Tiên Quốc Đại Đế

Quyển 2 - Chương 47: Bị nuốt

Quan Kỳ

04/09/2013

Túy Kiếm Sinh sốt ruột la lên:

- Diêm Xuyên, ngươi mau đi đi!

Diêm Xuyên nhắm mắt làm ngơ.

Xà vương gầm rống lao hướng Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên nhìn giao long, cười lạnh nói:

- Xà hóa chi giao? Ngươi thật là may mắn, trong nhiều con rắn chỉ có ngươi hóa thành giao. Nhưng rốt cuộc ngươi chỉ là giáo, chỉ là món ăn trong bữa cơm của ta!

Món ăn cơm?

Giao long gầm lên:

- Hừ! Không biết sống chết!

Rắn muốn ăn người, người cũng muốn ăn rắn. Nếu là cao thủ Khí cảnh nói như vậy thì giao long không đến mức tức giận, bây giờ một người thường Lực cảnh nho nhỏ dám bất kính với tôn quý như nó?

Giao long tức giận, xà vương tăng tốc độ vọt tới.

Tử Tử sốt ruột nói:

- Ta chặn xà vương, ngươi nhanh đi đi!

Diêm Xuyên lắc đầu, nói:

- Ta không sao, nàng cẩn thận.

- Ừm.

Tử Tử ừ một tiếng, nhấc chân tiến tới.

Tay Tử Tử bỗng xuất hiện một thanh trường kiếm, giết hướng xà vương.

- Grao!

Xà vương gầm rống há mồm cắn Tử Tử, nhưng chính lúc này, điều thần kỳ xuất hiện.

Bùm!

Phía xa dư âm chiến đấu có một khối đá to bay tới, thật trùng hợp bay vào miệng xà vương đang há to mồm.

- Ừng ực.

Xà vương mắt mờ mịt, mới rồi nó nuốt thứ gì?

Tử Tử chém một kiếm xuống:

- Chém!

Xà vương trợn to mắt, người vặn vẹo, cái đuôi to vung hướng Tử Tử, sức mạnh hung tợn. Cái đuôi vung ra mang theo nhiều cương khí, tựa bão tố ập đến, vô cùng hung mãnh.

Một cái roi tử vong quất hướng Tử Tử.

Xèo!

Xà vương vung đuôi đến một nửa thì người bỗng kêu một tiếng, cái đuôi quất trúng đá to phía trên, xà vương nga sấp xuống, cực kỳ chật vật ngã trước mặt Tử Tử, như là cố ý làm cá nằm trên thớt.

Đinh!

Tử Tử dễ dàng chém đầu rắn.

Xà vương buồn bực rống to:

- Grao!

Ầm!

Lại một khối đá dư âm từ chiến trường bay tới đập đầu rắn vùi vào đất.

Phía xa đám Thất kiếm hiệp đang chiến đấu cất tiếng cười to:

- Ha ha ha ha!

Thất kiếm hiệp thương hại nhìn xà vương, ngươi đấu với ai không tốt, cố tình tìm Tử cô nương, không phải là muốn chết sao?

Giao long trên mặt hồ mặt đen như mực.

Thuộc hạ đắc lực của nó quá mất mặt, lúc chiến đấu tự té?

- Grao!

Xà vương gầm rống từ trong đất rút ra đầu rắn, trán đập tảng đá bay hướng Tử Tử.

- A?

Tử Tử hoảng hốt, trường kiếm bị một khối đá vụn đánh văng ra ngoài, chật vật.

Sắc mặt giao long tốt hơn chút.

Két!



Trường kiếm cực kỳ trùng hợp rơi vào một khe đá, chui kiếm cắp vào khe.

- Nguy rồi!

Tử Tử la lên, bắt hướng trường kiếm.

Xà vương giận dữ bày xong tư thế, lộ ra hung ác dữ tợn.

- Grao!

Xà vương rống to, bão tố tốc lên. Quá mất mặt, xà vương rất tức giận, nó vặn người vung hướng Tử Tử.

Xèo!

Trong ánh mắt mờ mịt của giao long, cùng một vị trí, xà vương lần thứ hai té, ngã sấp xuống, còn xui xẻ đầu đập vào trường kiếm kẹt trong khe đá.

Trường kiếm đâm vào mắt xà vương, máu văng tung tóe.

- Grao!

- Grao!

- Grao!

Xà vương đau đớn vùng vẫy, lần thứ hai té mù mắt? Mắt bị mù?

Xà vương xui xẻo thống khổ rống gầm, ai cảm nhận được tâm tình hiện tại của nó? Đánh hụt, thậm chí làm mù mắt?

Phía xa, giao long biểu tình khó xem.

Giao long rối rắm gầm lên:

- Phế vật!

Đánh không lại người ta cũng không sao, nhưng ngươi chưa đánh đã làm mình tàn? Sao ta thu tên vô dụng như vậy?

- Grao!

Giao long hú dài, đạp sóng đến.

Diêm Xuyên biến sắc mặt, kêu to:

- Tử Tử, mau trốn, mau trốn!

Tử Tử cười nói:

- Không sao, nó không đối phó ta được.

Diêm Xuyên sốt ruột nói:

- Không, con giao long này khác hẳn, nó có thể hóa long, có đại phúc vận trong người, nguyền rủa của nàng không ảnh hưởng nó bao nhiêu.

Tử Tử kinh ngạc bật thốt:

- A?

Chớp mắt giao long đã đến trước mặt Tử Tử.

- Grao!

Giao long gầm rống, há mồm táp Tử Tử.

Miệng rồng to lớn phun ra mùi tanh nồng nặc, chớp mắt đã tới gần Tử Tử.

Tử Tử đứng ngây như phỗng.

- A?

Bùm!

Bỗng một bóng người đụng bay Tử Tử, thay thế cho nàng.

- A ùm!

Giao long nuốt bóng dáng ấy.

Tử Tử bị đụng bay trên không trung, thấy Diêm Xuyên, là hắn đẩy nàng ra?

Tử Tử ngẩn ngơ.

Ầm!

Tử Tử té xuống đất.

Tử Tử hét to:

- Không!!!

Ầm!

Cùng với tiếng rống thê lương của Tử Tử, mặt đất rung rinh, vài chỗ xuất hiện khe nứt sâu hoắm. Động đất như bị cảm xúc của Tử Tử ảnh hưởng, trời bỗng nổi mây đen dày đặc.

Các cường giả chiến đấu xung quanh ai nấy kinh sợ, khó hiểu.



Đám Túy Kiếm Sinh ngạc nhiên hỏi:

- Có chuyện gì?

- A a a a!

Giao long bỗng thống khổ hú dài.

Ầm!

Giao long lăn lộn, vô cùng thống khổ.

Tử Tử sốt ruột nói:

- Diêm Xuyên, ngươi tuyệt đối đừng bị gì, Diêm Xuyên, Diêm Xuyên!

Ầm!

Đất rung rinh, bầu trời che kín mây đen, dường như khoảnh khắc tận thế đến.

Giao long thống khổ vặn vẹo.

- Giao long làm sao vậy?

- Diêm Xuyên đâu?

... ... ... ... ...

... ... ...

...

Người đang chiến đấu rất sốt ruột, Tử Tử liên tục kêu gọi, nhào hướng giao long.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Giao long lăn lộn.

Giao long kêu đau không dứt:

- Không thể nào, ta ăn cái gì, ta ăn cái gì?

Giao long tiếp tục la:

- Còn nữa, vết thương của ta, vết thương mười năm trước tại sao tái phát? Sao có thể!

Giao long lăn lộn, Tử Tử nhào tới.

Xòn xà vương lúc đầu chiến đấu với Tử Tử thì cũng rất thảm, trước đó mắt phải bị chọc mù, giờ không biết sao mắt trái mù luôn, khắp người đầy vết thương, vô cùng thê thảm.

Tử Tử sốt ruột nói:

- Phun ra, phun Diêm Xuyên ra!

- Nguyền rủa, ta trúng nguyền rủa? Không, không chỉ như vậy, trong bụng của ta là cái gì? A, a!

Giao long vặn vẹo thân thể, vô cùng thống khổ.

Trong bụng giao long cơ bắp nhanh chóng nghiền ép nuốt Diêm Xuyên, nhưng khi hắn vào miệng nó thì đã bóp nát di vật của Độc Sư, Vụ Cương.

Vụ Cương nát, thật nhiều khói đen bao phủ Diêm Xuyên, mặc dù bụng giao long lực nghiền mạnh mẽ cũng không thể tổn thương hắn chút nào.

Diêm Xuyên nắm Ngọc Đế kiếm mạnh xoắn, điên cuồng hút huyết khí của giao long.

Ngọc Đế kiếm vốn có màu đen, khi hấp thu huyết khí của giao long thì biến đỏ thắm.

Diêm Xuyên cười lạnh nói:

- Giao sinh long lân, vốn không ai làm gì được ngươi, dù là nhóm Túy Kiếm Sinh cũng không thể phá vỡ long lần của ngươi. Đáng tiếc tân sinh giao long nhà ngươi không sửa dã tính, thói quen làm rắn thấy gì nuốt đó? Nuốt đi, ngươi cho rằng bụng nghiền rất mạnh sao?

Có Vụ Cương phòng ngự, Ngọc Đế kiếm hết sức rút đi huyết khí của giao long.

Đối với huyết khí của giao long có phẩm chất cao như vậy Ngọc Đế kiếm rất hưng phấn, khi thu nạp thì rung động không ngừng.

Giao long hét thảm thiết, lăn lộn bốn phía:

- Không, không!

Tử Tử nhào hướng giao long, nơi nàng đi qua đá núi đập xuống, bỏ đá xuống giếng giao long.

Hiển nhiên Diêm Xuyên đoán giao long có đại phúc vận ở trước mặt Tử Tử căn bản không có hiệu quả. Chỉ cần hại Tử Tử, mặc kệ ngươi là rắn hay rồng đều xui xẻo, còn có hiệu quả dựng sào thấy bóng.

Mắt Tử Tử tuôn trào dòng lệ:

- Thả Diêm Xuyên ra, thả Diêm Xuyên ra...

Tử Tử khóc lóc, giao long lăn lộn đầy đất cũng mắt ngấn lệ, ta cũng muốn hắn ra lắm nhưng hắn không chịu ra!

Lực nghiền cường đại khiến Vụ Cương quanh thân Diêm Xuyên rung động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Quốc Đại Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook