Quyển 7 - Chương 4: Quân thần đột phá
Quan Kỳ
13/06/2014
- Lưu Cẩn, khanh sai người
chuẩn bị linh dục. Mọi người đều muốn rửa mặt một chút. Còn nữa, Dịch
Phong, ta đã nhắc khanh chuẩn bị linh thạch. Đã chuẩn bị xong chưa?
Diêm Xuyên hỏi.
- Vâng!
Lưu Cẩn đáp.
- Thánh thượng yên tâm. Những năm này, chúng thần đã cóp nhặt tất cả linh thạch, tiên thạch cất lại, chỉ đợi thánh thượng và các vị đồng liêu trở về, thu nạp nguyên khí!
Dịch Phong đáp.
- Được!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Lần này mộng nhập thiên cơ, mọi người đều có thu hoạch lớn. Mệnh cách lực tăng cường. Tiếp đó, chính là tăng cường tu vi cho bản thân.
Thiên triều Đại Trăn, quân thần trở về!
Trong lúc nhất thời, bách quan Yến Kinh lập tức nhận được tin tức.
Nhưng, Diêm Xuyên không tổ chức lên triều, bách quan cũng không dám quấy nhiễu. Bọn họ chỉ có thể đi thăm hỏi các đại quan viên. Nhưng giờ phút này đám người Lưu Cương, Mạnh Văn Nhược, Lý Tư, Doãn Hận Thiên, Vương Tiễn, Hoắc Quang đều đóng cửa từ chối tiếp khách.
Tại quý phủ của Vương Tiễn, giờ phút này Vương Tiễn triệu kiến một thuộc hạ áo tím. Đó là cường giả thượng Hư Cảnh duy nhất trong ngày thi võ.
- Đại nhân!
Người thuộc hạ áo tím kia lộ vẻ hiếu kỳ nói.
Vương Tiễn đưa lưng về phía thuộc hạ áo tím. Người thuộc hạ áo tím hiểu rõ, giờ phút này Vương Tiễn vẫn là tu vi Khí Cảnh. Nhưng chẳng biết tại sao, người thuộc hạ áo tím vẫn cảm giác một khí tức băng lạnh hung mãnh phả vào mặt. So với hai trăm năm trước thậm chí còn kinh khủng hơn.
Nhưng mình là thượng Hư Cảnh! Vì sao mình lại cảm thấy sợ hãi như vậy?
Vương Tiễn chậm rãi xoay đầu lại. Trong hai mắt hắn, ngầm có một sát ý hung mãnh. Hắn vừa quay đầu nhìn phía người thuộc hạ áo tím thượng Hư Cảnh kia, đã khiến người áo tím thượng Hư Cảnh đột nhiên cảm giác lạnh cả tim. Đường như thần hồn đều bị ánh mắt của Vương Tiễn làm đông cứng lại vậy.
- Ngươi là thượng Hư Cảnh, lập tức dẫn ta tới Đông Hải. Ta sắp độ kiếp!
Vương Tiễn trầm giọng nói.
- Ách, vâng!
Thuộc hạ kia lên tiếng trả lời.
Vèo!
Tốc độ của hai người cực nhanh, về phía phía đông vọt tới.
Sau một tháng, Đông Hải một hòn đảo bên trên.
Người thuộc hạ áo tím mờ mịt nhìn cả hải đảo. Trên hải đảo đã được Vương Tiễn bày ra rất nhiều linh thạch. Một ngọn núi? Không, mười mấy ngọn núi linh thạch, chất đầy cả hòn đảo.
Hai trăm năm qua, đại nhân đã đi đâu vậy?
Trong thời điểm người thuộc hạ áo tím còn đang nghi hoặc, chợt những tiếng động lớn vang lên.
Ầm ầm ầm!
Một lực hút khổng lồ từ trên người Vương Tiễn toả ra. Sau đó hắn đột nhiên lấy một mảnh linh thạch trước mặt hút nguyên khí bên trong ra.
Gió nhẹ thổi qua, linh thạch hóa thành một đống bột mịn. Tất cả năng lượng hút vào trong cơ thể Vương Tiễn.
Ầm ầm ầm!
Bầu trời đột nhiên nổi lên mây đen dày đặc.
- Tam cửu thiên kiếp?
Người thuộc hạ áo tím nhìn lên không trung.
Đầu Vương Tiễn vừa ngửa lên, trong mắt loé ra một hung ý mãnh liệt. Trường kiếm trong tay hắn vung lên. bên trên trường kiếm phát ra một đạo huyết quang trùng thiên.
Ầm!
Tam cửu thiên kiếp nổ nát thành vô số mảnh.
- Khụ khụ khụ!
Người thuộc hạ áo tím ho khan mãnh liệt một hồi. Đây là độ kiếp sao? Nói đùa sao?
Tiếp theo Vương Tiễn lại mãnh liệt hấp thu nguyên khí trong linh thạch. Sau khi mãnh liệt lấy nguyên khí ra, tu vi của Vương Tiễn lại tăng vọt.
Ầm ầm ầm!
Kiếp vân mới vừa bị nổ nát, trong chớp mắt lại tụ lại.
- Tại sao lại tụ lại?
- Không đúng. Đây không phải là Tam Cửu Thiên Kiếp. Đây là Tứ Cửu Thiên Kiếp sao?
Người thuộc hạ áo tím kia vô cùng kinh ngạc.
Ầm!
Lại một đạo huyết quang trùng thiên. Kiếp vân lại ầm ầm nổ thành từng mảnh.
- Khụ khụ khụ khụ!
Người thuộc hạ áo tím lại là ho khan một hồi.
- Tứ Cửu Thiên Kiếp? Đây là ta hoa mắt sao?
Động tác của Vương Tiễn vẫn chưa kết thúc. Những chuyện tương tự lại tiếp tục tái diễn.
- Ngũ cửu thiên kiếp?
............
Sau ba canh giờ, khi Vương Tiễn độ xong Lục Cửu Thiên Kiếp thành tựu thượng Hư Cảnh, người thuộc hạ áo tím kia ngây người không nói được gì. Con mắt hắn trợn trừng giống như mắt cá vàng, lẳng lặng nhìn cảnh tượng quỷ dị này.
Hai trăm năm? Hai trăm năm, rốt cuộc đại nhân và thánh thượng đã đi đâu? Tại sao có thể có chuyện yêu nghiệt như vậy?
Không chỉ có nơi nây.
Các nơi trong Thiên triều Đại Trăn đều phát sinh chuyện như vậy.
Tại một hải đảo khác ở Đông Hải.
Một đám Hán vệ tâm phúc đứng phía sau Lưu Cương. Giờ phút này, một đám Hán vệ cũng trợn trừng mắt giống như mắt cá vàng, nhìn cảnh tượng kinh khủng trước mắt này.
Thượng Hư Cảnh.
Lưu Cương độ kiếp xong sửa sang lại năng lượng trong cơ thể một phen, lộ ra bộ dạng cảm thán.
Lưu Cương hiểu rõ thể chất của mình. Sau khi tu hành hắn lại càng hiểu rõ, thể chất này của mình, nếu như là trước đây có thể đạt được Thần Cảnh đã là cực hạn.
Nhưng bây giờ, mình cũng đạt tới thượng Hư Cảnh? Hơn nữa còn là thượng Hư Cảnh cực kỳ mạnh mẽ. Thậm chí.......
Lưu Cương cảm thấy may mắn. Thật may năm đó mình đã lựa chọn thánh thượng. Nhìn lại sư tôn mình. Giờ phút này sư tôn mình vẫn đang quanh quẩn với Thần Cảnh. Mình thì sao? Trong mắt Lưu Cương, niềm tin đi theo Diêm Xuyên càng lúc càng kiên định!
Tại một hải đảo khác.
Doãn Hận Thiên vừa độ kiếp xong. Hắn nhìn hai tay của mình một chút.
- Mộng nhập thiên cơ đại pháp? Thật là công pháp quỷ dị. Đây là do thánh thượng sáng chế? Quá yêu tà!
Doãn Hận Thiên cảm thán.
Tại miệng một núi lửa, phía dưới vô số dung nham.
Kim Đại Vũ chìm sâu trong lòng núi lửa, cảm thụ thực lực bản thân tăng cao. Trong mắt hắn loé ra từng cỗ kiên định.
- Tổ tiên, ta thật sự có thể tái hiện huy hoàng của tổ tiên!
Kim Đại Vũ kích động nói.
Mạnh Văn Nhược!
Sau khi Mạnh Văn Nhược độ kiếp xong, hắn liền đi thẳng đến thư viện Cự Lộc. Hắn không quấy nhiễu bất cứ người nào, trực tiếp đi tới mộ phần của phụ thân hắn là Mạnh Tử Thu.
Quay về phía phần mộ, Mạnh Văn Nhược cung kính dập đầu mấy cái. Sau khi lạy xong, Mạnh Văn Nhược xiết chặt nắm đấm.
- Phụ thân, hài nhi đã cường đại. Hài nhi nhất định báo thù cho phụ thân. Khi trở lại, hài nhi sẽ báo cáo với thánh thượng, cầu xin thánh thượng để ta xuất binh tiêu diệt Lý Thương Hải!
Mạnh Văn Nhược đỏ cả mắt nói.
............
Dưới Mộng nhập thiên cơ đại pháp, thực lực mọi người đều trùng kích đến thượng Hư Cảnh.
Yến Kinh! Trong hoàng cung.
Diêm Xuyên cũng đang thu nạp rất nhiều linh thạch.
Tu vi của Diêm Xuyên cũng đang nhanh chóng tăng cao
Ầm! Ầm! Ầm!......
Diêm Xuyên không ngừng đè ép mệnh cách lực, khiến mệnh cách lực càng lúc càng ngưng luyện, khiến sinh cơ càng lúc càng cường thịnh.
Ầm!
Cuối cùng, trong đại điện vang lên một tiếng động rất lớn. Hai mắt Diêm Xuyên mở ra.
- Rốt cuộc đã khắc chế. Thượng Hư Cảnh thập nhất trọng!
Trong mắt Diêm Xuyên loé lên một tia thoả mãn.
Như muốn đạt tới thượng Hư Cảnh đại viên mãn, đối với Diêm Xuyên mà nói, cũng không phải là việc khó. Nhưng Diêm Xuyên lại áp chế phần tu vi tăng lên này. Biết được mình còn có một thân thể cương thi khác, Diêm Xuyên hiểu, mình nhận được một ưu thế lớn hơn.
Diêm Xuyên muốn chờ thân thể cương thi kia cũng đạt được tu vi này, lại cùng đột phá.
Trong soán mạng diễn sinh đại pháp có giới thiệu, thời khắc thành tiên sẽ có biến động lớn.
Diêm Xuyên hỏi.
- Vâng!
Lưu Cẩn đáp.
- Thánh thượng yên tâm. Những năm này, chúng thần đã cóp nhặt tất cả linh thạch, tiên thạch cất lại, chỉ đợi thánh thượng và các vị đồng liêu trở về, thu nạp nguyên khí!
Dịch Phong đáp.
- Được!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Lần này mộng nhập thiên cơ, mọi người đều có thu hoạch lớn. Mệnh cách lực tăng cường. Tiếp đó, chính là tăng cường tu vi cho bản thân.
Thiên triều Đại Trăn, quân thần trở về!
Trong lúc nhất thời, bách quan Yến Kinh lập tức nhận được tin tức.
Nhưng, Diêm Xuyên không tổ chức lên triều, bách quan cũng không dám quấy nhiễu. Bọn họ chỉ có thể đi thăm hỏi các đại quan viên. Nhưng giờ phút này đám người Lưu Cương, Mạnh Văn Nhược, Lý Tư, Doãn Hận Thiên, Vương Tiễn, Hoắc Quang đều đóng cửa từ chối tiếp khách.
Tại quý phủ của Vương Tiễn, giờ phút này Vương Tiễn triệu kiến một thuộc hạ áo tím. Đó là cường giả thượng Hư Cảnh duy nhất trong ngày thi võ.
- Đại nhân!
Người thuộc hạ áo tím kia lộ vẻ hiếu kỳ nói.
Vương Tiễn đưa lưng về phía thuộc hạ áo tím. Người thuộc hạ áo tím hiểu rõ, giờ phút này Vương Tiễn vẫn là tu vi Khí Cảnh. Nhưng chẳng biết tại sao, người thuộc hạ áo tím vẫn cảm giác một khí tức băng lạnh hung mãnh phả vào mặt. So với hai trăm năm trước thậm chí còn kinh khủng hơn.
Nhưng mình là thượng Hư Cảnh! Vì sao mình lại cảm thấy sợ hãi như vậy?
Vương Tiễn chậm rãi xoay đầu lại. Trong hai mắt hắn, ngầm có một sát ý hung mãnh. Hắn vừa quay đầu nhìn phía người thuộc hạ áo tím thượng Hư Cảnh kia, đã khiến người áo tím thượng Hư Cảnh đột nhiên cảm giác lạnh cả tim. Đường như thần hồn đều bị ánh mắt của Vương Tiễn làm đông cứng lại vậy.
- Ngươi là thượng Hư Cảnh, lập tức dẫn ta tới Đông Hải. Ta sắp độ kiếp!
Vương Tiễn trầm giọng nói.
- Ách, vâng!
Thuộc hạ kia lên tiếng trả lời.
Vèo!
Tốc độ của hai người cực nhanh, về phía phía đông vọt tới.
Sau một tháng, Đông Hải một hòn đảo bên trên.
Người thuộc hạ áo tím mờ mịt nhìn cả hải đảo. Trên hải đảo đã được Vương Tiễn bày ra rất nhiều linh thạch. Một ngọn núi? Không, mười mấy ngọn núi linh thạch, chất đầy cả hòn đảo.
Hai trăm năm qua, đại nhân đã đi đâu vậy?
Trong thời điểm người thuộc hạ áo tím còn đang nghi hoặc, chợt những tiếng động lớn vang lên.
Ầm ầm ầm!
Một lực hút khổng lồ từ trên người Vương Tiễn toả ra. Sau đó hắn đột nhiên lấy một mảnh linh thạch trước mặt hút nguyên khí bên trong ra.
Gió nhẹ thổi qua, linh thạch hóa thành một đống bột mịn. Tất cả năng lượng hút vào trong cơ thể Vương Tiễn.
Ầm ầm ầm!
Bầu trời đột nhiên nổi lên mây đen dày đặc.
- Tam cửu thiên kiếp?
Người thuộc hạ áo tím nhìn lên không trung.
Đầu Vương Tiễn vừa ngửa lên, trong mắt loé ra một hung ý mãnh liệt. Trường kiếm trong tay hắn vung lên. bên trên trường kiếm phát ra một đạo huyết quang trùng thiên.
Ầm!
Tam cửu thiên kiếp nổ nát thành vô số mảnh.
- Khụ khụ khụ!
Người thuộc hạ áo tím ho khan mãnh liệt một hồi. Đây là độ kiếp sao? Nói đùa sao?
Tiếp theo Vương Tiễn lại mãnh liệt hấp thu nguyên khí trong linh thạch. Sau khi mãnh liệt lấy nguyên khí ra, tu vi của Vương Tiễn lại tăng vọt.
Ầm ầm ầm!
Kiếp vân mới vừa bị nổ nát, trong chớp mắt lại tụ lại.
- Tại sao lại tụ lại?
- Không đúng. Đây không phải là Tam Cửu Thiên Kiếp. Đây là Tứ Cửu Thiên Kiếp sao?
Người thuộc hạ áo tím kia vô cùng kinh ngạc.
Ầm!
Lại một đạo huyết quang trùng thiên. Kiếp vân lại ầm ầm nổ thành từng mảnh.
- Khụ khụ khụ khụ!
Người thuộc hạ áo tím lại là ho khan một hồi.
- Tứ Cửu Thiên Kiếp? Đây là ta hoa mắt sao?
Động tác của Vương Tiễn vẫn chưa kết thúc. Những chuyện tương tự lại tiếp tục tái diễn.
- Ngũ cửu thiên kiếp?
............
Sau ba canh giờ, khi Vương Tiễn độ xong Lục Cửu Thiên Kiếp thành tựu thượng Hư Cảnh, người thuộc hạ áo tím kia ngây người không nói được gì. Con mắt hắn trợn trừng giống như mắt cá vàng, lẳng lặng nhìn cảnh tượng quỷ dị này.
Hai trăm năm? Hai trăm năm, rốt cuộc đại nhân và thánh thượng đã đi đâu? Tại sao có thể có chuyện yêu nghiệt như vậy?
Không chỉ có nơi nây.
Các nơi trong Thiên triều Đại Trăn đều phát sinh chuyện như vậy.
Tại một hải đảo khác ở Đông Hải.
Một đám Hán vệ tâm phúc đứng phía sau Lưu Cương. Giờ phút này, một đám Hán vệ cũng trợn trừng mắt giống như mắt cá vàng, nhìn cảnh tượng kinh khủng trước mắt này.
Thượng Hư Cảnh.
Lưu Cương độ kiếp xong sửa sang lại năng lượng trong cơ thể một phen, lộ ra bộ dạng cảm thán.
Lưu Cương hiểu rõ thể chất của mình. Sau khi tu hành hắn lại càng hiểu rõ, thể chất này của mình, nếu như là trước đây có thể đạt được Thần Cảnh đã là cực hạn.
Nhưng bây giờ, mình cũng đạt tới thượng Hư Cảnh? Hơn nữa còn là thượng Hư Cảnh cực kỳ mạnh mẽ. Thậm chí.......
Lưu Cương cảm thấy may mắn. Thật may năm đó mình đã lựa chọn thánh thượng. Nhìn lại sư tôn mình. Giờ phút này sư tôn mình vẫn đang quanh quẩn với Thần Cảnh. Mình thì sao? Trong mắt Lưu Cương, niềm tin đi theo Diêm Xuyên càng lúc càng kiên định!
Tại một hải đảo khác.
Doãn Hận Thiên vừa độ kiếp xong. Hắn nhìn hai tay của mình một chút.
- Mộng nhập thiên cơ đại pháp? Thật là công pháp quỷ dị. Đây là do thánh thượng sáng chế? Quá yêu tà!
Doãn Hận Thiên cảm thán.
Tại miệng một núi lửa, phía dưới vô số dung nham.
Kim Đại Vũ chìm sâu trong lòng núi lửa, cảm thụ thực lực bản thân tăng cao. Trong mắt hắn loé ra từng cỗ kiên định.
- Tổ tiên, ta thật sự có thể tái hiện huy hoàng của tổ tiên!
Kim Đại Vũ kích động nói.
Mạnh Văn Nhược!
Sau khi Mạnh Văn Nhược độ kiếp xong, hắn liền đi thẳng đến thư viện Cự Lộc. Hắn không quấy nhiễu bất cứ người nào, trực tiếp đi tới mộ phần của phụ thân hắn là Mạnh Tử Thu.
Quay về phía phần mộ, Mạnh Văn Nhược cung kính dập đầu mấy cái. Sau khi lạy xong, Mạnh Văn Nhược xiết chặt nắm đấm.
- Phụ thân, hài nhi đã cường đại. Hài nhi nhất định báo thù cho phụ thân. Khi trở lại, hài nhi sẽ báo cáo với thánh thượng, cầu xin thánh thượng để ta xuất binh tiêu diệt Lý Thương Hải!
Mạnh Văn Nhược đỏ cả mắt nói.
............
Dưới Mộng nhập thiên cơ đại pháp, thực lực mọi người đều trùng kích đến thượng Hư Cảnh.
Yến Kinh! Trong hoàng cung.
Diêm Xuyên cũng đang thu nạp rất nhiều linh thạch.
Tu vi của Diêm Xuyên cũng đang nhanh chóng tăng cao
Ầm! Ầm! Ầm!......
Diêm Xuyên không ngừng đè ép mệnh cách lực, khiến mệnh cách lực càng lúc càng ngưng luyện, khiến sinh cơ càng lúc càng cường thịnh.
Ầm!
Cuối cùng, trong đại điện vang lên một tiếng động rất lớn. Hai mắt Diêm Xuyên mở ra.
- Rốt cuộc đã khắc chế. Thượng Hư Cảnh thập nhất trọng!
Trong mắt Diêm Xuyên loé lên một tia thoả mãn.
Như muốn đạt tới thượng Hư Cảnh đại viên mãn, đối với Diêm Xuyên mà nói, cũng không phải là việc khó. Nhưng Diêm Xuyên lại áp chế phần tu vi tăng lên này. Biết được mình còn có một thân thể cương thi khác, Diêm Xuyên hiểu, mình nhận được một ưu thế lớn hơn.
Diêm Xuyên muốn chờ thân thể cương thi kia cũng đạt được tu vi này, lại cùng đột phá.
Trong soán mạng diễn sinh đại pháp có giới thiệu, thời khắc thành tiên sẽ có biến động lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.