Chương 47:
Phượng Quỳnh
19/11/2024
Đúng lúc ấy, thiếu niên kia cũng nhận ra nàng. Hắn lập tức cười nhạt: "A, hóa ra lại là ngươi, tiểu tử này! Thuyền hoa đăng của ngươi đâm vào thuyền của ta, nói xem, ngươi tính làm sao đây?"
Nhìn bộ dáng rõ ràng muốn gây sự của hắn, Sở Thiên Đường nhếch môi, để lộ một nụ cười nhàn nhạt, vừa như giễu cợt lại vừa lạnh lùng: "Ngươi muốn thế nào?"
"Đến đây, dập đầu xin lỗi, ta sẽ rộng lượng không chấp nhặt với ngươi!" Thiếu niên áo gấm càn rỡ nói, trong khi đám bạn đi cùng hắn cũng phụ họa, không quên chọc ghẹo.
"Đúng đó, mau dập đầu xin lỗi!"
"Nhanh lên!"
"Nếu không, tối nay ngươi đừng mơ lên bờ!"
Những tiếng cười nhạo, hò hét vang lên không ngừng. Đám thiếu niên áo gấm rõ ràng xem đây là trò tiêu khiển, chẳng ngại làm lớn chuyện.
Mộc Thần ngồi trong khoang thuyền, ánh mắt lạnh dần. Hắn khẽ cau mày, vừa định ra lệnh cho Thanh Mặc và Mặc Nhất ở đuôi thuyền xử lý đám thiếu niên ngông cuồng kia thì thấy Sở Thiên Đường cười nhẹ, cầm theo chiếc đèn hình mèo trong tay, bước tới trước mặt hắn.
"Mộc đại ca, ngươi giữ giúp ta cái này trước. Ta đi xem bọn họ muốn gì."
Sở Thiên Đường cười hì hì, đưa chiếc đèn hình mèo cho Mộc Thần.
Thấy vậy, Mộc Thần chỉ lẳng lặng vươn tay nhận lấy, không nói gì thêm, cũng chẳng ngăn cản nàng.
Khoang thuyền được che bởi tấm rèm vải nửa kín nửa hở, khiến người bên ngoài chỉ nhìn thấy lờ mờ bóng dáng màu trắng, chứ không rõ diện mạo của người bên trong. Dù vậy, sự chú ý của đám thiếu niên áo gấm trên con thuyền đối diện giờ đây đều dồn cả vào bóng dáng bạch y thiếu niên đang đứng đầu thuyền của họ, chờ hắn qua cúi đầu xin lỗi.
Sau khi đưa đèn cho Mộc Thần, Sở Thiên Đường xoay người, nhìn mấy kẻ trên thuyền đối diện, nở một nụ cười đầy vẻ tà khí:
"Các ngươi chắc chắn muốn ta qua dập đầu sao?"
"Haha, nếu ngươi không ngoan ngoãn lại đây dập đầu, đừng trách bọn ta nắm tay không có mắt!" Kẻ cầm đầu trong nhóm thiếu niên áo gấm vừa xoa tay vừa nói, giọng điệu rõ ràng mang ý đe dọa.
Nghe vậy, nàng giả vờ bất đắc dĩ, nhún vai: "Thế à? Được thôi! Nếu các ngươi đã muốn ta qua, vậy ta sẽ qua."
Nói dứt lời, Sở Thiên Đường khẽ nhún người, thân ảnh nhẹ nhàng nhảy một cái, đáp xuống thuyền hoa đăng bên kia một cách vững vàng.
Rõ ràng thân hình nàng mảnh khảnh, trông không có vẻ gì là mạnh mẽ, thế nhưng khi nàng vừa đứng lên đầu thuyền, con thuyền hoa đăng lập tức rung lắc dữ dội. Chỉ trong tích tắc, tiếng hét kinh hãi vang lên khắp nơi, rồi ngay sau đó là hàng loạt tiếng *bùm* khi có người rơi xuống nước.
"Aaa!!!"
Từ trong khoang thuyền, qua khe hở của tấm rèm, Mộc Thần chứng kiến toàn bộ cảnh tượng. Ánh mắt hắn khẽ dao động. Trước mắt, bóng dáng Sở Thiên Đường trong bộ y phục trắng vẫn đứng thẳng tắp ở đầu thuyền, khoanh tay, dáng vẻ thong dong, tự tại.
Khóe môi hắn hơi cong lên, nụ cười nhàn nhạt thoáng qua. Nhấc tách trà lên, Mộc Thần khẽ nhấp một ngụm. Lần đầu nhìn thấy nàng ra tay thực sự, hắn cảm thấy có đôi chút bất ngờ, nhưng điều đó cũng khiến hắn yên tâm hơn. Ít nhất, khi đối mặt với nguy hiểm hay kẻ khiêu khích, nàng hoàn toàn có khả năng ứng phó.
"Đáng chết!"
"Mau kéo bọn ta lên!"
"Tiểu tử, ngươi dám làm thế này, coi chừng mất mạng!"
Mấy kẻ áo gấm lúc này đã toàn bộ rơi xuống nước, dù biết bơi nhưng vẫn vùng vẫy trong làn nước lạnh. Vừa bơi vừa mắng chửi, chúng cố tiến về phía thuyền hoa đăng.
Nhưng ngay khi định bám vào mạn thuyền, bạch y thiếu niên đang đứng trên đầu thuyền bỗng gỡ cây roi mềm đeo bên hông, quất thẳng xuống mặt nước.
"Tê! Ngươi làm gì vậy?!"
Kẻ cầm đầu vừa giơ tay lên thì bất ngờ bị roi quất trúng, đau đến nỗi hắn rụt tay lại theo phản xạ. Cảm giác đau rát lan khắp cánh tay làm hắn hít sâu một hơi.
"Ngươi không phải thích dùng roi sao? Ta đây bồi ngươi chơi một trận cho vui!" Sở Thiên Đường cười nhếch mép, nhìn đám thiếu niên ngụp lặn trong nước, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Chỉ với chút bản lĩnh này mà cũng dám gây sự? Chẳng phải tự tìm đánh sao?"
Nhìn bộ dáng rõ ràng muốn gây sự của hắn, Sở Thiên Đường nhếch môi, để lộ một nụ cười nhàn nhạt, vừa như giễu cợt lại vừa lạnh lùng: "Ngươi muốn thế nào?"
"Đến đây, dập đầu xin lỗi, ta sẽ rộng lượng không chấp nhặt với ngươi!" Thiếu niên áo gấm càn rỡ nói, trong khi đám bạn đi cùng hắn cũng phụ họa, không quên chọc ghẹo.
"Đúng đó, mau dập đầu xin lỗi!"
"Nhanh lên!"
"Nếu không, tối nay ngươi đừng mơ lên bờ!"
Những tiếng cười nhạo, hò hét vang lên không ngừng. Đám thiếu niên áo gấm rõ ràng xem đây là trò tiêu khiển, chẳng ngại làm lớn chuyện.
Mộc Thần ngồi trong khoang thuyền, ánh mắt lạnh dần. Hắn khẽ cau mày, vừa định ra lệnh cho Thanh Mặc và Mặc Nhất ở đuôi thuyền xử lý đám thiếu niên ngông cuồng kia thì thấy Sở Thiên Đường cười nhẹ, cầm theo chiếc đèn hình mèo trong tay, bước tới trước mặt hắn.
"Mộc đại ca, ngươi giữ giúp ta cái này trước. Ta đi xem bọn họ muốn gì."
Sở Thiên Đường cười hì hì, đưa chiếc đèn hình mèo cho Mộc Thần.
Thấy vậy, Mộc Thần chỉ lẳng lặng vươn tay nhận lấy, không nói gì thêm, cũng chẳng ngăn cản nàng.
Khoang thuyền được che bởi tấm rèm vải nửa kín nửa hở, khiến người bên ngoài chỉ nhìn thấy lờ mờ bóng dáng màu trắng, chứ không rõ diện mạo của người bên trong. Dù vậy, sự chú ý của đám thiếu niên áo gấm trên con thuyền đối diện giờ đây đều dồn cả vào bóng dáng bạch y thiếu niên đang đứng đầu thuyền của họ, chờ hắn qua cúi đầu xin lỗi.
Sau khi đưa đèn cho Mộc Thần, Sở Thiên Đường xoay người, nhìn mấy kẻ trên thuyền đối diện, nở một nụ cười đầy vẻ tà khí:
"Các ngươi chắc chắn muốn ta qua dập đầu sao?"
"Haha, nếu ngươi không ngoan ngoãn lại đây dập đầu, đừng trách bọn ta nắm tay không có mắt!" Kẻ cầm đầu trong nhóm thiếu niên áo gấm vừa xoa tay vừa nói, giọng điệu rõ ràng mang ý đe dọa.
Nghe vậy, nàng giả vờ bất đắc dĩ, nhún vai: "Thế à? Được thôi! Nếu các ngươi đã muốn ta qua, vậy ta sẽ qua."
Nói dứt lời, Sở Thiên Đường khẽ nhún người, thân ảnh nhẹ nhàng nhảy một cái, đáp xuống thuyền hoa đăng bên kia một cách vững vàng.
Rõ ràng thân hình nàng mảnh khảnh, trông không có vẻ gì là mạnh mẽ, thế nhưng khi nàng vừa đứng lên đầu thuyền, con thuyền hoa đăng lập tức rung lắc dữ dội. Chỉ trong tích tắc, tiếng hét kinh hãi vang lên khắp nơi, rồi ngay sau đó là hàng loạt tiếng *bùm* khi có người rơi xuống nước.
"Aaa!!!"
Từ trong khoang thuyền, qua khe hở của tấm rèm, Mộc Thần chứng kiến toàn bộ cảnh tượng. Ánh mắt hắn khẽ dao động. Trước mắt, bóng dáng Sở Thiên Đường trong bộ y phục trắng vẫn đứng thẳng tắp ở đầu thuyền, khoanh tay, dáng vẻ thong dong, tự tại.
Khóe môi hắn hơi cong lên, nụ cười nhàn nhạt thoáng qua. Nhấc tách trà lên, Mộc Thần khẽ nhấp một ngụm. Lần đầu nhìn thấy nàng ra tay thực sự, hắn cảm thấy có đôi chút bất ngờ, nhưng điều đó cũng khiến hắn yên tâm hơn. Ít nhất, khi đối mặt với nguy hiểm hay kẻ khiêu khích, nàng hoàn toàn có khả năng ứng phó.
"Đáng chết!"
"Mau kéo bọn ta lên!"
"Tiểu tử, ngươi dám làm thế này, coi chừng mất mạng!"
Mấy kẻ áo gấm lúc này đã toàn bộ rơi xuống nước, dù biết bơi nhưng vẫn vùng vẫy trong làn nước lạnh. Vừa bơi vừa mắng chửi, chúng cố tiến về phía thuyền hoa đăng.
Nhưng ngay khi định bám vào mạn thuyền, bạch y thiếu niên đang đứng trên đầu thuyền bỗng gỡ cây roi mềm đeo bên hông, quất thẳng xuống mặt nước.
"Tê! Ngươi làm gì vậy?!"
Kẻ cầm đầu vừa giơ tay lên thì bất ngờ bị roi quất trúng, đau đến nỗi hắn rụt tay lại theo phản xạ. Cảm giác đau rát lan khắp cánh tay làm hắn hít sâu một hơi.
"Ngươi không phải thích dùng roi sao? Ta đây bồi ngươi chơi một trận cho vui!" Sở Thiên Đường cười nhếch mép, nhìn đám thiếu niên ngụp lặn trong nước, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Chỉ với chút bản lĩnh này mà cũng dám gây sự? Chẳng phải tự tìm đánh sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.