Quyển 3 - Chương 119: Chí Đông Tiền Hành
Quan Kỳ
17/01/2014
- Chí Đông Tiền Hành có ở phương tây, lấy tên quái lạ, bây giờ rốt cuộc
có chi nhánh phía đông. Linh thạch của ta trữ trong đó tùy thời lấy ra,
dù là Chí Đông Tiền Hành nào đều lấy linh thạch được. Quan trọng nhất là mỗi năm ta đợi lợi tức hai phần bốn!
Mọi người biến sắc mặt nói:
- Hai phần bốn?
Mã lão bản hưng phấn nói:
- Đúng vậy. Ví dụ như ta trữ một trăm linh thạch vào trong, có thể tùy thời lấy ra, nhưng nếu để một năm, chỉ một năm thôi là ta sẽ có một trăm hai mươi bốn viên linh thạch! Cái này tương đương với, mỗi tháng ta được lấy hai viên linh thạch làm lợi tức, tùy tiện dùng. Biết không? Ta buôn bán hơn một năm cũng chưa chắc kiếm nhiều tiền như vậy, có khi còn lỗ nhiều, bây giờ chỉ cần gửi tiền bên trong là sẽ tùy thời lấy ra được, chuyện tốt biết bao!
- Ui!
Mọi người hít ngụm khí lạnh.
Một tu giả lập tức nói:
- Trong tay ai không có số tiền dư, hai phần bốn? Thật hay giả vậy?
Một tu giả khó hiểu hỏi:
- Không đúng, tại sao hắn cho chúng ta lợi hai phần bốn? Hắn không kiếm tiền sao? Ngược lại đưa tiền ra?
Tu giả kia thốt lời khiến mọi người gật gù.
Mã lão bản mỉm cười nói:
- Đây chính là điều ta muốn nói, hắn cũng có cách kiếm tiền của mình.
Mọi người nhìn hướng Mã lão bản.
- A?
Mã lão bản chắc chắn nói:
- Cho vay, chỉ cần ngươi có tư liệu tương ứng, hoặc là đồ cầm cố, như là pháp bảo, đan dược, bí tịch, thần binh, tài liệu vân vân là sẽ có thể mượn linh thạch từ Chí Đông Tiền Hành. Tương đương với ngươi thiếu tiền có thể đi Chí Đông Tiền Hành mượn, hắn sẽ cho ngươi mượn nhưng phải trả lợi tức, những tiền lời này chính là linh thạch Chí Đông Tiền Hành kiếm được.
Có người khó hiểu hỏi:
- A? Lợi tức? Sẽ là bao nhiêu?
Mã lão bản cười nói:
- Ha ha ha ha! Tích tiểu thành đại, góp ít thành nhiều. Sẽ có người thiếu tiền, nếu hình thành thói quen vay mượn thì sẽ liên tục có vô số người đến đưa lợi tức. Những lợi tức nàym ột phần cho chúng ta gửi tiền, phần khác thuộc Chí Đông Tiền Hành kiếm tiền.
Mọi người lắc đầu khó tin nói:
- A? Nhưng ta cứ thấy hơi mơ hồ.
- Ha ha ha ha! Các vị, ta đi trước một bước!
Mã lão bản mặc kệ mọi người, nhấc chân đi vào.
Mã lão bản tiến vào Chí Đông Tiền Hành, có rất nhiều 'đồng minh' đi theo, chính thức gửi tiền.
Có vài người giàu ôm tò mò cũng vào theo, trữ chút đỉnh.
Mọi người nhìn biểu diễn, cuối cùng vẫn không tin nhìn Chí Đông Tiền Hành.
Tầng hai Chí Đông Tiền Hành, Diêm Xuyên và mọi người nhìn bên dưới đám đông xì xầm.
Miêu Miêu cắn linh thạch, tò mò nói:
- Meo! Diêm Xuyên, những người này không tin ngươi.
Diêm Xuyên cười chắc chắn nói:
- Không tin? Lúc này chỉ mới bắt đầu, lợi ích hai phần bốn sẽ khiến tiên nhân cũng điên cuồng.
Miêu Miêu khó hiểu hỏi:
- Tiên nhân cũng điên cuồng?
Mặc Vũ Hề lo lắng nói:
- Nhưng mọi người không tin tưởng, rất khó bắt đầu.
Diêm Xuyên cười nói:
- Yên tâm, một tháng sau lợi tức hai phần bốn chính là niềm tin lớn nhất, đây mới chỉ là bắt đầu.
Dịch Phong cười nói:
- Hoàng thượng, ngươi đang bồi dưỡng 'dục vọng' trong dân chúng Thủ Khai thành!
Diêm Xuyên cười nói:
- Dục vọng là ma quỷ, chỉ mới vừa bắt đầu, trò hay còn ở phái sau.
Mặt kệ trước cửa lạnh tanh cỡ nào, Chí Đông Tiền Hành thứ nhất tại Thủ Khai thành, cửa hàng to lớn phố buôn bán khai trương.
Trong Thủ Khai thành có lẽ Chí Đông Tiền Hành là trò cười, một cửa hàng bị mọi người xem là ngu ngốc.
Mọi chuyện từ một tháng sau bắt đầu xảy ra biến đổi. Một tháng sau, cửa hàng ngu ngốc càng ngó ngẩn hơn, bởi vì nhóm người trữ tiền đầu tiên thu được lợi tích nặng trịch, lợi tức khiến người trữ tiền cảm thấy trái tim đập nhanh.
…
Thủ Khai thành.
Một tửu lâu nhỏ, bên trong tửu lâu không lớn, đa phần là khách quen, dù không nhiều mối làm ăn nhưng xem như ổn định.
Một người đàn ông áo xanh đi tới quầy.
Bộp!
Người đàn ông áo xanh đặt khối linh thạch đập xuống quầy.
Người đàn ông áo xanh tự hào nói:
- Lão bản, hôm nay ta mời rượu mọi người!
Người đàn ông áo xanh vừa mở miệng, trong tửu lâu yên tĩnh, mọi người nhìn gã.
- Trương Tiểu Nhị? Là ngươi? Ngươi phát tài nên mời hết chúng ta?
- Trương Tiểu Nhị, ngươi mời chúng ta uống rượu?
- Trương Tiểu Nhị bủn xỉn có khi nàorộng rãi như vậy?
...............
......
...
Mọi người đều là người quen, lập tức nhận ra người đàn ông áo xanh là ai, rất kinh ngạc.
Trương Tiểu Nhị cười nói:
- Ta nói mời là mời, chưởng quầy, đưa rượu cho mọi người đi!
- Tới ngay!
Chưởng quầy nhận linh thạch đương nhiên rất vui vẻ.
Trương Tiểu Nhị cực kỳ tự tin tìm cái bàn ngồi xuống.
- Trương Tiểu Nhị? Có chuyện gì như vậy? Sao ngươi rộng rãi như thế? Có phải là phát tài?
- Đúng vậy. Trương Tiểu Nhị, chúng ta ngày nào cũng gặp, đâu thấy ngươi gặp chyệnn gì?
- Phải rồi, có chuyện gì vậy?
...............
......
...
Mọi người tò mò nhìn Trương Tiểu Nhị.
Trương Tiểu Nhị uống bát rượu, đắc ý nói:
- Nhờ ơn các vị trước kia chiếu cố, Trương Tiểu Nhị ta khắc ghi trong tim, gần đây phát hiện một đường kiếm tiền, kiếm được chút ít nên mời mọi người uống rượu.
- A? Đường tiền tài?
- Là đường tài lộc gì?
- Trương Tiểu Nhị, ngươi phải nghĩ tới huynh đệ, nếu có thể thì chỉ đường cho huynh đệ với!
...............
......
...
Mắt mọi người sáng lên, bao gồm lão bản tửu lâu đều vãnh tai nghe.
Trương Tiểu Nhị cười nói:
- Thật ra thì nói cho mọi người cũng không sao, vì đường tài này một mình ta không phát tài được.
- A?
Mọi người nâng cao tinh thần.
Trương Tiểu Nhị cười nói:
- Các vị còn nhớ 'Chí Đông Tiền Hành' không?
- Chí Đông Tiền Hành? Cái cửa hàng ngu ngốc đó?
- Là Chí Đông Tiền Hành thuê nửa con phố phồn hoa nhất Thủ Khai thành?
- Cái cửa tiệm một ngày có vài bóng người ra vào, trước cửa giăng lưới bắt chim được, Chí Đông Tiền Hành?
...............
......
...
Mọi người ký ức vẫn còn mới mẻ, dù gì con đường phồn hoa nhất, nửa con phố một cửa tiệm mới, ai nghe xong cũng không quên.
Trương Tiểu Nhị nói:
- Đúng vậy. Chính là Chí Đông Tiền Hành. Một tháng trước ta cùng Mã lão bản đi vào trữ tiền, ta cắn răng tồn một trăm viên trung phẩm linh thạch.
Có người kêu lên:
- Ngươi điên sao? Đó là một nửa gia tài của ngươi!
Trương Tiểu Nhị nói:
- Đúng vậy. Lúc đó ta cũng cho rằng mình phát điên, nhưng sáng hôm nay ta phát hiện mình sáng suốt biết bao. Một tháng tính theo lý thì có thể lấy một phần lợi tức, ta đi lấy, Chí Đông Tiền Hành cho ta hai viên trung phẩm linh thạch làm lợi tức!
- Hai viên trung phẩm linh thạch?
Trương Tiểu Nhị hưng phấn nói:
- Đúng vậy. Ta vất vả một tháng chỉ kiếm được một viên, nhưng giờ ta chỉ trữ tiền, không làm cái gì đã kiếm được hai viên, là hai viên! Ha ha ha!
- Không đúng, Trương Tiểu Nhị, ngươi bị lừa, ngươi tồn một trăm viên tại sao chỉ lấy lại hai viên?
Trương Tiểu Nhị cười nói:
- Vương ca, ta biết ngươi nghĩ cái gì, khi đó ta cũng lo, nên đề nghị với Chí Đông Tiền Hành là lấy lại toàn bộ linh thạch.
- À, rồi sao nữa?
Trương Tiểu Nhị cười nói:
- Sau đó Chí Đông Tiền Hành trả lại cho ta một trăm viên, không thiếu một viên, trả hết cho ta!
Mọi người biến sắc mặt nói:
- Hai phần bốn?
Mã lão bản hưng phấn nói:
- Đúng vậy. Ví dụ như ta trữ một trăm linh thạch vào trong, có thể tùy thời lấy ra, nhưng nếu để một năm, chỉ một năm thôi là ta sẽ có một trăm hai mươi bốn viên linh thạch! Cái này tương đương với, mỗi tháng ta được lấy hai viên linh thạch làm lợi tức, tùy tiện dùng. Biết không? Ta buôn bán hơn một năm cũng chưa chắc kiếm nhiều tiền như vậy, có khi còn lỗ nhiều, bây giờ chỉ cần gửi tiền bên trong là sẽ tùy thời lấy ra được, chuyện tốt biết bao!
- Ui!
Mọi người hít ngụm khí lạnh.
Một tu giả lập tức nói:
- Trong tay ai không có số tiền dư, hai phần bốn? Thật hay giả vậy?
Một tu giả khó hiểu hỏi:
- Không đúng, tại sao hắn cho chúng ta lợi hai phần bốn? Hắn không kiếm tiền sao? Ngược lại đưa tiền ra?
Tu giả kia thốt lời khiến mọi người gật gù.
Mã lão bản mỉm cười nói:
- Đây chính là điều ta muốn nói, hắn cũng có cách kiếm tiền của mình.
Mọi người nhìn hướng Mã lão bản.
- A?
Mã lão bản chắc chắn nói:
- Cho vay, chỉ cần ngươi có tư liệu tương ứng, hoặc là đồ cầm cố, như là pháp bảo, đan dược, bí tịch, thần binh, tài liệu vân vân là sẽ có thể mượn linh thạch từ Chí Đông Tiền Hành. Tương đương với ngươi thiếu tiền có thể đi Chí Đông Tiền Hành mượn, hắn sẽ cho ngươi mượn nhưng phải trả lợi tức, những tiền lời này chính là linh thạch Chí Đông Tiền Hành kiếm được.
Có người khó hiểu hỏi:
- A? Lợi tức? Sẽ là bao nhiêu?
Mã lão bản cười nói:
- Ha ha ha ha! Tích tiểu thành đại, góp ít thành nhiều. Sẽ có người thiếu tiền, nếu hình thành thói quen vay mượn thì sẽ liên tục có vô số người đến đưa lợi tức. Những lợi tức nàym ột phần cho chúng ta gửi tiền, phần khác thuộc Chí Đông Tiền Hành kiếm tiền.
Mọi người lắc đầu khó tin nói:
- A? Nhưng ta cứ thấy hơi mơ hồ.
- Ha ha ha ha! Các vị, ta đi trước một bước!
Mã lão bản mặc kệ mọi người, nhấc chân đi vào.
Mã lão bản tiến vào Chí Đông Tiền Hành, có rất nhiều 'đồng minh' đi theo, chính thức gửi tiền.
Có vài người giàu ôm tò mò cũng vào theo, trữ chút đỉnh.
Mọi người nhìn biểu diễn, cuối cùng vẫn không tin nhìn Chí Đông Tiền Hành.
Tầng hai Chí Đông Tiền Hành, Diêm Xuyên và mọi người nhìn bên dưới đám đông xì xầm.
Miêu Miêu cắn linh thạch, tò mò nói:
- Meo! Diêm Xuyên, những người này không tin ngươi.
Diêm Xuyên cười chắc chắn nói:
- Không tin? Lúc này chỉ mới bắt đầu, lợi ích hai phần bốn sẽ khiến tiên nhân cũng điên cuồng.
Miêu Miêu khó hiểu hỏi:
- Tiên nhân cũng điên cuồng?
Mặc Vũ Hề lo lắng nói:
- Nhưng mọi người không tin tưởng, rất khó bắt đầu.
Diêm Xuyên cười nói:
- Yên tâm, một tháng sau lợi tức hai phần bốn chính là niềm tin lớn nhất, đây mới chỉ là bắt đầu.
Dịch Phong cười nói:
- Hoàng thượng, ngươi đang bồi dưỡng 'dục vọng' trong dân chúng Thủ Khai thành!
Diêm Xuyên cười nói:
- Dục vọng là ma quỷ, chỉ mới vừa bắt đầu, trò hay còn ở phái sau.
Mặt kệ trước cửa lạnh tanh cỡ nào, Chí Đông Tiền Hành thứ nhất tại Thủ Khai thành, cửa hàng to lớn phố buôn bán khai trương.
Trong Thủ Khai thành có lẽ Chí Đông Tiền Hành là trò cười, một cửa hàng bị mọi người xem là ngu ngốc.
Mọi chuyện từ một tháng sau bắt đầu xảy ra biến đổi. Một tháng sau, cửa hàng ngu ngốc càng ngó ngẩn hơn, bởi vì nhóm người trữ tiền đầu tiên thu được lợi tích nặng trịch, lợi tức khiến người trữ tiền cảm thấy trái tim đập nhanh.
…
Thủ Khai thành.
Một tửu lâu nhỏ, bên trong tửu lâu không lớn, đa phần là khách quen, dù không nhiều mối làm ăn nhưng xem như ổn định.
Một người đàn ông áo xanh đi tới quầy.
Bộp!
Người đàn ông áo xanh đặt khối linh thạch đập xuống quầy.
Người đàn ông áo xanh tự hào nói:
- Lão bản, hôm nay ta mời rượu mọi người!
Người đàn ông áo xanh vừa mở miệng, trong tửu lâu yên tĩnh, mọi người nhìn gã.
- Trương Tiểu Nhị? Là ngươi? Ngươi phát tài nên mời hết chúng ta?
- Trương Tiểu Nhị, ngươi mời chúng ta uống rượu?
- Trương Tiểu Nhị bủn xỉn có khi nàorộng rãi như vậy?
...............
......
...
Mọi người đều là người quen, lập tức nhận ra người đàn ông áo xanh là ai, rất kinh ngạc.
Trương Tiểu Nhị cười nói:
- Ta nói mời là mời, chưởng quầy, đưa rượu cho mọi người đi!
- Tới ngay!
Chưởng quầy nhận linh thạch đương nhiên rất vui vẻ.
Trương Tiểu Nhị cực kỳ tự tin tìm cái bàn ngồi xuống.
- Trương Tiểu Nhị? Có chuyện gì như vậy? Sao ngươi rộng rãi như thế? Có phải là phát tài?
- Đúng vậy. Trương Tiểu Nhị, chúng ta ngày nào cũng gặp, đâu thấy ngươi gặp chyệnn gì?
- Phải rồi, có chuyện gì vậy?
...............
......
...
Mọi người tò mò nhìn Trương Tiểu Nhị.
Trương Tiểu Nhị uống bát rượu, đắc ý nói:
- Nhờ ơn các vị trước kia chiếu cố, Trương Tiểu Nhị ta khắc ghi trong tim, gần đây phát hiện một đường kiếm tiền, kiếm được chút ít nên mời mọi người uống rượu.
- A? Đường tiền tài?
- Là đường tài lộc gì?
- Trương Tiểu Nhị, ngươi phải nghĩ tới huynh đệ, nếu có thể thì chỉ đường cho huynh đệ với!
...............
......
...
Mắt mọi người sáng lên, bao gồm lão bản tửu lâu đều vãnh tai nghe.
Trương Tiểu Nhị cười nói:
- Thật ra thì nói cho mọi người cũng không sao, vì đường tài này một mình ta không phát tài được.
- A?
Mọi người nâng cao tinh thần.
Trương Tiểu Nhị cười nói:
- Các vị còn nhớ 'Chí Đông Tiền Hành' không?
- Chí Đông Tiền Hành? Cái cửa hàng ngu ngốc đó?
- Là Chí Đông Tiền Hành thuê nửa con phố phồn hoa nhất Thủ Khai thành?
- Cái cửa tiệm một ngày có vài bóng người ra vào, trước cửa giăng lưới bắt chim được, Chí Đông Tiền Hành?
...............
......
...
Mọi người ký ức vẫn còn mới mẻ, dù gì con đường phồn hoa nhất, nửa con phố một cửa tiệm mới, ai nghe xong cũng không quên.
Trương Tiểu Nhị nói:
- Đúng vậy. Chính là Chí Đông Tiền Hành. Một tháng trước ta cùng Mã lão bản đi vào trữ tiền, ta cắn răng tồn một trăm viên trung phẩm linh thạch.
Có người kêu lên:
- Ngươi điên sao? Đó là một nửa gia tài của ngươi!
Trương Tiểu Nhị nói:
- Đúng vậy. Lúc đó ta cũng cho rằng mình phát điên, nhưng sáng hôm nay ta phát hiện mình sáng suốt biết bao. Một tháng tính theo lý thì có thể lấy một phần lợi tức, ta đi lấy, Chí Đông Tiền Hành cho ta hai viên trung phẩm linh thạch làm lợi tức!
- Hai viên trung phẩm linh thạch?
Trương Tiểu Nhị hưng phấn nói:
- Đúng vậy. Ta vất vả một tháng chỉ kiếm được một viên, nhưng giờ ta chỉ trữ tiền, không làm cái gì đã kiếm được hai viên, là hai viên! Ha ha ha!
- Không đúng, Trương Tiểu Nhị, ngươi bị lừa, ngươi tồn một trăm viên tại sao chỉ lấy lại hai viên?
Trương Tiểu Nhị cười nói:
- Vương ca, ta biết ngươi nghĩ cái gì, khi đó ta cũng lo, nên đề nghị với Chí Đông Tiền Hành là lấy lại toàn bộ linh thạch.
- À, rồi sao nữa?
Trương Tiểu Nhị cười nói:
- Sau đó Chí Đông Tiền Hành trả lại cho ta một trăm viên, không thiếu một viên, trả hết cho ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.