Quyển 3 - Chương 59: Đao của Hoàng - Trận chiến bắt đầu
Quan Kỳ
17/11/2013
Cổ Nguyệt Thánh tử hài lòng gật đầu nói:
- Cha cố ý đem bọn ngươi trục xuất khỏi Đại Chiêu thánh địa, chính là vì ngày hôm nay, chờ khi chiếm được Thiên Sách, các ngươi lại có thể trở thành chân nhân của Đại Chiêu thánh địa, hơn nữa phân phối tư nguyên đối với các ngươi, sẽ cũng giống như ta, theo cấp bậc Chân quân mà phân phối.
- Vâng, chúng ta nhất định có thể đoạt được Thiên Sách!
Thường Tam hưng phấn nói.
Cổ Nguyệt Thánh tử nhàn nhạt gật đầu, sau đó lại chuyển sang âm lãnh nhìn về phía Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên cũng được kim quang bao phủ, nhưng đó là kim quang Phong Thần Sách, bất quá, phía sau hắn có một nữ tử tóc ngắn, cũng là có một chùm kim quang Thiên Sách bao phủ.
- Thấy nữ tử kia chứ?
Cổ Nguyệt Thánh tử trầm giọng nói.
- Ồ!?
Thường Tam, Thường Tứ nghi ngờ nói.
- Đến lúc đó, giết nàng đi!
Trong mắt Cổ Nguyệt Thánh tử băng hàn nói.
Chỉ cần kẻ nào liên quan cùng Diêm Xuyên, đều phải giết.
- Dạ!
Thường Tam Thường Tứ nhất thời gật đầu, đồng thời nhìn về phía Hoàng, trong mắt lộ ra sát khí.
Có lẽ Hoàng có cảm ứng quá cường liệt rồi, trong nháy mắt cảm ứng được sát khí đối với mình, nghiêng đầu lại.
Hoàng nhàn nhạt nhìn đám người Cổ Nguyệt Thánh tử một cái, trong ánh mắt tràn đầy miệt thị.
Ánh mắt miệt thị này, so với Diêm Xuyên còn đậm hơn, trong lòng Cổ Nguyệt Thánh tử đột nhiên nghẹn đầy một cổ tà hỏa.
- Nho nhỏ Thần cảnh, không biết sống chết!
Trong mắt Cổ Nguyệt Thánh tử hiện lên một cổ âm lãnh. Trong ánh mắt sát khí càng ngày càng thịnh.
Nhưng giờ phút này, Hoàng đã không nhìn hắn nữa rồi, giống như hắn là một tiểu nhân vật không có chút quan trọng nào cả vậy. Thái độ không thèm để ý này, để cho trong lòng Cổ Nguyệt Thánh tử nhất thời càng bị đè nén.
- Khốn kiếp!
Cổ Nguyệt Thánh tử tức giận bóp nát cái tay ghế.
- Oanh!
Trên Đấu đài, một tiếng vang thật lớn.
- Phốc!
Nhất thời, trong miệng của một cường giả đã phun đầy tiên huyết, ngã nhào trên đất. Bại.
- Ông!
Kim quang bao phủ trên người hắn, đột nhiên chuyển dời đến trên người thắng trận, Thiên Sách đã tuyên bố kết quả rồi.
- Ta thua rồi!
Tên ngã nhào trên mặt đất khổ sở nói.
- Hừ!
Người thắng không thuận theo, không buông tha, ầm ầm một cước đá vào trên đùi người thất bại.
- Răng rắc!
Chân của tên bị bại nhất thời bị đá gãy.
- Ha ha..., mới vừa rồi, ngươi lại dám đả thương ta? Bẽ gãy một chân của ngươi, cho ngươi nhớ lâu một chút!
Người thắng gầm hét lên.
Mạnh Tử Thu cau mày nói:
- Mãnh Man tu giả, hắn đã nhận thua, ngươi cần gì hạ tử thủ như vậy?
- Mạnh Tử Thu, ta kính ngươi là viện chủ Cự Lộc thư viện, nhưng trên Đấu đài, là chiến trường của chúng ta! Ta muốn giết liền giết!
Mãnh Man kêu lên.
Mạnh Tử Thu nhíu nhíu mày, hít sâu một cái, cũng không có nói cái gì nữa, bởi vì Mạnh Tử Thu biết, kẻ vừa bắt đầu đã lao vào chiến đấu, rất khó có khả năng đi đến cuối cùng, tên Mãnh Man này liều lĩnh như thế, khẳng định còn có cường giả khác đến sửa chữa hắn.
- Tốt lắm, Mãnh Man thắng, còn có ai muốn lên?
Mạnh Tử Thu kêu lên.
Mạnh Tử Thu vừa gọi, đại lượng tu giả cúi đầu suy nghĩ, dù sao, lúc này mới vừa mới bắt đầu, chỉ có loại người như tên điên nầy mới có thể ra sân sớm như vậy.
Lúc này, Hoàng đang đứng một bên Diêm Xuyên bỗng nhiên bước ra một bước.
- Ồ?
Mặc Vũ Hề kinh ngạc nói.
- Không cần lo lắng cho nàng!
Diêm Xuyên cười nói.
- Ừ!
Mặc Vũ Hề gật đầu.
Hoàng giẫm chân bước ra.
Bởi vì chiến đấu đã bắt đầu, bốn phía đấu đài trở nên trống rỗng một mảnh, Hoàng giẫm chân bước ra, nhất thời hấp dẫn tới chú ý của mọi người.
Đặc biệt là người từ bên cạnh Diêm Xuyên bước ra.
Đám người Tư Mã Vân Thiên, Mạnh Tử Thu rối rít lộ ra vẻ tò mò.
- Đấu giả, Hoàng!
Một nho tu chịu trách nhiệm ghi chép, nhanh chóng báo ra tên tuổi của Hoàng.
Hoàng giẫm chân đi lên đấu đài.
- Hoàng?
Vô số tu giả bốn phía suy đoán về nữ tử này.
- Ha ha ha, Tiểu nha đầu, bắp đùi cũng không to bằng một nửa so với cánh tay của ta, lại dám đấu cùng ta?
Mãnh Man cười nói.
- Tiểu nha đầu, tu vi lúc này của ngươi là bao nhiêu rồi?
Mãnh Man cười tà nói.
- Thần cảnh!
Hoàng thản nhiên nói.
- Thần cảnh? Ha ha ha, ngươi chỉ có Thần cảnh? Mặc dù có chút lạnh, nhưng lão tử lại thích loại nữ nhân có mùi vị này!
Mãnh Man nhất thời cười nói.
- Hiện tại lăn xuống, ta tha cho ngươi khỏi chết!
Hoàng lạnh lùng nói.
- Tha ta khỏi chết? Nho nhỏ Thần cảnh cũng xứng? Ta chấp ngươi một tay một chân, như thế nào?
Mãnh Man giẫm chân tiến lên.
Mà bốn phía, vô số cường giả lộ vẻ đáng thương về phía Hoàng.
- Xong rồi, một Thần cảnh cũng dám lên đài?
- Cùng đi với Diêm Xuyên? Nhưng mà cho dù ai đến cũng thế thôi, tên Mãnh Man này quá hung ác rồi!
- Đúng vậy a, đáng tiếc a!
... ... ... ...
... ...
...
Bốn phía xôn xao nghị luận, Mãnh Man đắc ý bước tới.
- Ngươi đã mất đi cơ hội!
Hoàng ngẩng đầu, hai mắt nhíu lại nói.
- Ồ!?
- Xoẹt xoẹt!
Một tiếng đao minh, một đạo thanh quang hiện lên, Mãnh Man đang giẫm chân bước về phía trước, đột nhiên dừng lại ngay tại chỗ, trong mắt tràn đầy vẻ không tin.
- Thình thịch!
Đầu của Mãnh Man, đột nhiên rơi xuống mặt đất. Một cổ tiên huyết phọt lên cao ba thước.
- Ọc ọc ọc!
Đầu của Mãnh Man lăn qua một bên.
- A?
Bốn phía tu giả, đột nhiên trở nên yên tĩnh. Này, quá nhanh đi?
Nếu không phải thấy trong tay Hoàng đang nắm một chuôi thanh đồng đao, ai cũng không tin là mới vừa rồi, một đao mềm mại kia, lại là do Hoàng chém ra?
Quảng trường im ắng một mảnh. Sau năm hơi thở, nhất thời bùng lên tiếng vang.
- Không thể nào, nàng không thể nào là Thần cảnh!
- Mãnh Man khinh thường? Nhất định là!
- Nàng đánh lén!
- Ta nằm mơ sao?
... ... ... ...
... ...
...
Bốn phía huyên náo một mảnh, nhưng mà Mạnh Tử Thu nhìn thấy rõ ràng, Hoàng đích xác là Thần cảnh, chỉ có Thần cảnh tu vi? Nhưng mà, đây cũng quá khoa trương mà.
Vượt cấp chém giết, hơn nữa còn gọn gàng như thế?
Mạnh Tử Thu bỗng nhiên có một loại cảm giác, một bóng người nhất thời thoáng hiện ra trong đầu.
Diêm Đào! Đúng, Diêm Đào! Trăm năm trước, Diêm Đào cũng ở trên đấu đài này, lấy Thần cảnh tu vi, đại sát tứ phương. Nhất cử đoạt được Thiên Sách, tên của Huyết Ma oanh động thiên hạ.
Trước mắt, Hoàng, chẳng lẽ cũng là như thế? Hơn nữa, nàng cũng là đi theo Diêm Xuyên?
- Ông!
Kim quang vốn vẫn tụ trên người Mãnh Man, đột nhiên bay lên tụ lên trên người Hoàng.
- Hoàng thắng, còn có ai lên?
Mạnh Tử Thu quát lên.
Tiếng quát của Mạnh Tử Thu mới làm cho một đám cường giả tin tưởng sự thật trước mắt.
Lên? Hiện tại người nào lên?
Trong lúc nhất thời, phía dưới lần nữa trở nên trầm mặc. Hoàng nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên ánh mắt tụ hướng về nơi Cổ Nguyệt Thánh tử.
- Mới vừa rồi, là các ngươi ai muốn giết ta, đến đây đi!
Hoàng thản nhiên nói.
Hoàng mở miệng, nhất thời hấp dẫn mọi người nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử.
- Cổ Nguyệt Thánh tử? Nàng gây hấn với cả Cổ Nguyệt Thánh tử?
Nhất thời có người kinh ngạc nói.
- Cha cố ý đem bọn ngươi trục xuất khỏi Đại Chiêu thánh địa, chính là vì ngày hôm nay, chờ khi chiếm được Thiên Sách, các ngươi lại có thể trở thành chân nhân của Đại Chiêu thánh địa, hơn nữa phân phối tư nguyên đối với các ngươi, sẽ cũng giống như ta, theo cấp bậc Chân quân mà phân phối.
- Vâng, chúng ta nhất định có thể đoạt được Thiên Sách!
Thường Tam hưng phấn nói.
Cổ Nguyệt Thánh tử nhàn nhạt gật đầu, sau đó lại chuyển sang âm lãnh nhìn về phía Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên cũng được kim quang bao phủ, nhưng đó là kim quang Phong Thần Sách, bất quá, phía sau hắn có một nữ tử tóc ngắn, cũng là có một chùm kim quang Thiên Sách bao phủ.
- Thấy nữ tử kia chứ?
Cổ Nguyệt Thánh tử trầm giọng nói.
- Ồ!?
Thường Tam, Thường Tứ nghi ngờ nói.
- Đến lúc đó, giết nàng đi!
Trong mắt Cổ Nguyệt Thánh tử băng hàn nói.
Chỉ cần kẻ nào liên quan cùng Diêm Xuyên, đều phải giết.
- Dạ!
Thường Tam Thường Tứ nhất thời gật đầu, đồng thời nhìn về phía Hoàng, trong mắt lộ ra sát khí.
Có lẽ Hoàng có cảm ứng quá cường liệt rồi, trong nháy mắt cảm ứng được sát khí đối với mình, nghiêng đầu lại.
Hoàng nhàn nhạt nhìn đám người Cổ Nguyệt Thánh tử một cái, trong ánh mắt tràn đầy miệt thị.
Ánh mắt miệt thị này, so với Diêm Xuyên còn đậm hơn, trong lòng Cổ Nguyệt Thánh tử đột nhiên nghẹn đầy một cổ tà hỏa.
- Nho nhỏ Thần cảnh, không biết sống chết!
Trong mắt Cổ Nguyệt Thánh tử hiện lên một cổ âm lãnh. Trong ánh mắt sát khí càng ngày càng thịnh.
Nhưng giờ phút này, Hoàng đã không nhìn hắn nữa rồi, giống như hắn là một tiểu nhân vật không có chút quan trọng nào cả vậy. Thái độ không thèm để ý này, để cho trong lòng Cổ Nguyệt Thánh tử nhất thời càng bị đè nén.
- Khốn kiếp!
Cổ Nguyệt Thánh tử tức giận bóp nát cái tay ghế.
- Oanh!
Trên Đấu đài, một tiếng vang thật lớn.
- Phốc!
Nhất thời, trong miệng của một cường giả đã phun đầy tiên huyết, ngã nhào trên đất. Bại.
- Ông!
Kim quang bao phủ trên người hắn, đột nhiên chuyển dời đến trên người thắng trận, Thiên Sách đã tuyên bố kết quả rồi.
- Ta thua rồi!
Tên ngã nhào trên mặt đất khổ sở nói.
- Hừ!
Người thắng không thuận theo, không buông tha, ầm ầm một cước đá vào trên đùi người thất bại.
- Răng rắc!
Chân của tên bị bại nhất thời bị đá gãy.
- Ha ha..., mới vừa rồi, ngươi lại dám đả thương ta? Bẽ gãy một chân của ngươi, cho ngươi nhớ lâu một chút!
Người thắng gầm hét lên.
Mạnh Tử Thu cau mày nói:
- Mãnh Man tu giả, hắn đã nhận thua, ngươi cần gì hạ tử thủ như vậy?
- Mạnh Tử Thu, ta kính ngươi là viện chủ Cự Lộc thư viện, nhưng trên Đấu đài, là chiến trường của chúng ta! Ta muốn giết liền giết!
Mãnh Man kêu lên.
Mạnh Tử Thu nhíu nhíu mày, hít sâu một cái, cũng không có nói cái gì nữa, bởi vì Mạnh Tử Thu biết, kẻ vừa bắt đầu đã lao vào chiến đấu, rất khó có khả năng đi đến cuối cùng, tên Mãnh Man này liều lĩnh như thế, khẳng định còn có cường giả khác đến sửa chữa hắn.
- Tốt lắm, Mãnh Man thắng, còn có ai muốn lên?
Mạnh Tử Thu kêu lên.
Mạnh Tử Thu vừa gọi, đại lượng tu giả cúi đầu suy nghĩ, dù sao, lúc này mới vừa mới bắt đầu, chỉ có loại người như tên điên nầy mới có thể ra sân sớm như vậy.
Lúc này, Hoàng đang đứng một bên Diêm Xuyên bỗng nhiên bước ra một bước.
- Ồ?
Mặc Vũ Hề kinh ngạc nói.
- Không cần lo lắng cho nàng!
Diêm Xuyên cười nói.
- Ừ!
Mặc Vũ Hề gật đầu.
Hoàng giẫm chân bước ra.
Bởi vì chiến đấu đã bắt đầu, bốn phía đấu đài trở nên trống rỗng một mảnh, Hoàng giẫm chân bước ra, nhất thời hấp dẫn tới chú ý của mọi người.
Đặc biệt là người từ bên cạnh Diêm Xuyên bước ra.
Đám người Tư Mã Vân Thiên, Mạnh Tử Thu rối rít lộ ra vẻ tò mò.
- Đấu giả, Hoàng!
Một nho tu chịu trách nhiệm ghi chép, nhanh chóng báo ra tên tuổi của Hoàng.
Hoàng giẫm chân đi lên đấu đài.
- Hoàng?
Vô số tu giả bốn phía suy đoán về nữ tử này.
- Ha ha ha, Tiểu nha đầu, bắp đùi cũng không to bằng một nửa so với cánh tay của ta, lại dám đấu cùng ta?
Mãnh Man cười nói.
- Tiểu nha đầu, tu vi lúc này của ngươi là bao nhiêu rồi?
Mãnh Man cười tà nói.
- Thần cảnh!
Hoàng thản nhiên nói.
- Thần cảnh? Ha ha ha, ngươi chỉ có Thần cảnh? Mặc dù có chút lạnh, nhưng lão tử lại thích loại nữ nhân có mùi vị này!
Mãnh Man nhất thời cười nói.
- Hiện tại lăn xuống, ta tha cho ngươi khỏi chết!
Hoàng lạnh lùng nói.
- Tha ta khỏi chết? Nho nhỏ Thần cảnh cũng xứng? Ta chấp ngươi một tay một chân, như thế nào?
Mãnh Man giẫm chân tiến lên.
Mà bốn phía, vô số cường giả lộ vẻ đáng thương về phía Hoàng.
- Xong rồi, một Thần cảnh cũng dám lên đài?
- Cùng đi với Diêm Xuyên? Nhưng mà cho dù ai đến cũng thế thôi, tên Mãnh Man này quá hung ác rồi!
- Đúng vậy a, đáng tiếc a!
... ... ... ...
... ...
...
Bốn phía xôn xao nghị luận, Mãnh Man đắc ý bước tới.
- Ngươi đã mất đi cơ hội!
Hoàng ngẩng đầu, hai mắt nhíu lại nói.
- Ồ!?
- Xoẹt xoẹt!
Một tiếng đao minh, một đạo thanh quang hiện lên, Mãnh Man đang giẫm chân bước về phía trước, đột nhiên dừng lại ngay tại chỗ, trong mắt tràn đầy vẻ không tin.
- Thình thịch!
Đầu của Mãnh Man, đột nhiên rơi xuống mặt đất. Một cổ tiên huyết phọt lên cao ba thước.
- Ọc ọc ọc!
Đầu của Mãnh Man lăn qua một bên.
- A?
Bốn phía tu giả, đột nhiên trở nên yên tĩnh. Này, quá nhanh đi?
Nếu không phải thấy trong tay Hoàng đang nắm một chuôi thanh đồng đao, ai cũng không tin là mới vừa rồi, một đao mềm mại kia, lại là do Hoàng chém ra?
Quảng trường im ắng một mảnh. Sau năm hơi thở, nhất thời bùng lên tiếng vang.
- Không thể nào, nàng không thể nào là Thần cảnh!
- Mãnh Man khinh thường? Nhất định là!
- Nàng đánh lén!
- Ta nằm mơ sao?
... ... ... ...
... ...
...
Bốn phía huyên náo một mảnh, nhưng mà Mạnh Tử Thu nhìn thấy rõ ràng, Hoàng đích xác là Thần cảnh, chỉ có Thần cảnh tu vi? Nhưng mà, đây cũng quá khoa trương mà.
Vượt cấp chém giết, hơn nữa còn gọn gàng như thế?
Mạnh Tử Thu bỗng nhiên có một loại cảm giác, một bóng người nhất thời thoáng hiện ra trong đầu.
Diêm Đào! Đúng, Diêm Đào! Trăm năm trước, Diêm Đào cũng ở trên đấu đài này, lấy Thần cảnh tu vi, đại sát tứ phương. Nhất cử đoạt được Thiên Sách, tên của Huyết Ma oanh động thiên hạ.
Trước mắt, Hoàng, chẳng lẽ cũng là như thế? Hơn nữa, nàng cũng là đi theo Diêm Xuyên?
- Ông!
Kim quang vốn vẫn tụ trên người Mãnh Man, đột nhiên bay lên tụ lên trên người Hoàng.
- Hoàng thắng, còn có ai lên?
Mạnh Tử Thu quát lên.
Tiếng quát của Mạnh Tử Thu mới làm cho một đám cường giả tin tưởng sự thật trước mắt.
Lên? Hiện tại người nào lên?
Trong lúc nhất thời, phía dưới lần nữa trở nên trầm mặc. Hoàng nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên ánh mắt tụ hướng về nơi Cổ Nguyệt Thánh tử.
- Mới vừa rồi, là các ngươi ai muốn giết ta, đến đây đi!
Hoàng thản nhiên nói.
Hoàng mở miệng, nhất thời hấp dẫn mọi người nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử.
- Cổ Nguyệt Thánh tử? Nàng gây hấn với cả Cổ Nguyệt Thánh tử?
Nhất thời có người kinh ngạc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.