Quyển 5 - Chương 39: Bản tôn còn tồn tại một ngày, các ngươi vĩnh viễn chỉ là thiên hạ đệ nhị
Quan Kỳ
08/03/2014
Quyền trượng của Cái U Vương vung lên. Gió nhẹ từ bốn phía thổi qua. Áo bào đen của hắn tung bay trong gió.
Đại Chiêu Thánh chủ, thánh thượng của Đại Ngạc! hai đại kiêu hùng trong thiên hạ nhìn nhau.
- Cái U Vương?
Kinh Chiếu lạnh lùng quát lên.
Một tiếng hét lớn, hư không rung động.
Cái U Vương cũng cực kỳ cao ngạo nói:
- Kinh Chiếu? Ngươi chính là thiên hạ đệ nhất nhân hiện tại của giới này sao?
- Ngươi tại Nam Thần Châu, bản tôn căn bản không để ý tới. Không ngờ ngươi lại đến Đông Thần Châu ta làm càn? Ngươi biết đây là nơi nào không? Ngươi thật to gan!
Kinh Chiếu lạnh lùng nói.
- To gan? Ha ha ha, từ trước đến nay trẫm chưa từng sợ ai, cũng không biết to gan là gì. Kinh Chiếu, nếu ngươi là thiên hạ đệ nhất nhân hiện nay! Vậy ngươi tiếp nhận sự khiêu chiến của trẫm, trẫm muốn xem thiên hạ đệ nhất nhân này rốt cuộc có phải là hư danh hay không!
Cái U Vương cầm quyền trượng trong tay quát lên.
- Không biết tự lượng sức mình!
Kinh Chiếu lạnh lùng nói.
- Ngươi mới không biết tự lượng sức mình!
Ánh mắt Cái U Vương giá lạnh.
- Nếu ngươi đã đến Đại Chiêu ta làm càn, vậy ngươi phải gánh chịu tất cả hậu quả. Tổn thương đạo quân Đại Chiêu ta, tai họa này, ngươi cũng không thể trách người khác được!
Kinh Chiếu lạnh lùng nói.
Trong lúc đang nói chuyện, chỉ thấy Kinh Chiếu bỗng nhiên đưa bàn tay phải ra, từ trên trời hạ xuống ép về phía Cái U Vương.
Ầm ầm ầm!
Bàn tay phải đè xuống, không gian giống như chồng chất lên nhau, phát sinh từng đợt nổ lớn.
Bảy cường giả thượng Hư Cảnh nhanh chóng trốn chạy.
Cái U Vương vừa thấy bàn tay lớn ép xuống đỉnh đầu, sắc mặt trầm xuống.
Hắn nắm quyền trượng trong tay vung lên trời.
Ầm!
Bầu trời lại xuất hiện một đám mây đen. Nhưng đám mây đen dưới lực bàn tay phải của Kinh Chiếu ép xuống, trong chớp mắt đã bị chôn vùi.
- Làm sao có thể?
Cái U Vương biến sắc.
Quyền trượng trong tay hắn lại vung lên. Quyền trượng đột nhiên lớn thành ngàn trượng, đánh về phía bàn tay phải của Kinh Chiếu.
Ầm!
Bàn tay và quyền trượng va chạm vào nhau. Quyền trượng rốt cuộc đã khiến bàn tay của Kinh Chiếu phải dừng lại. Cái U Vương thở phào một tiếng. Rốt cuộc đã dừng lại. Sao Đại Chiêu có thể có quái vật mạnh như vậy được?
Kèn kẹt kèn kẹt kèn kẹt!
Quyền trượng đột nhiên xuất hiện rất nhiều vết rạn.
- Không, không!
Cái U Vương cả kinh kêu lên.
Bụp
Quyền trượng kiêu ngạo của Cái U Vương đã ầm ầm nổ nát, biến thành từng mảnh, rơi vãi khắp nơi.
- Không!
Cái U Vương cả kinh kêu lên.
Ầm ầm ầm!
Bàn tay Kinh Chiếu tiếp tục đè xuống.
Áp lực cực lớn, dường như đã phong tỏa mọi đường đi của đám người Cái U Vương.
Đám người Xà Hoàng muốn trốn cũng trốn không thoát. Mỗi người đều kinh hãi nhìn bàn tay lớn kia từ trên trời hạ xuống.
Phụt!
Dưới áp lực quá lớn Xà Hoàng lại phun ra một ngụm máu tươi.
Bàn tay lớn càng xuống thấp, lực ép càng lớn. Mười thuộc hạ của Cái U Vương đều đã ngã ngồi trên đất.
Cái U Vương muốn phản kháng, nhưng cỗ thiên uy này quá lớn, hắn căn bản không thể phản kháng được. Đó là áp lực cực kỳ khổng lồ.
- Không!
Cái U Vương sợ hãi rống lên, đánh về phía Xà Hoàng.
Ầm!
Cuối cùng bàn tay lớn ép xuống đại địa, sau đó nắm lấy tất cả đám người Cái U Vương trong lòng bàn tay.
Ầm!
Đại địa một tiếng động rất lớn, tất cả dãy núi thiên kiếp, tại Kinh Chiếu một chưởng dưới, ầm ầm trầm xuống.
Mặt đất lún xuống. Diêm Xuyên đứng trên ngọn núi cao phía xa, cũng ầm ầm sụp xuống.
Diêm Xuyên, Bạch Đế Thiên, Kim Đại Vũ bay lên trời, kinh ngạc nhìn đại địa lún xuống.
Bụi bay ngập trời.
Chờ khi bụi tan hết, bàn tay lớn của Kinh Chiếu cũng đã biến mất. Giờ phút này đại địa giờ đã lún xuống ba trăm trượng.
Đại địa chỗ Cái U Vương đứng lúc trước đã bị nghiền ép giống như một tảng đá bị đập thành đá vụn.
Mười thuộc hạ của Cái U Vương đều bị ép thành thành phấn. Trên mảnh đất trên chỉ có một điểm đen.
Điểm đen chậm rãi bò lên. Hóa ra là Cái U Vương chật vật đứng dậy, trên quần áo đã bị tổn hại rất nhiều, lộ ra bộ xương trắng bên trong.
Dưới thân Cái U Vương chính là Xà Hoàng. Sắc mặt Xà Hoàng trắng đến cực điểm, cực kỳ suy yếu.
Ngoại trừ Xà Hoàng ra, Cái U Vương có thể nói là đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Cái U Vương đứng dậy, mang theo cảm giác kinh hãi nhìn hư ảnh lớn trong không trung kia.
Kinh Chiếu?
Thiên hạ đệ nhất nhân? Mình chuẩn bị khiêu chiến với thiên hạ đệ nhất nhân sao?
Đối phương chỉ là một hình chiếu, mình đã không có lực chống đỡ, còn muốn khiêu chiến nữa sao?
Cái U Vương cảm thấy cực kỳ cay đắng.
Cái U Vương quay về phía Kinh Chiếu thoáng thi lễ.
- Đại Chiêu Thánh chủ, Cái U Vương mạo phạm!
bên trong hư ảnh, ánh mắt Kinh Chiếu lạnh lùng nhìn Cái U Vương.
- Đã nhiều năm bản tôn không ra ngoài, dám cho rằng bản tôn không tồn tại sao?
Kinh Chiếu quát lạnh một tiếng.
Nghe thấy tiếng quát lạnh, trong rừng núi xung quanh đột nhiên bay ra rất nhiều thân ảnh.
Từng thân ảnh bay vút lên trời, đứng trên đỉnh những ngọn nói kêu lên.
- Đệ tử Thần tông Thánh Địa, bái kiến Đại Chiêu Thánh chủ!
- Đệ tử Thư viện Cự Lộc, bái kiến Đại Chiêu Thánh chủ!
- Đệ tử Thiên Cơ tông, bái kiến Đại Chiêu Thánh chủ!
- Đệ tử Ngưng Thúy Cung, bái kiến Đại Chiêu Thánh chủ!
......
Khắp nơi có vô số tu giả thi nhau báo tên. Tiếp theo mỗi người đều cực kỳ cung kính cúi mình thi lễ về phía Kinh Chiếu!
Tuy rằng Kinh Chiếu chưa từng tuyên bố mưu tính của mình với thiên hạ, nhưng, tất cả năm đại Tông chủ lệ thuộc Đại Chiêu đã đích thân tới Thánh Địa Đại Chiêu, tất nhiên đã để lộ tin tức không tầm thường. Vô số cường giả trong thiên hạ đã tụ tập về Thánh Địa Đại Chiêu từ lâu.
Trong các chiến đấu lúc trước, cường giả các tông chưa từng lộ diện.
Cũng bởi vậy, vô số cường giả chứng kiến được một chưởng kinh thế này!
Nếu Kinh Chiếu đã mở miệng, còn ai dám trốn?
Trong lúc nhất thời ước chừng hơn ba mươi cường giả thi nhau mở miệng hành lễ về phía Kinh Chiếu!
Hư ảnh Kinh Chiếu nhìn xung quanh một vòng, sắc mặt lạnh lẽo nói.
- Tại Thánh Địa Đại Chiêu, là rồng thì cuộn lại cho bản tôn! Là hổ, nằm xuống cho bản tôn!
- Bản tôn còn tồn tại một ngày, các ngươi vĩnh viễn chỉ là thiên hạ đệ nhị!
Giọng điệu Kinh Chiếu lạnh như băng nói.
Bản tôn còn tồn tại một ngày, bọn ngươi vĩnh viễn chỉ là thiên hạ đệ nhị?
Mặt Cái U Vương lộ vẻ cay đắng!
Lúc này mình sao có thể tranh đệ nhất thiên hạ nữa? Chỉ một hình chiếu đã ép tới mức mình không hề chống đỡ. Vậy mình lấy cái gì để đấu với Kinh Chiếu?
- Vâng!
Vô số cường giả khắp nơi, gần như cùng lúc lên tiếng trả lời.
Vung tay áo một cái, Kinh Chiếu nghiêng đầu rời đi, đồng thời hư ảnh cũng chậm rãi tan biến, dường như chưa từng tới đó.
Chỉ còn lại một đám cường giả chấn động trước sự cường đại của Kinh Chiếu.
Cường giả tuyệt thế, thiên hạ đệ nhất nhân! Phần thực lực như vậy, ai có thể chống lại được?
Khiêu chiến với đệ nhất thiên hạ? Trong lòng cường giả các tông đều nổi sóng.
Kinh Chiếu đi, nhưng câu nói cuối cùng của Kinh Chiếu, lại vang vọng rất lâu trong tai mọi người, ép tới mức người trong thiên hạ đều không thể thở nổi.
Bản tôn còn tồn tại một ngày, các ngươi vĩnh viễn chỉ là thiên hạ đệ nhị?
Đại Chiêu Thánh chủ, thánh thượng của Đại Ngạc! hai đại kiêu hùng trong thiên hạ nhìn nhau.
- Cái U Vương?
Kinh Chiếu lạnh lùng quát lên.
Một tiếng hét lớn, hư không rung động.
Cái U Vương cũng cực kỳ cao ngạo nói:
- Kinh Chiếu? Ngươi chính là thiên hạ đệ nhất nhân hiện tại của giới này sao?
- Ngươi tại Nam Thần Châu, bản tôn căn bản không để ý tới. Không ngờ ngươi lại đến Đông Thần Châu ta làm càn? Ngươi biết đây là nơi nào không? Ngươi thật to gan!
Kinh Chiếu lạnh lùng nói.
- To gan? Ha ha ha, từ trước đến nay trẫm chưa từng sợ ai, cũng không biết to gan là gì. Kinh Chiếu, nếu ngươi là thiên hạ đệ nhất nhân hiện nay! Vậy ngươi tiếp nhận sự khiêu chiến của trẫm, trẫm muốn xem thiên hạ đệ nhất nhân này rốt cuộc có phải là hư danh hay không!
Cái U Vương cầm quyền trượng trong tay quát lên.
- Không biết tự lượng sức mình!
Kinh Chiếu lạnh lùng nói.
- Ngươi mới không biết tự lượng sức mình!
Ánh mắt Cái U Vương giá lạnh.
- Nếu ngươi đã đến Đại Chiêu ta làm càn, vậy ngươi phải gánh chịu tất cả hậu quả. Tổn thương đạo quân Đại Chiêu ta, tai họa này, ngươi cũng không thể trách người khác được!
Kinh Chiếu lạnh lùng nói.
Trong lúc đang nói chuyện, chỉ thấy Kinh Chiếu bỗng nhiên đưa bàn tay phải ra, từ trên trời hạ xuống ép về phía Cái U Vương.
Ầm ầm ầm!
Bàn tay phải đè xuống, không gian giống như chồng chất lên nhau, phát sinh từng đợt nổ lớn.
Bảy cường giả thượng Hư Cảnh nhanh chóng trốn chạy.
Cái U Vương vừa thấy bàn tay lớn ép xuống đỉnh đầu, sắc mặt trầm xuống.
Hắn nắm quyền trượng trong tay vung lên trời.
Ầm!
Bầu trời lại xuất hiện một đám mây đen. Nhưng đám mây đen dưới lực bàn tay phải của Kinh Chiếu ép xuống, trong chớp mắt đã bị chôn vùi.
- Làm sao có thể?
Cái U Vương biến sắc.
Quyền trượng trong tay hắn lại vung lên. Quyền trượng đột nhiên lớn thành ngàn trượng, đánh về phía bàn tay phải của Kinh Chiếu.
Ầm!
Bàn tay và quyền trượng va chạm vào nhau. Quyền trượng rốt cuộc đã khiến bàn tay của Kinh Chiếu phải dừng lại. Cái U Vương thở phào một tiếng. Rốt cuộc đã dừng lại. Sao Đại Chiêu có thể có quái vật mạnh như vậy được?
Kèn kẹt kèn kẹt kèn kẹt!
Quyền trượng đột nhiên xuất hiện rất nhiều vết rạn.
- Không, không!
Cái U Vương cả kinh kêu lên.
Bụp
Quyền trượng kiêu ngạo của Cái U Vương đã ầm ầm nổ nát, biến thành từng mảnh, rơi vãi khắp nơi.
- Không!
Cái U Vương cả kinh kêu lên.
Ầm ầm ầm!
Bàn tay Kinh Chiếu tiếp tục đè xuống.
Áp lực cực lớn, dường như đã phong tỏa mọi đường đi của đám người Cái U Vương.
Đám người Xà Hoàng muốn trốn cũng trốn không thoát. Mỗi người đều kinh hãi nhìn bàn tay lớn kia từ trên trời hạ xuống.
Phụt!
Dưới áp lực quá lớn Xà Hoàng lại phun ra một ngụm máu tươi.
Bàn tay lớn càng xuống thấp, lực ép càng lớn. Mười thuộc hạ của Cái U Vương đều đã ngã ngồi trên đất.
Cái U Vương muốn phản kháng, nhưng cỗ thiên uy này quá lớn, hắn căn bản không thể phản kháng được. Đó là áp lực cực kỳ khổng lồ.
- Không!
Cái U Vương sợ hãi rống lên, đánh về phía Xà Hoàng.
Ầm!
Cuối cùng bàn tay lớn ép xuống đại địa, sau đó nắm lấy tất cả đám người Cái U Vương trong lòng bàn tay.
Ầm!
Đại địa một tiếng động rất lớn, tất cả dãy núi thiên kiếp, tại Kinh Chiếu một chưởng dưới, ầm ầm trầm xuống.
Mặt đất lún xuống. Diêm Xuyên đứng trên ngọn núi cao phía xa, cũng ầm ầm sụp xuống.
Diêm Xuyên, Bạch Đế Thiên, Kim Đại Vũ bay lên trời, kinh ngạc nhìn đại địa lún xuống.
Bụi bay ngập trời.
Chờ khi bụi tan hết, bàn tay lớn của Kinh Chiếu cũng đã biến mất. Giờ phút này đại địa giờ đã lún xuống ba trăm trượng.
Đại địa chỗ Cái U Vương đứng lúc trước đã bị nghiền ép giống như một tảng đá bị đập thành đá vụn.
Mười thuộc hạ của Cái U Vương đều bị ép thành thành phấn. Trên mảnh đất trên chỉ có một điểm đen.
Điểm đen chậm rãi bò lên. Hóa ra là Cái U Vương chật vật đứng dậy, trên quần áo đã bị tổn hại rất nhiều, lộ ra bộ xương trắng bên trong.
Dưới thân Cái U Vương chính là Xà Hoàng. Sắc mặt Xà Hoàng trắng đến cực điểm, cực kỳ suy yếu.
Ngoại trừ Xà Hoàng ra, Cái U Vương có thể nói là đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Cái U Vương đứng dậy, mang theo cảm giác kinh hãi nhìn hư ảnh lớn trong không trung kia.
Kinh Chiếu?
Thiên hạ đệ nhất nhân? Mình chuẩn bị khiêu chiến với thiên hạ đệ nhất nhân sao?
Đối phương chỉ là một hình chiếu, mình đã không có lực chống đỡ, còn muốn khiêu chiến nữa sao?
Cái U Vương cảm thấy cực kỳ cay đắng.
Cái U Vương quay về phía Kinh Chiếu thoáng thi lễ.
- Đại Chiêu Thánh chủ, Cái U Vương mạo phạm!
bên trong hư ảnh, ánh mắt Kinh Chiếu lạnh lùng nhìn Cái U Vương.
- Đã nhiều năm bản tôn không ra ngoài, dám cho rằng bản tôn không tồn tại sao?
Kinh Chiếu quát lạnh một tiếng.
Nghe thấy tiếng quát lạnh, trong rừng núi xung quanh đột nhiên bay ra rất nhiều thân ảnh.
Từng thân ảnh bay vút lên trời, đứng trên đỉnh những ngọn nói kêu lên.
- Đệ tử Thần tông Thánh Địa, bái kiến Đại Chiêu Thánh chủ!
- Đệ tử Thư viện Cự Lộc, bái kiến Đại Chiêu Thánh chủ!
- Đệ tử Thiên Cơ tông, bái kiến Đại Chiêu Thánh chủ!
- Đệ tử Ngưng Thúy Cung, bái kiến Đại Chiêu Thánh chủ!
......
Khắp nơi có vô số tu giả thi nhau báo tên. Tiếp theo mỗi người đều cực kỳ cung kính cúi mình thi lễ về phía Kinh Chiếu!
Tuy rằng Kinh Chiếu chưa từng tuyên bố mưu tính của mình với thiên hạ, nhưng, tất cả năm đại Tông chủ lệ thuộc Đại Chiêu đã đích thân tới Thánh Địa Đại Chiêu, tất nhiên đã để lộ tin tức không tầm thường. Vô số cường giả trong thiên hạ đã tụ tập về Thánh Địa Đại Chiêu từ lâu.
Trong các chiến đấu lúc trước, cường giả các tông chưa từng lộ diện.
Cũng bởi vậy, vô số cường giả chứng kiến được một chưởng kinh thế này!
Nếu Kinh Chiếu đã mở miệng, còn ai dám trốn?
Trong lúc nhất thời ước chừng hơn ba mươi cường giả thi nhau mở miệng hành lễ về phía Kinh Chiếu!
Hư ảnh Kinh Chiếu nhìn xung quanh một vòng, sắc mặt lạnh lẽo nói.
- Tại Thánh Địa Đại Chiêu, là rồng thì cuộn lại cho bản tôn! Là hổ, nằm xuống cho bản tôn!
- Bản tôn còn tồn tại một ngày, các ngươi vĩnh viễn chỉ là thiên hạ đệ nhị!
Giọng điệu Kinh Chiếu lạnh như băng nói.
Bản tôn còn tồn tại một ngày, bọn ngươi vĩnh viễn chỉ là thiên hạ đệ nhị?
Mặt Cái U Vương lộ vẻ cay đắng!
Lúc này mình sao có thể tranh đệ nhất thiên hạ nữa? Chỉ một hình chiếu đã ép tới mức mình không hề chống đỡ. Vậy mình lấy cái gì để đấu với Kinh Chiếu?
- Vâng!
Vô số cường giả khắp nơi, gần như cùng lúc lên tiếng trả lời.
Vung tay áo một cái, Kinh Chiếu nghiêng đầu rời đi, đồng thời hư ảnh cũng chậm rãi tan biến, dường như chưa từng tới đó.
Chỉ còn lại một đám cường giả chấn động trước sự cường đại của Kinh Chiếu.
Cường giả tuyệt thế, thiên hạ đệ nhất nhân! Phần thực lực như vậy, ai có thể chống lại được?
Khiêu chiến với đệ nhất thiên hạ? Trong lòng cường giả các tông đều nổi sóng.
Kinh Chiếu đi, nhưng câu nói cuối cùng của Kinh Chiếu, lại vang vọng rất lâu trong tai mọi người, ép tới mức người trong thiên hạ đều không thể thở nổi.
Bản tôn còn tồn tại một ngày, các ngươi vĩnh viễn chỉ là thiên hạ đệ nhị?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.