Chương 24:
Phượng Quỳnh
19/11/2024
Ngay lúc ấy, từ trên cây phía sau lão nhân, một con rắn độc đen đỏ xen kẽ, to bằng ngón tay, lặng lẽ bò xuống. Nhân lúc lão nhân không để ý, con rắn nhanh như chớp lao lên, cắn thẳng vào cánh tay trần của ông.
“Tê!”
Lão nhân đau nhói, hít mạnh một hơi, lập tức quay đầu lại, bàn tay nhanh như cắt chộp lấy thân rắn, siết chặt bảy tấc, kéo phăng nó xuống. Ông dùng sức, bẻ đôi con rắn thành hai đoạn ngay trong tay mình. Nhưng chỉ vài khắc sau, lão nhân bắt đầu cảm thấy sức lực cạn kiệt, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, sắc môi cũng dần dần thâm đen…
“Ừm?”
Sở Thiên Đường đang ngồi trên cây, vừa nhấm nháp quả dại vừa quan sát, thì phát hiện lão nhân có vẻ bất thường. Nhìn kỹ lại, nàng thấy trên tay ông ta vẫn còn nắm một con rắn đã bị bẻ đôi. Suy nghĩ một chút, nàng nhẹ nhàng nhảy xuống, đáp đất một cách vững vàng rồi đi về phía lão nhân.
“Ưm...”
Lão nhân rên khẽ một tiếng, chất độc trong cơ thể khiến ngũ tạng đau đớn, hơi thở trở nên ngắt quãng. Mọi thứ trước mắt dần trở nên mờ mịt, ý thức cũng chực chờ rơi vào bóng tối.
Trong lúc mơ màng, ông loáng thoáng thấy một bóng người, mang theo ánh sáng, đang tiến về phía mình...
Sở Thiên Đường cúi người kiểm tra vết thương của lão nhân. Nàng nhìn con rắn độc đã chết trong tay ông, lại nhìn dấu răng rắn cắn trên cánh tay. Sau một hồi suy nghĩ, nàng ngồi xổm xuống, bắt đầu giải độc cho ông. Nhân tiện, nàng cũng xử lý những vết thương do gấu đen để lại.
Khi lão nhân tỉnh lại, trời đã đứng bóng. Trước mặt ông là một đống lửa đang cháy, bên trên nướng thịt thơm phức. Một thiếu niên mặc đồ đen, gương mặt thanh tú, đang cẩn thận trở thịt trên lửa.
“Ngươi...”
Lão nhân thốt lên, ban đầu còn tưởng đây là ảo giác trước khi chết. Nhưng khi nhìn kỹ, lại thấy đây đúng là một thiếu niên thực sự, tuổi chừng mười hai, mười ba. Làm sao có chuyện này được?
“Tỉnh rồi à? Thịt nướng sắp xong rồi, ăn không?” Sở Thiên Đường không quay đầu lại, vừa nướng thịt vừa cắt một miếng đưa về phía ông.
Lão nhân hoàn hồn, nhìn thấy vết thương trên người mình đã được băng bó cẩn thận, chất độc cũng được hóa giải, liền đứng dậy, bước đến ngồi xuống bên đống lửa. Quan sát thiếu niên trước mặt, ông không khỏi ngạc nhiên trước vẻ điềm nhiên của nàng, liền cất giọng trầm khàn: “Là ngươi cứu lão phu?”
Sở Thiên Đường liếc mắt nhìn ông. Lão nhân này tuy bề ngoài già nua, nhưng ánh mắt lại sáng ngời trí tuệ, thần sắc điềm tĩnh, hoàn toàn không giống một người bình thường. Nghĩ lại cũng phải, nếu là người bình thường thì làm sao có thể sống sót ở nơi nguy hiểm như thế này.
“Ngoài ta ra, chẳng lẽ còn có ai khác ở đây?” Nàng đáp nhàn nhạt.
Nghe vậy, lão nhân bật cười ha hả: “Ha ha ha! Đúng là giang sơn có nhân tài xuất hiện! Tiểu công tử tuy tuổi còn nhỏ, nhưng bản lĩnh lại kinh người. Thật không rõ ngươi xuất thân từ thế gia nào mà có thể đào tạo ra một nhân vật như vậy?”
Tiêu Minh tò mò nhìn Sở Thiên Đường, nở nụ cười hỏi: “Sở tiểu hữu đến từ đâu? Nhìn ngươi tuổi còn nhỏ, nhưng bản lĩnh thật sự khiến người khác khâm phục!”
Sở Thiên Đường khẽ cười, đáp: “Nói ra ngươi cũng chẳng biết được.”
Lão nhân nghe vậy, liền chắp tay cười nói: “Lão phu là Tiêu Minh, đa tạ tiểu công tử đã ra tay cứu mạng. Không biết tiểu công tử tên gọi thế nào?”
“Sở Thiên Đường.” Nàng đáp, đơn giản báo tên mình.
Tiêu Minh gật đầu, ánh mắt đầy cảm khái: “Lão phu bị nhốt trong nơi này suốt mười năm. Hôm nay gặp được Sở tiểu hữu, thật là một duyên phận lớn!” Tuy trong lòng ông có rất nhiều thắc mắc, nhưng không tiện hỏi hết.
Sở Thiên Đường thoáng kinh ngạc, nhìn Tiêu Minh chằm chằm: “Ngươi bị kẹt ở đây mười năm?”
“Đúng vậy, mười năm!” Tiêu Minh thở dài một hơi, giọng đầy bất lực: “Mấy năm qua, ta đã thử vô số cách để thoát ra, nhưng đều không tìm được lối đi. Nghe nói sau trận chiến của tiên nhân ngàn năm trước, nơi này đã bị trận pháp và cấm chế phong tỏa. Ta chỉ là một phàm nhân, làm sao có thể phá giải trận pháp ấy để đi ra ngoài? Huống hồ, nơi này đầy rẫy hung thú và hiểm nguy, chỉ cần một chút bất cẩn là mất mạng ngay. Ta sống được đến giờ, thật sự là nhờ may mắn mà thôi.”
“Tê!”
Lão nhân đau nhói, hít mạnh một hơi, lập tức quay đầu lại, bàn tay nhanh như cắt chộp lấy thân rắn, siết chặt bảy tấc, kéo phăng nó xuống. Ông dùng sức, bẻ đôi con rắn thành hai đoạn ngay trong tay mình. Nhưng chỉ vài khắc sau, lão nhân bắt đầu cảm thấy sức lực cạn kiệt, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, sắc môi cũng dần dần thâm đen…
“Ừm?”
Sở Thiên Đường đang ngồi trên cây, vừa nhấm nháp quả dại vừa quan sát, thì phát hiện lão nhân có vẻ bất thường. Nhìn kỹ lại, nàng thấy trên tay ông ta vẫn còn nắm một con rắn đã bị bẻ đôi. Suy nghĩ một chút, nàng nhẹ nhàng nhảy xuống, đáp đất một cách vững vàng rồi đi về phía lão nhân.
“Ưm...”
Lão nhân rên khẽ một tiếng, chất độc trong cơ thể khiến ngũ tạng đau đớn, hơi thở trở nên ngắt quãng. Mọi thứ trước mắt dần trở nên mờ mịt, ý thức cũng chực chờ rơi vào bóng tối.
Trong lúc mơ màng, ông loáng thoáng thấy một bóng người, mang theo ánh sáng, đang tiến về phía mình...
Sở Thiên Đường cúi người kiểm tra vết thương của lão nhân. Nàng nhìn con rắn độc đã chết trong tay ông, lại nhìn dấu răng rắn cắn trên cánh tay. Sau một hồi suy nghĩ, nàng ngồi xổm xuống, bắt đầu giải độc cho ông. Nhân tiện, nàng cũng xử lý những vết thương do gấu đen để lại.
Khi lão nhân tỉnh lại, trời đã đứng bóng. Trước mặt ông là một đống lửa đang cháy, bên trên nướng thịt thơm phức. Một thiếu niên mặc đồ đen, gương mặt thanh tú, đang cẩn thận trở thịt trên lửa.
“Ngươi...”
Lão nhân thốt lên, ban đầu còn tưởng đây là ảo giác trước khi chết. Nhưng khi nhìn kỹ, lại thấy đây đúng là một thiếu niên thực sự, tuổi chừng mười hai, mười ba. Làm sao có chuyện này được?
“Tỉnh rồi à? Thịt nướng sắp xong rồi, ăn không?” Sở Thiên Đường không quay đầu lại, vừa nướng thịt vừa cắt một miếng đưa về phía ông.
Lão nhân hoàn hồn, nhìn thấy vết thương trên người mình đã được băng bó cẩn thận, chất độc cũng được hóa giải, liền đứng dậy, bước đến ngồi xuống bên đống lửa. Quan sát thiếu niên trước mặt, ông không khỏi ngạc nhiên trước vẻ điềm nhiên của nàng, liền cất giọng trầm khàn: “Là ngươi cứu lão phu?”
Sở Thiên Đường liếc mắt nhìn ông. Lão nhân này tuy bề ngoài già nua, nhưng ánh mắt lại sáng ngời trí tuệ, thần sắc điềm tĩnh, hoàn toàn không giống một người bình thường. Nghĩ lại cũng phải, nếu là người bình thường thì làm sao có thể sống sót ở nơi nguy hiểm như thế này.
“Ngoài ta ra, chẳng lẽ còn có ai khác ở đây?” Nàng đáp nhàn nhạt.
Nghe vậy, lão nhân bật cười ha hả: “Ha ha ha! Đúng là giang sơn có nhân tài xuất hiện! Tiểu công tử tuy tuổi còn nhỏ, nhưng bản lĩnh lại kinh người. Thật không rõ ngươi xuất thân từ thế gia nào mà có thể đào tạo ra một nhân vật như vậy?”
Tiêu Minh tò mò nhìn Sở Thiên Đường, nở nụ cười hỏi: “Sở tiểu hữu đến từ đâu? Nhìn ngươi tuổi còn nhỏ, nhưng bản lĩnh thật sự khiến người khác khâm phục!”
Sở Thiên Đường khẽ cười, đáp: “Nói ra ngươi cũng chẳng biết được.”
Lão nhân nghe vậy, liền chắp tay cười nói: “Lão phu là Tiêu Minh, đa tạ tiểu công tử đã ra tay cứu mạng. Không biết tiểu công tử tên gọi thế nào?”
“Sở Thiên Đường.” Nàng đáp, đơn giản báo tên mình.
Tiêu Minh gật đầu, ánh mắt đầy cảm khái: “Lão phu bị nhốt trong nơi này suốt mười năm. Hôm nay gặp được Sở tiểu hữu, thật là một duyên phận lớn!” Tuy trong lòng ông có rất nhiều thắc mắc, nhưng không tiện hỏi hết.
Sở Thiên Đường thoáng kinh ngạc, nhìn Tiêu Minh chằm chằm: “Ngươi bị kẹt ở đây mười năm?”
“Đúng vậy, mười năm!” Tiêu Minh thở dài một hơi, giọng đầy bất lực: “Mấy năm qua, ta đã thử vô số cách để thoát ra, nhưng đều không tìm được lối đi. Nghe nói sau trận chiến của tiên nhân ngàn năm trước, nơi này đã bị trận pháp và cấm chế phong tỏa. Ta chỉ là một phàm nhân, làm sao có thể phá giải trận pháp ấy để đi ra ngoài? Huống hồ, nơi này đầy rẫy hung thú và hiểm nguy, chỉ cần một chút bất cẩn là mất mạng ngay. Ta sống được đến giờ, thật sự là nhờ may mắn mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.