Quyển 2 - Chương 30: Diêm Xuyên đến
Quan Kỳ
27/08/2013
Đầu Độc Sư bị chém, chỉ còn lại cái xác không đầu.
Mấy tên cẩm y quân nhanh chóng lục tìm xác không đầu.
Một cẩm y quân la lên:
- Vương gia, trên thân thể người này không có thứ gì.
Hoắc Quang trầm ngâm nói:
- Có lẽ là lúc trước chiến đấu vội vàng, mấy thứ của Độc Sư chắc ở trong Yến Kinh thành.
Diêm Xuyên đi tới trước.
Hoắc Quang khó hiểu nhìn Diêm Xuyên:
- Vương gia?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Mở lồng ngực của hắn ra.
Hoắc Quang lên tiếng:
- A, tuân lệnh!
Phập!
Một thương rạch mở lồng ngực Độc Sư.
Hoắc Quang kinh ngạc kêu lên:
- Ủa? Trái tim của hắn đâu?
Đám cẩm y quân lộ vẻ kinh ngạc:
- Không có tim?
Diêm Xuyên híp mắt.
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Đốt đi.
- Tuân lệnh!
Vài tên cẩm y quân nhanh chóng thu gom củi lửa, chậm rãi đốt cháy.
Hoắc Quang khó hiểu hỏi:
- Vương gia, trái tim gã đã nát? Sao có thể?
Diêm Xuyên lộ vẻ nghiêm túc nói:
- Toái dương phương pháp, quả nhiên là toái dương phương pháp!
- Là sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Phong thủy sư có có bí pháp đặc biệt, ở hoàn cảnh đặc biệt tự bạo trái tim. Toái dương phương pháp này nếu là người khác nếu bị giết là chết ngay, nhưng phong thủy sư tinh thông âm dương, dù có chết thì hóa thành quỷ hồn có thể sống lại. Không, là lấy một loại hình thái khác tồn tại.
Hoắc Quang giật mình kêu lên:
- A? ý vương gia nói là Độc Sư không chết?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Hắn đã chết, nhưng 'Linh' không diệt, dùng toái dương phương pháp từ 'Sinh linh' chuyển hóa thành 'Tử linh'.
Hoắc Quang mờ mịt:
- Sinh linh? Tử linh?
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Chắc hắn đã đến âm phủ, hóa thành âm phủ tử linh, có một số phong thủy sư có thể xuyên qua Âm Dương hai giới, hóa thành tử linh, có lẽ về sau sẽ còn gặp hắn. Nhưng muốn trở về dương gian không dễ dàng, trong thời gian ngắn không cần lo.
- A?
Hoắc Quang lại hỏi:
- Ta có thể nói cho Độc Cô Kiếm Vương không?
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Không cần, Độc Cô Kiếm Vương đã gánh mối thù đó hai mươi năm, không cần gánh nữa.
Phừng phực phừng phực!
Lửa lớn đốt cháy xác Độc Sư.
Đám Diêm Xuyên nhìn xác Độc Sư biến thành tro tàn.
- Giá!
- Giá!
Phía xa bỗng có sáu con hãn huyết bảo mã chạy tới, là cẩm y quân cưỡi ngựa.
Hoắc Quang biến sắc mặt nói:
- Ủa? Không phải họ trông chừng thiên lao sao? Tại sao đến đây? Không lẽ thiên lao xảy ra chuyện?
Mấy tên cẩm y quân sốt ruột vọt đến:
- Vương gia!
Cẩm y quân tới gần, nhanh chóng xuống ngựa.
Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy?
Một cẩm y quân sốt ruột nói:
- Vương gia, Lưu công công phái người truyền tin, nói là Tinh La sơn trang có biến!
Diêm Xuyên nhướng mày nói:
- A?
Cẩm y quân nóng nảy nói:
- Lưu công công nói có kẻ muốn cướp người với vương gia, sáu người Cự Lộc thư viện có lẽ sẽ nạp Dịch Phong lão thái sư vào Cự Lộc thư viện!
Diêm Xuyên nét mặt sa sầm:
- Mạnh Dung Dung?
Hoắc Quang sắc mặt khó xem nói:
- Vương gia, mấy người kia...
Hoắc Quang đương nhiên biết Diêm Xuyên rất muốn có Dịch Phong, giờ một đám người tiên môn chạy ra giành trước?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Lên ngựa, đi!
- Tuân lệnh!
Mọi người nhanh chóng lên ngựa.
- Giá!
- Giá!
Một đám người giục ngựa lao hướng Tinh La sơn trang.
Tinh La sơn trang, trong cốc nội.
Trong một cung điện hoa lệ, sáu người Cự Lộc thư viện cư ngụ.
- Đại tiểu thư, Dịch Phong này hật không biét thời thế, đại tiểu thư cho hắn mặt mũi như vậy mà không lĩnh tình?
- Đúng vậy. Căn cốt như hắn được đại tiểu thư ban cho Xung Tinh đan, còn dẫn vào Cự Lộc thư viện thế mà giả bộ thanh cao!
... ... ...
... ...
...
Đám người quở trách Dịch Phong, Mạnh Dung Dung chỉ cười.
Mạnh Dung Dung cười nói:
- Không sao, đợi một lúc cũng không có gì. Huống chi Diêm Xuyên và Dịch Phong lần thứ hai nghiêm túc đánh cờ, ta muốn nhìn kết quả. Hơn nữa Diêm Xuyên đến vừa lúc dẫn hắn vào Cự Lộc thư viện luôn.
…
- Giá!
- Giá!
Tinh La sơn trang, cốc ngoại vang tiếng ngựa cất vó, hí vang.
- Hu!
Diêm Xuyên kéo dây cương, hãn huyết bảo mã hí dài, đám cẩm y quân theo sau tập thể ngừng lại.
- Nhất Tịnh Tự Kiên Vương? Nhất Tịnh Tự Kiên Vương tới!
- Thật sự là Nhất Tịnh Tự Kiên Vương!
... ... ... ...
... ...
...
Các kỳ vương xung quanh lộ vẻ kinh ngạc, giờ phút này không ai dám xem thường Diêm Xuyên, lúc mọi người nhìn hắn có sự sùng bái.
Nên biết là kỳ thánh Dịch Phong chính là thần thoại bất bại, thiếu niên trước mắt đánh bại thần thoại, kỳ lực của người này cao bao nhiêu?
Phía xa Lưu Cẩn nhìn thấy Diêm Xuyên, vội chạy tới.
Lưu Cẩn thở phào nói:
- Vương gia, rốt cuộc ngươi đã tới.
Diêm Xuyên trầm giọng hỏi:
- Như thế nào?
- Ngày hôm đó lão nô theo người Cự Lộc thư viện cùng đi...
Lưu Cẩn kể ra hết chuyện ngày hôm đó.
Diêm Xuyên nghe kỹ càng.
Lưu Cẩn nói xong:
- Vương gia, chuyện chính là như vậy.
Diêm Xuyên hít sâu, gật đầu, nói:
- Lưu Cẩn, ngươi chính chắn, làm khá lắm.
Lưu Cẩn vội nói:
- A? Vâng, tạ ơn vương gia.
Lưu Cẩn tò mò hỏi:
- Nhưng thưa vương gia, lão nô có chút khó hiểu, khi đó ta không nói gì, tại sao Dịch Phong không nhận thiện ý của Cự Lộc thư viện?
Diêm Xuyên cười nói:
- Dịch Phong là một người có mưu trí, hắn biết nếu chấn nhận thì không có đường lùi, huống chi bàn cờđó bên trong ta đã nói rất nhiều với hắn.
Lưu Cẩn vẫn hơi khó hiểu:
- A!
tôn tử của Dịch Phong bước tới.
Dịch Lâm không mấy thân thiện nhìn Diêm Xuyên:
- Dịch Lâm kính chào Nhất Tịnh Tự Kiên Vương!
Diêm Xuyên cười nói:
- Ngươi chính là tôn tử Dịch Phong thái sư chú trọng nhất? Kính đã lâu.
Dịch Lâm hít sâu nói:
- Gia gia tạm thời nghỉ ngơi, nhưng có dặn ta nếu vương gia đến thì dẫn ngươi vào cốc nội nghỉ ngơi trước.
Diêm Xuyên chưa lên tiếng thì không xa lại có một người đi tới.
Là Trường Thanh.
Trường Thanh tới gần, cười nói:
- Nhất Tịnh Tự Kiên Vương!
Dịch Lâm khách sáo kêu lên:
- Tiền bối!
Trường Thanh gật đầu với Dịch Lâm, nhìn hướng Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Thì ra là Trường Thanh.
Trường Thanh cười nói:
- Đại tiểu thư biết ngươi đến, cố ý kêu ta tới mời ngươi, có chuyện quan trọng muốn bàn.
- A?
Trường Thanh cười nói:
- Dịch Lâm, hiện giờ Dịch Phong đang nghỉ ngơi, cho ta mượn kahchs nhân của ngươi một chút.
Dịch Lâm khách sáo nói:
- Đương nhiên có thể.
Diêm Xuyên nhìn chằm chằm Trường Thanh, sau đó mỉm cười nói:
- Tốt, vậy xin làm phiền.
Trường Thanh cười nói:
- Mời.
Diêm Xuyên dặn dò:
- Hoắc Quang, để lại hai người chờ ta ở cốc ngoại, còn ngươi dẫn người về Yến Kinh tìm di vật của Độc Sư.
Hoắc Quang lên tiếng:
- Tuân lệnh!
- Lưu Cẩn, cùng ta vào cốc.
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên, Lưu Cẩn theo Trường Thanh dẫn đường rất nhanh vào cốc nội.
Trong cốc nội phong cảnh xinh đẹp, trăm hoa đua nở, phía xa có một thác nước, chính giữa có hồ lớn, trông như tiên cảnh.
Diêm Xuyên ca ngợi:
- Hoàn cảnh rất khá.
Trường Thanh cũng hơi cảm thán nói:
- Đúng vậy, hoàn cảnh thiên nhiên thế này đúng là không nhiều.
Lúc nói chuyện mọi người đã đi tới một lương đình bên hồ.
Mạnh Dung Dung đang ngồi trong đình uống tách trà, nhìn cảnh bên hồ. Bốn học sinh giống như Trường Thanh đến từ Cự Lộc thư viện đứng một bên.
Mấy tên cẩm y quân nhanh chóng lục tìm xác không đầu.
Một cẩm y quân la lên:
- Vương gia, trên thân thể người này không có thứ gì.
Hoắc Quang trầm ngâm nói:
- Có lẽ là lúc trước chiến đấu vội vàng, mấy thứ của Độc Sư chắc ở trong Yến Kinh thành.
Diêm Xuyên đi tới trước.
Hoắc Quang khó hiểu nhìn Diêm Xuyên:
- Vương gia?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Mở lồng ngực của hắn ra.
Hoắc Quang lên tiếng:
- A, tuân lệnh!
Phập!
Một thương rạch mở lồng ngực Độc Sư.
Hoắc Quang kinh ngạc kêu lên:
- Ủa? Trái tim của hắn đâu?
Đám cẩm y quân lộ vẻ kinh ngạc:
- Không có tim?
Diêm Xuyên híp mắt.
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Đốt đi.
- Tuân lệnh!
Vài tên cẩm y quân nhanh chóng thu gom củi lửa, chậm rãi đốt cháy.
Hoắc Quang khó hiểu hỏi:
- Vương gia, trái tim gã đã nát? Sao có thể?
Diêm Xuyên lộ vẻ nghiêm túc nói:
- Toái dương phương pháp, quả nhiên là toái dương phương pháp!
- Là sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Phong thủy sư có có bí pháp đặc biệt, ở hoàn cảnh đặc biệt tự bạo trái tim. Toái dương phương pháp này nếu là người khác nếu bị giết là chết ngay, nhưng phong thủy sư tinh thông âm dương, dù có chết thì hóa thành quỷ hồn có thể sống lại. Không, là lấy một loại hình thái khác tồn tại.
Hoắc Quang giật mình kêu lên:
- A? ý vương gia nói là Độc Sư không chết?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Hắn đã chết, nhưng 'Linh' không diệt, dùng toái dương phương pháp từ 'Sinh linh' chuyển hóa thành 'Tử linh'.
Hoắc Quang mờ mịt:
- Sinh linh? Tử linh?
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Chắc hắn đã đến âm phủ, hóa thành âm phủ tử linh, có một số phong thủy sư có thể xuyên qua Âm Dương hai giới, hóa thành tử linh, có lẽ về sau sẽ còn gặp hắn. Nhưng muốn trở về dương gian không dễ dàng, trong thời gian ngắn không cần lo.
- A?
Hoắc Quang lại hỏi:
- Ta có thể nói cho Độc Cô Kiếm Vương không?
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Không cần, Độc Cô Kiếm Vương đã gánh mối thù đó hai mươi năm, không cần gánh nữa.
Phừng phực phừng phực!
Lửa lớn đốt cháy xác Độc Sư.
Đám Diêm Xuyên nhìn xác Độc Sư biến thành tro tàn.
- Giá!
- Giá!
Phía xa bỗng có sáu con hãn huyết bảo mã chạy tới, là cẩm y quân cưỡi ngựa.
Hoắc Quang biến sắc mặt nói:
- Ủa? Không phải họ trông chừng thiên lao sao? Tại sao đến đây? Không lẽ thiên lao xảy ra chuyện?
Mấy tên cẩm y quân sốt ruột vọt đến:
- Vương gia!
Cẩm y quân tới gần, nhanh chóng xuống ngựa.
Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy?
Một cẩm y quân sốt ruột nói:
- Vương gia, Lưu công công phái người truyền tin, nói là Tinh La sơn trang có biến!
Diêm Xuyên nhướng mày nói:
- A?
Cẩm y quân nóng nảy nói:
- Lưu công công nói có kẻ muốn cướp người với vương gia, sáu người Cự Lộc thư viện có lẽ sẽ nạp Dịch Phong lão thái sư vào Cự Lộc thư viện!
Diêm Xuyên nét mặt sa sầm:
- Mạnh Dung Dung?
Hoắc Quang sắc mặt khó xem nói:
- Vương gia, mấy người kia...
Hoắc Quang đương nhiên biết Diêm Xuyên rất muốn có Dịch Phong, giờ một đám người tiên môn chạy ra giành trước?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Lên ngựa, đi!
- Tuân lệnh!
Mọi người nhanh chóng lên ngựa.
- Giá!
- Giá!
Một đám người giục ngựa lao hướng Tinh La sơn trang.
Tinh La sơn trang, trong cốc nội.
Trong một cung điện hoa lệ, sáu người Cự Lộc thư viện cư ngụ.
- Đại tiểu thư, Dịch Phong này hật không biét thời thế, đại tiểu thư cho hắn mặt mũi như vậy mà không lĩnh tình?
- Đúng vậy. Căn cốt như hắn được đại tiểu thư ban cho Xung Tinh đan, còn dẫn vào Cự Lộc thư viện thế mà giả bộ thanh cao!
... ... ...
... ...
...
Đám người quở trách Dịch Phong, Mạnh Dung Dung chỉ cười.
Mạnh Dung Dung cười nói:
- Không sao, đợi một lúc cũng không có gì. Huống chi Diêm Xuyên và Dịch Phong lần thứ hai nghiêm túc đánh cờ, ta muốn nhìn kết quả. Hơn nữa Diêm Xuyên đến vừa lúc dẫn hắn vào Cự Lộc thư viện luôn.
…
- Giá!
- Giá!
Tinh La sơn trang, cốc ngoại vang tiếng ngựa cất vó, hí vang.
- Hu!
Diêm Xuyên kéo dây cương, hãn huyết bảo mã hí dài, đám cẩm y quân theo sau tập thể ngừng lại.
- Nhất Tịnh Tự Kiên Vương? Nhất Tịnh Tự Kiên Vương tới!
- Thật sự là Nhất Tịnh Tự Kiên Vương!
... ... ... ...
... ...
...
Các kỳ vương xung quanh lộ vẻ kinh ngạc, giờ phút này không ai dám xem thường Diêm Xuyên, lúc mọi người nhìn hắn có sự sùng bái.
Nên biết là kỳ thánh Dịch Phong chính là thần thoại bất bại, thiếu niên trước mắt đánh bại thần thoại, kỳ lực của người này cao bao nhiêu?
Phía xa Lưu Cẩn nhìn thấy Diêm Xuyên, vội chạy tới.
Lưu Cẩn thở phào nói:
- Vương gia, rốt cuộc ngươi đã tới.
Diêm Xuyên trầm giọng hỏi:
- Như thế nào?
- Ngày hôm đó lão nô theo người Cự Lộc thư viện cùng đi...
Lưu Cẩn kể ra hết chuyện ngày hôm đó.
Diêm Xuyên nghe kỹ càng.
Lưu Cẩn nói xong:
- Vương gia, chuyện chính là như vậy.
Diêm Xuyên hít sâu, gật đầu, nói:
- Lưu Cẩn, ngươi chính chắn, làm khá lắm.
Lưu Cẩn vội nói:
- A? Vâng, tạ ơn vương gia.
Lưu Cẩn tò mò hỏi:
- Nhưng thưa vương gia, lão nô có chút khó hiểu, khi đó ta không nói gì, tại sao Dịch Phong không nhận thiện ý của Cự Lộc thư viện?
Diêm Xuyên cười nói:
- Dịch Phong là một người có mưu trí, hắn biết nếu chấn nhận thì không có đường lùi, huống chi bàn cờđó bên trong ta đã nói rất nhiều với hắn.
Lưu Cẩn vẫn hơi khó hiểu:
- A!
tôn tử của Dịch Phong bước tới.
Dịch Lâm không mấy thân thiện nhìn Diêm Xuyên:
- Dịch Lâm kính chào Nhất Tịnh Tự Kiên Vương!
Diêm Xuyên cười nói:
- Ngươi chính là tôn tử Dịch Phong thái sư chú trọng nhất? Kính đã lâu.
Dịch Lâm hít sâu nói:
- Gia gia tạm thời nghỉ ngơi, nhưng có dặn ta nếu vương gia đến thì dẫn ngươi vào cốc nội nghỉ ngơi trước.
Diêm Xuyên chưa lên tiếng thì không xa lại có một người đi tới.
Là Trường Thanh.
Trường Thanh tới gần, cười nói:
- Nhất Tịnh Tự Kiên Vương!
Dịch Lâm khách sáo kêu lên:
- Tiền bối!
Trường Thanh gật đầu với Dịch Lâm, nhìn hướng Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Thì ra là Trường Thanh.
Trường Thanh cười nói:
- Đại tiểu thư biết ngươi đến, cố ý kêu ta tới mời ngươi, có chuyện quan trọng muốn bàn.
- A?
Trường Thanh cười nói:
- Dịch Lâm, hiện giờ Dịch Phong đang nghỉ ngơi, cho ta mượn kahchs nhân của ngươi một chút.
Dịch Lâm khách sáo nói:
- Đương nhiên có thể.
Diêm Xuyên nhìn chằm chằm Trường Thanh, sau đó mỉm cười nói:
- Tốt, vậy xin làm phiền.
Trường Thanh cười nói:
- Mời.
Diêm Xuyên dặn dò:
- Hoắc Quang, để lại hai người chờ ta ở cốc ngoại, còn ngươi dẫn người về Yến Kinh tìm di vật của Độc Sư.
Hoắc Quang lên tiếng:
- Tuân lệnh!
- Lưu Cẩn, cùng ta vào cốc.
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên, Lưu Cẩn theo Trường Thanh dẫn đường rất nhanh vào cốc nội.
Trong cốc nội phong cảnh xinh đẹp, trăm hoa đua nở, phía xa có một thác nước, chính giữa có hồ lớn, trông như tiên cảnh.
Diêm Xuyên ca ngợi:
- Hoàn cảnh rất khá.
Trường Thanh cũng hơi cảm thán nói:
- Đúng vậy, hoàn cảnh thiên nhiên thế này đúng là không nhiều.
Lúc nói chuyện mọi người đã đi tới một lương đình bên hồ.
Mạnh Dung Dung đang ngồi trong đình uống tách trà, nhìn cảnh bên hồ. Bốn học sinh giống như Trường Thanh đến từ Cự Lộc thư viện đứng một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.