Quyển 6 - Chương 15: Luân Hồi Trì
Quan Kỳ
17/04/2014
Lực lượng khổng lồ lôi kéo Bức vương vào trong hồ lô.
- A, a, a...!
Bức vương sợ hãi kêu lên.
Yêu Thiên Thương nắm lấy chân Bức vương, chậm rãi kéo Bức vương trở lại.
Dưới lực lượng mạnh mẽ của Yêu Thiên Thương, Bức vương mới thoát khỏi lực hút của hồ lô tím kia.
- Chít chít...
Hàng ngàn hàng vạn con dơi sợ hãi vỗ cánh, nhưng trong chớp mắt vẫn bị hồ lô hút vào bên trong.
- Không!
Khi tất cả đám dơi tiến vào trong hồ lô tím, lực hút từ hồ lô tím mới đột nhiên kết thúc.
Hồ lô Hồng Mông?
Vô số tu giả đều lộ vẻ kinh hãi.
Một trăm phong thủy sư, vạn long mạch đại địa, mấy ngàn vạn dơi yêu, đều nhét vào trong hồ lô Hồng Mông.
- Trả hài nhi cho ta!
Bức vương sợ hãi gầm rú.
Vừa nãy, nếu không phải nhờ lực lượng của Yêu Thiên Thương, Bức vương cũng đã bị hút vào trong đó. Sao hồ lô này có thể cường đại như vậy?
Mộng Tam Sinh lạnh lùng nhìn Bức vương, tiếp đó lại nhìn về phía Yêu Thiên Thương.
- Hừ!
Mộng Tam Sinh hừ lạnh một tiếng.
Trong mắt Yêu Thiên Thương trở nên lạnh lẽo, nhưng cũng không hề có ý định lấy lại công đạo cho những dơi yêu kia. Bởi vì Mộng Tam Sinh thể hiện ra lực lượng vượt ra khỏi dự tính của Yêu Thiên Thương.
Hồ lô Hồng Mông, ngoại trừ không có cách nào thu được thượng Hư Cảnh ra, hình như những người dưới thượng Hư Cảnh, bất luận là thuần năng lượng, yêu thú, hay là người đều có thể hút vào trong đó.
Nhưng sau khi hút vào thì thế nào?
- Sau khi hút vào sẽ bị tù bị nhốt sao?
Lưu Cẩn kinh ngạc nói.
- Không phải!
Bạch Đế Thiên lắc đầu một cái.
- Không phải giam lại? Vậy làm gì?
Lưu Cẩn kinh ngạc nói.
- Luyện hóa!
Bạch Đế Thiên hít sâu một cái ngưng trọng nói.
Chỉ thấy ở phía xa Mộng Tam Sinh đậy nắp hồ lô tím lại. Sau đó hắn cầm lấy hồ lô tím, nhẹ nhàng lắc lắc.
Sau khi lắc ba lần, hắn lại lấy nắp hồ lô tím ra.
Từ trong hồ lô tuôn ra một tia tử khí yêu diễm. Tử khí được hít sâu vào trong mũi của Mộng Tam Sinh.
- Tử khí kia đã bị luyện hóa sao?
Lưu Cẩn kinh ngạc nói.
- Không sai. Tử khí kia chính là những vật vừa nãy đã hút vào trong hồ lô, cuối cùng luyện hóa ra một tia tử khí Hồng Mông!
Bạch Đế Thiên giải thích.
- Hồ lô Hồng Mông, tử khí Hồng Mông?
Rốt cuộc Diêm Xuyên đã thay đổi sắc mặt.
- Trên đời, sao có thể có loại bảo bối như vậy được? Thu nạp vạn vật trong thiên địa, trơ thành tử khí Hồng Mông?
Phía xa Yêu Thiên Thương cũng kinh ngạc nói.
- Tử khí Hồng Mông, có khả năng tạo hóa lớn, nguyên khí thiên địa bản nguyên có thể diễn biến thành vạn vật thiên địa!
Cách đó không xa Nhâm Thử cũng kinh ngạc cảm thán nói.
- Trước đây Hồ lô Hồng Mông không có mạnh như vậy. Lẽ nào hồ lô Hồng Mông này cũng là pháp bảo loại trưởng thành?
Bạch Đế Thiên đột nhiên hít một hơi.
Dựa vào bảo vật này, không người nào dám khinh thường Mộng Tam Sinh. Mộng Tam Sinh cũng thể hiện ngạo thế quần hùng.
Mộng Tam Sinh đứng từ phía xa thoáng nhìn về phía Yêu Thiên Thương.
- Hắn luyện hóa ba mươi triệu dơi yêu. Đây là đang cảnh cáo ta không nên nhúng tay vào chuyện tiếp theo sao?
Sắc mặt Yêu Thiên Thương âm trầm nói.
Mộng Tam Sinh không tiếp tục nhìn mọi người nữa, mà lại chuyển hướng về phía Phong Thủy Bắc Tông.
Mộng Tam Sinh tin tưởng, với sự cảnh cáo của mình, sẽ không người nào dám ngăn cản mình nữa.
- Phần Mộ Quỷ Hỏa, đi ra!
Mộng Tam Sinh lại quát lên.
Âm thanh xuyên qua hư không! Tất cả Phong Thủy Bắc Tông đều nghe thấy tiếng quát lạnh của Mộng Tam Sinh!
Trong lúc đó, vô số tu giả tại rất nhiều thành trì xung quanh kinh hãi bay ra khỏi thành, nhanh chóng tiến về phía bên này.
Diêm Xuyên ràng buộc Phụng Âm Dương, Bạch Đế Thiên và Lưu Cẩn.
Yêu Thiên Thương ràng buộc một đám thuộc hạ.
Tất cả đều nhíu mày nhìn Mộng Tam Sinh. Tất cả không ai biết vì sao Mộng Tam Sinh lại đến đây!
Giờ phút này một đám phong thủy sư đã không còn người nào dám ra mặt đối chiến với Mộng Tam Sinh nữa.
Hồ lô Hồng Mông lúc trước quá lợi hại!
Phụng Âm Dương là một người đánh một vạn người. Mộng Tam Sinh là một người tiêu diệt một vạn người. So với Phụng Âm Dương, Mộng Tam Sinh còn kinh khủng hơn.
Mộng Tam Sinh dẫn theo Mộng Hồng Anh, Nhâm Thử tiến về phía trung tâm.
Trung tâm của Phong Thủy Bắc Tông là một ngọn núi lớn. Nhưng ngọn núi lớn này lại không giống với những ngọn núi xung quanh. Nó trọc lóc giống như một nấm mồ. Từ phía xa nhìn tới, nó cực kỳ thê lương.
Khí tức của Mộng Tam Sinh mạnh mẽ ép tới.
Phía xa, trung tâm của ngọn núi lớn giống như nấm mồ kia chậm rãi nứt ra một khe hẹp.
Từ trong khe hở, có một thân ảnh chậm rãi đi ra.
Đó là một lão giả mặc áo bào xám. Lão già tóc bạc trắng, ánh mắt hỗn độn. Trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, không hề có một chút uy thế nào. Trông hắn dường như chỉ là một lão đầu bình thường. Hắn từng bước đi ra.
Hai mắt Mộng Tam Sinh híp lại, khí thế quanh thân có chút thu lại!
Mộng Tam Sinh nhìn chằm chằm vào lão giả áo bào xám kia.
Lão già đi tới một đài cao phía trước mặt.
Lão già lẳng lặng đứng ở trên đài cao.
Vô số phong thủy sư lộ vẻ kinh ngạc.
- Tông chủ? Chuyện này, chuyện này là sao vậy?
Có một phong thủy sư kinh ngạc nói.
- Ngươi là Phần Mộ Quỷ Hỏa? Sao ngươi lại biến thành già như vậy?
Mộng Tam Sinh kinh ngạc nói.
Lão già chính là Tông chủ Bắc Tông, Phần Mộ Quỷ Hỏa. Giờ phút này hắn lẳng lặng đứng trên đài cao, nhìn xung quanh một lượt.
Ánh mắt hắn lướt qua người mỗi một cường giả. Khi chợt thấy Phụng Âm Dương, hai mắt vẩn đục của Phần Mộ Quỷ Hỏa đột nhiên loé lên một tia sáng. Dường như hắn đã đoán được điều gì.
Cuối cùng, ánh mắt Phần Mộ Quỷ Hỏa mới nhìn về phía Mộng Tam Sinh!
- Mộng Tam Sinh? Nhiều năm không gặp. Ngươi đến Bắc Tông ta làm gì?
Phần Mộ Quỷ Hỏa hỏi với một giọng nói khàn khàn.
Mộng Tam Sinh khẽ nhíu mày, nhưng vẫn trầm giọng nói:
- Ta tính ngươi mượn một thứ!
Phần Mộ Quỷ Hỏa trầm mặc một chút nói:
- Sẽ không phải mượn cái đầu trên gáy người khác chứ?
- Ha ha ha, đầu trên gáy người khác? Có lẽ vậy. Ta muốn Luân Hồi Trì.
Mộng Tam Sinh cười sang sảng nói.
- Luân Hồi Trì?
Phụng Âm Dương đứng phía xa, sắc mặt biến đổi.
- Sao vậy?
Diêm Xuyên hỏi.
- Luân Hồi Trì? Bệ hạ, Luân Hồi Trì này là trọng bảo của một mạch quỷ cốc ta. Phải là một người có trình độ lĩnh ngộ rất sâu trong mạch của ta mới có thể chế luyện ra. Tông chủ các đời Nam Tông ta, kể cả gia sư cũng không thể chế luyện ra được. Phần Mộ Quỷ Hỏa này lại lợi hại như thế sao?
Sắc mặt Phụng Âm Dương ngưng trọng nói.
Trong lúc Phụng Âm Dương kinh ngạc cảm thán, Phần Mộ Quỷ Hỏa phía xa cũng thoáng nhướng mày.
Phần Mộ Quỷ Hỏa quay đầu lại, nhìn về phía một đám phong thủy sư gần đó.
- Luân Hồi Trì? Chính vì luyện ra Luân Hồi Trì, ta mới nghịch lưu tuổi thọ, trở thành dáng dấp như bây giờ. Tuy nhiên chỉ có năm người biết chuyện này mà thôi. Không thể tưởng tượng được, trong năm người này, lại có gian tế do ngươi xếp vào. Ha ha! Động tác đúng là rất nhanh!
Trong mắt Phần Mộ Quỷ Hỏa lạnh như băng.
Phần Mộ Quỷ Hỏa phất tay nhẹ nhàng ra một chiêu.
- A, a, a...!
Bức vương sợ hãi kêu lên.
Yêu Thiên Thương nắm lấy chân Bức vương, chậm rãi kéo Bức vương trở lại.
Dưới lực lượng mạnh mẽ của Yêu Thiên Thương, Bức vương mới thoát khỏi lực hút của hồ lô tím kia.
- Chít chít...
Hàng ngàn hàng vạn con dơi sợ hãi vỗ cánh, nhưng trong chớp mắt vẫn bị hồ lô hút vào bên trong.
- Không!
Khi tất cả đám dơi tiến vào trong hồ lô tím, lực hút từ hồ lô tím mới đột nhiên kết thúc.
Hồ lô Hồng Mông?
Vô số tu giả đều lộ vẻ kinh hãi.
Một trăm phong thủy sư, vạn long mạch đại địa, mấy ngàn vạn dơi yêu, đều nhét vào trong hồ lô Hồng Mông.
- Trả hài nhi cho ta!
Bức vương sợ hãi gầm rú.
Vừa nãy, nếu không phải nhờ lực lượng của Yêu Thiên Thương, Bức vương cũng đã bị hút vào trong đó. Sao hồ lô này có thể cường đại như vậy?
Mộng Tam Sinh lạnh lùng nhìn Bức vương, tiếp đó lại nhìn về phía Yêu Thiên Thương.
- Hừ!
Mộng Tam Sinh hừ lạnh một tiếng.
Trong mắt Yêu Thiên Thương trở nên lạnh lẽo, nhưng cũng không hề có ý định lấy lại công đạo cho những dơi yêu kia. Bởi vì Mộng Tam Sinh thể hiện ra lực lượng vượt ra khỏi dự tính của Yêu Thiên Thương.
Hồ lô Hồng Mông, ngoại trừ không có cách nào thu được thượng Hư Cảnh ra, hình như những người dưới thượng Hư Cảnh, bất luận là thuần năng lượng, yêu thú, hay là người đều có thể hút vào trong đó.
Nhưng sau khi hút vào thì thế nào?
- Sau khi hút vào sẽ bị tù bị nhốt sao?
Lưu Cẩn kinh ngạc nói.
- Không phải!
Bạch Đế Thiên lắc đầu một cái.
- Không phải giam lại? Vậy làm gì?
Lưu Cẩn kinh ngạc nói.
- Luyện hóa!
Bạch Đế Thiên hít sâu một cái ngưng trọng nói.
Chỉ thấy ở phía xa Mộng Tam Sinh đậy nắp hồ lô tím lại. Sau đó hắn cầm lấy hồ lô tím, nhẹ nhàng lắc lắc.
Sau khi lắc ba lần, hắn lại lấy nắp hồ lô tím ra.
Từ trong hồ lô tuôn ra một tia tử khí yêu diễm. Tử khí được hít sâu vào trong mũi của Mộng Tam Sinh.
- Tử khí kia đã bị luyện hóa sao?
Lưu Cẩn kinh ngạc nói.
- Không sai. Tử khí kia chính là những vật vừa nãy đã hút vào trong hồ lô, cuối cùng luyện hóa ra một tia tử khí Hồng Mông!
Bạch Đế Thiên giải thích.
- Hồ lô Hồng Mông, tử khí Hồng Mông?
Rốt cuộc Diêm Xuyên đã thay đổi sắc mặt.
- Trên đời, sao có thể có loại bảo bối như vậy được? Thu nạp vạn vật trong thiên địa, trơ thành tử khí Hồng Mông?
Phía xa Yêu Thiên Thương cũng kinh ngạc nói.
- Tử khí Hồng Mông, có khả năng tạo hóa lớn, nguyên khí thiên địa bản nguyên có thể diễn biến thành vạn vật thiên địa!
Cách đó không xa Nhâm Thử cũng kinh ngạc cảm thán nói.
- Trước đây Hồ lô Hồng Mông không có mạnh như vậy. Lẽ nào hồ lô Hồng Mông này cũng là pháp bảo loại trưởng thành?
Bạch Đế Thiên đột nhiên hít một hơi.
Dựa vào bảo vật này, không người nào dám khinh thường Mộng Tam Sinh. Mộng Tam Sinh cũng thể hiện ngạo thế quần hùng.
Mộng Tam Sinh đứng từ phía xa thoáng nhìn về phía Yêu Thiên Thương.
- Hắn luyện hóa ba mươi triệu dơi yêu. Đây là đang cảnh cáo ta không nên nhúng tay vào chuyện tiếp theo sao?
Sắc mặt Yêu Thiên Thương âm trầm nói.
Mộng Tam Sinh không tiếp tục nhìn mọi người nữa, mà lại chuyển hướng về phía Phong Thủy Bắc Tông.
Mộng Tam Sinh tin tưởng, với sự cảnh cáo của mình, sẽ không người nào dám ngăn cản mình nữa.
- Phần Mộ Quỷ Hỏa, đi ra!
Mộng Tam Sinh lại quát lên.
Âm thanh xuyên qua hư không! Tất cả Phong Thủy Bắc Tông đều nghe thấy tiếng quát lạnh của Mộng Tam Sinh!
Trong lúc đó, vô số tu giả tại rất nhiều thành trì xung quanh kinh hãi bay ra khỏi thành, nhanh chóng tiến về phía bên này.
Diêm Xuyên ràng buộc Phụng Âm Dương, Bạch Đế Thiên và Lưu Cẩn.
Yêu Thiên Thương ràng buộc một đám thuộc hạ.
Tất cả đều nhíu mày nhìn Mộng Tam Sinh. Tất cả không ai biết vì sao Mộng Tam Sinh lại đến đây!
Giờ phút này một đám phong thủy sư đã không còn người nào dám ra mặt đối chiến với Mộng Tam Sinh nữa.
Hồ lô Hồng Mông lúc trước quá lợi hại!
Phụng Âm Dương là một người đánh một vạn người. Mộng Tam Sinh là một người tiêu diệt một vạn người. So với Phụng Âm Dương, Mộng Tam Sinh còn kinh khủng hơn.
Mộng Tam Sinh dẫn theo Mộng Hồng Anh, Nhâm Thử tiến về phía trung tâm.
Trung tâm của Phong Thủy Bắc Tông là một ngọn núi lớn. Nhưng ngọn núi lớn này lại không giống với những ngọn núi xung quanh. Nó trọc lóc giống như một nấm mồ. Từ phía xa nhìn tới, nó cực kỳ thê lương.
Khí tức của Mộng Tam Sinh mạnh mẽ ép tới.
Phía xa, trung tâm của ngọn núi lớn giống như nấm mồ kia chậm rãi nứt ra một khe hẹp.
Từ trong khe hở, có một thân ảnh chậm rãi đi ra.
Đó là một lão giả mặc áo bào xám. Lão già tóc bạc trắng, ánh mắt hỗn độn. Trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, không hề có một chút uy thế nào. Trông hắn dường như chỉ là một lão đầu bình thường. Hắn từng bước đi ra.
Hai mắt Mộng Tam Sinh híp lại, khí thế quanh thân có chút thu lại!
Mộng Tam Sinh nhìn chằm chằm vào lão giả áo bào xám kia.
Lão già đi tới một đài cao phía trước mặt.
Lão già lẳng lặng đứng ở trên đài cao.
Vô số phong thủy sư lộ vẻ kinh ngạc.
- Tông chủ? Chuyện này, chuyện này là sao vậy?
Có một phong thủy sư kinh ngạc nói.
- Ngươi là Phần Mộ Quỷ Hỏa? Sao ngươi lại biến thành già như vậy?
Mộng Tam Sinh kinh ngạc nói.
Lão già chính là Tông chủ Bắc Tông, Phần Mộ Quỷ Hỏa. Giờ phút này hắn lẳng lặng đứng trên đài cao, nhìn xung quanh một lượt.
Ánh mắt hắn lướt qua người mỗi một cường giả. Khi chợt thấy Phụng Âm Dương, hai mắt vẩn đục của Phần Mộ Quỷ Hỏa đột nhiên loé lên một tia sáng. Dường như hắn đã đoán được điều gì.
Cuối cùng, ánh mắt Phần Mộ Quỷ Hỏa mới nhìn về phía Mộng Tam Sinh!
- Mộng Tam Sinh? Nhiều năm không gặp. Ngươi đến Bắc Tông ta làm gì?
Phần Mộ Quỷ Hỏa hỏi với một giọng nói khàn khàn.
Mộng Tam Sinh khẽ nhíu mày, nhưng vẫn trầm giọng nói:
- Ta tính ngươi mượn một thứ!
Phần Mộ Quỷ Hỏa trầm mặc một chút nói:
- Sẽ không phải mượn cái đầu trên gáy người khác chứ?
- Ha ha ha, đầu trên gáy người khác? Có lẽ vậy. Ta muốn Luân Hồi Trì.
Mộng Tam Sinh cười sang sảng nói.
- Luân Hồi Trì?
Phụng Âm Dương đứng phía xa, sắc mặt biến đổi.
- Sao vậy?
Diêm Xuyên hỏi.
- Luân Hồi Trì? Bệ hạ, Luân Hồi Trì này là trọng bảo của một mạch quỷ cốc ta. Phải là một người có trình độ lĩnh ngộ rất sâu trong mạch của ta mới có thể chế luyện ra. Tông chủ các đời Nam Tông ta, kể cả gia sư cũng không thể chế luyện ra được. Phần Mộ Quỷ Hỏa này lại lợi hại như thế sao?
Sắc mặt Phụng Âm Dương ngưng trọng nói.
Trong lúc Phụng Âm Dương kinh ngạc cảm thán, Phần Mộ Quỷ Hỏa phía xa cũng thoáng nhướng mày.
Phần Mộ Quỷ Hỏa quay đầu lại, nhìn về phía một đám phong thủy sư gần đó.
- Luân Hồi Trì? Chính vì luyện ra Luân Hồi Trì, ta mới nghịch lưu tuổi thọ, trở thành dáng dấp như bây giờ. Tuy nhiên chỉ có năm người biết chuyện này mà thôi. Không thể tưởng tượng được, trong năm người này, lại có gian tế do ngươi xếp vào. Ha ha! Động tác đúng là rất nhanh!
Trong mắt Phần Mộ Quỷ Hỏa lạnh như băng.
Phần Mộ Quỷ Hỏa phất tay nhẹ nhàng ra một chiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.