Quyển 9 - Chương 96: Phù Tô
Quan Kỳ
24/09/2014
- Thánh Vương, ta đi gặp lão tổ tông một chút!
Hóa Thê Lương cung kính nói.
- Đi đi. Hôm nay là đại thọ của Hóa Tôn Thiên. Khanh cũng là tử tôn của hắn, nên không cần phải để ý đến chúng ta! Còn nữa, nếu đến chúc mừng, hãy mang cái này làm quà tặng!
Diêm Xuyên đưa ra một cái quyển sách cuộn tròn.
- Vâng!
Hóa Thê Lương lên tiếng trả lời.
- Thánh đình Đại Trăn, Diêm Xuyên, đưa một cuốn do tự Diêm Xuyên viết làm quà chúc mừng thánh nhân!
Hóa Thê Lương giơ quyển sách đi về phía quà tặng khu.
Sách do tự tay mình viết?
Vẻ mặt vô số tu giả xung quanh khinh thường nhìn về phía Diêm Xuyên. Món quà tặng này cũng quá keo kiệt rồi?
Cách đó không xa, Cương vực chủ Bái Thiên cùng Phù Tô ngồi cách đó không xa cười nói:
- Ha ha, Phù Tô lão đệ, đệ và ta qua lại nhiều năm, cũng gặp được không ít người keo kiệt. Nhưng hôm nay xem như lại tăng thêm kiến thức. Sách do tự tay mình viết? Ha ha, hắn cho rằng có thể so sánh với di thư thánh nhân đệ đã tặng sao?
Phù Tô phất phất cái quạt giấy trong tay, thoáng lắc đầu một cái:
- Trần huynh, huynh quá khinh thường cuốn sách viết tay kia. Di thư thánh nhân ta đưa lúc trước, nếu so sánh với nó, căn bản là không đáng giá một đồng!
- Ồ?
Trần Bái Thiên hơi kinh ngạc.
- Nếu có thể xin được một cuốn sách do thánh nhân tự viết, ta có thể đảm bảo với huynh, sẽ không bao lâu nữa, chỉ dựa vào cuốn sách tự viết này, có hơn nửa người thiên hạ nguyện ý dùng Tổ tiên khí đổi lấy cuốn sách tự viết này của huynh!
Phù Tô cười nói.
- Cái gì? Chỉ là một cuốn sách mà thôi!
Vẻ mặt Trần Bái Thiên không tin.
Phù Tô khẽ mỉm cười, không tiếp tục giải thích nữa.
Dần dần, quảng trường Tôn Thiên Điện đã có đầy người ngồi. Còn có rất nhiều người không mời mà tới, đang quan sát quảng trường Tôn Thiên Điện từ phía xa.
Ầm ầm ầm!
Cửa lớn Tôn Thiên Điện từ từ mở ra.
Trong lúc nhất thời, quảng trường Tôn Thiên Điện đầy tiếng huyên náo lúc trước, trong nháy mắt đã trở nên yên tĩnh. Mọi người nhìn tới.
Cửa lớn dần dần mở ra. Một hào quang trắng từ bên trong đại điện bắn về phía mọi người. Trong lúc nhất thời, phàm là những người bị bạch quang bao phủ, nhất thời toàn thân liền cảm thấy thoải mái. Dường như nhiều năm không thể đột phá tu vi, lại rục rịch vậy.
Trong bạch quang, một bóng người màu trắng đi ra. Đó là một tên nam tử áo trắng. Hắn chậm rãi đi ra. Phía sau nam tử này là một đám đệ tử, tử tôn.
Khuôn mặt nam tử này mơ hồ, khiến người ta không nhìn thấy rõ. Nhưng có khí tức khiến người cảm thấy bị thuyết phục, khiến tất cả mọi người nảy sinh lòng sùng bái.
- Bái kiến thánh nhân!
Khắp nơi, vô số tu giả đứng dậy, cung kính bái lạy.
Chỉ có rất ít người không đứng dậy.
Thánh quang bao phủ, nam tử với khuôn mặt mơ hồ, chính là thánh nhân Hóa Tôn Thiên.
- Các vị mời ngồi!
Hóa Tôn Thiên nhẹ giọng nói.
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng trong nháy mắt có thể truyền vào trong tai mọi người.
- Tạ thánh nhân!
Mọi người ngồi xuống.
- Lần này, kẻ hèn này tổ chức thọ yến một trăm năm mươi vạn năm. Các vị không bỏ qua đến đây, kẻ hèn này hết sức cảm kích!
Giọng nói Hóa Tôn Thiên ôn hòa nói.
- Thánh nhân khách khí!
- Chúng ta vinh hạnh!
.........
......
...
Xung quanh những tiếng khách khí vang lên.
Hóa Tôn Thiên gật đầu nói:
- Các thần thượng cổ bôn ba vất vả vì thiên địa. Thương Thiên còn sống, ân huệ khắp mọi chúng sinh. Nhưng đáng tiếc, chung quy vì nghênh đón đại kiếp nạn thượng cổ kia, Thương Thiên đã chết, thiên đạo sụp đổ, thiên hạ đại bi, thiên hạ đại khổ!
Hóa Tôn Thiên mở miệng, tâm trạng tất cả mọi người xung quanh bắt đầu bị dẫn động.
- Thượng cổ trước đó, dưới sự dẫn dắt của Thương Thiên, chư hùng trong thiên hạ đều phấn đầu vì trường sinh bất tử, vì siêu thoát, vì muốn người người đều giống như rồng. Đáng tiếc. đại kiếp nạn đến, lại không có ai chặn nổi. Chính là Thương Thiên cũng đã chết trong đại kiếp nạn đó, nên muôn dân khó khăn. Chúng ta chỉ cầu đại kiếp nạn trở lại, muôn dân có thể giữ được mạng!
Hóa Tôn Thiên khe khẽ thở dài nói.
Vô số tu giả xung quanh nhíu mày.
Rõ ràng, những lời Hóa Tôn Thiên đang nói tới lúc này có chút trái ngược với niềm vui đại thọ.
Dường như nhìn thấu nghi ngờ của mọi người. Hóa Tôn Thiên hít sâu một cái nói:
- Trăm vạn năm, thời gian thật quá dài. Có lẽ đại kiếp nạn sẽ lại đến. Một khi nó lại đến, muôn dân thiên địa chúng ta có lẽ sẽ không có một người nào may mắn thoát khỏi!
- Cái gì?
Vô số tu giả xung quanh lộ vẻ mờ mịt.
- Mọi người cũng biết Hóa Tôn Thiên ta cũng không coi trọng bề ngoài. Đại thọ năm xưa, ta chưa từng tổ chức thịnh yến. Lần này ta đã mời khắp quần hùng cõi âm Đông Ngoại Châu. Đương nhiên, có hơn nửa không thể đến đây. Tuy nhiên các vị có thể tới, ta cũng đủ hài lòng!
Hóa Tôn Thiên nói.
Vô số tu giả xung quanh cảm thấy ngỡ ngàng không hiểu. Chẳng lẽ không đúng là vì chúc thọ sao?
- Trước đây không lâu, ta đã từng tiếp xúc với ba thánh nhân khác, nguyện dựa vào học thức của ta và bốn thánh nhân, bắt đầu từ ta, từng người sẽ giảng đạo, hy vọng các vị tới lần này, có thể không uổng công!
Hóa Tôn Thiên trịnh trọng nói.
Giảng đạo?
Quảng trường Tôn Thiên Điện nhất thời giống như sôi sùng sục.
Thánh nhân giảng đạo? Thánh nhân giảng đạo? Ngày hôm nay?
Vô số tu giả lộ vẻ kích động. May mắn mình có thể đến đây, có thể tới chúc thọ. Phải biết rằng, thánh nhân bây giờ chính là tồn tại cao cấp nhất trong thiên địa. Thánh nhân giảng đạo, nhất định chính là tâm đắc tu hành của thánh nhân!
- Thánh nhân đại đức!
- Thánh nhân đại ân!
Khắp nơi truyền đến những tiếng hoan hô kích động.
Thánh nhân giảng đạo?
Quảng trường Tôn Thiên Điện, vô số tu giả đều vui mừng. Tâm đắc tu luyện của Thánh nhân, chỉ cần đôi câu vài lời cũng có thể có được lợi vô cùng lớn.
Khu hạ khách vui mừng. Tại khu thượng khách, thần sắc thế lực mười tám phương lại khác nhau.
Có người vui vẻ, có người trầm tư suy nghĩ.
Trong đó Diêm Xuyên chính là người lộ ra nụ cười trầm tư suy nghĩ.
Đại thọ? Giảng đạo?
Diêm Xuyên có ký ức đời thứ nhất, tất nhiên biết thánh nhân hiếm gặp. Một thế giới hoàn chỉnh, số lượng thánh nhân cũng chỉ là một con số đã định trước. Dương gian chín thánh nhân, cõi âm sáu thánh nhân. Sẽ không nhiều hơn, chỉ có thể ít đi. Muốn thành thánh nhân, nhất định phải chờ một thánh nhân chết đi, mới có thể xuất ra ra thánh nhân tương lai.
Bây giờ, thiên địa tổn hại, âm dương hai giới gộp lại mới có bốn thánh nhân. Muốn thành thánh nhất, tất nhiên càng khó khăn hơn.
Mà một phương pháp trở thành thánh nhân, chính là giết thánh!
Giảng đạo, tu giả cường đại khác sẽ trở lại giết mình sao?
Hóa Tôn Thiên rõ ràng không vô tư như vậy. Bởi vậy hắn mới lấy thọ yến làm lý do, mời tu giả Đông Ngoại Châu. Người có thể tới đều không có ác ý với thánh nhân.
Bản thân bọn họ không có ác ý, hoặc nhiều hoặc ít chịu ân huệ của mình. Những người này sau này chỉ có thể càng tôn sùng mình hơn.
Hóa Tôn Thiên vung tay lên.
Xung quanh, tất cả tu giả đang vui mừng hoan hô, nhất thời yên tĩnh lại, nhìn về phía Hóa Tôn Thiên.
Hóa Thê Lương cung kính nói.
- Đi đi. Hôm nay là đại thọ của Hóa Tôn Thiên. Khanh cũng là tử tôn của hắn, nên không cần phải để ý đến chúng ta! Còn nữa, nếu đến chúc mừng, hãy mang cái này làm quà tặng!
Diêm Xuyên đưa ra một cái quyển sách cuộn tròn.
- Vâng!
Hóa Thê Lương lên tiếng trả lời.
- Thánh đình Đại Trăn, Diêm Xuyên, đưa một cuốn do tự Diêm Xuyên viết làm quà chúc mừng thánh nhân!
Hóa Thê Lương giơ quyển sách đi về phía quà tặng khu.
Sách do tự tay mình viết?
Vẻ mặt vô số tu giả xung quanh khinh thường nhìn về phía Diêm Xuyên. Món quà tặng này cũng quá keo kiệt rồi?
Cách đó không xa, Cương vực chủ Bái Thiên cùng Phù Tô ngồi cách đó không xa cười nói:
- Ha ha, Phù Tô lão đệ, đệ và ta qua lại nhiều năm, cũng gặp được không ít người keo kiệt. Nhưng hôm nay xem như lại tăng thêm kiến thức. Sách do tự tay mình viết? Ha ha, hắn cho rằng có thể so sánh với di thư thánh nhân đệ đã tặng sao?
Phù Tô phất phất cái quạt giấy trong tay, thoáng lắc đầu một cái:
- Trần huynh, huynh quá khinh thường cuốn sách viết tay kia. Di thư thánh nhân ta đưa lúc trước, nếu so sánh với nó, căn bản là không đáng giá một đồng!
- Ồ?
Trần Bái Thiên hơi kinh ngạc.
- Nếu có thể xin được một cuốn sách do thánh nhân tự viết, ta có thể đảm bảo với huynh, sẽ không bao lâu nữa, chỉ dựa vào cuốn sách tự viết này, có hơn nửa người thiên hạ nguyện ý dùng Tổ tiên khí đổi lấy cuốn sách tự viết này của huynh!
Phù Tô cười nói.
- Cái gì? Chỉ là một cuốn sách mà thôi!
Vẻ mặt Trần Bái Thiên không tin.
Phù Tô khẽ mỉm cười, không tiếp tục giải thích nữa.
Dần dần, quảng trường Tôn Thiên Điện đã có đầy người ngồi. Còn có rất nhiều người không mời mà tới, đang quan sát quảng trường Tôn Thiên Điện từ phía xa.
Ầm ầm ầm!
Cửa lớn Tôn Thiên Điện từ từ mở ra.
Trong lúc nhất thời, quảng trường Tôn Thiên Điện đầy tiếng huyên náo lúc trước, trong nháy mắt đã trở nên yên tĩnh. Mọi người nhìn tới.
Cửa lớn dần dần mở ra. Một hào quang trắng từ bên trong đại điện bắn về phía mọi người. Trong lúc nhất thời, phàm là những người bị bạch quang bao phủ, nhất thời toàn thân liền cảm thấy thoải mái. Dường như nhiều năm không thể đột phá tu vi, lại rục rịch vậy.
Trong bạch quang, một bóng người màu trắng đi ra. Đó là một tên nam tử áo trắng. Hắn chậm rãi đi ra. Phía sau nam tử này là một đám đệ tử, tử tôn.
Khuôn mặt nam tử này mơ hồ, khiến người ta không nhìn thấy rõ. Nhưng có khí tức khiến người cảm thấy bị thuyết phục, khiến tất cả mọi người nảy sinh lòng sùng bái.
- Bái kiến thánh nhân!
Khắp nơi, vô số tu giả đứng dậy, cung kính bái lạy.
Chỉ có rất ít người không đứng dậy.
Thánh quang bao phủ, nam tử với khuôn mặt mơ hồ, chính là thánh nhân Hóa Tôn Thiên.
- Các vị mời ngồi!
Hóa Tôn Thiên nhẹ giọng nói.
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng trong nháy mắt có thể truyền vào trong tai mọi người.
- Tạ thánh nhân!
Mọi người ngồi xuống.
- Lần này, kẻ hèn này tổ chức thọ yến một trăm năm mươi vạn năm. Các vị không bỏ qua đến đây, kẻ hèn này hết sức cảm kích!
Giọng nói Hóa Tôn Thiên ôn hòa nói.
- Thánh nhân khách khí!
- Chúng ta vinh hạnh!
.........
......
...
Xung quanh những tiếng khách khí vang lên.
Hóa Tôn Thiên gật đầu nói:
- Các thần thượng cổ bôn ba vất vả vì thiên địa. Thương Thiên còn sống, ân huệ khắp mọi chúng sinh. Nhưng đáng tiếc, chung quy vì nghênh đón đại kiếp nạn thượng cổ kia, Thương Thiên đã chết, thiên đạo sụp đổ, thiên hạ đại bi, thiên hạ đại khổ!
Hóa Tôn Thiên mở miệng, tâm trạng tất cả mọi người xung quanh bắt đầu bị dẫn động.
- Thượng cổ trước đó, dưới sự dẫn dắt của Thương Thiên, chư hùng trong thiên hạ đều phấn đầu vì trường sinh bất tử, vì siêu thoát, vì muốn người người đều giống như rồng. Đáng tiếc. đại kiếp nạn đến, lại không có ai chặn nổi. Chính là Thương Thiên cũng đã chết trong đại kiếp nạn đó, nên muôn dân khó khăn. Chúng ta chỉ cầu đại kiếp nạn trở lại, muôn dân có thể giữ được mạng!
Hóa Tôn Thiên khe khẽ thở dài nói.
Vô số tu giả xung quanh nhíu mày.
Rõ ràng, những lời Hóa Tôn Thiên đang nói tới lúc này có chút trái ngược với niềm vui đại thọ.
Dường như nhìn thấu nghi ngờ của mọi người. Hóa Tôn Thiên hít sâu một cái nói:
- Trăm vạn năm, thời gian thật quá dài. Có lẽ đại kiếp nạn sẽ lại đến. Một khi nó lại đến, muôn dân thiên địa chúng ta có lẽ sẽ không có một người nào may mắn thoát khỏi!
- Cái gì?
Vô số tu giả xung quanh lộ vẻ mờ mịt.
- Mọi người cũng biết Hóa Tôn Thiên ta cũng không coi trọng bề ngoài. Đại thọ năm xưa, ta chưa từng tổ chức thịnh yến. Lần này ta đã mời khắp quần hùng cõi âm Đông Ngoại Châu. Đương nhiên, có hơn nửa không thể đến đây. Tuy nhiên các vị có thể tới, ta cũng đủ hài lòng!
Hóa Tôn Thiên nói.
Vô số tu giả xung quanh cảm thấy ngỡ ngàng không hiểu. Chẳng lẽ không đúng là vì chúc thọ sao?
- Trước đây không lâu, ta đã từng tiếp xúc với ba thánh nhân khác, nguyện dựa vào học thức của ta và bốn thánh nhân, bắt đầu từ ta, từng người sẽ giảng đạo, hy vọng các vị tới lần này, có thể không uổng công!
Hóa Tôn Thiên trịnh trọng nói.
Giảng đạo?
Quảng trường Tôn Thiên Điện nhất thời giống như sôi sùng sục.
Thánh nhân giảng đạo? Thánh nhân giảng đạo? Ngày hôm nay?
Vô số tu giả lộ vẻ kích động. May mắn mình có thể đến đây, có thể tới chúc thọ. Phải biết rằng, thánh nhân bây giờ chính là tồn tại cao cấp nhất trong thiên địa. Thánh nhân giảng đạo, nhất định chính là tâm đắc tu hành của thánh nhân!
- Thánh nhân đại đức!
- Thánh nhân đại ân!
Khắp nơi truyền đến những tiếng hoan hô kích động.
Thánh nhân giảng đạo?
Quảng trường Tôn Thiên Điện, vô số tu giả đều vui mừng. Tâm đắc tu luyện của Thánh nhân, chỉ cần đôi câu vài lời cũng có thể có được lợi vô cùng lớn.
Khu hạ khách vui mừng. Tại khu thượng khách, thần sắc thế lực mười tám phương lại khác nhau.
Có người vui vẻ, có người trầm tư suy nghĩ.
Trong đó Diêm Xuyên chính là người lộ ra nụ cười trầm tư suy nghĩ.
Đại thọ? Giảng đạo?
Diêm Xuyên có ký ức đời thứ nhất, tất nhiên biết thánh nhân hiếm gặp. Một thế giới hoàn chỉnh, số lượng thánh nhân cũng chỉ là một con số đã định trước. Dương gian chín thánh nhân, cõi âm sáu thánh nhân. Sẽ không nhiều hơn, chỉ có thể ít đi. Muốn thành thánh nhân, nhất định phải chờ một thánh nhân chết đi, mới có thể xuất ra ra thánh nhân tương lai.
Bây giờ, thiên địa tổn hại, âm dương hai giới gộp lại mới có bốn thánh nhân. Muốn thành thánh nhất, tất nhiên càng khó khăn hơn.
Mà một phương pháp trở thành thánh nhân, chính là giết thánh!
Giảng đạo, tu giả cường đại khác sẽ trở lại giết mình sao?
Hóa Tôn Thiên rõ ràng không vô tư như vậy. Bởi vậy hắn mới lấy thọ yến làm lý do, mời tu giả Đông Ngoại Châu. Người có thể tới đều không có ác ý với thánh nhân.
Bản thân bọn họ không có ác ý, hoặc nhiều hoặc ít chịu ân huệ của mình. Những người này sau này chỉ có thể càng tôn sùng mình hơn.
Hóa Tôn Thiên vung tay lên.
Xung quanh, tất cả tu giả đang vui mừng hoan hô, nhất thời yên tĩnh lại, nhìn về phía Hóa Tôn Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.