Chương 44:
Phượng Quỳnh
19/11/2024
“Nhà ta ít người lắm. Ta chỉ còn nương là người thân, còn lại chỉ có quản gia Phúc bá, ông gác cổng Trịnh lão, và mấy người hầu.”
“Tiểu Đường.”
Giọng nói của Vân Nương vọng tới. Sở Thiên Đường lập tức quay ra nhìn, thấy mẫu thân mình từ xa đang đi tới, bèn nhanh chóng bước lên đón:
“Nương.”
“Ta nghe nói con dẫn bằng hữu về nhà, nên tới xem một chút.” Lần đầu tiên nữ nhi mang bạn về nhà, lòng bà không khỏi tò mò và vui mừng.
Trong đại sảnh, Mộc Thần đứng dậy, thấy Vân Nương bước vào thì tiến lên hành lễ:
“Mộc Thần xin chào bá mẫu, đột ngột đến làm phiền, thật có lỗi vì khiến bá mẫu thêm bận rộn.”
Nhìn nam tử khoác bạch y, phong thái nhẹ nhàng tựa như tiên nhân, Vân Nương vội vàng cười đáp:
“Không phiền, không phiền đâu. Tiểu Đường lần đầu mang bạn về nhà, ta còn vui không kịp ấy chứ! Vậy nhé, để Tiểu Đường ở lại trò chuyện với con, ta đi xuống bếp dặn dò, bảo họ làm thêm vài món.”
Nói rồi, bà vỗ nhẹ lên tay nữ nhi, căn dặn:
“Con ở lại tiếp chuyện Mộc công tử một lát, đừng để khách cảm thấy không thoải mái.”
Thấy mẫu thân chỉ đến gặp Mộc Thần một chút rồi vội vàng rời đi, Sở Thiên Đường cười bất đắc dĩ:
“Nương ta là vậy đấy, Mộc đại ca đừng để bụng.”
Mộc Thần lắc đầu, giọng điệu trầm ấm:
“Sao lại trách được chứ. Chỉ là ta đến đây đột ngột, không mang theo lễ vật, thật có lỗi.”
Sở Thiên Đường bật cười, khoát tay nói:
“Không cần đâu, nhà ta không câu nệ mấy chuyện ấy. Đi nào, ta dẫn ngươi đi dạo một vòng, để làm quen với nơi này.”
Cứ thế, Mộc Thần lưu lại ở Sở phủ. Trong mấy ngày qua, Sở Thiên Đường cũng chẳng rời nhà, chỉ quanh quẩn ở phủ, ăn uống, vui chơi, hoàn toàn không giống người sắp đi báo danh ở học viện Phượng Hoàng.
Hôm nay, Mộc Thần nhìn Sở Thiên Đường đang nằm ngủ trưa trên chiếc giường nhỏ trong sân, trên mặt còn đè cuốn sách, không khỏi bật cười, hỏi:
“Ngày mai là ngày báo danh khảo hạch ở học viện Phượng Hoàng rồi, ngươi không định chuẩn bị gì sao?”
Sở Thiên Đường lười biếng gỡ cuốn sách trên mặt ra, không chút để ý đáp:
“Có biết họ khảo cái gì đâu mà chuẩn bị? Để mai tới đó rồi tính.”
Nói xong, hắn quay qua nhìn Mộc Thần, ánh mắt dừng trên gương mặt thoáng tái nhợt của người đối diện, giọng nghiêm túc hơn:
“Nhưng mà ngươi thì sao? Có nên tìm một đại phu khám qua không?”
Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Mộc Thần, Sở Thiên Đường khẽ nhíu mày. Dù hắn đã ở Sở phủ mấy ngày, nàng cũng không dám tùy tiện bắt mạch, nên chẳng rõ tình trạng sức khỏe của hắn ra sao.
Thấy dáng vẻ lo lắng của Sở Thiên Đường, Mộc Thần bật cười:
“Còn nhỏ mà đã học người khác nhíu mày, đừng lo, thân thể ta thế nào ta tự biết, không cần ngươi bận tâm.”
“Ta đang nghiêm túc với ngươi, thế mà ngươi còn đùa được à?” Sở Thiên Đường tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Ta cũng đang nói thật mà, yên tâm đi!” Mộc Thần nhẹ nhàng xoa đầu hắn, rồi chậm rãi nói tiếp:
“Quấy rầy các ngươi mấy ngày nay, chờ ngày mai ngươi xong phần khảo hạch ở học viện Phượng Hoàng, ta cũng sẽ dọn đi.”
Sở Thiên Đường chỉnh lại mái tóc bị Mộc Thần làm rối, vừa làm vừa hỏi:
“Dọn đi đâu chứ? Đã tìm được chỗ ở chưa? Nếu chưa thì cứ ở đây thêm vài ngày nữa đi!”
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Mộc Thần mỉm cười, không trả lời rõ ràng, rồi thong thả bước đến bên bàn, ngồi xuống.
Thấy vậy, Sở Thiên Đường nhìn hắn, bĩu môi:
“Thích nói hay không thì tùy ngươi.” Nói xong, hắn ném cuốn sách lên mặt, tiếp tục nằm ngủ.
Đến chạng vạng, sau khi ăn cơm xong, Mộc Thần liền quay sang nói với Sở Thiên Đường:
“Đường Nhi, đêm nay là đêm Nguyên Tiêu, ta đã nhờ Thanh Mặc chuẩn bị một chiếc thuyền hoa đăng. Hay là chúng ta ra hồ ngắm đèn đi?”
“Du hồ? Hay quá! Ta chỉ cần bảo Phúc bá nói với nương ta một tiếng là xong, đi nào, chúng ta đi ngay bây giờ.” Sở Thiên Đường hào hứng đáp, sau đó gọi Phúc bá giao lại lời nhắn.
“Tiểu Đường.”
Giọng nói của Vân Nương vọng tới. Sở Thiên Đường lập tức quay ra nhìn, thấy mẫu thân mình từ xa đang đi tới, bèn nhanh chóng bước lên đón:
“Nương.”
“Ta nghe nói con dẫn bằng hữu về nhà, nên tới xem một chút.” Lần đầu tiên nữ nhi mang bạn về nhà, lòng bà không khỏi tò mò và vui mừng.
Trong đại sảnh, Mộc Thần đứng dậy, thấy Vân Nương bước vào thì tiến lên hành lễ:
“Mộc Thần xin chào bá mẫu, đột ngột đến làm phiền, thật có lỗi vì khiến bá mẫu thêm bận rộn.”
Nhìn nam tử khoác bạch y, phong thái nhẹ nhàng tựa như tiên nhân, Vân Nương vội vàng cười đáp:
“Không phiền, không phiền đâu. Tiểu Đường lần đầu mang bạn về nhà, ta còn vui không kịp ấy chứ! Vậy nhé, để Tiểu Đường ở lại trò chuyện với con, ta đi xuống bếp dặn dò, bảo họ làm thêm vài món.”
Nói rồi, bà vỗ nhẹ lên tay nữ nhi, căn dặn:
“Con ở lại tiếp chuyện Mộc công tử một lát, đừng để khách cảm thấy không thoải mái.”
Thấy mẫu thân chỉ đến gặp Mộc Thần một chút rồi vội vàng rời đi, Sở Thiên Đường cười bất đắc dĩ:
“Nương ta là vậy đấy, Mộc đại ca đừng để bụng.”
Mộc Thần lắc đầu, giọng điệu trầm ấm:
“Sao lại trách được chứ. Chỉ là ta đến đây đột ngột, không mang theo lễ vật, thật có lỗi.”
Sở Thiên Đường bật cười, khoát tay nói:
“Không cần đâu, nhà ta không câu nệ mấy chuyện ấy. Đi nào, ta dẫn ngươi đi dạo một vòng, để làm quen với nơi này.”
Cứ thế, Mộc Thần lưu lại ở Sở phủ. Trong mấy ngày qua, Sở Thiên Đường cũng chẳng rời nhà, chỉ quanh quẩn ở phủ, ăn uống, vui chơi, hoàn toàn không giống người sắp đi báo danh ở học viện Phượng Hoàng.
Hôm nay, Mộc Thần nhìn Sở Thiên Đường đang nằm ngủ trưa trên chiếc giường nhỏ trong sân, trên mặt còn đè cuốn sách, không khỏi bật cười, hỏi:
“Ngày mai là ngày báo danh khảo hạch ở học viện Phượng Hoàng rồi, ngươi không định chuẩn bị gì sao?”
Sở Thiên Đường lười biếng gỡ cuốn sách trên mặt ra, không chút để ý đáp:
“Có biết họ khảo cái gì đâu mà chuẩn bị? Để mai tới đó rồi tính.”
Nói xong, hắn quay qua nhìn Mộc Thần, ánh mắt dừng trên gương mặt thoáng tái nhợt của người đối diện, giọng nghiêm túc hơn:
“Nhưng mà ngươi thì sao? Có nên tìm một đại phu khám qua không?”
Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Mộc Thần, Sở Thiên Đường khẽ nhíu mày. Dù hắn đã ở Sở phủ mấy ngày, nàng cũng không dám tùy tiện bắt mạch, nên chẳng rõ tình trạng sức khỏe của hắn ra sao.
Thấy dáng vẻ lo lắng của Sở Thiên Đường, Mộc Thần bật cười:
“Còn nhỏ mà đã học người khác nhíu mày, đừng lo, thân thể ta thế nào ta tự biết, không cần ngươi bận tâm.”
“Ta đang nghiêm túc với ngươi, thế mà ngươi còn đùa được à?” Sở Thiên Đường tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Ta cũng đang nói thật mà, yên tâm đi!” Mộc Thần nhẹ nhàng xoa đầu hắn, rồi chậm rãi nói tiếp:
“Quấy rầy các ngươi mấy ngày nay, chờ ngày mai ngươi xong phần khảo hạch ở học viện Phượng Hoàng, ta cũng sẽ dọn đi.”
Sở Thiên Đường chỉnh lại mái tóc bị Mộc Thần làm rối, vừa làm vừa hỏi:
“Dọn đi đâu chứ? Đã tìm được chỗ ở chưa? Nếu chưa thì cứ ở đây thêm vài ngày nữa đi!”
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Mộc Thần mỉm cười, không trả lời rõ ràng, rồi thong thả bước đến bên bàn, ngồi xuống.
Thấy vậy, Sở Thiên Đường nhìn hắn, bĩu môi:
“Thích nói hay không thì tùy ngươi.” Nói xong, hắn ném cuốn sách lên mặt, tiếp tục nằm ngủ.
Đến chạng vạng, sau khi ăn cơm xong, Mộc Thần liền quay sang nói với Sở Thiên Đường:
“Đường Nhi, đêm nay là đêm Nguyên Tiêu, ta đã nhờ Thanh Mặc chuẩn bị một chiếc thuyền hoa đăng. Hay là chúng ta ra hồ ngắm đèn đi?”
“Du hồ? Hay quá! Ta chỉ cần bảo Phúc bá nói với nương ta một tiếng là xong, đi nào, chúng ta đi ngay bây giờ.” Sở Thiên Đường hào hứng đáp, sau đó gọi Phúc bá giao lại lời nhắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.