Quyển 2 - Chương 51: Độ kiếp bà nội nó
Quan Kỳ
09/09/2013
Lưu Cẩn bỗng nhiên biến sắc mặt:
- Nguy rồi, vương không mang theo Ngọc Đế kiếm!
Diêm Xuyên không mang theo Ngọc Đế kiếm lên núi mà để nó dưới núi, Lưu Cẩn định đi lấy kiếm đưa cho hắn.
Hoắc Quang cản lại:
- Lưu công công, không cần đưa kiếm!
Lưu Cẩn nhướng mày nói:
- A?
Hoắc Quang giải thích rằng:
- Vương có dạy ta thiên lôi có thể tôi thể, lúc trước ta độ thiên kiếp không dùng binh khí, chắc chắn vương cũng sẽ không dùng. Vương trí tuệ như vậy, khi độ kiếp sao có thể quên binh khí? Vương không mang Ngọc Đế kiếm lên núi chắc đã tính trước rồi.
Lưu Cẩn kinh ngạc, ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu, nói:
- Được rồi.
Hoắc Quang trầm ngâm nói:
- Vương gia ở đỉnh núi độ kiếp có phải là làm mẫu cho các ngươi không?
Lưu Cẩn gật đầu, nói:
- A? Ừm, rất có thể, hình như là như vậy.
Đỉnh núi.
Trên bầu trời xuất hiện kiếp vân, gió to nổi lên bốn phía. Diêm Xuyên đứng trên đỉnh núi, ngửa đầu nhìn trời, mắt lóe tai lạnh lùng.
Tóc dài bay trong gió, trường bào bị gió to thổi. Diêm Xuyên duỗi hai tay, trong lòng bàn tay có điểm sáng bay lượn.
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Nhất trọng thiên lôi kiếp? Đến đi!
Diêm Xuyên sắc mặt biến dữ tợn hơn.
- Grao!
Diêm Xuyên hung ác gầm hướng kiếp vân, ánh mắt độc ác, cơ bắp căng cứng, mặt nổi gân xanh.
- Diêm Xuyên đang làm cái gì? Khiêu khích kiếp vân sao?
- Chưa bắt đầu độ kiếp, sao hắn căng thẳng như vậy?
- Không phải cang thẳng, Diêm Xuyên đang làm gì?
... ... ... ...
... ...
...
Đám Túy Kiếm Sinh không ai hiểu nổi.
Ầm!
Một tầng thiên lôi từ kiếp vân cuồn cuộn đánh xuống.
Mọi người yên lặng nhìn chằm chằm.
- Grao!
Diêm Xuyên lại gầm lên, há mồm hút lôi điện thô to.
Ầm!
Lôi điện đánh vào miệng Diêm Xuyên.
Bùm!
Người Diêm Xuyên bùng phát khí thế cường đại, lật tung nhiều bùn đất, tóc hắn tung lên lắc lư điên cuồng.
Bùn đất bạo tạc, mọi người lờ mờ hiểu ra.
Tam kiếm hiệp giật mình kêu lên:
- Hắn, hắn nuốt thiên lôi!
Ngũ kiếm hiệp ngây ngốc nói:
- Nuốt? Nuốt thiên lôi? Đùa giỡn, đùa giỡn cái gì?
Tứ kiếm hiệp ngẩn ngơ:
- Có thể nuốt thiên lôi sao? Sao có thể?
Ngay cả Túy Kiếm Sinh thấy rộng biết nhiều cũng hóa đá.
Nên biết rất nhiều người Lực cảnh thập trọng dùng pháp bảo cũng chưa chắc độ qua thiên lôi, dùng thân thể sẽ bị đánh cháy sém từ trong ra ngoài. Diêm Xuyên giỏi lắm, há mồm nuốt thiên lôi.
Đại kiếm hiệp quái dị lầm bầm:
- Sao có thể?
Tử Tử luôn hồi hộp nhìn Diêm Xuyên nuốt thiên lôi thứ nhất, đầu tiên là hoảng hốt, sau đó thấy hắn bình an thì lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
- Nguy rồi, vương không mang theo Ngọc Đế kiếm!
Diêm Xuyên không mang theo Ngọc Đế kiếm lên núi mà để nó dưới núi, Lưu Cẩn định đi lấy kiếm đưa cho hắn.
Hoắc Quang cản lại:
- Lưu công công, không cần đưa kiếm!
Lưu Cẩn nhướng mày nói:
- A?
Hoắc Quang giải thích rằng:
- Vương có dạy ta thiên lôi có thể tôi thể, lúc trước ta độ thiên kiếp không dùng binh khí, chắc chắn vương cũng sẽ không dùng. Vương trí tuệ như vậy, khi độ kiếp sao có thể quên binh khí? Vương không mang Ngọc Đế kiếm lên núi chắc đã tính trước rồi.
Lưu Cẩn kinh ngạc, ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu, nói:
- Được rồi.
Hoắc Quang trầm ngâm nói:
- Vương gia ở đỉnh núi độ kiếp có phải là làm mẫu cho các ngươi không?
Lưu Cẩn gật đầu, nói:
- A? Ừm, rất có thể, hình như là như vậy.
Đỉnh núi.
Trên bầu trời xuất hiện kiếp vân, gió to nổi lên bốn phía. Diêm Xuyên đứng trên đỉnh núi, ngửa đầu nhìn trời, mắt lóe tai lạnh lùng.
Tóc dài bay trong gió, trường bào bị gió to thổi. Diêm Xuyên duỗi hai tay, trong lòng bàn tay có điểm sáng bay lượn.
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Nhất trọng thiên lôi kiếp? Đến đi!
Diêm Xuyên sắc mặt biến dữ tợn hơn.
- Grao!
Diêm Xuyên hung ác gầm hướng kiếp vân, ánh mắt độc ác, cơ bắp căng cứng, mặt nổi gân xanh.
- Diêm Xuyên đang làm cái gì? Khiêu khích kiếp vân sao?
- Chưa bắt đầu độ kiếp, sao hắn căng thẳng như vậy?
- Không phải cang thẳng, Diêm Xuyên đang làm gì?
... ... ... ...
... ...
...
Đám Túy Kiếm Sinh không ai hiểu nổi.
Ầm!
Một tầng thiên lôi từ kiếp vân cuồn cuộn đánh xuống.
Mọi người yên lặng nhìn chằm chằm.
- Grao!
Diêm Xuyên lại gầm lên, há mồm hút lôi điện thô to.
Ầm!
Lôi điện đánh vào miệng Diêm Xuyên.
Bùm!
Người Diêm Xuyên bùng phát khí thế cường đại, lật tung nhiều bùn đất, tóc hắn tung lên lắc lư điên cuồng.
Bùn đất bạo tạc, mọi người lờ mờ hiểu ra.
Tam kiếm hiệp giật mình kêu lên:
- Hắn, hắn nuốt thiên lôi!
Ngũ kiếm hiệp ngây ngốc nói:
- Nuốt? Nuốt thiên lôi? Đùa giỡn, đùa giỡn cái gì?
Tứ kiếm hiệp ngẩn ngơ:
- Có thể nuốt thiên lôi sao? Sao có thể?
Ngay cả Túy Kiếm Sinh thấy rộng biết nhiều cũng hóa đá.
Nên biết rất nhiều người Lực cảnh thập trọng dùng pháp bảo cũng chưa chắc độ qua thiên lôi, dùng thân thể sẽ bị đánh cháy sém từ trong ra ngoài. Diêm Xuyên giỏi lắm, há mồm nuốt thiên lôi.
Đại kiếm hiệp quái dị lầm bầm:
- Sao có thể?
Tử Tử luôn hồi hộp nhìn Diêm Xuyên nuốt thiên lôi thứ nhất, đầu tiên là hoảng hốt, sau đó thấy hắn bình an thì lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.