Quyển 2 - Chương 90: Đông Phương Chính Phái
Quan Kỳ
23/09/2013
Huyết vụ quay quanh Diêm Xuyên dần tán đi tóc dài đỏ như máu cũng dần rút ngắn lại, từ màu đỏ máu biến thành đen.
Diêm Xuyên tóc xõa tung chạy trong rừng, con ngươi đỏ chậm rãi biến mất.
Siêu cấp thần thông chậm rãi mất đi, dần dần Diêm Xuyên trở lại như ban đầu.
Diêm Xuyên thoát khỏi trạng thái Huyết Ma, vết thương trên người làm Diêm Xuyên đau thấu xương.
- Ui!
Diêm Xuyên đau đớn hít một hơi.
Diêm Xuyên ngừng lại bên một hồ nước lớn, dùng Ngọc Đế kiếm chống đất, gượng không ngã.
Diêm Xuyên nhìn mặt hồ ảnh chiếu chính mình, con mắt sắp không thể mở ra.
Diêm Xuyên hơi cười khổ nói:
- Đã qua một ngày? Siêu cấp Diêm Xuyên? Ha ha, quá lỗ mãng, không lo an toàn của mình, trẫm không thích loại cảm giác này!
- Ui, đau quá, đã lâu rồi không bị thương nặng như vậy.
Diêm Xuyên suy yếu cười khổ.
Diêm Xuyên dần cảm thấy sắp chống đỡ hết nổi, chậm rãi quay đầu, xiêu vẹo đi hướng tảng đá lớn cách không xa.
Keng keng!
Keng keng!
Ngọc Đế kiếm nhanh chóng chém vào đá to, chớp mắt đào rỗng.
Không gian trong tảng đá vứa lúc cho một người nằm.
Diêm Xuyên bấu nửa tảng đá bị đào, chậm rãi nằm vào trong hang đá, dùng nửa tán đá che cửa hang.
Đá lần nữa khép lại, nếu không phải trên đá có khe hở nhỏ thì sẽ không ai phát hiện nó bị người động tay chân.
Dù Diêm Xuyên suy yếu nhưng không quên an toàn cho bản thân, sắp chống đỡ hết nổi, trước khi hôn mê đi tìm một chỗ ẩn thân an toàn không ai nghĩ ra.
Diêm Xuyên nằm trong hang đá, cười khổ.
Diêm Xuyên cười khổ nói:
- Bị thương rất nặng, hy vọng khi tỉnh lại có thể hồi phục một chút.
Diêm Xuyên chậm rãi không thể chống lại buồn ngủ vì thân thể suy yếu, từ từ khép mắt.
Khi Diêm Xuyên khép mắt thì bỗng bên ngoài vang tiếng hai con chim hót.
- Ríu!
- Ríu!
Diêm Xuyên mơ hồ rung động.
"Tiếng Thanh Loan? Là tiếng Thanh Loan?" Diêm Xuyên mơ hồ nghĩ.
Nhưng bây giờ Diêm Xuyên bị thương quá nặng, yếu ớt không thể tỉnh lại.
Bên hồ lớn, hai con Thanh Loan kéo một thùng xe đáp xuống.
Chính là Thanh Loan kéo xe mà Diêm Xuyên vào Phong Yêu sơn mạch để đi tìm.
Thanh Loan dừng ở bên hô, trên bình đài thùng xe, mười người đàn ông mặt cứng nhắc, chậm rãi xuống xe, quỳ một gối xuống đất, quỳ nghênh người trong xe.
Hai nha hoàn vén mành, một cô gái áo trắng chậm rãi bước ra.
Cô gái áo trắng tay cầm ngọc địch, như sen trắng mới nhô khỏi mặt nước, không nhiễm hạt bụi trần.
Nàng đi đến bên cạnh xe, một thuộc hạ quỳ xuống, dùng lưng làm ghế cho nàng xuống xe.
Bốn nha hoàn hầu hai bên.
Cô gái áo trắng thở ra:
- Phù.
Vèo!
Phía xa, một luồng sáng trắng phóng tới.
- Ai dà, Thiên Nữ, không thể chờ ta một chút sao? Dù gì ta cũng đưa ngươi tin tức, còn tặng thiệp mời cho ngươi, mệt quá!
Bùm!
Ánh sáng trắng rơi xuống đất, lộ ra một người đàn ông mặc nho bào.
Người đàn ông tay cầm một cây quạt xếp, thở hổn hển do chạy theo quá gấp.
Người đàn ông hơi mập, mặt nọng thịt.
Người đàn ông hít thở ổn định, biểu tình nghiêm túc nhìn cô gái áo trắng.
Người đàn ông thanh âm từ tính hỏi:
- Thiên Nữ, tại sao dừng tại đây?
Khi người đàn ông nghiêm túc thì trông rất chính khí, dù hơi mập nhưng vẫn có loại khí độ nho nhã.
Một nha hoàn khinh thường nói:
- Đông Phương Chính Phái, ngươi đừng giả bộ, tiểu thư không hứng thú nói chuyện với ngươi mà ngươi còn mặt dày mày dạn đi theo?
Nha hoàn thốt lời khiến người đàn ông mặc nho bào cười nheo mắt.
Nụ cười này khiến chính khí ban đầu biến mất sạch, nụ cười kia phối hợp với khuôn mặt hơi dầu mỡ, làm người ta kiềm không được nghĩ đến một chữ: gian.
Đông Phương Chính Phái cười híp mắt hỏi:
- Hắc hắc, bị ngươi nhìn ra. Ta đi theo Thiên Nữ là để nghe Thiên Nữ dạy bảo, không phải ai đều có vinh hạnh đó. Thiên Nữ đến phương đông, ta làm địa chủ sao có thể không tiếp đãi chu đáo?
Nhưng nụ cười của Đông Phương Chính Phái nhìn sao cũng thấy giả tạo, đây không phải làm ra mà vì khuôn mặt làm người ta bất giác nghĩ như vậy.
Nha hoàn hừ lạnh:
- Hừ!
Cô gái áo trắng không thèm để ý.
Cô gái áo trắng chỉ vào tảng đá to nơi Diêm Xuyên nằm:
- Tiểu Lan, nhè nhẹ mở tảng đá kia ra, hắn ở bên trong!
- Tuân lệnh!
Nha hoàn lập tức tiên lên, lần mò tảng đá, thấy khe hở, đẩy đá ra, lộ Diêm Xuyên nằm hôn mê bên trong.
Tiểu Lan hưng phấn nói:
- Tiểu thư, thật sự ở!
Tiểu Lan nhẹ nhàng nâng Diêm Xuyên ra khỏi hang đá.
Đông Phương Chính Phái nhìn Diêm Xuyên, lại ngó cô gái áo trắng.
Đông Phương Chính Phái buồn nôn nói liên tục:
- Thiên Nữ, nàng thật là thần, như vậy mà cũng tìm được? Đông Phương Chính Phái ta chưa từng phục aio, nàng là người thứ nhất. Ta kính ngưỡng nàng tự nước thiên hà liên miên không dứt. Thật sự, có thể biết Thiên Nữ là vinh hạnh trong cuộc đời ta. Thiên Nữ, xin hãy nhận ta làm đồ đệ đi, ta phát hiện chỉ có được nàng dạy mới điểm hóa đá cứng như ta, nàng là...
Nha hoàn xung quanh biểu tình chán ghét, cực kỳ buồn nôn nhìn Đông Phương Chính Phái.
Một nha hoàn thật sự chịu không nổi, lên tiếng:
- Ngươi muốn phản ra Cự Lộc thư viện?
Đông Phương Chính Phái tiếp tục tràng giang đại hải:
- Cự Lộc thư viện? Cự Lộc thư viện với ta tựa như phụ vân, đừng nhắc tới, chỉ cần Thiên Nữ...
Cô gái áo trắng nhíu mày, lạnh nhạt quát:
- Được rồi!
Thấy cô gái áo trắng nhíu mày quát thì Đông Phương Chính Phái lập tức im miệng, biểu tình nghiêm túc nhìn Diêm Xuyên, tựa như mới nãy gã không nói gì hết.
Đám nha hoàn biểu tình quái dị nhìn Đông Phương Chính Phái, cái tên này biến sắc mặt cũng quá nhanh rồi đi? Thật là đồ gian sảo!
Đông Phương Chính Phái mắng Diêm Xuyên:
- Thiên Nữ, chính là tiểu tử này. Hắn vừa vào Phong Yêu sơn mạch liền tung tin khắp nơi là nàng cướp 'công pháp thiên cấp' của hắn, làm Phong Yêu sơn mạch náo động. Chính là tiểu tử này, hắn đã bị báo ứng, bị thương thành như vậy. Công pháp thiên cấp? Không đi nghe ngóng xem, Thiên Nữ còn cần công pháp thiên cấp sao? Thiên Nữ mở miệng một cái là bao nhiêu cường giả trông chờ xin được tặng 'công pháp thiên cấp' cho Thiên Nữ.
Cô gái áo trắng nhẹ giọng nói:
- Dìu ta qua.
- Tuân lệnh!
Bốn nha hoàn vội dìu cô gái áo trắng chậm rãi đi hướng Diêm Xuyên.
Dù mắt cô gái áo trắng sáng ngời nhưng người xung quanh biết đôi mắt của nàng không nhìn thấy, cần bốn cô gái áo trắng làm mắt thay mới được.
Đông Phương Chính Phái khó hiểu hỏi:
- Thiên Nữ, tiểu tử này có gì mà xem?
Cô gái áo trắng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Diêm Xuyên, bàn tay nhẹ vuốt mặt hắn.
Đông Phương Chính Phái tò mò nhìn:
- Đây là sờ cốt?
Nha hoàn tò mò hỏi:
- Tiểu thư, người này đối đầu với người, người biết hắn sao?
Cô gái áo trắng lắc đầu, nói:
- Không biết, nhưng hắn có cốt tướng cực kỳ, là ta hiếm thấy trong đời.
Nha hoàn kia ngạc nhiên hỏi:
- Cốt tướng cực kỳ? Trên đời còn có cốt tướng tiểu thư không biết sao?
Chính lúc này, Diêm Xuyên mơ màng tỉnh lai.
Diêm Xuyên mơ hồ mở mắt ra, tầm mắt mông lung, vừa vặn nhìn thấy cô gái áo trắng.
Diêm Xuyên mơ hồ kêu gọi:
- Nhu nhi, thật sự là nàng? Nhu nhi, nàng còn sống sao? Nhu nhi!
Diêm Xuyên kêu gọi, nhưng một lần nữa suy yếu, trực tiếp hôn mê.[/CHARGE]
Diêm Xuyên tóc xõa tung chạy trong rừng, con ngươi đỏ chậm rãi biến mất.
Siêu cấp thần thông chậm rãi mất đi, dần dần Diêm Xuyên trở lại như ban đầu.
Diêm Xuyên thoát khỏi trạng thái Huyết Ma, vết thương trên người làm Diêm Xuyên đau thấu xương.
- Ui!
Diêm Xuyên đau đớn hít một hơi.
Diêm Xuyên ngừng lại bên một hồ nước lớn, dùng Ngọc Đế kiếm chống đất, gượng không ngã.
Diêm Xuyên nhìn mặt hồ ảnh chiếu chính mình, con mắt sắp không thể mở ra.
Diêm Xuyên hơi cười khổ nói:
- Đã qua một ngày? Siêu cấp Diêm Xuyên? Ha ha, quá lỗ mãng, không lo an toàn của mình, trẫm không thích loại cảm giác này!
- Ui, đau quá, đã lâu rồi không bị thương nặng như vậy.
Diêm Xuyên suy yếu cười khổ.
Diêm Xuyên dần cảm thấy sắp chống đỡ hết nổi, chậm rãi quay đầu, xiêu vẹo đi hướng tảng đá lớn cách không xa.
Keng keng!
Keng keng!
Ngọc Đế kiếm nhanh chóng chém vào đá to, chớp mắt đào rỗng.
Không gian trong tảng đá vứa lúc cho một người nằm.
Diêm Xuyên bấu nửa tảng đá bị đào, chậm rãi nằm vào trong hang đá, dùng nửa tán đá che cửa hang.
Đá lần nữa khép lại, nếu không phải trên đá có khe hở nhỏ thì sẽ không ai phát hiện nó bị người động tay chân.
Dù Diêm Xuyên suy yếu nhưng không quên an toàn cho bản thân, sắp chống đỡ hết nổi, trước khi hôn mê đi tìm một chỗ ẩn thân an toàn không ai nghĩ ra.
Diêm Xuyên nằm trong hang đá, cười khổ.
Diêm Xuyên cười khổ nói:
- Bị thương rất nặng, hy vọng khi tỉnh lại có thể hồi phục một chút.
Diêm Xuyên chậm rãi không thể chống lại buồn ngủ vì thân thể suy yếu, từ từ khép mắt.
Khi Diêm Xuyên khép mắt thì bỗng bên ngoài vang tiếng hai con chim hót.
- Ríu!
- Ríu!
Diêm Xuyên mơ hồ rung động.
"Tiếng Thanh Loan? Là tiếng Thanh Loan?" Diêm Xuyên mơ hồ nghĩ.
Nhưng bây giờ Diêm Xuyên bị thương quá nặng, yếu ớt không thể tỉnh lại.
Bên hồ lớn, hai con Thanh Loan kéo một thùng xe đáp xuống.
Chính là Thanh Loan kéo xe mà Diêm Xuyên vào Phong Yêu sơn mạch để đi tìm.
Thanh Loan dừng ở bên hô, trên bình đài thùng xe, mười người đàn ông mặt cứng nhắc, chậm rãi xuống xe, quỳ một gối xuống đất, quỳ nghênh người trong xe.
Hai nha hoàn vén mành, một cô gái áo trắng chậm rãi bước ra.
Cô gái áo trắng tay cầm ngọc địch, như sen trắng mới nhô khỏi mặt nước, không nhiễm hạt bụi trần.
Nàng đi đến bên cạnh xe, một thuộc hạ quỳ xuống, dùng lưng làm ghế cho nàng xuống xe.
Bốn nha hoàn hầu hai bên.
Cô gái áo trắng thở ra:
- Phù.
Vèo!
Phía xa, một luồng sáng trắng phóng tới.
- Ai dà, Thiên Nữ, không thể chờ ta một chút sao? Dù gì ta cũng đưa ngươi tin tức, còn tặng thiệp mời cho ngươi, mệt quá!
Bùm!
Ánh sáng trắng rơi xuống đất, lộ ra một người đàn ông mặc nho bào.
Người đàn ông tay cầm một cây quạt xếp, thở hổn hển do chạy theo quá gấp.
Người đàn ông hơi mập, mặt nọng thịt.
Người đàn ông hít thở ổn định, biểu tình nghiêm túc nhìn cô gái áo trắng.
Người đàn ông thanh âm từ tính hỏi:
- Thiên Nữ, tại sao dừng tại đây?
Khi người đàn ông nghiêm túc thì trông rất chính khí, dù hơi mập nhưng vẫn có loại khí độ nho nhã.
Một nha hoàn khinh thường nói:
- Đông Phương Chính Phái, ngươi đừng giả bộ, tiểu thư không hứng thú nói chuyện với ngươi mà ngươi còn mặt dày mày dạn đi theo?
Nha hoàn thốt lời khiến người đàn ông mặc nho bào cười nheo mắt.
Nụ cười này khiến chính khí ban đầu biến mất sạch, nụ cười kia phối hợp với khuôn mặt hơi dầu mỡ, làm người ta kiềm không được nghĩ đến một chữ: gian.
Đông Phương Chính Phái cười híp mắt hỏi:
- Hắc hắc, bị ngươi nhìn ra. Ta đi theo Thiên Nữ là để nghe Thiên Nữ dạy bảo, không phải ai đều có vinh hạnh đó. Thiên Nữ đến phương đông, ta làm địa chủ sao có thể không tiếp đãi chu đáo?
Nhưng nụ cười của Đông Phương Chính Phái nhìn sao cũng thấy giả tạo, đây không phải làm ra mà vì khuôn mặt làm người ta bất giác nghĩ như vậy.
Nha hoàn hừ lạnh:
- Hừ!
Cô gái áo trắng không thèm để ý.
Cô gái áo trắng chỉ vào tảng đá to nơi Diêm Xuyên nằm:
- Tiểu Lan, nhè nhẹ mở tảng đá kia ra, hắn ở bên trong!
- Tuân lệnh!
Nha hoàn lập tức tiên lên, lần mò tảng đá, thấy khe hở, đẩy đá ra, lộ Diêm Xuyên nằm hôn mê bên trong.
Tiểu Lan hưng phấn nói:
- Tiểu thư, thật sự ở!
Tiểu Lan nhẹ nhàng nâng Diêm Xuyên ra khỏi hang đá.
Đông Phương Chính Phái nhìn Diêm Xuyên, lại ngó cô gái áo trắng.
Đông Phương Chính Phái buồn nôn nói liên tục:
- Thiên Nữ, nàng thật là thần, như vậy mà cũng tìm được? Đông Phương Chính Phái ta chưa từng phục aio, nàng là người thứ nhất. Ta kính ngưỡng nàng tự nước thiên hà liên miên không dứt. Thật sự, có thể biết Thiên Nữ là vinh hạnh trong cuộc đời ta. Thiên Nữ, xin hãy nhận ta làm đồ đệ đi, ta phát hiện chỉ có được nàng dạy mới điểm hóa đá cứng như ta, nàng là...
Nha hoàn xung quanh biểu tình chán ghét, cực kỳ buồn nôn nhìn Đông Phương Chính Phái.
Một nha hoàn thật sự chịu không nổi, lên tiếng:
- Ngươi muốn phản ra Cự Lộc thư viện?
Đông Phương Chính Phái tiếp tục tràng giang đại hải:
- Cự Lộc thư viện? Cự Lộc thư viện với ta tựa như phụ vân, đừng nhắc tới, chỉ cần Thiên Nữ...
Cô gái áo trắng nhíu mày, lạnh nhạt quát:
- Được rồi!
Thấy cô gái áo trắng nhíu mày quát thì Đông Phương Chính Phái lập tức im miệng, biểu tình nghiêm túc nhìn Diêm Xuyên, tựa như mới nãy gã không nói gì hết.
Đám nha hoàn biểu tình quái dị nhìn Đông Phương Chính Phái, cái tên này biến sắc mặt cũng quá nhanh rồi đi? Thật là đồ gian sảo!
Đông Phương Chính Phái mắng Diêm Xuyên:
- Thiên Nữ, chính là tiểu tử này. Hắn vừa vào Phong Yêu sơn mạch liền tung tin khắp nơi là nàng cướp 'công pháp thiên cấp' của hắn, làm Phong Yêu sơn mạch náo động. Chính là tiểu tử này, hắn đã bị báo ứng, bị thương thành như vậy. Công pháp thiên cấp? Không đi nghe ngóng xem, Thiên Nữ còn cần công pháp thiên cấp sao? Thiên Nữ mở miệng một cái là bao nhiêu cường giả trông chờ xin được tặng 'công pháp thiên cấp' cho Thiên Nữ.
Cô gái áo trắng nhẹ giọng nói:
- Dìu ta qua.
- Tuân lệnh!
Bốn nha hoàn vội dìu cô gái áo trắng chậm rãi đi hướng Diêm Xuyên.
Dù mắt cô gái áo trắng sáng ngời nhưng người xung quanh biết đôi mắt của nàng không nhìn thấy, cần bốn cô gái áo trắng làm mắt thay mới được.
Đông Phương Chính Phái khó hiểu hỏi:
- Thiên Nữ, tiểu tử này có gì mà xem?
Cô gái áo trắng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Diêm Xuyên, bàn tay nhẹ vuốt mặt hắn.
Đông Phương Chính Phái tò mò nhìn:
- Đây là sờ cốt?
Nha hoàn tò mò hỏi:
- Tiểu thư, người này đối đầu với người, người biết hắn sao?
Cô gái áo trắng lắc đầu, nói:
- Không biết, nhưng hắn có cốt tướng cực kỳ, là ta hiếm thấy trong đời.
Nha hoàn kia ngạc nhiên hỏi:
- Cốt tướng cực kỳ? Trên đời còn có cốt tướng tiểu thư không biết sao?
Chính lúc này, Diêm Xuyên mơ màng tỉnh lai.
Diêm Xuyên mơ hồ mở mắt ra, tầm mắt mông lung, vừa vặn nhìn thấy cô gái áo trắng.
Diêm Xuyên mơ hồ kêu gọi:
- Nhu nhi, thật sự là nàng? Nhu nhi, nàng còn sống sao? Nhu nhi!
Diêm Xuyên kêu gọi, nhưng một lần nữa suy yếu, trực tiếp hôn mê.[/CHARGE]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.