Quyển 7 - Chương 62: Ba nghìn thiên đạo
Quan Kỳ
15/07/2014
Mặc dù vẫn chưa luyện hóa hoàn toàn, nhưng lực lượng táng thiên đồng quan mạnh thế nào, trong lòng Diêm Xuyên rõ ràng nhất.
Tuy rằng Khổng Ngạo Thiên chống đỡ gian nan, nhưng chung quy vẫn chống đỡ được.
- Meo!
Miêu Miêu gào lớn một tiếng.
Vù!
Dường như lực lượng của Khổng Ngạo Thiên đột nhiên trở nên không ổn định.
Ầm!
Khổng Ngạo Thiên lại bị đập sâu vào trong lòng đất, lún dưới mặt đất hơn một trượng.
Ầm!
Khổng Ngạo Thiên khó nhọc nhảy ra.
Phụt!
Một ngụm máu tươi phun ra. Rốt cuộc Khổng Ngạo Thiên đã bị thương.
Giờ phút này, Khổng Ngạo Thiên lại nhìn táng thiên đồng quan, lộ ra một vẻ kinh hãi.
Ánh mắt Diêm Xuyên lại lóe lên một tia băng hàn. Hắn đang muốn lại ra tay.
- Diêm đế!
Mộng Hồng Anh bỗng nhiên kêu lên.
Diêm Xuyên nhìn lại.
- Khổng Ngạo Thiên chung quy vẫn là Thánh tử của thánh địa Thần Tông. Hắn đã đắc tội, thánh địa Thần Tông chắc chắn sẽ quản giáo thật nghiêm. Vẫn xin Diêm đế giơ cao đánh khẽ!
Mộng Hồng Anh lên tiếng xin tha cho Khổng Ngạo Thiên.
Mộng Hồng Anh làm vậy cũng vì bất đắc dĩ. Mộng Hồng Anh cũng hận không thể để Khổng Ngạo Thiên chết. Nhưng các đệ tử của thánh địa Thần Tông đều nhìn vào mình chằm chằm. Nếu như mình không mở miệng, không phải là trơ mắt nhìn người ngoài bắt nạt đệ tử thánh địa Thần Tông sao?
Nếu không mở miệng, mức độ trung thành của những đệ tử với thánh địa Thần Tông sẽ giảm đi rất nhiều. Nàng không mở miệng không được.
Diêm Xuyên nhìn Khổng Ngạo Thiên đã bị trọng thương, lại nhìn Mộng Hồng Anh, cuối cùng nhìn sang Tử Tử.
- Quên đi, chỉ lấy mấy lời nói thôi!
Tử Tử lắc đầu một cái than thở.
Nhìn Tử Tử, Diêm Xuyên gật đầu một cái:
- Được rồi!
Nói xong, Diêm Xuyên lại thoáng nhìn mọi người phía dưới. Tiếp đó hắn dẫn theo đám người Tử Tử, Lý Tư, Vương Tiễn, Miêu Miêu, Đông Phương Chính Phái bay về phía đông.
Nhìn theo bóng dáng Diêm Xuyên rời đi, trong mắt Mộng Hồng Anh loé ra một tia phức tạp.
Khóe mắt Khổng Ngạo Thiên lại hiện ra một tia âm hàn:
- Diêm Xuyên, ta sẽ đến tìm ngươi. Ta quyết định, không để ngươi được toàn thây nữa. Tử Tử là của ta!
Nhâm Thử đứng ở không xa đó, nhìn chằm chằm Khổng Ngạo Thiên. Trong mắt hắn loé ra một tia phức tạp:
Đạo thần sơ cấp sao? Khổng Ngạo Thiên, sao có thể có được số phận như vậy? Đạo thần? A, hi vọng ta đã đoán sai!
——
Diêm Xuyên dẫn theo mọi người rời đi.
- Thánh thượng, ta không đi. Ta còn muốn tìm Nhâm Thử. Ta sẽ tận lực thuyết phục hắn gia nhập Đại Trăn, làm thủ hạ của ta!
Đông Phương Chính Phái cười nói.
- Được!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Sau khi tiễn Đông Phương Chính Phái rời đi, Diêm Xuyên nhìn về phía Lý Tư.
- Thánh thượng, vừa nãy trong lòng bàn tay của tại thánh thượng, thần cùng Khổng Đạo Khâu đã nói chuyện một hồi. Tuy rằng Khổng Đạo Khâu không muốn, nhưng, thần có thể cảm giác được, Khổng Đạo Khâu vô cùng tán thưởng đối với thánh thượng!
Lý Tư trịnh trọng nói.
…
Thiên triều Đại Trăn, Yến Kinh! Thượng thư phòng!
TTrọng thần Đại Trăn cung kính đứng hai bên, Diêm Xuyên ngồi sau bàn.
Dịch Phong ra khỏi hàng.
- Thánh thượng, Trung Thần Châu truyền tin tức đến. Thời hạn một năm vừa đến. Đã có ba trung vị tông môn nguyện ý cống hiến tất cả công đức. Mười trung vị tông môn nguyện ý cống hiến một nửa công đức. Còn có chín tông môn khác không muốn cống hiến dù chỉ một phần!
Dịch Phong nói.
- Vậy kết quả thế này? Diêm Xuyên hỏi.
- Mộng Tam Sinh đi tới một tông môn đã không chịu cống hiến công đức. Hồ lô Hồng Mông mở ra. Toàn tông bị diệt! Sau đó hắn đã đi trở về rồi!
Dịch Phong nói.
Mọi người:...... !
- Hồ lô Hồng Mông, pháp bảo quá lợi hại!
Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.
- Còn sau đó? Có khả năng các đại tông môn Trung Thần Châu cảm thấy vô cùng bàng hoàng!
Lý Tư đứng bên cạnh gật đầu, thở dài nói.
- Đúng vậy, hiện tại Mộng Hồng Anh, Khổng Ngạo Thiên, Nhâm Thử và một đám điện chủ dẫn theo rất nhiều đệ tử thánh địa Thần Tông đi tới các đại tông môn, trùng kích tông môn, cướp đoạt công đức của các tông môn đó.
Dịch Phong nói.
- Thánh địa Thần Tông cướp đoạt công đức của một thần châu. Bọn họ muốn làm gì vậy?
Lưu Cương cau mày nói.
- Hay là?
Doãn Hận Thiên đứng bên cạnh khẽ nhíu mày.
Mọi người nhìn về phía Doãn Hận Thiên.
- Mộng Tam Sinh muốn theo Kinh Chiếu, hái đạo ấn của phong ấn giới này!
Doãn Hận Thiên cau mày nói.
- Ồ?
Sắc mặt mọi người trầm xuống.
- Mộng Tam Sinh có thực lực vậy sao?
Hoắc Quang không hiểu nói.
- Không rõ. Nhưng tốc độ tu hành của Mộng Tam Sinh quá mức tà môn! Có lẽ có khả năng này!
Doãn Hận Thiên nói.
- Đạo ấn? Vì sao bọn họ đều muốn đạo ấn như vậy? Ta nhớ được, ngày ấy thời điểm Kinh Chiếu hái đạo ấn, đối mặt với tàn niệm của nữ thần Chỉ Trần, dường như hai người đều vì Tổ tiên. Lẽ nào đạo ấn của nữ thần Chỉ Trần thật sự quan trọng như vậy sao?
Dịch Phong cau mày nói.
Doãn Hận Thiên khẽ mỉm cười, lắc đầu nói:
- Đây cũng không phải là đạo ấn bình thường, không phải là do nữ thần Chỉ Trần sáng tạo ra. Nói chuẩn xác, những đạo ấn này, hẳn đều do nữ thần Chỉ Trần bảo quản!
- Ồ?
Diêm Xuyên lộ ra một tia nghi hoặc.
- Thời kỳ thượng cổ, thiên địa này của chúng ta có ba ngàn thiên đạo. Ba ngàn thiên đạo không có trí tuệ, nhưng là nền tảng của toàn thế giới. Thiên đạo đẩy ra thương thiên tổng ngự thiên hạ. Thương thiên có trí tuệ của mình!
Doãn Hận Thiên giải thích.
- Ồ? Thiên đạo không có trí tuệ, thương thiên lại có trí tuệ sao?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Vâng, thánh thượng hẳn phải biết, nghiệp vị thiên địa chia làm hạ vị, trung vị, thượng vị, sinh vị. Thiên triều Đại Trăn, thánh thượng hôm nay là nghiệp vị thiên địa 'Thượng vị', lại được gọi là Thiên triều thượng quốc! Thánh Vương Đại Tề có nghiệp vị thiên địa 'Sinh vị'. Thật ra, phía trên còn có cái nghiệp vị thiên địa cuối cùng là Tật vị. Đây là thương thiên lợi dụng ba ngàn thiên đạo ban tặng. Dương gian chín, cõi âm sáu, tổng cộng là mười lăm người. Mỗi người hưởng thụ 'Tật vị', đều được thương thiên chọn ra thánh nhân, cùng trợ giúp thương thiên quản lý tất cả thiên địa!
Doãn Hận Thiên giải thích.
- Trong thiên địa có tổng cộng có mười lăm thánh nhân? Dương gian chín, cõi âm sáu?
Diêm Xuyên cau mày nói.
- Vâng, đây là định số. Chỉ có thể thiếu, không thể thừa. Mười lăm người này, ngày xưa chính là mười lăm người trong thiên địa. Bọn họ mạnh nhất bởi vì bọn họ có thể điều động lực lượng của thiên địa, được gọi là thánh nhân! Mỗi một Thiên Đế sinh ra, càng khoa trương hơn. Bọn họ cần cướp giật nghiệp vị thiên địa từ trên tay thánh nhân. Như vậy mới có thể đúc được Thiên Đình, trở thành Thiên Đế!
Doãn Hận Thiên nói.
- Ồ?
- Nhưng sau đại kiếp nạn thượng cổ lần trước, thương thiên đã chết, thiên đạo sụp đổ! Lúc đó, thánh nhân cũng gần như chết hết! Ha ha, thiên địa này, tất cả đều sắp suy sụp!
Doãn Hận Thiên cười khổ nói.
- Ừm, nói tiếp!
- Thiên địa trải qua một thời kì rất dài, mạnh nhất chỉ có Thánh Vương mà thôi. Cũng không còn Thiên Đế xuất hiện, cũng không còn thánh nhân xuất hiện! Bởi vì thương thiên chết, vạn linh không chiếm được nghiệp vị thiên địa 'Tật vị' nữa!
Doãn Hận Thiên nói.
- Vậy bây giờ thì sao?
Diêm Xuyên hỏi.
Tuy rằng Khổng Ngạo Thiên chống đỡ gian nan, nhưng chung quy vẫn chống đỡ được.
- Meo!
Miêu Miêu gào lớn một tiếng.
Vù!
Dường như lực lượng của Khổng Ngạo Thiên đột nhiên trở nên không ổn định.
Ầm!
Khổng Ngạo Thiên lại bị đập sâu vào trong lòng đất, lún dưới mặt đất hơn một trượng.
Ầm!
Khổng Ngạo Thiên khó nhọc nhảy ra.
Phụt!
Một ngụm máu tươi phun ra. Rốt cuộc Khổng Ngạo Thiên đã bị thương.
Giờ phút này, Khổng Ngạo Thiên lại nhìn táng thiên đồng quan, lộ ra một vẻ kinh hãi.
Ánh mắt Diêm Xuyên lại lóe lên một tia băng hàn. Hắn đang muốn lại ra tay.
- Diêm đế!
Mộng Hồng Anh bỗng nhiên kêu lên.
Diêm Xuyên nhìn lại.
- Khổng Ngạo Thiên chung quy vẫn là Thánh tử của thánh địa Thần Tông. Hắn đã đắc tội, thánh địa Thần Tông chắc chắn sẽ quản giáo thật nghiêm. Vẫn xin Diêm đế giơ cao đánh khẽ!
Mộng Hồng Anh lên tiếng xin tha cho Khổng Ngạo Thiên.
Mộng Hồng Anh làm vậy cũng vì bất đắc dĩ. Mộng Hồng Anh cũng hận không thể để Khổng Ngạo Thiên chết. Nhưng các đệ tử của thánh địa Thần Tông đều nhìn vào mình chằm chằm. Nếu như mình không mở miệng, không phải là trơ mắt nhìn người ngoài bắt nạt đệ tử thánh địa Thần Tông sao?
Nếu không mở miệng, mức độ trung thành của những đệ tử với thánh địa Thần Tông sẽ giảm đi rất nhiều. Nàng không mở miệng không được.
Diêm Xuyên nhìn Khổng Ngạo Thiên đã bị trọng thương, lại nhìn Mộng Hồng Anh, cuối cùng nhìn sang Tử Tử.
- Quên đi, chỉ lấy mấy lời nói thôi!
Tử Tử lắc đầu một cái than thở.
Nhìn Tử Tử, Diêm Xuyên gật đầu một cái:
- Được rồi!
Nói xong, Diêm Xuyên lại thoáng nhìn mọi người phía dưới. Tiếp đó hắn dẫn theo đám người Tử Tử, Lý Tư, Vương Tiễn, Miêu Miêu, Đông Phương Chính Phái bay về phía đông.
Nhìn theo bóng dáng Diêm Xuyên rời đi, trong mắt Mộng Hồng Anh loé ra một tia phức tạp.
Khóe mắt Khổng Ngạo Thiên lại hiện ra một tia âm hàn:
- Diêm Xuyên, ta sẽ đến tìm ngươi. Ta quyết định, không để ngươi được toàn thây nữa. Tử Tử là của ta!
Nhâm Thử đứng ở không xa đó, nhìn chằm chằm Khổng Ngạo Thiên. Trong mắt hắn loé ra một tia phức tạp:
Đạo thần sơ cấp sao? Khổng Ngạo Thiên, sao có thể có được số phận như vậy? Đạo thần? A, hi vọng ta đã đoán sai!
——
Diêm Xuyên dẫn theo mọi người rời đi.
- Thánh thượng, ta không đi. Ta còn muốn tìm Nhâm Thử. Ta sẽ tận lực thuyết phục hắn gia nhập Đại Trăn, làm thủ hạ của ta!
Đông Phương Chính Phái cười nói.
- Được!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Sau khi tiễn Đông Phương Chính Phái rời đi, Diêm Xuyên nhìn về phía Lý Tư.
- Thánh thượng, vừa nãy trong lòng bàn tay của tại thánh thượng, thần cùng Khổng Đạo Khâu đã nói chuyện một hồi. Tuy rằng Khổng Đạo Khâu không muốn, nhưng, thần có thể cảm giác được, Khổng Đạo Khâu vô cùng tán thưởng đối với thánh thượng!
Lý Tư trịnh trọng nói.
…
Thiên triều Đại Trăn, Yến Kinh! Thượng thư phòng!
TTrọng thần Đại Trăn cung kính đứng hai bên, Diêm Xuyên ngồi sau bàn.
Dịch Phong ra khỏi hàng.
- Thánh thượng, Trung Thần Châu truyền tin tức đến. Thời hạn một năm vừa đến. Đã có ba trung vị tông môn nguyện ý cống hiến tất cả công đức. Mười trung vị tông môn nguyện ý cống hiến một nửa công đức. Còn có chín tông môn khác không muốn cống hiến dù chỉ một phần!
Dịch Phong nói.
- Vậy kết quả thế này? Diêm Xuyên hỏi.
- Mộng Tam Sinh đi tới một tông môn đã không chịu cống hiến công đức. Hồ lô Hồng Mông mở ra. Toàn tông bị diệt! Sau đó hắn đã đi trở về rồi!
Dịch Phong nói.
Mọi người:...... !
- Hồ lô Hồng Mông, pháp bảo quá lợi hại!
Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.
- Còn sau đó? Có khả năng các đại tông môn Trung Thần Châu cảm thấy vô cùng bàng hoàng!
Lý Tư đứng bên cạnh gật đầu, thở dài nói.
- Đúng vậy, hiện tại Mộng Hồng Anh, Khổng Ngạo Thiên, Nhâm Thử và một đám điện chủ dẫn theo rất nhiều đệ tử thánh địa Thần Tông đi tới các đại tông môn, trùng kích tông môn, cướp đoạt công đức của các tông môn đó.
Dịch Phong nói.
- Thánh địa Thần Tông cướp đoạt công đức của một thần châu. Bọn họ muốn làm gì vậy?
Lưu Cương cau mày nói.
- Hay là?
Doãn Hận Thiên đứng bên cạnh khẽ nhíu mày.
Mọi người nhìn về phía Doãn Hận Thiên.
- Mộng Tam Sinh muốn theo Kinh Chiếu, hái đạo ấn của phong ấn giới này!
Doãn Hận Thiên cau mày nói.
- Ồ?
Sắc mặt mọi người trầm xuống.
- Mộng Tam Sinh có thực lực vậy sao?
Hoắc Quang không hiểu nói.
- Không rõ. Nhưng tốc độ tu hành của Mộng Tam Sinh quá mức tà môn! Có lẽ có khả năng này!
Doãn Hận Thiên nói.
- Đạo ấn? Vì sao bọn họ đều muốn đạo ấn như vậy? Ta nhớ được, ngày ấy thời điểm Kinh Chiếu hái đạo ấn, đối mặt với tàn niệm của nữ thần Chỉ Trần, dường như hai người đều vì Tổ tiên. Lẽ nào đạo ấn của nữ thần Chỉ Trần thật sự quan trọng như vậy sao?
Dịch Phong cau mày nói.
Doãn Hận Thiên khẽ mỉm cười, lắc đầu nói:
- Đây cũng không phải là đạo ấn bình thường, không phải là do nữ thần Chỉ Trần sáng tạo ra. Nói chuẩn xác, những đạo ấn này, hẳn đều do nữ thần Chỉ Trần bảo quản!
- Ồ?
Diêm Xuyên lộ ra một tia nghi hoặc.
- Thời kỳ thượng cổ, thiên địa này của chúng ta có ba ngàn thiên đạo. Ba ngàn thiên đạo không có trí tuệ, nhưng là nền tảng của toàn thế giới. Thiên đạo đẩy ra thương thiên tổng ngự thiên hạ. Thương thiên có trí tuệ của mình!
Doãn Hận Thiên giải thích.
- Ồ? Thiên đạo không có trí tuệ, thương thiên lại có trí tuệ sao?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Vâng, thánh thượng hẳn phải biết, nghiệp vị thiên địa chia làm hạ vị, trung vị, thượng vị, sinh vị. Thiên triều Đại Trăn, thánh thượng hôm nay là nghiệp vị thiên địa 'Thượng vị', lại được gọi là Thiên triều thượng quốc! Thánh Vương Đại Tề có nghiệp vị thiên địa 'Sinh vị'. Thật ra, phía trên còn có cái nghiệp vị thiên địa cuối cùng là Tật vị. Đây là thương thiên lợi dụng ba ngàn thiên đạo ban tặng. Dương gian chín, cõi âm sáu, tổng cộng là mười lăm người. Mỗi người hưởng thụ 'Tật vị', đều được thương thiên chọn ra thánh nhân, cùng trợ giúp thương thiên quản lý tất cả thiên địa!
Doãn Hận Thiên giải thích.
- Trong thiên địa có tổng cộng có mười lăm thánh nhân? Dương gian chín, cõi âm sáu?
Diêm Xuyên cau mày nói.
- Vâng, đây là định số. Chỉ có thể thiếu, không thể thừa. Mười lăm người này, ngày xưa chính là mười lăm người trong thiên địa. Bọn họ mạnh nhất bởi vì bọn họ có thể điều động lực lượng của thiên địa, được gọi là thánh nhân! Mỗi một Thiên Đế sinh ra, càng khoa trương hơn. Bọn họ cần cướp giật nghiệp vị thiên địa từ trên tay thánh nhân. Như vậy mới có thể đúc được Thiên Đình, trở thành Thiên Đế!
Doãn Hận Thiên nói.
- Ồ?
- Nhưng sau đại kiếp nạn thượng cổ lần trước, thương thiên đã chết, thiên đạo sụp đổ! Lúc đó, thánh nhân cũng gần như chết hết! Ha ha, thiên địa này, tất cả đều sắp suy sụp!
Doãn Hận Thiên cười khổ nói.
- Ừm, nói tiếp!
- Thiên địa trải qua một thời kì rất dài, mạnh nhất chỉ có Thánh Vương mà thôi. Cũng không còn Thiên Đế xuất hiện, cũng không còn thánh nhân xuất hiện! Bởi vì thương thiên chết, vạn linh không chiếm được nghiệp vị thiên địa 'Tật vị' nữa!
Doãn Hận Thiên nói.
- Vậy bây giờ thì sao?
Diêm Xuyên hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.