Quyển 3 - Chương 37: Bố cục của Dịch Phong.
Quan Kỳ
01/11/2013
Cự Lộc thành, Dung điện!
Dịch Phong cùng ngự năm bàn cờ!
Tâm tình Quần nho đã lên đỉnh điểm rồi. Đã lâu không gặp được tình huống rầm rộ như vậy rồi. Ở Cự Lộc thành có rất ít người có kỳ đạo với khả năng phân tâm như vậy.
Trong bàn cờ, Dịch Phong hạ cờ bén nhọn vô cùng. Kỳ phong bưu hãn, đem năm tên đại nho đối diện bức lui liên tục về phía sau.
Giống như là có thiên quân vạn mã, đang tàn sát hết con cờ đối diện vậy.
Một bên đại lượng nho tu đang ngó chừng.
- Ta chịu không được rồi, bàn cờ này, ta xem không hiểu!
Một nho tu kinh hãi thối lui.
- Ta cũng vậy, năm bàn cờ, giống như là thấy năm lốc xoáy khổng lồ, nhìn nữa, ta sắp điên rồi!
- Thật là ván cờ lợi hại!
... ... ...
... ...
...
Một vài nho tu tương đối kém, đã thối lui đến một bên, không dám nhìn cờ. Chỉ có một ít người có Kỳ đạo tương đối mạnh, mới có thể kiên trì ngó chừng.
Đối diện năm tên đại nho đau khổ chống đỡ, Dịch Phong khẽ mĩm cười nói:
- Bất quá cũng chỉ có như thế mà thôi!
Năm tên đại nho mắt điếc tai ngơ, gắt gao ngó chừng bàn cờ.
Mà ở cách đó không xa, Lưu Tử Lộ bưng chén trà, lẳng lặng nhìn bàn cờ.
- Sư huynh, còn muốn đấu nữasao?
Một đại nho trên mặt một trận khổ sở.
- Đúng vậy a, sư huynh, đã năm mươi bốn bàn rồi, Dịch Phong chưa từng bại một trận nào, ván này chúng ta thua hoàn toàn!
Vương Long sắc mặt khó coi nói.
- Ba! Ba! Ba! Ba! Ba!
Dịch Phong phát một quân cờ trên tất cả năm bàn.
- Đa tạ, các vị!
Dịch Phong cười nói.
- Làm sao có thể như vậy?
Năm tên đại nho không tin nhìn vào bàn cờ.
Vừa nhìn một hồi, năm tên đại nho đồng thời chán nản liên tục, trên mặt một đám đều khổ sở vô cùng.
- Dịch Phong đại sư lại thắng rồi!
- Hơn nữa còn là đồng thời thắng, năm bàn cùng thắng?
- Dịch Phong đại sư có kỳ nghệ thật lợi hại!
... ... ... ...
... ...
...
Chung quanh từng tiếng than thở vang lên, năm tên đại nho đứng dậy, đến trước mặt Lưu Tử Lộ.
- Sư huynh! Chúng ta vô năng!
Năm người khổ sở nói.
- Nghỉ ngơi đi! Không có chuyện gì!
Lưu Tử Lộ an ủi.
- Dạ!
- Còn muốn đánh tiếp sao!
Một bên Đông Phương Chính Phái hưng phấn cười.
- Đi đi, năm người các ngươi!
Lưu Tử Lộ hướng về phía còn dư lại năm tên đại nho còn chưa đánh nói.
- Sư huynh?
Vương Long không giải thích được.
- Đi đi!
Lưu Tử Lộ kiên trì nói.
- Dạ!
Năm tên đại nho lần nữa đi tới trước bàn cờ.
- Mời!
Dịch Phong cười cười nói.
Dịch Phong lại đấu năm tên đại nho.
- Ha ha ha, sáu mươi tên đại nho, thống khoái!
Đông Phương Chính Phái hưng phấn cười.
Bên kia, đám đại nho cũng là sắc mặt cực kỳ khó coi.
- Sư huynh, cũng đã thua như vậy rồi, còn đánh tiếp sao? Còn muốn mất thể diện đến thế nào mới thôi?
Sắc mặt Vương Long khó coi nói.
- Mặt cũng đã mất rồi, không cần quan tâm thêm chút này!
Lưu Tử Lộ thản nhiên nói.
- Được rồi!
Chúng đại nho gật đầu.
Lưu Tử Lộ gắt gao ngó chừng bàn cờ, chỉ ngồi uống trà, trong mắt tràn đầy bình tĩnh.
- Ba ba ba bành bạch!
Một ngày sau, năm tên đại nho lần nữa bị Dịch Phong đánh bại.
Giờ phút này, vạn nho được mời tới Đỉnh Phong Văn Hội, đã toàn bộ đứng ở bên Dịch Phong rồi, một đám hưng phấn dị thường.
- Ha ha ha, Lưu Tử Lộ, còn dư lại một người ngươi là chưa đánh, đánh tiếp chứ?
Đông Phương Chính Phái đắc ý nói.
- Đến đây chấm dứt sao!
Dịch Phong khẽ mỉm cười.
- Tại sao đến đây đã chấm dứt? Ta còn không có đánh, thắng bại còn chưa định!
Lưu Tử Lộ cười nói.
- Ha ha ha, thắng bại chưa định? Cũng vậy, ngươi đánh tiếp thì có ý nghĩa sao? Đệ tử của Tư Mã Vân Thiên, cũng đều là mặt dày vô sỉ như vậy sao?
Đông Phương Chính Phái khinh thường nói.
Lời của Đông Phương Chính Phái đại biểu cho tiếng lòng của gần vạn nho tu, đến mức này rồi còn đánh cái gì? Cũng thua thảm như vậy, chẳng lẽ còn muốn đem cái quần lót cuối cùng cũng thua luôn? Còn chưa đủ mất mặt?
- Cũng tốt!
Dịch Phong cũng cười nói.
Lưu Tử Lộ cùng Dịch Phong ngồi xuống.
Chúng đám nho tu mặc dù trên mặt bỉ di, nhưng mà vẫn còn nhìn chằm chằm vào bàn cờ.
Lưu Tử Lộ là người đánh cuối cùng, kỳ nghệ đúng mạnh hơn những người khác rất nhiều. Từng có nhiều lần, thậm chí để cho Dịch Phong sinh ra một chút cảm giác chật vật.
Nhưng, Kỳ nghệ của Dịch Phong lăng liệt vô cùng, càng hạ cờ càng hung ác, rốt cục, một ngày sau, Lưu Tử Lộ vứt cờ nhận thua.
- Ha ha..., cho ngươi lưu chút mắt mũi lại không cần, đã nói không nên đánh, hiện tại thua rồi kìa? Không biết tự lượng sức!
Đông Phương Chính Phái cười nói.
Bại!
Sáu mươi đại nho, bị thua triệt để như vậy! Từ đầu đến bây giờ cũng không thắng được một trận nào. Từ lúc Lưu Tử Lộ vứt cờ nhận thua, trên mặt một đám đại nho đều là một đám đỏ bừng xấu hổ.
Nghĩ lại năm đó, bảy mươi hai đại nho hăng hái bực nào, chưa từng có rơi xuống như vậy?
- Phốc! Phốc! ... ...
Giờ phút này, có mấy tên đại nho chịu không được đả kích, tất cả đều miệng phun tiên huyết.
Dịch Phong đứng dậy, khẽ mỉm cười, cái gì cũng không nói, quay đầu nhìn về phía Đông Phương điện.
- Bạch Long, chúng ta đi trở về thôi!
Dịch Phong nói.
- Tốt!
Bạch Long gật đầu.
Bạch Long mang theo Dịch Phong, đạp không bay về phía Đông Phương điện.
Giờ khắc này, gần vạn nho tu không tiếp tục lộ vẻ bỉ di, một đám nhìn bóng lưng Dịch Phong, không khỏi lộ ra vẻ sùng kính.
Về phần Đông Phương Chính Phái, thích nhất là bỏ đá xuống giếng, giờ phút này tự nhiên lưu lại, tiếp tục công kích sáu mươi tên đại nho.
- Như thế nào? Lưu Tử Lộ? Ngươi không phải là muốn áp trục sao? Làm sao lại đem mình ra áp vậy?
Đông Phương Chính Phái châm chọc nói.
Trên mặt một đám đại nho tức giận đỏ bừng nhìn chằm chằm Đông Phương Chính Phái.
Nhưng mà Đông Phương Chính Phái vẫn còn không ngừng nói:
- Tâm tà thì cờ thối, quả nhiên là danh ngôn bất hủ a!
- Tâm tà thì cờ thối? Xin hỏi Đông Phương đại nho, ai nói ra được danh ngôn bất hủ vậy?
Một nho tu hiếu kỳ nói.
- Ta nói!
Đông Phương Chính Phái cười nói.
- Ách?
Một đám nho tu kinh ngạc nhìn cái tên vô sỉ này.
- Chúng ta đi!
Lưu Tử Lộ trầm giọng nói.
- Dạ!
Sáu mươi tên đại nho đạp chân bay lên trời, chậm rãi bay xa.
- Này, Lưu Tử Lộ, muốn đánh cờ, đến Đông Phương điện ta chơi nha!
Đông Phương Chính Phái cười kêu lên.
Nơi xa, sáu mươi tên đại nho tự nhiên không dám quay đầu.
Cao hứng mà đến, mất hứng mà về, vốn là chuẩn bị đào hầm cho Diêm Xuyên, kết quả một nhóm người mình toàn bộ ngã vào. Giờ phút này, tâm tình mọi người đâu chỉ là thất lạc mà thôi.
Không bao lâu, sáu mươi tên đại nho liền biến mất ở trong tầm mắt mọi người.
Trong một đại điện.
Lưu Tử Lộ mang theo đám đại nho mặt như đưa đám trở về. Vừa vào đại điện, nhất thời thấy ở trung tâm đại điện, một bạch y nam tử đang nhẹ nhàng uống trà.
- Nhị sư huynh!
Chúng đại nho cung kính nói.
- Nhị sư huynh, lần này, bọn ta làm cho lão sư mất mặt!
Trần Bình sắc mặt khó coi nói.
- Nhị sư huynh, lần này danh tiếng chúng ta đã bị quét sạch rồi!
Lưu Tử Lộ khổ sở nói.
Dịch Phong cùng ngự năm bàn cờ!
Tâm tình Quần nho đã lên đỉnh điểm rồi. Đã lâu không gặp được tình huống rầm rộ như vậy rồi. Ở Cự Lộc thành có rất ít người có kỳ đạo với khả năng phân tâm như vậy.
Trong bàn cờ, Dịch Phong hạ cờ bén nhọn vô cùng. Kỳ phong bưu hãn, đem năm tên đại nho đối diện bức lui liên tục về phía sau.
Giống như là có thiên quân vạn mã, đang tàn sát hết con cờ đối diện vậy.
Một bên đại lượng nho tu đang ngó chừng.
- Ta chịu không được rồi, bàn cờ này, ta xem không hiểu!
Một nho tu kinh hãi thối lui.
- Ta cũng vậy, năm bàn cờ, giống như là thấy năm lốc xoáy khổng lồ, nhìn nữa, ta sắp điên rồi!
- Thật là ván cờ lợi hại!
... ... ...
... ...
...
Một vài nho tu tương đối kém, đã thối lui đến một bên, không dám nhìn cờ. Chỉ có một ít người có Kỳ đạo tương đối mạnh, mới có thể kiên trì ngó chừng.
Đối diện năm tên đại nho đau khổ chống đỡ, Dịch Phong khẽ mĩm cười nói:
- Bất quá cũng chỉ có như thế mà thôi!
Năm tên đại nho mắt điếc tai ngơ, gắt gao ngó chừng bàn cờ.
Mà ở cách đó không xa, Lưu Tử Lộ bưng chén trà, lẳng lặng nhìn bàn cờ.
- Sư huynh, còn muốn đấu nữasao?
Một đại nho trên mặt một trận khổ sở.
- Đúng vậy a, sư huynh, đã năm mươi bốn bàn rồi, Dịch Phong chưa từng bại một trận nào, ván này chúng ta thua hoàn toàn!
Vương Long sắc mặt khó coi nói.
- Ba! Ba! Ba! Ba! Ba!
Dịch Phong phát một quân cờ trên tất cả năm bàn.
- Đa tạ, các vị!
Dịch Phong cười nói.
- Làm sao có thể như vậy?
Năm tên đại nho không tin nhìn vào bàn cờ.
Vừa nhìn một hồi, năm tên đại nho đồng thời chán nản liên tục, trên mặt một đám đều khổ sở vô cùng.
- Dịch Phong đại sư lại thắng rồi!
- Hơn nữa còn là đồng thời thắng, năm bàn cùng thắng?
- Dịch Phong đại sư có kỳ nghệ thật lợi hại!
... ... ... ...
... ...
...
Chung quanh từng tiếng than thở vang lên, năm tên đại nho đứng dậy, đến trước mặt Lưu Tử Lộ.
- Sư huynh! Chúng ta vô năng!
Năm người khổ sở nói.
- Nghỉ ngơi đi! Không có chuyện gì!
Lưu Tử Lộ an ủi.
- Dạ!
- Còn muốn đánh tiếp sao!
Một bên Đông Phương Chính Phái hưng phấn cười.
- Đi đi, năm người các ngươi!
Lưu Tử Lộ hướng về phía còn dư lại năm tên đại nho còn chưa đánh nói.
- Sư huynh?
Vương Long không giải thích được.
- Đi đi!
Lưu Tử Lộ kiên trì nói.
- Dạ!
Năm tên đại nho lần nữa đi tới trước bàn cờ.
- Mời!
Dịch Phong cười cười nói.
Dịch Phong lại đấu năm tên đại nho.
- Ha ha ha, sáu mươi tên đại nho, thống khoái!
Đông Phương Chính Phái hưng phấn cười.
Bên kia, đám đại nho cũng là sắc mặt cực kỳ khó coi.
- Sư huynh, cũng đã thua như vậy rồi, còn đánh tiếp sao? Còn muốn mất thể diện đến thế nào mới thôi?
Sắc mặt Vương Long khó coi nói.
- Mặt cũng đã mất rồi, không cần quan tâm thêm chút này!
Lưu Tử Lộ thản nhiên nói.
- Được rồi!
Chúng đại nho gật đầu.
Lưu Tử Lộ gắt gao ngó chừng bàn cờ, chỉ ngồi uống trà, trong mắt tràn đầy bình tĩnh.
- Ba ba ba bành bạch!
Một ngày sau, năm tên đại nho lần nữa bị Dịch Phong đánh bại.
Giờ phút này, vạn nho được mời tới Đỉnh Phong Văn Hội, đã toàn bộ đứng ở bên Dịch Phong rồi, một đám hưng phấn dị thường.
- Ha ha ha, Lưu Tử Lộ, còn dư lại một người ngươi là chưa đánh, đánh tiếp chứ?
Đông Phương Chính Phái đắc ý nói.
- Đến đây chấm dứt sao!
Dịch Phong khẽ mỉm cười.
- Tại sao đến đây đã chấm dứt? Ta còn không có đánh, thắng bại còn chưa định!
Lưu Tử Lộ cười nói.
- Ha ha ha, thắng bại chưa định? Cũng vậy, ngươi đánh tiếp thì có ý nghĩa sao? Đệ tử của Tư Mã Vân Thiên, cũng đều là mặt dày vô sỉ như vậy sao?
Đông Phương Chính Phái khinh thường nói.
Lời của Đông Phương Chính Phái đại biểu cho tiếng lòng của gần vạn nho tu, đến mức này rồi còn đánh cái gì? Cũng thua thảm như vậy, chẳng lẽ còn muốn đem cái quần lót cuối cùng cũng thua luôn? Còn chưa đủ mất mặt?
- Cũng tốt!
Dịch Phong cũng cười nói.
Lưu Tử Lộ cùng Dịch Phong ngồi xuống.
Chúng đám nho tu mặc dù trên mặt bỉ di, nhưng mà vẫn còn nhìn chằm chằm vào bàn cờ.
Lưu Tử Lộ là người đánh cuối cùng, kỳ nghệ đúng mạnh hơn những người khác rất nhiều. Từng có nhiều lần, thậm chí để cho Dịch Phong sinh ra một chút cảm giác chật vật.
Nhưng, Kỳ nghệ của Dịch Phong lăng liệt vô cùng, càng hạ cờ càng hung ác, rốt cục, một ngày sau, Lưu Tử Lộ vứt cờ nhận thua.
- Ha ha..., cho ngươi lưu chút mắt mũi lại không cần, đã nói không nên đánh, hiện tại thua rồi kìa? Không biết tự lượng sức!
Đông Phương Chính Phái cười nói.
Bại!
Sáu mươi đại nho, bị thua triệt để như vậy! Từ đầu đến bây giờ cũng không thắng được một trận nào. Từ lúc Lưu Tử Lộ vứt cờ nhận thua, trên mặt một đám đại nho đều là một đám đỏ bừng xấu hổ.
Nghĩ lại năm đó, bảy mươi hai đại nho hăng hái bực nào, chưa từng có rơi xuống như vậy?
- Phốc! Phốc! ... ...
Giờ phút này, có mấy tên đại nho chịu không được đả kích, tất cả đều miệng phun tiên huyết.
Dịch Phong đứng dậy, khẽ mỉm cười, cái gì cũng không nói, quay đầu nhìn về phía Đông Phương điện.
- Bạch Long, chúng ta đi trở về thôi!
Dịch Phong nói.
- Tốt!
Bạch Long gật đầu.
Bạch Long mang theo Dịch Phong, đạp không bay về phía Đông Phương điện.
Giờ khắc này, gần vạn nho tu không tiếp tục lộ vẻ bỉ di, một đám nhìn bóng lưng Dịch Phong, không khỏi lộ ra vẻ sùng kính.
Về phần Đông Phương Chính Phái, thích nhất là bỏ đá xuống giếng, giờ phút này tự nhiên lưu lại, tiếp tục công kích sáu mươi tên đại nho.
- Như thế nào? Lưu Tử Lộ? Ngươi không phải là muốn áp trục sao? Làm sao lại đem mình ra áp vậy?
Đông Phương Chính Phái châm chọc nói.
Trên mặt một đám đại nho tức giận đỏ bừng nhìn chằm chằm Đông Phương Chính Phái.
Nhưng mà Đông Phương Chính Phái vẫn còn không ngừng nói:
- Tâm tà thì cờ thối, quả nhiên là danh ngôn bất hủ a!
- Tâm tà thì cờ thối? Xin hỏi Đông Phương đại nho, ai nói ra được danh ngôn bất hủ vậy?
Một nho tu hiếu kỳ nói.
- Ta nói!
Đông Phương Chính Phái cười nói.
- Ách?
Một đám nho tu kinh ngạc nhìn cái tên vô sỉ này.
- Chúng ta đi!
Lưu Tử Lộ trầm giọng nói.
- Dạ!
Sáu mươi tên đại nho đạp chân bay lên trời, chậm rãi bay xa.
- Này, Lưu Tử Lộ, muốn đánh cờ, đến Đông Phương điện ta chơi nha!
Đông Phương Chính Phái cười kêu lên.
Nơi xa, sáu mươi tên đại nho tự nhiên không dám quay đầu.
Cao hứng mà đến, mất hứng mà về, vốn là chuẩn bị đào hầm cho Diêm Xuyên, kết quả một nhóm người mình toàn bộ ngã vào. Giờ phút này, tâm tình mọi người đâu chỉ là thất lạc mà thôi.
Không bao lâu, sáu mươi tên đại nho liền biến mất ở trong tầm mắt mọi người.
Trong một đại điện.
Lưu Tử Lộ mang theo đám đại nho mặt như đưa đám trở về. Vừa vào đại điện, nhất thời thấy ở trung tâm đại điện, một bạch y nam tử đang nhẹ nhàng uống trà.
- Nhị sư huynh!
Chúng đại nho cung kính nói.
- Nhị sư huynh, lần này, bọn ta làm cho lão sư mất mặt!
Trần Bình sắc mặt khó coi nói.
- Nhị sư huynh, lần này danh tiếng chúng ta đã bị quét sạch rồi!
Lưu Tử Lộ khổ sở nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.