Quyển 3 - Chương 88: Cục Vô Ưu
Quan Kỳ
14/12/2013
- A?
Lưu Cẩn vung phất trần, lạnh lùng nói:
- Vương của ta nói đúng, thành trì chỉ có thể có một chính quyền, vài thế lực hợp nhau khống chế một thành sớm muộn gì sẽ ra việc lớn. Nếu qua trận này thì thế lực Đại Hà tông, Ngự Yêu tông phải bị thanh lý hết!
Tướng quân mặc giáp lo lắng nói:
- Vậy Lưu công công, bây giờ tính sao?
Lưu Cẩn giọng điệu âm trầm nói:
- Bây giờ chúng ta không ra được, chỉ có thể thủ hộ Hoắc Quang bế quan, chờ hắn đột phá là chúng ta có thể đi ra ngoài. Mười vạn đại quân bên ngoài rất nhanh sẽ trở về. Yên tâm, mọi chuyện đều sẽ qua, bất cứ ai tính kế chúng ta đều sẽ phải trả giá đắt!
- Tuân lệnh!
Lưu Cẩn nhìn bên dưới. Cách Phù Không đảo không xa, trong một cái sân cũng có một đám người nhìn lên trời.
Hai mươi người mặc hoa phục, lạnh lùng liếc Phù Không đảo, đi hướng một gian thiên điện.
Chủ điện vẫn đang khép kín.
Trong thiên điện.
Một người đàn ông cười khổ nói:
- Hai mươi Thần cảnh chúng ta giám sát một Khí cảnh? Thật là buồn cười.
Lại một người đàn ông trầm giọng nói:
- Có gì buồn cười? Trưởng lão tông ta, cao thủ hạ Hư cảnh cũng không phải đang ngồi trong đại điện đó sao?
Người đàn ông cười khổ nói:
- Mạc Ức chưởng môn, ngươi nói đúng, nhưng chuyện này làm hơi quái.
Mạc Ức chưởng môn cười nói:
- Ta biết ý nghĩ của ngươi, ngũ tông chúng ta mang theo tám ngàn đệ tử tiến vào Vô Ưu thành, theo lý thì có thể thanh lý tất cả, thậm chí nhanh chóng khống chế Vô Ưu thành. Nhưng chúng ta không làm như vậy, ngược lại hợp tác cùng Đại Hà tông, Ngự Yêu tông.
Người đàn ông kia khó hiểu hỏi:
- Đúng vậy. Hoắc Quang đó có cái gì? Chẳng phải ba ngàn thủ vệ đều bị chúng ta bắt giữ sao? Đi bắt Hoắc Quang là được rồi, làm nhiều chuyện như vậy làm gì?
Mạc Ức chưởng môn lắc đầu, nói:
- Cái này là Đại Vũ Thiên tông ra lệnh, hình như có người nhìn trúng mười vạn đại quân.
- Nhìn trúng mười vạn đại quân?
Mạc Ức chưởng môn gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Thật ra Đại Vũ Thiên tông muốn thu phục mười vạn đại quân này.
- A? Ai nhìn trúng?
- Là Hắc Vũ chân quân sao?
............
.........
...
Mọi người tò mò nhìn Mạc Ức chưởng môn.
Mạc Ức chưởng môn lắc đầu lộ nụ cười khổ, hít sâu, nói:
- Chắc các vị còn nhớ cảnh tượng chúng ta bao vây tiễu trừ Đại Hà tông vào mười mấy năm trước?
Mạc Ức chưởng môn nói đến đây các cao thủ Thần cảnh nheo mắt lại.
Một Thần cảnh mi mắt co rút nói:
- Mạc Ức chưởng môn, ý ngươi nói là phương tây Ma Kha Thiên Tử?
Nói đến Ma Kha Thiên Tử thì đám Thần cảnh biểu tình căng thẳng.
Năm đó Ma Kha Thiên Tử từ phương tây đến phương đông, tại Đại Vũ Thiên tông dùng thủ đoạn mạnh mẽ nâng đỡ Hắc Vũ chân quân trở thành tông chủ, tiếp theo mượn tay Đại Vũ Thiên tông triệu tập trăm tông bao vây tiễu trừ Đại Hà tông, cuối cùng bức chết phu thê Diêm Đào. Thực lực, thủ đoạn của Ma Kha Thiên Tử khiến đám cao thủ Thần cảnh vô cùng kinh sợ.
Mạc Ức chưởng môn nhỏ giọng nói:
- Là sứ giả của Ma Kha Thiên Tử, ta có nghe trưởng lão nói tên sứ giả là 'Đại Trí Bồ Tát'.
Đám Thần cảnh nhíu mày nói:
- Bồ Tát? 'Bồ Tát' thiên địa nghiệp vị tương đương với 'chân quân', Ma Kha Thiên Tử thế nhưng phái một Bồ Tát tiến đến?
Tướng quân mặc giáp trầm giọng nói:
- Chúng ta cứ làm theo là được, đừng thắc mắc.
Cấc Thần cảnh gật đầu, nói:
- Vâng!
Trong lúc đám Thần cảnh nói chuyện thì một đệ tử đi vào đại điện.
- Chư vị sư thúc, sư bá, Đan Thanh Tử của Ngự Yêu tông cầu kiến!
Mạc Ức chưởng môn bất ngờ hỏi:
- A? Để hắn vào đi.
Vô Ưu thành, trong một sơn cốc ẩn khuất, trong sơn cốc có nhiều phòng ốc.
Lưu Cương sờ đầu trọc của mình, nhìn năm mươi nam nữ bị trói trong sân.
Sau lưng Lưu Cương đứng một đám đệ tử Ngự Yêu tông.
Một người đàn ông bị trói kinh kêu:
- Ngươi là Lưu Cương của Ngự Yêu tông? Ngươi muốn làm cái gì?
Lại một người đàn ông kêu lên:
- Cha ta là Mạc Ức chưởng môn, ngươi dám bắt ta thì cha ta sẽ đồ cả nhà ngươi!
............
.........
...
Năm mươi nam nữ bị trói kinh khủng nhìn Lưu Cương đầu trọc.
Một đệ tử Ngự Yêu tông cười nói:
- Lưu Cương sư đệ, những tên này đều là chí t\hân của Thần cảnh năm đại tông môn.
Lưu Cương nhìn đám người bị bắt, gật đầu, nhìn các sư huynh khác.
Lưu Cương cười nói:
- Các vị sư huynh, các ngươi làm quá tốt! Năm tông môn thật sự cho rằng chuyện sẽ dễ như trở bàn tay sao? Lại mang theo gia đình tiến đến, ha ha!
Một đệ tử Ngự Yêu tông cười nói:
- Gần tám ngàn người ngũ tông tiến vào, thủ vệ Vô Ưu thành đều bị khống chế, bọn họ thả lỏng nên chúng ta mới dễ dàng thực hiện được.
Lưu Cương nghiêm túc nói:
- Các vị sư huynh đã vất vả rồi.
Mọi người gật đầu, nói:
- Ha ha ha ha! Chúng ta tin tưởng vào sư đệ!
Lưu Cương bỗng khom lưng, nghiêm túc nói:
- Vậy thì xin các vị sư huynh đồng ý một yêu cầu quá đáng của tại hạ!
Các sư huynh vội tiến lên nói:
- A, sư đệ, làm gì vậy? Cần gì hành lễ?
- Sư đệ cứ nói đi.
Lưu Cương nhìn các sư huynh, trầm giọng nói:
- Các vị sư huynh, không phải Lưu Cương ta quá tiểu nhân, chuyện này liên quan rất lớn tới tính mạng của chúng ta, không thể không cẩn thận. Bắt đầu từ giây phút này, không ai được rời khỏi đây có được không?
Mọi người nhướng mày nói:
- A?
Một đệ tử Ngự Yêu tông trầm giọng nói:
- Sư đệ không tin tưởng chúng ta?
Lưu Cương lắc đầu, nói:
- Nếu không tin vào sư huynh thì đã không mời sư huynh hỗ trợ, chỉ là, giờ phút này liên quan đến mạng sống của chúng ta, không thể không đề phòng. Xin sư huynh thứ lỗi cho!
Lưu Cương nói xong lại hành lễ với mọi người.
Cả đám nhìn Lưu Cương, cuối cùng biểu tình phức tạp gật đầu.
- Được rồi, nếu đã hứa với sư đệ thì mọi chuyện nghe lời ngươi!
- Đa tạ sư huynh!
Trong lúc chờ đợi, bên ngoài bốn cửa thành của Vô Ưu thành dần tụ tập nhiều quân đội.
Cửa nam thành.
Đám tướng sĩ vất vả phong trần vai vác nhiều yêu thú, hiển nhiên lần này ra ngoài săn bắn, thu hoạch rất nhiều.
Một tướng lĩnh dẫn đầu trầm giọng quát:
- Mở cửa thành!
Đan Thanh Tử đứng ở đầu thành chắp tay sau lưng đứng, nhìn bên ngoài một vạn tướng sĩ kêu gào ngoài thành.
Đan Thanh Tử la lên:
- Trương tướng quân, xin chờ ở ngoài thành mấy ngày đi!
Trương tướng quân dẫn đầu nhìn thành lầu, bỗng nheo mắt lại.
Trương tướng quân biến sắc mặt nói:
- Không đúng, lão Mã thủ thành đâu? Tại sao là tiểu bạch kiểm nhà ngươi?
Đan Thanh Tử cười nói:
- Lão Mã nghỉ ngơi mấy ngày, do ta thay thế thủ thành!
Trương tướng quân biến đổi sắc mặt.
Trương tướng quân quát:
- Liệt trận, chuẩn bị chiến đấu!
Bùm!
Đại quân nghiêm chỉnh huấn luyện, nhanh chóng quăng yêu thú trên vai xuống, kéo căng cung tiễn chĩa hướng tường thành.
Trương tướng quân tức giận quát:
- Đan Thanh Tử, mau mở cửa thành!
Đan Thanh Tử nhíu mày nói:
- Trương tướng quân, ngươi đang làm gì? Chờ thêm mấy ngày có nghĩa gì?
Trương tướng quân lạnh lùng quát:
- Khốn kiếp, đại nhân của ta nhiều ngày không truyền đến tin tức thì ta biết ngay có chuyện, vội vàng chạy về, quả nhiên Vô Ưu thành có biến. Bắn tên cho ta!
Lưu Cẩn vung phất trần, lạnh lùng nói:
- Vương của ta nói đúng, thành trì chỉ có thể có một chính quyền, vài thế lực hợp nhau khống chế một thành sớm muộn gì sẽ ra việc lớn. Nếu qua trận này thì thế lực Đại Hà tông, Ngự Yêu tông phải bị thanh lý hết!
Tướng quân mặc giáp lo lắng nói:
- Vậy Lưu công công, bây giờ tính sao?
Lưu Cẩn giọng điệu âm trầm nói:
- Bây giờ chúng ta không ra được, chỉ có thể thủ hộ Hoắc Quang bế quan, chờ hắn đột phá là chúng ta có thể đi ra ngoài. Mười vạn đại quân bên ngoài rất nhanh sẽ trở về. Yên tâm, mọi chuyện đều sẽ qua, bất cứ ai tính kế chúng ta đều sẽ phải trả giá đắt!
- Tuân lệnh!
Lưu Cẩn nhìn bên dưới. Cách Phù Không đảo không xa, trong một cái sân cũng có một đám người nhìn lên trời.
Hai mươi người mặc hoa phục, lạnh lùng liếc Phù Không đảo, đi hướng một gian thiên điện.
Chủ điện vẫn đang khép kín.
Trong thiên điện.
Một người đàn ông cười khổ nói:
- Hai mươi Thần cảnh chúng ta giám sát một Khí cảnh? Thật là buồn cười.
Lại một người đàn ông trầm giọng nói:
- Có gì buồn cười? Trưởng lão tông ta, cao thủ hạ Hư cảnh cũng không phải đang ngồi trong đại điện đó sao?
Người đàn ông cười khổ nói:
- Mạc Ức chưởng môn, ngươi nói đúng, nhưng chuyện này làm hơi quái.
Mạc Ức chưởng môn cười nói:
- Ta biết ý nghĩ của ngươi, ngũ tông chúng ta mang theo tám ngàn đệ tử tiến vào Vô Ưu thành, theo lý thì có thể thanh lý tất cả, thậm chí nhanh chóng khống chế Vô Ưu thành. Nhưng chúng ta không làm như vậy, ngược lại hợp tác cùng Đại Hà tông, Ngự Yêu tông.
Người đàn ông kia khó hiểu hỏi:
- Đúng vậy. Hoắc Quang đó có cái gì? Chẳng phải ba ngàn thủ vệ đều bị chúng ta bắt giữ sao? Đi bắt Hoắc Quang là được rồi, làm nhiều chuyện như vậy làm gì?
Mạc Ức chưởng môn lắc đầu, nói:
- Cái này là Đại Vũ Thiên tông ra lệnh, hình như có người nhìn trúng mười vạn đại quân.
- Nhìn trúng mười vạn đại quân?
Mạc Ức chưởng môn gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Thật ra Đại Vũ Thiên tông muốn thu phục mười vạn đại quân này.
- A? Ai nhìn trúng?
- Là Hắc Vũ chân quân sao?
............
.........
...
Mọi người tò mò nhìn Mạc Ức chưởng môn.
Mạc Ức chưởng môn lắc đầu lộ nụ cười khổ, hít sâu, nói:
- Chắc các vị còn nhớ cảnh tượng chúng ta bao vây tiễu trừ Đại Hà tông vào mười mấy năm trước?
Mạc Ức chưởng môn nói đến đây các cao thủ Thần cảnh nheo mắt lại.
Một Thần cảnh mi mắt co rút nói:
- Mạc Ức chưởng môn, ý ngươi nói là phương tây Ma Kha Thiên Tử?
Nói đến Ma Kha Thiên Tử thì đám Thần cảnh biểu tình căng thẳng.
Năm đó Ma Kha Thiên Tử từ phương tây đến phương đông, tại Đại Vũ Thiên tông dùng thủ đoạn mạnh mẽ nâng đỡ Hắc Vũ chân quân trở thành tông chủ, tiếp theo mượn tay Đại Vũ Thiên tông triệu tập trăm tông bao vây tiễu trừ Đại Hà tông, cuối cùng bức chết phu thê Diêm Đào. Thực lực, thủ đoạn của Ma Kha Thiên Tử khiến đám cao thủ Thần cảnh vô cùng kinh sợ.
Mạc Ức chưởng môn nhỏ giọng nói:
- Là sứ giả của Ma Kha Thiên Tử, ta có nghe trưởng lão nói tên sứ giả là 'Đại Trí Bồ Tát'.
Đám Thần cảnh nhíu mày nói:
- Bồ Tát? 'Bồ Tát' thiên địa nghiệp vị tương đương với 'chân quân', Ma Kha Thiên Tử thế nhưng phái một Bồ Tát tiến đến?
Tướng quân mặc giáp trầm giọng nói:
- Chúng ta cứ làm theo là được, đừng thắc mắc.
Cấc Thần cảnh gật đầu, nói:
- Vâng!
Trong lúc đám Thần cảnh nói chuyện thì một đệ tử đi vào đại điện.
- Chư vị sư thúc, sư bá, Đan Thanh Tử của Ngự Yêu tông cầu kiến!
Mạc Ức chưởng môn bất ngờ hỏi:
- A? Để hắn vào đi.
Vô Ưu thành, trong một sơn cốc ẩn khuất, trong sơn cốc có nhiều phòng ốc.
Lưu Cương sờ đầu trọc của mình, nhìn năm mươi nam nữ bị trói trong sân.
Sau lưng Lưu Cương đứng một đám đệ tử Ngự Yêu tông.
Một người đàn ông bị trói kinh kêu:
- Ngươi là Lưu Cương của Ngự Yêu tông? Ngươi muốn làm cái gì?
Lại một người đàn ông kêu lên:
- Cha ta là Mạc Ức chưởng môn, ngươi dám bắt ta thì cha ta sẽ đồ cả nhà ngươi!
............
.........
...
Năm mươi nam nữ bị trói kinh khủng nhìn Lưu Cương đầu trọc.
Một đệ tử Ngự Yêu tông cười nói:
- Lưu Cương sư đệ, những tên này đều là chí t\hân của Thần cảnh năm đại tông môn.
Lưu Cương nhìn đám người bị bắt, gật đầu, nhìn các sư huynh khác.
Lưu Cương cười nói:
- Các vị sư huynh, các ngươi làm quá tốt! Năm tông môn thật sự cho rằng chuyện sẽ dễ như trở bàn tay sao? Lại mang theo gia đình tiến đến, ha ha!
Một đệ tử Ngự Yêu tông cười nói:
- Gần tám ngàn người ngũ tông tiến vào, thủ vệ Vô Ưu thành đều bị khống chế, bọn họ thả lỏng nên chúng ta mới dễ dàng thực hiện được.
Lưu Cương nghiêm túc nói:
- Các vị sư huynh đã vất vả rồi.
Mọi người gật đầu, nói:
- Ha ha ha ha! Chúng ta tin tưởng vào sư đệ!
Lưu Cương bỗng khom lưng, nghiêm túc nói:
- Vậy thì xin các vị sư huynh đồng ý một yêu cầu quá đáng của tại hạ!
Các sư huynh vội tiến lên nói:
- A, sư đệ, làm gì vậy? Cần gì hành lễ?
- Sư đệ cứ nói đi.
Lưu Cương nhìn các sư huynh, trầm giọng nói:
- Các vị sư huynh, không phải Lưu Cương ta quá tiểu nhân, chuyện này liên quan rất lớn tới tính mạng của chúng ta, không thể không cẩn thận. Bắt đầu từ giây phút này, không ai được rời khỏi đây có được không?
Mọi người nhướng mày nói:
- A?
Một đệ tử Ngự Yêu tông trầm giọng nói:
- Sư đệ không tin tưởng chúng ta?
Lưu Cương lắc đầu, nói:
- Nếu không tin vào sư huynh thì đã không mời sư huynh hỗ trợ, chỉ là, giờ phút này liên quan đến mạng sống của chúng ta, không thể không đề phòng. Xin sư huynh thứ lỗi cho!
Lưu Cương nói xong lại hành lễ với mọi người.
Cả đám nhìn Lưu Cương, cuối cùng biểu tình phức tạp gật đầu.
- Được rồi, nếu đã hứa với sư đệ thì mọi chuyện nghe lời ngươi!
- Đa tạ sư huynh!
Trong lúc chờ đợi, bên ngoài bốn cửa thành của Vô Ưu thành dần tụ tập nhiều quân đội.
Cửa nam thành.
Đám tướng sĩ vất vả phong trần vai vác nhiều yêu thú, hiển nhiên lần này ra ngoài săn bắn, thu hoạch rất nhiều.
Một tướng lĩnh dẫn đầu trầm giọng quát:
- Mở cửa thành!
Đan Thanh Tử đứng ở đầu thành chắp tay sau lưng đứng, nhìn bên ngoài một vạn tướng sĩ kêu gào ngoài thành.
Đan Thanh Tử la lên:
- Trương tướng quân, xin chờ ở ngoài thành mấy ngày đi!
Trương tướng quân dẫn đầu nhìn thành lầu, bỗng nheo mắt lại.
Trương tướng quân biến sắc mặt nói:
- Không đúng, lão Mã thủ thành đâu? Tại sao là tiểu bạch kiểm nhà ngươi?
Đan Thanh Tử cười nói:
- Lão Mã nghỉ ngơi mấy ngày, do ta thay thế thủ thành!
Trương tướng quân biến đổi sắc mặt.
Trương tướng quân quát:
- Liệt trận, chuẩn bị chiến đấu!
Bùm!
Đại quân nghiêm chỉnh huấn luyện, nhanh chóng quăng yêu thú trên vai xuống, kéo căng cung tiễn chĩa hướng tường thành.
Trương tướng quân tức giận quát:
- Đan Thanh Tử, mau mở cửa thành!
Đan Thanh Tử nhíu mày nói:
- Trương tướng quân, ngươi đang làm gì? Chờ thêm mấy ngày có nghĩa gì?
Trương tướng quân lạnh lùng quát:
- Khốn kiếp, đại nhân của ta nhiều ngày không truyền đến tin tức thì ta biết ngay có chuyện, vội vàng chạy về, quả nhiên Vô Ưu thành có biến. Bắn tên cho ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.