Quyển 5 - Chương 60: Binh phạt thiên hạ
Quan Kỳ
22/03/2014
- Vâng!
Đám người Tửu Tấn lập tức hét lên trả lời.
Tại một tông môn lệ thuộc Thánh Địa Đại Chiêu khác.
Trên bầu trời, vô số công đức chiếu khắp tông môn lệ thuộc này. Vô số tu giả ngửa đầu nhìn lên bầu trời, nhìn những tường mây vô tận kia.
Một nam tử mặc áo bào vàng, tay cầm một cái chuông lớn bỗng nhiên xuất hiện trong không trung phía trên tông môn này!
- Coong!
Chuông lớn bỗng nhiên phát ra một tiếng động rất lớn.
- A!
- A!
Trong tông nhất thời có vô số tu giả ôm lỗ tai đau khổ kêu to.
- Người nào vậy?
Ngay lập tức, hơn mười cường giả bay vút lên trời, bao vây Kim Đại Vũ lại.
- Hoàng triều Đại Trăn, quân đoàn trưởng thứ ba, Kim Đại Vũ, phụng lệnh của hoàng thượng đặc biệt đến để chiêu an!
Kim Đại Vũ kêu lên.
- Chiêu an?
Sắc mặt mọi người nhất thời trầm xuống.
- Chư vị, nói như vậy hẳn chư vị nhìn ra được, Kinh Chiếu đã phi thăng!
Kim Đại Vũ kêu lên.
- Vậy thì như thế nào?
Nhất thời có người kêu lên.
- Chủ nhân Thánh Địa Đại Chiêu khẳng định đổi chủ. Các ngươi là tông môn do Thánh Địa Đại Chiêu sắc phong. Các ngươi cùng Thánh Địa Đại Chiêu, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Tuy ta còn chưa biết Thánh chủ mới là ai, nhưng người đó tuyệt đối không phải Kinh là Chiếu. Biển công đức của các ngươi đến từ Thánh Địa Đại Chiêu. Không có cách nào thu hồi. Các ngươi không cần phải tiếp tục trung thành với Thánh Địa Đại Chiêu. Nếu vậy không bằng các ngươi đầu vào Đại Trăn chúng ta. Ta sẽ báo cáo với hoàng thượng, để coi trọng các ngươi!
Kim Đại Vũ trầm giọng nói.
- Ha ha ha, chuyện cười. Hoàng triều Đại Trăn? Hoàng triều Đại Trăn tính là gì mà bảo chúng ta thần phục? Hoàng triều nho nhỏ của ngươi chỉ tương đương với hạ vị tông môn mà thôi. Dù nói thế nào chúng ta cũng là trung vị tông môn!
Một người trong đó khinh thường nói.
- Hạ vị? Chư vị cho rằng Đại Trăn ta thăng cấp trung vị, khó sao?
Kim Đại Vũ cười nói.
- Hả?
Chân mày mọi người nhíu lại.
- Nói vậy các ngươi cũng có thể từ công đức của mình cảm nhận được, Pháp tướng của thượng Hư Cảnh Pháp Tông chủ trước kia của các ngươi đã biến mất chứ?
Kim Đại Vũ cười nói.
Mọi người nhíu mày nhìn về phía Kim Đại Vũ.
- Hắn hẳn không ở tỏng giới này. Hắn đã cùng Kinh Chiếu đồng thời phi thăng. Tông môn của các ngươi mạnh nhất cũng chỉ là trung Hư Cảnh. Tại Đông Thần Châu, tông môn các ngươi đã nằm ở vị trí cuối cùng trong các trung vị tông môn. Huống hồ biển công đức của các ngươi còn không thể tự mình quyết định. Cho dù là được Đại Chiêu sắc phong, nhưng bất kỳ lúc nào Đại Chiêu cũng có thể thu hồi. Các ngươi thủ vững thì có tác dụng gì?
Kim Đại Vũ cười nói.
- Đồ khốn, chuyện của chúng ta, không cần ngươi tới...
Một tu giả lập tức kêu lớn
- Sư đệ, câm miệng!
Lại một tu giả mặc áo bào tím kêu lên.
Kim Đại Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Hoàng triều Đại Trăn thế nào, các ngươi không rõ, nhưng ta, các ngươi hẳn có rõ ràng đi!
Nói xong, khi thế quanh thân Kim Đại Vũ đột nhiên bộc phát ra.
- Thượng Hư Cảnh?
Sắc mặt mọi người biến đổi.
- Tại Đại Trăn, ta chỉ là thần. Các ngươi vẫn cảm thấy Đại Trăn yếu sao?
Kim Đại Vũ cười nói.
Sắc mặt mọi người biến đổi một hồi.
- Ngày xưa Thánh Địa Bất Tử bị tiêu diệt, Thánh Địa Đại Chiêu quật khởi. Ngày hôm nay, Thánh Địa Đại Chiêu gần đất xa trời. Chư vị, đây chính là thời điểm để chư vị quyết định vấn đề nhân sinh hệ trọng của mình rồi!
Kim Đại Vũ hít sâu một hơi nói.
- Quyết vấn đề nhân sinh hệ trọng của mình sao?
Chân mày mọi người nhíu lại.
Tu giả mặc áo tím dẫn đầu nhìn về phía Kim Đại Vũ nói:
- Nếu ta điều động lực lượng công đức trong tông môn, ngươi chưa chắc có thể thắng ta!
Kim Đại Vũ khẽ mỉm cười, không phản bác.
- Các ngươi có biết vì sao ta lại nói với các ngươi những lời này không?
Sắc mặt Kim Đại Vũ nghiêm nghị nói.
- Sao?
- Năm đại tông môn lệ thuộc Thánh Địa Đại Chiêu, Lam U Tông bị Cái U Vương tiêu diệt. Còn có tứ đại tông môn lệ thuộc. Công đức của tứ đại tông môn lệ thuộc này đang chảy vào Đại Trăn ta!
Kim Đại Vũ hít sâu một cái nói.
- Cái gì?
Sắc mặt mọi người càng thêm khó coi.
- Khẩu khí thật lớn!
Tu giả mặc áo bào tím giọng nói.
- Khẩu khí? Không lâu sau đó, các ngươi sẽ biết sự thực. Ta nhiều lời với các ngươi như vậy, bởi vì tông môn các ngươi sắp tới sẽ gần với Đại Trăn ta. Đại Trăn ta nguyện ý tiếp nhận tất cả các ngươi. Cho nên ta mới không hạ sát thủ đối với các ngươi!
Kim Đại Vũ trầm giọng nói.
- Gần? Ha ha ha, hoàng triều Đại Trăn và tông môn của ta cách nhau phạm vi một trung vị tông môn. sao có thể liền nhau như vậy được?
Một tu giả nhất thời khinh thường nói.
Nhưng tu giả mặc áo bào tím kia liền biến sắc quát lên:
- Sư đệ, câm miệng!
- Ách?
Mọi người nhìn về phía tu giả áo bào tím kia, đồng thời bọn họ đều đột nhiên nghĩ tới điều gì.
Đại Trăn muốn tiêu diệt cả tông môn kia?
Tu giả mặc áo bào tím nhìn Kim Đại Vũ. Ánh mắt của hắn biến đổi một hồi nói:
- Cho dù giết tứ đại tông môn ta, công đức của chúng ta cũng chỉ chảy về Thánh Địa Đại Chiêu. Các ngươi không thể chiếm được!
- Không, có một loại khả năng!
Kim Đại Vũ cười nói.
- Các ngươi, các ngươi muốn xâm lược Thánh Địa Đại Chiêu sao?
Tu giả mặc áo bào tím nhất thời hít một hơi lạnh hỏi.
Kim Đại Vũ không tiếp tục giải thích, bởi vì đã vậy là đủ rồi.
Kim Đại Vũ hít sâu một cái nói:
- Ta đến đây, chỉ muốn thông báo cho các ngươi một tiếng, để lại cho các ngươi chút thời gian cân nhắc. Chờ sau khi tam đại tông môn lệ thuộc bị tiêu diệt hết, ta sẽ hỏi lại tới tông môn các ngươi. Đến lúc đó, nếu như các ngươi còn không đồng ý, ta sẽ động thủ!
- Ngươi!
Một tu giả nhất thời biến sắc kêu lên.
Kim Đại Vũ mới vừa bay một hồi, lại quay đầu nhìn lại nói:
- Các ngươi nên sớm quyết định đi. Bởi vì quyết định càng sớm, các ngươi càng có lợi. Trong lúc này, các ngươi còn có năng lực lập công cho Đại Trăn, càng có thể thu được nhiều quyền thế của Đại Trăn!
Nói xong, Kim Đại Vũ hóa thành một đạo lưu quang, thoáng cái đã biến mất không thấy bóng dáng nữa.
- Đồ khốn, ngươi có giỏi thì đến đây!
Có một đệ tử gào lớn.
- Sư đệ, câm miệng!
Tu giả mặc áo tím nhất thời cau mày nói.
Mọi người thấy về phía tu giả mặc áo bào tím:
- Sư huynh?
Tu giả mặc áo bào tím hít sâu một cái nói:
- Ta không ngờ được, thật sự không ngờ được. Thánh chủ phi thăng, ta có thể đoán được. Nhưng kẻ đầu tiên quật khởi tại Đông Thần Châu lại có thể là hoàng triều Đại Trăn. Điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi!
- Sư huynh, lẽ nào suy huynh cho rằng những lời hắn nói là sự thật sao?
Mọi người kinh ngạc nói.
Tu giả mặc áo bào tím gật đầu nói:
- Thượng Hư Cảnh làm thần. Hơn nữa ta biết tất cả hổ tộc đã nương nhờ vào Đại Trăn. Hơn nữa, trước đây không lâu, Diêm Xuyên đã từng bắt Lam U Chân Quân. Lực lượng và dã tâm của hoàng triều Đại Trăn thực sự quá lớn!
- Nhưng Đại Trăn thật sự có thể trở thành mạnh nhất tại Đông Thần Châu sao? Dù sao Thánh Địa Đại Chiêu vẫn còn!
Có người hỏi.
Đám người Tửu Tấn lập tức hét lên trả lời.
Tại một tông môn lệ thuộc Thánh Địa Đại Chiêu khác.
Trên bầu trời, vô số công đức chiếu khắp tông môn lệ thuộc này. Vô số tu giả ngửa đầu nhìn lên bầu trời, nhìn những tường mây vô tận kia.
Một nam tử mặc áo bào vàng, tay cầm một cái chuông lớn bỗng nhiên xuất hiện trong không trung phía trên tông môn này!
- Coong!
Chuông lớn bỗng nhiên phát ra một tiếng động rất lớn.
- A!
- A!
Trong tông nhất thời có vô số tu giả ôm lỗ tai đau khổ kêu to.
- Người nào vậy?
Ngay lập tức, hơn mười cường giả bay vút lên trời, bao vây Kim Đại Vũ lại.
- Hoàng triều Đại Trăn, quân đoàn trưởng thứ ba, Kim Đại Vũ, phụng lệnh của hoàng thượng đặc biệt đến để chiêu an!
Kim Đại Vũ kêu lên.
- Chiêu an?
Sắc mặt mọi người nhất thời trầm xuống.
- Chư vị, nói như vậy hẳn chư vị nhìn ra được, Kinh Chiếu đã phi thăng!
Kim Đại Vũ kêu lên.
- Vậy thì như thế nào?
Nhất thời có người kêu lên.
- Chủ nhân Thánh Địa Đại Chiêu khẳng định đổi chủ. Các ngươi là tông môn do Thánh Địa Đại Chiêu sắc phong. Các ngươi cùng Thánh Địa Đại Chiêu, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Tuy ta còn chưa biết Thánh chủ mới là ai, nhưng người đó tuyệt đối không phải Kinh là Chiếu. Biển công đức của các ngươi đến từ Thánh Địa Đại Chiêu. Không có cách nào thu hồi. Các ngươi không cần phải tiếp tục trung thành với Thánh Địa Đại Chiêu. Nếu vậy không bằng các ngươi đầu vào Đại Trăn chúng ta. Ta sẽ báo cáo với hoàng thượng, để coi trọng các ngươi!
Kim Đại Vũ trầm giọng nói.
- Ha ha ha, chuyện cười. Hoàng triều Đại Trăn? Hoàng triều Đại Trăn tính là gì mà bảo chúng ta thần phục? Hoàng triều nho nhỏ của ngươi chỉ tương đương với hạ vị tông môn mà thôi. Dù nói thế nào chúng ta cũng là trung vị tông môn!
Một người trong đó khinh thường nói.
- Hạ vị? Chư vị cho rằng Đại Trăn ta thăng cấp trung vị, khó sao?
Kim Đại Vũ cười nói.
- Hả?
Chân mày mọi người nhíu lại.
- Nói vậy các ngươi cũng có thể từ công đức của mình cảm nhận được, Pháp tướng của thượng Hư Cảnh Pháp Tông chủ trước kia của các ngươi đã biến mất chứ?
Kim Đại Vũ cười nói.
Mọi người nhíu mày nhìn về phía Kim Đại Vũ.
- Hắn hẳn không ở tỏng giới này. Hắn đã cùng Kinh Chiếu đồng thời phi thăng. Tông môn của các ngươi mạnh nhất cũng chỉ là trung Hư Cảnh. Tại Đông Thần Châu, tông môn các ngươi đã nằm ở vị trí cuối cùng trong các trung vị tông môn. Huống hồ biển công đức của các ngươi còn không thể tự mình quyết định. Cho dù là được Đại Chiêu sắc phong, nhưng bất kỳ lúc nào Đại Chiêu cũng có thể thu hồi. Các ngươi thủ vững thì có tác dụng gì?
Kim Đại Vũ cười nói.
- Đồ khốn, chuyện của chúng ta, không cần ngươi tới...
Một tu giả lập tức kêu lớn
- Sư đệ, câm miệng!
Lại một tu giả mặc áo bào tím kêu lên.
Kim Đại Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Hoàng triều Đại Trăn thế nào, các ngươi không rõ, nhưng ta, các ngươi hẳn có rõ ràng đi!
Nói xong, khi thế quanh thân Kim Đại Vũ đột nhiên bộc phát ra.
- Thượng Hư Cảnh?
Sắc mặt mọi người biến đổi.
- Tại Đại Trăn, ta chỉ là thần. Các ngươi vẫn cảm thấy Đại Trăn yếu sao?
Kim Đại Vũ cười nói.
Sắc mặt mọi người biến đổi một hồi.
- Ngày xưa Thánh Địa Bất Tử bị tiêu diệt, Thánh Địa Đại Chiêu quật khởi. Ngày hôm nay, Thánh Địa Đại Chiêu gần đất xa trời. Chư vị, đây chính là thời điểm để chư vị quyết định vấn đề nhân sinh hệ trọng của mình rồi!
Kim Đại Vũ hít sâu một hơi nói.
- Quyết vấn đề nhân sinh hệ trọng của mình sao?
Chân mày mọi người nhíu lại.
Tu giả mặc áo tím dẫn đầu nhìn về phía Kim Đại Vũ nói:
- Nếu ta điều động lực lượng công đức trong tông môn, ngươi chưa chắc có thể thắng ta!
Kim Đại Vũ khẽ mỉm cười, không phản bác.
- Các ngươi có biết vì sao ta lại nói với các ngươi những lời này không?
Sắc mặt Kim Đại Vũ nghiêm nghị nói.
- Sao?
- Năm đại tông môn lệ thuộc Thánh Địa Đại Chiêu, Lam U Tông bị Cái U Vương tiêu diệt. Còn có tứ đại tông môn lệ thuộc. Công đức của tứ đại tông môn lệ thuộc này đang chảy vào Đại Trăn ta!
Kim Đại Vũ hít sâu một cái nói.
- Cái gì?
Sắc mặt mọi người càng thêm khó coi.
- Khẩu khí thật lớn!
Tu giả mặc áo bào tím giọng nói.
- Khẩu khí? Không lâu sau đó, các ngươi sẽ biết sự thực. Ta nhiều lời với các ngươi như vậy, bởi vì tông môn các ngươi sắp tới sẽ gần với Đại Trăn ta. Đại Trăn ta nguyện ý tiếp nhận tất cả các ngươi. Cho nên ta mới không hạ sát thủ đối với các ngươi!
Kim Đại Vũ trầm giọng nói.
- Gần? Ha ha ha, hoàng triều Đại Trăn và tông môn của ta cách nhau phạm vi một trung vị tông môn. sao có thể liền nhau như vậy được?
Một tu giả nhất thời khinh thường nói.
Nhưng tu giả mặc áo bào tím kia liền biến sắc quát lên:
- Sư đệ, câm miệng!
- Ách?
Mọi người nhìn về phía tu giả áo bào tím kia, đồng thời bọn họ đều đột nhiên nghĩ tới điều gì.
Đại Trăn muốn tiêu diệt cả tông môn kia?
Tu giả mặc áo bào tím nhìn Kim Đại Vũ. Ánh mắt của hắn biến đổi một hồi nói:
- Cho dù giết tứ đại tông môn ta, công đức của chúng ta cũng chỉ chảy về Thánh Địa Đại Chiêu. Các ngươi không thể chiếm được!
- Không, có một loại khả năng!
Kim Đại Vũ cười nói.
- Các ngươi, các ngươi muốn xâm lược Thánh Địa Đại Chiêu sao?
Tu giả mặc áo bào tím nhất thời hít một hơi lạnh hỏi.
Kim Đại Vũ không tiếp tục giải thích, bởi vì đã vậy là đủ rồi.
Kim Đại Vũ hít sâu một cái nói:
- Ta đến đây, chỉ muốn thông báo cho các ngươi một tiếng, để lại cho các ngươi chút thời gian cân nhắc. Chờ sau khi tam đại tông môn lệ thuộc bị tiêu diệt hết, ta sẽ hỏi lại tới tông môn các ngươi. Đến lúc đó, nếu như các ngươi còn không đồng ý, ta sẽ động thủ!
- Ngươi!
Một tu giả nhất thời biến sắc kêu lên.
Kim Đại Vũ mới vừa bay một hồi, lại quay đầu nhìn lại nói:
- Các ngươi nên sớm quyết định đi. Bởi vì quyết định càng sớm, các ngươi càng có lợi. Trong lúc này, các ngươi còn có năng lực lập công cho Đại Trăn, càng có thể thu được nhiều quyền thế của Đại Trăn!
Nói xong, Kim Đại Vũ hóa thành một đạo lưu quang, thoáng cái đã biến mất không thấy bóng dáng nữa.
- Đồ khốn, ngươi có giỏi thì đến đây!
Có một đệ tử gào lớn.
- Sư đệ, câm miệng!
Tu giả mặc áo tím nhất thời cau mày nói.
Mọi người thấy về phía tu giả mặc áo bào tím:
- Sư huynh?
Tu giả mặc áo bào tím hít sâu một cái nói:
- Ta không ngờ được, thật sự không ngờ được. Thánh chủ phi thăng, ta có thể đoán được. Nhưng kẻ đầu tiên quật khởi tại Đông Thần Châu lại có thể là hoàng triều Đại Trăn. Điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi!
- Sư huynh, lẽ nào suy huynh cho rằng những lời hắn nói là sự thật sao?
Mọi người kinh ngạc nói.
Tu giả mặc áo bào tím gật đầu nói:
- Thượng Hư Cảnh làm thần. Hơn nữa ta biết tất cả hổ tộc đã nương nhờ vào Đại Trăn. Hơn nữa, trước đây không lâu, Diêm Xuyên đã từng bắt Lam U Chân Quân. Lực lượng và dã tâm của hoàng triều Đại Trăn thực sự quá lớn!
- Nhưng Đại Trăn thật sự có thể trở thành mạnh nhất tại Đông Thần Châu sao? Dù sao Thánh Địa Đại Chiêu vẫn còn!
Có người hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.