Quyển 2 - Chương 139: Đổi tên.
Quan Kỳ
10/10/2013
Lưu Cẩn nói:
- Là Thanh Long, đến thay mặt Mặc cô nương.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm, trở về đi.
Miêu Miêu tò mò hỏi:
- Mặc cô nương? Mặc cô nương là ai a? Thanh Long là ai?
Lưu Cẩn tốt bụng giải thích rằng:
- Thánh nữ của Đại Chiêu thánh địa, Mặc Vũ Hề, Thanh Long là một trong bốn tùy tùng của Mặc cô nương.
- Thánh nữ? Mặc Vũ Hề? Tình huống gì đây? Meo!
Mắt Miêu Miêu tỏa sáng, nổi máu nhiều chuyện.
Diêm Xuyên quát ngăn Miêu Miêu hỏi lung tung:
- Được rồi!
Miêu Miêu vội nói:
- Meo meo, nói đi, ngươi và Mặc Vũ Hề có quan hệ gì? Sao thánh nữ lại đi tìm ngươi?
Diêm Xuyên nói:
- Còn nói nhiều là ta không máng ngươi về.
Miêu Miêu khinh thường nói:
- Hừ! Không mang ta về thì ta không biết tự trở lại sao? Meo!
Đằng trước Diêm Vương điện.
Diêm Xuyên, Lưu Cẩn trở về. Miêu Miêu ngồi trên vai Diêm Xuyên tò mò nhìn ba người trước mặt.
Hoắc Quang đang tiếp đãi hai người một xanh, một trắng, chính là hai thuộc hạ của Mặc Vũ Hề, Thanh Long, Bạch Hổ.
Hai người thấy Diêm Xuyên trở về thì lập tức tiến lên.
- Xin chào Diêm công tử!
Hai người vẻ mặt vui sướng.
Diêm Xuyên tò mò cười hỏi:
- Sao các ngươi đến đây?
Thanh Long hưng phấn nói:
- Diêm công tử quả nhiên không phải phàm nhân, chúng ta đến nơi này chỉ cần nghe ngóng một chút liền biết chỗ của Diêm công tử.
Bạch Hổ cười nói:
- Đúng vậy. Ta và đại ca chuẩn bị nghỉ ngơi ở Vô Ưu thành một lúc rồi đi Yến Kinh, nhưng khắp thành đều truyền tụng thần kỳ về Diêm công tử. Lúc đó ta còn tưởng rằng trùng tên trùng họ, không ngờ thật là Diêm công tử, Bạch Hổ khâm phục!
Miêu Miêu bỗng nhiên biến sắc mặt:
- A?
- Diêm công tử...
Bạch Hổ định nói gì thì bỗng bị ngắt lời.
Miêu Miêu đứng dậy, nói:
- Meo, mới rồi ngươi nói cái gì?
- Ủa? Mới nãy ta đã thấy nó, thì ra con mèo con của Diêm công tử biết nói, thật là...
Miêu Miêu mắng:
- Mèo cái đầu ngươi, ngươi mới là mèo, cả nhà ngươi là mèo!
Mặt Bạch Hổ cứng ngắc:
- A?
Diêm Xuyên mở miệng nói:
- Nó không phải là mèo, là lão hổ, ngươi nhận sai. Còn nữa, Miêu Miêu, không được mất lễ phép như vậy.
Bạch Hổ cười làm lành nói:
- A à, thì ra là lão hổ, nói sai nói sai.
Miêu Miêu biểu tình rất nghiêm túc nói:
- Ngươi lặp lại lần nữa, ngươi gọi là gì?
Bạch Hổ khó hiểu hỏi:
- Ta tên 'Bạch Hổ', làm sao vậy?
Miêu Miêu la lên:
- Bạch Hổ cái đầu ngươi, ngươi là nhân tộc sao lại gọi là Bạch Hổ được?
Bạch Hổ mặt cứng ngắc.
Diêm Xuyên nói:
- Đây chỉ là một cái tên, Miêu Miêu, đừng quậy.
Miêu Miêu la hét:
- Không được, không cho hắn tên Bạch Hổ, ta mới là Bạch Hổ, không cho kêu, không cho kêu!
Tập thể im lặng.
Diêm Xuyên nhíu mày nói:
- Đây chỉ là cái tên, Miêu Miêu, ngươi đừng quá ngang ngược.
Miêu Miêu la lên:
- Cái này không phải ngang ngược, đây là vấn đề nguyền tắc. Nếu hắn là Bạch Hổ thì ta là cái gì?
Diêm Xuyên bị chọc cười:
- Nguyên tắc?
Miêu Miêu kiên quyết nói:
- Hừ! Đây thật sự là vấn đề nguyền tắc. Tựa như ngươi nuôi một con lừa, ngươi suốt ngày gọi nó là 'nhân loại', ngươi cảm thấy là vũ nhục ngươi hay là bản thân mình?
- A?
Diêm Xuyên bị tư duy này làm ngã ngửa.
Miêu Miêu nói không sai, đứng ở góc độ khác nhau thì suy nghĩ vấn đề cũng khác.
Diêm Xuyên ngoái đầu nhìn Bạch Hổ sắp bi thảm.
Bạch Hổ vẻ mặt mờ mịt:
- Lừa?
- Bạch Hổ, ta thấy ngươi nên đổi tên đi.
Trải qua cuộc tranh luận, Thanh Long rối rắm nhìn Bạch Hổ buồn bực.
Bạch Hổ mặt như đưa đám nhìn Thanh Long:
- Ta đổi tên?
Thật khi dễ người ta!
Miêu Miêu rất kiên quyết gật đầu:
- Meo!
Bạch Hổ nhìn Miêu Miêu đội tiểu chiên mạo, hình tượng vốn rất đáng yêu giờ nhìn sao cũng xấu xa.
Bạch Hổ vùng vẫy phút cuối:
- Đại ca, tên này là thánh nữ đặt, nếu ta sửa thì...
Diêm Xuyên xen lời:
- Không sao, đến lúc đó ta sẽ nói với Mặc Vũ Hề.
Bạch Hổ không biết nên nói gì.
Bạch Hổ biết đại vị của Diêm Xuyên trong lòng Mặc Vũ Hề, trong khoảng - Ha ha ha ha! Này dù nàng không nói ra miệng nhưng thường này biểu hiện thái độ cho thấy nhớ nhung hắn.
Sửa tên?
Bạch Hổ khóc không ra nước mắt! Tại sao để gã gặp phải tên này?
Thanh Long lại khuyên:
- Sửa đi, tên chỉ là một danh hiệu.
Bạch Hổ rối rắm:
- Đại ca!
Thanh Long khuyên nữa:
- Sửa đi, ngươi đang vũ nhục nhân cách của Miêu Miêu, không, là hổ cách của Miêu Miêu.
Bạch Hổ rất muốn đập đầu vào tường, chỉ đành gật đầu.
Bạch Hổ rất buồn bực hỏi:
- Ta không tên Bạch Hổ thì gọi là gì?
Miêu Miêu vui vẻ nói:
- Meo! Có rất nhiều tên như tiểu bạch, tiểu hổ, bạch tiểu hổ, hổ bạch, hổ bạch bạch!
Bạch Hổ câm nín.
Thanh Long hỏi:
- Ngươi muốn gọi là gì?
Bạch Hổ cực kỳ buồn bực đặt tên cho mình:
- Ta giống như đại ca cũng tên là long đi, gọi là Bạch Long.
Thanh Long cười gật đầu, nói:
- Được rồi, Bạch Long.
Miêu Miêu làm lành khen một tiếng:
- Bạch Long? Không tệ.
Bạch Long nhìn Miêu Miêu, bất giác thụt lùi, tiểu ma quỷ này.
Diêm Xuyên nhìn Thanh Long, cảm thán nói:
- Hai năm không gặp, không ngờ ngươi cũng lên Hư cảnh?
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Nhờ lần trước Diêm công tử giúp đỡ, ta lên Hư cảnh, thánh nữ cũng vậy.
Diêm Xuyên cười đưa ra lời mời:
- Ừm, mời vào trong.
Thanh Long không vào điện, lời ít mà ý nhiều nói:
- Thật ra lần này chúng ta thay mặt thánh nữ mời Diêm công tử.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- A?
Thanh Long nghiêm túc nói:
- Chúng ta nhận được tin tức, chỗ di tích Bất Tử thánh địa có lẽ xuất hiện trọng bảo, thánh nữ muốn tranh giành, mời ngươi hỗ trợ.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- Bất Tử thánh địa? Là ý gì?
Thanh Long giải thích rằng:
- Sáu ngàn năm trước, tông môn cường đại nhất phương đông không phải Đại Chiêu thánh địa ta mà là Bất Tử thánh địa, nhưng sau này không biết tại sao Bất Tử thánh địa bị hủy diệt. Bất Tử thánh địa bị hủy diệt rồi Đại Chiêu thánh địa ta vùng lên, trở thành thánh địa mới.
Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi:
- Thánh địa đã hủy diệt? Di tích Bất Tử thánh địa? Các ngươi nhận được tin tức gì?
Thanh Long giải thích rằng:
- Đồn là năm tháng trước Bất Tử thánh địa tỏa ánh sáng tận trời, lên chín tầng mây. Dù không ai biết tại sao nhưng hiểu là chắc chắn có báu vật gì đó nên mới ánh áng tận trời, liên tưởng đến chỗ của nó tất nhiên là báu vật to lớn Bất Tử thánh địa để lại từ sáu ngàn năm trước.
Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi:
- A?
Thanh Long giải thích rằng:
- Đại Chiêu thánh địa ta có một số cường giả đã đi, bao gồm Văn Nhược Tiên Sinh lúc trước cũng đi, nhưng lần này là giúp đỡ Cổ Nguyệt thánh tử. Không chỉ có Cổ Nguyệt thánh tử, Đại Chiêu thánh địa còn có thánh tử, thánh nữ khác đi. Thánh nữ muốn mời ngươi hỗ trợ.
Nói xong Thanh Long nhìn Diêm Xuyên, hình như lo lắng hắn từ chối.
Diêm Xuyên ngẫm nghĩ, lý trí nói:
- Di bảo của Bất Tử thánh địa? Xa không? Ta muốn tham gia thiên thụ đại hội lần này của Cự Lộc thư viện, ta sợ không kịp.
Thanh Long nói:
- A, không muốn, tới kịp, bởi vì thánh nữ cũng định đi, mà còn tiện đường, chắc chắn là kịp!
Bạch Long đứng một bên mở miệng nói:
- Đúng vậy. Chỗ di tích Bất Tử thánh địa chính là trên đường đi hướng Cự Lộc thư viện.
- Là Thanh Long, đến thay mặt Mặc cô nương.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm, trở về đi.
Miêu Miêu tò mò hỏi:
- Mặc cô nương? Mặc cô nương là ai a? Thanh Long là ai?
Lưu Cẩn tốt bụng giải thích rằng:
- Thánh nữ của Đại Chiêu thánh địa, Mặc Vũ Hề, Thanh Long là một trong bốn tùy tùng của Mặc cô nương.
- Thánh nữ? Mặc Vũ Hề? Tình huống gì đây? Meo!
Mắt Miêu Miêu tỏa sáng, nổi máu nhiều chuyện.
Diêm Xuyên quát ngăn Miêu Miêu hỏi lung tung:
- Được rồi!
Miêu Miêu vội nói:
- Meo meo, nói đi, ngươi và Mặc Vũ Hề có quan hệ gì? Sao thánh nữ lại đi tìm ngươi?
Diêm Xuyên nói:
- Còn nói nhiều là ta không máng ngươi về.
Miêu Miêu khinh thường nói:
- Hừ! Không mang ta về thì ta không biết tự trở lại sao? Meo!
Đằng trước Diêm Vương điện.
Diêm Xuyên, Lưu Cẩn trở về. Miêu Miêu ngồi trên vai Diêm Xuyên tò mò nhìn ba người trước mặt.
Hoắc Quang đang tiếp đãi hai người một xanh, một trắng, chính là hai thuộc hạ của Mặc Vũ Hề, Thanh Long, Bạch Hổ.
Hai người thấy Diêm Xuyên trở về thì lập tức tiến lên.
- Xin chào Diêm công tử!
Hai người vẻ mặt vui sướng.
Diêm Xuyên tò mò cười hỏi:
- Sao các ngươi đến đây?
Thanh Long hưng phấn nói:
- Diêm công tử quả nhiên không phải phàm nhân, chúng ta đến nơi này chỉ cần nghe ngóng một chút liền biết chỗ của Diêm công tử.
Bạch Hổ cười nói:
- Đúng vậy. Ta và đại ca chuẩn bị nghỉ ngơi ở Vô Ưu thành một lúc rồi đi Yến Kinh, nhưng khắp thành đều truyền tụng thần kỳ về Diêm công tử. Lúc đó ta còn tưởng rằng trùng tên trùng họ, không ngờ thật là Diêm công tử, Bạch Hổ khâm phục!
Miêu Miêu bỗng nhiên biến sắc mặt:
- A?
- Diêm công tử...
Bạch Hổ định nói gì thì bỗng bị ngắt lời.
Miêu Miêu đứng dậy, nói:
- Meo, mới rồi ngươi nói cái gì?
- Ủa? Mới nãy ta đã thấy nó, thì ra con mèo con của Diêm công tử biết nói, thật là...
Miêu Miêu mắng:
- Mèo cái đầu ngươi, ngươi mới là mèo, cả nhà ngươi là mèo!
Mặt Bạch Hổ cứng ngắc:
- A?
Diêm Xuyên mở miệng nói:
- Nó không phải là mèo, là lão hổ, ngươi nhận sai. Còn nữa, Miêu Miêu, không được mất lễ phép như vậy.
Bạch Hổ cười làm lành nói:
- A à, thì ra là lão hổ, nói sai nói sai.
Miêu Miêu biểu tình rất nghiêm túc nói:
- Ngươi lặp lại lần nữa, ngươi gọi là gì?
Bạch Hổ khó hiểu hỏi:
- Ta tên 'Bạch Hổ', làm sao vậy?
Miêu Miêu la lên:
- Bạch Hổ cái đầu ngươi, ngươi là nhân tộc sao lại gọi là Bạch Hổ được?
Bạch Hổ mặt cứng ngắc.
Diêm Xuyên nói:
- Đây chỉ là một cái tên, Miêu Miêu, đừng quậy.
Miêu Miêu la hét:
- Không được, không cho hắn tên Bạch Hổ, ta mới là Bạch Hổ, không cho kêu, không cho kêu!
Tập thể im lặng.
Diêm Xuyên nhíu mày nói:
- Đây chỉ là cái tên, Miêu Miêu, ngươi đừng quá ngang ngược.
Miêu Miêu la lên:
- Cái này không phải ngang ngược, đây là vấn đề nguyền tắc. Nếu hắn là Bạch Hổ thì ta là cái gì?
Diêm Xuyên bị chọc cười:
- Nguyên tắc?
Miêu Miêu kiên quyết nói:
- Hừ! Đây thật sự là vấn đề nguyền tắc. Tựa như ngươi nuôi một con lừa, ngươi suốt ngày gọi nó là 'nhân loại', ngươi cảm thấy là vũ nhục ngươi hay là bản thân mình?
- A?
Diêm Xuyên bị tư duy này làm ngã ngửa.
Miêu Miêu nói không sai, đứng ở góc độ khác nhau thì suy nghĩ vấn đề cũng khác.
Diêm Xuyên ngoái đầu nhìn Bạch Hổ sắp bi thảm.
Bạch Hổ vẻ mặt mờ mịt:
- Lừa?
- Bạch Hổ, ta thấy ngươi nên đổi tên đi.
Trải qua cuộc tranh luận, Thanh Long rối rắm nhìn Bạch Hổ buồn bực.
Bạch Hổ mặt như đưa đám nhìn Thanh Long:
- Ta đổi tên?
Thật khi dễ người ta!
Miêu Miêu rất kiên quyết gật đầu:
- Meo!
Bạch Hổ nhìn Miêu Miêu đội tiểu chiên mạo, hình tượng vốn rất đáng yêu giờ nhìn sao cũng xấu xa.
Bạch Hổ vùng vẫy phút cuối:
- Đại ca, tên này là thánh nữ đặt, nếu ta sửa thì...
Diêm Xuyên xen lời:
- Không sao, đến lúc đó ta sẽ nói với Mặc Vũ Hề.
Bạch Hổ không biết nên nói gì.
Bạch Hổ biết đại vị của Diêm Xuyên trong lòng Mặc Vũ Hề, trong khoảng - Ha ha ha ha! Này dù nàng không nói ra miệng nhưng thường này biểu hiện thái độ cho thấy nhớ nhung hắn.
Sửa tên?
Bạch Hổ khóc không ra nước mắt! Tại sao để gã gặp phải tên này?
Thanh Long lại khuyên:
- Sửa đi, tên chỉ là một danh hiệu.
Bạch Hổ rối rắm:
- Đại ca!
Thanh Long khuyên nữa:
- Sửa đi, ngươi đang vũ nhục nhân cách của Miêu Miêu, không, là hổ cách của Miêu Miêu.
Bạch Hổ rất muốn đập đầu vào tường, chỉ đành gật đầu.
Bạch Hổ rất buồn bực hỏi:
- Ta không tên Bạch Hổ thì gọi là gì?
Miêu Miêu vui vẻ nói:
- Meo! Có rất nhiều tên như tiểu bạch, tiểu hổ, bạch tiểu hổ, hổ bạch, hổ bạch bạch!
Bạch Hổ câm nín.
Thanh Long hỏi:
- Ngươi muốn gọi là gì?
Bạch Hổ cực kỳ buồn bực đặt tên cho mình:
- Ta giống như đại ca cũng tên là long đi, gọi là Bạch Long.
Thanh Long cười gật đầu, nói:
- Được rồi, Bạch Long.
Miêu Miêu làm lành khen một tiếng:
- Bạch Long? Không tệ.
Bạch Long nhìn Miêu Miêu, bất giác thụt lùi, tiểu ma quỷ này.
Diêm Xuyên nhìn Thanh Long, cảm thán nói:
- Hai năm không gặp, không ngờ ngươi cũng lên Hư cảnh?
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Nhờ lần trước Diêm công tử giúp đỡ, ta lên Hư cảnh, thánh nữ cũng vậy.
Diêm Xuyên cười đưa ra lời mời:
- Ừm, mời vào trong.
Thanh Long không vào điện, lời ít mà ý nhiều nói:
- Thật ra lần này chúng ta thay mặt thánh nữ mời Diêm công tử.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- A?
Thanh Long nghiêm túc nói:
- Chúng ta nhận được tin tức, chỗ di tích Bất Tử thánh địa có lẽ xuất hiện trọng bảo, thánh nữ muốn tranh giành, mời ngươi hỗ trợ.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- Bất Tử thánh địa? Là ý gì?
Thanh Long giải thích rằng:
- Sáu ngàn năm trước, tông môn cường đại nhất phương đông không phải Đại Chiêu thánh địa ta mà là Bất Tử thánh địa, nhưng sau này không biết tại sao Bất Tử thánh địa bị hủy diệt. Bất Tử thánh địa bị hủy diệt rồi Đại Chiêu thánh địa ta vùng lên, trở thành thánh địa mới.
Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi:
- Thánh địa đã hủy diệt? Di tích Bất Tử thánh địa? Các ngươi nhận được tin tức gì?
Thanh Long giải thích rằng:
- Đồn là năm tháng trước Bất Tử thánh địa tỏa ánh sáng tận trời, lên chín tầng mây. Dù không ai biết tại sao nhưng hiểu là chắc chắn có báu vật gì đó nên mới ánh áng tận trời, liên tưởng đến chỗ của nó tất nhiên là báu vật to lớn Bất Tử thánh địa để lại từ sáu ngàn năm trước.
Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi:
- A?
Thanh Long giải thích rằng:
- Đại Chiêu thánh địa ta có một số cường giả đã đi, bao gồm Văn Nhược Tiên Sinh lúc trước cũng đi, nhưng lần này là giúp đỡ Cổ Nguyệt thánh tử. Không chỉ có Cổ Nguyệt thánh tử, Đại Chiêu thánh địa còn có thánh tử, thánh nữ khác đi. Thánh nữ muốn mời ngươi hỗ trợ.
Nói xong Thanh Long nhìn Diêm Xuyên, hình như lo lắng hắn từ chối.
Diêm Xuyên ngẫm nghĩ, lý trí nói:
- Di bảo của Bất Tử thánh địa? Xa không? Ta muốn tham gia thiên thụ đại hội lần này của Cự Lộc thư viện, ta sợ không kịp.
Thanh Long nói:
- A, không muốn, tới kịp, bởi vì thánh nữ cũng định đi, mà còn tiện đường, chắc chắn là kịp!
Bạch Long đứng một bên mở miệng nói:
- Đúng vậy. Chỗ di tích Bất Tử thánh địa chính là trên đường đi hướng Cự Lộc thư viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.