Quyển 3 - Chương 61: Đột phá trong chiến đấu
Quan Kỳ
22/04/2018
Thần sắc Diêm Xuyên lạnh nhạt như cũ! Giống như đây là điều đương nhiên!
Bốn phía mấy vạn tu giả, tất cả đều ngạc nhiên nhìn.
- Thình thịch!
Đao hải mênh mông trong nháy mắt biến mất trên quảng trường, tóc ngắn của Hoàng khẽ phất phơ, đứng ở giữa sân, lạnh lùng nhìn bốn phía.
- Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!......
Đầu của mười tên, lần nữa lăn xuống đất, từng cổ tiên huyết phọt lên ba thước, mười tên cường giả, toàn bộ ngã xuống.
-.........!
Thiên Thụ quảng trường lần nữa trở nên trầm mặc.
Bao gồm Mạnh Tử Thu, giờ phút này cũng là vẻ mặt mờ mịt mà nhìn về phía Hoàng.
Kinh nghiệm bao nhiêu lần Thiên Thụ đại hội rồi, coi như Diêm Đào lần trước, cũng không có khoa trương như vậy a?
Đây là giết người sao? Đây là gặt lúa mà?
Kim quang toàn bộ hội tụ về phía Hoàng! Hoàng đứng ở trên Đấu đài, sáng lạn vô cùng.
Lạnh lùng nhìn xung quanh một vòng.
- Người nhận thua, có thể sống!
Hoàng quan sát toàn trường nói.
Người nhận thua, có thể sống?
Giờ khắc này, không ai quở trách Hoàng nữa, tốc độ giết người kinh khủng kia, căn bản chính là Ăn gian. Nào có tỷ đấu như vậy?
Đứng ở trên quảng trường, trong tâm mọi người thật lâu không cách nào bình tĩnh.
Ánh mắt Hoàng hướng về một tu giả.
- Ta, ta nhận thua!
Tu giả kia khó nhọc nói.
Nhưng vừa nói ra, lại giống như là trong lòng trở nên thư sướng hơn nhiều.
Trong nháy mắt, Kim quang từ trên người tu giả kia được rút ra, tụ về phía Hoàng!
Người thứ nhất chủ động nhận thua, kế tiếp, nhận thua giống như là một loại ôn dịch, từ thứ nhất bắt đầu, nhanh chóng hướng bốn phương tám hướng khuếch tán, ánh mắt Hoàng vừa đến, tất cả đều vang lên nhận thua.
- Ta nhận thua! Ta nhận thua! Ta nhận thua!.........
Mạnh Tử Thu cùng Nhạc Nghị liếc mắt nhìn nhau.
- Viện chủ, nữ nhân tên Hoàng này, lai lịch ra sao? So sánh Diêm Đào với lần còn khoa trương hơn nhiều!
Nhạc Nghị khổ sở nói.
- Không rõ ràng! Diêm Đào, Diêm Xuyên, Hoàng, những người này cũng lộ ra quỷ dị!
Mạnh Tử Thu khe khẽ thở dài.
Trong nháy mắt, trên quảng trường đã có gần năm trăm tên nhận thua.
Nhưng cuối cùng vẫn còn có người không chịu thua.
- Một lần trước là Diêm Đào, lần này lại là Hoàng? Khi nào mới đến phiên chúng ta? Nếu không chiếm được Thiên Sách, thọ nguyên của chúng ta không thể chịu đựng tới Thiên Thụ đại hội lần tiếp theo rồi, dù sao cũng là chết, chư vị, cùng nhau liều mạng!
Một lão giả kêu lên.
- Tốt!
Nhất thời, hơn trăm tên tu giả nhảy lên đấu đài.
Trong mắt Hoàng lại trở nên lạnh lẽo.
Lật tay, Hoàng lấy ra một viên đan dược màu vàng! Đan dược vừa ra, mặc dù ở dưới đấu đài, cũng có thể nghe thấy được một cổ mùi thơm thấm đẫm lòng người.
- Chuẩn tiên đan?
Mạnh Tử Thu liền biến sắc.
- Ngươi nói đó là Chuẩn tiên đan? Tiên phẩm đan dược, đan dược tốt nhất?
Nhạc Nghị kinh ngạc nói.
- Không sai, nhưng mà nàng lấy đan dược ra làm gì?
Mạnh Tử Thu không hiểu nói.
Hoàng mở miệng nuốt Chuẩn tiên đan vào, lạnh lùng nhìn về phía trăm tên tuyệt thế cường giả, trăm tên Hạ Hư cảnh cường giả, vây giết Hoàng.
Một chọi một trăm?
Đám tu giả đứng xem, không khỏi lộ ra vẻ chờ mong. Không biết là mong đợi Hoàng có thể thắng, hay là Hoàng thất bại!
Hai mắt Cổ Nguyệt Thánh tử nheo lại, gắt gao ngó chừng Hoàng, trăm tên Hạ Hư cảnh vây giết? Chính là mình cũng nhất định lâm vào tình cảnh khó khăn, Hoàng? Nàng chết chắc rồi!
- Thình thịch!
Cũng giống như vừa rồi, đao khí cuồng bạo, lần nữa bao phủ cả đấu đài, đao khí cuồn cuộn ngất trời, đảo mắt đem mọi người trên Đấu đài bao vây lại.
- Rống, giết nha đầu này!
- Đồng loạt ra tay!
- Nhanh!
............
.........
...
- Ùng ùng!
Trong Đao khí phong bạo, truyền ra tiếng gầm của trăm tên Hư Cảnh, tiếp đó, âm thanh chiến đấu ầm ầm mà ra.
Hoàng mạnh, nhưng cũng có hạn độ, dù sao tu vi có hạn, trăm tên Hạ Hư cảnh, không thể nào chém giết dễ dàng như lúc trước.
- Ùng ùng!
Tiếng chém giết mãnh liệt từ trong đao khí phong bạo truyền ra.
Trong lúc mọi người đang mong đợi, đột nhiên, ở trên bầu trời, Số Mệnh Vân Hải lại tụ tập đại lượng mây đen.
- Ùng ùng!
Mây đen tụ lại, trong mây đen vô số lôi điện lóng lánh, một cổ thiên uy cực lớn áp bách mà xuống, xông thẳng phía dưới đấu đài.
- Tứ Cửu Thiên Kiếp?
Đột nhiên có người cả kinh kêu lên.
- Trên Đấu đài, có người độ Tứ Cửu Thiên Kiếp?
- Tứ Cửu Thiên Kiếp, đó là người đạt Thần cảnh viên mãn phải độ, Thần cảnh trên Đấu đài, giống như là...!
- Hoàng? Nàng điên rồi, lúc này lại độ kiếp?
- Là Hoàng độ kiếp?
.........
......
...
Ở trong tiếng kêu sợ hãi của vô số tu giả, mấy trăm đạo lôi điện từ trên trời giáng xuống, xông thẳng đấu đài mà đến.
- Ùng ùng!
Trên Đấu đài, lôi điện, đao khí hỗn tạp không chịu nổi, trong cả đấu đài, giống như là bị nổ lớn, xa xa nhìn lại, chói lọi vô cùng.
Bốn phía, vô số tu giả kinh hãi nhìn một màn này. Hoàng không phải là lôi kéo mọi người đồng quy vu tận sao?
- Không cần, ta nhận thua!
Trong Đấu đài truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
Nhưng Hoàng căn bản không có trả lời hắn. Âm thanh trùng kích cự đại còn từ bên trong truyền ra.
Ùng ùng!
Cho đến một nén nhang thời gian trôi qua.
Bỗng nhiên, mọi người nhìn thấy, trong đao khí phong bạo, giống như là sinh ra một thanh đao khí màu xanh lớn hơn trăm trượng, trăm trượng chiều rộng, dài ngàn trượng.
- Ông!
Đao khí màu xanh cực lớn vừa ra, sát khí bắn ra bốn phía, không khí bốn phía nhất thời ở trong một mảnh sát khí lạnh như băng, từng mảnh bông tuyết bay lả tả, đao khí màu xanh phóng lên trời cao, xông qua Số Mệnh Vân Hải, xông thẳng đến kiếp vân của Tứ Cửu Thiên Kiếp.
- Đó là?
- Không thể nào!
.........
......
Mọi người nghĩ tới một khả năng, nhưng mà ai cũng không nguyện ý thừa nhận khả năng này. Trái tim của một đám giống như đã ngừng đập, ngó chừng chuôi đao khí màu xanh với sát khí ngất trời ở trên trời này. Không dám chớp mắt chút nào!
Cách kiếp vân càng ngày càng gần.
- Oanh …!
Kiếp vân Tứ Cửu Thiên Kiếp cực lớn, bị đao khí màu xanh chém thành hai đoạn.
Thiên kiếp bị chém đứt rồi?
Trên quảng trường, vô số tu giả giống như là đã lâm vào u mê, nhìn kiếp vân bị chém đứt trên trời, đây chính là cơn ác mộng của bao nhiêu Thần cảnh tu giả a.
Chỉ có Thiên kiếp giày xéo người, nào có thấy được người giết Thiên kiếp?
Chém giết Thiên kiếp? Đó là chuyện cười, nhưng mà một màn vừa xuất hiện trước mặt mọi người. Một đao mềm mại kia, khắc ở trong đầu mọi người, có lẽ cả đời đều không thể quên mất.
- Ùng ùng!
Kiếp vân bị màu xanh đao khí chém đứt, tuyên cáo lần độ kiếp này đã qua, kiếp vân chậm rãi tản đi.
Thiên Thụ quảng trường, im ắng một mảnh. Thậm chí ngay cả đao khí phong bạo trên quảng trường đã biến mất, phần lớn mọi người cũng không có phát hiện, chẳng qua là kinh ngạc nhìn trên trời, nhìn kiếp vân đang biến mất kia.
- Không thể nào, là giả, giả dối!
- Thiên kiếp cũng có thể chém?
- Giả dối, giả dối!
.........
......
...
Rất nhiều tu giả run run.
- Còn có ai đi lên?
Quảng trường đang còn trong thất hồn lạc phách, đột nhiên truyền đến một tiếng quát nhẹ.
Bốn phía mấy vạn tu giả, tất cả đều ngạc nhiên nhìn.
- Thình thịch!
Đao hải mênh mông trong nháy mắt biến mất trên quảng trường, tóc ngắn của Hoàng khẽ phất phơ, đứng ở giữa sân, lạnh lùng nhìn bốn phía.
- Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!......
Đầu của mười tên, lần nữa lăn xuống đất, từng cổ tiên huyết phọt lên ba thước, mười tên cường giả, toàn bộ ngã xuống.
-.........!
Thiên Thụ quảng trường lần nữa trở nên trầm mặc.
Bao gồm Mạnh Tử Thu, giờ phút này cũng là vẻ mặt mờ mịt mà nhìn về phía Hoàng.
Kinh nghiệm bao nhiêu lần Thiên Thụ đại hội rồi, coi như Diêm Đào lần trước, cũng không có khoa trương như vậy a?
Đây là giết người sao? Đây là gặt lúa mà?
Kim quang toàn bộ hội tụ về phía Hoàng! Hoàng đứng ở trên Đấu đài, sáng lạn vô cùng.
Lạnh lùng nhìn xung quanh một vòng.
- Người nhận thua, có thể sống!
Hoàng quan sát toàn trường nói.
Người nhận thua, có thể sống?
Giờ khắc này, không ai quở trách Hoàng nữa, tốc độ giết người kinh khủng kia, căn bản chính là Ăn gian. Nào có tỷ đấu như vậy?
Đứng ở trên quảng trường, trong tâm mọi người thật lâu không cách nào bình tĩnh.
Ánh mắt Hoàng hướng về một tu giả.
- Ta, ta nhận thua!
Tu giả kia khó nhọc nói.
Nhưng vừa nói ra, lại giống như là trong lòng trở nên thư sướng hơn nhiều.
Trong nháy mắt, Kim quang từ trên người tu giả kia được rút ra, tụ về phía Hoàng!
Người thứ nhất chủ động nhận thua, kế tiếp, nhận thua giống như là một loại ôn dịch, từ thứ nhất bắt đầu, nhanh chóng hướng bốn phương tám hướng khuếch tán, ánh mắt Hoàng vừa đến, tất cả đều vang lên nhận thua.
- Ta nhận thua! Ta nhận thua! Ta nhận thua!.........
Mạnh Tử Thu cùng Nhạc Nghị liếc mắt nhìn nhau.
- Viện chủ, nữ nhân tên Hoàng này, lai lịch ra sao? So sánh Diêm Đào với lần còn khoa trương hơn nhiều!
Nhạc Nghị khổ sở nói.
- Không rõ ràng! Diêm Đào, Diêm Xuyên, Hoàng, những người này cũng lộ ra quỷ dị!
Mạnh Tử Thu khe khẽ thở dài.
Trong nháy mắt, trên quảng trường đã có gần năm trăm tên nhận thua.
Nhưng cuối cùng vẫn còn có người không chịu thua.
- Một lần trước là Diêm Đào, lần này lại là Hoàng? Khi nào mới đến phiên chúng ta? Nếu không chiếm được Thiên Sách, thọ nguyên của chúng ta không thể chịu đựng tới Thiên Thụ đại hội lần tiếp theo rồi, dù sao cũng là chết, chư vị, cùng nhau liều mạng!
Một lão giả kêu lên.
- Tốt!
Nhất thời, hơn trăm tên tu giả nhảy lên đấu đài.
Trong mắt Hoàng lại trở nên lạnh lẽo.
Lật tay, Hoàng lấy ra một viên đan dược màu vàng! Đan dược vừa ra, mặc dù ở dưới đấu đài, cũng có thể nghe thấy được một cổ mùi thơm thấm đẫm lòng người.
- Chuẩn tiên đan?
Mạnh Tử Thu liền biến sắc.
- Ngươi nói đó là Chuẩn tiên đan? Tiên phẩm đan dược, đan dược tốt nhất?
Nhạc Nghị kinh ngạc nói.
- Không sai, nhưng mà nàng lấy đan dược ra làm gì?
Mạnh Tử Thu không hiểu nói.
Hoàng mở miệng nuốt Chuẩn tiên đan vào, lạnh lùng nhìn về phía trăm tên tuyệt thế cường giả, trăm tên Hạ Hư cảnh cường giả, vây giết Hoàng.
Một chọi một trăm?
Đám tu giả đứng xem, không khỏi lộ ra vẻ chờ mong. Không biết là mong đợi Hoàng có thể thắng, hay là Hoàng thất bại!
Hai mắt Cổ Nguyệt Thánh tử nheo lại, gắt gao ngó chừng Hoàng, trăm tên Hạ Hư cảnh vây giết? Chính là mình cũng nhất định lâm vào tình cảnh khó khăn, Hoàng? Nàng chết chắc rồi!
- Thình thịch!
Cũng giống như vừa rồi, đao khí cuồng bạo, lần nữa bao phủ cả đấu đài, đao khí cuồn cuộn ngất trời, đảo mắt đem mọi người trên Đấu đài bao vây lại.
- Rống, giết nha đầu này!
- Đồng loạt ra tay!
- Nhanh!
............
.........
...
- Ùng ùng!
Trong Đao khí phong bạo, truyền ra tiếng gầm của trăm tên Hư Cảnh, tiếp đó, âm thanh chiến đấu ầm ầm mà ra.
Hoàng mạnh, nhưng cũng có hạn độ, dù sao tu vi có hạn, trăm tên Hạ Hư cảnh, không thể nào chém giết dễ dàng như lúc trước.
- Ùng ùng!
Tiếng chém giết mãnh liệt từ trong đao khí phong bạo truyền ra.
Trong lúc mọi người đang mong đợi, đột nhiên, ở trên bầu trời, Số Mệnh Vân Hải lại tụ tập đại lượng mây đen.
- Ùng ùng!
Mây đen tụ lại, trong mây đen vô số lôi điện lóng lánh, một cổ thiên uy cực lớn áp bách mà xuống, xông thẳng phía dưới đấu đài.
- Tứ Cửu Thiên Kiếp?
Đột nhiên có người cả kinh kêu lên.
- Trên Đấu đài, có người độ Tứ Cửu Thiên Kiếp?
- Tứ Cửu Thiên Kiếp, đó là người đạt Thần cảnh viên mãn phải độ, Thần cảnh trên Đấu đài, giống như là...!
- Hoàng? Nàng điên rồi, lúc này lại độ kiếp?
- Là Hoàng độ kiếp?
.........
......
...
Ở trong tiếng kêu sợ hãi của vô số tu giả, mấy trăm đạo lôi điện từ trên trời giáng xuống, xông thẳng đấu đài mà đến.
- Ùng ùng!
Trên Đấu đài, lôi điện, đao khí hỗn tạp không chịu nổi, trong cả đấu đài, giống như là bị nổ lớn, xa xa nhìn lại, chói lọi vô cùng.
Bốn phía, vô số tu giả kinh hãi nhìn một màn này. Hoàng không phải là lôi kéo mọi người đồng quy vu tận sao?
- Không cần, ta nhận thua!
Trong Đấu đài truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
Nhưng Hoàng căn bản không có trả lời hắn. Âm thanh trùng kích cự đại còn từ bên trong truyền ra.
Ùng ùng!
Cho đến một nén nhang thời gian trôi qua.
Bỗng nhiên, mọi người nhìn thấy, trong đao khí phong bạo, giống như là sinh ra một thanh đao khí màu xanh lớn hơn trăm trượng, trăm trượng chiều rộng, dài ngàn trượng.
- Ông!
Đao khí màu xanh cực lớn vừa ra, sát khí bắn ra bốn phía, không khí bốn phía nhất thời ở trong một mảnh sát khí lạnh như băng, từng mảnh bông tuyết bay lả tả, đao khí màu xanh phóng lên trời cao, xông qua Số Mệnh Vân Hải, xông thẳng đến kiếp vân của Tứ Cửu Thiên Kiếp.
- Đó là?
- Không thể nào!
.........
......
Mọi người nghĩ tới một khả năng, nhưng mà ai cũng không nguyện ý thừa nhận khả năng này. Trái tim của một đám giống như đã ngừng đập, ngó chừng chuôi đao khí màu xanh với sát khí ngất trời ở trên trời này. Không dám chớp mắt chút nào!
Cách kiếp vân càng ngày càng gần.
- Oanh …!
Kiếp vân Tứ Cửu Thiên Kiếp cực lớn, bị đao khí màu xanh chém thành hai đoạn.
Thiên kiếp bị chém đứt rồi?
Trên quảng trường, vô số tu giả giống như là đã lâm vào u mê, nhìn kiếp vân bị chém đứt trên trời, đây chính là cơn ác mộng của bao nhiêu Thần cảnh tu giả a.
Chỉ có Thiên kiếp giày xéo người, nào có thấy được người giết Thiên kiếp?
Chém giết Thiên kiếp? Đó là chuyện cười, nhưng mà một màn vừa xuất hiện trước mặt mọi người. Một đao mềm mại kia, khắc ở trong đầu mọi người, có lẽ cả đời đều không thể quên mất.
- Ùng ùng!
Kiếp vân bị màu xanh đao khí chém đứt, tuyên cáo lần độ kiếp này đã qua, kiếp vân chậm rãi tản đi.
Thiên Thụ quảng trường, im ắng một mảnh. Thậm chí ngay cả đao khí phong bạo trên quảng trường đã biến mất, phần lớn mọi người cũng không có phát hiện, chẳng qua là kinh ngạc nhìn trên trời, nhìn kiếp vân đang biến mất kia.
- Không thể nào, là giả, giả dối!
- Thiên kiếp cũng có thể chém?
- Giả dối, giả dối!
.........
......
...
Rất nhiều tu giả run run.
- Còn có ai đi lên?
Quảng trường đang còn trong thất hồn lạc phách, đột nhiên truyền đến một tiếng quát nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.