Chương 2:
Phượng Quỳnh
19/11/2024
Nhưng dáng vẻ không nhiễm bụi trần ấy chẳng kéo dài được lâu. Ngay sau đó, hình tượng "tiên nhân" trong mắt nàng lập tức tan biến.
Nàng thấy hắn đi đến gốc cây, dừng chân, dùng đôi tay trắng nõn tháo đai lưng, kéo vạt áo lên, rồi thản nhiên kéo quần xuống, giải quyết ngay tại chỗ.
Khóe miệng Sở Thiên Đường giật giật, có chút cứng đờ. Nàng thật sự không ngờ rằng người này lại đến đây chỉ để… đi tiểu.
---
Mộc Thần, với dáng vẻ thả lỏng, một tay vén vạt áo, một tay giữ dây quần, đứng đó thoải mái giải quyết chuyện riêng. Nhưng đến giữa chừng, hắn vô tình ngẩng đầu lên và ngay lập tức, sắc mặt cứng đờ.
Hắn nhìn thấy trên triền núi không biết từ lúc nào đã xuất hiện một "tiểu thiếu niên", đang nằm sấp mà tròn mắt nhìn hắn đi tiểu. Tay hắn giữ dây quần, khẽ run lên một cách khó nhận ra.
Sở Thiên Đường ngẩn người nhìn hắn. Khi đôi mắt phượng hờ hững ấy bỗng mở to, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong ánh nhìn đen sâu thẳm, nàng cảm thấy da đầu mình tê rần. Lúc này, nàng tự hỏi, liệu quay mặt đi còn kịp không?
“Xuống dưới.” Giọng nói lười biếng nhưng lạnh lẽo của hắn vang lên.
Sở Thiên Đường nhìn thấy hắn đã chỉnh lại đai lưng, buông vạt áo, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ xuất trần thoát tục như lúc trước. Nàng không tự chủ được mà liếc xuống phía dưới hắn một cái, rồi nhanh chóng dời mắt đi.
Ánh mắt của nàng không thoát khỏi Mộc Thần. Thấy tiểu thiếu niên liếc xuống nơi không nên liếc, sắc mặt hắn lập tức tối sầm. Nghiến răng nghiến lợi, hắn ra lệnh lần nữa, giọng điệu có phần mất kiên nhẫn.
“Xuống dưới!”
Sở Thiên Đường liếc mắt ra phía sau hắn. Ngoại trừ nam tử áo đen đứng cách đó không xa, nàng còn thấy dưới triền núi có một chiếc xe ngựa và tám tên hộ vệ. Nàng âm thầm suy tính, nếu quay người bỏ chạy ngay bây giờ, khả năng sống sót của nàng có lẽ sẽ càng thấp. Nghĩ vậy, nàng đành phải cắn răng bò xuống.
Thế nhưng, chưa đợi nàng kịp tụt xuống triền núi, đột nhiên cỏ cây xung quanh lay động dữ dội dù không có gió. Nàng khựng lại, nhìn thấy nam tử áo trắng cũng cảnh giác liếc quanh, rồi lập tức xoay người biến mất.
---
Mộc Thần thản nhiên quan sát bốn phía. Từ trong bóng tối, hơn hai mươi sát thủ áo đen đột ngột tràn ra. Thấy tên "tiểu tử" trên triền núi đã chạy mất dạng, hắn khẽ mím môi, giọng lạnh như băng ra lệnh:
“Mặc Nhất, không để một ai sống sót!”
“Tuân lệnh!”
Tiếng chém giết vang lên không dứt, âm thanh đao kiếm va chạm ẩn hiện giữa núi rừng. Trong khi đó, Sở Thiên Đường đã ôm chặt con dê sữa của mình, bước nhanh về hướng nhà, không hề ngoái đầu lại.
---
“Chủ tử, thuộc hạ đã lên triền núi kiểm tra. Trên cỏ có dấu vết từng có người nằm, không xa còn phát hiện phân dê. Tiểu thiếu niên kia hẳn là một đứa trẻ chăn dê. Có cần tìm hắn về không?”
Một người mặc thanh y, Thanh Mặc, bước đến bên cạnh Mộc Thần, cung kính bẩm báo.
Mộc Thần khoanh tay đứng, ánh mắt lướt qua đám thi thể nằm la liệt trên mặt đất, giọng nói nhàn nhạt vang lên:
"Thôi, chính sự quan trọng hơn."
Nói xong, hắn xoay người đi về phía xe ngựa.
“Vâng.” Thanh Mặc đáp, ánh mắt thoáng trầm xuống, trong lòng không khỏi nặng nề khi nghĩ đến mục đích của chuyến đi lần này.
Trong vài năm gần đây, trên Vân Châu đại lục đột nhiên xuất hiện một vị dược y thần bí. Không ai biết người này là nam hay nữ, già hay trẻ, chỉ biết rằng y thuật của hắn có thể cứu người từ cõi chết trở về. Những loại dược vật do hắn chế tạo ra đều vô cùng quý giá, đến mức có tiền cũng khó mà mua được.
Khắp nơi, từ quan lại quyền quý đến giới thế gia đều ráo riết truy tìm tung tích của vị dược y này. Tuy nhiên, suốt mấy năm qua, không một ai có thể xác định được hắn ở đâu. Tin đồn nói rằng, dược y từng xuất hiện tại một ngôi trấn nhỏ hẻo lánh, chính là Thạch Đầu trấn. Vì vậy, việc Mộc Thần đến nơi đây "dưỡng bệnh" chẳng qua chỉ là cái cớ, mục đích thực sự chính là âm thầm tìm kiếm tung tích của dược y.
Nàng thấy hắn đi đến gốc cây, dừng chân, dùng đôi tay trắng nõn tháo đai lưng, kéo vạt áo lên, rồi thản nhiên kéo quần xuống, giải quyết ngay tại chỗ.
Khóe miệng Sở Thiên Đường giật giật, có chút cứng đờ. Nàng thật sự không ngờ rằng người này lại đến đây chỉ để… đi tiểu.
---
Mộc Thần, với dáng vẻ thả lỏng, một tay vén vạt áo, một tay giữ dây quần, đứng đó thoải mái giải quyết chuyện riêng. Nhưng đến giữa chừng, hắn vô tình ngẩng đầu lên và ngay lập tức, sắc mặt cứng đờ.
Hắn nhìn thấy trên triền núi không biết từ lúc nào đã xuất hiện một "tiểu thiếu niên", đang nằm sấp mà tròn mắt nhìn hắn đi tiểu. Tay hắn giữ dây quần, khẽ run lên một cách khó nhận ra.
Sở Thiên Đường ngẩn người nhìn hắn. Khi đôi mắt phượng hờ hững ấy bỗng mở to, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong ánh nhìn đen sâu thẳm, nàng cảm thấy da đầu mình tê rần. Lúc này, nàng tự hỏi, liệu quay mặt đi còn kịp không?
“Xuống dưới.” Giọng nói lười biếng nhưng lạnh lẽo của hắn vang lên.
Sở Thiên Đường nhìn thấy hắn đã chỉnh lại đai lưng, buông vạt áo, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ xuất trần thoát tục như lúc trước. Nàng không tự chủ được mà liếc xuống phía dưới hắn một cái, rồi nhanh chóng dời mắt đi.
Ánh mắt của nàng không thoát khỏi Mộc Thần. Thấy tiểu thiếu niên liếc xuống nơi không nên liếc, sắc mặt hắn lập tức tối sầm. Nghiến răng nghiến lợi, hắn ra lệnh lần nữa, giọng điệu có phần mất kiên nhẫn.
“Xuống dưới!”
Sở Thiên Đường liếc mắt ra phía sau hắn. Ngoại trừ nam tử áo đen đứng cách đó không xa, nàng còn thấy dưới triền núi có một chiếc xe ngựa và tám tên hộ vệ. Nàng âm thầm suy tính, nếu quay người bỏ chạy ngay bây giờ, khả năng sống sót của nàng có lẽ sẽ càng thấp. Nghĩ vậy, nàng đành phải cắn răng bò xuống.
Thế nhưng, chưa đợi nàng kịp tụt xuống triền núi, đột nhiên cỏ cây xung quanh lay động dữ dội dù không có gió. Nàng khựng lại, nhìn thấy nam tử áo trắng cũng cảnh giác liếc quanh, rồi lập tức xoay người biến mất.
---
Mộc Thần thản nhiên quan sát bốn phía. Từ trong bóng tối, hơn hai mươi sát thủ áo đen đột ngột tràn ra. Thấy tên "tiểu tử" trên triền núi đã chạy mất dạng, hắn khẽ mím môi, giọng lạnh như băng ra lệnh:
“Mặc Nhất, không để một ai sống sót!”
“Tuân lệnh!”
Tiếng chém giết vang lên không dứt, âm thanh đao kiếm va chạm ẩn hiện giữa núi rừng. Trong khi đó, Sở Thiên Đường đã ôm chặt con dê sữa của mình, bước nhanh về hướng nhà, không hề ngoái đầu lại.
---
“Chủ tử, thuộc hạ đã lên triền núi kiểm tra. Trên cỏ có dấu vết từng có người nằm, không xa còn phát hiện phân dê. Tiểu thiếu niên kia hẳn là một đứa trẻ chăn dê. Có cần tìm hắn về không?”
Một người mặc thanh y, Thanh Mặc, bước đến bên cạnh Mộc Thần, cung kính bẩm báo.
Mộc Thần khoanh tay đứng, ánh mắt lướt qua đám thi thể nằm la liệt trên mặt đất, giọng nói nhàn nhạt vang lên:
"Thôi, chính sự quan trọng hơn."
Nói xong, hắn xoay người đi về phía xe ngựa.
“Vâng.” Thanh Mặc đáp, ánh mắt thoáng trầm xuống, trong lòng không khỏi nặng nề khi nghĩ đến mục đích của chuyến đi lần này.
Trong vài năm gần đây, trên Vân Châu đại lục đột nhiên xuất hiện một vị dược y thần bí. Không ai biết người này là nam hay nữ, già hay trẻ, chỉ biết rằng y thuật của hắn có thể cứu người từ cõi chết trở về. Những loại dược vật do hắn chế tạo ra đều vô cùng quý giá, đến mức có tiền cũng khó mà mua được.
Khắp nơi, từ quan lại quyền quý đến giới thế gia đều ráo riết truy tìm tung tích của vị dược y này. Tuy nhiên, suốt mấy năm qua, không một ai có thể xác định được hắn ở đâu. Tin đồn nói rằng, dược y từng xuất hiện tại một ngôi trấn nhỏ hẻo lánh, chính là Thạch Đầu trấn. Vì vậy, việc Mộc Thần đến nơi đây "dưỡng bệnh" chẳng qua chỉ là cái cớ, mục đích thực sự chính là âm thầm tìm kiếm tung tích của dược y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.