Quyển 3 - Chương 73: Nữ thần rơi lệ!
Quan Kỳ
21/11/2013
Chín chữ khổ vừa xuất hiện, đã khiến cho tai nạn trong bức họa
kia phát huy tác dụng vô cùng , buồn phiền, đại khổ, đại tai, đại kiếp
nạn của muôn dân trăm họ!
Ngay tại tất cả mọi người đang bái layh đại tác phẩm của Diêm Xuyên, ai cũng không có chú ý tới, pho tượng nữ thần Chỉ Trần sau lưng mọi người.
Pho tượng nữ thần Chỉ Trần cao hơn gấp đôi so với pho tượng bách thánh kia, trong ánh mắt trách trời thương dân, bỗng nhiên uẩn dục ra hai giọt nước mắt.
Pho tượng, nữ thần trách trời thương dân, hai giọt nước mắt, chậm rãi ngưng tụ, thời gian dần trôi qua chảy xuống.
Pho tượng nữ thần khóc!
Giống như thấy được tai nạn của thế gian, thấy được thế gian nghiền nát, thiên địa tan vỡ, pho tượng nữ thần thương xót bách tính mà rơi lệ, vì lê dân bách tính trong thiên hạ mà rơi lệ.
Chỉ Trần rơi lệ, nguyên bản bách thánh kích động run rẩy không ngớt, trong lúc nhất thời, bỗng nhiên đình chỉ run rẩy.
Nữ thần đau buồn mà khóc, bách thánh yên tĩnh bất động.
Hạo Nhiên Chính Khí ngút trời, lập tức thu trở về, trời đêm đang sáng rực như ban ngày thiên địa, ngay lập tức lại lần nữa tối đen trở lại.
Cự Lộc Thành cũng lập tức khôi phục đêm tối.
Hạo Nhiên Chính Khí toàn bộ rút về bên trong pho tượng bách thánh, coi như pho tượng bách thánh căn bản không cách nào phát huy Hạo Nhiên Chính Khí vậy.
Bách thánh đều bởi vì nữ thần Chỉ Trần khóc lóc nỉ non mà hổ thẹn. Đều bởi vì nữ thần Chỉ Trần khóc lóc nỉ non mà sám hối!
Bách thánh rồi đột nhiên thu hồi tất cả Hạo Nhiên Chính Khí, ngay lập tức khiến cho tất cả mọi người quay đầu.
- Khóc, nữ thần Chỉ Trần khóc!
Không biết ai, là người đầu tiên hét lên.
- Nữ thần Chỉ Trần nhìn thấy sinh linh đồ thán, mà khóc than!
- Pho tượng làm sao mà khóc được, làm sao mà khóc được đây?
. . .
. . .
. . .
Hầu như tất cả mọi người đều bị tiếng khóc lóc nỉ non của nữ thần Chỉ Trần mà ngây người. Tư Mã Vân Thiên cũng quay đầu lại, nhìn thấy hai giọt nước mắt từ không trung rơi xuống.
Hai giọt nước mắt kia, rơi xuống, cho dù nói đến cái gì, cho dù thương xót cái gì, hai giọt nước mắt này, đã đem chín chữ khổ của Diêm Xuyên đẩy lên đến đỉnh phong. Đây là hai giọt lê đau khổ!
Tại trước mặt hai giọt nước mắt của nữ thần Chỉ Trần này, Vạn Tiên Triều Thánh lộ ra cỡ nào buồn cười, buồn cười đến mức Bách thánh phải xấu hổ mà thu hồi tất cả Hạo Nhiên Chính Khí!
…
Chỉ Trần nữ thần, tượng đá chảy ra hai giọt nước mắt!
- Leng keng! Leng keng!
Hai giọt nước mắt của tượng đá rơi trên mặt đất, cả trên quảng trường, thật giống như chỉ còn lại mỗi thanh âm rơi xuống của hai giọt nước mắt này.
Bách thánh xấu hổ mà im ắng một mảnh, mấy vạn tu giả kinh hãi không hiểu.
Mạnh Tử Thu cùng các vị đại nho, không khỏi hướng về phía Chỉ Trần nữ thần mà cúi lạy.
Đám người Mặc Vũ Hề, Văn Nhược, Vương Chu, Dịch Phong không khỏi há mồm kinh ngạc mà nhìn một màn này.
Tượng đá rơi lệ? Tượng đá lại có thể rơi lệ? Tượng đá cũng có thể cảm nhận được đại bi thương này sao?
Trên đấu đài.
Tư Mã Vân Thiên cũng nhìn hai giọt nước mắt rơi xuống đất kia, thấy nước mắt Chỉ Trần nữ thần, trên mặt Tư Mã Vân Thiên nhất thời lộ ra một nụ cười khổ.
Chỉ có hai giọt nước mắt, đã nói rõ hết thảy. Quay đầu, gắt gao ngó chừng bức tranh chữ trước mắt kia.
Chín chữ Khổ vừa ra, bức tranh chữ này đã trở nên hoàn mỹ.
Sinh Linh Đồ Thán, hay cho một bức Sinh Linh Đồ Thán.
- Hô!
Trên bầu trời, đóa kiếp vân kia được Tư Mã Vân Thiên vẽ tranh mà tạo thành, đột nhiên bị một cổ đại khí thế áp bách mà quay về, trong nháy mắt rút vào trong bức họa.
Bức họa? Tình thế chợt biến!
Vốn là phần Họa này đang ở thế hoà, đã phân ra thắng bại rồi, bức họa của Tư Mã Vân Thiên, quỷ dị mà bại!
Về phần Thư, lại càng không cần phải nói, mặc dù Tư Mã Vân Thiên chưa chắc kém hơn Diêm Xuyên, nhưng mà, chỉ một màn trước mắt này, hai giọt nước mắt của Chỉ Trần nữ thần, bách thánh xấu hổ, đã nói lên hết thảy.
- Chỉ Trần nữ thần, sáng tạo thiên hạ vạn linh, là vạn linh chi mẫu cũng bị chín chữ Khổ của Diêm Xuyên lây nhiễm?
- Tượng đá cũng có thể rơi lệ, bức tranh chữ này, quá đau khổ rồi!
- Bách thánh xấu hổ, Nữ thần rơi lệ!
... ... ... ...
... ... ...
...
Ánh mắt của một đám tu giả dần dần thanh minh lên, văn chương của Diêm Xuyên cùng Tư Mã Vân Thiên, cũng vượt qua giới hạn cao nhất mà mọi người mà mọi người có thể bình bình phán phân biệt, nhưng hết thảy cũng đã trở nên đơn giản rồi, bởi vì ai cũng có thể nhìn ra, giờ khắc này người nào thắng hơn một bậc.
Diêm Xuyên!
Bài phú chín Khổ của Diêm Xuyên! Tạo thành nghịch chuyển khổng lồ! Không chỉ có ở trên văn chương đã áp Tư Mã Vân Thiên một bậc, hơn nữa còn đem cái bức họa kia của Văn Nhược tiên sinh đề cao đến một cảnh giới cao hơn.
Thắng! Diêm Xuyên thắng!
Diêm Xuyên, hai thắng một bại nhất hòa!
Tư Mã Vân Thiên, hai bại một thắng nhất hòa!
Đứng ở trên đấu đài, Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn Chỉ Trần nữ thần.
- Ta không biết thượng cổ đại kiếp, đây là cảm hoài mà sau khi nghe được lời của Thiên nữ, viết ra bài văn này, cùng thượng cổ đại kiếp cũng không biết sẽ xê xích bao nhiêu, nhưng ta có thể cảm nhận được tai nạn thượng cổ đại kiếp, Nữ thần, ta không biết năm đó, ngươi làm như thế nào để ngăn cơn sóng dữ, thiên hạ tai nạn, ta là một phần tử trong thiên hạ này, nếu ta trở nên mạnh hơn nữa, tất không để cho lịch sử tái diễn, nếu ta cường đại, sẽ bảo vệ thiên địa của chúng ta!
Trong lòng Diêm Xuyên cảm hoài, cảm thán yên lặng nhìn pho tượng Nữ thần.
- Rầm!
Đột nhiên trên bầu trời vang một tiếng nổ, Phong Thần Sách đột nhiên đung đưa mãnh liệt, kim quang đang bao phủ Tư Mã Vân Thiên, trong nháy mắt bị thu vào Phong Thần Sách, hơn nữa trong nháy mắt tụ về phía Diêm Xuyên mà bay đến.
- Ông!
Không cần người khác bình phán, Phong Thần Sách đã tự mình quyết xuất thắng bại cuối cùng!
Diêm Xuyên với một thiên văn phú chín chữ Khổ, có thể cảm nhiễm thiên địa, thắng bại, lấy được chiến thắng!
Tư Mã Vân Thiên nhìn kim quang quanh thân biến mất, đưa tay muốn bắt, nhưng kim quang vừa đi, căn bản sẽ không trở về. Tư Mã Vân Thiên lộ ra một tia khổ sở.
Quay đầu, Tư Mã Vân Thiên lần nữa nhìn về phía Diêm Xuyên.
Không có ghen tỵ, chỉ có chiến ý, một cổ chiến ý không chịu thua!
Trong Quang Minh Giới.
Mạnh Lăng Thiên mang theo năm tên đệ tử lẳng lặng nhìn Thiên Thụ đại hội trong tấm hình.
- Tư Mã Vân Thiên thật lợi hại!
Mạnh Lăng Thiên cau mày thở dài nói.
- Lợi hại cái rắm, còn không phải là để cho Diêm Xuyên đánh bại? Nữ thần rơi lệ, Nữ thần lại vì vậy mà rơi lệ rồi!
Đông Phương Chính Phái kích động kêu lên.
Mạnh Lăng Thiên không có trách trách Đông Phương Chính Phái vô lễ, giờ khắc này, Mạnh Lăng Thiên cũng bị hai thiên văn chương đỉnh cấp này kinh hãi.
- Thật lâu, thật lâu, thật lâu không có xuất hiện qua loại văn chương cấp bậc này rồi, văn động bách thánh, bi lệ Nữ thần? Rất giỏi!
Mạnh Lăng Thiên thở dài nói.
- Đúng vậy, thật lợi hại!
Phía sau, ba tên đệ tử cũng gật đầu.
Ngay tại tất cả mọi người đang bái layh đại tác phẩm của Diêm Xuyên, ai cũng không có chú ý tới, pho tượng nữ thần Chỉ Trần sau lưng mọi người.
Pho tượng nữ thần Chỉ Trần cao hơn gấp đôi so với pho tượng bách thánh kia, trong ánh mắt trách trời thương dân, bỗng nhiên uẩn dục ra hai giọt nước mắt.
Pho tượng, nữ thần trách trời thương dân, hai giọt nước mắt, chậm rãi ngưng tụ, thời gian dần trôi qua chảy xuống.
Pho tượng nữ thần khóc!
Giống như thấy được tai nạn của thế gian, thấy được thế gian nghiền nát, thiên địa tan vỡ, pho tượng nữ thần thương xót bách tính mà rơi lệ, vì lê dân bách tính trong thiên hạ mà rơi lệ.
Chỉ Trần rơi lệ, nguyên bản bách thánh kích động run rẩy không ngớt, trong lúc nhất thời, bỗng nhiên đình chỉ run rẩy.
Nữ thần đau buồn mà khóc, bách thánh yên tĩnh bất động.
Hạo Nhiên Chính Khí ngút trời, lập tức thu trở về, trời đêm đang sáng rực như ban ngày thiên địa, ngay lập tức lại lần nữa tối đen trở lại.
Cự Lộc Thành cũng lập tức khôi phục đêm tối.
Hạo Nhiên Chính Khí toàn bộ rút về bên trong pho tượng bách thánh, coi như pho tượng bách thánh căn bản không cách nào phát huy Hạo Nhiên Chính Khí vậy.
Bách thánh đều bởi vì nữ thần Chỉ Trần khóc lóc nỉ non mà hổ thẹn. Đều bởi vì nữ thần Chỉ Trần khóc lóc nỉ non mà sám hối!
Bách thánh rồi đột nhiên thu hồi tất cả Hạo Nhiên Chính Khí, ngay lập tức khiến cho tất cả mọi người quay đầu.
- Khóc, nữ thần Chỉ Trần khóc!
Không biết ai, là người đầu tiên hét lên.
- Nữ thần Chỉ Trần nhìn thấy sinh linh đồ thán, mà khóc than!
- Pho tượng làm sao mà khóc được, làm sao mà khóc được đây?
. . .
. . .
. . .
Hầu như tất cả mọi người đều bị tiếng khóc lóc nỉ non của nữ thần Chỉ Trần mà ngây người. Tư Mã Vân Thiên cũng quay đầu lại, nhìn thấy hai giọt nước mắt từ không trung rơi xuống.
Hai giọt nước mắt kia, rơi xuống, cho dù nói đến cái gì, cho dù thương xót cái gì, hai giọt nước mắt này, đã đem chín chữ khổ của Diêm Xuyên đẩy lên đến đỉnh phong. Đây là hai giọt lê đau khổ!
Tại trước mặt hai giọt nước mắt của nữ thần Chỉ Trần này, Vạn Tiên Triều Thánh lộ ra cỡ nào buồn cười, buồn cười đến mức Bách thánh phải xấu hổ mà thu hồi tất cả Hạo Nhiên Chính Khí!
…
Chỉ Trần nữ thần, tượng đá chảy ra hai giọt nước mắt!
- Leng keng! Leng keng!
Hai giọt nước mắt của tượng đá rơi trên mặt đất, cả trên quảng trường, thật giống như chỉ còn lại mỗi thanh âm rơi xuống của hai giọt nước mắt này.
Bách thánh xấu hổ mà im ắng một mảnh, mấy vạn tu giả kinh hãi không hiểu.
Mạnh Tử Thu cùng các vị đại nho, không khỏi hướng về phía Chỉ Trần nữ thần mà cúi lạy.
Đám người Mặc Vũ Hề, Văn Nhược, Vương Chu, Dịch Phong không khỏi há mồm kinh ngạc mà nhìn một màn này.
Tượng đá rơi lệ? Tượng đá lại có thể rơi lệ? Tượng đá cũng có thể cảm nhận được đại bi thương này sao?
Trên đấu đài.
Tư Mã Vân Thiên cũng nhìn hai giọt nước mắt rơi xuống đất kia, thấy nước mắt Chỉ Trần nữ thần, trên mặt Tư Mã Vân Thiên nhất thời lộ ra một nụ cười khổ.
Chỉ có hai giọt nước mắt, đã nói rõ hết thảy. Quay đầu, gắt gao ngó chừng bức tranh chữ trước mắt kia.
Chín chữ Khổ vừa ra, bức tranh chữ này đã trở nên hoàn mỹ.
Sinh Linh Đồ Thán, hay cho một bức Sinh Linh Đồ Thán.
- Hô!
Trên bầu trời, đóa kiếp vân kia được Tư Mã Vân Thiên vẽ tranh mà tạo thành, đột nhiên bị một cổ đại khí thế áp bách mà quay về, trong nháy mắt rút vào trong bức họa.
Bức họa? Tình thế chợt biến!
Vốn là phần Họa này đang ở thế hoà, đã phân ra thắng bại rồi, bức họa của Tư Mã Vân Thiên, quỷ dị mà bại!
Về phần Thư, lại càng không cần phải nói, mặc dù Tư Mã Vân Thiên chưa chắc kém hơn Diêm Xuyên, nhưng mà, chỉ một màn trước mắt này, hai giọt nước mắt của Chỉ Trần nữ thần, bách thánh xấu hổ, đã nói lên hết thảy.
- Chỉ Trần nữ thần, sáng tạo thiên hạ vạn linh, là vạn linh chi mẫu cũng bị chín chữ Khổ của Diêm Xuyên lây nhiễm?
- Tượng đá cũng có thể rơi lệ, bức tranh chữ này, quá đau khổ rồi!
- Bách thánh xấu hổ, Nữ thần rơi lệ!
... ... ... ...
... ... ...
...
Ánh mắt của một đám tu giả dần dần thanh minh lên, văn chương của Diêm Xuyên cùng Tư Mã Vân Thiên, cũng vượt qua giới hạn cao nhất mà mọi người mà mọi người có thể bình bình phán phân biệt, nhưng hết thảy cũng đã trở nên đơn giản rồi, bởi vì ai cũng có thể nhìn ra, giờ khắc này người nào thắng hơn một bậc.
Diêm Xuyên!
Bài phú chín Khổ của Diêm Xuyên! Tạo thành nghịch chuyển khổng lồ! Không chỉ có ở trên văn chương đã áp Tư Mã Vân Thiên một bậc, hơn nữa còn đem cái bức họa kia của Văn Nhược tiên sinh đề cao đến một cảnh giới cao hơn.
Thắng! Diêm Xuyên thắng!
Diêm Xuyên, hai thắng một bại nhất hòa!
Tư Mã Vân Thiên, hai bại một thắng nhất hòa!
Đứng ở trên đấu đài, Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn Chỉ Trần nữ thần.
- Ta không biết thượng cổ đại kiếp, đây là cảm hoài mà sau khi nghe được lời của Thiên nữ, viết ra bài văn này, cùng thượng cổ đại kiếp cũng không biết sẽ xê xích bao nhiêu, nhưng ta có thể cảm nhận được tai nạn thượng cổ đại kiếp, Nữ thần, ta không biết năm đó, ngươi làm như thế nào để ngăn cơn sóng dữ, thiên hạ tai nạn, ta là một phần tử trong thiên hạ này, nếu ta trở nên mạnh hơn nữa, tất không để cho lịch sử tái diễn, nếu ta cường đại, sẽ bảo vệ thiên địa của chúng ta!
Trong lòng Diêm Xuyên cảm hoài, cảm thán yên lặng nhìn pho tượng Nữ thần.
- Rầm!
Đột nhiên trên bầu trời vang một tiếng nổ, Phong Thần Sách đột nhiên đung đưa mãnh liệt, kim quang đang bao phủ Tư Mã Vân Thiên, trong nháy mắt bị thu vào Phong Thần Sách, hơn nữa trong nháy mắt tụ về phía Diêm Xuyên mà bay đến.
- Ông!
Không cần người khác bình phán, Phong Thần Sách đã tự mình quyết xuất thắng bại cuối cùng!
Diêm Xuyên với một thiên văn phú chín chữ Khổ, có thể cảm nhiễm thiên địa, thắng bại, lấy được chiến thắng!
Tư Mã Vân Thiên nhìn kim quang quanh thân biến mất, đưa tay muốn bắt, nhưng kim quang vừa đi, căn bản sẽ không trở về. Tư Mã Vân Thiên lộ ra một tia khổ sở.
Quay đầu, Tư Mã Vân Thiên lần nữa nhìn về phía Diêm Xuyên.
Không có ghen tỵ, chỉ có chiến ý, một cổ chiến ý không chịu thua!
Trong Quang Minh Giới.
Mạnh Lăng Thiên mang theo năm tên đệ tử lẳng lặng nhìn Thiên Thụ đại hội trong tấm hình.
- Tư Mã Vân Thiên thật lợi hại!
Mạnh Lăng Thiên cau mày thở dài nói.
- Lợi hại cái rắm, còn không phải là để cho Diêm Xuyên đánh bại? Nữ thần rơi lệ, Nữ thần lại vì vậy mà rơi lệ rồi!
Đông Phương Chính Phái kích động kêu lên.
Mạnh Lăng Thiên không có trách trách Đông Phương Chính Phái vô lễ, giờ khắc này, Mạnh Lăng Thiên cũng bị hai thiên văn chương đỉnh cấp này kinh hãi.
- Thật lâu, thật lâu, thật lâu không có xuất hiện qua loại văn chương cấp bậc này rồi, văn động bách thánh, bi lệ Nữ thần? Rất giỏi!
Mạnh Lăng Thiên thở dài nói.
- Đúng vậy, thật lợi hại!
Phía sau, ba tên đệ tử cũng gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.