Quyển 3 - Chương 69: Đấu họa
Quan Kỳ
21/11/2013
Dịch Phong pháp lực có hạn, cho nên bàn cờ không có quán chú pháp
lực, chỉ có trên đầu gió lốc nổi lên bốn phía. Mà Tư Mã Vân Thiên giống
như là vì có thể chân chính đánh cờ với Dịch Phong, cũng không quán chú
pháp lực, chỉ có hạ cờ như thường nhân.
Nơi xa, đám đại nho của Cự Lộc thư viện, không khỏi mở to hai mắt mà nhìn, bởi vì một ván cờ này có cảnh giới sâu xa, có lẽ so với tất cả các ván cờ mà bọn hắn đã gặp qua còn cao thâm hơn nhiều lắm.
- Ba! Ba!... ...
Từng quân cờ không ngừng rơi xuống, Văn Nhược tiên sinh cũng bắt đầu phối màu.
Một bức tranh, có đại lượng sắc thái, đủ mọi màu sắc, mới có thể rực rỡ chói mắt, nhưng lần này, Văn Nhược tiên sinh chỉ có phối mực đen, đồng thời bầy đặt đại lượng rất nhiều mực đen với số lượng và nồng độ khác nhau, tạo thành nhiều loại màu đen đậm nhạt không đồng nhất, tất cả đều là màu đen, chẳng qua là đậm nhạt không đồng nhất mà thôi.
- Thình thịch!
Văn Nhược tiên sinh vẽ lên nét bút đầu tiên, nhanh chóng vẩy mực lên trên đồ.
- Bức tranh đen trắng? Ha hả, chỉ lấy một loại màu sắc, muốn làm ra danh tác có một không hai, Văn Nhược, quá trình phát triển của ngươi đã khiến ta kinh ngạc!
Trong mắt Tư Mã Vân Thiên hiện lên một cổ kim quang.
Một bên đánh cờ cùng Dịch Phong, một bên nhìn Văn Nhược tiên sinh vẩy mực.
Cờ của Dịch Phong, một đường cực kỳ ngay thẳng, Tư Mã Vân Thiên đánh cờ gần một canh giờ, giai đoạn cờ nhanh kết thúc, tốc độ hạ cờ của hai người bắt đầu chậm lại.
Dần dần hai người bắt đầu suy tư.
Một quân cờ rơi xuống, Tư Mã Vân Thiên hơi kinh ngạc nhìn về phía Dịch Phong.
- Dịch tiên sinh, đến từ phương nào? Kỳ đạo lại kinh người như thế? So với cái vị đại hiền trong thư viện đều chỉ mạnh không yếu, xin hỏi sư thừa ở đâu?
Tư Mã Vân Thiên trịnh trọng nói.
Dịch Phong khẽ mĩm cười nói:
- Chỉ là hương dã phàm nhân! Không thầy không môn, nhiều nhất cũng chỉ theo Ngô Vương học chút da lông!
- Phàm nhân? Không thầy không môn? Theo Vương học chút da lông? Vương của ngươi là ai?
Tư Mã Vân Thiên cau mày nói.
- Không phải Tư Mã tiên sinh đã biết rõ mà còn cố hỏi chứ?
Dịch Phong hạ xuống một quân cờ nói.
- Diêm Xuyên?
Tư Mã Vân Thiên cau mày nhìn về phía Diêm Xuyên xa xa.
…
Trong lúc Tư Mã Vân Thiên cùng Dịch Phong đang đánh cờ.
Hai người đều lâm vào trầm tư, Tư Mã Vân Thiên nắm lấy con cờ, thật lâu không cách nào hạ xuống. Trong ánh mắt, tràn đầy vẻ ngưng trọng.
Dịch Phong cũng cực kỳ ngưng trọng nhìn bàn cờ. Trong lúc nhất thời, người nào cũng không thể làm gì được người kia.
Bỗng nhiên, một cổ khí tức cực kỳ bi thương từ phía sau vọt tới.
- Xôn xao!
Dưới Đấu đài, truyền đến từng tiếng sợ hãi than.
Ván cờ của Tư Mã Vân Thiên cùng Dịch Phong, quá huyền ảo rồi, huyền ảo đến mức làm cho rất nhiều người nhìn mà trong lòng buồn bực cùng sợ hãi, thế cho nên phần lớn ánh mắt đều cũng chuyển đến trên bức họa của Văn Nhược tiên sinh.
Đã sớm có lời đồn, Mạnh Văn Nhược họa đạo kinh thế, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên kinh thiên động địa.
Tranh thuỷ mặc đen trắng, một cảnh tượng tang thương vỡ nát thiên địa.
Đại địa băng liệt, vô số núi lửa ngút trời mà lên, sơn hà đều toái, giang hải đảo lưu.
Vô số sinh linh ở xung quanh mà chạy trốn, hình ảnh khủng hoảng, tuyệt vọng làm cho không người nào mà không sinh ra một cổ cảm xúc bi thương.
Tranh của Văn Nhược tiên sinh, rất có linh tính, linh tính đến mức, nhìn một nhân vật trong tranh, giống như là thấy được mình đang chạy trốn vậy.
Giờ phút này, Văn Nhược tiên sinh đã không dùng bút nữa rồi, mà là bưng lên cả chậu mực, hướng lên bức họa mà giội qua.
- Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! ... ... ... ...
Một bát mực nước, được dội vào bức họa, lập tức thành hình, một đám ma quỷ đen nhánh, đang đi lại trong bầu trời tràn đầy tang thương.
- Cạc cạc cạc cạc cạc! Kiệt kiệt kiệt kiệt!
Ở bên trong bức họa, đột nhiên truyền đến từng tiếng cười tà ác.
- Cứu mạng a!
- Trời ạ!
- Ông trời già, cứu mạng a!
- Mẹ!
- Con của ta a!
... ... ... ... ...
... ... ...
... ...
Từng thanh âm tuyệt từ trong bức họa vang vọng mà xông ra. Tiếng kêu thê lương thảm thiết, truyền vào trong tai làm cho trong lòng vô số tu giả tràn đầy sợ hãi.
Trong bức họa, ma quỷ xé hàng vạn hàng nghìn sinh linh, đang hưng phấn cắn nuốt tất cả sinh linh.
Trời sập rồi, đất sụp rồi!
Thậm chí, trong bức họa, mặt trời cũng bị đánh nát, ánh trăng cũng hóa thành mảnh nhỏ.
Ma quỷ xuất hiện ở mọi nơi trong thiên hạ, xuất hiện ở tất cả địa phương có thể nhìn qua.
Một đại đồ ba trượng, phía trên đều là vô tận khổ nạn!
Văn Nhược tiên sinh vung lên một nét bút cuối cùng.
- Rầm!
Cảnh tượng trong bức họa, đột nhiên phun mạnh ra đại lượng hắc vụ, ở bên trong hắc vụ lại hiện ra một cảnh tượng tai nạn sống động.
Giống như là cẩm tú văn hay trước đó không lâu, bức họa này, cũng có thể xuất hiện ra động thái khí tượng.
- A cạc cạc cạc cạc cạc!
Ma quỷ gầm thét, nuốt sống sinh linh, sinh linh linh động, hơn có thể làm cho tu giả nhập vào.
- Khanh khách khanh khách khách!
Một vài tu giả nhát gan, vừa nhìn hình ảnh, cả người đã run lên.
Hình ảnh thấm vào trong xương tủy.
Cái này còn chưa tính cái gì, trong hắc khí, đột nhiên, sinh linh, ma quỷ bên trong bức họa giống như là thấy được tu giả dưới đấu đài.
- Nho tu? Một đám đại nho, cứu mạng a, cứu ta, cứu cứu con ta sao!
Một thanh âm đột ngột từ trong bức họa vang lên.
Đấu dưới đài, vô số tu giả đột nhiên run một cái.
- Cạc cạc cạc cạc cạc, bên kia còn có bảy vạn người, bảy vạn huyết nhục, cạc cạc cạc, giết cho ta!
Đám ma quỷ giống như là cũng nhìn thấy tất cả mọi người ở đây, muốn nhảy xuống nơi này.
Giống như là chỉ có cách một tầng màng, hai cái thế giới có thể thấy đối phương.
Cứu mạng! Cứu ta! Cứu cháu ta!
... ... ...
Sinh linh bên trong không ngừng kêu cứu, ác ma gầm thét, muốn lao ra.
Nhưng mà, hai cái thế giới, liền cách tầng màng kia, không cách nào đi ra ngoài, thê lương vô cùng, thảm thiết chí cực. Trên quảng trường, giống như là có từng đợt âm phong.
Tranh của Văn Nhược tiên sinh, rốt cục triển lộ ở trước mọi người.
- Làm sao có thể, như vậy có thật không? Bọn họ có thể thấy chúng ta?
Mặc Vũ Hề kinh ngạc nói.
- Chế Linh? Khó trách Văn Nhược tiên sinh không muốn vẽ tranh, thì ra là hắn vẽ tranh đã đến trình độ này rồi, nhân vật trong tranh lại được giao cho linh tính đơn giản, chế Linh?
Diêm Xuyên cảm thán nhìn về phía Văn Nhược tiên sinh.
Đại bi thương thổi quét cả quảng trường, Đại tai nạn lây nhiễm tất cả tu giả, một đám kinh hãi, bi thương nhìn bức họa kia của Văn Nhược tiên sinh, có ít người thậm chí còn khóc lên, nhìn tai nạn của nhân loại trong bức họa, nhất thời khó lòng kìm nén.
Tư Mã Vân Thiên kinh ngạc nhìn:
- Chế Linh? Văn Nhược, ngươi quả thật là cho ta mở rộng tầm mắt a, ngắn ngủn mấy trăm năm, ngươi lại đạt tới tình cảnh này rồi?
Văn Nhược thả bút, trong mắt nước mắt đã chảy xuống, hiển nhiên cũng là bị bức họa của mình lây nhiễm.
Phía dưới, Mạnh Tử Thu trầm mặc nhìn.
Nơi xa, đám đại nho của Cự Lộc thư viện, không khỏi mở to hai mắt mà nhìn, bởi vì một ván cờ này có cảnh giới sâu xa, có lẽ so với tất cả các ván cờ mà bọn hắn đã gặp qua còn cao thâm hơn nhiều lắm.
- Ba! Ba!... ...
Từng quân cờ không ngừng rơi xuống, Văn Nhược tiên sinh cũng bắt đầu phối màu.
Một bức tranh, có đại lượng sắc thái, đủ mọi màu sắc, mới có thể rực rỡ chói mắt, nhưng lần này, Văn Nhược tiên sinh chỉ có phối mực đen, đồng thời bầy đặt đại lượng rất nhiều mực đen với số lượng và nồng độ khác nhau, tạo thành nhiều loại màu đen đậm nhạt không đồng nhất, tất cả đều là màu đen, chẳng qua là đậm nhạt không đồng nhất mà thôi.
- Thình thịch!
Văn Nhược tiên sinh vẽ lên nét bút đầu tiên, nhanh chóng vẩy mực lên trên đồ.
- Bức tranh đen trắng? Ha hả, chỉ lấy một loại màu sắc, muốn làm ra danh tác có một không hai, Văn Nhược, quá trình phát triển của ngươi đã khiến ta kinh ngạc!
Trong mắt Tư Mã Vân Thiên hiện lên một cổ kim quang.
Một bên đánh cờ cùng Dịch Phong, một bên nhìn Văn Nhược tiên sinh vẩy mực.
Cờ của Dịch Phong, một đường cực kỳ ngay thẳng, Tư Mã Vân Thiên đánh cờ gần một canh giờ, giai đoạn cờ nhanh kết thúc, tốc độ hạ cờ của hai người bắt đầu chậm lại.
Dần dần hai người bắt đầu suy tư.
Một quân cờ rơi xuống, Tư Mã Vân Thiên hơi kinh ngạc nhìn về phía Dịch Phong.
- Dịch tiên sinh, đến từ phương nào? Kỳ đạo lại kinh người như thế? So với cái vị đại hiền trong thư viện đều chỉ mạnh không yếu, xin hỏi sư thừa ở đâu?
Tư Mã Vân Thiên trịnh trọng nói.
Dịch Phong khẽ mĩm cười nói:
- Chỉ là hương dã phàm nhân! Không thầy không môn, nhiều nhất cũng chỉ theo Ngô Vương học chút da lông!
- Phàm nhân? Không thầy không môn? Theo Vương học chút da lông? Vương của ngươi là ai?
Tư Mã Vân Thiên cau mày nói.
- Không phải Tư Mã tiên sinh đã biết rõ mà còn cố hỏi chứ?
Dịch Phong hạ xuống một quân cờ nói.
- Diêm Xuyên?
Tư Mã Vân Thiên cau mày nhìn về phía Diêm Xuyên xa xa.
…
Trong lúc Tư Mã Vân Thiên cùng Dịch Phong đang đánh cờ.
Hai người đều lâm vào trầm tư, Tư Mã Vân Thiên nắm lấy con cờ, thật lâu không cách nào hạ xuống. Trong ánh mắt, tràn đầy vẻ ngưng trọng.
Dịch Phong cũng cực kỳ ngưng trọng nhìn bàn cờ. Trong lúc nhất thời, người nào cũng không thể làm gì được người kia.
Bỗng nhiên, một cổ khí tức cực kỳ bi thương từ phía sau vọt tới.
- Xôn xao!
Dưới Đấu đài, truyền đến từng tiếng sợ hãi than.
Ván cờ của Tư Mã Vân Thiên cùng Dịch Phong, quá huyền ảo rồi, huyền ảo đến mức làm cho rất nhiều người nhìn mà trong lòng buồn bực cùng sợ hãi, thế cho nên phần lớn ánh mắt đều cũng chuyển đến trên bức họa của Văn Nhược tiên sinh.
Đã sớm có lời đồn, Mạnh Văn Nhược họa đạo kinh thế, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên kinh thiên động địa.
Tranh thuỷ mặc đen trắng, một cảnh tượng tang thương vỡ nát thiên địa.
Đại địa băng liệt, vô số núi lửa ngút trời mà lên, sơn hà đều toái, giang hải đảo lưu.
Vô số sinh linh ở xung quanh mà chạy trốn, hình ảnh khủng hoảng, tuyệt vọng làm cho không người nào mà không sinh ra một cổ cảm xúc bi thương.
Tranh của Văn Nhược tiên sinh, rất có linh tính, linh tính đến mức, nhìn một nhân vật trong tranh, giống như là thấy được mình đang chạy trốn vậy.
Giờ phút này, Văn Nhược tiên sinh đã không dùng bút nữa rồi, mà là bưng lên cả chậu mực, hướng lên bức họa mà giội qua.
- Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! ... ... ... ...
Một bát mực nước, được dội vào bức họa, lập tức thành hình, một đám ma quỷ đen nhánh, đang đi lại trong bầu trời tràn đầy tang thương.
- Cạc cạc cạc cạc cạc! Kiệt kiệt kiệt kiệt!
Ở bên trong bức họa, đột nhiên truyền đến từng tiếng cười tà ác.
- Cứu mạng a!
- Trời ạ!
- Ông trời già, cứu mạng a!
- Mẹ!
- Con của ta a!
... ... ... ... ...
... ... ...
... ...
Từng thanh âm tuyệt từ trong bức họa vang vọng mà xông ra. Tiếng kêu thê lương thảm thiết, truyền vào trong tai làm cho trong lòng vô số tu giả tràn đầy sợ hãi.
Trong bức họa, ma quỷ xé hàng vạn hàng nghìn sinh linh, đang hưng phấn cắn nuốt tất cả sinh linh.
Trời sập rồi, đất sụp rồi!
Thậm chí, trong bức họa, mặt trời cũng bị đánh nát, ánh trăng cũng hóa thành mảnh nhỏ.
Ma quỷ xuất hiện ở mọi nơi trong thiên hạ, xuất hiện ở tất cả địa phương có thể nhìn qua.
Một đại đồ ba trượng, phía trên đều là vô tận khổ nạn!
Văn Nhược tiên sinh vung lên một nét bút cuối cùng.
- Rầm!
Cảnh tượng trong bức họa, đột nhiên phun mạnh ra đại lượng hắc vụ, ở bên trong hắc vụ lại hiện ra một cảnh tượng tai nạn sống động.
Giống như là cẩm tú văn hay trước đó không lâu, bức họa này, cũng có thể xuất hiện ra động thái khí tượng.
- A cạc cạc cạc cạc cạc!
Ma quỷ gầm thét, nuốt sống sinh linh, sinh linh linh động, hơn có thể làm cho tu giả nhập vào.
- Khanh khách khanh khách khách!
Một vài tu giả nhát gan, vừa nhìn hình ảnh, cả người đã run lên.
Hình ảnh thấm vào trong xương tủy.
Cái này còn chưa tính cái gì, trong hắc khí, đột nhiên, sinh linh, ma quỷ bên trong bức họa giống như là thấy được tu giả dưới đấu đài.
- Nho tu? Một đám đại nho, cứu mạng a, cứu ta, cứu cứu con ta sao!
Một thanh âm đột ngột từ trong bức họa vang lên.
Đấu dưới đài, vô số tu giả đột nhiên run một cái.
- Cạc cạc cạc cạc cạc, bên kia còn có bảy vạn người, bảy vạn huyết nhục, cạc cạc cạc, giết cho ta!
Đám ma quỷ giống như là cũng nhìn thấy tất cả mọi người ở đây, muốn nhảy xuống nơi này.
Giống như là chỉ có cách một tầng màng, hai cái thế giới có thể thấy đối phương.
Cứu mạng! Cứu ta! Cứu cháu ta!
... ... ...
Sinh linh bên trong không ngừng kêu cứu, ác ma gầm thét, muốn lao ra.
Nhưng mà, hai cái thế giới, liền cách tầng màng kia, không cách nào đi ra ngoài, thê lương vô cùng, thảm thiết chí cực. Trên quảng trường, giống như là có từng đợt âm phong.
Tranh của Văn Nhược tiên sinh, rốt cục triển lộ ở trước mọi người.
- Làm sao có thể, như vậy có thật không? Bọn họ có thể thấy chúng ta?
Mặc Vũ Hề kinh ngạc nói.
- Chế Linh? Khó trách Văn Nhược tiên sinh không muốn vẽ tranh, thì ra là hắn vẽ tranh đã đến trình độ này rồi, nhân vật trong tranh lại được giao cho linh tính đơn giản, chế Linh?
Diêm Xuyên cảm thán nhìn về phía Văn Nhược tiên sinh.
Đại bi thương thổi quét cả quảng trường, Đại tai nạn lây nhiễm tất cả tu giả, một đám kinh hãi, bi thương nhìn bức họa kia của Văn Nhược tiên sinh, có ít người thậm chí còn khóc lên, nhìn tai nạn của nhân loại trong bức họa, nhất thời khó lòng kìm nén.
Tư Mã Vân Thiên kinh ngạc nhìn:
- Chế Linh? Văn Nhược, ngươi quả thật là cho ta mở rộng tầm mắt a, ngắn ngủn mấy trăm năm, ngươi lại đạt tới tình cảnh này rồi?
Văn Nhược thả bút, trong mắt nước mắt đã chảy xuống, hiển nhiên cũng là bị bức họa của mình lây nhiễm.
Phía dưới, Mạnh Tử Thu trầm mặc nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.