Quyển 7 - Chương 7: Giáo huấn từ các thế lực
Quan Kỳ
16/06/2014
Đại điện đột nhiên trở nên yên tĩnh. Trong quần thần có mấy thần tử kinh hãi dị thường.
Tiên nhân, tiên nhân bị một kiếm chém chết? Đây là thật hay là giả vậy?
Nhưng có vài thần tử lại lộ ra một nụ cười mỉm. Đại Trăn tự có kiêu ngạo của Đại Trăn. Một vài tên A Mao, A Cẩu cũng muốn làm loạn ở đây sao?
Đương nhiên, kinh hãi nhất chính là vị tiên nhân còn lại và khô lâu quỷ tu kia.
Hai người sao có thể ngờ được, một vị tiên nhân, cho dù là Nhân tiên cấp thấp nhất, cũng là tiên nhân lại bị một kiếm chém chết? Chỉ một kiếm?
Hai người nhìn về phía tướng quân mặc áo giáp hồng đứng trước mặt.
Khuôn mặt của tướng quân mặc áo giáp hồng âm lãnh nói:
- Tại Đại Trăn triều đình, buông lời càn quấy, đáng chém!
Đáng chém!
Một câu đáng chém, nhất thời khiến tiên nhân đứng bên cạnh lạnh cả tim.
Sự kiêu ngạo lúc trước theo một kiếm của Vương Tiễn chém xuống, nhất thời không còn sót lại chút gì. Nhân tiên vừa nãy cũng tương đương với mình. Chỉ một kiếm sao? Thậm chí dư âm của một kiếm kia thô bạo đến mức khiến hẳn cảm thấy khiếp đảm.
- Thánh thượng Đại Trăn, tin đã đưa đến, chúng ta cáo từ!
Khô lâu quỷ tu kia sợ hãi bái lạy nói.
Sắc mặt tiên nhân kia vô cùng khó coi. Nhưng giờ phút này hắn không còn dám buông lời ngông cuồng nữa. Chỉ có điều trong mắt mang theo một tia lợi quang, theo khô lâu quỷ tu kia chậm rãi thối lui về phía ngoài điện.
- Trở lại báo tin, chỉ một người là đủ rồi!
Bên trên long ỷ, Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Vâng!
Vương Tiễn hét theo một tiếng. Sát khí nhất thời tập trung vào một vị tiên nhân còn lại.
- A! Khốn kiếp, không muốn!
Tiên nhân kia nhất thời biến sắc, đạp không xông thẳng ra ngoài Triều Thiên Điện. Tốc độ trốn chạy của hắn nhanh gấp mười lần lúc đến.
Vèo!
Trong lúc tiên nhân kia sợ hãi bay lên trời, trong đại điện truyền đến một tiếng quát lạnh của Vương Tiễn.
- Triều Thiên Điện là nơi ngươi nói đến là đến, nói đi là đi sao?
Sau một tiếng quát lạnh này, một đạo kiếm cương huyết sắc lao hắn ra ngoài Triều Thiên Điện, xông thẳng tới chỗ tiên nhân vừa trốn chạy.
- Không muốn!
Ầm!
Kiếm cương quá mạnh, tiên nhân chạy trốn tới giữa không trung bị nổ thành từng mảnh. Huyết vụ tràn ngập. Tình trạng cái chết của hắn thực sự ác liệt thảm khốc đến cực điểm.
Triều Thiên Điện..
Vương Tiễn quay về cung kính thi lễ với Diêm Xuyên, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Sau đó hắn trở về vị trí của mình trong hàng triều ban.
Có gần một nửa đám quần thần Đại Trăn kinh hãi nhìn về phía Vương Tiễn.
Quần thần Đại Trăn kinh hãi cảm thấy mình thật may mắn. Dù sao, Vương Tiễn cũng là đồng liêu của mình.
Khô lâu quỷ tu kia đã sợ hãi đến mức hồn vía lên mây. Nhân tiên? Trước mặt tướng quân này, ngay cả tư cách chạy trốn cũng không có? Hắn là ai vậy? Sao Đại Trăn lại trở nên kinh khủng như vậy?
Qua một hồi lâu, khô lâu Quỷ Tiên kia mới phục hồi lại tinh thần.
Hắn nhìn Diêm Xuyên cung kính thi lễ:
- Tại hạ cáo từ!
Hắn đưa lưng về phía cửa đại điện, chậm rãi rút lui ra khỏi đại điện. Trên đường rời khỏi, trán hắn lấm tấm mồ hôi. Hắn rất sợ tướng quân mặc giáp hồng kia sẽ lại cho mình một kiếm.
Bộ xương quỷ tu rút đi mãi đến tận lúc ra khỏi Yến Kinh, hắn vẫn giống như bị đần độn. Cảnh tượng lúc trước thực quá mức dọa người.
Bắc Thần Châu! Yêu tộc Thiên Đình!
Cửa Triều đình Yêu tộc, một cương thi lộ vẻ hoảng sợ. Một đạo hào quang khác lại bay vút lên trời.
Một vị tiên nhân hốt hoảng nhanh chóng trốn chạy.
- Quyết, Yêu Thiên Thương, đại nhân nhất định sẽ giết các ngươi. Các ngươi chờ chết đi!
Tiên nhân kia lộ vẻ thù hận lớn giọng nói.
- Hừ!
Quyết hừ lạnh một tiếng, lấy tay đưa lên trời. Trong lúc nhất thời, trên bầu trời xuất hiện một chưởng cương màu trắng. Xung quanh chưởng cương hiện ra rất nhiều thần văn. Thần văn vừa ra, tất cả chưởng cương dường như có vô số hỏa diễm vây quanh, uy thế cực kỳ hùng hậu.
Chưởng cương đuổi theo về phía tiên nhân chạy trốn kia. Chưởng cương bốc lên.
Bụp!
Tiên nhân chạy trốn kia, trong nhất thời bị chưởng cương xiết chặt.
- A!
Tiên nhân kia không ngừng kêu lên sợ hãi.
Tiên nhân liều mạng giãy dụa, nhưng dường như lại không thể giãy dụa thoát ra khỏi uy lực của chưởng cương.
Trên quảng trường, tư thế tay của Quyết giống với tư thế của chưởng cương trong không trung. Hắn làm tư thế nắm tay lại.
- Càn rỡ thì phải trả giá đắt!
Quyết lạnh lùng nói.
Nói xong, tay phải của Quyết đột nhiên nắm một cái.
Ầm!
Trên không trung, tiên nhân đột nhiên nổ thành huyết vụ.
Cương thi đứng bên cạnh run lẩy bẩy.
- Trở lại nói cho Công Dương Đại Long biết, Thiên Hạ Minh Hội, trẫm nhất định đến!
Quyết lạnh lùng nói.
- Vâng!
Cương thi kia sợ hãi nhanh chóng trốn chạy.
Yêu Thiên Thương nhìn cương thi bỏ chạy một chút, sắc mặt âm trầm nói:
- Thiên tiên? Chúng ta đã là thượng Hư Cảnh thập nhị trọng. Chờ độ kiếp xong, chúng ta chính là Thiên tiên. Có muốn...
Quyết lại lắc đầu nói:
- Chưa tới thời điểm cuối cùng, không cần quá lo lắng. Thánh đình Đại Tề? Công Dương Đại Long? Hắn làm vậy chính là chuẩn bị làm kẻ địch của toàn thiên hạ chúng ta. Thiên hạ này không phải đơn giản như hắn nghĩ. Nhất thống thiên hạ? Năm đó Kinh Chiếu đều không xúc cấm địa này. Chỉ bằng vào bọn họ sao?
Yêu Thiên Thương gật đầu một cái.
Vân Tâm đứng ở bên cạnh, lại khẽ nhíu mày nói:
- Bệ hạ, một chiêu vừa nãy của bệ hạ chính là Trích tinh thủ?
- Ồ? Vân Tâm, khanh biết sao?
Quyết bất ngờ nói.
Vân Tâm gật đầu nói:
- Trong điển tịch của Thiên Cơ Tông có ghi chép, trước đại kiếp nạn thượng cổ, có đại năng luyện thần thông trích tinh thủ. Nhưng Trích tinh thủ cường, lay động nhật nguyệt. Uy lực vô cùng cường đại!
Quyết gật đầu nói:
- Trẫm có kỳ ngộ khác!
Trên mặt Vân Tâm nhất thời sáng rực:
Chúc mừng bệ hạ!
——————
Trung Thần Châu. Thánh địa Thần Tông! Trong một sơn cốc khổng lồ có rất nhiều tu giả đóng quân, rất nhiều tu giả canh chừng một toà đại điện ở giữa.
Tấm bảng trên Đại điện có ghi hai chữ Thần giới.
Cánh cửa lớn mở ra, nhưng bên trong lại giống như hố đen, một màu đen kịt, căn bản thấy không rõ bên trong có cái gì.
Giờ phút này tại cửa Thần giới có một quỷ tu mặt xanh đang cung kính đứng chờ.
Quỷ tu mặt xanh này đang vô cùng lo lắng, dường như đang chờ đợi cái gì.
Ầm!
Trong cửa lớn Thần giới đột nhiên bay ra ba thi thể, rơi xuống trước mặt quỷ tu mặt xanh.
Khuôn mặt của ba thi thể đều lộ ra một nụ cười. Dường như trước khi chết, bọn họ vẫn đang mỉm cười. Trạng thái chết này cực kỳ quỷ dị.
- Ba vị đại tiên? A!
Quỷ tu mặt xanh kinh hãi nói.
Ầm!
Trong thần giới, đột nhiên một khí thế cường đại đè ép xuống xuống, nhất thời khiến quỷ tu mặt xanh biến sắc.
- Trở lại chuyển lời cho Công Dương Đại Long, Thiên Hạ Minh Hội, bản tôn nhất định sẽ đến. Còn này ba tên khốn kiếp không biết sống chết này, bản tôn đã thay hắn giáo huấn rồi!
Trong thần giới truyền đến giọng nói của Mộng Tam Sinh.
Két!
Cửa lớn ầm ầm đóng lại.
Quỷ tu kia cực kỳ kinh hãi. Giáo huấn? Giáo huấn chính là giết bọn họ sao?
Hơn nữa, trạng thái chết này quá quỷ dị, tại sao ba vị tiên nhân trước khi chết lại có thể cười được?
Tiên nhân, tiên nhân bị một kiếm chém chết? Đây là thật hay là giả vậy?
Nhưng có vài thần tử lại lộ ra một nụ cười mỉm. Đại Trăn tự có kiêu ngạo của Đại Trăn. Một vài tên A Mao, A Cẩu cũng muốn làm loạn ở đây sao?
Đương nhiên, kinh hãi nhất chính là vị tiên nhân còn lại và khô lâu quỷ tu kia.
Hai người sao có thể ngờ được, một vị tiên nhân, cho dù là Nhân tiên cấp thấp nhất, cũng là tiên nhân lại bị một kiếm chém chết? Chỉ một kiếm?
Hai người nhìn về phía tướng quân mặc áo giáp hồng đứng trước mặt.
Khuôn mặt của tướng quân mặc áo giáp hồng âm lãnh nói:
- Tại Đại Trăn triều đình, buông lời càn quấy, đáng chém!
Đáng chém!
Một câu đáng chém, nhất thời khiến tiên nhân đứng bên cạnh lạnh cả tim.
Sự kiêu ngạo lúc trước theo một kiếm của Vương Tiễn chém xuống, nhất thời không còn sót lại chút gì. Nhân tiên vừa nãy cũng tương đương với mình. Chỉ một kiếm sao? Thậm chí dư âm của một kiếm kia thô bạo đến mức khiến hẳn cảm thấy khiếp đảm.
- Thánh thượng Đại Trăn, tin đã đưa đến, chúng ta cáo từ!
Khô lâu quỷ tu kia sợ hãi bái lạy nói.
Sắc mặt tiên nhân kia vô cùng khó coi. Nhưng giờ phút này hắn không còn dám buông lời ngông cuồng nữa. Chỉ có điều trong mắt mang theo một tia lợi quang, theo khô lâu quỷ tu kia chậm rãi thối lui về phía ngoài điện.
- Trở lại báo tin, chỉ một người là đủ rồi!
Bên trên long ỷ, Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Vâng!
Vương Tiễn hét theo một tiếng. Sát khí nhất thời tập trung vào một vị tiên nhân còn lại.
- A! Khốn kiếp, không muốn!
Tiên nhân kia nhất thời biến sắc, đạp không xông thẳng ra ngoài Triều Thiên Điện. Tốc độ trốn chạy của hắn nhanh gấp mười lần lúc đến.
Vèo!
Trong lúc tiên nhân kia sợ hãi bay lên trời, trong đại điện truyền đến một tiếng quát lạnh của Vương Tiễn.
- Triều Thiên Điện là nơi ngươi nói đến là đến, nói đi là đi sao?
Sau một tiếng quát lạnh này, một đạo kiếm cương huyết sắc lao hắn ra ngoài Triều Thiên Điện, xông thẳng tới chỗ tiên nhân vừa trốn chạy.
- Không muốn!
Ầm!
Kiếm cương quá mạnh, tiên nhân chạy trốn tới giữa không trung bị nổ thành từng mảnh. Huyết vụ tràn ngập. Tình trạng cái chết của hắn thực sự ác liệt thảm khốc đến cực điểm.
Triều Thiên Điện..
Vương Tiễn quay về cung kính thi lễ với Diêm Xuyên, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Sau đó hắn trở về vị trí của mình trong hàng triều ban.
Có gần một nửa đám quần thần Đại Trăn kinh hãi nhìn về phía Vương Tiễn.
Quần thần Đại Trăn kinh hãi cảm thấy mình thật may mắn. Dù sao, Vương Tiễn cũng là đồng liêu của mình.
Khô lâu quỷ tu kia đã sợ hãi đến mức hồn vía lên mây. Nhân tiên? Trước mặt tướng quân này, ngay cả tư cách chạy trốn cũng không có? Hắn là ai vậy? Sao Đại Trăn lại trở nên kinh khủng như vậy?
Qua một hồi lâu, khô lâu Quỷ Tiên kia mới phục hồi lại tinh thần.
Hắn nhìn Diêm Xuyên cung kính thi lễ:
- Tại hạ cáo từ!
Hắn đưa lưng về phía cửa đại điện, chậm rãi rút lui ra khỏi đại điện. Trên đường rời khỏi, trán hắn lấm tấm mồ hôi. Hắn rất sợ tướng quân mặc giáp hồng kia sẽ lại cho mình một kiếm.
Bộ xương quỷ tu rút đi mãi đến tận lúc ra khỏi Yến Kinh, hắn vẫn giống như bị đần độn. Cảnh tượng lúc trước thực quá mức dọa người.
Bắc Thần Châu! Yêu tộc Thiên Đình!
Cửa Triều đình Yêu tộc, một cương thi lộ vẻ hoảng sợ. Một đạo hào quang khác lại bay vút lên trời.
Một vị tiên nhân hốt hoảng nhanh chóng trốn chạy.
- Quyết, Yêu Thiên Thương, đại nhân nhất định sẽ giết các ngươi. Các ngươi chờ chết đi!
Tiên nhân kia lộ vẻ thù hận lớn giọng nói.
- Hừ!
Quyết hừ lạnh một tiếng, lấy tay đưa lên trời. Trong lúc nhất thời, trên bầu trời xuất hiện một chưởng cương màu trắng. Xung quanh chưởng cương hiện ra rất nhiều thần văn. Thần văn vừa ra, tất cả chưởng cương dường như có vô số hỏa diễm vây quanh, uy thế cực kỳ hùng hậu.
Chưởng cương đuổi theo về phía tiên nhân chạy trốn kia. Chưởng cương bốc lên.
Bụp!
Tiên nhân chạy trốn kia, trong nhất thời bị chưởng cương xiết chặt.
- A!
Tiên nhân kia không ngừng kêu lên sợ hãi.
Tiên nhân liều mạng giãy dụa, nhưng dường như lại không thể giãy dụa thoát ra khỏi uy lực của chưởng cương.
Trên quảng trường, tư thế tay của Quyết giống với tư thế của chưởng cương trong không trung. Hắn làm tư thế nắm tay lại.
- Càn rỡ thì phải trả giá đắt!
Quyết lạnh lùng nói.
Nói xong, tay phải của Quyết đột nhiên nắm một cái.
Ầm!
Trên không trung, tiên nhân đột nhiên nổ thành huyết vụ.
Cương thi đứng bên cạnh run lẩy bẩy.
- Trở lại nói cho Công Dương Đại Long biết, Thiên Hạ Minh Hội, trẫm nhất định đến!
Quyết lạnh lùng nói.
- Vâng!
Cương thi kia sợ hãi nhanh chóng trốn chạy.
Yêu Thiên Thương nhìn cương thi bỏ chạy một chút, sắc mặt âm trầm nói:
- Thiên tiên? Chúng ta đã là thượng Hư Cảnh thập nhị trọng. Chờ độ kiếp xong, chúng ta chính là Thiên tiên. Có muốn...
Quyết lại lắc đầu nói:
- Chưa tới thời điểm cuối cùng, không cần quá lo lắng. Thánh đình Đại Tề? Công Dương Đại Long? Hắn làm vậy chính là chuẩn bị làm kẻ địch của toàn thiên hạ chúng ta. Thiên hạ này không phải đơn giản như hắn nghĩ. Nhất thống thiên hạ? Năm đó Kinh Chiếu đều không xúc cấm địa này. Chỉ bằng vào bọn họ sao?
Yêu Thiên Thương gật đầu một cái.
Vân Tâm đứng ở bên cạnh, lại khẽ nhíu mày nói:
- Bệ hạ, một chiêu vừa nãy của bệ hạ chính là Trích tinh thủ?
- Ồ? Vân Tâm, khanh biết sao?
Quyết bất ngờ nói.
Vân Tâm gật đầu nói:
- Trong điển tịch của Thiên Cơ Tông có ghi chép, trước đại kiếp nạn thượng cổ, có đại năng luyện thần thông trích tinh thủ. Nhưng Trích tinh thủ cường, lay động nhật nguyệt. Uy lực vô cùng cường đại!
Quyết gật đầu nói:
- Trẫm có kỳ ngộ khác!
Trên mặt Vân Tâm nhất thời sáng rực:
Chúc mừng bệ hạ!
——————
Trung Thần Châu. Thánh địa Thần Tông! Trong một sơn cốc khổng lồ có rất nhiều tu giả đóng quân, rất nhiều tu giả canh chừng một toà đại điện ở giữa.
Tấm bảng trên Đại điện có ghi hai chữ Thần giới.
Cánh cửa lớn mở ra, nhưng bên trong lại giống như hố đen, một màu đen kịt, căn bản thấy không rõ bên trong có cái gì.
Giờ phút này tại cửa Thần giới có một quỷ tu mặt xanh đang cung kính đứng chờ.
Quỷ tu mặt xanh này đang vô cùng lo lắng, dường như đang chờ đợi cái gì.
Ầm!
Trong cửa lớn Thần giới đột nhiên bay ra ba thi thể, rơi xuống trước mặt quỷ tu mặt xanh.
Khuôn mặt của ba thi thể đều lộ ra một nụ cười. Dường như trước khi chết, bọn họ vẫn đang mỉm cười. Trạng thái chết này cực kỳ quỷ dị.
- Ba vị đại tiên? A!
Quỷ tu mặt xanh kinh hãi nói.
Ầm!
Trong thần giới, đột nhiên một khí thế cường đại đè ép xuống xuống, nhất thời khiến quỷ tu mặt xanh biến sắc.
- Trở lại chuyển lời cho Công Dương Đại Long, Thiên Hạ Minh Hội, bản tôn nhất định sẽ đến. Còn này ba tên khốn kiếp không biết sống chết này, bản tôn đã thay hắn giáo huấn rồi!
Trong thần giới truyền đến giọng nói của Mộng Tam Sinh.
Két!
Cửa lớn ầm ầm đóng lại.
Quỷ tu kia cực kỳ kinh hãi. Giáo huấn? Giáo huấn chính là giết bọn họ sao?
Hơn nữa, trạng thái chết này quá quỷ dị, tại sao ba vị tiên nhân trước khi chết lại có thể cười được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.