Chương 1
Lục Đẳng Tinh Chi Dạ
04/12/2021
Edit + beta: pyng
Vào ngày Linh An Quân chết, tháng sáu trời hạ một trận tuyết lớn, cỏ cây trên Vân Phất Phong suy tàn, lộ ra không khí chán nản tuyệt vọng.
#
Quý Tịch ngồi trước máy tính lạch cạch gõ chữ, khuân mặt nhăn nhó, rất có tư thế muốn gõ nứt bàn phím.
"Tên chó @Thử Sinh Trường An! Mau ra đây nhận lấy cái chết!"
Càng ngày càng có nhiều fans phẫn nộ trong trang X.
"Vì sao kết cục của Linh An Quân lại phải chết? Nếu muốn để cốt truyện khiến Đoạn Du nhanh chóng trưởng thành thì cũng không cần phải viết như vậy."
"Khó chịu vãi, trả Linh An Quân cho tôi huhuhu @Thử Sinh Trường An."
Mấy hôm nay Quý Tịch phải xử lý việc phòng ở, hôm nay giống như bình thường mở ⟨⟨ thiên hạ đệ nhất tiên nhân ⟩⟩ ra xem chương mới nhất, sau đó tức đến mức suýt hộc máu.
Lên trang X xem thì đã thấy fans bắt đầu chửi rồi.
⟨⟨ Thiên hạ đệ nhất tiên nhân ⟩⟩ được viết từ tháng mười năm ngoái, là một quyển tiểu thuyết nam tần thăng cấp, thứ duy nhất hấp dẫn Quý Tịch chính là sư tôn của nam chính, Linh An Quân.
Nguyên nhân rất đơn giản, y quá tốt.
Nam chính quyển sách này là Đoạn Du, một người ngốc bạch ngọt được trời cao chiếu cố, ở giai đoạn đầu thực lực không đủ, hắn toàn ỷ vào vận khí cùng việc sư tôn bảo vệ cái mạng nhỏ cho mà thăng cấp.
Bị người ức hiếp, tìm sư tôn.
Gặp rắc rối không tự giải quyết được, tìm sư tôn.
Tâm tình không tốt, tìm sư tôn.
Mà Linh An Quân là ai?
Thiên tư trác tuyệt, một thân tiên cốt, thiếu niên trên đài luận tiên nhất chiến thành danh, chưa đến bảy trăm tuổi đã lên làm trưởng lão, trở thành người đứng đầu Vân Phất Phong.
Người như vậy, tướng mạo tất nhiên cũng đứng nhất tốt nhất, nhưng y sống đến mấy trăm tuổi, vẫn chưa có đạo lữ, ngoại trừ Đoạn Du cũng không thu thêm đồ đệ nào khác, người xuất sắc hơn nữa cũng không lọt được vào mắt y.
Khắp nơi đều suy đoán, đại khái cái mà Linh An Quân tu... Chính là vô tình đạo.
Nhưng lúc Đoạn Du xuất hiện, băng tuyết trên núi bỗng hoá thành sương mù ấm áp, Linh An Quân đối với đệ tử thân truyền duy nhất khắp nơi quan tâm, cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc.
Quý Tịch từ nhỏ vắng bóng yêu thương quả thực hâm mộ muốn chết, Hắn cũng không có theo đuổi nó, nhưng lại đối với một nhân vật giả thiết gần như là si mê, vì thế có chút chán ghét nam chính Đoạn Du.
Mặc dù tác giả Thử Sinh Trường An không chỉ một lần ở trên trang X bác bỏ tin đồn rằng Linh An Quân và Đoạn Du chỉ có quan hệ sư đồ! Quan hệ sư đồ! Đoạn Du là thằng nam! Thẳng nam! Các loại cp vẫn cứ ùn ùn không dứt, trong đó Linh Đoạn cp đứng đầu, còn lập thành siêu thoại.
Quý Tịch trước hết làm một bài phản đối siêu thoại, tuyên dương "Linh An Quân quá đẹp, ai cũng không xứng".
Kết quả là Đoạn Linh cp quật khởi, cho rằng sư tôn nhạy cảm hơn.
Quý Tịch lửa giận ngập trời, muốn cùng bọn họ lý luận, Linh An Quân không có khả năng là thụ được, đáng tiếc trong thời gian này hắn đã bị mấy trăm cây gậy ném vào người.
"Ta đây thích sư tôn là thụ đó, hi hi."
"Y không phải chẳng nhẽ ngươi phải? Không thì ngươi xuyên vào để Linh An Quân cưới ngươi đi."
"Thích câu này, đã phản hồi."
Từ đó, Quý Tịch không còn lướt dạo trang X xem đề tài về ⟨⟨ Thiên hạ đệ nhất tiên nhân ⟩⟩ nữa.
Nhưng hiện tại, Linh An Quân vì Đoạn Du mà chết.
Thấy các loại fans có quan điểm khác nhau bắt đầu cãi lộn, Thử Sinh Trường An đăng một bài viết trên Weibo.
@Thử Sinh Trường An: Sinh tử có mệnh, chư vị đừng quá quan tâm.
Rất nhanh đã có người giải thích những lời này.
Ý tứ hẳn là Linh An Quân đã chết thật rồi, sẽ không sống lại nữa.
Quý Tịch nhắm mắt thở ra một hơi, trong đầu vang lên những tiếng ầm ầm
Hắn dùng tình cảm chân thật cho nhân vật này để đọc truyện, không chỉ vì y mà si mê quyến luyến, hiện tại còn vì y mà đau lòng, người tốt như vậy, vì sao lại phải chết?
Quý Tịch đứng dậy lấy ra một quyển vở dưới gối, bên trong dán đầy đoạn trích của tiểu thuyết, đều do Quý Tịch in ra những đoạn trích có phân cảnh Linh An Quân lên sàn, cắt xuống giữ gìn thật tốt.
Chẳng lẽ hiện tại đoạn Linh An Quân chết hắn cũng phải cắt sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, hẵn vẫn thật hận không thể đem Thử Sinh Trường An ra đánh cho một trận.
Vuốt một chút vệt ố vàng trên giấy, Quý Tịch đột nhiên nghĩ ra.
Hắn có thể tự mình viết một chương đại kết cục nha!
Nói liền làm, Quý Tịch một lần nữa mở máy tính, download chương mới nhất xuống, xoá đi đoạn Linh An Quân chết, rồi ở chỗ trống gõ ra ba chữ, chương cuối cùng.
Xuống dòng.
Thực lực Đoạn Du tăng mạnh, rất nhanh đã đánh bại phản diện, sau đó ra ngoài vân du tứ hải.
Linh An Quân không thu đồ đệ nữa, trăm sau sau phi thăng thành tiên.
Toàn văn hoàn.
Quý Tịch hài lòng nhìn mấy dòng chữ này, bấm lưu, chuẩn bị đem chương này in ra.
Lần trước hắn tự mình mua một cái máy in nho nhỏ, từng tờ giấy in ra, đột nhiên một tiếng sấm vang lên, thanh âm cách thật sự rất gần.
Quý Tịch hoảng sợ, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài đã nổi gió lớn, màn cửa bị thổi bay lên.
Nhìn trời có vẻ muốn bão, hắn định đi qua đóng cửa sổ lại, bức màn kéo ra sau, làn gió mạnh mẽ vọt vào làm một ít giấy đã in ra bay đầy sàn.
Quý Tịch đóng cửa sổ xong, thế giới tức khắc yên tĩnh không ít.
Hắn xoay người thấy giấy bay đầy sàn, thái dương khẽ giật, cúi người nhặt lên, lại dẫm phải một trang giấy, trang giấy bóng loáng trượt trên sàn nhà, Quý Tịch lập tức ngã xuống.
Trước đó vội vàng việc phòng ở, giờ hắn mới quay về xong lại vội vàng mở trang X lên xem, cả ngày còn chưa ăn cơm, một cái ngã này, làm hắn trực tiếp mấy đi ý thức chìm vào hôn mê.
-
Sáng sớm vào đông hàn khí buốt người, một chiếc xe ngựa đơn sơ chạy thật nhanh, người lái xe trung niên trên thân quần áo mộc mạc, tay nắm dây cương bị động lạnh đến đỏ bừng.
Cửa xe "kẽo kẹt" mở ra, Thời Tầm gắt gao cuốn chặt áo bông trên người, híp mắt hỏi: "Phụ thân, đã đến rồi sao?"
Thời Vinh Dư đón gió lạnh trả lời: "Vẫn còn sớm, bên ngoài rất lạnh, con đừng ra đây."
"Vâng."
Thời Tầm chậm rì rì đáp lại, đang định đóng cửa thì xe ngựa đọt nhiên giảm tốc độ. Thùng xe lắc lư trái phải một chút, Thời Tầm mặc quần áo quá dày hành động không tiện, thẳng tắp ngã xuống.
Y vụng về bò dậy lại nghe được thanh âm Thời Vinh Dự thật cẩn thận nói: "Bạn nhỏ, sao ngươi lại ở đây một mình?"
Thời Tầm nhìn qua khe cửa thấy một bóng người ở trong sướng sớm nhìn không rõ lắm, thân hình thập phần đơn bạc.
Đến gần một chút, lúc này Thời Tầm mới nhìn rõ hắn có một gương mặt cực kì xinh đẹp, mặt mày tinh xảo lại không sinh nữ tướng, lớn gần này y còn chưa được đi học, cũng chỉ có thể dùng "thật là đẹp mắt" để cảm thán một câu.
Người này đúng là Quý Tịch, sắc mặt hắn tái nhợt, mờ mịt mà mở miệng: "Đây là...... Nơi nào?"
Hắn nhỡ rõ chính mình đang ở nhà in tiểu thuyết, vậy mà vừa mở mắt lại đột nhiên xuất hiện ở trong rừng núi hoang vui, trên người chỉ mặc quần áo mỏng manh, suýt chút nữa lại bị đông lạnh đến mất tri giác.
Trước mắt là nam tử trung niên tướng mạo hàm hậu, trong xe còn một bạn nhỏ lộ ra nửa khuôn mặt nhìn trộm hắn, cả hai đều mặc trang phục cổ đại.
Quý Tịch thập phần bình tĩnh, hắn bị lạnh đến run bần bật, ngón tay cứng đờ kéo lại cổ tay áo.
Thời Vinh Dư nhìn qua bạn nhỏ gần bằng tuổi Thời Tầm, bộ dáng thê thảm cũng không giống sơn tinh dã quái, nội tâm hắn giãy dụa một lát, nghiêng người kéo cửa xe ra.
"lên trước đi, hôm nay lạnh như vậy, sao người chỉ mặc trang phục mỏng thế."
"Đa tạ." Nghe vậy Quý Thời rất cảm kích, run run rẩy rẩy leo lên xe ngựa.
"Nơi này là Táo Sơn thôn, cách thành trấn gần nhất cũng phải mười mấy dặm." Thời Vinh Dự nhìn diện mạo hắn bất phàm, suy đoán xem là thiếu gia nhà nào chạy ra, "Bạn nhỏ, ngươi muốn đi hướng nào? Ta đưa ngươi một đoạn."
Thời Tầm ở một bên chen mồm: "Ta cùng phụ thân muốn đến Vô Nhai thành tham gia chiêu sinh của tiên môn..."
Thời Vinh Dư trừng mắt nhìn hắn một cái, tiên môn chiêu sinh mở trong bảy ngày, nếu đưa đứa nhỏ này về trước, bọn họ vẫn kịp.
Quý Tịch ngồi trên xe ngựa, lẩm bẩm nói: "Vô Nhai thành...... Tiên môn chiêu sinh......"
Trong ⟨⟨ thiên hạ đệ nhất tiên nhân ⟩⟩ Linh An Quân ở Vô Nhai Phái, thành phụ thuộc không phải Vô Nhai thành sao?
Thời Tầm lấy ra một kiện áo bông từ bọc đồ phía sau liền nghe thấy Quý Tịch kích động, hai mắt toả sáng nói: "Ta khụ khụ, ta cũng muốn đi Vô Nhai thành!"
"Thật trùng hợp, vậy đi cùng nhau đi," Thời Vinh Dự chân thật cười, xe ngựa một lần nữa xuất phát, "Ngươi cũng đi tham gia chiêu sinh?"
"Đúng vậy, đa tạ thúc." Quý Tịch nhận lấy áo bông mặc lên, lập tức cả người đều ấm áp không ít, cũng nói một tiếng với Thời Tầm: "Đa tạ."
Bên ngoài gió quá lớn, cửa xe ngựa lần nữa đóng lại, Thời tầm trộm đánh giá Quý Tịch.
Cách gần, hắn mới phát hiện Quý Tịch có chiếc mũi vừa cao vừa thẳng, hốc mắt hơi sâu, tóc đen dài đến ngang eo nhưng không giống người bình thường, ngọn tóc xoăn rất đặc biệt.
Thời Tầm nghĩ, màu tóc này thật giống màu đường thắng*, chỉ là màu đậm hơn một ít.
*Caramel
"Ta tên Thời Tầm, ngươi tên gì?"
Quý Tịch vừa mới biết được bản thân xuyên thư nên rất hưng phấn, nghe thấy tên này thì sửng sốt, "Thời Tầm?"
Là tiểu đệ thứ nhất của Đoạn Du, tên là Thời Tầm, thời gian vào môn phái hơi muộn, nhưng là một nhân tài khắc khổ.
"Quý Tịch."
Quý Tịch dùng ngón tay viết hai chữ này lên ván cửa, cẩn thận nhớ lại tuyến thời gian trong sách.
Nếu trước mặt đúng là Thời Tầm của nguyên tác thì cốt truyện hiện tại đã đi được hơn một nửa rồi, nói cách khác.
Linh An Quân đã thu Đoạn Du là đồ đệ, phản diện cũng bắt đầu hành động.
Hắn xuyên đến vừa lúc gặp được chiêu sinh, vô luận như thế nào Quý Tịch đều phải tham gia, có khi lại được trở thành đệ tử Vô Nhai Phái.
Phía trước trái phải đều không có gì phải vướng bận, nếu hắn có thể chính mắt nhìn thấy Linh An Quân, chết cũng không hối tiếc.
Hắn còn chưa biết mình xuyên sách xuyên vào thân thể nào, Thời Tầm còn ở trước mặt nhìn hắn chằm chằm, Quý Tịch ôn hoà cười với hắn: "Ngươi có gương không?"
Hai má Thời Tầm đỏ bừng, lắp bắp: "Có, có."
Y kiếm từ trong túi áo ra một chiếc gương đồng, đưa cho Quý Tịch.
Gương đồng chỉ nhỏ bằng nửa bàn tay Quý Tịch, mặt kính mờ nhạt vẫn coi như là rõ ràng, hiện ra một gương mặt quen thuộc.
Cùng hắn lớn lên giống nhau như đúc, ngay cả màu tóc cũng giống, chẳng qua tuổi tác nhỏ hơn một chút, nhìn qua chắc là mười sáu tuổi.
Những người trong nguyên tác còn nhớ được tên, Quý Tịch nhớ lại toàn bộ một lần, vẫn không nhớ được có người như vậy, lúc Thời Tầm tham gia chiêu sinh, cũng không ở trên đường gặp được người nào.
Dựa vào kịch bản xuyên thư giống nhau, chẳng phải hắn sẽ xuyên vào một nhân vật nào đó à? Dù có là phái hôi, cũng nên có một cái tên chứ.
Không biết vì sao, Quý Tịch cảm thấy lần xuyên thư của hắn, khắp nơi đều lộ ra cảm giác quỷ dị.
Hắn ở một bên ánh mắt không rõ, Thời Tầm nhịn không được cùng hắn đáp lời: "Nếu tham gia chiêu sinh, ngươi muốn vào môn hạ của trưởng lão nào?"
"Nghe nói Tam trưởng lão kiếm thuật tuyệt luân, nếu có cơ hội......"
Quý Tịch buông gương đồng trong tay, vẻ mặt tràn đầy tự tin: "Ta muốn bái Linh An Quân làm sư."
Thời Tầm trợn mắt há hốc mồm, thật lâu sau mới nghẹn ra được một câu:
"Ngươi có...... Dũng khí thật đáng khen."
Y cho rằng chính mình đã là đệ nhất si tâm vọng tưởng, không nghĩ Quý Tầm còn hơn thế nữa.
Nếu muốn được Linh An Quân thu làm đồ đệ, so với lên trời còn khó hơn, không ít người có thiên phú nổi bật tự đến tiến cử, tất cả đều bất lực ra về.
Quý Tịch dùng gì để Linh An Quân đồng ý thu hắn làm đồ đệ, bằng gương mặt này?
_______________
Editor: tui mới edit có gì sai sót mọi người chỉ ra giúp nhé. Bọn này chỉ có mình tui thầu nên thời gian ra chương không cố định nhé, làm được chương nào đăng luôn chương đó. Và tui cũng không có WordPress đâu.
Vào ngày Linh An Quân chết, tháng sáu trời hạ một trận tuyết lớn, cỏ cây trên Vân Phất Phong suy tàn, lộ ra không khí chán nản tuyệt vọng.
#
Quý Tịch ngồi trước máy tính lạch cạch gõ chữ, khuân mặt nhăn nhó, rất có tư thế muốn gõ nứt bàn phím.
"Tên chó @Thử Sinh Trường An! Mau ra đây nhận lấy cái chết!"
Càng ngày càng có nhiều fans phẫn nộ trong trang X.
"Vì sao kết cục của Linh An Quân lại phải chết? Nếu muốn để cốt truyện khiến Đoạn Du nhanh chóng trưởng thành thì cũng không cần phải viết như vậy."
"Khó chịu vãi, trả Linh An Quân cho tôi huhuhu @Thử Sinh Trường An."
Mấy hôm nay Quý Tịch phải xử lý việc phòng ở, hôm nay giống như bình thường mở ⟨⟨ thiên hạ đệ nhất tiên nhân ⟩⟩ ra xem chương mới nhất, sau đó tức đến mức suýt hộc máu.
Lên trang X xem thì đã thấy fans bắt đầu chửi rồi.
⟨⟨ Thiên hạ đệ nhất tiên nhân ⟩⟩ được viết từ tháng mười năm ngoái, là một quyển tiểu thuyết nam tần thăng cấp, thứ duy nhất hấp dẫn Quý Tịch chính là sư tôn của nam chính, Linh An Quân.
Nguyên nhân rất đơn giản, y quá tốt.
Nam chính quyển sách này là Đoạn Du, một người ngốc bạch ngọt được trời cao chiếu cố, ở giai đoạn đầu thực lực không đủ, hắn toàn ỷ vào vận khí cùng việc sư tôn bảo vệ cái mạng nhỏ cho mà thăng cấp.
Bị người ức hiếp, tìm sư tôn.
Gặp rắc rối không tự giải quyết được, tìm sư tôn.
Tâm tình không tốt, tìm sư tôn.
Mà Linh An Quân là ai?
Thiên tư trác tuyệt, một thân tiên cốt, thiếu niên trên đài luận tiên nhất chiến thành danh, chưa đến bảy trăm tuổi đã lên làm trưởng lão, trở thành người đứng đầu Vân Phất Phong.
Người như vậy, tướng mạo tất nhiên cũng đứng nhất tốt nhất, nhưng y sống đến mấy trăm tuổi, vẫn chưa có đạo lữ, ngoại trừ Đoạn Du cũng không thu thêm đồ đệ nào khác, người xuất sắc hơn nữa cũng không lọt được vào mắt y.
Khắp nơi đều suy đoán, đại khái cái mà Linh An Quân tu... Chính là vô tình đạo.
Nhưng lúc Đoạn Du xuất hiện, băng tuyết trên núi bỗng hoá thành sương mù ấm áp, Linh An Quân đối với đệ tử thân truyền duy nhất khắp nơi quan tâm, cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc.
Quý Tịch từ nhỏ vắng bóng yêu thương quả thực hâm mộ muốn chết, Hắn cũng không có theo đuổi nó, nhưng lại đối với một nhân vật giả thiết gần như là si mê, vì thế có chút chán ghét nam chính Đoạn Du.
Mặc dù tác giả Thử Sinh Trường An không chỉ một lần ở trên trang X bác bỏ tin đồn rằng Linh An Quân và Đoạn Du chỉ có quan hệ sư đồ! Quan hệ sư đồ! Đoạn Du là thằng nam! Thẳng nam! Các loại cp vẫn cứ ùn ùn không dứt, trong đó Linh Đoạn cp đứng đầu, còn lập thành siêu thoại.
Quý Tịch trước hết làm một bài phản đối siêu thoại, tuyên dương "Linh An Quân quá đẹp, ai cũng không xứng".
Kết quả là Đoạn Linh cp quật khởi, cho rằng sư tôn nhạy cảm hơn.
Quý Tịch lửa giận ngập trời, muốn cùng bọn họ lý luận, Linh An Quân không có khả năng là thụ được, đáng tiếc trong thời gian này hắn đã bị mấy trăm cây gậy ném vào người.
"Ta đây thích sư tôn là thụ đó, hi hi."
"Y không phải chẳng nhẽ ngươi phải? Không thì ngươi xuyên vào để Linh An Quân cưới ngươi đi."
"Thích câu này, đã phản hồi."
Từ đó, Quý Tịch không còn lướt dạo trang X xem đề tài về ⟨⟨ Thiên hạ đệ nhất tiên nhân ⟩⟩ nữa.
Nhưng hiện tại, Linh An Quân vì Đoạn Du mà chết.
Thấy các loại fans có quan điểm khác nhau bắt đầu cãi lộn, Thử Sinh Trường An đăng một bài viết trên Weibo.
@Thử Sinh Trường An: Sinh tử có mệnh, chư vị đừng quá quan tâm.
Rất nhanh đã có người giải thích những lời này.
Ý tứ hẳn là Linh An Quân đã chết thật rồi, sẽ không sống lại nữa.
Quý Tịch nhắm mắt thở ra một hơi, trong đầu vang lên những tiếng ầm ầm
Hắn dùng tình cảm chân thật cho nhân vật này để đọc truyện, không chỉ vì y mà si mê quyến luyến, hiện tại còn vì y mà đau lòng, người tốt như vậy, vì sao lại phải chết?
Quý Tịch đứng dậy lấy ra một quyển vở dưới gối, bên trong dán đầy đoạn trích của tiểu thuyết, đều do Quý Tịch in ra những đoạn trích có phân cảnh Linh An Quân lên sàn, cắt xuống giữ gìn thật tốt.
Chẳng lẽ hiện tại đoạn Linh An Quân chết hắn cũng phải cắt sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, hẵn vẫn thật hận không thể đem Thử Sinh Trường An ra đánh cho một trận.
Vuốt một chút vệt ố vàng trên giấy, Quý Tịch đột nhiên nghĩ ra.
Hắn có thể tự mình viết một chương đại kết cục nha!
Nói liền làm, Quý Tịch một lần nữa mở máy tính, download chương mới nhất xuống, xoá đi đoạn Linh An Quân chết, rồi ở chỗ trống gõ ra ba chữ, chương cuối cùng.
Xuống dòng.
Thực lực Đoạn Du tăng mạnh, rất nhanh đã đánh bại phản diện, sau đó ra ngoài vân du tứ hải.
Linh An Quân không thu đồ đệ nữa, trăm sau sau phi thăng thành tiên.
Toàn văn hoàn.
Quý Tịch hài lòng nhìn mấy dòng chữ này, bấm lưu, chuẩn bị đem chương này in ra.
Lần trước hắn tự mình mua một cái máy in nho nhỏ, từng tờ giấy in ra, đột nhiên một tiếng sấm vang lên, thanh âm cách thật sự rất gần.
Quý Tịch hoảng sợ, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài đã nổi gió lớn, màn cửa bị thổi bay lên.
Nhìn trời có vẻ muốn bão, hắn định đi qua đóng cửa sổ lại, bức màn kéo ra sau, làn gió mạnh mẽ vọt vào làm một ít giấy đã in ra bay đầy sàn.
Quý Tịch đóng cửa sổ xong, thế giới tức khắc yên tĩnh không ít.
Hắn xoay người thấy giấy bay đầy sàn, thái dương khẽ giật, cúi người nhặt lên, lại dẫm phải một trang giấy, trang giấy bóng loáng trượt trên sàn nhà, Quý Tịch lập tức ngã xuống.
Trước đó vội vàng việc phòng ở, giờ hắn mới quay về xong lại vội vàng mở trang X lên xem, cả ngày còn chưa ăn cơm, một cái ngã này, làm hắn trực tiếp mấy đi ý thức chìm vào hôn mê.
-
Sáng sớm vào đông hàn khí buốt người, một chiếc xe ngựa đơn sơ chạy thật nhanh, người lái xe trung niên trên thân quần áo mộc mạc, tay nắm dây cương bị động lạnh đến đỏ bừng.
Cửa xe "kẽo kẹt" mở ra, Thời Tầm gắt gao cuốn chặt áo bông trên người, híp mắt hỏi: "Phụ thân, đã đến rồi sao?"
Thời Vinh Dư đón gió lạnh trả lời: "Vẫn còn sớm, bên ngoài rất lạnh, con đừng ra đây."
"Vâng."
Thời Tầm chậm rì rì đáp lại, đang định đóng cửa thì xe ngựa đọt nhiên giảm tốc độ. Thùng xe lắc lư trái phải một chút, Thời Tầm mặc quần áo quá dày hành động không tiện, thẳng tắp ngã xuống.
Y vụng về bò dậy lại nghe được thanh âm Thời Vinh Dự thật cẩn thận nói: "Bạn nhỏ, sao ngươi lại ở đây một mình?"
Thời Tầm nhìn qua khe cửa thấy một bóng người ở trong sướng sớm nhìn không rõ lắm, thân hình thập phần đơn bạc.
Đến gần một chút, lúc này Thời Tầm mới nhìn rõ hắn có một gương mặt cực kì xinh đẹp, mặt mày tinh xảo lại không sinh nữ tướng, lớn gần này y còn chưa được đi học, cũng chỉ có thể dùng "thật là đẹp mắt" để cảm thán một câu.
Người này đúng là Quý Tịch, sắc mặt hắn tái nhợt, mờ mịt mà mở miệng: "Đây là...... Nơi nào?"
Hắn nhỡ rõ chính mình đang ở nhà in tiểu thuyết, vậy mà vừa mở mắt lại đột nhiên xuất hiện ở trong rừng núi hoang vui, trên người chỉ mặc quần áo mỏng manh, suýt chút nữa lại bị đông lạnh đến mất tri giác.
Trước mắt là nam tử trung niên tướng mạo hàm hậu, trong xe còn một bạn nhỏ lộ ra nửa khuôn mặt nhìn trộm hắn, cả hai đều mặc trang phục cổ đại.
Quý Tịch thập phần bình tĩnh, hắn bị lạnh đến run bần bật, ngón tay cứng đờ kéo lại cổ tay áo.
Thời Vinh Dư nhìn qua bạn nhỏ gần bằng tuổi Thời Tầm, bộ dáng thê thảm cũng không giống sơn tinh dã quái, nội tâm hắn giãy dụa một lát, nghiêng người kéo cửa xe ra.
"lên trước đi, hôm nay lạnh như vậy, sao người chỉ mặc trang phục mỏng thế."
"Đa tạ." Nghe vậy Quý Thời rất cảm kích, run run rẩy rẩy leo lên xe ngựa.
"Nơi này là Táo Sơn thôn, cách thành trấn gần nhất cũng phải mười mấy dặm." Thời Vinh Dự nhìn diện mạo hắn bất phàm, suy đoán xem là thiếu gia nhà nào chạy ra, "Bạn nhỏ, ngươi muốn đi hướng nào? Ta đưa ngươi một đoạn."
Thời Tầm ở một bên chen mồm: "Ta cùng phụ thân muốn đến Vô Nhai thành tham gia chiêu sinh của tiên môn..."
Thời Vinh Dư trừng mắt nhìn hắn một cái, tiên môn chiêu sinh mở trong bảy ngày, nếu đưa đứa nhỏ này về trước, bọn họ vẫn kịp.
Quý Tịch ngồi trên xe ngựa, lẩm bẩm nói: "Vô Nhai thành...... Tiên môn chiêu sinh......"
Trong ⟨⟨ thiên hạ đệ nhất tiên nhân ⟩⟩ Linh An Quân ở Vô Nhai Phái, thành phụ thuộc không phải Vô Nhai thành sao?
Thời Tầm lấy ra một kiện áo bông từ bọc đồ phía sau liền nghe thấy Quý Tịch kích động, hai mắt toả sáng nói: "Ta khụ khụ, ta cũng muốn đi Vô Nhai thành!"
"Thật trùng hợp, vậy đi cùng nhau đi," Thời Vinh Dự chân thật cười, xe ngựa một lần nữa xuất phát, "Ngươi cũng đi tham gia chiêu sinh?"
"Đúng vậy, đa tạ thúc." Quý Tịch nhận lấy áo bông mặc lên, lập tức cả người đều ấm áp không ít, cũng nói một tiếng với Thời Tầm: "Đa tạ."
Bên ngoài gió quá lớn, cửa xe ngựa lần nữa đóng lại, Thời tầm trộm đánh giá Quý Tịch.
Cách gần, hắn mới phát hiện Quý Tịch có chiếc mũi vừa cao vừa thẳng, hốc mắt hơi sâu, tóc đen dài đến ngang eo nhưng không giống người bình thường, ngọn tóc xoăn rất đặc biệt.
Thời Tầm nghĩ, màu tóc này thật giống màu đường thắng*, chỉ là màu đậm hơn một ít.
*Caramel
"Ta tên Thời Tầm, ngươi tên gì?"
Quý Tịch vừa mới biết được bản thân xuyên thư nên rất hưng phấn, nghe thấy tên này thì sửng sốt, "Thời Tầm?"
Là tiểu đệ thứ nhất của Đoạn Du, tên là Thời Tầm, thời gian vào môn phái hơi muộn, nhưng là một nhân tài khắc khổ.
"Quý Tịch."
Quý Tịch dùng ngón tay viết hai chữ này lên ván cửa, cẩn thận nhớ lại tuyến thời gian trong sách.
Nếu trước mặt đúng là Thời Tầm của nguyên tác thì cốt truyện hiện tại đã đi được hơn một nửa rồi, nói cách khác.
Linh An Quân đã thu Đoạn Du là đồ đệ, phản diện cũng bắt đầu hành động.
Hắn xuyên đến vừa lúc gặp được chiêu sinh, vô luận như thế nào Quý Tịch đều phải tham gia, có khi lại được trở thành đệ tử Vô Nhai Phái.
Phía trước trái phải đều không có gì phải vướng bận, nếu hắn có thể chính mắt nhìn thấy Linh An Quân, chết cũng không hối tiếc.
Hắn còn chưa biết mình xuyên sách xuyên vào thân thể nào, Thời Tầm còn ở trước mặt nhìn hắn chằm chằm, Quý Tịch ôn hoà cười với hắn: "Ngươi có gương không?"
Hai má Thời Tầm đỏ bừng, lắp bắp: "Có, có."
Y kiếm từ trong túi áo ra một chiếc gương đồng, đưa cho Quý Tịch.
Gương đồng chỉ nhỏ bằng nửa bàn tay Quý Tịch, mặt kính mờ nhạt vẫn coi như là rõ ràng, hiện ra một gương mặt quen thuộc.
Cùng hắn lớn lên giống nhau như đúc, ngay cả màu tóc cũng giống, chẳng qua tuổi tác nhỏ hơn một chút, nhìn qua chắc là mười sáu tuổi.
Những người trong nguyên tác còn nhớ được tên, Quý Tịch nhớ lại toàn bộ một lần, vẫn không nhớ được có người như vậy, lúc Thời Tầm tham gia chiêu sinh, cũng không ở trên đường gặp được người nào.
Dựa vào kịch bản xuyên thư giống nhau, chẳng phải hắn sẽ xuyên vào một nhân vật nào đó à? Dù có là phái hôi, cũng nên có một cái tên chứ.
Không biết vì sao, Quý Tịch cảm thấy lần xuyên thư của hắn, khắp nơi đều lộ ra cảm giác quỷ dị.
Hắn ở một bên ánh mắt không rõ, Thời Tầm nhịn không được cùng hắn đáp lời: "Nếu tham gia chiêu sinh, ngươi muốn vào môn hạ của trưởng lão nào?"
"Nghe nói Tam trưởng lão kiếm thuật tuyệt luân, nếu có cơ hội......"
Quý Tịch buông gương đồng trong tay, vẻ mặt tràn đầy tự tin: "Ta muốn bái Linh An Quân làm sư."
Thời Tầm trợn mắt há hốc mồm, thật lâu sau mới nghẹn ra được một câu:
"Ngươi có...... Dũng khí thật đáng khen."
Y cho rằng chính mình đã là đệ nhất si tâm vọng tưởng, không nghĩ Quý Tầm còn hơn thế nữa.
Nếu muốn được Linh An Quân thu làm đồ đệ, so với lên trời còn khó hơn, không ít người có thiên phú nổi bật tự đến tiến cử, tất cả đều bất lực ra về.
Quý Tịch dùng gì để Linh An Quân đồng ý thu hắn làm đồ đệ, bằng gương mặt này?
_______________
Editor: tui mới edit có gì sai sót mọi người chỉ ra giúp nhé. Bọn này chỉ có mình tui thầu nên thời gian ra chương không cố định nhé, làm được chương nào đăng luôn chương đó. Và tui cũng không có WordPress đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.