Tiên Quốc Đại Đế

Quyển 3 - Chương 109: Bắt đầu báo thù

Quan Kỳ

17/01/2014

- Dựa theo thánh chỉ của ngô hoàng, đã sắp xếp đến mỗi chức vị, bổ khuyết vị trí quan viên trống của Đại Trăn.

Diêm Xuyên ngón tay nhẹ gõ long ỷ, gật đầu, nói:

- Ừm!

Dịch Phong hỏi:

- Bẩm ngô hoàng, hiện tại Đại Trăn ta có được hai tiên thành là Yến Kinh, Vô Ưu thành, còn có một ngàn thành trì phàm nhân, mới chiêu trăm vạn đại quân, có thể phái đi trú đóng thành trì xung quanh không?

Diêm Xuyên ngẫm nghĩ, lắc đầu, nói:

- Trăm vạn đại quân này quá rời rác, kỷ luật không nghiêm, phải huấn luyện kỹ càng mới trọng dụng được.

- Tuân lệnh!

Diêm Xuyên mở miệng nói:

- Hoắc Quang!

Hoắc Quang lập tức bước ra khỏi hàng:

- Có thần!

Diêm Xuyên ra lệnh:

- Ngươi và Dịch Phong mỗi người lĩnh năm mươi vạn, trẫm cho các ngươi thời gian nửa năm ngưng tụ quân tâm, biểu thị quân uy!

Dịch Phong, Hoắc Quang đồng thanh đáp:

- Thần tuân chỉ!

Diêm Xuyên nhìn Dịch Phong, hỏi:

- Ái khanh có biết chyệnn năm đó trăm tông bao vây tiễu trừ Đại Hà tông không?

Dịch Phong gật đầu, nói:

- Thần biết, phụ mẫu của hoàng thượng bị Đại Vũ Thiên tông, trăm tông phụ thuộc bức chết tại Đại Hà tông.

Diêm Xuyên hít sâu, nói:

- Mối thù phụ mẫu không thể không báo, trẫm phải binh phạt các tông! Thời gian nửa năm luyện binh, hai quân đoàn các ngươi phải diệt ngũ tông!

Hoắc Quang kêu lên:

- Tuân lệnh! Thần nhất định không phụ kỳ vọng của ngô hoàng!

Dịch Phong cũng la lên:

- Thần sẽ hoàn thành lệnh của ngô hoàng!

Diêm Xuyên quát:

- Dịch Phong, do ngươi soạn thảo phạt hịch văn. Ba ngày sau, hịch văn truyền tứ phương, đại quân tùy theo xuất phát!

Hai người cùng đáp:

- Tuân lệnh!

Diêm Xuyên thản nhiên nói:

- Bãi triều!

Lưu Cẩn cao giọng quát:

- Bãi triều!

Quần thân kêu lên, cung tiễn Diêm Xuyên bãi triều:

- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Sau khi bãi triều, Diêm Xuyên ở trong một cung điện đối diện Bạch Đế Thiên.

Diêm Xuyên nhìn Bạch Đế Thiên, hỏi:

- Dậu Nguyệt đạo quân đã đi?

Bạch Đế Thiên gật đầu, nói:

- Đi rồi.

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

- Đi thì tốt, chỗ hổ tộc cư trú thì ngươi tự tìm quanh Yến Kinh, xem trúng chỗ nào nói một tiếng với ta là được.

Bạch Đế Thiên cười nói:

- Như thế nào? Ngươi không muốn biết tại sao Dậu Nguyệt đạo quân đến?

Diêm Xuyên cười nói:

- Còn vì cái gì, chẳng phải là muốn mời ngươi tùy tùng?



Bạch Đế Thiên gật đầu, hít sâu, nói:

- Lần trước Mão Nhật đạo quân gặp ta thì trở lại bấm báo cho Kinh Chiếu, nàng ta phái Kinh Chiếu đến chiêu lãm ta.

Diêm Xuyên hỏi:

- Kinh Chiếu? Có uy hiếp ngươi không?

Bạch Đế Thiên trầm giọng nói:

- Không, chỉ là khuyên bảo, ta cảm giác được Kinh Chiếu có kiêu ngạo, không để mắt quần hùng trong thiên hạ.

- A?

Bạch Đế Thiên hít sâu, nói:

- Đó là cảm giác của riêng ta, có lẽ hiện tại Kinh Chiếu đã đến trạng thái vô địch thiên hạ, không chỉ thực lực mà còn có tâm tình.

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

- Ừm!

Ba tháng sau, một tông môn gần Đại Trăn hoàng triều.

Tông môn dựng lên toàn bộ đại trận, hình thành lồng chụp to lớn bảo hộ bên trong.

Bên trong, tông môn rối bời.

Chủ điện tông môn, một đám tu giả sốt ruột thảo luận.

- Chưởng môn, làm sao đây? Bên ngoài là quân đội của Đại Trăn hoàng triều, đó là Đại Trăn hoàng triều!

- Chưởng môn, đây là báo thù, Diêm Xuyên đến báo thù!

- Chưởng môn, hiện tại nên làm gì!

...............

.........

...

Trong đại điện rối bời, một đám người nhìn hướng ông lão tóc trắng. Ông lão tóc trắng híp mắt, bên trong lộ cảm xúc vừa kinh vừa giận.

Chưởng môn lạnh giọng hỏi:

- Khi nào, đại quân xuất hiện từ khi nào? Tại sao trước đó ta không có chút tin tức?

- Chúng ta cũng không ngờ!

- ...

Trong đại điện không khí rét lạnh.

Chợt một người đàn ông vọt vào đại điện, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn hướng chưởng môn.

Người đàn ông kia kinh khủng nói:

- Sư phụ, mới rồi đệ tử tra xét một vòng, bốn mươi vạn, là đoàn trưởng đệ nhất quân đoàn đại quân đến tông ta!

Chưởng môn sắc mặt cực kỳ khó xem nói:

- Bốn mươi vạn? Là bốn mươi vạn sao? Trong tông ta có bao nhiêu đệ tử?

Đệ tử kia đáp:

- Bốn ngàn!

Chưởng môn bi thương hét:

- Bốn mươi vạn? Bốn ngàn? Ha ha ha ha, trời bỏ rơi tông ta rồi, trời bỏ rơi tông ta rồi!

Ngoài tông môn, Dịch Phong đứng ở một góc khuất rừng cây nhìn phía xa tông môn dựng đại trận.

Dịch Phong thản nhiên nói:

- Phá trận!

Một tiếng ra lệnh, tin tức truyền hướng tứ phương, bốn mươi vạn đại quân gần như cùng lúc kéo trường cung chĩa hướng đại trận tông môn phía xa.

Vô số tiên phong cùng quát:

- Bắn!

Bùm!

Bốn mươi vạn mũi Xạ Nhật tiễn giống như bốn mươi vạn sao băng đánh hướng đại trận sơn môn tông môn.

- Đại trận sơn môn thì sao? Lực lượng gấp bốn mươi vạn lần cùng bùng phát, cho dù là đại trận sơn môn cũng phải phá.

Ầm!

Đại trận sơn môn nổ tung.

- Giết!



Đại trận bị phá, thật nhiều tướng sĩ ùa vào sơn môn, tiếng kêu giết như sóng thần. Người chưa đến, các tu giả tông môn đã nhũn chân.

Khó khăn lắm mới có vài đệ tử tông môn xông ra, cung tiễn thủ bắn vạn mũi tên, thật nhiều đệ tử ôm hận chết.

Ầm!

Ầm!

Đại điện chưởng môn, khoảnh khắc đại trận sơn môn bị phá thì chưởng môn xông lên trời.

Chưởng môn quát với bốn mươi vạn đại quân:

- Hạng chuột nhắt kia, đi ra, tổng soái của đại quân các ngươi là ai? Đi qua quyết đấu với lão phu!

Dịch Phong ở trong cánh rừng um tùm nheo mắt lại.

Dịch Phong ánh mắt lạnh lùng nói:

- Chưởng môn này đầu óc có vấn đề? Báo cho tướng lĩnh Khí cảnh mài mò hắn cho ta!

- Tuân lệnh!

Một tướng lĩnh nhanh chóng truyền tin.

Ầm ầm!

Bốn mươi vạn đại quân san bằng tông môn bốn ngàn ngươi, căn bản là đồ sát nghiêng về một bên.

Tiếng kêu giết không dứt, vô số đệ tử tông môn nhanh chóng chết đi.

Bên kia, đệ nhất quân đoàn.

Hoắc Quang và Dịch Phong khác nhau, Hoắc Quang làm gương cho binh sĩ, sau khi phá đại trận tông môn thì gã xông tới trước nhất.

Hoắc Quang hét to:

- Giết cho ta!

Do Hoắc Quang dẫn đầu, sĩ khí đại quân tận trời.

Hoắc Quang đối đầu với một Thần cảnh.

Ầm!

Một thương đâm xuyên đầu Thần cảnh, chủ một tông đương trường chết bất đắc kỳ tử.

Các đệ tử tông môn há hốc mồm kinh ngạc, thế này còn đánh cái quái gì? Chưởng môn vừa xông lên đã đi đời nhà ma thì làm sao đánh?

Trên bầu trời, Hoắc Quang lạnh lùng quát:

- Không chừa một tên, giết!

- Grao!

- Giết!

- Chỉ ta vô địch!

...............

.........

...

Vì báo thù cho phụ mẫu, hịch văn tảo phạt của Đại Trăn hoàng triều nhanh chóng truyền khắp vô số tiên thành. Trong nửa năm, mười tông môn bị tiêu diệt, tin tức nhanh chóng truyền khắp bốn phương.

Tin tức cũng mau chóng tới tay Đại Vũ Thiên tông.

Đại Vũ Thiên tông, đại điện tông chủ.

Mọi người đang mở cuộc họp.

- Hắc Vũ chân quân, Đại Trăn thế mạnh, bây giờ chúng ta nên làm sao?

- Hắc Vũ chân quân, đã có mười tông môn bị diệt, không, thêm vào mười bốn cái bị diệt trước khi Đại Trăn hoàng triều là tổng cộng hai mươi bốn tông bị hủy diệt!

- Hắc Vũ chân quân, hiện tại nên làm cái gì?

...............

.........

...

Mọi người sốt ruột hỏi dồn.

Hắc Vũ chân quân an ủi nói:

- Ta hiểu tâm tình của các ngươi, các vị đều là chủ một tông, Đại Trăn chỉ mới khai quốc.

Một chưởng môn lo lắng nói:

- Mới khai quốc? Nhưng đây không phải việc khai quốc, Đại Trăn thế rào rạt quá mạnh, xin chân quân hãy ngăn bước chân của nó!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Quốc Đại Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook