Chương 32: Thông Bắc Thương Hội
Bùi Không
21/10/2024
Đông thành Long Uyên, ở cuối một con phố cũ kỹ sau khu chợ có một cảnh tượng tiêu điều bao trùm. Dưới tấm bia đá là một đống giẻ rách, thúng mủng mục nát, thi thoảng vang lên tiếng mèo hoang kêu gào, chẳng thấy bóng người.
Nơi đây vốn ban ngày đã vắng người qua lại, huống chi lúc chiều tà.
Tương truyền, nơi này năm xưa từng nhuốm máu vô số người, đến nay vẫn phảng phất mùi tanh tưởi. Người thường chỉ cần dạo bước một vòng là đã thấy bất an, đêm về thường gặp ác mộng.
Ba mươi năm trước nơi đây từng là con phố sầm uất nhất khu chợ phía Đông, bởi vì nơi đây tọa lạc một thương hội.
"Thương Hội Thông Bắc."
Lương Nhạc men theo con đường dài đổ nát, đi đến đoạn giữa, đá văng mớ hỗn độn, cuối cùng cũng nhìn rõ dòng chữ trên tấm biển hiệu đã vỡ nát.
"Không sai, chính là nơi này." Hắn lại lẩm bẩm một mình.
Trước đó nghe Lương Bằng nhắc đến, từng có một thương hội lấy ba đóa Mặc La Hoa làm biểu tượng, hắn trở về tra cứu rất lâu, cuối cùng cũng tìm được cái tên này.
Hơn bốn trăm năm trước, sau chiến tranh thống nhất, Cửu Ưởng bị Đại Hưng Đế đánh cho tan tác, co cụm về sào huyệt, mấy trăm năm liền không dám bén mảng xuống phía Nam.
Chỉ có điều, dân chúng hai bên biên giới vẫn lén lút trao đổi buôn bán với nhau. Bên phía Đại Tần dùng đồ gốm, tơ lụa và các vật dụng sinh hoạt,... để đổi lấy linh thực, thảo dược, da lông thú dữ,... của Cửu Ưởng. Cứ thế, việc qua lại ngày càng nhiều.
Khoảng năm sáu chục năm trước, xuất hiện một thương hội làm ăn phát đạt, tên là Thông Bắc. Họ đã kết nối tầng lớp thượng lưu của Đại Tần và Cửu Ưởng, vận chuyển hàng hóa trực tiếp giữa các bộ lạc Cửu Ưởng và thành Long Uyên.
Con phố nơi Thông Bắc thương hội tọa lạc, bỗng chốc trở thành con phố náo nhiệt nhất khu chợ phía Đông. Người người chen chúc mua bán, khiến con phố này ngày đêm phồn hoa.
Tuy nhiên, không phải bộ lạc nào của Cửu Ưởng cũng ủng hộ việc thông thương với Đại Tần. Trên thực tế, những bộ lạc sẵn sàng tiếp nhận văn hóa Trung Nguyên chỉ là số ít.
Thông Bắc thương hội cơ bản chỉ nhận được sự ủng hộ của tầng lớp thượng lưu ba bộ lạc Thương Long, Nguyệt Lộc và Tâm Hồ. Tầng lớp thượng lưu của các bộ lạc còn lại vẫn nghiêm cấm thương nhân Đại Tần vào lãnh địa, người dân dù muốn cũng chỉ có thể lén lút mua từ ba bộ lạc kia.
Vì vậy, biểu tượng của Thông Bắc thương hội là một phần của Cửu Thủ Mặc La Hoa, chỉ có ba đóa.
Nhưng cảnh đẹp chẳng được bao lâu, ba mươi năm trước, Tiên đế đột ngột băng hà, Cửu Ưởng thừa cơ kéo quân xuống phía Tây Bắc.
Tân đế vừa lên ngôi đã lập tức đổi niên hiệu là "Mục Bắc", thể hiện quyết tâm chống giặc.
Đại chiến Tây Bắc kéo dài bốn năm, cuối cùng Mục Bắc Đế thân chinh, tại Thiên Hạp Quan đại phá quân địch. Không chỉ thu phục thất địa, còn chiếm toàn bộ lãnh thổ của bộ lạc Mộc Lang, phong tỏa thành Sương Bắc, khiến tám bộ lạc còn lại khó lòng ra khỏi núi.
Giai đoạn đầu của cuộc chiến, Đại Tần thất thế, trong kinh thành phẫn nộ. "Thông Bắc thương hội" bị tố cáo đã từng buôn lậu vũ khí quân nhu cho Cửu Ưởng, thậm chí còn tự thú nhận tội danh. Cuối cùng, toàn bộ thành viên bị xử trảm ngay tại chợ.
Con phố này, bị máu tươi nhuộm đỏ, mãi không phai.
Từ đó về sau, không ai dám đặt chân đến đây, sợ hãi oan hồn quấy nhiễu. Ngay cả khu chợ phía Đông cũng phải dời đi một đoạn.
Đoạn lịch sử ấy đã trôi qua ba mươi năm, sớm bị vùi lấp trong lớp bụi thời gian. Biểu tượng ba đóa Mặc La Hoa, e rằng ngay cả những người từng chứng kiến cũng không còn nhớ rõ, chỉ có thể tìm thấy trong vài cuốn sách ghi chép về sự kiện năm đó.
Trong giới trẻ, chỉ có số ít những người đọc sách uyên bác mới có cơ hội biết được chuyện này, ví như Lương Bằng.
Phủ đệ của Vu Văn Long, nằm ngay bên ngoài khu chợ phía Đông, cách nơi này chỉ một con phố.
Lương Nhạc bước qua bậc cửa, đẩy cánh cổng ọp ẹp, tiến vào khu sân hỗn độn của thương hội.
Hôm đó, Phượng Điệp khi nhắc đến món đồ Vu Văn Long tặng nàng, đã vô thức đưa tay muốn chạm vào vai. Hành động nhỏ này chỉ có Lương Nhạc chú ý.
Sau đó, tâm trí hắn đều đặt vào việc phá án, cũng không nghĩ ngợi nhiều, cho đến sáng nay nghe Lương Bằng nhắc đến chuyện Mặc La Hoa.
Trước đó hắn đã từng phân tích, Vu Văn Long nhất định phải trở về kinh thành, rất có thể là vì có thứ gì đó mà chỉ hắn ta mới biết, phải đến đây mới lấy được.
Ngay cả đồng bọn Cửu Ưởng của hắn cũng không biết.
Vì vậy, những tên gián điệp Cửu Ưởng kia mới ra tay tàn độc giết chết Phượng Điệp.
Giết người diệt khẩu là vì cẩn trọng, nhưng điều này cũng vô tình để lộ ra chúng căn bản không biết bí mật của Vu Văn Long. Cho dù chỉ là biết đến sự tồn tại của thứ đó, chúng cũng sẽ không hành động liều lĩnh như vậy.
Dù sao, Phượng Điệp vừa chết, manh mối coi như đứt đoạn.
Có lẽ, liên lạc giữa những tên gián điệp Cửu Ưởng vốn không chặt chẽ, nếu không, chỉ cần tóm được một tên là có thể lần ra cả đường dây. Việc truy quét nhiều năm qua cũng sẽ không khó khăn đến vậy.
Vậy thứ mà Vu Văn Long liều mạng trở về lấy, thậm chí giấu giếm cả đồng bọn Cửu Ưởng... Rốt cuộc là thứ gì?
Lương Nhạc bước vào trong sân, cẩn thận tìm kiếm khắp nơi, dường như không có chỗ nào để cất giấu đồ đạc. Năm đó, khi thành viên thương hội bị giết, chắc chắn cũng bị lục soát cướp bóc, hòm xiểng gì đó đều bị đập nát.
Chẳng lẽ Vu Văn Long căn bản không giấu gì, hay là thứ đó không ở đây, hoặc là nơi này còn có cơ quan bí mật?
Vậy phải tìm như thế nào?
Lương Nhạc đứng giữa sân, chìm vào trầm tư.
...
Nếu mình là Vu Văn Long, vậy thì việc xăm hình lên người Phượng Điệp là vì điều gì?
Có lẽ...
Là để lại một cơ hội.
Phòng trường hợp một ngày nào đó hắn thật sự chết đi, không kịp lấy thứ đồ giấu ở đây thì Phượng Điệp có thể còn một tia hy vọng tìm đến.
Dù sao nàng là một trong số ít người trên thế giới này, khiến hắn cảm nhận được chút tình cảm chân thật.
Là thật tâm hay giả ý, thì đã sao?
Vậy thì thứ giấu ở đây, nhất định phải là thứ Phượng Điệp có thể tìm thấy.
Như vậy, nó sẽ không quá khó khăn.
Ví như Lương Nhạc sau khi biết được lai lịch của ba đóa Mặc La Hoa, đã lập tức đến đây. Nếu một ngày nào đó Phượng Điệp phát hiện ra ý nghĩa của hình xăm này, nàng cũng sẽ rất dễ dàng liên tưởng đến.
Nhưng thứ đồ này, lại không thể để người khác tìm thấy.
Phượng Điệp dù sao cũng là cô nương của Diệu Âm Các, tính chất công việc đặc thù khiến cho hình xăm này rất có khả năng bị người khác nhìn thấy... Hơn nữa, khả năng này không hề thấp. Nếu Vu Văn Long chết đi, bảo vật hắn cất giấu lại bị một người trong nghề lấy mất.
Vậy thì e rằng hắn ở dưới suối vàng cũng phải úp mặt vào chảo dầu... Thật sự là quá mất mặt.
Vì vậy, thứ này cũng không thể giấu quá đơn giản.
Nó phải thỏa mãn hai điều kiện: Phượng Điệp có thể tìm thấy, nhưng người khác thì không.
Vu Văn Long hẳn là cũng chưa từng cho Phượng Điệp bất kỳ gợi ý nào. Nếu hắn còn sống, thứ đồ bị Phượng Điệp lấy đi, chắc chắn hắn cũng không thể chấp nhận.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Ánh mắt hắn đảo quanh khắp sân, thử tưởng tượng từ góc độ của Vu Văn Long, có thể sẽ sắp xếp như thế nào.
Phượng Điệp và người khác có gì khác biệt?
Nàng thích tiền, thích thổi sáo...
Đột nhiên.
Ánh mắt Lương Nhạc dừng lại trên mũi giày của mình.
Cả con phố này đã nhiều năm không ai dọn dẹp, vô cùng bẩn thỉu, trong sân càng phủ đầy bụi đất dày đặc. Hắn đi lại hai vòng, giày đã dính đầy bụi bẩn.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, cuối cùng ánh mắt khóa chặt vào một góc phòng bên cạnh, trên chiếc bàn dựa sát tường có một lá cờ rách nát. Ban đầu hẳn là cờ hiệu của thương hội, in hình ba đóa Mặc La Hoa, giờ đã bị lửa thiêu rụi một nửa, chỉ còn một chiếc đinh cố định, che khuất một phần mặt bàn.
Lương Nhạc bước nhanh tới, nhặt lá cờ rách lên.
Trên đó không có gì cả, nhưng trong lòng Lương Nhạc lại có chút chắc chắn, tám chín phần là ở đây rồi.
Thời gian hắn tiếp xúc với Phượng Điệp cực kỳ ngắn ngủi, hiểu biết về nàng cũng rất nông cạn, nhưng hắn biết Phượng Điệp có một thói quen.
Nàng rất thích sạch sẽ.
Ngày đó, tay hắn chỉ cầm bút than rồi chạm vào khăn trải bàn, đã bị nàng khiển trách, bắt hắn phải lau tay sạch sẽ.
Đi một quãng đường dài như vậy mới đến đây, lại còn bước vào khu sân bẩn thỉu này, giày và tà váy dính đầy bụi đất. Nếu là Phượng Điệp, phản ứng đầu tiên của nàng rất có thể là lau chùi một chút.
Nhưng ở đây lại không có khăn lau, tấm vải duy nhất còn coi là sạch sẽ chính là lá cờ rách này, vậy thì ánh mắt của nàng rất có thể sẽ bị lá cờ thu hút.
Sau đó thì sao?
Ánh mắt Lương Nhạc cẩn thận quan sát, rất nhanh lại phát hiện ra một điểm khác thường.
Mặt đất trong phòng phủ đầy bụi bẩn lâu ngày, nhưng riêng phần chân bàn phía trước lại có hai vệt kéo dài thẳng tắp, bụi bẩn mỏng hơn xung quanh một lớp.
Cứ như thể...
Có người đã từng kéo lê nó.
Hơn nữa, nếu có người cúi người lau giày, thì vị trí này chính là nơi nàng sẽ chú ý tới.
Lương Nhạc nắm lấy chân bàn, kéo theo hướng của vệt kéo.
“Vù...”
Theo tiếng động nặng nề của chiếc bàn gỗ cũ kỹ bị kéo lê, phần tường phía dưới chân bàn, vậy mà lại từ từ nâng lên một đoạn! Đến khi chân bàn che khuất vệt kéo trên mặt đất, vừa vặn lộ ra một lối đi đủ cho một người chui lọt.
“Có mật thất!”
“Quả nhiên!”
Phát hiện này khiến Lương Nhạc vô cùng phấn chấn, điều này chứng tỏ suy luận của hắn hoàn toàn chính xác.
Hắn quan sát bên trong một lúc, thấy bên trong dường như là một căn hầm bình thường, chật hẹp và tối tăm, không có gì đặc biệt.
Hắn liền tung người nhảy xuống.
“Bịch.”
Sau khi đáp xuống đất, hắn nhìn rõ toàn bộ cảnh vật trong phòng.
Nơi này giống như một căn phòng ngủ nhỏ, bên trong có bàn ghế, còn có một chiếc giường nhỏ, nhưng tất cả đều cũ kỹ kinh khủng. Hắn tiến đến gần chiếc bàn cũ, trên mặt bàn có khắc mấy dòng chữ bằng dao.
"Năm đó ta ở ngay tại đây, tận mắt chứng kiến phụ thân và mẫu thân bị giết chết trên kia. Lần này ta trở về, thề sẽ khiến cho người Nam triều phải trả giá đắt!"
Chữ viết nguệch ngoạc, phóng khoáng, tuy không ghi tên, nhưng Lương Nhạc lập tức nghĩ đến khuôn mặt dữ tợn phẫn nộ của Vu Văn Long khi bị bắt.
Thảo nào hắn vì báo thù Đại Tần, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng liều chết, ý chí kiên định như vậy.
Hóa ra hắn chính là con cháu của Thông Bắc thương hội năm xưa.
Năm đó, khi người của Thông Bắc thương hội bị giết, Vu Văn Long khi còn nhỏ có thể đã trốn ở đây nên mới thoát chết. Sau đó, không biết trải qua chuyện gì, mới trở thành một trong những gián điệp của Cửu Ưởng.
Lương Nhạc lại kéo ngăn kéo dưới bàn ra, bên trong có một bọc vải gấm, hắn lấy ra, chậm rãi mở ra.
Bên trong lộ ra bốn món đồ.
Một tấm ngân phiếu, một tấm da thú kỳ lạ, một thanh trường đao chuôi gỗ mun và một phong thư.
Nơi đây vốn ban ngày đã vắng người qua lại, huống chi lúc chiều tà.
Tương truyền, nơi này năm xưa từng nhuốm máu vô số người, đến nay vẫn phảng phất mùi tanh tưởi. Người thường chỉ cần dạo bước một vòng là đã thấy bất an, đêm về thường gặp ác mộng.
Ba mươi năm trước nơi đây từng là con phố sầm uất nhất khu chợ phía Đông, bởi vì nơi đây tọa lạc một thương hội.
"Thương Hội Thông Bắc."
Lương Nhạc men theo con đường dài đổ nát, đi đến đoạn giữa, đá văng mớ hỗn độn, cuối cùng cũng nhìn rõ dòng chữ trên tấm biển hiệu đã vỡ nát.
"Không sai, chính là nơi này." Hắn lại lẩm bẩm một mình.
Trước đó nghe Lương Bằng nhắc đến, từng có một thương hội lấy ba đóa Mặc La Hoa làm biểu tượng, hắn trở về tra cứu rất lâu, cuối cùng cũng tìm được cái tên này.
Hơn bốn trăm năm trước, sau chiến tranh thống nhất, Cửu Ưởng bị Đại Hưng Đế đánh cho tan tác, co cụm về sào huyệt, mấy trăm năm liền không dám bén mảng xuống phía Nam.
Chỉ có điều, dân chúng hai bên biên giới vẫn lén lút trao đổi buôn bán với nhau. Bên phía Đại Tần dùng đồ gốm, tơ lụa và các vật dụng sinh hoạt,... để đổi lấy linh thực, thảo dược, da lông thú dữ,... của Cửu Ưởng. Cứ thế, việc qua lại ngày càng nhiều.
Khoảng năm sáu chục năm trước, xuất hiện một thương hội làm ăn phát đạt, tên là Thông Bắc. Họ đã kết nối tầng lớp thượng lưu của Đại Tần và Cửu Ưởng, vận chuyển hàng hóa trực tiếp giữa các bộ lạc Cửu Ưởng và thành Long Uyên.
Con phố nơi Thông Bắc thương hội tọa lạc, bỗng chốc trở thành con phố náo nhiệt nhất khu chợ phía Đông. Người người chen chúc mua bán, khiến con phố này ngày đêm phồn hoa.
Tuy nhiên, không phải bộ lạc nào của Cửu Ưởng cũng ủng hộ việc thông thương với Đại Tần. Trên thực tế, những bộ lạc sẵn sàng tiếp nhận văn hóa Trung Nguyên chỉ là số ít.
Thông Bắc thương hội cơ bản chỉ nhận được sự ủng hộ của tầng lớp thượng lưu ba bộ lạc Thương Long, Nguyệt Lộc và Tâm Hồ. Tầng lớp thượng lưu của các bộ lạc còn lại vẫn nghiêm cấm thương nhân Đại Tần vào lãnh địa, người dân dù muốn cũng chỉ có thể lén lút mua từ ba bộ lạc kia.
Vì vậy, biểu tượng của Thông Bắc thương hội là một phần của Cửu Thủ Mặc La Hoa, chỉ có ba đóa.
Nhưng cảnh đẹp chẳng được bao lâu, ba mươi năm trước, Tiên đế đột ngột băng hà, Cửu Ưởng thừa cơ kéo quân xuống phía Tây Bắc.
Tân đế vừa lên ngôi đã lập tức đổi niên hiệu là "Mục Bắc", thể hiện quyết tâm chống giặc.
Đại chiến Tây Bắc kéo dài bốn năm, cuối cùng Mục Bắc Đế thân chinh, tại Thiên Hạp Quan đại phá quân địch. Không chỉ thu phục thất địa, còn chiếm toàn bộ lãnh thổ của bộ lạc Mộc Lang, phong tỏa thành Sương Bắc, khiến tám bộ lạc còn lại khó lòng ra khỏi núi.
Giai đoạn đầu của cuộc chiến, Đại Tần thất thế, trong kinh thành phẫn nộ. "Thông Bắc thương hội" bị tố cáo đã từng buôn lậu vũ khí quân nhu cho Cửu Ưởng, thậm chí còn tự thú nhận tội danh. Cuối cùng, toàn bộ thành viên bị xử trảm ngay tại chợ.
Con phố này, bị máu tươi nhuộm đỏ, mãi không phai.
Từ đó về sau, không ai dám đặt chân đến đây, sợ hãi oan hồn quấy nhiễu. Ngay cả khu chợ phía Đông cũng phải dời đi một đoạn.
Đoạn lịch sử ấy đã trôi qua ba mươi năm, sớm bị vùi lấp trong lớp bụi thời gian. Biểu tượng ba đóa Mặc La Hoa, e rằng ngay cả những người từng chứng kiến cũng không còn nhớ rõ, chỉ có thể tìm thấy trong vài cuốn sách ghi chép về sự kiện năm đó.
Trong giới trẻ, chỉ có số ít những người đọc sách uyên bác mới có cơ hội biết được chuyện này, ví như Lương Bằng.
Phủ đệ của Vu Văn Long, nằm ngay bên ngoài khu chợ phía Đông, cách nơi này chỉ một con phố.
Lương Nhạc bước qua bậc cửa, đẩy cánh cổng ọp ẹp, tiến vào khu sân hỗn độn của thương hội.
Hôm đó, Phượng Điệp khi nhắc đến món đồ Vu Văn Long tặng nàng, đã vô thức đưa tay muốn chạm vào vai. Hành động nhỏ này chỉ có Lương Nhạc chú ý.
Sau đó, tâm trí hắn đều đặt vào việc phá án, cũng không nghĩ ngợi nhiều, cho đến sáng nay nghe Lương Bằng nhắc đến chuyện Mặc La Hoa.
Trước đó hắn đã từng phân tích, Vu Văn Long nhất định phải trở về kinh thành, rất có thể là vì có thứ gì đó mà chỉ hắn ta mới biết, phải đến đây mới lấy được.
Ngay cả đồng bọn Cửu Ưởng của hắn cũng không biết.
Vì vậy, những tên gián điệp Cửu Ưởng kia mới ra tay tàn độc giết chết Phượng Điệp.
Giết người diệt khẩu là vì cẩn trọng, nhưng điều này cũng vô tình để lộ ra chúng căn bản không biết bí mật của Vu Văn Long. Cho dù chỉ là biết đến sự tồn tại của thứ đó, chúng cũng sẽ không hành động liều lĩnh như vậy.
Dù sao, Phượng Điệp vừa chết, manh mối coi như đứt đoạn.
Có lẽ, liên lạc giữa những tên gián điệp Cửu Ưởng vốn không chặt chẽ, nếu không, chỉ cần tóm được một tên là có thể lần ra cả đường dây. Việc truy quét nhiều năm qua cũng sẽ không khó khăn đến vậy.
Vậy thứ mà Vu Văn Long liều mạng trở về lấy, thậm chí giấu giếm cả đồng bọn Cửu Ưởng... Rốt cuộc là thứ gì?
Lương Nhạc bước vào trong sân, cẩn thận tìm kiếm khắp nơi, dường như không có chỗ nào để cất giấu đồ đạc. Năm đó, khi thành viên thương hội bị giết, chắc chắn cũng bị lục soát cướp bóc, hòm xiểng gì đó đều bị đập nát.
Chẳng lẽ Vu Văn Long căn bản không giấu gì, hay là thứ đó không ở đây, hoặc là nơi này còn có cơ quan bí mật?
Vậy phải tìm như thế nào?
Lương Nhạc đứng giữa sân, chìm vào trầm tư.
...
Nếu mình là Vu Văn Long, vậy thì việc xăm hình lên người Phượng Điệp là vì điều gì?
Có lẽ...
Là để lại một cơ hội.
Phòng trường hợp một ngày nào đó hắn thật sự chết đi, không kịp lấy thứ đồ giấu ở đây thì Phượng Điệp có thể còn một tia hy vọng tìm đến.
Dù sao nàng là một trong số ít người trên thế giới này, khiến hắn cảm nhận được chút tình cảm chân thật.
Là thật tâm hay giả ý, thì đã sao?
Vậy thì thứ giấu ở đây, nhất định phải là thứ Phượng Điệp có thể tìm thấy.
Như vậy, nó sẽ không quá khó khăn.
Ví như Lương Nhạc sau khi biết được lai lịch của ba đóa Mặc La Hoa, đã lập tức đến đây. Nếu một ngày nào đó Phượng Điệp phát hiện ra ý nghĩa của hình xăm này, nàng cũng sẽ rất dễ dàng liên tưởng đến.
Nhưng thứ đồ này, lại không thể để người khác tìm thấy.
Phượng Điệp dù sao cũng là cô nương của Diệu Âm Các, tính chất công việc đặc thù khiến cho hình xăm này rất có khả năng bị người khác nhìn thấy... Hơn nữa, khả năng này không hề thấp. Nếu Vu Văn Long chết đi, bảo vật hắn cất giấu lại bị một người trong nghề lấy mất.
Vậy thì e rằng hắn ở dưới suối vàng cũng phải úp mặt vào chảo dầu... Thật sự là quá mất mặt.
Vì vậy, thứ này cũng không thể giấu quá đơn giản.
Nó phải thỏa mãn hai điều kiện: Phượng Điệp có thể tìm thấy, nhưng người khác thì không.
Vu Văn Long hẳn là cũng chưa từng cho Phượng Điệp bất kỳ gợi ý nào. Nếu hắn còn sống, thứ đồ bị Phượng Điệp lấy đi, chắc chắn hắn cũng không thể chấp nhận.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Ánh mắt hắn đảo quanh khắp sân, thử tưởng tượng từ góc độ của Vu Văn Long, có thể sẽ sắp xếp như thế nào.
Phượng Điệp và người khác có gì khác biệt?
Nàng thích tiền, thích thổi sáo...
Đột nhiên.
Ánh mắt Lương Nhạc dừng lại trên mũi giày của mình.
Cả con phố này đã nhiều năm không ai dọn dẹp, vô cùng bẩn thỉu, trong sân càng phủ đầy bụi đất dày đặc. Hắn đi lại hai vòng, giày đã dính đầy bụi bẩn.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, cuối cùng ánh mắt khóa chặt vào một góc phòng bên cạnh, trên chiếc bàn dựa sát tường có một lá cờ rách nát. Ban đầu hẳn là cờ hiệu của thương hội, in hình ba đóa Mặc La Hoa, giờ đã bị lửa thiêu rụi một nửa, chỉ còn một chiếc đinh cố định, che khuất một phần mặt bàn.
Lương Nhạc bước nhanh tới, nhặt lá cờ rách lên.
Trên đó không có gì cả, nhưng trong lòng Lương Nhạc lại có chút chắc chắn, tám chín phần là ở đây rồi.
Thời gian hắn tiếp xúc với Phượng Điệp cực kỳ ngắn ngủi, hiểu biết về nàng cũng rất nông cạn, nhưng hắn biết Phượng Điệp có một thói quen.
Nàng rất thích sạch sẽ.
Ngày đó, tay hắn chỉ cầm bút than rồi chạm vào khăn trải bàn, đã bị nàng khiển trách, bắt hắn phải lau tay sạch sẽ.
Đi một quãng đường dài như vậy mới đến đây, lại còn bước vào khu sân bẩn thỉu này, giày và tà váy dính đầy bụi đất. Nếu là Phượng Điệp, phản ứng đầu tiên của nàng rất có thể là lau chùi một chút.
Nhưng ở đây lại không có khăn lau, tấm vải duy nhất còn coi là sạch sẽ chính là lá cờ rách này, vậy thì ánh mắt của nàng rất có thể sẽ bị lá cờ thu hút.
Sau đó thì sao?
Ánh mắt Lương Nhạc cẩn thận quan sát, rất nhanh lại phát hiện ra một điểm khác thường.
Mặt đất trong phòng phủ đầy bụi bẩn lâu ngày, nhưng riêng phần chân bàn phía trước lại có hai vệt kéo dài thẳng tắp, bụi bẩn mỏng hơn xung quanh một lớp.
Cứ như thể...
Có người đã từng kéo lê nó.
Hơn nữa, nếu có người cúi người lau giày, thì vị trí này chính là nơi nàng sẽ chú ý tới.
Lương Nhạc nắm lấy chân bàn, kéo theo hướng của vệt kéo.
“Vù...”
Theo tiếng động nặng nề của chiếc bàn gỗ cũ kỹ bị kéo lê, phần tường phía dưới chân bàn, vậy mà lại từ từ nâng lên một đoạn! Đến khi chân bàn che khuất vệt kéo trên mặt đất, vừa vặn lộ ra một lối đi đủ cho một người chui lọt.
“Có mật thất!”
“Quả nhiên!”
Phát hiện này khiến Lương Nhạc vô cùng phấn chấn, điều này chứng tỏ suy luận của hắn hoàn toàn chính xác.
Hắn quan sát bên trong một lúc, thấy bên trong dường như là một căn hầm bình thường, chật hẹp và tối tăm, không có gì đặc biệt.
Hắn liền tung người nhảy xuống.
“Bịch.”
Sau khi đáp xuống đất, hắn nhìn rõ toàn bộ cảnh vật trong phòng.
Nơi này giống như một căn phòng ngủ nhỏ, bên trong có bàn ghế, còn có một chiếc giường nhỏ, nhưng tất cả đều cũ kỹ kinh khủng. Hắn tiến đến gần chiếc bàn cũ, trên mặt bàn có khắc mấy dòng chữ bằng dao.
"Năm đó ta ở ngay tại đây, tận mắt chứng kiến phụ thân và mẫu thân bị giết chết trên kia. Lần này ta trở về, thề sẽ khiến cho người Nam triều phải trả giá đắt!"
Chữ viết nguệch ngoạc, phóng khoáng, tuy không ghi tên, nhưng Lương Nhạc lập tức nghĩ đến khuôn mặt dữ tợn phẫn nộ của Vu Văn Long khi bị bắt.
Thảo nào hắn vì báo thù Đại Tần, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng liều chết, ý chí kiên định như vậy.
Hóa ra hắn chính là con cháu của Thông Bắc thương hội năm xưa.
Năm đó, khi người của Thông Bắc thương hội bị giết, Vu Văn Long khi còn nhỏ có thể đã trốn ở đây nên mới thoát chết. Sau đó, không biết trải qua chuyện gì, mới trở thành một trong những gián điệp của Cửu Ưởng.
Lương Nhạc lại kéo ngăn kéo dưới bàn ra, bên trong có một bọc vải gấm, hắn lấy ra, chậm rãi mở ra.
Bên trong lộ ra bốn món đồ.
Một tấm ngân phiếu, một tấm da thú kỳ lạ, một thanh trường đao chuôi gỗ mun và một phong thư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.