Quyển 3 - Chương 33: Khuyên Bạch Đế Thiên nhập bọn (Thượng)
Quan Kỳ
22/04/2018
Huyền Hoàng Đại Kỳ trận có thể vây khốn Trung Hư chi cảnh, căn bản ngăn không được Bạch Đế Thiên, cho dù là một chút thời gian.
Một trảo đã xé, chỉ có một trảo!
- Thình thịch! Thình thịch!...
Một đám Đại Kỳ ầm ầm nổ bung, Huyền Hoàng Đại Kỳ trận bị phá trong nháy mắt.
- Đi, đi mau!
Vương Chu cả kinh kêu lên.
Giờ phút này, Mười tên đại yêu nào dám dừng lại, hướng về mười phương hướng khác nhau, hoảng sợ nhanh chóng chạy trốn.
- Muốn đi? Toàn bộ lưu lại!
Bạch Đế Thiên trên mặt dữ tợn, tay phải mạnh mẽ chúi xuống.
- Oanh! Oanh! Oanh!...
Mười tên đại yêu đang bay trên không trung, giống như bị một cổ lực lượng nào đó kéo xuống, ầm ầm đập xuống đất. Sàn nhà cũng giống như trong lúc Bạch Đế Thiên giơ tay nhấc chân mà được gia cố vô số lần.
Mười tên đại yêu rơi xuống, nhất thời tiên huyết văng khắp nơi, huyết nhục mơ hồ, trừng đợt tiếng xương cốt vỡ nát vang lên.
- Ken két ken két ca!
Khí phách Bạch Đế Thiên!
Bạch Đế Thiên thật cường hãn, mười tên đại yêu hợp lại cũng căn bản không thể địch lại.
Chí tôn Hổ tộc kiếp trước, Thượng Hư cường giả, lật tay một cái đã đem toàn bộ đám đại yêu kia đập rơi xuống.
Trên mặt đất, tiên huyết văng khắp nơi, chúng đại yêu biết hôm nay đụng đến thiết bản cứng rắn nhường nào, trong lòng một đám đều rên rỉ vô cùng.
Làm sao có thể?
Một cái lật tay, tất cả mười tên đại yêu đều trọng thương, nhưng mặc dù trọng thương, cũng không dám xuất thủ với Bạch Đế Thiên, thậm chí không dám dừng lại, bàn tay khẽ chống đất, thân thể hướng theo mười phương hướng nhanh chóng chạy đi.
- Vù vù… vù… vù…
Không kẻ nào dám dừng lại, giờ phút này, trong lòng mười tên đại yêu chỉ có một ý niệm trong đầu, trốn! Trốn thật nhanh!
Kiệt lực mà chạy trốn, một đám lòng đang rỉ máu, lúc trước còn muốn làm thế nào để cầm nã Bạch Đế Thiên, làm thế nào dùng Bạch Đế Thiên uy hiếp cả Hổ tộc, bây giờ nhìn lại, đây chính là một chủ ý ngu xuẩn nhất. Tên nào tinh trùng lên não mới nghĩ ra được chủ ý thối tha này?
Quá kinh khủng! Hôm nay phải tiêu tùng ở chỗ này sao?
Chúng đại yêu mang theo trọng thương trốn chạy, nhưng mà Bạch Đế Thiên còn tức giận vẫn chưa được phát tiết hết, bọn đại yêu này còn muốn chạy trốn? Đây không phải là cho Bạch Đế Thiên càng ngược đãi thêm sao?
- Hừ, ta nói rồi, toàn bộ lưu lại cho ta!
Thân hình Bạch Đế Thiên giống như là xuất hiện mười đạo tàn ảnh, hướng về mười phía, đồng thời chụp ra thêm một chưởng.
- Oanh!
Mười tên đại yêu mới vừa trốn được một đoạn, lần nữa phải nghênh đón trùng kích mãnh liệt hơn.
- Ken két ken két!
- Ken két ken két ca!
- Ken két ken két!...
Đều là tiếng xương cốt vỡ nát.
- Oanh!
Một đám đại yêu bị đánh xuống dưới đất, cho dù là Bạch Đế Thiên đã cường hóa đại địa, nhưng vẫn bị mười tên đại yêu đập xuống mà tạo ra mười cái hố to.
Mười tên đại yêu xụi lơ trong hố to, giống như tên đại yêu lúc đầu bị tiếng hổ gầm chấn cho bị thương, giống như bùn lầy, xụi lơ xuống.
Mười tên đại yêu không có chết, nhưng giờ phút này, so với chết cũng không sai biệt lắm, trong lòng một đám bi thương vô cùng.
Chúng đại yêu làm sao có thể nghĩ đến, Bạch Đế Thiên sẽ tàn bạo như thế? Hung ác như thế?
Trong đó có một tên đại yêu té trên mặt đất, nước mắt xẹt qua khóe mắt, hôm nay một chuyến này, quá trực tiếp. Chết quá oan mà.
Sau khi liên tục xuất thủ, lửa giận trong lòng Bạch Đế Thiên cũng tản đi rất nhiều rồi. Nhưng khóe mắt vẫn lạnh như băng như cũ.
Nhìn trên quảng trường, mười một người yêu thú giống như bùn lầy nằm đó, trong mắt Bạch Đế Thiên hiện lên một chút không kiên nhẫn.
- Bạch Đế Thiên!
Diêm Xuyên bỗng nhiên mở miệng nói.
- Ồ!?
Bạch Đế Thiên quay đầu nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Một đám đại yêu này giao cho ta xử trí, có thể chứ?
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
Bạch Đế Thiên ngoài ý muốn nhìn nhìn Diêm Xuyên, cuối cùng gật gật đầu nói:
- Tốt!
Diêm Xuyên khẽ mĩm cười nói:
- Đa tạ, ngươi vào Đông Phương điện trước đi, chuyện tình lúc trước, còn chưa nói xong!
- Ừ!
Bạch Đế Thiên gật đầu, trầm muộn rời đi vào Đông Phương điện.
Ngoài điện, mười một tên đại yêu, xụi lơ trên mặt đất, một đám mở to mắt nhìn về phía Diêm Xuyên.
Một đám thật đều có chút không thể tin được.
Mắt thấy sẽ phải chết ở trong tay hung ma Bạch Đế Thiên kia rồi, lại được nam tử trước mắt cứu?
Một câu nói? Bạch Đế Thiên đã nghe hắn? Có thật không?
Một loại hạnh phúc được sống sót sau tai nạn, nhất thời bao phủ trong lòng.
- Diêm Xuyên, ngươi muốn như thế nào?
Vương Chu tương đối thanh tĩnh, lạnh lùng nói.
Diêm Xuyên vì mình một nhóm cầu tình? Tuyệt đối có mưu đồ, Vương Chu mặc dù trọng thương, nhưng vẫn cực kỳ tĩnh táo.
Vương Chu vừa mở miệng, một đám đại yêu cũng ngưng trọng.
- Như thế nào cái con em ngươi a, Diêm Xuyên đã cứu các ngươi đấy!
Miêu Miêu nhất thời khinh thường nói.
Chúng đại yêu:
-.........!
Diêm Xuyên không để ý đến chúng đại yêu, mà là hướng về phía ngoài sương trắng kêu một tiếng.
- Thanh Long, tới đây một chút!
Diêm Xuyên quát lên một tiếng.
Dung điện trên.
Dịch Phong tự mình đấu năm tên đại nho, trong lúc hạ cờ, hơi có chậm chạp.
Hiển nhiên, mặc dù là dùng bàn cờ để phân tâm, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng cho bên phía Đông Phương điện.
Không chỉ là Dịch Phong, Thanh Long, Bạch Long, Đông Phương Chính Phái cũng lo lắng, ba người thỉnh thoảng nhìn nhìn một chút phương hướng Đông Phương điện.
Sau tiếng Hổ gầm, trên Đông Phương điện truyền lại tiếng nổ vang khổng lồ, giống như là có cường đại chiến đấu vậy. Mọi người lo lắng một hồi, lại không có biện pháp nhìn thấy.
Thanh Long siết chặc quả đấm. Trong lòng thấp thỏm không dứt.
Cho đến bên trong truyền ra một thanh âm.
- Thanh Long, tới đây một chút!
Một câu nói, không khác tiếng trời, khẩu khí kia của Diêm Xuyên rất nhẹ nhàng.
Khẩu khí nhẹ nhàng, chỉ có thể nói rõ một chút, Diêm Xuyên không có chuyện gì? Hơn nữa bộ dạng rất nhẹ nhàng?
- Hô!
Thanh Long, Bạch Long liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều thở phào một hơi. Tảng đá lớn trong lòng đã được thả ra, hài lòng cười.
Dịch Phong vẫn đang hạ cờ, lúc trước lo lắng cũng theo đó mà hạ xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi, bưng lên một tách trà xanh bên cạnh, lộ ra một tia vẻ nhẹ nhỏm.
Nguy cơ Diêm Xuyên được tiêu trừ, Dịch Phong cũng toàn tâm tập trung trên bàn cờ. Trong mắt sát khí vừa hiện, kỳ phong của Dịch Phong, nhất thời trở nên bén nhọn.
Thanh Long bay về phía Đông Phương điện.
Mà ở cách đó không xa, một sơn cốc gần bên phù đảo.
Mạnh Dung Dung vội vàng chạy tới. Trong mắt hiện lên từng đợt lo lắng.
Cho đến bên trong bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Diêm Xuyên.
- Thanh Long, tới đây một chút!
Thanh âm Diêm Xuyên rất nhẹ, nhất thời bại lộ bộ dáng nhàn nhã đi chơi.
- Hừ!
Mạnh Dung Dung hừ lạnh một tiếng.
Quay đầu, Mạnh Dung Dung bay trở về Cự Lộc Sơn. trên mặt lo lắng lúc trước, chẳng biết lúc nào mà bắt đầu, biến thành nhẹ nhỏm hơn nhiều.
---------------
Thanh Long bay trở về Đông Phương điện.
Nhưng vừa rơi vào quảng trường, Thanh Long sợ ngây người.
Mười tên đại yêu?
- Công tử, đây không phải là đám người Vương Chu mà lần trước gặp ở chỗ ở của Hổ tộc sao?
Thanh Long kinh ngạc nói.
Một trảo đã xé, chỉ có một trảo!
- Thình thịch! Thình thịch!...
Một đám Đại Kỳ ầm ầm nổ bung, Huyền Hoàng Đại Kỳ trận bị phá trong nháy mắt.
- Đi, đi mau!
Vương Chu cả kinh kêu lên.
Giờ phút này, Mười tên đại yêu nào dám dừng lại, hướng về mười phương hướng khác nhau, hoảng sợ nhanh chóng chạy trốn.
- Muốn đi? Toàn bộ lưu lại!
Bạch Đế Thiên trên mặt dữ tợn, tay phải mạnh mẽ chúi xuống.
- Oanh! Oanh! Oanh!...
Mười tên đại yêu đang bay trên không trung, giống như bị một cổ lực lượng nào đó kéo xuống, ầm ầm đập xuống đất. Sàn nhà cũng giống như trong lúc Bạch Đế Thiên giơ tay nhấc chân mà được gia cố vô số lần.
Mười tên đại yêu rơi xuống, nhất thời tiên huyết văng khắp nơi, huyết nhục mơ hồ, trừng đợt tiếng xương cốt vỡ nát vang lên.
- Ken két ken két ca!
Khí phách Bạch Đế Thiên!
Bạch Đế Thiên thật cường hãn, mười tên đại yêu hợp lại cũng căn bản không thể địch lại.
Chí tôn Hổ tộc kiếp trước, Thượng Hư cường giả, lật tay một cái đã đem toàn bộ đám đại yêu kia đập rơi xuống.
Trên mặt đất, tiên huyết văng khắp nơi, chúng đại yêu biết hôm nay đụng đến thiết bản cứng rắn nhường nào, trong lòng một đám đều rên rỉ vô cùng.
Làm sao có thể?
Một cái lật tay, tất cả mười tên đại yêu đều trọng thương, nhưng mặc dù trọng thương, cũng không dám xuất thủ với Bạch Đế Thiên, thậm chí không dám dừng lại, bàn tay khẽ chống đất, thân thể hướng theo mười phương hướng nhanh chóng chạy đi.
- Vù vù… vù… vù…
Không kẻ nào dám dừng lại, giờ phút này, trong lòng mười tên đại yêu chỉ có một ý niệm trong đầu, trốn! Trốn thật nhanh!
Kiệt lực mà chạy trốn, một đám lòng đang rỉ máu, lúc trước còn muốn làm thế nào để cầm nã Bạch Đế Thiên, làm thế nào dùng Bạch Đế Thiên uy hiếp cả Hổ tộc, bây giờ nhìn lại, đây chính là một chủ ý ngu xuẩn nhất. Tên nào tinh trùng lên não mới nghĩ ra được chủ ý thối tha này?
Quá kinh khủng! Hôm nay phải tiêu tùng ở chỗ này sao?
Chúng đại yêu mang theo trọng thương trốn chạy, nhưng mà Bạch Đế Thiên còn tức giận vẫn chưa được phát tiết hết, bọn đại yêu này còn muốn chạy trốn? Đây không phải là cho Bạch Đế Thiên càng ngược đãi thêm sao?
- Hừ, ta nói rồi, toàn bộ lưu lại cho ta!
Thân hình Bạch Đế Thiên giống như là xuất hiện mười đạo tàn ảnh, hướng về mười phía, đồng thời chụp ra thêm một chưởng.
- Oanh!
Mười tên đại yêu mới vừa trốn được một đoạn, lần nữa phải nghênh đón trùng kích mãnh liệt hơn.
- Ken két ken két!
- Ken két ken két ca!
- Ken két ken két!...
Đều là tiếng xương cốt vỡ nát.
- Oanh!
Một đám đại yêu bị đánh xuống dưới đất, cho dù là Bạch Đế Thiên đã cường hóa đại địa, nhưng vẫn bị mười tên đại yêu đập xuống mà tạo ra mười cái hố to.
Mười tên đại yêu xụi lơ trong hố to, giống như tên đại yêu lúc đầu bị tiếng hổ gầm chấn cho bị thương, giống như bùn lầy, xụi lơ xuống.
Mười tên đại yêu không có chết, nhưng giờ phút này, so với chết cũng không sai biệt lắm, trong lòng một đám bi thương vô cùng.
Chúng đại yêu làm sao có thể nghĩ đến, Bạch Đế Thiên sẽ tàn bạo như thế? Hung ác như thế?
Trong đó có một tên đại yêu té trên mặt đất, nước mắt xẹt qua khóe mắt, hôm nay một chuyến này, quá trực tiếp. Chết quá oan mà.
Sau khi liên tục xuất thủ, lửa giận trong lòng Bạch Đế Thiên cũng tản đi rất nhiều rồi. Nhưng khóe mắt vẫn lạnh như băng như cũ.
Nhìn trên quảng trường, mười một người yêu thú giống như bùn lầy nằm đó, trong mắt Bạch Đế Thiên hiện lên một chút không kiên nhẫn.
- Bạch Đế Thiên!
Diêm Xuyên bỗng nhiên mở miệng nói.
- Ồ!?
Bạch Đế Thiên quay đầu nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Một đám đại yêu này giao cho ta xử trí, có thể chứ?
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
Bạch Đế Thiên ngoài ý muốn nhìn nhìn Diêm Xuyên, cuối cùng gật gật đầu nói:
- Tốt!
Diêm Xuyên khẽ mĩm cười nói:
- Đa tạ, ngươi vào Đông Phương điện trước đi, chuyện tình lúc trước, còn chưa nói xong!
- Ừ!
Bạch Đế Thiên gật đầu, trầm muộn rời đi vào Đông Phương điện.
Ngoài điện, mười một tên đại yêu, xụi lơ trên mặt đất, một đám mở to mắt nhìn về phía Diêm Xuyên.
Một đám thật đều có chút không thể tin được.
Mắt thấy sẽ phải chết ở trong tay hung ma Bạch Đế Thiên kia rồi, lại được nam tử trước mắt cứu?
Một câu nói? Bạch Đế Thiên đã nghe hắn? Có thật không?
Một loại hạnh phúc được sống sót sau tai nạn, nhất thời bao phủ trong lòng.
- Diêm Xuyên, ngươi muốn như thế nào?
Vương Chu tương đối thanh tĩnh, lạnh lùng nói.
Diêm Xuyên vì mình một nhóm cầu tình? Tuyệt đối có mưu đồ, Vương Chu mặc dù trọng thương, nhưng vẫn cực kỳ tĩnh táo.
Vương Chu vừa mở miệng, một đám đại yêu cũng ngưng trọng.
- Như thế nào cái con em ngươi a, Diêm Xuyên đã cứu các ngươi đấy!
Miêu Miêu nhất thời khinh thường nói.
Chúng đại yêu:
-.........!
Diêm Xuyên không để ý đến chúng đại yêu, mà là hướng về phía ngoài sương trắng kêu một tiếng.
- Thanh Long, tới đây một chút!
Diêm Xuyên quát lên một tiếng.
Dung điện trên.
Dịch Phong tự mình đấu năm tên đại nho, trong lúc hạ cờ, hơi có chậm chạp.
Hiển nhiên, mặc dù là dùng bàn cờ để phân tâm, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng cho bên phía Đông Phương điện.
Không chỉ là Dịch Phong, Thanh Long, Bạch Long, Đông Phương Chính Phái cũng lo lắng, ba người thỉnh thoảng nhìn nhìn một chút phương hướng Đông Phương điện.
Sau tiếng Hổ gầm, trên Đông Phương điện truyền lại tiếng nổ vang khổng lồ, giống như là có cường đại chiến đấu vậy. Mọi người lo lắng một hồi, lại không có biện pháp nhìn thấy.
Thanh Long siết chặc quả đấm. Trong lòng thấp thỏm không dứt.
Cho đến bên trong truyền ra một thanh âm.
- Thanh Long, tới đây một chút!
Một câu nói, không khác tiếng trời, khẩu khí kia của Diêm Xuyên rất nhẹ nhàng.
Khẩu khí nhẹ nhàng, chỉ có thể nói rõ một chút, Diêm Xuyên không có chuyện gì? Hơn nữa bộ dạng rất nhẹ nhàng?
- Hô!
Thanh Long, Bạch Long liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều thở phào một hơi. Tảng đá lớn trong lòng đã được thả ra, hài lòng cười.
Dịch Phong vẫn đang hạ cờ, lúc trước lo lắng cũng theo đó mà hạ xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi, bưng lên một tách trà xanh bên cạnh, lộ ra một tia vẻ nhẹ nhỏm.
Nguy cơ Diêm Xuyên được tiêu trừ, Dịch Phong cũng toàn tâm tập trung trên bàn cờ. Trong mắt sát khí vừa hiện, kỳ phong của Dịch Phong, nhất thời trở nên bén nhọn.
Thanh Long bay về phía Đông Phương điện.
Mà ở cách đó không xa, một sơn cốc gần bên phù đảo.
Mạnh Dung Dung vội vàng chạy tới. Trong mắt hiện lên từng đợt lo lắng.
Cho đến bên trong bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Diêm Xuyên.
- Thanh Long, tới đây một chút!
Thanh âm Diêm Xuyên rất nhẹ, nhất thời bại lộ bộ dáng nhàn nhã đi chơi.
- Hừ!
Mạnh Dung Dung hừ lạnh một tiếng.
Quay đầu, Mạnh Dung Dung bay trở về Cự Lộc Sơn. trên mặt lo lắng lúc trước, chẳng biết lúc nào mà bắt đầu, biến thành nhẹ nhỏm hơn nhiều.
---------------
Thanh Long bay trở về Đông Phương điện.
Nhưng vừa rơi vào quảng trường, Thanh Long sợ ngây người.
Mười tên đại yêu?
- Công tử, đây không phải là đám người Vương Chu mà lần trước gặp ở chỗ ở của Hổ tộc sao?
Thanh Long kinh ngạc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.