Quyển 3 - Chương 83: Chuẩn bị khai quốc
Quan Kỳ
06/12/2013
Quảng trường Thiên Thụ, trên phía đài cao.
Diêm Xuyên cầm lấy sách Phong Thần, rồi nhìn xung quanh.
Mạnh Tử Thu cảm thán nói:
- Chúc mừng Diêm tiên sinh, đã đạt được chiếu cố của sách Phong Thần, mở ra thư viện thứ năm.
Lời nói của Mạnh Tử Thu khiến tu giả bốn phía không ngừng phản ứng lại.
Khắp nơi một mảnh xôn xao:
- Chúc mừng Diêm Tiên Sinh!
- Chúc mừng Diêm Tiên Sinh đã đạt được sách Phong Thần!
- Chúc mừng.
….
…
…
Vô số vị tu giả gửi lời chúc mứng dến Diêm Xuyên. Thậm chí, ánh mắt của nhiều vị tu giả nhìn Diêm Xuyên với sự sùng bái sâu đậm.
Hôm nay, lần đại hội Thiên Thụ này ắt sẽ trở thành truyền kỳ bất hủ.
Đồng thời, trăm năm sau, có lẽ Diêm Xuyên cũng có thể tự chủ trì đại hội Thiên Thụ bởi vậy nên rất nhiều tông môn tu giả đều nhìn Diêm Xuyên với ánh mắt hữu hảo.
Văn Nhược tiên sinh khổ sáp cười. Chiến dịch lần này đã vượt quá tầm kiểm soát của hắn, không biết lúc trở về hắn có được tính là đã hoàn thành được nhiệm vụ của Mão Nhật Đạo Quân rao hay chưa.
Văn Nhược tiên sinh khẽ thở dài:
- Ai!
Hắn lặng lẽ rời khỏi quảng trường.
Dịch Phong thấy Văn Nhược rời đi nhưng cũng không cản lại, bởi vị hắn nhận thấy được rằng căn bản không thể ngăn cản được bước tiến của Văn Nhược.
Vương Chu trịnh trọng nói:
- Dịch tiên sinh, thỉnh ngài gửi lời cáo biệt của ta đến Diêm công tử. Điều tại hạ cần làm đều đã làm xong. Đã tới lúc tại hạ phải về bẩm báo cho chủ thượng.
Dịch Phong gật đầu:
- Lời nói của Vương tiên sinh, ta sẽ chuyển lại.
Vương Chu gật đầu:
- Ân!
Rồi hắn cũng rời đi.
Mặc Vũ Hề cùng đám người Thanh Long lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên đang nở nụ cười cảm khái phía trên đài cao.
Diêm Xuyên nhìn xung quanh, hắn mỉm cười tiếp nhận lời chúc mừng của những tu giả nơi đây. Diêm Xuyên khẽ hạ tay xuống. Những vị tu giả tại đây dường như biết Diêm Xuyên có điều muốn nói nên nhất thời mọi người đêu im lặng.
Diêm Xuyên mở miệng nói:
- Cảm tạ sự ủng hộ của chư vị. Ngày chín tháng chín năm sau, tại bờ Đông Hải, phụ cận Vô Ưu thành, ta sẽ cử hành “Phong Thần đại điển”. Hoan nghênh tất cả các vị tu giả tham dự. Mọi người đều có thể tham gia không cần luận tu vi.
Phong Thần đại điển?
Đa số mọi người đều cho rằng Phong Thần đại điển mà Diêm Xuyên định cử hành sẽ là mở ra một thư viện mới, nên mọi người lại mở lời chúc mừng.
Thanh âm từ bốn phía tiếp tục vang vọng:
- Phong Thần đại điển do Diêm tiên sinh tổ chức, ta nhất định sẽ đến!
- Chúng ta đều sẽ đến!
- Diêm tiên sinh yên tâm!
…
…
…
Diêm Xuyên mỉm cười mà Dịch Phong đang đứng ở phía dưới đài cũng nở nụ cười.
Tổ chức Phong Thần đại điển, mới đến vô sô tu giả? Điều này không chỉ là thể hiện lễ nghĩa mà còn gửi lời mời chào đến các vị tu giả!
Trong hai năm này, Diêm Xuyên đã nói chuyện với Dịch Phong rất nhiều, bởi vậy Dịch Phong cũng hiểu được một quốc gia gì sắp được thành lập.
Đại quốc gia, hải nạp bách xuyên! Nơi anh tài khắp thiên hạ tập trung! Nơi cướng giả tứ phương hội tụ!
Dưới ánh mắt của những vị tu giả, Diêm Xuyên rời đi quảng trường Thiên Thụ. Chỉ lưu lại đám người Cự Lộc thư viện đang không ngừng cười khổ.
Đông Phương Điện.
Bạch Đế Thiên ngồi uống trà đối diện với Diêm Xuyên.
Bạch Đế Thiên thản nhiên nói:
- Mão Nhật Đạo Quân? Sau này, phiền phức ngươi gặp phải chắc chắn không nhỏ! Ta nhớ được tên Nhật thị này tuy rằng căn cốt rất tốt nhưng bụng dạ lại rất hẹp hòi.
Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Không sao cả. Nếu lần sau hắn tới, chưa chắc hắn có thể làm khó dễ cho ta.
Nếu là một tên Khí cảnh bình thường nói vậy, Bạch Đế Thiên chắc chắn sẽ lộ rõ vẻ khinh thường, nhưng Diêm Xuyên lại khác biệt, hắn có khả năng làm được điều đó. Dù sao, lần dùng ý chỉ tỷ thí lần trước, tràng cảnh long hổ đánh nhau vẫn còn trong tâm trí hắn.
Bạch Đế Thiên trầm giọng nói:
- Lần trước ta đã nói, ta sẽ không tham dự những hành động quân chính của ngươi. Ngươi cũng không được tham gia vào công việc của Hổ tộc.
Diêm Xuyên cười nói:
- Yên tâm, ta, Diêm Xuyên đã nói là chắc chắn sẽ thực hiện. Nhưng hổ chính là quốc thú, quân sĩ của triều ta cùng cường giả Hổ tộc thành lập tình hữu nghị, ngươi cũng không được ngăn cản.
Hổ tộc là quốc thú, những tông môn khác sẽ không được nhúng tay vào việc của Hổ tộc, như thế chỉ có tướng lĩnh của Diêm Xuyên mới có thể trao đổi cùng hổ tộc. Sớm muộn liên minh sẽ hình thành tình hữu nghị sâu đậm. Thậm chí Diêm Xuyên đã thấy được tương lai của Hổ kỵ quân trước mắt hắn.
Bạch Đế Thiên thâm trường cười nói:
- Ha ha ha ha, yên tâm!
Bạch Đế Thiên đương nhiên nhìn ra được ý tứ của Diêm Xuyên nhưng hắn cũng không phản đối. Dù sao Hổ tộc của hắn phải nhớ đến số mệnh của quốc gia, hơn nữa có lẽ sau này hắn cũng phải nhờ tới quốc gia của Diêm Xuyên.
Hổ kỵ quân? Diêm Xuyên dùng Hổ kỵ quân, Bạch Đế Thiên thân là Hổ tộc Chí tôn. Sau này đối đầu với Tuyết Cung, hắn có thể điều động Hổ kỵ quân chiến đấu cho hắn.
Diêm Xuyên cười nói:
- Trong mười ngày tới, ta sẽ rời khỏi Cự Lộc thành, trở về yến quốc, chuẩn bị cho việc khai quốc. Ngày mùng chín tháng chín sẽ chính thức lập quốc.
Bạch Đế Thiên gật đầu nói:
- Được rồi, đợi ta thu phục Hổ tộc ở các nơi khác rồi sẽ nhanh chóng trở về.
Mười ngày, Diêm Xuyên thì xử lỳ các loại công việc trong Cự Lộc thành, đám người Thanh Long thì tìm kiếm các cửa hàng, mua các loại đồ vật.
Mặc Vũ Hề nói:
- Diêm Xuyên, ta muốn trở về Đại Chiêu Thánh Địa một chuyến.
Diêm Xuyên nhíu mày nói:
- Trở về Đại Chiêu Thánh Địa? Nàng không đi thành Vô Ưu với ta sao?
Mặc Vũ Hề mìm cười lắc đầu:
- Ta cần phải trở về Đại Chiêu Thánh Địa, ta biết chàng lo lắng Mão Nhật Đạo Quân sẽ gây bất lợi cho ta, nhưng yên tâm đi Thành Chủ đã từng có khế ước, hắn sẽ không gây khó dễ cho ta. Chờ chàng khai quốc, ta nhất định sẽ đến.
Nhìn Mặc Vũ Hề, Diêm Xuyên hít một hơi sâu rồi gật đầu nói:
- Ừm!
Mặc Vũ Hề lập tức nhìn về phía Thanh Long, Bạch Long, nói:
- Thanh Long, Bạch Long đi theo chàng, đề phòng vạn nhất.
Diêm Xuyên mỉm cười lắc đầu:
- Không cần, để bọn họ bảo hộ cho nàng là được rồi.
Mặc Vũ Hề quật cường nói:
- Không, Thanh Long, Bạch Long, sẽ đi theo chàng.
Diêm Xuyên hòa hoãn nói:
- Như vậy, cứ để Thanh Long theo ta là được rồi.
Mặc Vũ Hề gật đầu trả lời:
- Ân!
Nhìn Mặc Vũ Hề rời đi, trong lòng Diêm Xuyên xuất hiện một nỗi buồn vô cớ. Hắn khe khẽ thở dài.
Miêu Miêu luyến tiếc nhìn Mặc Vũ Hề đang rời đi:
- Meo meo, Mặc tỷ tỷ cũng đi sao.
Diêm Xuyên nói với Miêu Miêu:
- Được rồi, chúng ta sẽ gặp lại nàng vào ngày mùng chín tháng chín năm sau mà. Ngươi đi quanh Cự Lộc thành xem có gì muốn gì thì mua đi. Mấy ngày nữa chúng ta sẽ rời đi
Thời điểm còn hai ngày, Thanh Long mang theo Miêu Miêu cùng Dịch Phong mua một đống đồ vật lớn tại Cự Lộc thành.
Mọi người trở lại quảng trường trên Đông Phương Điện. Lúc này, bọn họ nhìn thấy một nam tử phong trần có vẻ mệt mỏi. Quần áo của người nam tử này bị nhàu nát hơn nữa còn có nhiều vết rách. Hắn ngã xuống quảng trường trên Đông Phương Điện, dường như người đán ông này đã ngủ say.
Diêm Xuyên cầm lấy sách Phong Thần, rồi nhìn xung quanh.
Mạnh Tử Thu cảm thán nói:
- Chúc mừng Diêm tiên sinh, đã đạt được chiếu cố của sách Phong Thần, mở ra thư viện thứ năm.
Lời nói của Mạnh Tử Thu khiến tu giả bốn phía không ngừng phản ứng lại.
Khắp nơi một mảnh xôn xao:
- Chúc mừng Diêm Tiên Sinh!
- Chúc mừng Diêm Tiên Sinh đã đạt được sách Phong Thần!
- Chúc mừng.
….
…
…
Vô số vị tu giả gửi lời chúc mứng dến Diêm Xuyên. Thậm chí, ánh mắt của nhiều vị tu giả nhìn Diêm Xuyên với sự sùng bái sâu đậm.
Hôm nay, lần đại hội Thiên Thụ này ắt sẽ trở thành truyền kỳ bất hủ.
Đồng thời, trăm năm sau, có lẽ Diêm Xuyên cũng có thể tự chủ trì đại hội Thiên Thụ bởi vậy nên rất nhiều tông môn tu giả đều nhìn Diêm Xuyên với ánh mắt hữu hảo.
Văn Nhược tiên sinh khổ sáp cười. Chiến dịch lần này đã vượt quá tầm kiểm soát của hắn, không biết lúc trở về hắn có được tính là đã hoàn thành được nhiệm vụ của Mão Nhật Đạo Quân rao hay chưa.
Văn Nhược tiên sinh khẽ thở dài:
- Ai!
Hắn lặng lẽ rời khỏi quảng trường.
Dịch Phong thấy Văn Nhược rời đi nhưng cũng không cản lại, bởi vị hắn nhận thấy được rằng căn bản không thể ngăn cản được bước tiến của Văn Nhược.
Vương Chu trịnh trọng nói:
- Dịch tiên sinh, thỉnh ngài gửi lời cáo biệt của ta đến Diêm công tử. Điều tại hạ cần làm đều đã làm xong. Đã tới lúc tại hạ phải về bẩm báo cho chủ thượng.
Dịch Phong gật đầu:
- Lời nói của Vương tiên sinh, ta sẽ chuyển lại.
Vương Chu gật đầu:
- Ân!
Rồi hắn cũng rời đi.
Mặc Vũ Hề cùng đám người Thanh Long lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên đang nở nụ cười cảm khái phía trên đài cao.
Diêm Xuyên nhìn xung quanh, hắn mỉm cười tiếp nhận lời chúc mừng của những tu giả nơi đây. Diêm Xuyên khẽ hạ tay xuống. Những vị tu giả tại đây dường như biết Diêm Xuyên có điều muốn nói nên nhất thời mọi người đêu im lặng.
Diêm Xuyên mở miệng nói:
- Cảm tạ sự ủng hộ của chư vị. Ngày chín tháng chín năm sau, tại bờ Đông Hải, phụ cận Vô Ưu thành, ta sẽ cử hành “Phong Thần đại điển”. Hoan nghênh tất cả các vị tu giả tham dự. Mọi người đều có thể tham gia không cần luận tu vi.
Phong Thần đại điển?
Đa số mọi người đều cho rằng Phong Thần đại điển mà Diêm Xuyên định cử hành sẽ là mở ra một thư viện mới, nên mọi người lại mở lời chúc mừng.
Thanh âm từ bốn phía tiếp tục vang vọng:
- Phong Thần đại điển do Diêm tiên sinh tổ chức, ta nhất định sẽ đến!
- Chúng ta đều sẽ đến!
- Diêm tiên sinh yên tâm!
…
…
…
Diêm Xuyên mỉm cười mà Dịch Phong đang đứng ở phía dưới đài cũng nở nụ cười.
Tổ chức Phong Thần đại điển, mới đến vô sô tu giả? Điều này không chỉ là thể hiện lễ nghĩa mà còn gửi lời mời chào đến các vị tu giả!
Trong hai năm này, Diêm Xuyên đã nói chuyện với Dịch Phong rất nhiều, bởi vậy Dịch Phong cũng hiểu được một quốc gia gì sắp được thành lập.
Đại quốc gia, hải nạp bách xuyên! Nơi anh tài khắp thiên hạ tập trung! Nơi cướng giả tứ phương hội tụ!
Dưới ánh mắt của những vị tu giả, Diêm Xuyên rời đi quảng trường Thiên Thụ. Chỉ lưu lại đám người Cự Lộc thư viện đang không ngừng cười khổ.
Đông Phương Điện.
Bạch Đế Thiên ngồi uống trà đối diện với Diêm Xuyên.
Bạch Đế Thiên thản nhiên nói:
- Mão Nhật Đạo Quân? Sau này, phiền phức ngươi gặp phải chắc chắn không nhỏ! Ta nhớ được tên Nhật thị này tuy rằng căn cốt rất tốt nhưng bụng dạ lại rất hẹp hòi.
Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Không sao cả. Nếu lần sau hắn tới, chưa chắc hắn có thể làm khó dễ cho ta.
Nếu là một tên Khí cảnh bình thường nói vậy, Bạch Đế Thiên chắc chắn sẽ lộ rõ vẻ khinh thường, nhưng Diêm Xuyên lại khác biệt, hắn có khả năng làm được điều đó. Dù sao, lần dùng ý chỉ tỷ thí lần trước, tràng cảnh long hổ đánh nhau vẫn còn trong tâm trí hắn.
Bạch Đế Thiên trầm giọng nói:
- Lần trước ta đã nói, ta sẽ không tham dự những hành động quân chính của ngươi. Ngươi cũng không được tham gia vào công việc của Hổ tộc.
Diêm Xuyên cười nói:
- Yên tâm, ta, Diêm Xuyên đã nói là chắc chắn sẽ thực hiện. Nhưng hổ chính là quốc thú, quân sĩ của triều ta cùng cường giả Hổ tộc thành lập tình hữu nghị, ngươi cũng không được ngăn cản.
Hổ tộc là quốc thú, những tông môn khác sẽ không được nhúng tay vào việc của Hổ tộc, như thế chỉ có tướng lĩnh của Diêm Xuyên mới có thể trao đổi cùng hổ tộc. Sớm muộn liên minh sẽ hình thành tình hữu nghị sâu đậm. Thậm chí Diêm Xuyên đã thấy được tương lai của Hổ kỵ quân trước mắt hắn.
Bạch Đế Thiên thâm trường cười nói:
- Ha ha ha ha, yên tâm!
Bạch Đế Thiên đương nhiên nhìn ra được ý tứ của Diêm Xuyên nhưng hắn cũng không phản đối. Dù sao Hổ tộc của hắn phải nhớ đến số mệnh của quốc gia, hơn nữa có lẽ sau này hắn cũng phải nhờ tới quốc gia của Diêm Xuyên.
Hổ kỵ quân? Diêm Xuyên dùng Hổ kỵ quân, Bạch Đế Thiên thân là Hổ tộc Chí tôn. Sau này đối đầu với Tuyết Cung, hắn có thể điều động Hổ kỵ quân chiến đấu cho hắn.
Diêm Xuyên cười nói:
- Trong mười ngày tới, ta sẽ rời khỏi Cự Lộc thành, trở về yến quốc, chuẩn bị cho việc khai quốc. Ngày mùng chín tháng chín sẽ chính thức lập quốc.
Bạch Đế Thiên gật đầu nói:
- Được rồi, đợi ta thu phục Hổ tộc ở các nơi khác rồi sẽ nhanh chóng trở về.
Mười ngày, Diêm Xuyên thì xử lỳ các loại công việc trong Cự Lộc thành, đám người Thanh Long thì tìm kiếm các cửa hàng, mua các loại đồ vật.
Mặc Vũ Hề nói:
- Diêm Xuyên, ta muốn trở về Đại Chiêu Thánh Địa một chuyến.
Diêm Xuyên nhíu mày nói:
- Trở về Đại Chiêu Thánh Địa? Nàng không đi thành Vô Ưu với ta sao?
Mặc Vũ Hề mìm cười lắc đầu:
- Ta cần phải trở về Đại Chiêu Thánh Địa, ta biết chàng lo lắng Mão Nhật Đạo Quân sẽ gây bất lợi cho ta, nhưng yên tâm đi Thành Chủ đã từng có khế ước, hắn sẽ không gây khó dễ cho ta. Chờ chàng khai quốc, ta nhất định sẽ đến.
Nhìn Mặc Vũ Hề, Diêm Xuyên hít một hơi sâu rồi gật đầu nói:
- Ừm!
Mặc Vũ Hề lập tức nhìn về phía Thanh Long, Bạch Long, nói:
- Thanh Long, Bạch Long đi theo chàng, đề phòng vạn nhất.
Diêm Xuyên mỉm cười lắc đầu:
- Không cần, để bọn họ bảo hộ cho nàng là được rồi.
Mặc Vũ Hề quật cường nói:
- Không, Thanh Long, Bạch Long, sẽ đi theo chàng.
Diêm Xuyên hòa hoãn nói:
- Như vậy, cứ để Thanh Long theo ta là được rồi.
Mặc Vũ Hề gật đầu trả lời:
- Ân!
Nhìn Mặc Vũ Hề rời đi, trong lòng Diêm Xuyên xuất hiện một nỗi buồn vô cớ. Hắn khe khẽ thở dài.
Miêu Miêu luyến tiếc nhìn Mặc Vũ Hề đang rời đi:
- Meo meo, Mặc tỷ tỷ cũng đi sao.
Diêm Xuyên nói với Miêu Miêu:
- Được rồi, chúng ta sẽ gặp lại nàng vào ngày mùng chín tháng chín năm sau mà. Ngươi đi quanh Cự Lộc thành xem có gì muốn gì thì mua đi. Mấy ngày nữa chúng ta sẽ rời đi
Thời điểm còn hai ngày, Thanh Long mang theo Miêu Miêu cùng Dịch Phong mua một đống đồ vật lớn tại Cự Lộc thành.
Mọi người trở lại quảng trường trên Đông Phương Điện. Lúc này, bọn họ nhìn thấy một nam tử phong trần có vẻ mệt mỏi. Quần áo của người nam tử này bị nhàu nát hơn nữa còn có nhiều vết rách. Hắn ngã xuống quảng trường trên Đông Phương Điện, dường như người đán ông này đã ngủ say.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.