Chương 7: Tiểu hồ ly biến thân
Futurej
08/04/2022
Một người một hồ lại lần nữa đi vào khu rừng nằm giữa phân điện số 4 và phân điện số 5, nơi mà một ngày trước Đại Đông Nguyệt lần đầu tiên cứu tiểu hồ ly khi bị bắt nạt.
Đi vòng qua phía ngoài bãi cỏ, Đại Đông Nguyệt khép lại cái nón màu tím trên người, đi theo con đường nhỏ vào sâu trong rừng. Tiểu lam hồ khập khiễng đi theo phía sau cô, không nhịn được té ngã trên đất mấy lần, nhưng Đại Đông Nguyệt đi trước lại vẫn vững vàng bước chân, hoàn toàn không có ý định quay lại nhìn nó lấy một cái, nó chỉ đành phải cắn răng đứng lên, tiếp tục run rẩy đuổi theo.
Không biết qua bao lâu, hai người cuối cùng đi đến trước một cây đa cổ thụ.
Cây đa thông thường cành lá sum xuê, tàng cây to lớn, thế nhưng cây đa trước mắt này rõ ràng đã vượt qua phạm vi nhận thức thông thường --- So với cây đa thông thường thì cao gần năm mươi mét, rễ cây ở trên thân đâm vào trong đất, thân cây và cành cây đan xen vào nhau, tứ phía trải dài vô tận, nếu không phải là bọn họ lúc này đang đứng trong thân cây, chỉ sợ căn bản nhìn không thấy, phiến rừng rậm dày đặc xung quanh đây thực tế chỉ là một cây đa cổ thụ.
“ Độc mộc thành rừng … cây đa này, ít nhất phải có cả ngàn năm tuổi rồi cũng nên?” Tiểu hồ ly kinh ngạc nói
Đại Đông Nguyệt không có trả lời, bỗng tung người nhảy lên một cành cây khô to lớn, chọn một góc thoái mái ngồi xuống, sau đó mới lấy cái nón rộng vành trên đầu xuống. Lúc này cô mới nghiêng đầu, mặt không biểu cảm nhìn xuống tiểu lam hồ bên dưới.
“ Ngươi tên là gì?” Cô mở miệng, từ trên cao nhìn xuống có một loại khí thế làm cho tiểu lam hồ cảm thấy khẩn trương.
“ Đệ tử đời thứ năm, Âm Ngô, ra mắt tam sư thúc!” Nó vội vàng cúi người, bộ lông màu xanh có vẻ nhếch nhác bởi vì động tác cuộn người mà hơi khẽ run trước gió, tiếng nói hoảng sợ nghe vào hết sức nhẹ nhàng, từ đầu đến chân chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung, đó chính là --- Siêu cấp đáng yêu!
Đến ngay cả Đại Đông Nguyệt luôn luôn lạnh nhạt cũng không tự chủ được mà nuốt nước miếng: “ Âm Ngô … ngươi hẳn là thành viên của tộc tiên hồ ở Thanh Khâu phải không?”
Âm Ngô dừng một chút, thanh âm có vẻ thấp đi rất nhiều: “ Đúng vậy…”
“ Có phải là hậu duệ của hoàng tộc cửu vĩ hồ không?”
“ Không! Không phải.”
Đại Đông Nguyệt híp mắt: “ Rốt cuộc là phải hay không?”
“ … Không phải”
“… Thôi bỏ đi, dù sao cũng không liên quan đến ta.” Cô lạnh nhạt quay đầu, từ trong ngực móc ra quyển sách ghi chép về pháp thuật quỷ thần sơ cấp mà Huyền Thiên cấp cho cô rồi ngồi xem.
Âm Ngô mím môi, nhịn không được cả người đều mệt mỏi, trực tiếp nằm ngủ mê man trên bãi cỏ.
Khi mở mắt ra thì đã là hoàng hôn, Đại Đông Nguyệt vẫn dựa vào thân cây chuyên tâm đọc sách, Âm Ngô hắng giọng, dò xét nói: “ Tam sư thúc … Người đã cứu Âm Ngô hai hần, Âm Ngô vô cùng cảm kích.”
Đại Đông Nguyệt lại lật một trang sách mà không để ý đến nó.
“ Tu vi của Âm Ngô nông cạn, đã bị các sư huynh đánh trở về nguyên hình hai lần, nếu như không phải Tam sư thúc kịp thời ban thuốc cứu giúp, lại mang Âm Ngô đến đây nghỉ chơi, chỉ sợ …”
“ Bất quá chỉ là viên cố nguyên đan ta ăn còn dư mấy ngày trước thôi.” Đại Đông Nguyệt nhàn nhạt nói “ Thanh Khâu sản vật phong phú, một viên cố nguyên đan thì tính là cái gì? Không cần cùng ta giả vờ khách sáo.”
Âm Ngô cắn môi, hai chân trước theo bản năng cào cào đất, nhìn qua chính là dáng vẻ bó tay chịu thua.
Tiểu tử này, có tí xíu đạo hạnh như vậy mà còn dám khoa tay múa chân trước mặt ta sao? Đại Đông Nguyệt nhếch môi, quay đầu nhín hắn lạnh lùng nói: “ Tư chất ngươi yếu kém, tính cách lại yếu đuối, không có khả năng tồn tại ở núi Võ Đang tranh đấu kịch liệt này. Nếu đã như vậy, hay là xếp hành lý trở về Thanh Khâu đi.”
“ Thanh Khâu? Nếu như ta trở về, chỉ sợ chết càng nhanh hơn thôi.” Âm Ngô cười khổ, sau đó mở cặp mắt anh đào, long lanh tràn đầy khao khát nhìn về phía cô “ Tam sư thúc, người có thể hay không …”
“ Không thể.” Đại Đông Nguyệt vô tình cắt đứt lời nó nói “ Sư huynh của ngươi nói không sai, bình thường ta chưa bao giờ ra khỏi Chân Vũ đại điện, cứu ngươi hai lần đơn giản chỉ là trùng hợp, sau này tuyệt đối không có khả năng lại cứu ngươi nữa. Thế nhưng việc ngươi không nhận được sự yêu thích của đồng môn là sự thật, nếu như ngươi mượn tên ta nhưng lại không được ta thật sự bảo vệ, chỉ làm cho những vị sư huynh kia càng căm ghét đố kỵ ngươi hơn.”
“ Nếu vậy thì, Tam sư thúc có thể mang Âm Ngô lên Chân Vũ đại điện hay không? Âm Ngô đảm bảo tuyệt đối sẽ không mang phiền phức đến cho người!” Âm Ngô nghe vậy không lùi mà còn tiến tới, bước mấy bước đến bên dưới thân cây, vội ngẩng đầu la lên nhìn cô.
Sắc mặt Đại Đông Nguyệt trầm xuống: “ Làm càn! Ta cứu ngươi hai lần đó là do ta tốt bụng, không thể đại biểu cho việc ngươi có tư cách mượn việc này để ỷ lại vào ta!”
Âm Ngô cúi đầu, oan ức nói: “ Địa vị Tam sư thúc cao siêu, Âm Ngô chẳng qua chỉ là một tiểu hồ …”
“ Dựa vào người khác mãi mãi cũng không thể trở thành một vị cường giả. Ta cũng không phải sinh ra là để cứu ngươi, ta có việc mà ta muốn làm.” Đại Đông Nguyệt lần thứ hai cắt đứt lời nói của hắn, quay đầu nhìn về phía đỉnh ngọn cây đa rậm rạp chằng chịt, thở dài nói: “ Càng huống chi, ta bây giờ chẳng qua cũng là con cọp giấy, nếu thật sự xảy ra chuyện, căn bản không bảo vệ được bất cứ người nào.”
“ Hả?” Âm Ngô nghi ngờ nghiêng đầu hỏi “ Tam sư thúc vì sao lại nói những lời này?”
Đại Đông Nguyệt nhíu mày, rất nhanh đã thông suốt, con tiểu hồ ly trước mắt này hơn phân nửa là từ nhỏ đến lớn chỉ ở nơi Thanh Khâu thần bí khép kín mà không biết đến việc thế gian, nhân duyên khi đến núi Võ Đang mới kém như vậy, vì vậy nên mới không hiểu rõ câu chuyện rối rắm của Đại Đông Nguyệt từ một Bích Hà Nguyên Quân biến thành một vị Tam sư thúc của núi Võ Đang.
“Tam sư thúc?”
“… Ta cần phải trở về rồi.” Bỗng phát hiện hôm nay bản thân nói hơi nhiều, Đại Đông Nguyệt ảo não nhíu mày --- Âm Ngô đáng chết, tự nhiên sao lại lớn lên đáng yêu thế làm gì, làm hại cho lực phòng ngự của cô giảm đi nhiều.
Mắt thấy nàng tung người nhảy xuống cây đa, không chút lưu luyến nào quay đầu đi về, Âm Ngô vội vàng bước từng bước nhỏ đuổi theo, không ngờ lúc này, bên trong đan điền của nó dâng lên một cỗ lực lượng quen thuộc!
“ Bùm” Đại Đông Nguyệt theo bản năng quay đầu nhìn, còn chưa kịp nhìn rõ cái gì, liền bị người đằng sau đâm sầm vào, lảo đảo ngã thẳng xuống đất.
“… …”
Hai giây sau, Đại Đông Nguyệt co rút khóe miệng nhìn người thiếu niên đột nhiên xuất hiện, hơn nữa đang đè lên người cô --- Hắn nhìn qua chỉ khoảng mười bốn tuổi, một khuôn mặt non nớt có thể bấm ra nước hiện rõ vẽ ngây thơ, khóe mắt hẹp, đôi con ngươi đen như mực, tinh xảo mà không yêu mị, cái mũi nhỏ nhắn, đôi môi căng mọng, lại mang theo biểu cảm ngốc nghếch…Đã là nữ nhân có xíu mẫu tính không nghi ngờ chút nào là sẽ bị miểu sát trong nháy mắt.
Nhưng Đại Đông Nguyệt nhà ta lại không hề có tí xíu mẫu tính nào, nguyên nhân nàng ra co rút khóe mắt chỉ có một ---
“ Tiểu tử, ngươi định trần truồng ở trên người ta đến bao lâu nữa?” Cô nhìn thẳng cặp mắt của đối phương, bình tĩnh mở miệng nói.
Thiếu niên trong nháy mặt đỏ bừng mặt, vội vàng từ trên người Đại Đông Nguyệt leo xuống, đưa lưng về phía cô nhỏ giọng nói: “ Tam sư thúc.. Âm Ngô … Âm Ngô không phải cố ý… Âm Ngô không nghĩ đến lại đột nhiên khôi phục hình người …”
Nhìn đường cong của hắn ta dần dần dâng lên màu hồng, Đại Đông Nguyệt không khỏi che trán than thở --- sống hai mươi lăm năm, đối với những quy tắc ngầm đen tối khó khăn như thế nào đi chăng nữa cô cũng có thể thoát thân, không nghĩ đến hôm nay lại bị một con tiểu hồ ly còn chưa thành niên đụng ngã ….
||||| Truyện đề cử: Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng |||||
Cô bèn cởi chiếc nón rộng vàng xuống khoác lên người Âm Ngô, cảm nhận được cả người hắn cứng đờ, không khỏi cười mắng: “ Sợ cái gì, ta sẽ không cho ngươi cơ hội ỷ lại vào ta đâu.”
Âm Ngô đưa lưng về phía nàng nghe vậy, ánh mắt buồn bã, lẩm bẩm nói: “ Ta không có …”
Thế nhưng sau lưng không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại.
Âm Ngô khẩn trương vặn ngón tay, cẩn thận quay đầu: “ Tam sư thúc?”
Gió nhẹ thổi qua, vô số nhánh cây va vào nhau xào xạc, thiếu niên đội chiếc nón rộng vành màu tím nhìn bãi cỏ phía sau không một bóng người, từ từ mím chặt môi, khuôn mặt với biểu cảm hèn nhát lần đầu tiên lộ ra thần sắc kiên định.
Đi vòng qua phía ngoài bãi cỏ, Đại Đông Nguyệt khép lại cái nón màu tím trên người, đi theo con đường nhỏ vào sâu trong rừng. Tiểu lam hồ khập khiễng đi theo phía sau cô, không nhịn được té ngã trên đất mấy lần, nhưng Đại Đông Nguyệt đi trước lại vẫn vững vàng bước chân, hoàn toàn không có ý định quay lại nhìn nó lấy một cái, nó chỉ đành phải cắn răng đứng lên, tiếp tục run rẩy đuổi theo.
Không biết qua bao lâu, hai người cuối cùng đi đến trước một cây đa cổ thụ.
Cây đa thông thường cành lá sum xuê, tàng cây to lớn, thế nhưng cây đa trước mắt này rõ ràng đã vượt qua phạm vi nhận thức thông thường --- So với cây đa thông thường thì cao gần năm mươi mét, rễ cây ở trên thân đâm vào trong đất, thân cây và cành cây đan xen vào nhau, tứ phía trải dài vô tận, nếu không phải là bọn họ lúc này đang đứng trong thân cây, chỉ sợ căn bản nhìn không thấy, phiến rừng rậm dày đặc xung quanh đây thực tế chỉ là một cây đa cổ thụ.
“ Độc mộc thành rừng … cây đa này, ít nhất phải có cả ngàn năm tuổi rồi cũng nên?” Tiểu hồ ly kinh ngạc nói
Đại Đông Nguyệt không có trả lời, bỗng tung người nhảy lên một cành cây khô to lớn, chọn một góc thoái mái ngồi xuống, sau đó mới lấy cái nón rộng vành trên đầu xuống. Lúc này cô mới nghiêng đầu, mặt không biểu cảm nhìn xuống tiểu lam hồ bên dưới.
“ Ngươi tên là gì?” Cô mở miệng, từ trên cao nhìn xuống có một loại khí thế làm cho tiểu lam hồ cảm thấy khẩn trương.
“ Đệ tử đời thứ năm, Âm Ngô, ra mắt tam sư thúc!” Nó vội vàng cúi người, bộ lông màu xanh có vẻ nhếch nhác bởi vì động tác cuộn người mà hơi khẽ run trước gió, tiếng nói hoảng sợ nghe vào hết sức nhẹ nhàng, từ đầu đến chân chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung, đó chính là --- Siêu cấp đáng yêu!
Đến ngay cả Đại Đông Nguyệt luôn luôn lạnh nhạt cũng không tự chủ được mà nuốt nước miếng: “ Âm Ngô … ngươi hẳn là thành viên của tộc tiên hồ ở Thanh Khâu phải không?”
Âm Ngô dừng một chút, thanh âm có vẻ thấp đi rất nhiều: “ Đúng vậy…”
“ Có phải là hậu duệ của hoàng tộc cửu vĩ hồ không?”
“ Không! Không phải.”
Đại Đông Nguyệt híp mắt: “ Rốt cuộc là phải hay không?”
“ … Không phải”
“… Thôi bỏ đi, dù sao cũng không liên quan đến ta.” Cô lạnh nhạt quay đầu, từ trong ngực móc ra quyển sách ghi chép về pháp thuật quỷ thần sơ cấp mà Huyền Thiên cấp cho cô rồi ngồi xem.
Âm Ngô mím môi, nhịn không được cả người đều mệt mỏi, trực tiếp nằm ngủ mê man trên bãi cỏ.
Khi mở mắt ra thì đã là hoàng hôn, Đại Đông Nguyệt vẫn dựa vào thân cây chuyên tâm đọc sách, Âm Ngô hắng giọng, dò xét nói: “ Tam sư thúc … Người đã cứu Âm Ngô hai hần, Âm Ngô vô cùng cảm kích.”
Đại Đông Nguyệt lại lật một trang sách mà không để ý đến nó.
“ Tu vi của Âm Ngô nông cạn, đã bị các sư huynh đánh trở về nguyên hình hai lần, nếu như không phải Tam sư thúc kịp thời ban thuốc cứu giúp, lại mang Âm Ngô đến đây nghỉ chơi, chỉ sợ …”
“ Bất quá chỉ là viên cố nguyên đan ta ăn còn dư mấy ngày trước thôi.” Đại Đông Nguyệt nhàn nhạt nói “ Thanh Khâu sản vật phong phú, một viên cố nguyên đan thì tính là cái gì? Không cần cùng ta giả vờ khách sáo.”
Âm Ngô cắn môi, hai chân trước theo bản năng cào cào đất, nhìn qua chính là dáng vẻ bó tay chịu thua.
Tiểu tử này, có tí xíu đạo hạnh như vậy mà còn dám khoa tay múa chân trước mặt ta sao? Đại Đông Nguyệt nhếch môi, quay đầu nhín hắn lạnh lùng nói: “ Tư chất ngươi yếu kém, tính cách lại yếu đuối, không có khả năng tồn tại ở núi Võ Đang tranh đấu kịch liệt này. Nếu đã như vậy, hay là xếp hành lý trở về Thanh Khâu đi.”
“ Thanh Khâu? Nếu như ta trở về, chỉ sợ chết càng nhanh hơn thôi.” Âm Ngô cười khổ, sau đó mở cặp mắt anh đào, long lanh tràn đầy khao khát nhìn về phía cô “ Tam sư thúc, người có thể hay không …”
“ Không thể.” Đại Đông Nguyệt vô tình cắt đứt lời nó nói “ Sư huynh của ngươi nói không sai, bình thường ta chưa bao giờ ra khỏi Chân Vũ đại điện, cứu ngươi hai lần đơn giản chỉ là trùng hợp, sau này tuyệt đối không có khả năng lại cứu ngươi nữa. Thế nhưng việc ngươi không nhận được sự yêu thích của đồng môn là sự thật, nếu như ngươi mượn tên ta nhưng lại không được ta thật sự bảo vệ, chỉ làm cho những vị sư huynh kia càng căm ghét đố kỵ ngươi hơn.”
“ Nếu vậy thì, Tam sư thúc có thể mang Âm Ngô lên Chân Vũ đại điện hay không? Âm Ngô đảm bảo tuyệt đối sẽ không mang phiền phức đến cho người!” Âm Ngô nghe vậy không lùi mà còn tiến tới, bước mấy bước đến bên dưới thân cây, vội ngẩng đầu la lên nhìn cô.
Sắc mặt Đại Đông Nguyệt trầm xuống: “ Làm càn! Ta cứu ngươi hai lần đó là do ta tốt bụng, không thể đại biểu cho việc ngươi có tư cách mượn việc này để ỷ lại vào ta!”
Âm Ngô cúi đầu, oan ức nói: “ Địa vị Tam sư thúc cao siêu, Âm Ngô chẳng qua chỉ là một tiểu hồ …”
“ Dựa vào người khác mãi mãi cũng không thể trở thành một vị cường giả. Ta cũng không phải sinh ra là để cứu ngươi, ta có việc mà ta muốn làm.” Đại Đông Nguyệt lần thứ hai cắt đứt lời nói của hắn, quay đầu nhìn về phía đỉnh ngọn cây đa rậm rạp chằng chịt, thở dài nói: “ Càng huống chi, ta bây giờ chẳng qua cũng là con cọp giấy, nếu thật sự xảy ra chuyện, căn bản không bảo vệ được bất cứ người nào.”
“ Hả?” Âm Ngô nghi ngờ nghiêng đầu hỏi “ Tam sư thúc vì sao lại nói những lời này?”
Đại Đông Nguyệt nhíu mày, rất nhanh đã thông suốt, con tiểu hồ ly trước mắt này hơn phân nửa là từ nhỏ đến lớn chỉ ở nơi Thanh Khâu thần bí khép kín mà không biết đến việc thế gian, nhân duyên khi đến núi Võ Đang mới kém như vậy, vì vậy nên mới không hiểu rõ câu chuyện rối rắm của Đại Đông Nguyệt từ một Bích Hà Nguyên Quân biến thành một vị Tam sư thúc của núi Võ Đang.
“Tam sư thúc?”
“… Ta cần phải trở về rồi.” Bỗng phát hiện hôm nay bản thân nói hơi nhiều, Đại Đông Nguyệt ảo não nhíu mày --- Âm Ngô đáng chết, tự nhiên sao lại lớn lên đáng yêu thế làm gì, làm hại cho lực phòng ngự của cô giảm đi nhiều.
Mắt thấy nàng tung người nhảy xuống cây đa, không chút lưu luyến nào quay đầu đi về, Âm Ngô vội vàng bước từng bước nhỏ đuổi theo, không ngờ lúc này, bên trong đan điền của nó dâng lên một cỗ lực lượng quen thuộc!
“ Bùm” Đại Đông Nguyệt theo bản năng quay đầu nhìn, còn chưa kịp nhìn rõ cái gì, liền bị người đằng sau đâm sầm vào, lảo đảo ngã thẳng xuống đất.
“… …”
Hai giây sau, Đại Đông Nguyệt co rút khóe miệng nhìn người thiếu niên đột nhiên xuất hiện, hơn nữa đang đè lên người cô --- Hắn nhìn qua chỉ khoảng mười bốn tuổi, một khuôn mặt non nớt có thể bấm ra nước hiện rõ vẽ ngây thơ, khóe mắt hẹp, đôi con ngươi đen như mực, tinh xảo mà không yêu mị, cái mũi nhỏ nhắn, đôi môi căng mọng, lại mang theo biểu cảm ngốc nghếch…Đã là nữ nhân có xíu mẫu tính không nghi ngờ chút nào là sẽ bị miểu sát trong nháy mắt.
Nhưng Đại Đông Nguyệt nhà ta lại không hề có tí xíu mẫu tính nào, nguyên nhân nàng ra co rút khóe mắt chỉ có một ---
“ Tiểu tử, ngươi định trần truồng ở trên người ta đến bao lâu nữa?” Cô nhìn thẳng cặp mắt của đối phương, bình tĩnh mở miệng nói.
Thiếu niên trong nháy mặt đỏ bừng mặt, vội vàng từ trên người Đại Đông Nguyệt leo xuống, đưa lưng về phía cô nhỏ giọng nói: “ Tam sư thúc.. Âm Ngô … Âm Ngô không phải cố ý… Âm Ngô không nghĩ đến lại đột nhiên khôi phục hình người …”
Nhìn đường cong của hắn ta dần dần dâng lên màu hồng, Đại Đông Nguyệt không khỏi che trán than thở --- sống hai mươi lăm năm, đối với những quy tắc ngầm đen tối khó khăn như thế nào đi chăng nữa cô cũng có thể thoát thân, không nghĩ đến hôm nay lại bị một con tiểu hồ ly còn chưa thành niên đụng ngã ….
||||| Truyện đề cử: Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng |||||
Cô bèn cởi chiếc nón rộng vàng xuống khoác lên người Âm Ngô, cảm nhận được cả người hắn cứng đờ, không khỏi cười mắng: “ Sợ cái gì, ta sẽ không cho ngươi cơ hội ỷ lại vào ta đâu.”
Âm Ngô đưa lưng về phía nàng nghe vậy, ánh mắt buồn bã, lẩm bẩm nói: “ Ta không có …”
Thế nhưng sau lưng không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại.
Âm Ngô khẩn trương vặn ngón tay, cẩn thận quay đầu: “ Tam sư thúc?”
Gió nhẹ thổi qua, vô số nhánh cây va vào nhau xào xạc, thiếu niên đội chiếc nón rộng vành màu tím nhìn bãi cỏ phía sau không một bóng người, từ từ mím chặt môi, khuôn mặt với biểu cảm hèn nhát lần đầu tiên lộ ra thần sắc kiên định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.