Chương 9:
Phượng Quỳnh
19/11/2024
Thân phận của nàng là một dược y, ngoài Phúc bá ra, ngay cả mẹ nàng cũng không biết. Hắn là người không tầm thường, nàng lại càng không muốn mạo hiểm để lộ thân phận, càng không dám dễ dàng ra tay bắt mạch giúp hắn. Rốt cuộc, quan hệ giữa hai người chẳng thân thiết đến mức nàng phải bất chấp nguy hiểm vì hắn.
Nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn trước mặt, một tay chống cằm, tay kia xoay xoay chén trà, dáng vẻ nhàn nhã tự tại, Mộc Thần khẽ hỏi: “Đường Nhi, ngươi có hứng thú đi học tiếp không?”
“Đi học?” Sở Thiên Đường ngẩng đầu, ánh mắt hiện rõ vẻ ngạc nhiên.
Mộc Thần khẽ gật, giọng điệu bình thản: “Đúng vậy, ngươi tư chất thông minh, nếu cứ lãng phí thời gian như thế, thật đáng tiếc. Nếu ngươi muốn đi học, ta có thể giúp ngươi.”
Nghe vậy, Sở Thiên Đường bật cười: “Công tử không biết rồi, từ nhỏ ta nghịch ngợm nổi tiếng, các tiên sinh nghe thấy tên ta liền đau đầu. Họ còn không dạy nổi ta, làm sao học tiếp được?”
Mộc Thần nhìn nàng, giọng nói chậm rãi nhưng không kém phần nghiêm túc: “Ta thấy là ngươi không muốn học thì có. Chẳng lẽ ngươi định cả đời ở mãi trong cái thôn nhỏ hẻo lánh này? Phải biết rằng, nếu không có một kỹ năng nào để tự lập, cuộc đời này ngươi sẽ chẳng thể ngẩng cao đầu.”
Nàng nhún vai, vẻ mặt thản nhiên: “Ta chẳng có chí lớn gì đâu, lại thêm cái tính lười trời sinh, ở đây không phải bon chen tranh đoạt, cuộc sống thế này ta thấy ổn mà!”
Mộc Thần trầm mặc nhìn nàng, trong lòng không khỏi cảm thán. Đứa nhỏ này, rõ ràng chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi, vậy mà cách nói chuyện lại như người trưởng thành, tâm tính cũng không giống một đứa trẻ chút nào.
Sau một lúc lâu, hắn mới lên tiếng: “Ngươi có tâm tính thế này, thật không giống một tiểu hài tử.”
Sở Thiên Đường mỉm cười ung dung: “Công tử, nhà nghèo con sớm phải gánh vác mọi chuyện, ngươi chưa nghe câu đó sao?”
Hai người ngồi trong tiểu viện suốt buổi trưa, thỉnh thoảng nói vài câu bâng quơ, không khí vừa thoải mái lại vừa tĩnh lặng. Đến khi trời đã ngả chiều, Sở Thiên Đường đứng dậy, nói: “Ta phải về rồi, chắc mẹ ta đang đợi để cùng ăn cơm.”
“Ừ, đi đi! Ngày mai đến đây, ta mời ngươi một bữa.” Mộc Thần khẽ gật đầu, giọng điệu vẫn nhàn nhạt nhưng mang theo chút ý cười.
“Được thôi!” Nàng đáp lại bằng giọng trong trẻo, rồi quay người bước ra ngoài. Nhưng chỉ đi được vài bước, phía sau đã vang lên giọng nói trầm ấm, mát lạnh mà dễ nghe của hắn.
“Đường Nhi.”
“Ân?”
Sở Thiên Đường dừng bước, quay đầu lại nhìn, đôi mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc. Chỉ thấy nam tử bạch y tuấn mỹ phiêu dật đứng cạnh bàn đá, giọng nói mát lạnh, trầm ấm mà mang theo một nét từ tính độc đáo vang lên.
“Mộc Thần. Đó là tên của ta. Đường Nhi có thể gọi ta là Mộc đại ca.”
Nàng khựng lại một chút, đôi mắt mở to nhìn hắn. Trong đôi mắt hắn, có một tia chờ mong rõ rệt, khiến nàng không khỏi mỉm cười, giọng trong trẻo đáp: “Mộc đại ca, vậy ta đi đây nhé!” Nói xong, nàng phất tay chào hắn rồi tung tăng rời đi.
Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn ấy rời đi, bước chân nhẹ nhàng như một chú chim nhỏ nhảy nhót, Mộc Thần khẽ thu lại ánh nhìn, tâm trạng bất giác tốt hẳn lên, thong thả quay người bước vào trong phòng.
---
Sở Thiên Đường vừa đi vừa khe khẽ hát, hướng về nơi ở của mình. Nhưng khi đến giữa đường, một bóng người đột ngột xuất hiện từ góc khuất.
“Thiếu gia.”
“Ngươi làm gì ở đây?” Sở Thiên Đường cau mày, gương mặt xinh xắn thoáng hiện vẻ không vui khi nhìn thấy Sở Bình bước ra từ bóng tối.
“Ta đến đón thiếu gia về phủ.” Sở Bình mỉm cười, bộ dạng ung dung như thể không hề để ý đến thái độ khó chịu của nàng.
“Ta đã nói rồi, đừng làm phiền cuộc sống của ta. Nếu còn để ta thấy ngươi nữa, coi chừng ta sẽ không khách khí!” Nàng hừ lạnh một tiếng, lướt qua hắn, bước nhanh về phía căn phòng dành cho khách cách đó không xa.
Nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn trước mặt, một tay chống cằm, tay kia xoay xoay chén trà, dáng vẻ nhàn nhã tự tại, Mộc Thần khẽ hỏi: “Đường Nhi, ngươi có hứng thú đi học tiếp không?”
“Đi học?” Sở Thiên Đường ngẩng đầu, ánh mắt hiện rõ vẻ ngạc nhiên.
Mộc Thần khẽ gật, giọng điệu bình thản: “Đúng vậy, ngươi tư chất thông minh, nếu cứ lãng phí thời gian như thế, thật đáng tiếc. Nếu ngươi muốn đi học, ta có thể giúp ngươi.”
Nghe vậy, Sở Thiên Đường bật cười: “Công tử không biết rồi, từ nhỏ ta nghịch ngợm nổi tiếng, các tiên sinh nghe thấy tên ta liền đau đầu. Họ còn không dạy nổi ta, làm sao học tiếp được?”
Mộc Thần nhìn nàng, giọng nói chậm rãi nhưng không kém phần nghiêm túc: “Ta thấy là ngươi không muốn học thì có. Chẳng lẽ ngươi định cả đời ở mãi trong cái thôn nhỏ hẻo lánh này? Phải biết rằng, nếu không có một kỹ năng nào để tự lập, cuộc đời này ngươi sẽ chẳng thể ngẩng cao đầu.”
Nàng nhún vai, vẻ mặt thản nhiên: “Ta chẳng có chí lớn gì đâu, lại thêm cái tính lười trời sinh, ở đây không phải bon chen tranh đoạt, cuộc sống thế này ta thấy ổn mà!”
Mộc Thần trầm mặc nhìn nàng, trong lòng không khỏi cảm thán. Đứa nhỏ này, rõ ràng chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi, vậy mà cách nói chuyện lại như người trưởng thành, tâm tính cũng không giống một đứa trẻ chút nào.
Sau một lúc lâu, hắn mới lên tiếng: “Ngươi có tâm tính thế này, thật không giống một tiểu hài tử.”
Sở Thiên Đường mỉm cười ung dung: “Công tử, nhà nghèo con sớm phải gánh vác mọi chuyện, ngươi chưa nghe câu đó sao?”
Hai người ngồi trong tiểu viện suốt buổi trưa, thỉnh thoảng nói vài câu bâng quơ, không khí vừa thoải mái lại vừa tĩnh lặng. Đến khi trời đã ngả chiều, Sở Thiên Đường đứng dậy, nói: “Ta phải về rồi, chắc mẹ ta đang đợi để cùng ăn cơm.”
“Ừ, đi đi! Ngày mai đến đây, ta mời ngươi một bữa.” Mộc Thần khẽ gật đầu, giọng điệu vẫn nhàn nhạt nhưng mang theo chút ý cười.
“Được thôi!” Nàng đáp lại bằng giọng trong trẻo, rồi quay người bước ra ngoài. Nhưng chỉ đi được vài bước, phía sau đã vang lên giọng nói trầm ấm, mát lạnh mà dễ nghe của hắn.
“Đường Nhi.”
“Ân?”
Sở Thiên Đường dừng bước, quay đầu lại nhìn, đôi mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc. Chỉ thấy nam tử bạch y tuấn mỹ phiêu dật đứng cạnh bàn đá, giọng nói mát lạnh, trầm ấm mà mang theo một nét từ tính độc đáo vang lên.
“Mộc Thần. Đó là tên của ta. Đường Nhi có thể gọi ta là Mộc đại ca.”
Nàng khựng lại một chút, đôi mắt mở to nhìn hắn. Trong đôi mắt hắn, có một tia chờ mong rõ rệt, khiến nàng không khỏi mỉm cười, giọng trong trẻo đáp: “Mộc đại ca, vậy ta đi đây nhé!” Nói xong, nàng phất tay chào hắn rồi tung tăng rời đi.
Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn ấy rời đi, bước chân nhẹ nhàng như một chú chim nhỏ nhảy nhót, Mộc Thần khẽ thu lại ánh nhìn, tâm trạng bất giác tốt hẳn lên, thong thả quay người bước vào trong phòng.
---
Sở Thiên Đường vừa đi vừa khe khẽ hát, hướng về nơi ở của mình. Nhưng khi đến giữa đường, một bóng người đột ngột xuất hiện từ góc khuất.
“Thiếu gia.”
“Ngươi làm gì ở đây?” Sở Thiên Đường cau mày, gương mặt xinh xắn thoáng hiện vẻ không vui khi nhìn thấy Sở Bình bước ra từ bóng tối.
“Ta đến đón thiếu gia về phủ.” Sở Bình mỉm cười, bộ dạng ung dung như thể không hề để ý đến thái độ khó chịu của nàng.
“Ta đã nói rồi, đừng làm phiền cuộc sống của ta. Nếu còn để ta thấy ngươi nữa, coi chừng ta sẽ không khách khí!” Nàng hừ lạnh một tiếng, lướt qua hắn, bước nhanh về phía căn phòng dành cho khách cách đó không xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.