Quyển 7 - Chương 60: Khổng Ngạo Thiên đoạt người
Quan Kỳ
14/07/2014
Hai người một đòn, cân sức ngang tài.
Diêm Xuyên lại mượn cơ hội này, đưa tay ra.
Vèo!
Khổng Đạo Khâu bị Diêm Xuyên hút vào trong lòng bàn tay, hút vào vũ trụ trong lòng bàn tay.
- A! Gia chủ!
Bốn tiên nhân kêu lên sợ hãi.
- Diêm Xuyên, tên nghiệp chướng nhà ngươi. Khổng Đạo Khâu là ông ngoại ngươi, ngươi lại hạ độc thủ với hắn sao?
Một vị tiên nhân kêu lên sợ hãi.
Diêm Xuyên lại không để ý đến bốn tiên nhân kia, mà nhìn về phía Khổng Đạo Khâu trong lòng bàn tay.
- Thánh thượng, ngày xưa thần dẫn theo bảy mươi hai đại nho cất bước thiên hạ, đã từng đi qua thư viện Khổng Lỗ, cũng có quen biết với Khổng Đạo Khâu. Thánh thượng hãy để thần nói vài lời cùng Khổng Đạo Khâu đi!
Lý Tư bỗng nhiên nói.
Diêm Xuyên nhìn Lý Tư, gật đầu một cái.
Vèo!
Lý Tư cũng bị hút vào trong lòng bàn tay.
- Bất kỳ ai cũng không được phép đi!
Một mình Vương Tiễn ngăn cản bốn tiên nhân.
Tình cảnh hết sức hỗn loạn. Các đệ tử của thánh địa Thần Tông đứng xung quanh, giờ phút này đều cảm thấy cực kỳ mờ mịt.
Mộng Hồng Anh há hốc mồm, không biết có nên ngăn cản hay không. Hai mắt Khổng Ngạo Thiên lại híp lại, nhìn chòng chọc vào trong không trung.
Ầm! Ầm!
Vương Tiễn ra tay, khiến bốn tiên nhân nhất thời liên tục bại lui. Trong chớp mắt, bọn họ đã bị Vương Tiễn áp tải đến trước mặt Diêm Xuyên.
- Diêm Xuyên, ngươi đại nghịch bất đạo. Chuyện mẫu thân ngươi chết, căn bản không liên quan gia chủ!
- Diêm Xuyên, mẫu thân ngươi là bị Khổng Ma Kha giết chết, không liên quan đến gia chủ. Ngươi mau thả gia chủ ra!
- Năm đó, gia chủ vì Khổng Tố Tố, đã quỳ xuống cầu xin lão tổ tông. Lúc đó gia chủ đã tận lực. Bản thân gia chủ thân bất do kỷ, căn bản không cứu nổi Khổng Tố Tố!
- Diêm Xuyên, ngươi là tên hỗn đản. Gia chủ cùng Khổng Tố Tố là cha con tình thâm, sao có thể trơ mắt nhìn Khổng Tố Tố chết được? Muốn trách, ngươi nên trách Khổng Ma Kha thôi!
- Đừng tổn thương gia chủ!
......
Bốn tiên nhân lo lắng nói.
Mà giờ phút này, hai mắt Diêm Xuyên lại nheo lại.
Không đúng? Chẳng lẽ Khổng Đạo Khâu không ngồi yên không để ý đến sao?
- Ngươi nói rõ ràng đi. Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn về phía một vị tiên nhân.
- Năm đó lão tổ tông định ra quy củ, chọn mười con cháu kiệt xuất nhất trong Khổng gia, tranh cử ra một người tốt nhất. Khổng gia phụ trợ lập quốc. Tất cả những người khác trong Khổng gia cũng không được nhúng tay vào, bằng không, lão tổ tông nhất định sẽ giết chết không tha.
- Người kiệt xuất nhất chính là mẫu thân ngươi. Mẫu thân ngươi đã đánh bại tám người con cháu ưu tú. Thời điểm nàng cuối cùng sắp đánh bại Khổng Ma Kha, mẫu thân ngươi lại gặp được phụ thân ngươi. Sau đó nàng đã bỏ qua cơ hội lần này. Nhưng sau đó Khổng Ma Kha lại không chịu buông tha. Hắn dẫn theo một đám cường giả, ép chết mẫu thân ngươi. Lúc đó tâm thần gia chủ đều nát tan. Gia chủ đã cầu xin lão tổ tông nhiều lần, nhưng lão tổ tông vẫn không chấp nhận cho gia chủ đi!
Tiên nhân kia lo lắng nói.
- Những lời ngươi vừa nói đều là thật sao?
Diêm Xuyên lạnh lùng nói.
- Con cháu Khổng gia đạt tu vi thượng Hư Cảnh đều biết. Lúc trước, tu vi của mẫu thân ngươi không cao, nhưng thủ đoạn, trí tuệ quá mức siêu quần. Nàng vốn được mọi người xem trọng, nhưng...
Tiên nhân kia cười khổ nói.
- Khổng Ma Kha?
Trong mắt Diêm Xuyên chợt hiện lên một sát khí.
- Diêm Xuyên, ngươi mau thả gia chủ ra!
Tiên nhân kia kêu lên.
Trong mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại:
- Cầu xin Khổng Ma Vương không được sao? Hừ quy củ của hắn chính là trời sao? Vì cái gọi là lợi ích của gia tộc, trơ mắt nhìn con gái chết?
Sát khí của Diêm Xuyên đối với đám tiên nhân kia đã giảm đi một chút, nhưng chung quy còn còn. Thái độ của hắn đối với đám tiên nhân cũng không hề được cải thiện.
- Lão tổ tông chính là trời của Khổng gia!
Một vị tiên nhân cau mày nói.
- Hừ, ta mặc kệ Khổng Ma Vương. Ngày hôm nay, đám người các ngươi cũng phải đi theo ta!
Diêm Xuyên đưa tay ra, lại hút về phía đám tiên nhân.
Từng lực hút khổng lồ bắn ra. Bốn tiên nhân nhất thời hiểu rõ bản thân không thể chống đỡ được.
- A, không tốt!
- Diêm Xuyên, ngươi là tên khốn kiếp!
Bốn tiên nhân kêu lên sợ hãi. Thân hình bọn họ nhanh chóng bay về phía lòng bàn tay của Diêm Xuyên. Bốn người đều cảm thấy sợ hãi không thể giải thích nổi. Bởi vì bốn người đều hiểu rõ, một khi tiến vào lòng bàn tay của Diêm Xuyên, muốn trốn cũng trốn không thoát.
- Định!
Phía dưới đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn.
Vù!
Bốn tiên nhân bị hút về phía Diêm Xuyên, thân hình đột nhiên dừng lại. Xung quanh chợt nổi lên một trận gió bão. Lực hút của vũ trụ trong lòng bàn tay dừng lại. Bốn tiên nhân chạy thoát.
Bốn tiên nhân sợ hãi né tránh, đồng thời nhìn về phía người thi triển pháp thuật phía dưới. Đó chính là Khổng Ngạo Thiên!
Khổng Ngạo Thiên chậm rãi bay lên không trung.
- Các vị tiền bối, còn nhớ ta chứ?
Khổng Ngạo Thiên lộ ra một nụ cười tà nói.
- Ngươi, Khổng Ngạo Thiên?
Sắc mặt bốn tiên nhân trầm xuống.
Phụ thân Khổng Ngạo Thiên là Khổng Huyền Thủy, rời khỏi Khổng gia, đến thánh địa Thần Tông làm điện chủ, tất nhiên đã đoạn tuyệt ân oán với gia tộc.
Chỉ có điều bốn tiên nhân không ngờ được, Khổng Ngạo Thiên lại cứu mình.
- Dù nói thế nào, ta vẫn có huyết mạch của Khổng gia, sao có thể trơ mắt nhìn các vị trưởng bối gặp khó khăn được?
Khổng Ngạo Thiên lộ ra một nụ cười tà nói.
Phía dưới, thần sắc Mộng Hồng Anh trở nên ngưng trọng. Cục diện trước mắt càng ngày càng phức tạp.
Trong mắt bốn tiên nhân đều loé lên một tia cảm kích. Tuy rằng bọn họ không hiểu được, vì sao hiện tại thực lực của Khổng Ngạo Thiên lại trở nên cường đại như vậy. Nhưng giờ phút này bọn họ cũng không có thời gian truy cứu.
- Làm phiền Khổng Ngạo Thiên. Nếu như có thể, vẫn xin cứu cả gia chủ ra ngoài!
Bốn tiên nhân kêu lên.
- Ha ha, đó là lẽ đương nhiên. Vừa vặn, hôm nay ta cũng có một phần ân oán, muốn tính với Diêm Xuyên đây!
Khổng Ngạo Thiên cười nói.
Nói xong, Khổng Ngạo Thiên nhìn về phía nhóm người Diêm Xuyên.
- Tiểu tử này, năm đó vô cùng ngông cuồng. Hiện tại sao hắn lại có thực lực mạnh như vậy?
Vẻ mặt Đông Phương Chính Phái có phần mờ mịt nói.
Phía dưới, hai mắt Nhâm Thử cũng híp lại nhìn chằm chằm vào Không Ngạo Thiên.
- Không đúng. Tên Khổng Ngạo Thiên này hiện tại quá tà môn. Lấy nhãn lực lão tổ của ta, lại nhìn không thấu được hắn?
Nhâm Thử sờ sờ râu chuột, vẻ mặt có phần kinh ngạc.
- Khổng Ngạo Thiên?
Sắc mặt Diêm Xuyên vô cùng lạnh lẽo.
- Diêm Xuyên, năm đó ta không có năng lực, ta làm mất. Bây giờ, là lúc ngươi nên đưa lại cho ta!
Khổng Ngạo Thiên trầm giọng nói.
- Ồ?
Hai mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại.
Khổng Ngạo Thiên cười khẩy, nhìn về phía Tử Tử đứng sau Diêm Xuyên nói:
- Tử Tử? Năm đó phụ thân ta đã định ra, nàng chính là nữ nhân của ta!
- Lớn mật!
Vương Tiễn quát to một tiếng.
Đây chính là không tôn trọng hoàng hậu?
Tử Tử cũng trừng mắt. Trong mắt nàng loé ra một tia tức giận.
- Meo!
Ánh mắt Miêu Miêu cũng nén giận nhìn về phía Khổng Ngạo Thiên.
Diêm Xuyên lại mượn cơ hội này, đưa tay ra.
Vèo!
Khổng Đạo Khâu bị Diêm Xuyên hút vào trong lòng bàn tay, hút vào vũ trụ trong lòng bàn tay.
- A! Gia chủ!
Bốn tiên nhân kêu lên sợ hãi.
- Diêm Xuyên, tên nghiệp chướng nhà ngươi. Khổng Đạo Khâu là ông ngoại ngươi, ngươi lại hạ độc thủ với hắn sao?
Một vị tiên nhân kêu lên sợ hãi.
Diêm Xuyên lại không để ý đến bốn tiên nhân kia, mà nhìn về phía Khổng Đạo Khâu trong lòng bàn tay.
- Thánh thượng, ngày xưa thần dẫn theo bảy mươi hai đại nho cất bước thiên hạ, đã từng đi qua thư viện Khổng Lỗ, cũng có quen biết với Khổng Đạo Khâu. Thánh thượng hãy để thần nói vài lời cùng Khổng Đạo Khâu đi!
Lý Tư bỗng nhiên nói.
Diêm Xuyên nhìn Lý Tư, gật đầu một cái.
Vèo!
Lý Tư cũng bị hút vào trong lòng bàn tay.
- Bất kỳ ai cũng không được phép đi!
Một mình Vương Tiễn ngăn cản bốn tiên nhân.
Tình cảnh hết sức hỗn loạn. Các đệ tử của thánh địa Thần Tông đứng xung quanh, giờ phút này đều cảm thấy cực kỳ mờ mịt.
Mộng Hồng Anh há hốc mồm, không biết có nên ngăn cản hay không. Hai mắt Khổng Ngạo Thiên lại híp lại, nhìn chòng chọc vào trong không trung.
Ầm! Ầm!
Vương Tiễn ra tay, khiến bốn tiên nhân nhất thời liên tục bại lui. Trong chớp mắt, bọn họ đã bị Vương Tiễn áp tải đến trước mặt Diêm Xuyên.
- Diêm Xuyên, ngươi đại nghịch bất đạo. Chuyện mẫu thân ngươi chết, căn bản không liên quan gia chủ!
- Diêm Xuyên, mẫu thân ngươi là bị Khổng Ma Kha giết chết, không liên quan đến gia chủ. Ngươi mau thả gia chủ ra!
- Năm đó, gia chủ vì Khổng Tố Tố, đã quỳ xuống cầu xin lão tổ tông. Lúc đó gia chủ đã tận lực. Bản thân gia chủ thân bất do kỷ, căn bản không cứu nổi Khổng Tố Tố!
- Diêm Xuyên, ngươi là tên hỗn đản. Gia chủ cùng Khổng Tố Tố là cha con tình thâm, sao có thể trơ mắt nhìn Khổng Tố Tố chết được? Muốn trách, ngươi nên trách Khổng Ma Kha thôi!
- Đừng tổn thương gia chủ!
......
Bốn tiên nhân lo lắng nói.
Mà giờ phút này, hai mắt Diêm Xuyên lại nheo lại.
Không đúng? Chẳng lẽ Khổng Đạo Khâu không ngồi yên không để ý đến sao?
- Ngươi nói rõ ràng đi. Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn về phía một vị tiên nhân.
- Năm đó lão tổ tông định ra quy củ, chọn mười con cháu kiệt xuất nhất trong Khổng gia, tranh cử ra một người tốt nhất. Khổng gia phụ trợ lập quốc. Tất cả những người khác trong Khổng gia cũng không được nhúng tay vào, bằng không, lão tổ tông nhất định sẽ giết chết không tha.
- Người kiệt xuất nhất chính là mẫu thân ngươi. Mẫu thân ngươi đã đánh bại tám người con cháu ưu tú. Thời điểm nàng cuối cùng sắp đánh bại Khổng Ma Kha, mẫu thân ngươi lại gặp được phụ thân ngươi. Sau đó nàng đã bỏ qua cơ hội lần này. Nhưng sau đó Khổng Ma Kha lại không chịu buông tha. Hắn dẫn theo một đám cường giả, ép chết mẫu thân ngươi. Lúc đó tâm thần gia chủ đều nát tan. Gia chủ đã cầu xin lão tổ tông nhiều lần, nhưng lão tổ tông vẫn không chấp nhận cho gia chủ đi!
Tiên nhân kia lo lắng nói.
- Những lời ngươi vừa nói đều là thật sao?
Diêm Xuyên lạnh lùng nói.
- Con cháu Khổng gia đạt tu vi thượng Hư Cảnh đều biết. Lúc trước, tu vi của mẫu thân ngươi không cao, nhưng thủ đoạn, trí tuệ quá mức siêu quần. Nàng vốn được mọi người xem trọng, nhưng...
Tiên nhân kia cười khổ nói.
- Khổng Ma Kha?
Trong mắt Diêm Xuyên chợt hiện lên một sát khí.
- Diêm Xuyên, ngươi mau thả gia chủ ra!
Tiên nhân kia kêu lên.
Trong mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại:
- Cầu xin Khổng Ma Vương không được sao? Hừ quy củ của hắn chính là trời sao? Vì cái gọi là lợi ích của gia tộc, trơ mắt nhìn con gái chết?
Sát khí của Diêm Xuyên đối với đám tiên nhân kia đã giảm đi một chút, nhưng chung quy còn còn. Thái độ của hắn đối với đám tiên nhân cũng không hề được cải thiện.
- Lão tổ tông chính là trời của Khổng gia!
Một vị tiên nhân cau mày nói.
- Hừ, ta mặc kệ Khổng Ma Vương. Ngày hôm nay, đám người các ngươi cũng phải đi theo ta!
Diêm Xuyên đưa tay ra, lại hút về phía đám tiên nhân.
Từng lực hút khổng lồ bắn ra. Bốn tiên nhân nhất thời hiểu rõ bản thân không thể chống đỡ được.
- A, không tốt!
- Diêm Xuyên, ngươi là tên khốn kiếp!
Bốn tiên nhân kêu lên sợ hãi. Thân hình bọn họ nhanh chóng bay về phía lòng bàn tay của Diêm Xuyên. Bốn người đều cảm thấy sợ hãi không thể giải thích nổi. Bởi vì bốn người đều hiểu rõ, một khi tiến vào lòng bàn tay của Diêm Xuyên, muốn trốn cũng trốn không thoát.
- Định!
Phía dưới đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn.
Vù!
Bốn tiên nhân bị hút về phía Diêm Xuyên, thân hình đột nhiên dừng lại. Xung quanh chợt nổi lên một trận gió bão. Lực hút của vũ trụ trong lòng bàn tay dừng lại. Bốn tiên nhân chạy thoát.
Bốn tiên nhân sợ hãi né tránh, đồng thời nhìn về phía người thi triển pháp thuật phía dưới. Đó chính là Khổng Ngạo Thiên!
Khổng Ngạo Thiên chậm rãi bay lên không trung.
- Các vị tiền bối, còn nhớ ta chứ?
Khổng Ngạo Thiên lộ ra một nụ cười tà nói.
- Ngươi, Khổng Ngạo Thiên?
Sắc mặt bốn tiên nhân trầm xuống.
Phụ thân Khổng Ngạo Thiên là Khổng Huyền Thủy, rời khỏi Khổng gia, đến thánh địa Thần Tông làm điện chủ, tất nhiên đã đoạn tuyệt ân oán với gia tộc.
Chỉ có điều bốn tiên nhân không ngờ được, Khổng Ngạo Thiên lại cứu mình.
- Dù nói thế nào, ta vẫn có huyết mạch của Khổng gia, sao có thể trơ mắt nhìn các vị trưởng bối gặp khó khăn được?
Khổng Ngạo Thiên lộ ra một nụ cười tà nói.
Phía dưới, thần sắc Mộng Hồng Anh trở nên ngưng trọng. Cục diện trước mắt càng ngày càng phức tạp.
Trong mắt bốn tiên nhân đều loé lên một tia cảm kích. Tuy rằng bọn họ không hiểu được, vì sao hiện tại thực lực của Khổng Ngạo Thiên lại trở nên cường đại như vậy. Nhưng giờ phút này bọn họ cũng không có thời gian truy cứu.
- Làm phiền Khổng Ngạo Thiên. Nếu như có thể, vẫn xin cứu cả gia chủ ra ngoài!
Bốn tiên nhân kêu lên.
- Ha ha, đó là lẽ đương nhiên. Vừa vặn, hôm nay ta cũng có một phần ân oán, muốn tính với Diêm Xuyên đây!
Khổng Ngạo Thiên cười nói.
Nói xong, Khổng Ngạo Thiên nhìn về phía nhóm người Diêm Xuyên.
- Tiểu tử này, năm đó vô cùng ngông cuồng. Hiện tại sao hắn lại có thực lực mạnh như vậy?
Vẻ mặt Đông Phương Chính Phái có phần mờ mịt nói.
Phía dưới, hai mắt Nhâm Thử cũng híp lại nhìn chằm chằm vào Không Ngạo Thiên.
- Không đúng. Tên Khổng Ngạo Thiên này hiện tại quá tà môn. Lấy nhãn lực lão tổ của ta, lại nhìn không thấu được hắn?
Nhâm Thử sờ sờ râu chuột, vẻ mặt có phần kinh ngạc.
- Khổng Ngạo Thiên?
Sắc mặt Diêm Xuyên vô cùng lạnh lẽo.
- Diêm Xuyên, năm đó ta không có năng lực, ta làm mất. Bây giờ, là lúc ngươi nên đưa lại cho ta!
Khổng Ngạo Thiên trầm giọng nói.
- Ồ?
Hai mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại.
Khổng Ngạo Thiên cười khẩy, nhìn về phía Tử Tử đứng sau Diêm Xuyên nói:
- Tử Tử? Năm đó phụ thân ta đã định ra, nàng chính là nữ nhân của ta!
- Lớn mật!
Vương Tiễn quát to một tiếng.
Đây chính là không tôn trọng hoàng hậu?
Tử Tử cũng trừng mắt. Trong mắt nàng loé ra một tia tức giận.
- Meo!
Ánh mắt Miêu Miêu cũng nén giận nhìn về phía Khổng Ngạo Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.