Quyển 6 - Chương 54: Linh thông với thế giới thụ
Quan Kỳ
17/05/2014
Hai mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại nhìn cây đại thụ đỉnh thiên lập địa kia.
- Thế giới thụ? Một cây rộng chừng 10000 trượng, cao vạn trượng? Đây.. đây là một cây bách thụ sao? Thế giới thụ là một cây bách thụ?
Trong mắt Diêm Xuyên loé lên một tia bất ngờ.
Nhìn một hồi, trong chớp mắt Diêm Xuyên đưa ra một quyết định.
Trở lại gian nhà, hắn nhanh chóng chuẩn bị một ít lương khô, mang theo một thanh đao, Diêm Xuyên liền đi bộ về phía thế giới thụ.
Một người một đao, tiến về phía thế giới thụ.
Mà lúc này, ở một ngọn núi cao không xa đó, hai lão già mặc đạo bào một đỏ một trắng, đang ở trên đỉnh núi đánh cờ.
- Ồ? Phàm nhân kia muốn làm gì vậy?
Lão già áo bào đỏ hiếu kỳ nói.
- Ha ha, không phải một thời gian trước thiếu niên kia muốn bái ngươi làm thầy sao?
Lão già áo bào trắng bỗng nhiên cười nói.
- Đúng vậy, chính là hắn. Tuy nhiên hắn bị ta khiển trách bắt trở lại. Chẳng lẽ hắn còn không chết tâm sao?
Lão già áo bào đỏ không hiểu nói.
- Hình như thiếu niên kia muốn đi tới chỗ của thế giới thụ!
- Thật sao? Không thể để hắn đi tới đó được!
- Không thể để hắn đi sao? Không, ngươi không thể ngăn cản!
- Nếu chẳng may hắn tổn thương tới thế giới thụ thì phải làm thế nào?
- Chỉ bằng một phàm nhân như hắn, sao có thể thương tổn được? Hiện tại sức sống của thế giới thụ đã giảm đi hơn nửa. Cũng không ai biết phải chăm sóc bảo dưỡng thế nào. Giả như, thiếu niên kia là do thế giới thụ triệu hoán tới thì sao? Ngươi ngăn cản, khiến thế giới thụ chết thì phải làm thế nào? Nếu vậy chết muôn lần cũng khó chuộc được hết tội!
- Ách!
- Các tông đều ra lệnh, bất kỳ ai cũng không được quấy rầy sinh thái nơi này. Bất cứ chuyện gì, bất luận là biến hoá gì cũng không được phép quấy rầy. Chúng ta chỉ là những tiên nhân thủ vệ nơi này, nhiệm vụ của chúng ta không phải là quấy rầy bên trong, mà đề phòng bất cứ người nào từ bên ngoài đến đây phá hoại!
- Ý của ngươi là, ngày đó ta đánh thiếu niên kia, là đánh nhầm sao?
Lão già áo bào đỏ cau mày nói.
Lão già áo bào trắng gật đầu nói:
- Nghiêm khắc mà nói, ngươi thật sự đã làm sai. Người nơi này, đều có quỹ tích cuộc sống của mình. Cho dù bọn họ tới bái sư, chúng ta né tránh là được, ngàn vạn không thể nhúng tay vào!
Lão già áo bào đỏ nhíu nhíu mày, cuối cùng không phản bác nữa.
Tuy rằng hành tung của Diêm Xuyên bị hai tiên nhân phát hiện, nhưng hai tiên nhân này không đi ngăn cản!
Trên đường đi gặp phải rất nhiều dã thú, nhưng Diêm Xuyên không phải là tiểu tử vắt mũi chưa sạch trước khi hắn bám thân nữa. Hắn chỉ cần dùng chút thủ đoạn đã có thể khiến yêu thú thi nhau rời đi.
- Ồ?
Hai tiên nhân mặc đạo bào một đỏ một trắng kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên từ phía xa.
Đoạn đường này, lợn rừng, hùng, hổ, báo, chó sói lại bị một thiếu niên chưa từng tu luyện đuổi chạy? Thậm chí hắn dùng man lực yếu ớt của phàm nhân, đã có thể giết chết một con báo gấm? Hơn nữa trên đường đi cực kỳ thông thuận?
Hai tiên nhân kinh ngạc nhìn cảnh tượng này. Đồng thời bọn họ càng lúc càng quan tâm đối với thiếu niên này hơn.
Diêm Xuyên một đường đi về phía cây đại thụ. Trải qua ba tháng, hắn mới đến dưới chân cây đại thụ.
Đại thụ che kín bầu trời. Đứng dưới cây đại thụ, mình giống như một con kiến. Cây đại thụ trước mặt con người giống như một ngọn núi lớn.
Nhưng dường như ngọn núi lớn này lại có vẻ đang khô héo.
Diêm Xuyên lẳng lặng đứng ở dưới cây đại thụ, vẻ mặt đầy phức tạp. Bởi vì, Diêm Xuyên cảm nhận được một cảm giác quen thuộc từ bên trên cây đại thụ. Dường như trong sâu thăm có một âm thanh, bảo mình mình đưa tay ra tiếp xúc với nó.
Loại cảm giác này rất hòa thuận, thậm chí rất vui vẻ.
Sắc mặt Diêm Xuyên phức tạp. Hắn suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc duỗi tay ra, muốn xoa xoa lến cây đại thụ.
- Ngươi làm gì vậy?
Đột nhiên một tiếng gầm từ phía sau vang lên.
Thân hình Diêm Xuyên dừng lại. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy phía sau hai lão già một người mặc y phục màu đỏ một người mặc y phục màu trắng.
Lão già mặc đạo bào màu trắng thần sắc nghi hoặc. Lão già mặc đạo bào màu đỏ trên mặt loé lên một tia giận dữ.
- Tiên nhân sao?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Tiểu tử, không được phép đụng vào thế giới thụ này. Ngươi không biết hay sao sao?
Lão già mặc đạo bào màu đỏ già lạnh lùng nói.
- Tại sao không được?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Ngươi đừng quan tâm tại sao. Dù sao đi nữa vẫn là không được phép. Bất cứ người nào, cho dù là chúng ta, cũng không được phép đụng vào thế giới thụ. Đây là quy củ trong toàn thiên hạ. Bằng không nếu như thế giới thụ chết, ngươi chết muôn lần cũng khó đền hết tội!
Lão già mặc đạo bào màu đỏ lạnh lùng nói.
Chết muôn lần cũng khó hết tội? Tất nhiên Diêm Xuyên không tin. Vừa nãy thế giới thụ này cho mình cảm giác cực kỳ thân thiết.
Diêm Xuyên nhìn về phía lão giả mặc áo bào trắng.
Lão già mặc áo bào trắng khẽ mỉm cười nói:
- Không sai, tiểu tử, thế giới thụ là chí bảo được toàn thiên hạ cùng bảo hộ. Bất kỳ ai cũng không được đụng vào! Chúng ta ở đây, chính là để chăm sóc cho thế giới thụ!
- Nhưng đây là thế giới thụ bảo ta chạm vào mà!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Cái gì?
Lão già mặc áo bào đỏ nhất thời cả kinh kêu lên.
Lão già mặc áo bào trắng cũng kinh ngạc nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì? Ngươi có thể thông linh với thế giới thụ sao?
Lão già mặc áo bào đỏ kêu lên sợ hãi.
Vô số tiên nhân đã từng thăm dò, nhưng căn bản không có cách nào giao lưu được với thế giới thụ. Cho dù bọn họ chuyển vận sức sống cho thế giới thụ, thế giới thụ cũng thờ ơ. Bọn họ hội tụ nguyên khí thiên địa, nhưng thế giới thụ càng lúc càng khô héo. Điều này khiến vô số tiên nhân rất buồn khổ.
Thiếu niên trước mắt lại có thể thông linh với thế giới thụ sao?
Nếu thật sự là như thế, thế giới thụ kia cần cái gì, không phải có thể thông qua thiếu niên đưa cho nó là được sao?
- Không thể đụng vào sao? Vậy coi như thôi!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Đừng!
Lão già áo bào đỏ nhất thời cười khổ nói.
- Tiểu tử, ngươi nói rõ ràng, đúng là thế giới thụ cho ngươi đụng vào sao?
Lão giả áo bào trắng ngưng trọng nói.
- Nó chỉ cho ta cảm ứng mà thôi!
Diêm Xuyên khẳng định gật đầu một cái.
Hai tiên nhân liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng gật đầu nói:
- Vậy tiểu tử ngươi chạm xem nào!
Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Trong lúc ta chạm vào thế giới thụ, không được để bất cứ người nào quấy rối!
- Ách?
Hai tiên nhân ngạc nhiên. Ngược lại mình trở thành thủ vệ cho hắn sao?
Diêm Xuyên nói xong cũng không để ý tới hai người, đưa tay chạm vào thế giới thụ.
Vù!
Trong nháy mắt khi hắn chạm đến thế giới thụ, thế giới thụ đột nhiên bắt đầu lay động, dường như đang hưng phấn run rẩy vậy.
Ào ào!
Thế giới thụ điên cuồng chập chờn, dường như đang rất hài lòng về một điều gì đó.
Vù!
Một năng lượng màu xanh đột nhiên tràn vào hồn phách Diêm Xuyên.
Ầm ầm ầm!
Thế giới thụ lay động, đồng thời, điên cuồng lấy chất dinh dưỡng trong lòng đất. Xung quanh thế giới thụ vô số thực vật bỗng nhiên trở nên khô héo. Đại địa nhanh chóng bị sa mạc hóa. Vô tận sức sống bị lấy đi.
- Thế giới thụ? Một cây rộng chừng 10000 trượng, cao vạn trượng? Đây.. đây là một cây bách thụ sao? Thế giới thụ là một cây bách thụ?
Trong mắt Diêm Xuyên loé lên một tia bất ngờ.
Nhìn một hồi, trong chớp mắt Diêm Xuyên đưa ra một quyết định.
Trở lại gian nhà, hắn nhanh chóng chuẩn bị một ít lương khô, mang theo một thanh đao, Diêm Xuyên liền đi bộ về phía thế giới thụ.
Một người một đao, tiến về phía thế giới thụ.
Mà lúc này, ở một ngọn núi cao không xa đó, hai lão già mặc đạo bào một đỏ một trắng, đang ở trên đỉnh núi đánh cờ.
- Ồ? Phàm nhân kia muốn làm gì vậy?
Lão già áo bào đỏ hiếu kỳ nói.
- Ha ha, không phải một thời gian trước thiếu niên kia muốn bái ngươi làm thầy sao?
Lão già áo bào trắng bỗng nhiên cười nói.
- Đúng vậy, chính là hắn. Tuy nhiên hắn bị ta khiển trách bắt trở lại. Chẳng lẽ hắn còn không chết tâm sao?
Lão già áo bào đỏ không hiểu nói.
- Hình như thiếu niên kia muốn đi tới chỗ của thế giới thụ!
- Thật sao? Không thể để hắn đi tới đó được!
- Không thể để hắn đi sao? Không, ngươi không thể ngăn cản!
- Nếu chẳng may hắn tổn thương tới thế giới thụ thì phải làm thế nào?
- Chỉ bằng một phàm nhân như hắn, sao có thể thương tổn được? Hiện tại sức sống của thế giới thụ đã giảm đi hơn nửa. Cũng không ai biết phải chăm sóc bảo dưỡng thế nào. Giả như, thiếu niên kia là do thế giới thụ triệu hoán tới thì sao? Ngươi ngăn cản, khiến thế giới thụ chết thì phải làm thế nào? Nếu vậy chết muôn lần cũng khó chuộc được hết tội!
- Ách!
- Các tông đều ra lệnh, bất kỳ ai cũng không được quấy rầy sinh thái nơi này. Bất cứ chuyện gì, bất luận là biến hoá gì cũng không được phép quấy rầy. Chúng ta chỉ là những tiên nhân thủ vệ nơi này, nhiệm vụ của chúng ta không phải là quấy rầy bên trong, mà đề phòng bất cứ người nào từ bên ngoài đến đây phá hoại!
- Ý của ngươi là, ngày đó ta đánh thiếu niên kia, là đánh nhầm sao?
Lão già áo bào đỏ cau mày nói.
Lão già áo bào trắng gật đầu nói:
- Nghiêm khắc mà nói, ngươi thật sự đã làm sai. Người nơi này, đều có quỹ tích cuộc sống của mình. Cho dù bọn họ tới bái sư, chúng ta né tránh là được, ngàn vạn không thể nhúng tay vào!
Lão già áo bào đỏ nhíu nhíu mày, cuối cùng không phản bác nữa.
Tuy rằng hành tung của Diêm Xuyên bị hai tiên nhân phát hiện, nhưng hai tiên nhân này không đi ngăn cản!
Trên đường đi gặp phải rất nhiều dã thú, nhưng Diêm Xuyên không phải là tiểu tử vắt mũi chưa sạch trước khi hắn bám thân nữa. Hắn chỉ cần dùng chút thủ đoạn đã có thể khiến yêu thú thi nhau rời đi.
- Ồ?
Hai tiên nhân mặc đạo bào một đỏ một trắng kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên từ phía xa.
Đoạn đường này, lợn rừng, hùng, hổ, báo, chó sói lại bị một thiếu niên chưa từng tu luyện đuổi chạy? Thậm chí hắn dùng man lực yếu ớt của phàm nhân, đã có thể giết chết một con báo gấm? Hơn nữa trên đường đi cực kỳ thông thuận?
Hai tiên nhân kinh ngạc nhìn cảnh tượng này. Đồng thời bọn họ càng lúc càng quan tâm đối với thiếu niên này hơn.
Diêm Xuyên một đường đi về phía cây đại thụ. Trải qua ba tháng, hắn mới đến dưới chân cây đại thụ.
Đại thụ che kín bầu trời. Đứng dưới cây đại thụ, mình giống như một con kiến. Cây đại thụ trước mặt con người giống như một ngọn núi lớn.
Nhưng dường như ngọn núi lớn này lại có vẻ đang khô héo.
Diêm Xuyên lẳng lặng đứng ở dưới cây đại thụ, vẻ mặt đầy phức tạp. Bởi vì, Diêm Xuyên cảm nhận được một cảm giác quen thuộc từ bên trên cây đại thụ. Dường như trong sâu thăm có một âm thanh, bảo mình mình đưa tay ra tiếp xúc với nó.
Loại cảm giác này rất hòa thuận, thậm chí rất vui vẻ.
Sắc mặt Diêm Xuyên phức tạp. Hắn suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc duỗi tay ra, muốn xoa xoa lến cây đại thụ.
- Ngươi làm gì vậy?
Đột nhiên một tiếng gầm từ phía sau vang lên.
Thân hình Diêm Xuyên dừng lại. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy phía sau hai lão già một người mặc y phục màu đỏ một người mặc y phục màu trắng.
Lão già mặc đạo bào màu trắng thần sắc nghi hoặc. Lão già mặc đạo bào màu đỏ trên mặt loé lên một tia giận dữ.
- Tiên nhân sao?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Tiểu tử, không được phép đụng vào thế giới thụ này. Ngươi không biết hay sao sao?
Lão già mặc đạo bào màu đỏ già lạnh lùng nói.
- Tại sao không được?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Ngươi đừng quan tâm tại sao. Dù sao đi nữa vẫn là không được phép. Bất cứ người nào, cho dù là chúng ta, cũng không được phép đụng vào thế giới thụ. Đây là quy củ trong toàn thiên hạ. Bằng không nếu như thế giới thụ chết, ngươi chết muôn lần cũng khó đền hết tội!
Lão già mặc đạo bào màu đỏ lạnh lùng nói.
Chết muôn lần cũng khó hết tội? Tất nhiên Diêm Xuyên không tin. Vừa nãy thế giới thụ này cho mình cảm giác cực kỳ thân thiết.
Diêm Xuyên nhìn về phía lão giả mặc áo bào trắng.
Lão già mặc áo bào trắng khẽ mỉm cười nói:
- Không sai, tiểu tử, thế giới thụ là chí bảo được toàn thiên hạ cùng bảo hộ. Bất kỳ ai cũng không được đụng vào! Chúng ta ở đây, chính là để chăm sóc cho thế giới thụ!
- Nhưng đây là thế giới thụ bảo ta chạm vào mà!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Cái gì?
Lão già mặc áo bào đỏ nhất thời cả kinh kêu lên.
Lão già mặc áo bào trắng cũng kinh ngạc nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì? Ngươi có thể thông linh với thế giới thụ sao?
Lão già mặc áo bào đỏ kêu lên sợ hãi.
Vô số tiên nhân đã từng thăm dò, nhưng căn bản không có cách nào giao lưu được với thế giới thụ. Cho dù bọn họ chuyển vận sức sống cho thế giới thụ, thế giới thụ cũng thờ ơ. Bọn họ hội tụ nguyên khí thiên địa, nhưng thế giới thụ càng lúc càng khô héo. Điều này khiến vô số tiên nhân rất buồn khổ.
Thiếu niên trước mắt lại có thể thông linh với thế giới thụ sao?
Nếu thật sự là như thế, thế giới thụ kia cần cái gì, không phải có thể thông qua thiếu niên đưa cho nó là được sao?
- Không thể đụng vào sao? Vậy coi như thôi!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Đừng!
Lão già áo bào đỏ nhất thời cười khổ nói.
- Tiểu tử, ngươi nói rõ ràng, đúng là thế giới thụ cho ngươi đụng vào sao?
Lão giả áo bào trắng ngưng trọng nói.
- Nó chỉ cho ta cảm ứng mà thôi!
Diêm Xuyên khẳng định gật đầu một cái.
Hai tiên nhân liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng gật đầu nói:
- Vậy tiểu tử ngươi chạm xem nào!
Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Trong lúc ta chạm vào thế giới thụ, không được để bất cứ người nào quấy rối!
- Ách?
Hai tiên nhân ngạc nhiên. Ngược lại mình trở thành thủ vệ cho hắn sao?
Diêm Xuyên nói xong cũng không để ý tới hai người, đưa tay chạm vào thế giới thụ.
Vù!
Trong nháy mắt khi hắn chạm đến thế giới thụ, thế giới thụ đột nhiên bắt đầu lay động, dường như đang hưng phấn run rẩy vậy.
Ào ào!
Thế giới thụ điên cuồng chập chờn, dường như đang rất hài lòng về một điều gì đó.
Vù!
Một năng lượng màu xanh đột nhiên tràn vào hồn phách Diêm Xuyên.
Ầm ầm ầm!
Thế giới thụ lay động, đồng thời, điên cuồng lấy chất dinh dưỡng trong lòng đất. Xung quanh thế giới thụ vô số thực vật bỗng nhiên trở nên khô héo. Đại địa nhanh chóng bị sa mạc hóa. Vô tận sức sống bị lấy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.