẳng tay cầm chén trà trước mặt ném xuống đất, mảnh vỡ văng tung toé. Tiếng vỡ giòn vang khiến cả căn phòng chấn động. Cậu co chân nhảy phắt lên ghế, chống nạnh nhìn xuống, mắt long lên đầy phẫn nộ, ánh nhìn như đâm thẳng vào Sở Dịch Minh đang sững sờ.
“Ta đã nói là không làm, thì sẽ không làm! Ngươi có giỏi thì làm gì được ta?” Vẻ mặt ngạo mạn ấy, rõ ràng là dáng vẻ của một tiểu ma vương trời sinh không sợ trời, không sợ đất.
Trong sảnh, lão thái gia cùng Sở Dịch Minh ngây người, chưa kịp phản ứng. Ngoài cửa, đám người tụ tập nghe ngóng cũng đứng hình. Ai nấy đều nghĩ rằng sau khi gia chủ nổi giận đập bàn, cậu bé này chắc chắn sẽ sợ hãi mà ngoan ngoãn nhận tổ quy tông. Ai ngờ đâu, thiếu niên này không những không chịu, lại còn dám trực tiếp ném chén trà ngay trước mặt gia chủ và lão thái gia! Cảnh tượng này thật khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
Tiểu tổ tông! Quả thật là một tiểu tổ tông chính hiệu! Cậu nhóc này không biết bản thân đang đối mặt với ai hay sao?
Sở Dịch Minh giận đến mức đứng bật dậy, hất mạnh tay áo, chỉ tay quát lớn: “Ngươi... Ngươi thật ngỗ nghịch!”
“Ngỗ nghịch? Chính ngươi mới là ngỗ nghịch!”
Sở Thiên Đường chẳng chút sợ hãi, một chân đạp mạnh lên bàn, hất cằm gầm lên đáp trả. Đôi mắt đen láy trừng thẳng vào Sở Dịch Minh, trong ánh nhìn chẳng có lấy một chút khuất phục.
“Ngươi... Ngươi...”
Sở Dịch Minh bị cơn giận làm nghẹn lời, ngực phập phồng liên hồi. Từ trước đến nay, chưa từng có ai dám lớn tiếng với ông như vậy. Nhìn cậu bé chưa cao đến vai mình, thân hình gầy gò như một chú gà con, mà lại ngang ngược đến mức mềm cứng không ăn, dám đối đầu trực diện với ông, Sở Dịch Minh tức đến mức muốn bốc hoả.
Trái lại, lão thái gia ngồi một bên lại cười phá lên, vỗ tay đầy vui sướng: “Ha ha ha ha! Hay! Hay lắm! Không hổ là con cháu Sở gia! Khí phách thật tốt!”
Trước khi đón Sở Thiên Đường về, lão thái gia đã cử người dò la thông tin về cậu. Lúc đó, ông vẫn lo lắng rằng đứa trẻ lớn lên trong cảnh thâm sơn cùng cốc, chịu khổ từ bé, sẽ trở nên nhút nhát yếu đuối, không xứng đáng đứng trên bàn cờ lớn của Sở gia. Nhưng giờ đây, mọi lo lắng ấy đều tan biến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.