Quyển 3 - Chương 4: Là tấm gương cho thế hệ chúng ta (hạ)
Quan Kỳ
17/10/2013
- Khốn kiếp, ngươi làm gì vậy?
- Người nào!
"Khốn kiếp!"
Một đám nho tu kinh sợ vô cùng.
Mạnh Dung Dung bị đằng tiên quấn lên cũng là ngẩng đầu một chút, nhìn thấy cả người bị đăng tiên quấn quanh, nàng giống như nằm mộng, thét lên.
- A!
Mạnh Dung Dung sợ hãi kêu.
Bất quá, trong lúc sợ hãi kêu, Mạnh Dung Dung nhìn rõ ràng, tám đạo hắc quang hướng vị trí ban đầu mà mình ngồi, cấp tốc bắn tới.
- Viu! Viu! Viu…
Tám đạo hắc quang đột nhiên đâm vào trên đằng tiên.
- Đây là?
Mạnh Dung Dung nhất thời nghĩ tới một khả năng.
Nhưng là, Mạnh Dung Dung bị kéo ra, đã không phải vấn đề về độc châm nữa rồi, Mạnh Dung Dung đang phải điều khiển một cái sông thanh âm khổng lồ.
Trong lúc nàng bị kéo ra, sông thanh âm mất đi khống chế, đột nhiên lôi kéo Mạnh Dung Dung.
- Oanh!
Mạnh Dung Dung ngã vào trong sông thanh âm, mà Độc đằng quấn quanh Mạnh Dung Dung, cũng lại lôi kéo theo Diêm Xuyên, trong nháy mắt ngã vào trong sông thanh âm.
- A, công tử!
Thanh Long nhất thời cả kinh kêu lên.
- Đại tiểu thư!
Một đám nho tu cả kinh kêu lên.
- Oanh!
Thật giống như một con sông lớn chân thật, cuồn cuộn nước chảy, hai người nhất thời bị sông thanh âm cuốn đi rồi, hướng về trung tâm lốc xoáy mà cuốn đi.
- A!
Trong Sông thanh âm, đảo mắt, hai người đến trung tâm lốc xoáy.
- Ùng ầm, ầm ầm!
Hai người bị cuốn vào trong trung tâm lốc xoáy.
- A, đại tiểu thư!
Đám Nho tu sợ hãi rống lên không dứt.
Thanh Long cũng lo lắng không thôi.
Đối diện, Vương Chu cũng đột ngột dừng lại tiếng đàn. Kinh ngạc nhìn một màn này.
Bên kia, Hổ Vương Bạch Đế Thiên khẽ nhíu mày, gắt gao ngó chừng, bởi vì bị kéo vào sông thanh âm lốc xoáy kia còn có Miêu Miêu.
Vô số tu giả bốn phía lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cự Lộc thư viện đại tiểu thư, cùng một người đàn ông bị cuốn đi rồi?
Sông thanh âm đang chậm rãi nhỏ đi, nhưng mà cũng chẳng qua là chậm rãi, muốn hoàn toàn tản đi, không biết còn chờ bao lâu nữa.
Mà Diêm Xuyên cùng Mạnh Dung Dung bị cuốn vào bên trong, bốn phương tám hướng đều là âm bạo, còn có cuồng phong tàn sát bừa bãi. Mạnh Dung Dung khởi động một tường khí, đảo mắt đã bị âm bạo cắn nát rồi, trong sông thanh âm, chính là hư cảnh như Thanh Long cũng có thể bị cắn nát, huống chi hai người còn chưa đạt tới hư cảnh chứ! Mạnh Dung Dung càng giãy dụa, lực lượng này càng lớn. Khuôn mặt nàng lộ vẻ kinh hoảng!
- Không cần giãy dụa, ngươi là ngăn không nổi sóng âm này, nước chảy bèo trôi, để cho tự thân thích ứng loại tần số này!
Diêm Xuyên hướng về phía Mạnh Dung Dung kêu lên.
Mạnh Dung Dung vừa nghe, tĩnh táo lại rất nhiều, nhất thời buông ra chống cự.
Hai người buông bỏ chống cự, sóng âm cũng không trùng kích rồi, nhưng mà cuồng phong tàn sát bừa bãi lại trực tiếp tác dụng lên trên thân thể hai người.
- Thình thịch! Thình thịch!s...
Nhất thời, y phục của hai người bị cuồng phong tàn sát bừa bãi xét nát mà tan ra.
Đảo mắt, hai người một mèo trở thành trần truồng rồi, chỉ có Miêu Miêu còn cắn cái Tiểu Chiên Mạo không tha.
- A!
Mạnh Dung Dung che đi bộ vị nhạy cảm, sợ hãi thét lên không dứt.
Trong Lốc xoáy, mặc dù mọi người ở ngoại giới không thấy được, nhưng bên trong, hai người cũng cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Trong nháy mắt, hai người trần như nhộng.
Ngoại giới, người Cự Lộc thư viện lo lắng không thôi, đại tiểu thư đảo mắt đã không thấy rồi?
- A, y phục của tiểu thư!
Một đứa nha hoàn đột nhiên nhìn lên trời, nhận lấy một miếng vải, giống như y phục bị xé nát trên người Mạnh Dung Dung.
- Y phục của Công tử!
Thanh Long phi lên trời, chụp lấy một vài mảnh nhỏ y phục của Diêm Xuyên.
Lốc xoáy không gian? Một nam một nữ? Y phục vỡ vụn?
Nhất thời, trong ý nghĩ của mấy ngàn tu giả bốn phía xuất hiện một màn kiều diễm.
- A, y phục tiểu thư, cũng là!
Hai cái nha hoàn nhanh chóng nhảy ngược chạy xuôi, thu thập y phục bị xé nát của Mạnh Dung Dung.
Đông Phương Chính Phái không biết khi nào đã đến bên cạnh Thanh Long.
- Ban ngày ban mặt, trời đất sáng rạng, Diêm Xuyên lại có thể làm ra được chuyện như vậy?
Đông Phương Chính Phái một bộ khổ đại thù sâu.
- Cái này, hẳn không phải là ngươi nghĩ... !
Thanh Long lập tức giúp Diêm Xuyên giải thích.
- Thật là ta tấm gương cho thế hệ chúng ta a!
Đông Phương Chính Phái sắc mặt biến đổi, biến thành vô cùng hèn mọn.
Một bên Thanh Long há hốc mồm, vốn là phải giúp Diêm Xuyên giải thích lời nói, nhất thời không biết nói như thế nào.
Vương Chu cũng ngừng gẩy đàn, sông âm thanh to lớn chậm rãi nhỏ đi!
Sông âm thanh nhỏ đi, nhưng không có nhanh chóng biến mất, trung tâm lốc xoáy vẫn xoay tròn không ngừng, không thấy rõ bên trong.
Sau khi Diêm Xuyên, Mạnh Dung Dung bị cuốn vào, một đám nho tu nhanh chóng nhảy lên.
- Đánh tan sông âm thanh! Cứu đại tiểu thư!
Một nho tu kêu lên.
- Tốt!
Một đám nho tu hét to nói.
- Dừng tay!
Đông Phương Chính Phái đột nhiên một tiếng gào to.
- Ồ!?
Chúng nho tu nhìn về phía Đông Phương Chính Phái.
- Ai cũng không được cử động!
Đông Phương Chính Phái lắc đầu.
- Sư thúc, tại sao?
- Sư thúc, hiện tại, đại tiểu thư đang rất nguy hiểm!
... ... ...
... ...
...
Chúng nho tu rối rít kêu.
- Mò mẫm như vậy cứu mới nguy hiểm, bọn họ có lẽ đã thích ứng với âm tần bên trong, các ngươi xuất thủ loạn, làm cho sông âm thanh hỗn loạn không chịu nổi, bọn họ càng chết nhanh hơn!
Đông Phương Chính Phái chặn lại nói.
- A?
Chúng nho tu chân mày cau lại.
- Sư thúc nói không sai, ta nhớ ra rồi, trước kia lão sư cũng đã nói!
- Không thể động, lui về phía sau!
... ... ...
... ...
...
Phần lớn chúng nho tu đều đã tiếp xúc qua Đàn đạo, tự nhiên rất nhanh liền hiểu!
Lui về phía sau, không chỉ có mình lui về phía sau, còn để cho các tu chân giả vây xem bốn phía cũng phải lùi xa về phía sau, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.
- Ùng ùng!
Sông âm thanh chậm rãi nhỏ đi, mọi người kiên nhẫn chờ đợi. Giờ khắc này, Vương Chu cũng không tiếp tục ra tay, mà chỉ lạnh lùng nhìn.
Lúc trước chẳng qua là đánh cuộc, hiện tại nếu bỏ đá xuống giếng, tất sẽ tạo thành thù không chết không nghỉ với Cự Lộc thư viện.
Bạch Đế Thiên cũng kiên nhẫn chờ đợi, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên vẻ nghi hoặc.
Trong Lốc xoáy.
- A!
Mạnh Dung Dung che đi bộ vị nhạy cảm, sợ hãi kêu liên tục.
Một cây đằng tiên của Diêm Xuyên quấn quanh Mạnh Dung Dung, không để cho Mạnh Dung Dung bay ra ngoài, nhưng mà tự thân Diêm Xuyên cũng giống như Mạnh Dung Dung, toàn thân trần truồng.
Một tay đang kẹp Miêu Miêu, một tay lôi kéo Mạnh Dung Dung.
- Đằng tiên, tạo lồng!
Diêm Xuyên kêu lên.
- Vù!
Đằng tiên đột nhiên tăng vọt lên, càng ngày càng dài, đảo mắt, bện thành một cái lồng khổng lồ, bao lấy hai người một mèo.
Cái lồng càng ngày càng dày đặc, mặc dù bị cuồng phong thổi cho lung la lung lay, nhưng mà theo càng ngày càng nhiều sợi đằng tiên, đảo mắt đã tạo thành một Đằng tiên cầu khổng lồ hình tròn ngăn cách trong ngoài, bao lấy hai người.
- Meo meo!
Gió lớn bị ngăn cách ở ngoài Đằng tiên cầu, Miêu Miêu nhanh chóng từ trong Tiểu Chiên Mạo đổ ra đại lượng Dạ Minh Châu.
Trong lúc nhất thời, trong Đằng tiên cầu trở nên sáng rạng vô cùng.
Hai người trần truồng, nhất thời trực diện nhìn nhau!
- Người nào!
"Khốn kiếp!"
Một đám nho tu kinh sợ vô cùng.
Mạnh Dung Dung bị đằng tiên quấn lên cũng là ngẩng đầu một chút, nhìn thấy cả người bị đăng tiên quấn quanh, nàng giống như nằm mộng, thét lên.
- A!
Mạnh Dung Dung sợ hãi kêu.
Bất quá, trong lúc sợ hãi kêu, Mạnh Dung Dung nhìn rõ ràng, tám đạo hắc quang hướng vị trí ban đầu mà mình ngồi, cấp tốc bắn tới.
- Viu! Viu! Viu…
Tám đạo hắc quang đột nhiên đâm vào trên đằng tiên.
- Đây là?
Mạnh Dung Dung nhất thời nghĩ tới một khả năng.
Nhưng là, Mạnh Dung Dung bị kéo ra, đã không phải vấn đề về độc châm nữa rồi, Mạnh Dung Dung đang phải điều khiển một cái sông thanh âm khổng lồ.
Trong lúc nàng bị kéo ra, sông thanh âm mất đi khống chế, đột nhiên lôi kéo Mạnh Dung Dung.
- Oanh!
Mạnh Dung Dung ngã vào trong sông thanh âm, mà Độc đằng quấn quanh Mạnh Dung Dung, cũng lại lôi kéo theo Diêm Xuyên, trong nháy mắt ngã vào trong sông thanh âm.
- A, công tử!
Thanh Long nhất thời cả kinh kêu lên.
- Đại tiểu thư!
Một đám nho tu cả kinh kêu lên.
- Oanh!
Thật giống như một con sông lớn chân thật, cuồn cuộn nước chảy, hai người nhất thời bị sông thanh âm cuốn đi rồi, hướng về trung tâm lốc xoáy mà cuốn đi.
- A!
Trong Sông thanh âm, đảo mắt, hai người đến trung tâm lốc xoáy.
- Ùng ầm, ầm ầm!
Hai người bị cuốn vào trong trung tâm lốc xoáy.
- A, đại tiểu thư!
Đám Nho tu sợ hãi rống lên không dứt.
Thanh Long cũng lo lắng không thôi.
Đối diện, Vương Chu cũng đột ngột dừng lại tiếng đàn. Kinh ngạc nhìn một màn này.
Bên kia, Hổ Vương Bạch Đế Thiên khẽ nhíu mày, gắt gao ngó chừng, bởi vì bị kéo vào sông thanh âm lốc xoáy kia còn có Miêu Miêu.
Vô số tu giả bốn phía lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cự Lộc thư viện đại tiểu thư, cùng một người đàn ông bị cuốn đi rồi?
Sông thanh âm đang chậm rãi nhỏ đi, nhưng mà cũng chẳng qua là chậm rãi, muốn hoàn toàn tản đi, không biết còn chờ bao lâu nữa.
Mà Diêm Xuyên cùng Mạnh Dung Dung bị cuốn vào bên trong, bốn phương tám hướng đều là âm bạo, còn có cuồng phong tàn sát bừa bãi. Mạnh Dung Dung khởi động một tường khí, đảo mắt đã bị âm bạo cắn nát rồi, trong sông thanh âm, chính là hư cảnh như Thanh Long cũng có thể bị cắn nát, huống chi hai người còn chưa đạt tới hư cảnh chứ! Mạnh Dung Dung càng giãy dụa, lực lượng này càng lớn. Khuôn mặt nàng lộ vẻ kinh hoảng!
- Không cần giãy dụa, ngươi là ngăn không nổi sóng âm này, nước chảy bèo trôi, để cho tự thân thích ứng loại tần số này!
Diêm Xuyên hướng về phía Mạnh Dung Dung kêu lên.
Mạnh Dung Dung vừa nghe, tĩnh táo lại rất nhiều, nhất thời buông ra chống cự.
Hai người buông bỏ chống cự, sóng âm cũng không trùng kích rồi, nhưng mà cuồng phong tàn sát bừa bãi lại trực tiếp tác dụng lên trên thân thể hai người.
- Thình thịch! Thình thịch!s...
Nhất thời, y phục của hai người bị cuồng phong tàn sát bừa bãi xét nát mà tan ra.
Đảo mắt, hai người một mèo trở thành trần truồng rồi, chỉ có Miêu Miêu còn cắn cái Tiểu Chiên Mạo không tha.
- A!
Mạnh Dung Dung che đi bộ vị nhạy cảm, sợ hãi thét lên không dứt.
Trong Lốc xoáy, mặc dù mọi người ở ngoại giới không thấy được, nhưng bên trong, hai người cũng cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Trong nháy mắt, hai người trần như nhộng.
Ngoại giới, người Cự Lộc thư viện lo lắng không thôi, đại tiểu thư đảo mắt đã không thấy rồi?
- A, y phục của tiểu thư!
Một đứa nha hoàn đột nhiên nhìn lên trời, nhận lấy một miếng vải, giống như y phục bị xé nát trên người Mạnh Dung Dung.
- Y phục của Công tử!
Thanh Long phi lên trời, chụp lấy một vài mảnh nhỏ y phục của Diêm Xuyên.
Lốc xoáy không gian? Một nam một nữ? Y phục vỡ vụn?
Nhất thời, trong ý nghĩ của mấy ngàn tu giả bốn phía xuất hiện một màn kiều diễm.
- A, y phục tiểu thư, cũng là!
Hai cái nha hoàn nhanh chóng nhảy ngược chạy xuôi, thu thập y phục bị xé nát của Mạnh Dung Dung.
Đông Phương Chính Phái không biết khi nào đã đến bên cạnh Thanh Long.
- Ban ngày ban mặt, trời đất sáng rạng, Diêm Xuyên lại có thể làm ra được chuyện như vậy?
Đông Phương Chính Phái một bộ khổ đại thù sâu.
- Cái này, hẳn không phải là ngươi nghĩ... !
Thanh Long lập tức giúp Diêm Xuyên giải thích.
- Thật là ta tấm gương cho thế hệ chúng ta a!
Đông Phương Chính Phái sắc mặt biến đổi, biến thành vô cùng hèn mọn.
Một bên Thanh Long há hốc mồm, vốn là phải giúp Diêm Xuyên giải thích lời nói, nhất thời không biết nói như thế nào.
Vương Chu cũng ngừng gẩy đàn, sông âm thanh to lớn chậm rãi nhỏ đi!
Sông âm thanh nhỏ đi, nhưng không có nhanh chóng biến mất, trung tâm lốc xoáy vẫn xoay tròn không ngừng, không thấy rõ bên trong.
Sau khi Diêm Xuyên, Mạnh Dung Dung bị cuốn vào, một đám nho tu nhanh chóng nhảy lên.
- Đánh tan sông âm thanh! Cứu đại tiểu thư!
Một nho tu kêu lên.
- Tốt!
Một đám nho tu hét to nói.
- Dừng tay!
Đông Phương Chính Phái đột nhiên một tiếng gào to.
- Ồ!?
Chúng nho tu nhìn về phía Đông Phương Chính Phái.
- Ai cũng không được cử động!
Đông Phương Chính Phái lắc đầu.
- Sư thúc, tại sao?
- Sư thúc, hiện tại, đại tiểu thư đang rất nguy hiểm!
... ... ...
... ...
...
Chúng nho tu rối rít kêu.
- Mò mẫm như vậy cứu mới nguy hiểm, bọn họ có lẽ đã thích ứng với âm tần bên trong, các ngươi xuất thủ loạn, làm cho sông âm thanh hỗn loạn không chịu nổi, bọn họ càng chết nhanh hơn!
Đông Phương Chính Phái chặn lại nói.
- A?
Chúng nho tu chân mày cau lại.
- Sư thúc nói không sai, ta nhớ ra rồi, trước kia lão sư cũng đã nói!
- Không thể động, lui về phía sau!
... ... ...
... ...
...
Phần lớn chúng nho tu đều đã tiếp xúc qua Đàn đạo, tự nhiên rất nhanh liền hiểu!
Lui về phía sau, không chỉ có mình lui về phía sau, còn để cho các tu chân giả vây xem bốn phía cũng phải lùi xa về phía sau, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.
- Ùng ùng!
Sông âm thanh chậm rãi nhỏ đi, mọi người kiên nhẫn chờ đợi. Giờ khắc này, Vương Chu cũng không tiếp tục ra tay, mà chỉ lạnh lùng nhìn.
Lúc trước chẳng qua là đánh cuộc, hiện tại nếu bỏ đá xuống giếng, tất sẽ tạo thành thù không chết không nghỉ với Cự Lộc thư viện.
Bạch Đế Thiên cũng kiên nhẫn chờ đợi, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên vẻ nghi hoặc.
Trong Lốc xoáy.
- A!
Mạnh Dung Dung che đi bộ vị nhạy cảm, sợ hãi kêu liên tục.
Một cây đằng tiên của Diêm Xuyên quấn quanh Mạnh Dung Dung, không để cho Mạnh Dung Dung bay ra ngoài, nhưng mà tự thân Diêm Xuyên cũng giống như Mạnh Dung Dung, toàn thân trần truồng.
Một tay đang kẹp Miêu Miêu, một tay lôi kéo Mạnh Dung Dung.
- Đằng tiên, tạo lồng!
Diêm Xuyên kêu lên.
- Vù!
Đằng tiên đột nhiên tăng vọt lên, càng ngày càng dài, đảo mắt, bện thành một cái lồng khổng lồ, bao lấy hai người một mèo.
Cái lồng càng ngày càng dày đặc, mặc dù bị cuồng phong thổi cho lung la lung lay, nhưng mà theo càng ngày càng nhiều sợi đằng tiên, đảo mắt đã tạo thành một Đằng tiên cầu khổng lồ hình tròn ngăn cách trong ngoài, bao lấy hai người.
- Meo meo!
Gió lớn bị ngăn cách ở ngoài Đằng tiên cầu, Miêu Miêu nhanh chóng từ trong Tiểu Chiên Mạo đổ ra đại lượng Dạ Minh Châu.
Trong lúc nhất thời, trong Đằng tiên cầu trở nên sáng rạng vô cùng.
Hai người trần truồng, nhất thời trực diện nhìn nhau!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.