Quyển 10 - Chương 35: Bàn tay
Quan Kỳ
13/10/2014
Thái Bình công chúa cười hỏi:
- Vậy ngươi cảm thấy sao?
Biểu tình Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Ta cảm thấy sao? Có quan trọng không? Không quan trọng. Ta muốn biết Võ Chiếu sắp xếp thê tử của ta, còn muốn được đến cái gì?
Thái Bình công chúa nghe đến Mặc Vũ Hề thì bực bội nói:
- Mặc Vũ Hề? Lại là nàng ta? Hừ, nàng chỉ là một nữ nhi tầm thường!
Diêm Xuyên lạnh nhạt cười hỏi:
- Mặc dù Thái Bình công chúa nói không sai nhưng công chúa cảm thấy ngươi so sánh được với thê tử của ta sao? Nếu là sánh bằng thì tại sao lại thẹn quá thành giận?
Thái Bình công chúa la lên:
- Ta không sánh bằng nàng? Ha ha ha ha ha! Tại Đại Chu thiên đình này, trừ mẫu đế của ta ra thì có ai tôn quý bằng ta? Dù là Đại Chu hoàng thất, tất cả hoàng tử, hoàng tôn, có ai không nhìn sắc mặt của ta làm việc? Ta không sánh bằng Mặc Vũ Hề?
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Sánh bằng hay không thì trong lòng Thái Bình công chúa rõ ràng. ít nhất thê tử của ta có thứ ngươi ghen tỵ nhưng ngươi thì không.
- Ghen tỵ? Tại sao ta ghen tỵ? Sao ta có thể ghen tỵ?
Thái Bình công chúa nhảy dựng lên, mắt có tơ máu.
Thái Bình công chúa nói rồi cầm ly rượu một bên uống cạn.
Diêm Xuyên trầm giọng phân tích:
- Ta không biết Thái Bình công chúa đã trải qua điều gì, nhưng ta cũng có thể đoán được đại khái. Công chúa ghen tỵ thê tử của ta không phải địa vị của nàng mà là thứ nàng có được. Thê tử của ta có được cái gì? Đối với một công chúa thiên đình thì có thể nói là cả đời phồn hoa, muốn gì có cái đó mới đúng. Điều làm Thái Bình công chúa ghen tỵ chắc chỉ có thể là về tình cảm.
Thái Bình công chúa trầm giọng nói:
- Tình cảm? Ha ha ha ha, ta không cần tình cảm, ta có hết tất cả!
Thái Bình công chúa lại uống một ly rượu.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Có hết tất cả? Phải không?
Cảm xúc của Thái Bình công chúa dao động:
- Ta nói rồi, ta có hết tất cả. Mặc Vũ Hề quý giá như vậy sao? Khiến ngươi vì nàng chống đỡ áp lực cả thiên đình để tranh đoạt? Ngươi lại vì nàng muốn một mình đối kháng cả Đại Chu thiên đình của ta?
Thái Bình công chúa nhìn Diêm Xuyên, mắt tràn đầy ghen tỵ. Rượu trong ly đã cản, cảm xúc không ổn định, Thái Bình công chúa bị cồn kích động, làm nàng biến cuồng ngạo hơn.
Dù Thái Bình công chúa không uống say nhưng lại càn quấy như đã say. Tuy nhiên hiện tại Thái Bình công chúa còn tỉnh táo hơn cả say rượu, càng táo bạo.
Biểu tình Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Nàng đáng giá ta làm như vậy. Thái Bình công chúa, ta đại khái đoán được kế của Võ Chiếu, ngươi có thể nói cho nàng ta sẽ làm được. Hơn nữa ta phải mang đi Mặc Vũ Hề, không ai ngăn được, Võ Chiếu cũng không thể!
Thái Bình công chúa bi thương nói:
- Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha, truyền lời cho mẫu đế? Ha ha ha ha ha! Mặc Vũ Hề? Tại sao, nàng ta chỉ là một nữ nhi tầm thường lại có được mọi thứ? Nàng bị nhốt ở Phượng Sơn, bị điều đi phương tây nhưng ít nhất nàng có thể chờ, hận, tưởng nhớ, oán ai đó. Tại sao nàng có hết mọi thứ mà ta, ta ....
Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi:
- Công chúa như thế nào?
Bi thương trên mặt Thái Bình công chúa biến vặn vẹo:
- Nàng có thể chờ, hận, tưởng nhớ, oán ai đó, mà ta, trượng phu của ta bị mẫu đế ban chết. Ta ôm nhi tử quỳ ở trước điên van xin chỉ đổi lấy tuyệt tình từ chối. Từ nay về sau ta mới biết không có quyền thế thì chẳng có gì cả!
Thái Bình công chúa vừa uống rượu vừa khóc cười nói:
- Ngươi biết không? Địa vị hôm nay của ta không chỉ riêng là được mẫu đế yêu thương, là ta muốn bà ta áy náy, ta tự bay bóp chết nhi tử của mình. Khi đó con ta đã biết gọi 'mẫu thân'. Ha ha ha ha ha! Ta bóp chết nó, giống như bà ta năm xưa. Ha ha ha ha ha! không có Tiết Thiệu, Thái Bình trước kia cũng chết rồi! Ta là tân Thái Bình, ta phải giống như mẫu đế!
Diêm Xuyên nhíu chặt mày.
Thái Bình công chúa cuồng cười nói:
- Không phải ngươi hỏi mẫu đế muốn cái gì sao? Bà ta muốn toàn thiên hạ, ngươi có thể cho bà ta sao?
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Toàn thiên hạ? Không có thứ không làm mà chưởng. Thái Bình công chúa đã say.
Thái Bình công chúa lắc đầu, nói:
- Ta không có say, ta có tu vi gì? Chút rượu này sao làm ta say được?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Ta biết rượu không khiến đầu Thái Bình công chúa say, là tâm say. Chuyện quá khứ không thể quay lại, khổ hải vô biên.
Thái Bình công chúa cười nói:
- Hừ! khổ hải vô biên? Ta nói rồi, ta đã không phải là Thái Bình trước kia. Ta không chỉ muốn giống như mẫu đế mà còn muốn vượt xa nàng. Ngươi, Thủy hoàng đế? Ha ha ha ha ha! Hôm nay vì dẫn ngươi đến, hôm nay ngươi đừng đi, hãy thị tẩm cho ta! Ha ha ha ha ha!
Thái Bình công chúa nói rồi nhào hướng Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên vung tay đẩy Thái Bình công chúa ra.
Diêm Xuyên nét mặt sa sầm nói:
- Hừ! Ta không có hứng thú quan tâm chuyện của Thái Bình công chúa, nhưng nếu công chúa còn càn rỡ thì đừng trách ta trở mặt, ta sẽ không thương hương tiếc ngọc!
Thái Bình công chúa cười nói:
- Thương hương tiếc ngọc? Ha ha ha ha ha! Ngươi cho rằng ta là hương ngọc sao? Tần Thủy Hoàng? Chỉ có đè ngươi thì ta mới cảm thấy ta vĩ đại, ít nhất ta làm chuyện huy hoàng hơn mẫu đế. Ngươi giãy dụa cũng vô dụng, biết vừa rồi ngươi đã uống thứ gì không? Là Mỹ Nhân Nhưỡng! không, đó không phải Mỹ Nhân Nhưỡng mà là hợp hoan thủy, chỉ cần một giọt, không Tổ Tiên nào chịu đựng được. Huống chi mới rồi ta không chỉ cho một giọt, ha ha ha ha ha! Dù là thánh nhân cũng không chịu nổi, hợp hoan thủy không phải độc, lại có thể kích thích tình dục của ngươi. Có phải ngươi cảm thấy người nóng bức không? Ha ha ha ha ha!
Diêm Xuyên nhướng mày nói:
- Dâm dược?
- Đúng vậy. Ngươi nói cái gì thi là cái đó đi. Đến đây, ngươi không bị tổn thất gì, ta chính là thiên đình đệ nhất công chúa, ngươi cũng xem như diễm phúc vô biên rồi. Tới đây, Thái Bình ta muốn đè ai thì người đó không có khả năng chạy. Nào nào, để ta cởi y phục giúp ngươi, để ta cởi cho, ha ha ha ha ha!
Bốp!
Bỗng có tiếng giòn vang.
Thái Bình công chúa đứng im như khúc gỗ, trên mặt có dấu tay.
Diêm Xuyên một bàn tay tát vào mặt Thái Bình công chúa.
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
- Ta nói rồi, ta sẽ không thương hương tiếc ngọc.
- Phụt.
Diêm Xuyên há mồm phun ra ly rượu, ly rượu ăn trên mặt có màu đỏ tươi.
Thái Bình công chúa bụm mặt, ngẩng đầu, vẻ quyến rũ đã không còn nữa. Thái Bình công chúa trừng mắt nhìn Diêm Xuyên, trong mắt có xấu hổ, vô cùng tức tối.
Thái Bình công chúa trầm giọng hỏi:
- Ngươi không uống rượu?
Diêm Xuyên cũng không có giải thích, mà là thản nhiên nói:
- Hãy suy nghĩ Tiết Thiệu, hãy nghĩ đến nhi tử kêu Thái Bình công chúa là mẫu thân đi.
Sắc mặt Thái Bình công chúa biến âm trầm.
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Thái Bình công chúa có được tất cả rồi sao? Theo ta thấy công chúa không có gì cả. Công chúa mất đi mọi thứ, thậm chí mất đi chính mình. Hèn chi Thái Bình công chúa ghen tỵ với thê tử của ta, thiên đình đệ nhất công chúa? Ha ha ha ha ha! Công chúa không xứng xách giày cho thê tử của ta!
- Vậy ngươi cảm thấy sao?
Biểu tình Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Ta cảm thấy sao? Có quan trọng không? Không quan trọng. Ta muốn biết Võ Chiếu sắp xếp thê tử của ta, còn muốn được đến cái gì?
Thái Bình công chúa nghe đến Mặc Vũ Hề thì bực bội nói:
- Mặc Vũ Hề? Lại là nàng ta? Hừ, nàng chỉ là một nữ nhi tầm thường!
Diêm Xuyên lạnh nhạt cười hỏi:
- Mặc dù Thái Bình công chúa nói không sai nhưng công chúa cảm thấy ngươi so sánh được với thê tử của ta sao? Nếu là sánh bằng thì tại sao lại thẹn quá thành giận?
Thái Bình công chúa la lên:
- Ta không sánh bằng nàng? Ha ha ha ha ha! Tại Đại Chu thiên đình này, trừ mẫu đế của ta ra thì có ai tôn quý bằng ta? Dù là Đại Chu hoàng thất, tất cả hoàng tử, hoàng tôn, có ai không nhìn sắc mặt của ta làm việc? Ta không sánh bằng Mặc Vũ Hề?
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Sánh bằng hay không thì trong lòng Thái Bình công chúa rõ ràng. ít nhất thê tử của ta có thứ ngươi ghen tỵ nhưng ngươi thì không.
- Ghen tỵ? Tại sao ta ghen tỵ? Sao ta có thể ghen tỵ?
Thái Bình công chúa nhảy dựng lên, mắt có tơ máu.
Thái Bình công chúa nói rồi cầm ly rượu một bên uống cạn.
Diêm Xuyên trầm giọng phân tích:
- Ta không biết Thái Bình công chúa đã trải qua điều gì, nhưng ta cũng có thể đoán được đại khái. Công chúa ghen tỵ thê tử của ta không phải địa vị của nàng mà là thứ nàng có được. Thê tử của ta có được cái gì? Đối với một công chúa thiên đình thì có thể nói là cả đời phồn hoa, muốn gì có cái đó mới đúng. Điều làm Thái Bình công chúa ghen tỵ chắc chỉ có thể là về tình cảm.
Thái Bình công chúa trầm giọng nói:
- Tình cảm? Ha ha ha ha, ta không cần tình cảm, ta có hết tất cả!
Thái Bình công chúa lại uống một ly rượu.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Có hết tất cả? Phải không?
Cảm xúc của Thái Bình công chúa dao động:
- Ta nói rồi, ta có hết tất cả. Mặc Vũ Hề quý giá như vậy sao? Khiến ngươi vì nàng chống đỡ áp lực cả thiên đình để tranh đoạt? Ngươi lại vì nàng muốn một mình đối kháng cả Đại Chu thiên đình của ta?
Thái Bình công chúa nhìn Diêm Xuyên, mắt tràn đầy ghen tỵ. Rượu trong ly đã cản, cảm xúc không ổn định, Thái Bình công chúa bị cồn kích động, làm nàng biến cuồng ngạo hơn.
Dù Thái Bình công chúa không uống say nhưng lại càn quấy như đã say. Tuy nhiên hiện tại Thái Bình công chúa còn tỉnh táo hơn cả say rượu, càng táo bạo.
Biểu tình Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Nàng đáng giá ta làm như vậy. Thái Bình công chúa, ta đại khái đoán được kế của Võ Chiếu, ngươi có thể nói cho nàng ta sẽ làm được. Hơn nữa ta phải mang đi Mặc Vũ Hề, không ai ngăn được, Võ Chiếu cũng không thể!
Thái Bình công chúa bi thương nói:
- Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha, truyền lời cho mẫu đế? Ha ha ha ha ha! Mặc Vũ Hề? Tại sao, nàng ta chỉ là một nữ nhi tầm thường lại có được mọi thứ? Nàng bị nhốt ở Phượng Sơn, bị điều đi phương tây nhưng ít nhất nàng có thể chờ, hận, tưởng nhớ, oán ai đó. Tại sao nàng có hết mọi thứ mà ta, ta ....
Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi:
- Công chúa như thế nào?
Bi thương trên mặt Thái Bình công chúa biến vặn vẹo:
- Nàng có thể chờ, hận, tưởng nhớ, oán ai đó, mà ta, trượng phu của ta bị mẫu đế ban chết. Ta ôm nhi tử quỳ ở trước điên van xin chỉ đổi lấy tuyệt tình từ chối. Từ nay về sau ta mới biết không có quyền thế thì chẳng có gì cả!
Thái Bình công chúa vừa uống rượu vừa khóc cười nói:
- Ngươi biết không? Địa vị hôm nay của ta không chỉ riêng là được mẫu đế yêu thương, là ta muốn bà ta áy náy, ta tự bay bóp chết nhi tử của mình. Khi đó con ta đã biết gọi 'mẫu thân'. Ha ha ha ha ha! Ta bóp chết nó, giống như bà ta năm xưa. Ha ha ha ha ha! không có Tiết Thiệu, Thái Bình trước kia cũng chết rồi! Ta là tân Thái Bình, ta phải giống như mẫu đế!
Diêm Xuyên nhíu chặt mày.
Thái Bình công chúa cuồng cười nói:
- Không phải ngươi hỏi mẫu đế muốn cái gì sao? Bà ta muốn toàn thiên hạ, ngươi có thể cho bà ta sao?
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Toàn thiên hạ? Không có thứ không làm mà chưởng. Thái Bình công chúa đã say.
Thái Bình công chúa lắc đầu, nói:
- Ta không có say, ta có tu vi gì? Chút rượu này sao làm ta say được?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Ta biết rượu không khiến đầu Thái Bình công chúa say, là tâm say. Chuyện quá khứ không thể quay lại, khổ hải vô biên.
Thái Bình công chúa cười nói:
- Hừ! khổ hải vô biên? Ta nói rồi, ta đã không phải là Thái Bình trước kia. Ta không chỉ muốn giống như mẫu đế mà còn muốn vượt xa nàng. Ngươi, Thủy hoàng đế? Ha ha ha ha ha! Hôm nay vì dẫn ngươi đến, hôm nay ngươi đừng đi, hãy thị tẩm cho ta! Ha ha ha ha ha!
Thái Bình công chúa nói rồi nhào hướng Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên vung tay đẩy Thái Bình công chúa ra.
Diêm Xuyên nét mặt sa sầm nói:
- Hừ! Ta không có hứng thú quan tâm chuyện của Thái Bình công chúa, nhưng nếu công chúa còn càn rỡ thì đừng trách ta trở mặt, ta sẽ không thương hương tiếc ngọc!
Thái Bình công chúa cười nói:
- Thương hương tiếc ngọc? Ha ha ha ha ha! Ngươi cho rằng ta là hương ngọc sao? Tần Thủy Hoàng? Chỉ có đè ngươi thì ta mới cảm thấy ta vĩ đại, ít nhất ta làm chuyện huy hoàng hơn mẫu đế. Ngươi giãy dụa cũng vô dụng, biết vừa rồi ngươi đã uống thứ gì không? Là Mỹ Nhân Nhưỡng! không, đó không phải Mỹ Nhân Nhưỡng mà là hợp hoan thủy, chỉ cần một giọt, không Tổ Tiên nào chịu đựng được. Huống chi mới rồi ta không chỉ cho một giọt, ha ha ha ha ha! Dù là thánh nhân cũng không chịu nổi, hợp hoan thủy không phải độc, lại có thể kích thích tình dục của ngươi. Có phải ngươi cảm thấy người nóng bức không? Ha ha ha ha ha!
Diêm Xuyên nhướng mày nói:
- Dâm dược?
- Đúng vậy. Ngươi nói cái gì thi là cái đó đi. Đến đây, ngươi không bị tổn thất gì, ta chính là thiên đình đệ nhất công chúa, ngươi cũng xem như diễm phúc vô biên rồi. Tới đây, Thái Bình ta muốn đè ai thì người đó không có khả năng chạy. Nào nào, để ta cởi y phục giúp ngươi, để ta cởi cho, ha ha ha ha ha!
Bốp!
Bỗng có tiếng giòn vang.
Thái Bình công chúa đứng im như khúc gỗ, trên mặt có dấu tay.
Diêm Xuyên một bàn tay tát vào mặt Thái Bình công chúa.
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
- Ta nói rồi, ta sẽ không thương hương tiếc ngọc.
- Phụt.
Diêm Xuyên há mồm phun ra ly rượu, ly rượu ăn trên mặt có màu đỏ tươi.
Thái Bình công chúa bụm mặt, ngẩng đầu, vẻ quyến rũ đã không còn nữa. Thái Bình công chúa trừng mắt nhìn Diêm Xuyên, trong mắt có xấu hổ, vô cùng tức tối.
Thái Bình công chúa trầm giọng hỏi:
- Ngươi không uống rượu?
Diêm Xuyên cũng không có giải thích, mà là thản nhiên nói:
- Hãy suy nghĩ Tiết Thiệu, hãy nghĩ đến nhi tử kêu Thái Bình công chúa là mẫu thân đi.
Sắc mặt Thái Bình công chúa biến âm trầm.
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Thái Bình công chúa có được tất cả rồi sao? Theo ta thấy công chúa không có gì cả. Công chúa mất đi mọi thứ, thậm chí mất đi chính mình. Hèn chi Thái Bình công chúa ghen tỵ với thê tử của ta, thiên đình đệ nhất công chúa? Ha ha ha ha ha! Công chúa không xứng xách giày cho thê tử của ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.