Quyển 8 - Chương 9: Biến đổi
Quan Kỳ
22/07/2014
Diêm Xuyên tò mò nhận thư.
Điện chủ kia nói:
- Đây là lá thư Mộng Hồng Anh khiến ta chuyển giao cho ngươi và Tử Tử thánh nữ.
Diêm Xuyên mở thứ ra nhìn một lát, nheo mắt.
Diêm Xuyên nhướng mày nói:
- Thần Tông thánh địa muốn tiến vào Tiên giới?
Điện chủ kia nói:
- Vâng, sau ba năm sẽ toàn bộ vào Tiên giới. Nếu Diêm đế đã nhận thư thì ta trở về đây.
Điện chủ kia nói rồi nhanh chóng rời đi.
Thần Tông thánh địa sắp đi?
Không biết vì sao Diêm Xuyên bỗng có cảm giác buồn bã.
…
Thời gian ba năm trôi qua thật nhanh.
Trung Thần châu, Thần Tông thánh địa, bên ngoài Thần giới.
Hiện tại có nhiều đệ tử từ bốn phương tám hướng bay nhanh đến Thần giới.
Lối vào Thần giới, một số đệ tử chuyên môn phân biệt các loại có tư cách tiến nhập.
Giờ phút này, bên ngoài Thần giới, trên một ngọn núi nhỏ, có một hồng y nữ tử nhìn xung quanh, dường như là ở trong biển người tìm kiếm ai đó.
Mộng Hồng Anh vẫn mặc áo đỏ, nhưng không như trước ăn mặc hở hàng, biến rất cổ hủ, tuy nhiên mặc áo lông cũng khó che giấu vẻ quyến rũ của nàng.
Có một điện chủ bay tới.
Điện chủ kia nói:
- Thánh nữ, mau đi đi, thánh chủ đã dặn là Thần giới chúng ta phải nhanh rời khỏi giới này, nếu không đi thì không kịp!
Mộng Hồng Anh mặt lộ vẻ sốt ruột.
Mộng Hồng Anh nhìn hướng điện chủ kia.
Mộng Hồng Anh nhíu mày hỏi:
- Ta đưa the cho ngươi, rốt cuộc thì ngươi có đưa đến chưa?
Điện chủ kia la lên:
- Thánh nữ, chắc chắn ta đưa đến rồi, ta tự tay giao cho Diêm Xuyên!
Mộng Hồng Anh cắn môi nói:
- Giao rồi, giao rồi tại sao hắn không đến?
- A?
Mộng Hồng Anh bực bội nói:
- Ngươi đi xuống đi!
Điện chủ kia sốt ruột nói:
- Thánh nữ, sắp trễ rồi, mọi người đều đã vào, chỉ còn lại chúng ta!
Mộng Hồng Anh lắc đầu, bướng bỉnh nói:
- Ta chờ chút nữa, ngươi đi xuống đi!
Điện chủ kia vẻ mặt nhăn nhó, ngươi là tôn nữ của thánh chủ, ngươi không đi vào thì sao ta đi được?
Chính lúc này, bên dưới lối vào Thần giới, gần như mọi người đã vào hết, Mộng Tam Sinh cất bước đi ra.
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói:
- Hồng Anh!
Mộng Hồng Anh sốt ruột nói:
- Gia gia!
Mộng Tam Sinh la lên:
- Nên đi rồi! Trở về đi!
Mộng Hồng Anh nhíu mày, không tình nguyện gật đầu.
Mộng Hồng Anh bay xuống lối vào Thần giới, buồn bã nhìn bốn phía, vẫn không thấy người muốn chờ.
Mộng Hồng Anh không cam lòng, thở dài bước vào Thần giới.
Mộng Tam Sinh là người cuối cùng đi vào.
Khi Mộng Tam Sinh đi vào, liếc rừng núi phía xa, nhướng mày.
Nhưng rồi Mộng Tam Sinh quay đầu lại, đi vào Thần giới, mặc kệ chuyện ở giới này.
Mộng Tam Sinh bước vào, trong rừng núi phía xa có mấy bóng người đi ra.
Chính là Diêm Xuyên, Tử Tử, Vương Tiễn, Kim đại Vũ.
Diêm Xuyên nhìn Mộng Hồng Anh tiến vào, khẽ thở dài.
Diêm Xuyên rốt cuộc hiểu tại sao mình thấy buồn vô cớ.
Tử Tử nắm chặt cánh tay Diêm Xuyên, hiện tại họ cách nhau gần như vậy đã không có thiên tượng trừng phạt, hình như Diêm Xuyên miễn dịch rồi.
Tử Tử nhìn ra biểu tình của Diêm Xuyên, khẽ hỏi:
- Tại sao không đi ra từ biệt với họ?
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Thôi, trẫm không muốn có nhiều vướng bận, khiến nàng theo gió mà đi đi. Tâm vô vướng bận, chẳng chút vướng bận thì chẳng phải càng tốt hơn sao?
Tử Tử như cảm giác được cảm xúc bây giờ của Diêm Xuyên, nhìn phía xa lối vào Tiên giới, ôm chặt cánh tay hắn.
Phía xa, lối vào Thần giới.
Ầm ầm!
Lối vào Thần giới nổ tung.
Vù vù!
Hư không xung quanh vặn vẹo dữ dội, từng đợt lốc xoáy phát ra từ lối vào Thần giới.
Trên bầu trời, vô số công đức của Thần giới nhanh chóng thu lại, ngày càng nhỏ, dần biến mất.
Trên trời vang vài tiếng sấm.
Tiếng sấm qua đi, trời trong mây trắng, mọi thứ hòi phục bình tĩnh.
Vương Tiễn kinh ngạc nói:
- Toàn Thần giới đều phi thăng!
Diêm Xuyên và Tử Tử nhìn phía xa, không ai nói lời nào.
Trong Thần giới.
Mộng Hồng Anh ủ rũ bước vào trong, Mộng Tam Sinh đứng cạnh nàng.
Mộng Tam Sinh trầm giọng hỏi:
- Hồng Anh, là ngươi nói cho Diêm Xuyên chuyện chúng ta rời đi?
Mộng Hồng Anh biến sắc mặt, nhìn điện chủ kia đứng cạnh.
Điện chủ kia lập tức la lên:
- Thánh nữ, không phải ta nói, thánh chủ thứ tội!
Mộng Tam Sinh lắc đầu nói:
- Đừng nhìn, mới nãy ta thấy Diêm Xuyên, Tử Tử.
Điện chủ kia thở phào.
Mộng Hồng Anh kinh ngạc hỏi:
- Cái gì? Diêm Xuyên? Tử Tử? Hắn đến?
Mộng Hồng Anh nói rồi nhìn hướng lối vào Thần giới, dường như muốn đi ra ngoài.
Vù vù!
Lối ra Thần giới nổi lên vòng xoáy.
Mộng Tam Sinh lắc đầu nói:
- Thần giới đã truyền tống về Tiên giới, bên ngoài đã không phải là Phong Ấn giới.
Mộng Hồng Anh cười khổ:
- A?
Mộng Tam Sinh thản nhiên nói:
- Đừng suy nghĩ lung tung.
Mộng Tam Sinh nói xong nhấc chân rời đi, bay hướng Tổ Sơn.
Điện chủ kia cũng đi ngay, bỏ lại một mình Mộng Hồng Anh ngây ngẩn nhìn lối ra Thần giới.
Khóe môi Mộng Hồng Anh cong lên, như nghĩ tới chuyện gì rất vui vẻ.
.........
Nguyên Thần Tông thánh địa.
Đoàn người Diêm Xuyên đứng một lúc.
Kim đại Vũ hỏi:
- Thánh thượng, chúng ta nên quay về?
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Là nên về, cuộc quyết chiến cuối cùng nên bắt đầu.
Diêm Xuyên nói vậy khiến Kim đại Vũ, Vương Tiễn biểu tình nghiêm túc, cũng hiểu là cuộc quyết chiến cuối cùng với Đạt Phật thiên triều sắp bắt đầu.
Hai thiên triều phân chia thiên hạ?
Lấy cá tính của Diêm Xuyên thì tuyệt đối là không có khả năng, không phải Đại Trăn thiên triều nuốt Đạt Phật thiên triều thì là Đạt Phật thiên triều nuốt Đại Trăn thiên triều.
Chia ba thiên hạ, kiềm chế lẫn nhau. Bây giờ cách cục chân vạc đã thay đổi, tiếp theo sẽ là đại chiến thế giới rầm rộ.
Đoàn người nhanh chóng bay hướng đông.
Mấy tháng sau.
Đạt Phật thiên triều, Vạn Phật thành.
Khổng Ma Kha nhận được tin tức Thần Tông thánh địa rời đi.
Trong Vạn Phật điện, mở chầu triều.
Phùng Thiệu hưng phấn nói:
- Thánh thượng, Thần Tông thánh địa rời đi, hiện tại Trung Thần châu không còn cường địch, Đạt Phật thiên triều ta có thể thẳng tiến, đánh nhanh rút gọn rồi!
Triệu Tiên Tri cũng phấn chấn nói:
- Thánh thượng, dịp tốt trời cho!
Khổng Ma Kha ánh mắt hưng phấn, gật đầu, nói:
- Ban cho Triệu Tiên Tri làm Đông Chinh đại nguyên soái, tổng lĩnh Đông Chinh binh mã, binh phạt Trung Thần châu!
Triệu Tiên Tri lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Phùng Thiệu đứng một bên nhíu mày, nhưng không có phản bác mà là chúc mừng nói:
- Chúc mừng Triệu đại nhân!
Triệu Tiên Tri nhìn Phùng Thiệu, nhíu mày nhưng vẫn gật đầu.
........
Khổng gia.
Khổng Đạo Khâu nhìn phong thư trong tay, trước mắt đứng hai đệ tử Khổng gia.
- Gia chủ?
Khổng Đạo Khâu trầm giọng nói:
- Thần Tông thánh địa đã đi, Đại Trăn thiên triều, Đạt Phật thiên triều đại chiến.
- A?
Khổng Đạo Khâu sắc mặt khó xem nói:
- Có lẽ Khổng gia ta sẽ bị lan đến.
- Khổng gia ta không tham gia quốc chiến của họ thì chẳng phải được rồi?
Khổng Đạo Khâu sắc mặt khó xem nói:
- Không tham dự? Ha ha, Khổng Ma Kha sẽ để yên cho gia tộc chúng ta sao? Khổng Ma Kha có Liên Thần che chở, Khổng gia ta tính cái gì?
Đệ tử Khổng gia nhíu mày nói:
- Gia chủ, Liên Thần thật sự đã trở lại?
Khổng Đạo Khâu trầm giọng hỏi:
- Ngươi cũng không tin ta?
Đệ tử Khổng gia lập tức nói:
- Không, đương nhiên là ta tin tưởng gia chủ!
Điện chủ kia nói:
- Đây là lá thư Mộng Hồng Anh khiến ta chuyển giao cho ngươi và Tử Tử thánh nữ.
Diêm Xuyên mở thứ ra nhìn một lát, nheo mắt.
Diêm Xuyên nhướng mày nói:
- Thần Tông thánh địa muốn tiến vào Tiên giới?
Điện chủ kia nói:
- Vâng, sau ba năm sẽ toàn bộ vào Tiên giới. Nếu Diêm đế đã nhận thư thì ta trở về đây.
Điện chủ kia nói rồi nhanh chóng rời đi.
Thần Tông thánh địa sắp đi?
Không biết vì sao Diêm Xuyên bỗng có cảm giác buồn bã.
…
Thời gian ba năm trôi qua thật nhanh.
Trung Thần châu, Thần Tông thánh địa, bên ngoài Thần giới.
Hiện tại có nhiều đệ tử từ bốn phương tám hướng bay nhanh đến Thần giới.
Lối vào Thần giới, một số đệ tử chuyên môn phân biệt các loại có tư cách tiến nhập.
Giờ phút này, bên ngoài Thần giới, trên một ngọn núi nhỏ, có một hồng y nữ tử nhìn xung quanh, dường như là ở trong biển người tìm kiếm ai đó.
Mộng Hồng Anh vẫn mặc áo đỏ, nhưng không như trước ăn mặc hở hàng, biến rất cổ hủ, tuy nhiên mặc áo lông cũng khó che giấu vẻ quyến rũ của nàng.
Có một điện chủ bay tới.
Điện chủ kia nói:
- Thánh nữ, mau đi đi, thánh chủ đã dặn là Thần giới chúng ta phải nhanh rời khỏi giới này, nếu không đi thì không kịp!
Mộng Hồng Anh mặt lộ vẻ sốt ruột.
Mộng Hồng Anh nhìn hướng điện chủ kia.
Mộng Hồng Anh nhíu mày hỏi:
- Ta đưa the cho ngươi, rốt cuộc thì ngươi có đưa đến chưa?
Điện chủ kia la lên:
- Thánh nữ, chắc chắn ta đưa đến rồi, ta tự tay giao cho Diêm Xuyên!
Mộng Hồng Anh cắn môi nói:
- Giao rồi, giao rồi tại sao hắn không đến?
- A?
Mộng Hồng Anh bực bội nói:
- Ngươi đi xuống đi!
Điện chủ kia sốt ruột nói:
- Thánh nữ, sắp trễ rồi, mọi người đều đã vào, chỉ còn lại chúng ta!
Mộng Hồng Anh lắc đầu, bướng bỉnh nói:
- Ta chờ chút nữa, ngươi đi xuống đi!
Điện chủ kia vẻ mặt nhăn nhó, ngươi là tôn nữ của thánh chủ, ngươi không đi vào thì sao ta đi được?
Chính lúc này, bên dưới lối vào Thần giới, gần như mọi người đã vào hết, Mộng Tam Sinh cất bước đi ra.
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói:
- Hồng Anh!
Mộng Hồng Anh sốt ruột nói:
- Gia gia!
Mộng Tam Sinh la lên:
- Nên đi rồi! Trở về đi!
Mộng Hồng Anh nhíu mày, không tình nguyện gật đầu.
Mộng Hồng Anh bay xuống lối vào Thần giới, buồn bã nhìn bốn phía, vẫn không thấy người muốn chờ.
Mộng Hồng Anh không cam lòng, thở dài bước vào Thần giới.
Mộng Tam Sinh là người cuối cùng đi vào.
Khi Mộng Tam Sinh đi vào, liếc rừng núi phía xa, nhướng mày.
Nhưng rồi Mộng Tam Sinh quay đầu lại, đi vào Thần giới, mặc kệ chuyện ở giới này.
Mộng Tam Sinh bước vào, trong rừng núi phía xa có mấy bóng người đi ra.
Chính là Diêm Xuyên, Tử Tử, Vương Tiễn, Kim đại Vũ.
Diêm Xuyên nhìn Mộng Hồng Anh tiến vào, khẽ thở dài.
Diêm Xuyên rốt cuộc hiểu tại sao mình thấy buồn vô cớ.
Tử Tử nắm chặt cánh tay Diêm Xuyên, hiện tại họ cách nhau gần như vậy đã không có thiên tượng trừng phạt, hình như Diêm Xuyên miễn dịch rồi.
Tử Tử nhìn ra biểu tình của Diêm Xuyên, khẽ hỏi:
- Tại sao không đi ra từ biệt với họ?
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Thôi, trẫm không muốn có nhiều vướng bận, khiến nàng theo gió mà đi đi. Tâm vô vướng bận, chẳng chút vướng bận thì chẳng phải càng tốt hơn sao?
Tử Tử như cảm giác được cảm xúc bây giờ của Diêm Xuyên, nhìn phía xa lối vào Tiên giới, ôm chặt cánh tay hắn.
Phía xa, lối vào Thần giới.
Ầm ầm!
Lối vào Thần giới nổ tung.
Vù vù!
Hư không xung quanh vặn vẹo dữ dội, từng đợt lốc xoáy phát ra từ lối vào Thần giới.
Trên bầu trời, vô số công đức của Thần giới nhanh chóng thu lại, ngày càng nhỏ, dần biến mất.
Trên trời vang vài tiếng sấm.
Tiếng sấm qua đi, trời trong mây trắng, mọi thứ hòi phục bình tĩnh.
Vương Tiễn kinh ngạc nói:
- Toàn Thần giới đều phi thăng!
Diêm Xuyên và Tử Tử nhìn phía xa, không ai nói lời nào.
Trong Thần giới.
Mộng Hồng Anh ủ rũ bước vào trong, Mộng Tam Sinh đứng cạnh nàng.
Mộng Tam Sinh trầm giọng hỏi:
- Hồng Anh, là ngươi nói cho Diêm Xuyên chuyện chúng ta rời đi?
Mộng Hồng Anh biến sắc mặt, nhìn điện chủ kia đứng cạnh.
Điện chủ kia lập tức la lên:
- Thánh nữ, không phải ta nói, thánh chủ thứ tội!
Mộng Tam Sinh lắc đầu nói:
- Đừng nhìn, mới nãy ta thấy Diêm Xuyên, Tử Tử.
Điện chủ kia thở phào.
Mộng Hồng Anh kinh ngạc hỏi:
- Cái gì? Diêm Xuyên? Tử Tử? Hắn đến?
Mộng Hồng Anh nói rồi nhìn hướng lối vào Thần giới, dường như muốn đi ra ngoài.
Vù vù!
Lối ra Thần giới nổi lên vòng xoáy.
Mộng Tam Sinh lắc đầu nói:
- Thần giới đã truyền tống về Tiên giới, bên ngoài đã không phải là Phong Ấn giới.
Mộng Hồng Anh cười khổ:
- A?
Mộng Tam Sinh thản nhiên nói:
- Đừng suy nghĩ lung tung.
Mộng Tam Sinh nói xong nhấc chân rời đi, bay hướng Tổ Sơn.
Điện chủ kia cũng đi ngay, bỏ lại một mình Mộng Hồng Anh ngây ngẩn nhìn lối ra Thần giới.
Khóe môi Mộng Hồng Anh cong lên, như nghĩ tới chuyện gì rất vui vẻ.
.........
Nguyên Thần Tông thánh địa.
Đoàn người Diêm Xuyên đứng một lúc.
Kim đại Vũ hỏi:
- Thánh thượng, chúng ta nên quay về?
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Là nên về, cuộc quyết chiến cuối cùng nên bắt đầu.
Diêm Xuyên nói vậy khiến Kim đại Vũ, Vương Tiễn biểu tình nghiêm túc, cũng hiểu là cuộc quyết chiến cuối cùng với Đạt Phật thiên triều sắp bắt đầu.
Hai thiên triều phân chia thiên hạ?
Lấy cá tính của Diêm Xuyên thì tuyệt đối là không có khả năng, không phải Đại Trăn thiên triều nuốt Đạt Phật thiên triều thì là Đạt Phật thiên triều nuốt Đại Trăn thiên triều.
Chia ba thiên hạ, kiềm chế lẫn nhau. Bây giờ cách cục chân vạc đã thay đổi, tiếp theo sẽ là đại chiến thế giới rầm rộ.
Đoàn người nhanh chóng bay hướng đông.
Mấy tháng sau.
Đạt Phật thiên triều, Vạn Phật thành.
Khổng Ma Kha nhận được tin tức Thần Tông thánh địa rời đi.
Trong Vạn Phật điện, mở chầu triều.
Phùng Thiệu hưng phấn nói:
- Thánh thượng, Thần Tông thánh địa rời đi, hiện tại Trung Thần châu không còn cường địch, Đạt Phật thiên triều ta có thể thẳng tiến, đánh nhanh rút gọn rồi!
Triệu Tiên Tri cũng phấn chấn nói:
- Thánh thượng, dịp tốt trời cho!
Khổng Ma Kha ánh mắt hưng phấn, gật đầu, nói:
- Ban cho Triệu Tiên Tri làm Đông Chinh đại nguyên soái, tổng lĩnh Đông Chinh binh mã, binh phạt Trung Thần châu!
Triệu Tiên Tri lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Phùng Thiệu đứng một bên nhíu mày, nhưng không có phản bác mà là chúc mừng nói:
- Chúc mừng Triệu đại nhân!
Triệu Tiên Tri nhìn Phùng Thiệu, nhíu mày nhưng vẫn gật đầu.
........
Khổng gia.
Khổng Đạo Khâu nhìn phong thư trong tay, trước mắt đứng hai đệ tử Khổng gia.
- Gia chủ?
Khổng Đạo Khâu trầm giọng nói:
- Thần Tông thánh địa đã đi, Đại Trăn thiên triều, Đạt Phật thiên triều đại chiến.
- A?
Khổng Đạo Khâu sắc mặt khó xem nói:
- Có lẽ Khổng gia ta sẽ bị lan đến.
- Khổng gia ta không tham gia quốc chiến của họ thì chẳng phải được rồi?
Khổng Đạo Khâu sắc mặt khó xem nói:
- Không tham dự? Ha ha, Khổng Ma Kha sẽ để yên cho gia tộc chúng ta sao? Khổng Ma Kha có Liên Thần che chở, Khổng gia ta tính cái gì?
Đệ tử Khổng gia nhíu mày nói:
- Gia chủ, Liên Thần thật sự đã trở lại?
Khổng Đạo Khâu trầm giọng hỏi:
- Ngươi cũng không tin ta?
Đệ tử Khổng gia lập tức nói:
- Không, đương nhiên là ta tin tưởng gia chủ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.